Chuyện Học Đường Xàm Xí
Quyển 2 - Chương 8
Một ngày nào đó.
Tan học.
“Cái giề? Đợi ai?” - Hải Đăng hỏi hắn, nhưng mắt lại nhìn về phía nam sinh chơi bóng rổ.
“Đợi bạn trai tôi.” - Hắn cũng nhìn theo hướng mắt của cậu. Nói tiếp -”Tôi đẹp trai hơn chúng nó.”
Công nhận có đẹp trai hơn thật.
Nhưng mà ngu gì đi công nhận rồi xem hắn sĩ sớn?
“Ầy, xem lại bản thân đi. Tôi đây trọng người tài, tôi không có bị lung lay bởi mĩ sắc. Ném giỏi như người ta đi rồi tôi tiếp chuyện.”
La Hải Đăng nói vậy, tuy nhiên sự thật khác hoàn toàn. Chính là, Hải Đăng thuộc dạng xem bề ngoài trước rồi xem tâm hồn sau.
Gì chứ? Mấy thằng kia mà xấu như cẩu thì có ném giỏi ngang thánh thì cậu có thèm vào xem ấy!
Quay sang nhìn Vũ Kiến, thấy hắn ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó.
Ngứa miệng hỏi.
“Sao? Ghen tị với người ta hả?”
Hắn lắc đầu.
“Tôi trước cũng hay chơi, giờ bỏ rồi.”
“Hả? Sao bỏ? Bận tán gái hả?”
Hắn lại lắc đầu, đôi mắt đen dường như đang cất giữ một nỗi buồn nào đó.
“Tôi... hầy, nếu cậu thích thì tôi chiều.”
Nói rồi hắn cởi nhanh áo sơ mi trắng, đưa cậu giữ rồi lao tới nhập hội.
Cậu ú ớ nhận lấy, lòng đầy hoài nghi.
Này là ở mấy bộ manga thể thao cậu hay đọc, với việc bỏ chơi, lí do dễ hiểu nhất chỉ có thể là: Bị chấn thương!
╮(╯_╰)╭.
Nhìn theo từng đường chuyền bóng, cách lách người uyển chuyển của Vũ Kiến, vụ chấn thương sớm đã bị cậu loại bỏ.
Mải mê nhìn, tới khi bảo vệ kêu sắp đóng cổng trường thì tất cả mới chịu tan.
Lững thững đi đến ném áo vào mặt hắn.
“Cậu coi như có chút tài năng.”
Hắn cười hì hì bắt lấy.
“Tôi năm ngoái bị tai nạn giao thông. Gãy tay, có bó bột mấy tháng liền, giờ sinh ra sợ vận động mạnh.”
“Thật à? Giờ sao? Có nhức không?” - Cậu sốt sắng nâng cánh tay hắn, soi đi soi lại.
Vẫn là cái điệu lắc đầu.
“Nào? Vui chưa? Tôi chơi hay thế mà.” - Nói xong, hắn gãi gãi tai, lại nhìn cậu, cười gượng.
Nụ cười ấy không quá hoa mĩ, thế nhưng lại khiến tim cậu rớt mất một nhịp.
Chính là giết người không dao mà!
Hải Đăng không đầu không đuôi đạp cho hắn một cái, bối rối ôm mặt cắm đầu mà chạy.
Tan học.
“Cái giề? Đợi ai?” - Hải Đăng hỏi hắn, nhưng mắt lại nhìn về phía nam sinh chơi bóng rổ.
“Đợi bạn trai tôi.” - Hắn cũng nhìn theo hướng mắt của cậu. Nói tiếp -”Tôi đẹp trai hơn chúng nó.”
Công nhận có đẹp trai hơn thật.
Nhưng mà ngu gì đi công nhận rồi xem hắn sĩ sớn?
“Ầy, xem lại bản thân đi. Tôi đây trọng người tài, tôi không có bị lung lay bởi mĩ sắc. Ném giỏi như người ta đi rồi tôi tiếp chuyện.”
La Hải Đăng nói vậy, tuy nhiên sự thật khác hoàn toàn. Chính là, Hải Đăng thuộc dạng xem bề ngoài trước rồi xem tâm hồn sau.
Gì chứ? Mấy thằng kia mà xấu như cẩu thì có ném giỏi ngang thánh thì cậu có thèm vào xem ấy!
Quay sang nhìn Vũ Kiến, thấy hắn ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó.
Ngứa miệng hỏi.
“Sao? Ghen tị với người ta hả?”
Hắn lắc đầu.
“Tôi trước cũng hay chơi, giờ bỏ rồi.”
“Hả? Sao bỏ? Bận tán gái hả?”
Hắn lại lắc đầu, đôi mắt đen dường như đang cất giữ một nỗi buồn nào đó.
“Tôi... hầy, nếu cậu thích thì tôi chiều.”
Nói rồi hắn cởi nhanh áo sơ mi trắng, đưa cậu giữ rồi lao tới nhập hội.
Cậu ú ớ nhận lấy, lòng đầy hoài nghi.
Này là ở mấy bộ manga thể thao cậu hay đọc, với việc bỏ chơi, lí do dễ hiểu nhất chỉ có thể là: Bị chấn thương!
╮(╯_╰)╭.
Nhìn theo từng đường chuyền bóng, cách lách người uyển chuyển của Vũ Kiến, vụ chấn thương sớm đã bị cậu loại bỏ.
Mải mê nhìn, tới khi bảo vệ kêu sắp đóng cổng trường thì tất cả mới chịu tan.
Lững thững đi đến ném áo vào mặt hắn.
“Cậu coi như có chút tài năng.”
Hắn cười hì hì bắt lấy.
“Tôi năm ngoái bị tai nạn giao thông. Gãy tay, có bó bột mấy tháng liền, giờ sinh ra sợ vận động mạnh.”
“Thật à? Giờ sao? Có nhức không?” - Cậu sốt sắng nâng cánh tay hắn, soi đi soi lại.
Vẫn là cái điệu lắc đầu.
“Nào? Vui chưa? Tôi chơi hay thế mà.” - Nói xong, hắn gãi gãi tai, lại nhìn cậu, cười gượng.
Nụ cười ấy không quá hoa mĩ, thế nhưng lại khiến tim cậu rớt mất một nhịp.
Chính là giết người không dao mà!
Hải Đăng không đầu không đuôi đạp cho hắn một cái, bối rối ôm mặt cắm đầu mà chạy.
Tác giả :
Trang Sơ