Chuyện Giới Giải Trí
Chương 46
Trong buổi tiệc, từng ly rượu lần lượt được nâng lên, khách khứa trò chuyện vui vẻ, cuộc đấu giá cũng bắt đầu hừng hực khí thế. Không mấy ngôi sao ra giá cao, chỉ một số ít mặt hàng có giá trên trăm vạn được các thương gia nổi tiếng đấu giá mua. Nhóm người nổi tiếng theo góp vui là chính, nhưng những hoạt động thế này chỉ cần danh tiếng bọn họ chứ không hy vọng họ sẽ bỏ ra bao nhiêu tiền.
Cuộc đấu giá nhanh chóng kết thúc, ông chủ doanh nghiệp Pháp đại diện bên tổ chức đi đến từng bàn cám ơn. Nhìn qua là một người đàn ông Pháp hơn năm mươi tuổi, rất phong độ. Cuối cùng, ông đến bàn chúng tôi, tôi suýt bật cười khi nghe ông nói tiếng Anh, giọng Pháp nặng thật, khó cho anh chàng phiên dịch rồi. Tôi nhớ khi học nghe tiếng Anh thời đại học, chúng tôi nói rằng tài liệu nghe quá đơn giản, cuối cùng, để "chỉnh" các sinh viên coi trời bằng vung này, không biết giáo sư kiếm từ đâu ra được các đoạn băng người Ả Rập, Ấn Độ, Nhật Bản nói tiếng anh. Nghe xong chúng tôi muốn thổ huyết, không dám lỗ mãng nữa.
Tiêu chuẩn tiếng Anh của vị trước mắt này không thua gì so với mấy người kia.
Sếp lớn đứng bên bàn chúng tôi trò chuyện vài câu xong, định sẽ sang bàn khác, ai ngờ tôi đứng phía sau, đang chìm đắm trong ký ức thời đại học không né kịp. Kết quả, người ta quay sang đụng vào tôi.
"Oh, Je suis désolé." (Ôi, xin lỗi) tình huống khó xử ngoài ý muốn này khiến sếp lớn người Pháp thốt ra tiếng mẹ đẻ.
"Ce n 'est pas grave!" (Không sao) tôi cũng vô thức đáp lại bằng tiếng Pháp. À, đây là thành quả Vương Cáp Cáp rèn luyện cho tôi.
Trong mắt sếp lớn hiện lên sự kinh ngạc, ông hỏi tôi phát âm chuẩn như vậy là do đã từng ở Pháp à. Tôi vội vàng lắc đầu, nói rằng tôi chỉ biết một ít thôi. Không ngờ sếp lớn này vô cùng tò mò về tôi, không màng đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kéo tôi bắt đầu trò chuyện. Bao nhiêu câu từ tiếng Pháp trong bụng cũng bị tôi lấy ra sử dụng hết. Nhưng vị sếp người Pháp này không xem tôi như người lạ, hỏi tôi làm gì thì cũng được đi, đằng này còn hỏi mấy vấn đề sâu xa, nào là có bạn trai chưa...Xem ra, nhiều chuyện là bệnh chung của toàn bộ người trên thế giới rồi.
Cuối cùng, tôi hết chịu nổi sự nhiệt tình của quý ông này, vội vàng lấy chị Lulu ra để từ chối khéo. Tôi giới thiệu với ông đây là cấp trên trực tiếp của tôi, tôi đi cùng chị ấy đến tham gia tiệc từ thiện.
Ông ta cười cười, vỗ vai tôi dùng tiếng Anh nói với chị Lulu: "Dưới tay cô sao có vật nhỏ đáng yêu thế này?"
Hả, vật nhỏ? Tôi có phải đồ vật gì đâu. Không đúng, nghe có vẻ như đang mỉa mai vậy.
May mắn, chàng phiên dịch kia khá tốt tính, không dịch thẳng, sửa "vật nhỏ" thành cô bé.
Chị Lulu như đang lọt trong sương mù, nghe phiên dịch nói lại chỉ khách khí mỉm cười.
Có nhân viên vội vàng chạy đến nói bán đấu giá đã xong, mời giám đốc lên nói lời cám ơn. Người đàn ông Pháp định đi theo nhân viên, đột nhiên nhớ ra gì đó nói với chị Lulu: "Để thắt chặt tình cảm với thị trường Trung Quốc, chúng tôi đang tìm kiếm người đại diện sản phẩm, chẳng hay quý công ty có hứng thú hợp tác hay không?"
Tất nhiên chị Lulu vui mừng, gật đầu đáp ứng.
Người đàn ông nhìn sang tôi, sau đó nói: "Tốt lắm, vậy công việc thảo luận chi tiết giao cho vật nhỏ này phụ trách nhé!"
Mẹ kiếp, còn nói tôi là 'vật nhỏ' nữa. Lão già này!!! Tôi thầm chửi rủa.
Sau khi ông ta đi, mọi người đều chuyển ánh mắt sang như muốn tìm kiếm thứ gì đó trên người tôi.
Tôi hơi chột dạ, không đợi người hỏi đã chủ động mở miệng: "Chuyện là...trước đây ham vui nên theo một người bạn học tiếng Pháp, vừa học vừa chơi cũng không xong. Không ngờ...hôm nay có thể phát huy công dụng, ha ha". nói xong còn cố cười hai tiếng.
"Nói không sai, rất nhiều tài lẻ, hôm nay đã có thể phát huy công dụng!" chị Lulu dùng ánh mắt khen ngợi nhìn tôi, trong ánh mắt những người còn lại có gì đó phức tạp.
Sau khi tiệc tối kết thúc, người khác đều về nhà, chỉ có tôi phải quay về công ty viết thông cáo cho hoạt động hôm nay.
"Khiết Nhi và Mạch Kỳ dắt tay đến buổi tiệc từ thiện, đập tan tin đồn bất hòa", anh Phong chỉ nghe tiêu đề bài viết của tôi đã gật đầu thông qua. Người ta tín nhiệm tôi, tôi càng phải có trách nhiệm hơn, sau một giờ viết đã hoàn thành, tôi gửi đến hộp thư các phóng viên. Tôi chọn vài tấm hình hôm nay chụp được, đăng lên blog Khiết Nhi, thêm vài câu kêu gọi mọi người nên làm từ thiện.
OK, việc hôm nay đã hoàn tất. Nhìn đồng hồ, sắp đến mười giờ, mới nhớ phải về nhà trao đổi với An Tâm về việc của Tả Tiểu Dụ, tôi nhanh chóng lấy năm mươi đồng xuống lầu gọi xe.
"Này, em nhờ chị mà còn bắt chị chờ em nửa ngày, được lắm!" mới vừa vào cửa, đã thấy người đó khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân ngồi trên trường kỷ.
Tôi buông túi, tỏ vẻ xu nịnh đến ngồi cạnh chị, "Em phải đưa nghệ sĩ trong công ty đi dự tiệc, xin lỗi."
Có câu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, An Tâm đang tức giận lập tức dịu đi, nhưng chị không nói lời nào, trông có vẻ như đang tập trung xem phim truyền hình.
Tôi cũng không dám mở miệng, nhìn sang một chút, thể loại phim truyền hình dài tập, tôi không tin An Tâm có hứng thú với kiểu phim thế này. Cảnh một gia đình ăn cơm tốn hơn hai mươi phút, nhưng mà, mấy món ăn này nhìn qua...rất ngon miệng!
Bỗng nhiên, "Òng ọc ~" vang lên. Dạ dày tôi không chịu thua thiệt rất phối hợp lên tiếng. Tôi xấu hổ sờ dạ dày, nhớ đến đêm nay cũng chưa ăn gì.
"Xì ~" An Tâm nhẹ nhàng che miệng cười, "Trí nhớ kiểu gì, ăn cũng quên cho được. Em chỉ biết làm việc, quan tâm chuyện người khác..." chị vừa quở trách vừa đứng dậy đi vào nhà bếp.
Nhìn theo bóng lưng mê người kia, ánh mắt tôi có chút mê ly...
---
"Một bát mì gói thôi à?" chị gọi tôi vào ăn, đi đến trước bàn nhìn thấy một bát mì thịt bò có thêm vài cọng rau.
Chị trừng mắt nhìn tôi, tôi lập tức biết mình lỡ lời. Người ta có lòng nấu cho tôi ăn, tôi còn ở đây chọn lựa này nọ.
"Mì gói chị nấu ngon quá!" vừa ăn một chút, tôi đã tỏ vẻ như đang thưởng thức món ăn đặc sắc. Tôi biết đôi khi tôi diễn kịch cũng không tệ.
Quả nhiên, người đó lập tức thay đổi sắc mặt.
Không thể để người đó bằng một bát mì đã trở nên kiêu ngạo như vậy, tôi vừa ăn vừa nói: "Thật ra em biết nấu ăn, khi nào rảnh rỗi em sẽ làm cho chị ăn, tuyệt đối..."
"Chị thấy em nói nhiều rồi mà chưa bao giờ làm." bị cô trách khiến tôi buồn bực.
Tôi thật sự đói bụng nên khi ăn vài giọt nước dùng bắn lên mặt tôi cũng không quan tâm. Cô nhìn thấy, lấy một tờ khăn giấy giúp tôi lau sạch, "Hầy, nhìn em kìa."
Chỉ một hành động và câu nói vô ý của cô đã khiến tôi lâng lâng.