Chuyện Do Em Quyết Định
Chương 5
Dưới sự chú ý của cả hội trường, Dư Điền Điền ôm tâm trạng đau thương coi như sắp bị hành hình mà lên đài.
Đương nhiên cô biết đây là Trần Thước đang đáp lễ lại cho cô, chuyện làm mẫu sắp tới tuyệt đối sẽ không thuận lợi, nhưng bất luận như thế nào cô cũng không ngờ nó không thuận lợi đến mức cô làm cái gì cũng phạm phải lỗi sai.
Trần Thước coi như là kẻ thông minh, vì muốn làm khó cô nên cũng không thể hỏi Dư Điền Điền làm việc ở bệnh viện nào , bằng không đây coi như là đập biển hiệu của bệnh viện mình còn gì, cho nên anh chỉ làm bộ làm tịch hỏi: “Vị y tá này tên là gì đây?”
Dư Điền Điền đã nhìn thấu ý đồ của anh, chẳng qua anh ta chỉ muốn làm cô mất mặt, cho nên cô nghiêm túc nói với anh: “Cũng chỉ là cái tên thôi, không đáng bận tâm? Bác sĩ Trần, chúng ta trực tiếp vào chủ đề đi, đừng làm lãng phí thời gian quý giá của mọi người!”
Dưới sân khấu vang lên một trận cười lớn.
Trần Thước muốn Dư Điền Điền thực hiện kỹ thuật tiêm cơ bản, trên bàn đã đặt sẵn mô hình người bằng nhựa cùng các loại dụng cụ cần thiết.
Dư Điền Điền cũng không khách khí, cầm lấy ống tiêm liền hỏi: “Đầu tiên phải tiêm vào đâu?”
Trần Thước như cười như không nhìn cô, xoay người nhìn xuống sân khấu nói với mọi người:
“Sau đây tôi muốn chỉ ra sai lầm đầu tiên trong thao tác của vị y tá này đó là ‘Sơ sẩy không cẩn thận’, trước khi tiến hành tiêm thuốc cô ấy không nghiêm túc chấp hành theo các bước chuẩn bị đã được học. Cụ thể khi chuẩn bị tiêm lại không kiểm tra dụng cụ đã được tiêu độc hay chưa, chất lượng của thuốc đã qua kiểm tra hay chưa, sai lầm cơ bản nhất dễ nhận thấy là ở chỗ, cô ấy không mặc đồng phục y tá, càng không rửa tay trước khi đeo găng tay khử trùng.”
Dư Điền Điền kinh ngạc nhìn anh, “Tôi chỉ nghĩ anh yêu cầu tôi thực hiện kỹ thuật tiêm thuốc, chứ đâu phải thực sự đang tiêm, tiêu độc cái gì, kiểm tra loại thuốc nào? Hơn nữa ở đây lấy đâu ra đồng phục y tá cùng găng tay khử trùng?”
Trần Thước nghiêng đầu quay lại nhìn cô, mỉm cười nói: “Cứ coi như là thực hành, không có điều kiện để cô tiến hành kiểm tra các loại thuốc, cô cũng nên trình bày với mọi người mình đã bỏ qua những giai đoạn nào, tôi cho rằng đây là quy tắc về thao tác cơ bản mà một người y tá phải có.”
Dư Điền Điền nhịn nhịn nhịn.
Nhưng quá trình tìm lỗi sai Trần Thước vẫn chưa kết thúc, khi cô cầm kim tiêm chuẩn bị tiêm thuốc thì anh lại quay xuống sân khấu nói với mọi người:
“Sau đây tôi muốn chỉ ra sai lầm thứ hai trong thao tác của cô, khi bạn chọn ống xilanh cùng kim tiêm thích hợp thì phải căn cứ vào thể trạng của bệnh nhân là béo hay gầy cùng tính chất của nước thuốc mới có thể chọn được, nhưng vị y tá này cũng không quan sát mô hình người của chúng ta, cũng không kiểm tra tính chất loại thuốc cần tiêm vào là loại nào, đã vội vàng lựa chọn kim tiêm.”
Anh chỉ vào chiếc kim tiêm Dư Điền Điền đang cầm trong tay, sau đó nói: “Lần này loại thuốc mà chúng ta phải dùng là Ribavirin[1] , mà mô hình người này thuộc loại cân nặng hạng trung, rất hiển nhiên, chiếc kim tiêm lớn như thế này, không thích hợp tiến hành tiêm vào mạch máu.”
[1] Ribavirin: một loại thuốc kháng virut viêm gan, sởi , thủy đậu
Dưới sân khấu đã không còn ai cười nữa.
Trần Thước vừa nói đến kiến thức y học,tất cả mọi người đều tự động vào trạng thái cẩn thận lắng nghe với thái độ rất nghiêm túc, chỉ sợ ngoại trừ Dư Điền Điền, không ai biết trong lòng anh kỳ thật đang nghĩ phải chỉnh cô thế nào.
Trong quá trình tiếp theo sau đó, gần như bước nào Dư Điền Điền thực hiện đều bị anh bắt được lỗi sai.
Vị trí lựa chọn để tiêm vào lại không tránh chỗ người ta đang có vết xước, hay để một chút thuốc nước bốc hơi ra không khí cũng coi như là lãng phí thuốc của bệnh viện, tình tự kiểm tra máu lại bị thiếu bước…
Dư Điền Điền không thể nhịn nổi anh nữa, cô đè thấp giọng nói chất vấn Trần Thước: “Anh nói đã đủ chưa? Còn muốn chỉnh tôi tới lúc nào? Kiểm tra máu kiểm tra máu đấy, đây không phải chỉ là một mô hình người bằng nhựa thôi sao? Máu cũng không có bắt tôi kiểm tra cái rắm ấy!”
Trần Thước liếc nhìn cô một cái, lại quay sang nói với mọi người dưới sân khấu:
“Mọi người đều biết, tại các trường đại học y ở nước ta thì sinh viên khoa y có rất ít cơ hội tiến hành thực nghiệm huấn luyện, chỉ có thể tập luyện với mô hình người là chính. Nếu như ai có thói quen xem thường những bước cơ bản, lại cho đây chỉ là mô hình bằng nhựa nên bỏ qua những bước cần phải làm, chỉ sợ khi vào thực tập ở bệnh viện,sẽ không mấy ai có thể thuận lợi thông qua bài kiểm tra cuối cùng. Điểm này, tôi hi vọng mọi người đều nhớ, cho dù không phải đối mặt với bệnh nhân thật sự, cũng phải luôn luôn ghi nhớ đã làm nghề y thì phải cẩn thận, đừng nên ôm tâm lý may mắn mà tìm kiếm cơ hội lười biếng bỏ qua những bước cơ bản, đó không phải làm bác sĩ để cứu người, mà chính là làm bác sĩ để hại người.”
Anh cũng không trực tiếp phê bình Dư Điền Điền, nhưng từng câu từng từ đều như một cái tát đánh thẳng vào mặt cô.
Mọi người đều nhìn cô đứng trên đài, mà cô đang cầm ống tiêm không thể động đậy, cuối cùng chỉ có thể cố nén cảm giác nhục nhã mà đưa mũi tiêm đẩy vào trong cơ thể của mô hình.
Cô tự hỏi đến bước này chắc hẳn không có gì để sai nữa, nhưng Trần Thước chính là người có bản lĩnh như vậy đấy, chẳng sợ cô không làm gì sai, anh cũng có thể tìm ra đúng lỗi sai trí mạng nhất.
“Kỹ thuật tiêm vào cũng không có vấn đề gì, động tác gọn gàng nhanh chóng.” Câu nói đầu tiên của anh còn để Dư Điền Điền thở nhẹ một chút, nhưng đến câu tiếp theo lại làm nét mặt cô biến đổi, “Nhưng chỉ cần sai một bước nhỏ, cả quá trình sẽ thất bại.”
Trần Thước cầm lấy túi thuốc nước, giơ lên cho mọi người nhìn, “Tôi cố ý chọn một ống thuốc Ribavirin đã hết hạn sử dụng, nhưng vì vị y tá này không chú ý nên đã không kiểm tra hạn sử dụng, vì vậy nếu bây giờ mô hình này chính là người thật, chỉ sợ họ nhất định đã bỏ mạng dưới mũi tiêm ma quỷ này rồi.”
Dư Điền Điền mặt từ hồng chuyển sang trắng bạch.
Căn bản không phải cô đang lên đài làm mẫu cho mọi người, mà là vì cô biết rõ xuống đài sẽ không tử tế nhưng lại bất đắc dĩ phải đi lên chịu mất mặt!
Trần Thước xoay đầu lại nhìn cô khẽ cười: “Cám ơn vị y tá này phối hợp, cô làm cũng rất tốt, những điều sai cơ bản tôi muốn nhắc nhở mọi người thì cô đều làm được, những điều tôi muốn nói đã hết. Mời cô về chỗ ngồi.”
Lại là một trận cười vang lên, vậy mà mọi người dưới sân khấu còn hoan hô và vỗ tay vô cùng sôi nổi.
Không biết là họ đang chúc mừng cô trở thành kẻ hề được nhiều người chú ý, hay là chúc mừng Trần Thước phối hợp rất tốt với vai hề này mà giành được chiến thắng lớn.
Giờ phút này, Dư Điền Điền thật sự rất muốn đạp một cái thật mạnh vào khuôn mặt của kẻ đang được mọi người cổ vũ kia, nhưng cô biết mình không làm được.
Điều duy nhất cô có thể làm là liên tục hít thở thật sâu,cố gắng không để mình xấu hổ đến mức đôi mắt đỏ lên, cuối cùng nặng nề liếc mắt xuyên thủng Trần Thước một cái, không nói tiếng nào rồi xuống đài.
Những cái vỗ tay kia liền giống như những tràng pháo tay châm chọc đang tát lên mặt cô, mà cô cũng không quay về chỗ ngồi của mình, trực tiếp đi thẳng về phía cửa lớn của hội trường..
Một giây cô cũng không muốn ở lại đây nữa.
Có bao nhiêu cảm giác xấu hổ, thì có bấy nhiêu cảm giác căm hận kẻ đang đứng trên đài kia.
Dư Điền Điền một mình ngồi xe bus trở về nhà,vừa đẩy cửa bước vào thì Lục Tuệ Mẫn đang chơi game,cô nàng cũng không quay đầu lại mà nói: “Cậu về rồi à! Hôm nay sao lại về sớm như vậy?”
Không nghe thấy cô trả lời, cô nàng nghiêng đầu qua nhìn, thì phát hiện Dư Điền Điền đang vùi đầu trên ghế salon im lặng không lên tiếng, cô hung hăng tự tát mình hai cái.
Lục Tuệ Mẫn bị dọa giật mình, vội vàng lấy tai nghe xuống chạy qua, “Làm sao vậy làm sao vậy? Cậu muốn khóc sao?”
Dư Điền Điền đôi mắt đỏ hồng ngẩng đầu lên nhìn cô, thút tha thút thít nói: “Hôm nay Trần Thước mời mình lên đài thực hiện kỹ thuật tiêm thuốc, kết quả là tớ bị anh ta trách mắng làm chỗ nào cũng không tốt, chỗ nào cũng có lỗi sai. Duy nhất lúc tiêm vào không sai cũng trở thành sai bởi vì anh ta cố ý chọn ống thuốc quá thời hạn mà nói tớ mắc lỗi sai trí mạng…”
Đầu tiên là cảm giác tức giận, đến cuối cùng là cảm thấy nhục nhã, mà trải qua hai tiếng đi bus về nhà, trong cô chỉ còn lại cảm giác thất bại cùng một vùng mơ màng.
“Tớ không nghĩ mình đã đắc tội gì với anh ta hay anh ta khó chịu tớ ở điểm nào, anh ta cứ nhất định muốn làm nhục tớ như vậy. Nhưng tớ càng nghĩ lại càng không hiểu hai năm làm y tá, vì sao tay nghề lại kém cỏi đến mức tạo lý do cho anh ta hung hăng nhục nhã tớ.”
Lục Tuệ Mẫn sửng sốt nửa ngày, mới chần chừ nói: “Kỳ thật bác sĩ Trần này, làm việc hay nói chuyện với anh ta đều giống nhau, anh ta luôn nói những lời sắc bén, có đôi khi vì quá thẳng tính mà không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Thật ra cậu cũng không kém cỏi như vậy, chỉ là kiến thức của cậu chưa vững, cho nên anh ấy mới tập trung chỉ ra những lỗi sai cho cậu, lúc ấy cậu liền cảm thấy vấn đề của bản thân là rất nhiều.”
Dư Điền Điền không lên tiếng, buổi tối hôm nay cô vẫn đem mình nhốt trong phòng không ra, Lục Tuệ Mẫn lo lắng đứng ngoài cửa phòng cô nghe lén nửa ngày, kết quả nghe thấy âm thanh chém giết nhau kịch liệt trong game.
Cô thở dài một hơi, may mà Dư Điền Điền còn biết cách giải tỏa tâm trạng.
Mà Dư Điền Điền chơi game là giết người cả một đêm, cô coi toàn bộ đống quái thú lớn nhỏ kia chính là kẻ đã nhục nhã cô ở trên đài, cuối cùng tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Cô nghĩ, là vì kiến thức của cô chưa đủ tốt, nếu như quả thật đã làm đến mức thập toàn thập mỹ, cô sẽ không sợ người khác tìm xương trong trứng gà.
Đây là lỗi của cô, cô sai vì không yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, cho tới nay việc gì cũng qua loa được chăng hay chớ.
Đương nhiên, Trần Thước cũng có chỗ sai! Anh ta sai vì có cái miệng quá tiện quá độc địa, bằng không cũng sẽ không tố cáo cô với Mã chủ nhiệm, hơn nữa còn làm Thiệu Binh khó xử ở cangteen.
Dù sao anh cũng không phải người tốt!
Dư Điền Điền hung tợn tiếp tục xông pha chiến đấu, nhưng bởi vì cô không thường chơi game, nên cơ bản người bị giết … đều là cô =_=.
Dù sao điều này cũng không quan trọng mà ha ha ha.
Quan trọng là quá trình giải tỏa tâm trạng, cô tự an ủi bản thân.
***
Sau đó một tuần, Dư Điền Điền thay đổi toàn diện bản thân, trở thành một y tá thực cẩn thận, mỗi ngày trừ bỏ làm việc ăn cơm, về nhà cô đều cố gắng ôn tập kiến thức lý luận hai năm đã quên của mình.
Mỗi ngày trong lúc làm việc, cô đều đem mỗi nhiệm vụ trở thành bài dự thi, thái độ vô cùng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.
Sau khi liên tục nhận được lời cảm ơn của người nhà bệnh nhân, Mã chủ nhiệm liền biểu dương Dư Điền Điền trước mặt mọi người, hơn nữa nước miếng tung bay nói:
“Đây chính là giác ngộ a! Nhớ hôm đó trong lúc vô ý tôi nhìn thấy cảnh y tá Dư cầm kim tiêm, hoặc là tìm không ra mạch máu loạn của bệnh nhân thì đâm loạn một hồi, hoặc là tay cực kỳ run rẩy, cắm vào xong lại rút ra, cắm vào xong lại rút ra… Các cô nhìn xem người ta, chẳng phải chỉ mới tham gia đại hội hai tuần thôi sao? Chỉ cần chăm chỉ chịu khó đến bây giờ đã đạt được biểu hiện rất tốt, trong tuần vừa rồi đã có mấy người nhà bệnh nhân đến cảm ơn tôi, họ nói là cảm ơn bệnh viện chúng ta đã bồi dưỡng được một y tá có kỹ thuật lại vô cùng kiên nhẫn như vậy.”
Ông lại hận rèn sắt không thành thép chỉ chỉ vào mấy vị bác sĩ y tá năm trước có tham gia đại hội, “Các cô cậu học tập người ta đi, cũng cùng tham gia đại hội, tại sao người ta biết chuyện mà cố gắng,còn mấy người mỗi lần đến ngày tổ chức đại hội chỉ biết trốn tránh tôi, không phải sợ tôi bắt đi tham gia đại hội cho đủ số lượng đấy sao?”
Dư Điền Điền uể oải mà lặng yên suy nghĩ: bởi vì bọn họ không gặp phải một kẻ làm cho bọn họ mất hết mặt mũi, không thể không quyết tâm cố gắng như bác sĩ Trần mà thôi…
Nhưng một giây sau, cô bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Mã Chủ nhiệm nói trước khi cô tham gia đại hội, ông có tận mắt chứng kiến tay nghề tồi tệ của cô một lần, cho nên đây mới là nguyên nhân ông ta gọi cô tới phòng làm việc mà phê bình sao?
… Không phải, không phải bởi vì Trần Thước đã tố cáo cô sao?
Lần này Dư Điền Điền không dám chắc chắn nữa.
Đương nhiên cô biết đây là Trần Thước đang đáp lễ lại cho cô, chuyện làm mẫu sắp tới tuyệt đối sẽ không thuận lợi, nhưng bất luận như thế nào cô cũng không ngờ nó không thuận lợi đến mức cô làm cái gì cũng phạm phải lỗi sai.
Trần Thước coi như là kẻ thông minh, vì muốn làm khó cô nên cũng không thể hỏi Dư Điền Điền làm việc ở bệnh viện nào , bằng không đây coi như là đập biển hiệu của bệnh viện mình còn gì, cho nên anh chỉ làm bộ làm tịch hỏi: “Vị y tá này tên là gì đây?”
Dư Điền Điền đã nhìn thấu ý đồ của anh, chẳng qua anh ta chỉ muốn làm cô mất mặt, cho nên cô nghiêm túc nói với anh: “Cũng chỉ là cái tên thôi, không đáng bận tâm? Bác sĩ Trần, chúng ta trực tiếp vào chủ đề đi, đừng làm lãng phí thời gian quý giá của mọi người!”
Dưới sân khấu vang lên một trận cười lớn.
Trần Thước muốn Dư Điền Điền thực hiện kỹ thuật tiêm cơ bản, trên bàn đã đặt sẵn mô hình người bằng nhựa cùng các loại dụng cụ cần thiết.
Dư Điền Điền cũng không khách khí, cầm lấy ống tiêm liền hỏi: “Đầu tiên phải tiêm vào đâu?”
Trần Thước như cười như không nhìn cô, xoay người nhìn xuống sân khấu nói với mọi người:
“Sau đây tôi muốn chỉ ra sai lầm đầu tiên trong thao tác của vị y tá này đó là ‘Sơ sẩy không cẩn thận’, trước khi tiến hành tiêm thuốc cô ấy không nghiêm túc chấp hành theo các bước chuẩn bị đã được học. Cụ thể khi chuẩn bị tiêm lại không kiểm tra dụng cụ đã được tiêu độc hay chưa, chất lượng của thuốc đã qua kiểm tra hay chưa, sai lầm cơ bản nhất dễ nhận thấy là ở chỗ, cô ấy không mặc đồng phục y tá, càng không rửa tay trước khi đeo găng tay khử trùng.”
Dư Điền Điền kinh ngạc nhìn anh, “Tôi chỉ nghĩ anh yêu cầu tôi thực hiện kỹ thuật tiêm thuốc, chứ đâu phải thực sự đang tiêm, tiêu độc cái gì, kiểm tra loại thuốc nào? Hơn nữa ở đây lấy đâu ra đồng phục y tá cùng găng tay khử trùng?”
Trần Thước nghiêng đầu quay lại nhìn cô, mỉm cười nói: “Cứ coi như là thực hành, không có điều kiện để cô tiến hành kiểm tra các loại thuốc, cô cũng nên trình bày với mọi người mình đã bỏ qua những giai đoạn nào, tôi cho rằng đây là quy tắc về thao tác cơ bản mà một người y tá phải có.”
Dư Điền Điền nhịn nhịn nhịn.
Nhưng quá trình tìm lỗi sai Trần Thước vẫn chưa kết thúc, khi cô cầm kim tiêm chuẩn bị tiêm thuốc thì anh lại quay xuống sân khấu nói với mọi người:
“Sau đây tôi muốn chỉ ra sai lầm thứ hai trong thao tác của cô, khi bạn chọn ống xilanh cùng kim tiêm thích hợp thì phải căn cứ vào thể trạng của bệnh nhân là béo hay gầy cùng tính chất của nước thuốc mới có thể chọn được, nhưng vị y tá này cũng không quan sát mô hình người của chúng ta, cũng không kiểm tra tính chất loại thuốc cần tiêm vào là loại nào, đã vội vàng lựa chọn kim tiêm.”
Anh chỉ vào chiếc kim tiêm Dư Điền Điền đang cầm trong tay, sau đó nói: “Lần này loại thuốc mà chúng ta phải dùng là Ribavirin[1] , mà mô hình người này thuộc loại cân nặng hạng trung, rất hiển nhiên, chiếc kim tiêm lớn như thế này, không thích hợp tiến hành tiêm vào mạch máu.”
[1] Ribavirin: một loại thuốc kháng virut viêm gan, sởi , thủy đậu
Dưới sân khấu đã không còn ai cười nữa.
Trần Thước vừa nói đến kiến thức y học,tất cả mọi người đều tự động vào trạng thái cẩn thận lắng nghe với thái độ rất nghiêm túc, chỉ sợ ngoại trừ Dư Điền Điền, không ai biết trong lòng anh kỳ thật đang nghĩ phải chỉnh cô thế nào.
Trong quá trình tiếp theo sau đó, gần như bước nào Dư Điền Điền thực hiện đều bị anh bắt được lỗi sai.
Vị trí lựa chọn để tiêm vào lại không tránh chỗ người ta đang có vết xước, hay để một chút thuốc nước bốc hơi ra không khí cũng coi như là lãng phí thuốc của bệnh viện, tình tự kiểm tra máu lại bị thiếu bước…
Dư Điền Điền không thể nhịn nổi anh nữa, cô đè thấp giọng nói chất vấn Trần Thước: “Anh nói đã đủ chưa? Còn muốn chỉnh tôi tới lúc nào? Kiểm tra máu kiểm tra máu đấy, đây không phải chỉ là một mô hình người bằng nhựa thôi sao? Máu cũng không có bắt tôi kiểm tra cái rắm ấy!”
Trần Thước liếc nhìn cô một cái, lại quay sang nói với mọi người dưới sân khấu:
“Mọi người đều biết, tại các trường đại học y ở nước ta thì sinh viên khoa y có rất ít cơ hội tiến hành thực nghiệm huấn luyện, chỉ có thể tập luyện với mô hình người là chính. Nếu như ai có thói quen xem thường những bước cơ bản, lại cho đây chỉ là mô hình bằng nhựa nên bỏ qua những bước cần phải làm, chỉ sợ khi vào thực tập ở bệnh viện,sẽ không mấy ai có thể thuận lợi thông qua bài kiểm tra cuối cùng. Điểm này, tôi hi vọng mọi người đều nhớ, cho dù không phải đối mặt với bệnh nhân thật sự, cũng phải luôn luôn ghi nhớ đã làm nghề y thì phải cẩn thận, đừng nên ôm tâm lý may mắn mà tìm kiếm cơ hội lười biếng bỏ qua những bước cơ bản, đó không phải làm bác sĩ để cứu người, mà chính là làm bác sĩ để hại người.”
Anh cũng không trực tiếp phê bình Dư Điền Điền, nhưng từng câu từng từ đều như một cái tát đánh thẳng vào mặt cô.
Mọi người đều nhìn cô đứng trên đài, mà cô đang cầm ống tiêm không thể động đậy, cuối cùng chỉ có thể cố nén cảm giác nhục nhã mà đưa mũi tiêm đẩy vào trong cơ thể của mô hình.
Cô tự hỏi đến bước này chắc hẳn không có gì để sai nữa, nhưng Trần Thước chính là người có bản lĩnh như vậy đấy, chẳng sợ cô không làm gì sai, anh cũng có thể tìm ra đúng lỗi sai trí mạng nhất.
“Kỹ thuật tiêm vào cũng không có vấn đề gì, động tác gọn gàng nhanh chóng.” Câu nói đầu tiên của anh còn để Dư Điền Điền thở nhẹ một chút, nhưng đến câu tiếp theo lại làm nét mặt cô biến đổi, “Nhưng chỉ cần sai một bước nhỏ, cả quá trình sẽ thất bại.”
Trần Thước cầm lấy túi thuốc nước, giơ lên cho mọi người nhìn, “Tôi cố ý chọn một ống thuốc Ribavirin đã hết hạn sử dụng, nhưng vì vị y tá này không chú ý nên đã không kiểm tra hạn sử dụng, vì vậy nếu bây giờ mô hình này chính là người thật, chỉ sợ họ nhất định đã bỏ mạng dưới mũi tiêm ma quỷ này rồi.”
Dư Điền Điền mặt từ hồng chuyển sang trắng bạch.
Căn bản không phải cô đang lên đài làm mẫu cho mọi người, mà là vì cô biết rõ xuống đài sẽ không tử tế nhưng lại bất đắc dĩ phải đi lên chịu mất mặt!
Trần Thước xoay đầu lại nhìn cô khẽ cười: “Cám ơn vị y tá này phối hợp, cô làm cũng rất tốt, những điều sai cơ bản tôi muốn nhắc nhở mọi người thì cô đều làm được, những điều tôi muốn nói đã hết. Mời cô về chỗ ngồi.”
Lại là một trận cười vang lên, vậy mà mọi người dưới sân khấu còn hoan hô và vỗ tay vô cùng sôi nổi.
Không biết là họ đang chúc mừng cô trở thành kẻ hề được nhiều người chú ý, hay là chúc mừng Trần Thước phối hợp rất tốt với vai hề này mà giành được chiến thắng lớn.
Giờ phút này, Dư Điền Điền thật sự rất muốn đạp một cái thật mạnh vào khuôn mặt của kẻ đang được mọi người cổ vũ kia, nhưng cô biết mình không làm được.
Điều duy nhất cô có thể làm là liên tục hít thở thật sâu,cố gắng không để mình xấu hổ đến mức đôi mắt đỏ lên, cuối cùng nặng nề liếc mắt xuyên thủng Trần Thước một cái, không nói tiếng nào rồi xuống đài.
Những cái vỗ tay kia liền giống như những tràng pháo tay châm chọc đang tát lên mặt cô, mà cô cũng không quay về chỗ ngồi của mình, trực tiếp đi thẳng về phía cửa lớn của hội trường..
Một giây cô cũng không muốn ở lại đây nữa.
Có bao nhiêu cảm giác xấu hổ, thì có bấy nhiêu cảm giác căm hận kẻ đang đứng trên đài kia.
Dư Điền Điền một mình ngồi xe bus trở về nhà,vừa đẩy cửa bước vào thì Lục Tuệ Mẫn đang chơi game,cô nàng cũng không quay đầu lại mà nói: “Cậu về rồi à! Hôm nay sao lại về sớm như vậy?”
Không nghe thấy cô trả lời, cô nàng nghiêng đầu qua nhìn, thì phát hiện Dư Điền Điền đang vùi đầu trên ghế salon im lặng không lên tiếng, cô hung hăng tự tát mình hai cái.
Lục Tuệ Mẫn bị dọa giật mình, vội vàng lấy tai nghe xuống chạy qua, “Làm sao vậy làm sao vậy? Cậu muốn khóc sao?”
Dư Điền Điền đôi mắt đỏ hồng ngẩng đầu lên nhìn cô, thút tha thút thít nói: “Hôm nay Trần Thước mời mình lên đài thực hiện kỹ thuật tiêm thuốc, kết quả là tớ bị anh ta trách mắng làm chỗ nào cũng không tốt, chỗ nào cũng có lỗi sai. Duy nhất lúc tiêm vào không sai cũng trở thành sai bởi vì anh ta cố ý chọn ống thuốc quá thời hạn mà nói tớ mắc lỗi sai trí mạng…”
Đầu tiên là cảm giác tức giận, đến cuối cùng là cảm thấy nhục nhã, mà trải qua hai tiếng đi bus về nhà, trong cô chỉ còn lại cảm giác thất bại cùng một vùng mơ màng.
“Tớ không nghĩ mình đã đắc tội gì với anh ta hay anh ta khó chịu tớ ở điểm nào, anh ta cứ nhất định muốn làm nhục tớ như vậy. Nhưng tớ càng nghĩ lại càng không hiểu hai năm làm y tá, vì sao tay nghề lại kém cỏi đến mức tạo lý do cho anh ta hung hăng nhục nhã tớ.”
Lục Tuệ Mẫn sửng sốt nửa ngày, mới chần chừ nói: “Kỳ thật bác sĩ Trần này, làm việc hay nói chuyện với anh ta đều giống nhau, anh ta luôn nói những lời sắc bén, có đôi khi vì quá thẳng tính mà không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Thật ra cậu cũng không kém cỏi như vậy, chỉ là kiến thức của cậu chưa vững, cho nên anh ấy mới tập trung chỉ ra những lỗi sai cho cậu, lúc ấy cậu liền cảm thấy vấn đề của bản thân là rất nhiều.”
Dư Điền Điền không lên tiếng, buổi tối hôm nay cô vẫn đem mình nhốt trong phòng không ra, Lục Tuệ Mẫn lo lắng đứng ngoài cửa phòng cô nghe lén nửa ngày, kết quả nghe thấy âm thanh chém giết nhau kịch liệt trong game.
Cô thở dài một hơi, may mà Dư Điền Điền còn biết cách giải tỏa tâm trạng.
Mà Dư Điền Điền chơi game là giết người cả một đêm, cô coi toàn bộ đống quái thú lớn nhỏ kia chính là kẻ đã nhục nhã cô ở trên đài, cuối cùng tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Cô nghĩ, là vì kiến thức của cô chưa đủ tốt, nếu như quả thật đã làm đến mức thập toàn thập mỹ, cô sẽ không sợ người khác tìm xương trong trứng gà.
Đây là lỗi của cô, cô sai vì không yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, cho tới nay việc gì cũng qua loa được chăng hay chớ.
Đương nhiên, Trần Thước cũng có chỗ sai! Anh ta sai vì có cái miệng quá tiện quá độc địa, bằng không cũng sẽ không tố cáo cô với Mã chủ nhiệm, hơn nữa còn làm Thiệu Binh khó xử ở cangteen.
Dù sao anh cũng không phải người tốt!
Dư Điền Điền hung tợn tiếp tục xông pha chiến đấu, nhưng bởi vì cô không thường chơi game, nên cơ bản người bị giết … đều là cô =_=.
Dù sao điều này cũng không quan trọng mà ha ha ha.
Quan trọng là quá trình giải tỏa tâm trạng, cô tự an ủi bản thân.
***
Sau đó một tuần, Dư Điền Điền thay đổi toàn diện bản thân, trở thành một y tá thực cẩn thận, mỗi ngày trừ bỏ làm việc ăn cơm, về nhà cô đều cố gắng ôn tập kiến thức lý luận hai năm đã quên của mình.
Mỗi ngày trong lúc làm việc, cô đều đem mỗi nhiệm vụ trở thành bài dự thi, thái độ vô cùng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.
Sau khi liên tục nhận được lời cảm ơn của người nhà bệnh nhân, Mã chủ nhiệm liền biểu dương Dư Điền Điền trước mặt mọi người, hơn nữa nước miếng tung bay nói:
“Đây chính là giác ngộ a! Nhớ hôm đó trong lúc vô ý tôi nhìn thấy cảnh y tá Dư cầm kim tiêm, hoặc là tìm không ra mạch máu loạn của bệnh nhân thì đâm loạn một hồi, hoặc là tay cực kỳ run rẩy, cắm vào xong lại rút ra, cắm vào xong lại rút ra… Các cô nhìn xem người ta, chẳng phải chỉ mới tham gia đại hội hai tuần thôi sao? Chỉ cần chăm chỉ chịu khó đến bây giờ đã đạt được biểu hiện rất tốt, trong tuần vừa rồi đã có mấy người nhà bệnh nhân đến cảm ơn tôi, họ nói là cảm ơn bệnh viện chúng ta đã bồi dưỡng được một y tá có kỹ thuật lại vô cùng kiên nhẫn như vậy.”
Ông lại hận rèn sắt không thành thép chỉ chỉ vào mấy vị bác sĩ y tá năm trước có tham gia đại hội, “Các cô cậu học tập người ta đi, cũng cùng tham gia đại hội, tại sao người ta biết chuyện mà cố gắng,còn mấy người mỗi lần đến ngày tổ chức đại hội chỉ biết trốn tránh tôi, không phải sợ tôi bắt đi tham gia đại hội cho đủ số lượng đấy sao?”
Dư Điền Điền uể oải mà lặng yên suy nghĩ: bởi vì bọn họ không gặp phải một kẻ làm cho bọn họ mất hết mặt mũi, không thể không quyết tâm cố gắng như bác sĩ Trần mà thôi…
Nhưng một giây sau, cô bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Mã Chủ nhiệm nói trước khi cô tham gia đại hội, ông có tận mắt chứng kiến tay nghề tồi tệ của cô một lần, cho nên đây mới là nguyên nhân ông ta gọi cô tới phòng làm việc mà phê bình sao?
… Không phải, không phải bởi vì Trần Thước đã tố cáo cô sao?
Lần này Dư Điền Điền không dám chắc chắn nữa.
Tác giả :
Dung Quang