Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường
Chương 7
Tôi lại đến thế giới trong ấm sắt một lần nữa.
Đây là lần thứ ba tôi tới nơi này, cảm giác đầu tiên sau khi mở mắt vẫn là sự cô đơn.
Cô đơn đến vô cùng.
Khi cùng Thiết Cơ đi về nhà, tôi đặc biệt chú ý tới những ngôi nhà xung quanh. Tuy nhiên nhìn một lúc vẫn chẳng thấy bóng người hay động vật, ngay cả ánh mặt trời cũng hết sức ảm đạm. Nhưng nếu quan sát thật kỹ, thì có thể phát hiện hơi thở của cuộc sống lẩn quất sau những cánh cửa.
Những cánh cửa sổ vẫn chưa kịp khép, những dây tơ mơn mởn bò lan ra tường từ một sân nhà ai đó, mùi thơm của rượu nhè nhẹ từ xa thoảng tới, những ngọn khói lững lờ từ con ngõ nhỏ bay lên. Tất cả những cảnh tượng ấy đều chứng tỏ, nơi đây có người ở.
- Cô xem, đằng kia có khói…
Tôi chỉ vào một làn khói phía xa cho Thiết Cơ nhìn, cô ấy thuận theo hướng tay tôi chỉ, nhìn hồi lâu nhưng vẫn hỏi rất mơ hồ:
- Ở đâu?
- Hầy, rất rõ ràng, ở đằng kia kìa! Đằng kia nhất định có người!
Đôi mắt Thiết Cơ mở rất to, nhìn về phía đó, cuối cùng vẫn lắc đầu thất vọng:
- Tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Đột nhiên, tôi có một dự cảm rất lạ kỳ, tôi muốn kiểm tra một chút.
- Thế cô có nhìn thấy tấm vải hoa nhà đó đang phơi ở cổng nhà, giống như khăn trải giường không?
Cô ấy vẫn lắc đầu.
Một đồ vật rõ ràng hiện hữu vậy mà cô ấy lại không nhìn thấy. Lòng tôi thoáng xao động. Tôi bước tới gõ cửa căn nhà ngay sát vách. Gõ chừng bảy, tám cái, cánh cửa bỗng hé ra.
Viên ngọc từ trong túi tôi nhảy vọt ra, lăn lông lốc xuyên qua khe hở của cửa, vào trong sân.
Một lát sau, một mái đầu bù xù từ sau cửa ló ra, một khuôn mặt vô cùng ghê rợn vô cảm dò xét tôi, rồi mới mở cửa.
Nhìn kỹ khuôn mặt cô ấy, tôi khẽ giật mình. các bộ phận trên khuôn mặt dường như đều bị đặt sai vị trí, phần lớn làn da trên mặt đều nham nhở, những vết sẹo bị lộ ra đỏ ửng. Chắc chắn cô ấy từng bị thương rất nặng nên khuôn mặt mới bị hủy hoại nghiêm trọng như vậy.
- Vào đi! – Cô gái ấy quay người, vẫy vẫy tôi.
Tuy hơi do dự, nhưng tôi vẫn kéo Thiết Cơ bước vào sân. Bởi vì sự hiếu kỳ của tôi đã chiến thắng.
- Đã lâu như thế, giờ cô là người đầu tiên tôi gặp đấy.
Tôi còn chưa đứng yên, cô gái kia đã lên tiếng.
Giọng nói của cô lạnh lẽo mà chậm rãi, có chút gì rất quen thuộc. Lúc này tôi mới nhận ra cô ấy chính là cô gái bị nhốt trong viên ngọc kia.
- Chỗ này rốt cuộc là thế nào?
Tôi nhìn cô ấy, hỏi câu hỏi mà mình muốn biết từ lâu. Thiết Cơ đứng bên cạnh kéo kéo tôi, dáng vẻ hơi lo lắng.
- Hạ cô nương, cô đang nói chuyện với ai đấy?
Tôi đờ người ra.
Rõ ràng là có người đứng đối diện, Thiết Cơ lại không hề nhìn thấy. Tôi vội vàng hỏi cô gái đối diện mình:
- Tôi chỉ có một mình phải không?
Câu hỏi này rõ ràng là hơi kỳ quái, cô ấy cũng hơi ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời tôi:
- Đúng là chỉ có một mình cô.
Thiết Cơ không nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng không nhìn thấy Thiết Cơ sao?
- Ở đây còn có người nào khác không? – Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, tôi tiếp tục hỏi cô ấy.
- Không hề, ở đây chỉ có mình tôi.
Quả nhiên, đúng như tôi nghĩ. Hai cô gái này đều không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Không để ý đến sự nghi hoặc của Thiết Cơ, tôi lại hỏi thêm câu nữa:
- Cô… trước đây có phải có tên là Lan?
Công chúa Lan Cơ, con gái của Bình Vương, bị lời nguyền rủa của chiếc ấm trà đen làm cho phát điên, cuối cùng bị bỏng nặng, không chữa trị được. Cô gái có khuôn mặt bị hủy hoại, không thể nhìn ra dung mạo ban đầu này chính là công chúa Lan Cơ.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, tôi không kìm được cảm thương.
Đời người, ai biết được sẽ thành ra thế nào?
Sau khi tạm biệt công chúa Lan Cơ, tôi cùng Thiết Cơ quay về nhà cô ấy. đây là một ngôi nhà khá lớn, một mình sống ở đây chắc chắn khó tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Chỉ là tôi cảm thấy nơi đây, không hẳn chỉ có một mình Thiết Cơ, vì trong một căn phòng vẫn vẳng lại tiếng “đinh đinh đang đang”.
Nhân lúc Thiết Cơ không ở đó, tôi theo tiếng động đi vào trong nhà, nhìn cách bài trí của căn phòng, thì đây có lẽ là một lò rèn.
Trong phòng rất tối, không thắp đèn, chỉ có ánh sáng trong lò lửa hắt lên chiếu sáng cho căn phòng. Một người đàn ông chừng bốn, năm mươi tuổi đang ngồi trong góc, những ấm trà đủ kiểu ngổn ngang, chất thành đống trước mặt ông. Ánh mắt ông chăm chú nhìn ấm trà, thi thoảng lại nhăn mày, dường như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó.
Có lẽ là tôi đã chắn nguồn ánh sáng, nên người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt của ông ấy rất sắc, khiến cho người đối diện phải thầm run lên trong lòng. Tôi vội vàng đổi vị trí, đứng sang chỗ trống bên cạnh.
- Cô là ai? – Nhìn thấy người khách không mời mà đến, người đàn ông có chút nghi hoặc, liền hỏi tôi.
- Xin lỗi, tôi chỉ là khách qua đường, nghe thấy có tiếng động ở đây, nên vô tình đi vào. Tôi sẽ ra khỏi đây ngay.
Tôi bịa bừa một lý do để lấp liếm cho qua.
- Người qua đường? Đã lâu nay tôi chẳng thấy người qua đường nào cả. Người qua đường từ đâu tới?
Người đàn ông đặt chiếc ấm trong tay xuống, dò xét tôi kỹ lưỡng.
- Áo quần hết sức kỳ quái, đây là phong tục ở phương xa phải không? Người khách phương xa, quanh đây chẳng có cư dân nào, cô đến vùng đất hoang vu lạnh lẽo này để làm gì?
- Tôi không cẩn thận nên đi lạc đường, bước nhầm vào đây.
- Bước nhầm ư? Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, khách đã tới đây nếu muốn rời đi, e rằng hơi khó…
- Nghĩa là sao cơ?
Người đàn ông chỉ cười, không nói thêm gì khác, thực ra thân phận của ông ấy tôi cũng đoán ra được phần nào rồi.
Người này chắc chính là cha của Thiết Cơ – Thiết Dã Tử.
Xem ra ông ta cũng như công chúa Lan Cơ, đều vì chiếc ấm trà này mà lưu lạc tới thế giới trong ấm. Những ngôi nhà mà tôi nhìn thấy dọc đường đi, đều có người ở cả.
Hơn nữa bọn họ nhất định có một điểm chung, chính là đều có liên quan với chiếc ấm trà này!
Giống như Lan Cơ, Thiết Dã Tử cũng không biết đến sự tồn tại của những cư dân khác. Nếu như tôi không đoán sai thì e rằng ông ấy và Thiết Cơ cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nhau.
- Ông sống một mình ư?
- Tại hạ già cả cô độc, chẳng có vợ con bầu bạn.
Quả nhiên là vậy.
Thực sự quá tàn khốc, rõ ràng là ở bên nhau, nhưng lại không thể cảm nhận được nhau; rõ ràng không phải chỉ sống một mình, nhưng lại phải chấp nhận sự cô đơn vĩnh viễn.
Tôi nhìn khuôn mặt góc cạnh của Thiết Dã Tử, trong lòng do dự không biết có nên đem chuyện Thiết Cơ cũng sống trong căn nhà này nói cho ông ta biết hay không. Nhưng tôi chợt nhớ ra lời Dao đã từng nói với tôi: “Đừng thử phá vỡ trật tự của một thế giới nào đó. Một người chỉ đứng xem mà không thể thay đổi được hiện thực, thì thuận theo tự nhiên là sự lựa chọn duy nhất”.
Tôi là kẻ đứng xem mà không thể thay đổi được bất cứ hiện thực nào, nhưng tôi thực sự không thể tàn nhẫn đứng nhìn. Tôi bị những cảnh tượng mình nhìn thấy tác động đến tâm tình, tôi không chỉ là một người quan sát kém cỏi, mà còn là một con người nhu nhược kém cỏi.
Rõ ràng là không thể thay đổi, vậy tại sao lại để tôi nhìn thấy những việc này? Tại sao nhất định lại để tôi phải đau khổ vì họ?
Tôi chẳng thể làm được gì, chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn mà thôi.
- Nếu đau khổ, hãy quay về đi.
Tôi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Thanh Minh.
Không biết tại sao, tôi bỗng rất muốn cười với anh một cái. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng chẳng hề được đáp lại. Anh chỉ im lặng nhìn tôi, nói đúng một câu:
- Tại sao phải khóc? Hạ?
Tại sao phải khóc ư? Rõ ràng là tôi muốn cười cơ mà.
Tôi muốn trốn tránh ánh mắt của anh, liền đưa tay che ngang mắt, cảm nhận sự ấm áp của nước mắt.
Một bàn tay lớn ấp lên tay tôi, tôi không nhìn thấy anh, nhưng cảm nhận được bàn tay ấy khẽ khàng bỏ tay tôi ra, vuốt ve mí mắt. Trên tay anh còn thoang thoảng mùi đàn hương, rất thơm. Tôi nhanh chóng tỉnh táo lại.
Thanh Minh cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt rất dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng ấm áp biết bao. Sự dịu dàng hiếm có này đã khiến tôi hoài nghi sự thực, lẽ nào đây chỉ là mơ sao?
Cảm giác mà Thanh Minh mang lại cho người ta là màu đen. Cho dù là dưới ánh nắng rực rỡ, anh cũng vẫn yên tĩnh mà to lớn, tựa như đêm đen vậy.
Đôi mắt đen lấp lánh, giống như một bí mật không thể nhìn thấu.
- Tỉnh ngủ chưa? – Thanh Minh cúi người xuống, khẽ thì thầm bên tai tôi.
Khuôn mặt anh quá gần, hơi thở phả ra ấm nóng, thậm chí phả thẳng vào tai tôi, ngưa ngứa, cảm giác cực kỳ lạ lùng.
Đây… đây rốt cuộc là trò đùa gì vậy?
Tôi cảm thấy não mình dường như vì không thể chịu nổi tốc độ vận động nhanh như thế này, nên giờ đã chuyển sang trạng thái chết máy.
- Sao lại có vẻ mặt lạ lùng thế này? Tôi thực sự… đáng sợ thế sao?
Tôi chỉ biết đờ ra nhìn anh, không biết phải trả lời thế nào. Không phải là sợ… mà là kỳ quái, thực sự là quá kỳ quái. Không phải là Thanh Minh đã bị Dao cướp mất thân thể đấy chứ?
Hay là, bây giờ đang là lúc họ Cosplay[4]?
[4] Cosplay: Là viết tắt của cụm “Costume play”, đây được xem như là một nét văn hóa đặc trưng trong giới trẻ Nhật Bản. Khi tham gia Cosplay, người chơi sẽ hóa thân thành một nhân vật trong thế giới truyện tranh (manga), thế giới game hay cũng có thể là những thần tượng âm nhạc mà họ yêu thích. (ND)
- Vậy… em có thể dậy được chứ?
Tóm lại, cứ thoát ra khỏi tình cảnh bối rối này đã.
Thanh Minh rút tay lại, không nói gì nữa, vẻ mặt lại như bình thường. Tôi thấp thỏm bất an, ấp úng hỏi:
- Dao đâu, đây là phòng của anh ấy mà. Anh ấy đi đâu rồi?
- Cậu ấy ở bên ngoài.
- Đúng rồi, em ngủ lâu quá, đến giờ mở cửa rồi! Em đi chuẩn bị trước đây!
Giống như được giải thoát, tôi nhảy phắt xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài cửa hàng.
Có một đám người đang ngồi trong cửa hàng quàng vai bá cổ nhau, không biết đang rì rầm to nhỏ bàn bạc chuyện gì.
Khi tôi đang nhìn để xem là những ai, thì Hắc Vô Thường ngồi bên cạnh đã nhìn thấy tôi trước, cười hì hì, vẫy tay nói với tôi:
- Ta đang định xuống suối vàng xem có phải cô nhập cư phi pháp không, thì cô đã tự trở lại rồi.
Cửu Viễn đeo chiếc mặt nạ ngọc cũng bật cười theo.
Tôi vội vã khom mình chào hỏi:
- Chào các quý khách.
- Không cần phải khách sáo thế đâu, Tiểu Hạ.
Cửu Viễn kéo một chiếc ghế, ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi cảm ơn anh ấy rồi ngồi xuống, ánh mắt quét qua một vòng mới phát hiện ông chú giọng trầm Bạch Vô Thường cũng tới.
Ông ấy ngồi trên ghế, đeo một chiếc kính đen, không nói cũng chẳng cười, trông rất có phong thái của một minh tinh.
Trong lòng ông ấy có một thằng cu trông láu lỉnh, thằng bé đó có đôi mắt to và sáng, cực kỳ đáng yêu. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, nó nhảy từ trên đùi Bạch Vô Thường xuống, chạy về phía tôi.
- Chào chị.
- Lâu lắm không gặp, Tiểu Lạc vẫn đáng yêu thế.
Tôi xoa xoa mái tóc mềm như tơ của nó, bỗng thấy mềm lòng. Thằng nhỏ nhìn tôi bằng vẻ rất nghiêm túc, rồi đường hoàng nói:
- Chị, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
- Chị cảm thấy em không nói thì dễ thương hơn.
Trông tôi có vẻ mê trai lắm sao? Sao đã đến nước bị trẻ con lên lớp thế này?
- Ha ha ha… Tiểu Lạc, em nói như thế, người ta lại nổi cáu đấy.
Nụ cười của Dao vô cùng khoái trá. Tiểu Lạc chớp mắt, ngây thơ hỏi lại:
- Anh Dao, tại sao chị ấy lại tức giận? Em không nói sai mà?
- Đứng trước con gái, đúng sai đều vô nghĩa cả.
Hắc Vô Thường lựa rất đúng lúc để xen tới, Dao đứng bên cạnh cũng gật gật đầu đồng ý.
Tôi nhìn đám người này, cảm thấy tạm thời nên im lặng là tốt hơn hết.
Cửu Viễn tỏ vẻ có lỗi, nói với tôi:
- Xin lỗi, Hắc đại nhân vẫn luôn như thế, đừng chấp ông ấy làm gì.
Nếu bỏ qua vẻ ngoài thì người bình thường nhất, cũng là người dịu dàng nhất trong bọn họ, chắc chắn là Cửu Viễn.
Tôi cười với anh ấy:
- Bình thường anh làm việc với những người này chắc cũng không dễ dàng gì, vất vả lắm phải không?
- Không, Hắc đại nhân có tài năng xuất chúng, được làm việc với ông ấy là vinh hạnh của tôi.
Tôi nhìn Cửu Viễn mà lòng có chút khâm phục. Có thể khen ngợi kẻ vẻ ngoài như du côn như Hắc Vô Thường mà không có vẻ gì là xu nịnh, ngoài anh ấy ra, e là chẳng có người thứ hai.
- Mọi người hôm nay tới đây làm gì? – Nói tới đây, tôi bỗng nhớ ra câu cần hỏi. Đột nhiên đông đủ thế này, đừng nói là chỉ hàn huyên chuyện cũ chứ?
- Hầy, cùng với hai vị đại nhân tới để thu phục yêu hồ[5], nhân tiện bắt vong hồn.
[5] Yêu hồ: Yêu quái trong ấm trà. (BTV)
- Yêu hồ?
Lẽ nào là chỉ chiếc ấm Thiết Cơ? Tôi liếc lên bàn, chiếc ấm trà sắt vẫn ở giữa bàn, nhìn kỹ lại thì thấy nó đã có điểm nào đó không giống trước. Nó đã mất đi cảm giác kỳ dị trước đó. Bây giờ, nó chỉ là một chiếc ấm trà bằng sắt cũ kỹ hết sức bình thường mà thôi.
- Đừng lo, mọi chuyện đã xong xuôi rồi.
Cửu Viễn thấy tôi nhìn chằm chằm chiếc ấm, ngỡ rằng tôi đang lo lắng điều gì đó. Tôi không kịp giải thích, chỉ quay sang hỏi anh ấy:
- Vong hồn… Đám vong hồn trong đó, họ sẽ đi đâu?
- Yên tâm đi, họ đã được giải thoát khỏi sự ngưng đọng của thời gian, sau này có thể tiếp tục được luân hồi bình thường.
- Vậy ư?
- Như thế tốt cho bọn họ hơn.
Tôi im lặng, ngẫm nghĩ. Đúng là như thế. Phải sống cô độc mãi mãi trong thế giới quạnh quẽ ấy, giống như một sự trừng phạt.
- Có những lúc không nghĩ ngợi nhiều sẽ vui vẻ hơn đấy!
Cửu Viễn vỗ nhẹ vào tay tôi, nói một câu rồi đứng dậy, theo sau Hắc Bạch Vô Thường đi mất.
Đến khi bóng dáng họ mất hút, tôi mới ngồi vật xuống chiếc ghế mây, đờ đẫn nhìn chiếc ấm trà sắt bị bỏ lại.
- Nghĩ gì thế? – Dao ôm tôi từ phía sau, đầu khẽ cọ cọ lên vai tôi.
- Em cũng không biết, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng thôi! – Tôi ngả vào ghế, hoang mang tột độ.
- Có cần anh an ủi em không?
- Không cần, cảm ơn, em thấy nếu bị anh an ủi thì không chừng còn tệ hơn.
- Em quá đáng thật đấy.
- Anh mới không có tư cách để mắng em câu đó.
Tôi không thèm khách sáo, đáp trả Dao câu đó, Dao lập tức ứng chiến, nhất định tranh luận với tôi hết lẽ mới thôi. Nhìn Dao bừng bừng sức sống, tôi đột nhiên cảm thấy, yêu quái cũng rất hay. Yêu quái thì sẽ không giữ đau buồn ưu sầu trong lòng, sẽ luôn vui vẻ. Kể ra không tim, không phổi cũng tốt biết bao.
Từ đó về sau, Hạ Tư Nhân không còn tìm đến Vong Xuyên đường nữa, thi thoảng tôi lại đọc được những tin tức về ông ta trên báo chí, dáng vẻ của ông ta vẫn phơi phới.
Tôi nghĩ ông ta đã được giải thoát khỏi những giấc mơ, hoặc chưa biết chừng có lẽ đã hoàn toàn quên sạch chuyện về chiếc ấm trà cũng nên. Dù sao với một thứ từng khiến người ta mê hoặc, quên được nó cũng là điều tốt thôi.
Bây giờ, chiếc ấm sắt đen vẫn nằm trên giá hàng ngập bụi của Vong Xuyên đường, đợi người chủ nhân kế tiếp không biết bao giờ mới tới.
Có lẽ, bên cạnh mỗi người chúng ta, đều có một vài người hàng xóm mà ta không thể cảm nhận hay tiếp xúc được.
Còn bạn, bạn có cô đơn không?
Đây là lần thứ ba tôi tới nơi này, cảm giác đầu tiên sau khi mở mắt vẫn là sự cô đơn.
Cô đơn đến vô cùng.
Khi cùng Thiết Cơ đi về nhà, tôi đặc biệt chú ý tới những ngôi nhà xung quanh. Tuy nhiên nhìn một lúc vẫn chẳng thấy bóng người hay động vật, ngay cả ánh mặt trời cũng hết sức ảm đạm. Nhưng nếu quan sát thật kỹ, thì có thể phát hiện hơi thở của cuộc sống lẩn quất sau những cánh cửa.
Những cánh cửa sổ vẫn chưa kịp khép, những dây tơ mơn mởn bò lan ra tường từ một sân nhà ai đó, mùi thơm của rượu nhè nhẹ từ xa thoảng tới, những ngọn khói lững lờ từ con ngõ nhỏ bay lên. Tất cả những cảnh tượng ấy đều chứng tỏ, nơi đây có người ở.
- Cô xem, đằng kia có khói…
Tôi chỉ vào một làn khói phía xa cho Thiết Cơ nhìn, cô ấy thuận theo hướng tay tôi chỉ, nhìn hồi lâu nhưng vẫn hỏi rất mơ hồ:
- Ở đâu?
- Hầy, rất rõ ràng, ở đằng kia kìa! Đằng kia nhất định có người!
Đôi mắt Thiết Cơ mở rất to, nhìn về phía đó, cuối cùng vẫn lắc đầu thất vọng:
- Tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Đột nhiên, tôi có một dự cảm rất lạ kỳ, tôi muốn kiểm tra một chút.
- Thế cô có nhìn thấy tấm vải hoa nhà đó đang phơi ở cổng nhà, giống như khăn trải giường không?
Cô ấy vẫn lắc đầu.
Một đồ vật rõ ràng hiện hữu vậy mà cô ấy lại không nhìn thấy. Lòng tôi thoáng xao động. Tôi bước tới gõ cửa căn nhà ngay sát vách. Gõ chừng bảy, tám cái, cánh cửa bỗng hé ra.
Viên ngọc từ trong túi tôi nhảy vọt ra, lăn lông lốc xuyên qua khe hở của cửa, vào trong sân.
Một lát sau, một mái đầu bù xù từ sau cửa ló ra, một khuôn mặt vô cùng ghê rợn vô cảm dò xét tôi, rồi mới mở cửa.
Nhìn kỹ khuôn mặt cô ấy, tôi khẽ giật mình. các bộ phận trên khuôn mặt dường như đều bị đặt sai vị trí, phần lớn làn da trên mặt đều nham nhở, những vết sẹo bị lộ ra đỏ ửng. Chắc chắn cô ấy từng bị thương rất nặng nên khuôn mặt mới bị hủy hoại nghiêm trọng như vậy.
- Vào đi! – Cô gái ấy quay người, vẫy vẫy tôi.
Tuy hơi do dự, nhưng tôi vẫn kéo Thiết Cơ bước vào sân. Bởi vì sự hiếu kỳ của tôi đã chiến thắng.
- Đã lâu như thế, giờ cô là người đầu tiên tôi gặp đấy.
Tôi còn chưa đứng yên, cô gái kia đã lên tiếng.
Giọng nói của cô lạnh lẽo mà chậm rãi, có chút gì rất quen thuộc. Lúc này tôi mới nhận ra cô ấy chính là cô gái bị nhốt trong viên ngọc kia.
- Chỗ này rốt cuộc là thế nào?
Tôi nhìn cô ấy, hỏi câu hỏi mà mình muốn biết từ lâu. Thiết Cơ đứng bên cạnh kéo kéo tôi, dáng vẻ hơi lo lắng.
- Hạ cô nương, cô đang nói chuyện với ai đấy?
Tôi đờ người ra.
Rõ ràng là có người đứng đối diện, Thiết Cơ lại không hề nhìn thấy. Tôi vội vàng hỏi cô gái đối diện mình:
- Tôi chỉ có một mình phải không?
Câu hỏi này rõ ràng là hơi kỳ quái, cô ấy cũng hơi ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời tôi:
- Đúng là chỉ có một mình cô.
Thiết Cơ không nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng không nhìn thấy Thiết Cơ sao?
- Ở đây còn có người nào khác không? – Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, tôi tiếp tục hỏi cô ấy.
- Không hề, ở đây chỉ có mình tôi.
Quả nhiên, đúng như tôi nghĩ. Hai cô gái này đều không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Không để ý đến sự nghi hoặc của Thiết Cơ, tôi lại hỏi thêm câu nữa:
- Cô… trước đây có phải có tên là Lan?
Công chúa Lan Cơ, con gái của Bình Vương, bị lời nguyền rủa của chiếc ấm trà đen làm cho phát điên, cuối cùng bị bỏng nặng, không chữa trị được. Cô gái có khuôn mặt bị hủy hoại, không thể nhìn ra dung mạo ban đầu này chính là công chúa Lan Cơ.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, tôi không kìm được cảm thương.
Đời người, ai biết được sẽ thành ra thế nào?
Sau khi tạm biệt công chúa Lan Cơ, tôi cùng Thiết Cơ quay về nhà cô ấy. đây là một ngôi nhà khá lớn, một mình sống ở đây chắc chắn khó tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Chỉ là tôi cảm thấy nơi đây, không hẳn chỉ có một mình Thiết Cơ, vì trong một căn phòng vẫn vẳng lại tiếng “đinh đinh đang đang”.
Nhân lúc Thiết Cơ không ở đó, tôi theo tiếng động đi vào trong nhà, nhìn cách bài trí của căn phòng, thì đây có lẽ là một lò rèn.
Trong phòng rất tối, không thắp đèn, chỉ có ánh sáng trong lò lửa hắt lên chiếu sáng cho căn phòng. Một người đàn ông chừng bốn, năm mươi tuổi đang ngồi trong góc, những ấm trà đủ kiểu ngổn ngang, chất thành đống trước mặt ông. Ánh mắt ông chăm chú nhìn ấm trà, thi thoảng lại nhăn mày, dường như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó.
Có lẽ là tôi đã chắn nguồn ánh sáng, nên người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt của ông ấy rất sắc, khiến cho người đối diện phải thầm run lên trong lòng. Tôi vội vàng đổi vị trí, đứng sang chỗ trống bên cạnh.
- Cô là ai? – Nhìn thấy người khách không mời mà đến, người đàn ông có chút nghi hoặc, liền hỏi tôi.
- Xin lỗi, tôi chỉ là khách qua đường, nghe thấy có tiếng động ở đây, nên vô tình đi vào. Tôi sẽ ra khỏi đây ngay.
Tôi bịa bừa một lý do để lấp liếm cho qua.
- Người qua đường? Đã lâu nay tôi chẳng thấy người qua đường nào cả. Người qua đường từ đâu tới?
Người đàn ông đặt chiếc ấm trong tay xuống, dò xét tôi kỹ lưỡng.
- Áo quần hết sức kỳ quái, đây là phong tục ở phương xa phải không? Người khách phương xa, quanh đây chẳng có cư dân nào, cô đến vùng đất hoang vu lạnh lẽo này để làm gì?
- Tôi không cẩn thận nên đi lạc đường, bước nhầm vào đây.
- Bước nhầm ư? Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, khách đã tới đây nếu muốn rời đi, e rằng hơi khó…
- Nghĩa là sao cơ?
Người đàn ông chỉ cười, không nói thêm gì khác, thực ra thân phận của ông ấy tôi cũng đoán ra được phần nào rồi.
Người này chắc chính là cha của Thiết Cơ – Thiết Dã Tử.
Xem ra ông ta cũng như công chúa Lan Cơ, đều vì chiếc ấm trà này mà lưu lạc tới thế giới trong ấm. Những ngôi nhà mà tôi nhìn thấy dọc đường đi, đều có người ở cả.
Hơn nữa bọn họ nhất định có một điểm chung, chính là đều có liên quan với chiếc ấm trà này!
Giống như Lan Cơ, Thiết Dã Tử cũng không biết đến sự tồn tại của những cư dân khác. Nếu như tôi không đoán sai thì e rằng ông ấy và Thiết Cơ cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nhau.
- Ông sống một mình ư?
- Tại hạ già cả cô độc, chẳng có vợ con bầu bạn.
Quả nhiên là vậy.
Thực sự quá tàn khốc, rõ ràng là ở bên nhau, nhưng lại không thể cảm nhận được nhau; rõ ràng không phải chỉ sống một mình, nhưng lại phải chấp nhận sự cô đơn vĩnh viễn.
Tôi nhìn khuôn mặt góc cạnh của Thiết Dã Tử, trong lòng do dự không biết có nên đem chuyện Thiết Cơ cũng sống trong căn nhà này nói cho ông ta biết hay không. Nhưng tôi chợt nhớ ra lời Dao đã từng nói với tôi: “Đừng thử phá vỡ trật tự của một thế giới nào đó. Một người chỉ đứng xem mà không thể thay đổi được hiện thực, thì thuận theo tự nhiên là sự lựa chọn duy nhất”.
Tôi là kẻ đứng xem mà không thể thay đổi được bất cứ hiện thực nào, nhưng tôi thực sự không thể tàn nhẫn đứng nhìn. Tôi bị những cảnh tượng mình nhìn thấy tác động đến tâm tình, tôi không chỉ là một người quan sát kém cỏi, mà còn là một con người nhu nhược kém cỏi.
Rõ ràng là không thể thay đổi, vậy tại sao lại để tôi nhìn thấy những việc này? Tại sao nhất định lại để tôi phải đau khổ vì họ?
Tôi chẳng thể làm được gì, chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn mà thôi.
- Nếu đau khổ, hãy quay về đi.
Tôi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Thanh Minh.
Không biết tại sao, tôi bỗng rất muốn cười với anh một cái. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng chẳng hề được đáp lại. Anh chỉ im lặng nhìn tôi, nói đúng một câu:
- Tại sao phải khóc? Hạ?
Tại sao phải khóc ư? Rõ ràng là tôi muốn cười cơ mà.
Tôi muốn trốn tránh ánh mắt của anh, liền đưa tay che ngang mắt, cảm nhận sự ấm áp của nước mắt.
Một bàn tay lớn ấp lên tay tôi, tôi không nhìn thấy anh, nhưng cảm nhận được bàn tay ấy khẽ khàng bỏ tay tôi ra, vuốt ve mí mắt. Trên tay anh còn thoang thoảng mùi đàn hương, rất thơm. Tôi nhanh chóng tỉnh táo lại.
Thanh Minh cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt rất dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng ấm áp biết bao. Sự dịu dàng hiếm có này đã khiến tôi hoài nghi sự thực, lẽ nào đây chỉ là mơ sao?
Cảm giác mà Thanh Minh mang lại cho người ta là màu đen. Cho dù là dưới ánh nắng rực rỡ, anh cũng vẫn yên tĩnh mà to lớn, tựa như đêm đen vậy.
Đôi mắt đen lấp lánh, giống như một bí mật không thể nhìn thấu.
- Tỉnh ngủ chưa? – Thanh Minh cúi người xuống, khẽ thì thầm bên tai tôi.
Khuôn mặt anh quá gần, hơi thở phả ra ấm nóng, thậm chí phả thẳng vào tai tôi, ngưa ngứa, cảm giác cực kỳ lạ lùng.
Đây… đây rốt cuộc là trò đùa gì vậy?
Tôi cảm thấy não mình dường như vì không thể chịu nổi tốc độ vận động nhanh như thế này, nên giờ đã chuyển sang trạng thái chết máy.
- Sao lại có vẻ mặt lạ lùng thế này? Tôi thực sự… đáng sợ thế sao?
Tôi chỉ biết đờ ra nhìn anh, không biết phải trả lời thế nào. Không phải là sợ… mà là kỳ quái, thực sự là quá kỳ quái. Không phải là Thanh Minh đã bị Dao cướp mất thân thể đấy chứ?
Hay là, bây giờ đang là lúc họ Cosplay[4]?
[4] Cosplay: Là viết tắt của cụm “Costume play”, đây được xem như là một nét văn hóa đặc trưng trong giới trẻ Nhật Bản. Khi tham gia Cosplay, người chơi sẽ hóa thân thành một nhân vật trong thế giới truyện tranh (manga), thế giới game hay cũng có thể là những thần tượng âm nhạc mà họ yêu thích. (ND)
- Vậy… em có thể dậy được chứ?
Tóm lại, cứ thoát ra khỏi tình cảnh bối rối này đã.
Thanh Minh rút tay lại, không nói gì nữa, vẻ mặt lại như bình thường. Tôi thấp thỏm bất an, ấp úng hỏi:
- Dao đâu, đây là phòng của anh ấy mà. Anh ấy đi đâu rồi?
- Cậu ấy ở bên ngoài.
- Đúng rồi, em ngủ lâu quá, đến giờ mở cửa rồi! Em đi chuẩn bị trước đây!
Giống như được giải thoát, tôi nhảy phắt xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài cửa hàng.
Có một đám người đang ngồi trong cửa hàng quàng vai bá cổ nhau, không biết đang rì rầm to nhỏ bàn bạc chuyện gì.
Khi tôi đang nhìn để xem là những ai, thì Hắc Vô Thường ngồi bên cạnh đã nhìn thấy tôi trước, cười hì hì, vẫy tay nói với tôi:
- Ta đang định xuống suối vàng xem có phải cô nhập cư phi pháp không, thì cô đã tự trở lại rồi.
Cửu Viễn đeo chiếc mặt nạ ngọc cũng bật cười theo.
Tôi vội vã khom mình chào hỏi:
- Chào các quý khách.
- Không cần phải khách sáo thế đâu, Tiểu Hạ.
Cửu Viễn kéo một chiếc ghế, ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi cảm ơn anh ấy rồi ngồi xuống, ánh mắt quét qua một vòng mới phát hiện ông chú giọng trầm Bạch Vô Thường cũng tới.
Ông ấy ngồi trên ghế, đeo một chiếc kính đen, không nói cũng chẳng cười, trông rất có phong thái của một minh tinh.
Trong lòng ông ấy có một thằng cu trông láu lỉnh, thằng bé đó có đôi mắt to và sáng, cực kỳ đáng yêu. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, nó nhảy từ trên đùi Bạch Vô Thường xuống, chạy về phía tôi.
- Chào chị.
- Lâu lắm không gặp, Tiểu Lạc vẫn đáng yêu thế.
Tôi xoa xoa mái tóc mềm như tơ của nó, bỗng thấy mềm lòng. Thằng nhỏ nhìn tôi bằng vẻ rất nghiêm túc, rồi đường hoàng nói:
- Chị, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
- Chị cảm thấy em không nói thì dễ thương hơn.
Trông tôi có vẻ mê trai lắm sao? Sao đã đến nước bị trẻ con lên lớp thế này?
- Ha ha ha… Tiểu Lạc, em nói như thế, người ta lại nổi cáu đấy.
Nụ cười của Dao vô cùng khoái trá. Tiểu Lạc chớp mắt, ngây thơ hỏi lại:
- Anh Dao, tại sao chị ấy lại tức giận? Em không nói sai mà?
- Đứng trước con gái, đúng sai đều vô nghĩa cả.
Hắc Vô Thường lựa rất đúng lúc để xen tới, Dao đứng bên cạnh cũng gật gật đầu đồng ý.
Tôi nhìn đám người này, cảm thấy tạm thời nên im lặng là tốt hơn hết.
Cửu Viễn tỏ vẻ có lỗi, nói với tôi:
- Xin lỗi, Hắc đại nhân vẫn luôn như thế, đừng chấp ông ấy làm gì.
Nếu bỏ qua vẻ ngoài thì người bình thường nhất, cũng là người dịu dàng nhất trong bọn họ, chắc chắn là Cửu Viễn.
Tôi cười với anh ấy:
- Bình thường anh làm việc với những người này chắc cũng không dễ dàng gì, vất vả lắm phải không?
- Không, Hắc đại nhân có tài năng xuất chúng, được làm việc với ông ấy là vinh hạnh của tôi.
Tôi nhìn Cửu Viễn mà lòng có chút khâm phục. Có thể khen ngợi kẻ vẻ ngoài như du côn như Hắc Vô Thường mà không có vẻ gì là xu nịnh, ngoài anh ấy ra, e là chẳng có người thứ hai.
- Mọi người hôm nay tới đây làm gì? – Nói tới đây, tôi bỗng nhớ ra câu cần hỏi. Đột nhiên đông đủ thế này, đừng nói là chỉ hàn huyên chuyện cũ chứ?
- Hầy, cùng với hai vị đại nhân tới để thu phục yêu hồ[5], nhân tiện bắt vong hồn.
[5] Yêu hồ: Yêu quái trong ấm trà. (BTV)
- Yêu hồ?
Lẽ nào là chỉ chiếc ấm Thiết Cơ? Tôi liếc lên bàn, chiếc ấm trà sắt vẫn ở giữa bàn, nhìn kỹ lại thì thấy nó đã có điểm nào đó không giống trước. Nó đã mất đi cảm giác kỳ dị trước đó. Bây giờ, nó chỉ là một chiếc ấm trà bằng sắt cũ kỹ hết sức bình thường mà thôi.
- Đừng lo, mọi chuyện đã xong xuôi rồi.
Cửu Viễn thấy tôi nhìn chằm chằm chiếc ấm, ngỡ rằng tôi đang lo lắng điều gì đó. Tôi không kịp giải thích, chỉ quay sang hỏi anh ấy:
- Vong hồn… Đám vong hồn trong đó, họ sẽ đi đâu?
- Yên tâm đi, họ đã được giải thoát khỏi sự ngưng đọng của thời gian, sau này có thể tiếp tục được luân hồi bình thường.
- Vậy ư?
- Như thế tốt cho bọn họ hơn.
Tôi im lặng, ngẫm nghĩ. Đúng là như thế. Phải sống cô độc mãi mãi trong thế giới quạnh quẽ ấy, giống như một sự trừng phạt.
- Có những lúc không nghĩ ngợi nhiều sẽ vui vẻ hơn đấy!
Cửu Viễn vỗ nhẹ vào tay tôi, nói một câu rồi đứng dậy, theo sau Hắc Bạch Vô Thường đi mất.
Đến khi bóng dáng họ mất hút, tôi mới ngồi vật xuống chiếc ghế mây, đờ đẫn nhìn chiếc ấm trà sắt bị bỏ lại.
- Nghĩ gì thế? – Dao ôm tôi từ phía sau, đầu khẽ cọ cọ lên vai tôi.
- Em cũng không biết, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng thôi! – Tôi ngả vào ghế, hoang mang tột độ.
- Có cần anh an ủi em không?
- Không cần, cảm ơn, em thấy nếu bị anh an ủi thì không chừng còn tệ hơn.
- Em quá đáng thật đấy.
- Anh mới không có tư cách để mắng em câu đó.
Tôi không thèm khách sáo, đáp trả Dao câu đó, Dao lập tức ứng chiến, nhất định tranh luận với tôi hết lẽ mới thôi. Nhìn Dao bừng bừng sức sống, tôi đột nhiên cảm thấy, yêu quái cũng rất hay. Yêu quái thì sẽ không giữ đau buồn ưu sầu trong lòng, sẽ luôn vui vẻ. Kể ra không tim, không phổi cũng tốt biết bao.
Từ đó về sau, Hạ Tư Nhân không còn tìm đến Vong Xuyên đường nữa, thi thoảng tôi lại đọc được những tin tức về ông ta trên báo chí, dáng vẻ của ông ta vẫn phơi phới.
Tôi nghĩ ông ta đã được giải thoát khỏi những giấc mơ, hoặc chưa biết chừng có lẽ đã hoàn toàn quên sạch chuyện về chiếc ấm trà cũng nên. Dù sao với một thứ từng khiến người ta mê hoặc, quên được nó cũng là điều tốt thôi.
Bây giờ, chiếc ấm sắt đen vẫn nằm trên giá hàng ngập bụi của Vong Xuyên đường, đợi người chủ nhân kế tiếp không biết bao giờ mới tới.
Có lẽ, bên cạnh mỗi người chúng ta, đều có một vài người hàng xóm mà ta không thể cảm nhận hay tiếp xúc được.
Còn bạn, bạn có cô đơn không?
Tác giả :
Thất Nhật Minh