Chuyện Cũ Ở Thành Cù An
Quyển 2 - Chương 12: Mảnh tuyết thứ sáu (2)
Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh vừa bước vào cửa lớn của Thịnh gia, một đội vệ binh liền ngăn trước mặt bọn họ.
Đầu tiên Tô Cảnh Cảnh sửng sốt, sau khi quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn thấy anh cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những vệ binh kia, Tô Cảnh Cảnh liền nhíu mi nói: “Từ khi nào mà Thịnh gia thành trọng địa quân sự rồi?”
Thị vệ trưởng từng gặp Tô Cảnh Cảnh, biết đây là tiểu tiểu tỷ của Thịnh gia. l/q|đ Vị bên cạnh Tô Cảnh Cảnh tuy anh ta chưa gặp lần nào nhưng từng nghe nói là quân trưởng quân Nghiêu, Tam thiếu của Tấn Dương Đồng gia.
Hai vị này anh ta đều không dám đắc tội, vì vậy liền nói: “Tô tiểu thư thông cảm cho, chẳng qua là sư trưởng Hà và Liệt thiếu có chuyện quan trọng cần nói, xin Tô tiểu thư và Đồng Tam thiếu về phòng trước!” Dứt lời thị vệ trưởng vung tay về phái sau, mấy tên vệ binh lập tức tiến lên.
Thị vệ trưởng cúi chào hai gười một cái rồi nói: “Đưa Tô tiểu thư và Đồng Tam thiếu về phòng.”
Lúc này Tô Cảnh Cảnh không thích bị cưỡng ép đưa về phòng, khoé mắt liếc Đồng Hiên Tuấn, thấy anh cũng không vui, ngược lại anh cười hì hì nói: “Nghe nói Liệt thiếu đã lâu không ra khỏi cửa phòng, hôm nay là làm sao vậy?”
Nghe anh nói vậy đầu tiên Tô cảnh Cảnh sửng sốt, sắc mặt khẽ thay đổi nhìn tên thị vệ trưởng kia, ánh mắt lập sức trở nên sắc sảo.
Cẩn thận suy nghĩ, mấy ngày nay cô đến Duyên Bình quả thực không gặp Thi Gia Liệt. l+q_đ Nếu là bình thường Thi Gia Liệt ắt vội vã chạy tới gặp cô, lúc đầu cô cứ nghĩ là vì chuyện lần trước. Lúc này nghe Đồng Hiên Tuấn nói vậy, trái tim lập tức thót lên một cái.
Thị vệ trưởng giả vờ trấn định, nói: “Đây là chuyện của Liệt thiếu, thuộc hạ cũng không biết. Nếu Tam thiếu và Tô tiểu thư không có chuyện gì thì kính mời trở về phòng, dù sau đây cũng là chuyện nhà của quân Diên, Tam thiếu làm quân trưởng của quân Nghiêu, hình như dính dáng vào có vẻ không ổn.”
Đồng Hiên Tuấn nói: “Nói không sao, chuyện quân Diên tự nhiên tôi không nên dính dáng nhiều.” Dứt lời anh ôm thắt lưng Tô Cảnh Cảnh đi về phái phòng khách bên kia. Tô Cảnh Cảnh hơi giãy giụa, Đồng Hiên Tuấn liền siết chặt tay.
Thị vệ trưởng ra hiệu bằng ánh mắt cho tên vệ binh kia, tên vệ binh lập tức đi theo.
Tô Cảnh Cảnh liếc Đồng Hiên Tuấn một cái, thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, dáng vẻ như không ổn, đành thấp giọng nói: “Có thật là…”
“Ha.” Đồng Hiên Tuấn cười khẽ một tiếng, vô cùng hứng thú liếc vệ binh đi theo một cái.
Trong lòng Tô cảnh Cảnh rất ngạc nhiên, chẳng biết vì sao mà nhìn khoé môi cong cong của Đồng Hiên Tuấn, vốn đang căng thẳng chợt buông lỏng.
Quả nhiên mới đi được hai bước Đồng Hiên Tuấn liền vung tay về phía sau. Trong chớp mắt sau lưng Đồng Hiên Tuấn chợt im ắng, giò thổi vù vù xuyên qua hai bên hành lang sao thủ, đèn lồng màu đỏ sậm lắc lư trong gió, từng vầng sáng rủ xuống đất, bóng dáng người kia cũng bình tĩnh vô cùng.
Vui vẻ nơi khoé miệng anh càng nồng đậm, khoé mắt Tô Cảnh Cảnh liếc anh một cái, cùng anh xoay người.
Thần sắc tên thi vệ kia hồi hộp đứng đó, sau anh ta là một người đàn ông mặc thường phục cầm một khẩu súng lục mauser trong tay. Sau lưng người đàn ông kia còn có mười người đàn ông mặc thường phục káhc đi theo, nhìn những người đàn ông kia một cái đã biết là quân nhân.
Tô Cảnh Cảnh bình tĩnh quan sát tất cả, tuyệt không ngạc nhiên, Đồng Hiên Tuấn cũng rất bình tĩnh nắm vai Tô Cảnh Cảnh đi về phía đại sảnh.
Trong đại sảnh Thịnh gia, Hà Tuấn Kiệt lạnh lùng nói với Thi Gia Liệt: “Về chuyện Nam Bắc nghị hoà, rốt cuộc Liệt thiếu có ý kiến gì không?”
Thi Gia Liệt nhìn Hà Tuấn Kiệt đăm đăm, ánh mắt lạnh lẽo, anh hừ lạnh một tiếng: “Sư trưởng Hà cho là chia sông cai trị Giang Nam thật sự có thể vĩnh viễn yên bình ư?”
Hà Tuấn Kiệt cười lạnh, ánh mắt dừng trên mặt Thi Gia Liệt, lúc này Thi Gia Liệt chỉ mặc trường sam vải đay thông thường, đem lạnh như nước, vì lạnh mà đôi môi Thi Gia Liệt hiện màu xnah tím.
Hà Tuấn Kiệt nhìn dáng vẻ này của Thi Gia Liệt, cười lạnh: “Liệt thiếu cho rằng bằng thực lực hiện tại của chúng ta có thể thắng ư?”
Thi Gia Liệt bình tĩnh quan sát Hà Tuấn Kiệt, mãi đến lúc Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh lặng lẽ đi vào cũng không phát hiện.
Thi Gia Liệt nói: “Sư trưởng Hà cho rằng quân Diên ta không thể thắng, vậy chi bằng đầu nhập vào quân Nghiêu, không đánh mà lui há là tác phong của quân Diên!”
Tô Cảnh Cảnh nhìn hai người đnag đứng trong sảnh đối mắt từ phía xa, Hà Tuấn Kiệt tự có khí phách làm người khiếp sợ, mà Thi Gia Liệt lại là ánh sáng nội hàm, tựa như minh châu. Trong lòng cô mơ hồ dâng lên nỗi sợ hãi, sau khi quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, thấy trên khuôn mặt anh hiện ý cười, đôi mắt đen nhánh kia tựa u đàm khẽ xao động.
Trong sảnh lập tức trở nên yên tĩnh, từ xa vẳng lại tiếng chim hót, đó là con chim Thịnh Thế Huy nuôi lúc còn sống, bây giờ vẫn đặt chỗ cũ không chút xê xích.
Con chim ày nửa đêm đói nên tỉnh lại, sau khi kêu một tiếng thê lương đến hơi khàn giọng, lại kêu tiếp một tiếng nữa rồi im bặt.
Trong sảnh càng trở nên yên tĩnh, hai người Thi Gia Liệt và Hà Tuấn Kiệt bình tĩnh đứng đối mặt nhau, gió lạnh gào thét khắp nơi.
“Nếu sư trưởng Hà có dị nghị với quyết định của Liệt thiếu, sao không hẹn một đám chính khách cùng thương nghị?” Đồng Hiên Tuấn ở một bên chậm rãi mở miệng, Thi Gia Liệt và Hà Tuấn Kiệt đều sững sờ.
Thi Gia Liệt liếc Đồng Hiên Tuấn một cái rồi chau mày, chợt anh cười nói: “Tam thiếu có tinh thần quá nhỉ!” Trong lòng anh tất nhiên hiểu rõ, sao đang yên đnag lành Đồng Hiên Tuấn lại chạy tới đây,
Đồng Hiên Tuấn cong môi cười như không cười, ánh mắt chuyển sang Hà Tuấn Kiệt.
Hà Tuấn Kiệt thấy dáng vẻ cười như không cười này của Đồng Hiên Tuấn thì trong lòng loạn hết cả lên, anh ta ngưng thần một lúc mới nói: “Đây là yếu vụ của quân Diên, kính mời Tam thiếu tránh đi cho thoả đáng.”
Đồng Hiên Tuấn cười nhạt lui từng bước, ánh mắt chuyển qua Tô Cảnh Cảnh, nói: “Tôi đến đây chỉ vì đại tiểu thư của Nam Dương Tô gia thôi.”
Đầu tiên Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên, không hiểu sao Đồng Hiên Tuấn lại nhắc đến Nam Dương Tô gia. Sau đó cô liếc Đồng Hiên Tuấn một cái, trong đôi mắt đen đặc kia không có chút ánh sáng nfo.
Cô chợt hiểu ý, liền cười một tiếng bước lên trước hai bước: “Chẳng lẽ sư trưởng Hà muốn ‘bức vua thoái vị’? Người người trong quân Diên đều biết trước khi Minh Soái mất đã để Liệt thiếu nhận vị, sư trưởng Hà sắp xếp cường binh bên ngoài, chẳng lẽ thật sự muốn…”
Sắc mặt Hà Tuấn Kiệt trầm xuống, Tô Cảnh Cảnh chỉ nói dăm đôi câu đã trúng ý đồ của anh ta, nhưng kiế sống quân lữ lâu dài đã tôi luyện cho anh ta bản lĩnh lâm nguy không loạn, anh ta thu lại thần sắc abát an nói: “Tô tiểu thư, cô cho rằng cô là ai, lúc nào thì chuyện phủ đốc quân ở Duyên Bình đến lượt cô chen miệng!”
Tô Cảnh Cảnh im lặng đứng đó, dưới ánh đèn chiếu rọi cô như đoá phù dung nở rộ, thanh nhã lạnh nhạt, cô vốn mang theo chút khí thế bức người làm cho ánh mắt đnag quan sát Hà Tuấn Kiệt của cô cũng hơi lấp lánh.
“Sư trưởng Hà nói đúng, bản tiểu thư quả thực không có quyền hỏi han, chỉ có điều…” Nói đến đây, giọng điệu Tô cảnh Cảnh càng lạnh lùng: “Nếu Nam Dương Tô gia thân là ngân hàng tư nhân liên phú Đông gia, tôi chỉ sợ thân phận đại tiểu thư của Nam Dương Tô gia đòi nợ sư trưởng Hà là vẫn có thể đi.”
Nghe những lời này của Tô Cảnh Cảnh, sắc mặt Hà Tuân Kiệt lúc trắng lúc xanh, tay không tự giác run lên, người ngoài không biết nhưng anh ta lại biết rõ mồn một.
Ba năm nay vì leo lên quyền chức bây giờ anh ta đã tốn rất nhiều tâm tư, bố trí rất nhiều ván cờ, để làm được tất cả những chuyện đó tự nhiên cần đến tiền.
Ánh mắt Hà Tuấn Kiệt lập tức lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Tô Cảnh Cảnh càng lạnh thêm mấy phần: “Chuyện này bàn bạc sau, nội vụ quân Diên…”
Tô Cảnh Cảnh cười lạnh một tiếng nói: “Sư trưởng Hà, anh cho rằng anh còn có thể bàn bạc lại ư? Anh không ngẫm thử xem vì sao bây giờ tôi có thể đứng ở đây?”
Nghe Tô Cảh Cảnh nói vậy, đến sức lực nói chuyện Hà Tuấn Kiệt cũng không có, cả người như có bệnh nặng, mềm nhũn như sẽ ngã xuống vì căn bệnh ấy. Trán nah ta thấm ra mồ hôi lạnh, gió thôi qua làm lạnh cả người.
Lúc này anh ta mới thanh tỉnh lại, trừng mắt sợ sệt, chỉ vào Tô Cảnh Cảnh nói: “Các người, các người lại dám…” Anh ta làm thế nào cũng không ngờ được Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh đã chạy ra khỏi Thịnh gia từ trước nửa đêm.
Anh ta rõ ràng, rõ ràng đã sớm…
Đêm nay Hà Tuấn Kiệt vốn nên ở trong phủ đốc quân cùng người hầu, ai ngờ tiền tuyến đưa tới cấp báo nói là quân Nghiêu thừa dịp Tân Bắc Thành trống rỗng, đánh bại Giang Nam.
Hai thành Tân Nam và Tân Bắc có mói quan hệ với nhau, một thành là biên cảnh Bắc Địa, một thành là biên phòng Giang Nam. Vốn Thi Gia Liệt đóng một vạn tinh binh ở Tân Bắc chống chọi với quân thứ nhất của quân Nghiêu, không ngờ Thi Gia Liệt vừa rời khỏi Bắc Tân Thành, quân Nghiêu liền nhận được tin tức.
Quân Nghiêu mà xuôi Nam liền đại sự không ổn, lúc ấy Hà Tuấn Kiệt cũng không ngẫm nghĩ, chỉ vội vã chạy tới Thịnh gia.
Ván cờ này đã bố trí tốt hết cả rồi, chẳng qua thời cơ vẫn chưa chín muồi, nhưng lần này chẳng còn cách nào khác, không quen nên cũng không thành thục. Mấy tay phụ tá dưới quyền anh ta cũng khuyên can nhưng tên đã lắp vào cung, không bắn không được. Không còn thời gian suy nghĩ nữa, anh ta liền phái quân bọc quanh Thịnh gia. Muốn ép Thi Gia Liệt vào khuôn khổ trước rồi đàm phán hoà bình với Bắc Địa, đến lúc đó anh ta sẽ nắm chủ quyền, lo gì không thể quần lâm thiên hạ!
Lúc này anh ta phục hồi lại tinh thần cẩn thận ngẫm nghĩ, tin tức quân Nghiêu xuôi Nam chưa chắc là thật, Thi Gia Liệt đóng cửa không ra chẳng qua vì đang chờ một cơ hội, lúc này Đồng Hiên Tuấn cùng vợ trở về là vì cái gì đây?
Anh ta không phải đồ ngo dốt, tôi luyện trên quan trường nhiều năm, ấy thế mà một trò xiếc nho nhỏ cũng không thể nhìn rõ. Bàn tay chỉ vào Tô Cảnh Cảnh cũng bất giác run rẩy, mà Tô Cảnh Cảnh chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.
Lúc này Thi gia Liệt chợt nói: “Hà Tuấn Kiệt, bổn thiếu hát hiện anh tham ô tiền công làm của riêng, cắt anh khỏi chức sư trưởng, anh có dị nghị gì không?”
Hà Tuấn Kiệt định làm khó dễ nhưng không ngờ ngoài cửa không có chút động tĩnh nào. Hà Tuấn Kiệt mất đi tâm phúc, anh ta lầm bầm thở dài, thần sắc ủ rũ, không nói một lời. Trong lòng anh ta hiểu mất hết hy vọng rồi.
Thi Gia Liệt thấy Hà Tuấn Kiệt như vậy trong lòng không khỏi thổn thức, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt đảo qua bên ngoài, quát lên một tiếng: “Dẫn đi!”
Từ ngoài cửa lập tức có mấy người đàn ông mặc trang phục lính hộ vệ xông vào, tuy là ăn mặc như lính hộ vệ nhưng nhìn một cái là biết vệ binh giả trang.
Tô Cảnh Cảnh nhìn những người đó kéo Hà Tuấn Kiệt một thân quân trang xuống, trong lòng khong khỏi hơi khó chịu. Cô liếc mắt nhìn Thi Gia Liệt, người đàn ông mà cô từng rất quen thuộc, trong lúc bất chợt lại trở nên vô cùng xa lạ. Dáng vẻ anh trầm tĩnh, thủ đoạn cao minh, không đánh mà thắng đã loại bỏ đối thủ.
Cô quay người lại nhìn Đồng Hiên Tuấn chằm chằm, Đồng Hiên Tuấn bước nhanh đến cnạh cô, ôm eo cô rời đi.
Thi Gia Liệt cười lạnh: “Tam thiếu định cứ thế rời đi ư?”
Vừa đến hòng ngoài Tô Cảnh Cảnh liền tránh khỏi Đồng Hiên Tuấn.
Trên hành lang sao thủ thật dài, cứ năm sáu bước lại treo một chiếc đèn lồng màu đỏ, gió đêm khá to thôi vào đèn lồng lung la lung lay, ngay sau đó ánh sáng màu hồng trên đất cũng lay động theo.
Đồng Hiên Tuấn đi theo sau Tô Cảnh Cảnh, không ừ không hử. Tô Cảnh Cảnh vẫn đi trước vài bước như không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, trái tim như bị bóp chặt, thật ra thì vô cùng tức giận nhưng anh lại cứ làm ra cái vẻ như không có chuyện gì, lúc này cô không vui vì thế bước chân cũng nhanh hơn.
Trong bóng đêm đen đặc, Đồng Hiên Tuấn nhìn dáng người linh lung, yểu điệu của cô, khắc ghi từng chút vào trong tâm khảm, sau đó bóng dáng ấy sẽ không biến mất từng chút từng chút một chứ?
Nghĩ vậy, anh không chút nghĩ ngợi bước nhanh lên phía trước, kéo tay cô lại.
Tô Cảnh Cảnh vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, tự nhiên bị anh kéo tay, theo bản năng cô muốn hất tay anh ra. Nhưng anh nắm quá chặt không chịu buông ra tí nào.
“Anh làm gì vậy?” Tô Cảnh Cảnh nhìn anh một cái, hơi nổi cáu nói.
Đồng Hiên Tuấn cười nhàn nhạt: “Tôi biết em tức giận chuyện gì nhưng em cũng nên thông cảm cho tôi. Ở Duyên Bình này người ta là dao thớt, tôi là thịt cá. Nghĩ cách tư vệ mới là thoả đáng chứ.”
“Chuyện này không tệ, nhưng anh cũng nên mới cho em biết một tiếng chứ, lợi dụng em như vậy anh bảo em vui vẻ sao được.” Tô Cảnh Cảnh xoay người đối mặt với anh, thấy ánh mắt đen nhánh của anh sáng như sao trời, trong lòng liền hoảng hốt.
Đồng Hiên Tuấn ngưng mắt nhìn cô, ánh sáng màu hồng của đèn lồng lượn lờ trên khuôn mặt cô, khuôn mặt vốn trắng ngần như ngọc liền bị nhuộm thành màu hồng vô cùng diễm lệ. Anh thở dài khẽ: “Nếu tôi muốn lợi dụng em thật, Thi Gia Liệt còn đường sống sao.”
Tô Cảnh Cảnh bỗng ngẩn ra, chỉ nghe anh nói tiếp: “Cảnh Cảnh, tôi không phải cha, cũng không phải anh cả, cũng không phải là không có giang sơn thì không được. Nhưng tại thời thế loạn lạc này em cho rằng tôi không muốn là có thể không muốn, tôi muốn là muốn được ư.”
Nghe anh nói vậy Tô Cảnh Cảnh chỉ thấy trái tim lúc ấm lúc lạnh, gió đêm thổi mạnh như muốn xuyên qua người. Mà anh cách gần như vậy, hô hấp ấm áp đến thế. Cô cảm giác mình như thiêu thân muốn bay về phía ánh lửa rồi lại sợ bị lửa thiêu.
Anh nhìn cô không nói lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn mình, trong lòng không khỏi cảm khái.
Cô không nói gì, chỉ nhích lại gần anh, nhích vào lồng ngực ấm áp cùng hơi thở quen thuộc. Kiếp này phảng phất như thật sự an ổn, năm tháng cũng thật tươi dẹp, chẳng qua đó chỉ là phảng phất.
Đầu tiên Tô Cảnh Cảnh sửng sốt, sau khi quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn thấy anh cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những vệ binh kia, Tô Cảnh Cảnh liền nhíu mi nói: “Từ khi nào mà Thịnh gia thành trọng địa quân sự rồi?”
Thị vệ trưởng từng gặp Tô Cảnh Cảnh, biết đây là tiểu tiểu tỷ của Thịnh gia. l/q|đ Vị bên cạnh Tô Cảnh Cảnh tuy anh ta chưa gặp lần nào nhưng từng nghe nói là quân trưởng quân Nghiêu, Tam thiếu của Tấn Dương Đồng gia.
Hai vị này anh ta đều không dám đắc tội, vì vậy liền nói: “Tô tiểu thư thông cảm cho, chẳng qua là sư trưởng Hà và Liệt thiếu có chuyện quan trọng cần nói, xin Tô tiểu thư và Đồng Tam thiếu về phòng trước!” Dứt lời thị vệ trưởng vung tay về phái sau, mấy tên vệ binh lập tức tiến lên.
Thị vệ trưởng cúi chào hai gười một cái rồi nói: “Đưa Tô tiểu thư và Đồng Tam thiếu về phòng.”
Lúc này Tô Cảnh Cảnh không thích bị cưỡng ép đưa về phòng, khoé mắt liếc Đồng Hiên Tuấn, thấy anh cũng không vui, ngược lại anh cười hì hì nói: “Nghe nói Liệt thiếu đã lâu không ra khỏi cửa phòng, hôm nay là làm sao vậy?”
Nghe anh nói vậy đầu tiên Tô cảnh Cảnh sửng sốt, sắc mặt khẽ thay đổi nhìn tên thị vệ trưởng kia, ánh mắt lập sức trở nên sắc sảo.
Cẩn thận suy nghĩ, mấy ngày nay cô đến Duyên Bình quả thực không gặp Thi Gia Liệt. l+q_đ Nếu là bình thường Thi Gia Liệt ắt vội vã chạy tới gặp cô, lúc đầu cô cứ nghĩ là vì chuyện lần trước. Lúc này nghe Đồng Hiên Tuấn nói vậy, trái tim lập tức thót lên một cái.
Thị vệ trưởng giả vờ trấn định, nói: “Đây là chuyện của Liệt thiếu, thuộc hạ cũng không biết. Nếu Tam thiếu và Tô tiểu thư không có chuyện gì thì kính mời trở về phòng, dù sau đây cũng là chuyện nhà của quân Diên, Tam thiếu làm quân trưởng của quân Nghiêu, hình như dính dáng vào có vẻ không ổn.”
Đồng Hiên Tuấn nói: “Nói không sao, chuyện quân Diên tự nhiên tôi không nên dính dáng nhiều.” Dứt lời anh ôm thắt lưng Tô Cảnh Cảnh đi về phái phòng khách bên kia. Tô Cảnh Cảnh hơi giãy giụa, Đồng Hiên Tuấn liền siết chặt tay.
Thị vệ trưởng ra hiệu bằng ánh mắt cho tên vệ binh kia, tên vệ binh lập tức đi theo.
Tô Cảnh Cảnh liếc Đồng Hiên Tuấn một cái, thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, dáng vẻ như không ổn, đành thấp giọng nói: “Có thật là…”
“Ha.” Đồng Hiên Tuấn cười khẽ một tiếng, vô cùng hứng thú liếc vệ binh đi theo một cái.
Trong lòng Tô cảnh Cảnh rất ngạc nhiên, chẳng biết vì sao mà nhìn khoé môi cong cong của Đồng Hiên Tuấn, vốn đang căng thẳng chợt buông lỏng.
Quả nhiên mới đi được hai bước Đồng Hiên Tuấn liền vung tay về phía sau. Trong chớp mắt sau lưng Đồng Hiên Tuấn chợt im ắng, giò thổi vù vù xuyên qua hai bên hành lang sao thủ, đèn lồng màu đỏ sậm lắc lư trong gió, từng vầng sáng rủ xuống đất, bóng dáng người kia cũng bình tĩnh vô cùng.
Vui vẻ nơi khoé miệng anh càng nồng đậm, khoé mắt Tô Cảnh Cảnh liếc anh một cái, cùng anh xoay người.
Thần sắc tên thi vệ kia hồi hộp đứng đó, sau anh ta là một người đàn ông mặc thường phục cầm một khẩu súng lục mauser trong tay. Sau lưng người đàn ông kia còn có mười người đàn ông mặc thường phục káhc đi theo, nhìn những người đàn ông kia một cái đã biết là quân nhân.
Tô Cảnh Cảnh bình tĩnh quan sát tất cả, tuyệt không ngạc nhiên, Đồng Hiên Tuấn cũng rất bình tĩnh nắm vai Tô Cảnh Cảnh đi về phía đại sảnh.
Trong đại sảnh Thịnh gia, Hà Tuấn Kiệt lạnh lùng nói với Thi Gia Liệt: “Về chuyện Nam Bắc nghị hoà, rốt cuộc Liệt thiếu có ý kiến gì không?”
Thi Gia Liệt nhìn Hà Tuấn Kiệt đăm đăm, ánh mắt lạnh lẽo, anh hừ lạnh một tiếng: “Sư trưởng Hà cho là chia sông cai trị Giang Nam thật sự có thể vĩnh viễn yên bình ư?”
Hà Tuấn Kiệt cười lạnh, ánh mắt dừng trên mặt Thi Gia Liệt, lúc này Thi Gia Liệt chỉ mặc trường sam vải đay thông thường, đem lạnh như nước, vì lạnh mà đôi môi Thi Gia Liệt hiện màu xnah tím.
Hà Tuấn Kiệt nhìn dáng vẻ này của Thi Gia Liệt, cười lạnh: “Liệt thiếu cho rằng bằng thực lực hiện tại của chúng ta có thể thắng ư?”
Thi Gia Liệt bình tĩnh quan sát Hà Tuấn Kiệt, mãi đến lúc Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh lặng lẽ đi vào cũng không phát hiện.
Thi Gia Liệt nói: “Sư trưởng Hà cho rằng quân Diên ta không thể thắng, vậy chi bằng đầu nhập vào quân Nghiêu, không đánh mà lui há là tác phong của quân Diên!”
Tô Cảnh Cảnh nhìn hai người đnag đứng trong sảnh đối mắt từ phía xa, Hà Tuấn Kiệt tự có khí phách làm người khiếp sợ, mà Thi Gia Liệt lại là ánh sáng nội hàm, tựa như minh châu. Trong lòng cô mơ hồ dâng lên nỗi sợ hãi, sau khi quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, thấy trên khuôn mặt anh hiện ý cười, đôi mắt đen nhánh kia tựa u đàm khẽ xao động.
Trong sảnh lập tức trở nên yên tĩnh, từ xa vẳng lại tiếng chim hót, đó là con chim Thịnh Thế Huy nuôi lúc còn sống, bây giờ vẫn đặt chỗ cũ không chút xê xích.
Con chim ày nửa đêm đói nên tỉnh lại, sau khi kêu một tiếng thê lương đến hơi khàn giọng, lại kêu tiếp một tiếng nữa rồi im bặt.
Trong sảnh càng trở nên yên tĩnh, hai người Thi Gia Liệt và Hà Tuấn Kiệt bình tĩnh đứng đối mặt nhau, gió lạnh gào thét khắp nơi.
“Nếu sư trưởng Hà có dị nghị với quyết định của Liệt thiếu, sao không hẹn một đám chính khách cùng thương nghị?” Đồng Hiên Tuấn ở một bên chậm rãi mở miệng, Thi Gia Liệt và Hà Tuấn Kiệt đều sững sờ.
Thi Gia Liệt liếc Đồng Hiên Tuấn một cái rồi chau mày, chợt anh cười nói: “Tam thiếu có tinh thần quá nhỉ!” Trong lòng anh tất nhiên hiểu rõ, sao đang yên đnag lành Đồng Hiên Tuấn lại chạy tới đây,
Đồng Hiên Tuấn cong môi cười như không cười, ánh mắt chuyển sang Hà Tuấn Kiệt.
Hà Tuấn Kiệt thấy dáng vẻ cười như không cười này của Đồng Hiên Tuấn thì trong lòng loạn hết cả lên, anh ta ngưng thần một lúc mới nói: “Đây là yếu vụ của quân Diên, kính mời Tam thiếu tránh đi cho thoả đáng.”
Đồng Hiên Tuấn cười nhạt lui từng bước, ánh mắt chuyển qua Tô Cảnh Cảnh, nói: “Tôi đến đây chỉ vì đại tiểu thư của Nam Dương Tô gia thôi.”
Đầu tiên Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên, không hiểu sao Đồng Hiên Tuấn lại nhắc đến Nam Dương Tô gia. Sau đó cô liếc Đồng Hiên Tuấn một cái, trong đôi mắt đen đặc kia không có chút ánh sáng nfo.
Cô chợt hiểu ý, liền cười một tiếng bước lên trước hai bước: “Chẳng lẽ sư trưởng Hà muốn ‘bức vua thoái vị’? Người người trong quân Diên đều biết trước khi Minh Soái mất đã để Liệt thiếu nhận vị, sư trưởng Hà sắp xếp cường binh bên ngoài, chẳng lẽ thật sự muốn…”
Sắc mặt Hà Tuấn Kiệt trầm xuống, Tô Cảnh Cảnh chỉ nói dăm đôi câu đã trúng ý đồ của anh ta, nhưng kiế sống quân lữ lâu dài đã tôi luyện cho anh ta bản lĩnh lâm nguy không loạn, anh ta thu lại thần sắc abát an nói: “Tô tiểu thư, cô cho rằng cô là ai, lúc nào thì chuyện phủ đốc quân ở Duyên Bình đến lượt cô chen miệng!”
Tô Cảnh Cảnh im lặng đứng đó, dưới ánh đèn chiếu rọi cô như đoá phù dung nở rộ, thanh nhã lạnh nhạt, cô vốn mang theo chút khí thế bức người làm cho ánh mắt đnag quan sát Hà Tuấn Kiệt của cô cũng hơi lấp lánh.
“Sư trưởng Hà nói đúng, bản tiểu thư quả thực không có quyền hỏi han, chỉ có điều…” Nói đến đây, giọng điệu Tô cảnh Cảnh càng lạnh lùng: “Nếu Nam Dương Tô gia thân là ngân hàng tư nhân liên phú Đông gia, tôi chỉ sợ thân phận đại tiểu thư của Nam Dương Tô gia đòi nợ sư trưởng Hà là vẫn có thể đi.”
Nghe những lời này của Tô Cảnh Cảnh, sắc mặt Hà Tuân Kiệt lúc trắng lúc xanh, tay không tự giác run lên, người ngoài không biết nhưng anh ta lại biết rõ mồn một.
Ba năm nay vì leo lên quyền chức bây giờ anh ta đã tốn rất nhiều tâm tư, bố trí rất nhiều ván cờ, để làm được tất cả những chuyện đó tự nhiên cần đến tiền.
Ánh mắt Hà Tuấn Kiệt lập tức lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Tô Cảnh Cảnh càng lạnh thêm mấy phần: “Chuyện này bàn bạc sau, nội vụ quân Diên…”
Tô Cảnh Cảnh cười lạnh một tiếng nói: “Sư trưởng Hà, anh cho rằng anh còn có thể bàn bạc lại ư? Anh không ngẫm thử xem vì sao bây giờ tôi có thể đứng ở đây?”
Nghe Tô Cảh Cảnh nói vậy, đến sức lực nói chuyện Hà Tuấn Kiệt cũng không có, cả người như có bệnh nặng, mềm nhũn như sẽ ngã xuống vì căn bệnh ấy. Trán nah ta thấm ra mồ hôi lạnh, gió thôi qua làm lạnh cả người.
Lúc này anh ta mới thanh tỉnh lại, trừng mắt sợ sệt, chỉ vào Tô Cảnh Cảnh nói: “Các người, các người lại dám…” Anh ta làm thế nào cũng không ngờ được Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh đã chạy ra khỏi Thịnh gia từ trước nửa đêm.
Anh ta rõ ràng, rõ ràng đã sớm…
Đêm nay Hà Tuấn Kiệt vốn nên ở trong phủ đốc quân cùng người hầu, ai ngờ tiền tuyến đưa tới cấp báo nói là quân Nghiêu thừa dịp Tân Bắc Thành trống rỗng, đánh bại Giang Nam.
Hai thành Tân Nam và Tân Bắc có mói quan hệ với nhau, một thành là biên cảnh Bắc Địa, một thành là biên phòng Giang Nam. Vốn Thi Gia Liệt đóng một vạn tinh binh ở Tân Bắc chống chọi với quân thứ nhất của quân Nghiêu, không ngờ Thi Gia Liệt vừa rời khỏi Bắc Tân Thành, quân Nghiêu liền nhận được tin tức.
Quân Nghiêu mà xuôi Nam liền đại sự không ổn, lúc ấy Hà Tuấn Kiệt cũng không ngẫm nghĩ, chỉ vội vã chạy tới Thịnh gia.
Ván cờ này đã bố trí tốt hết cả rồi, chẳng qua thời cơ vẫn chưa chín muồi, nhưng lần này chẳng còn cách nào khác, không quen nên cũng không thành thục. Mấy tay phụ tá dưới quyền anh ta cũng khuyên can nhưng tên đã lắp vào cung, không bắn không được. Không còn thời gian suy nghĩ nữa, anh ta liền phái quân bọc quanh Thịnh gia. Muốn ép Thi Gia Liệt vào khuôn khổ trước rồi đàm phán hoà bình với Bắc Địa, đến lúc đó anh ta sẽ nắm chủ quyền, lo gì không thể quần lâm thiên hạ!
Lúc này anh ta phục hồi lại tinh thần cẩn thận ngẫm nghĩ, tin tức quân Nghiêu xuôi Nam chưa chắc là thật, Thi Gia Liệt đóng cửa không ra chẳng qua vì đang chờ một cơ hội, lúc này Đồng Hiên Tuấn cùng vợ trở về là vì cái gì đây?
Anh ta không phải đồ ngo dốt, tôi luyện trên quan trường nhiều năm, ấy thế mà một trò xiếc nho nhỏ cũng không thể nhìn rõ. Bàn tay chỉ vào Tô Cảnh Cảnh cũng bất giác run rẩy, mà Tô Cảnh Cảnh chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.
Lúc này Thi gia Liệt chợt nói: “Hà Tuấn Kiệt, bổn thiếu hát hiện anh tham ô tiền công làm của riêng, cắt anh khỏi chức sư trưởng, anh có dị nghị gì không?”
Hà Tuấn Kiệt định làm khó dễ nhưng không ngờ ngoài cửa không có chút động tĩnh nào. Hà Tuấn Kiệt mất đi tâm phúc, anh ta lầm bầm thở dài, thần sắc ủ rũ, không nói một lời. Trong lòng anh ta hiểu mất hết hy vọng rồi.
Thi Gia Liệt thấy Hà Tuấn Kiệt như vậy trong lòng không khỏi thổn thức, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt đảo qua bên ngoài, quát lên một tiếng: “Dẫn đi!”
Từ ngoài cửa lập tức có mấy người đàn ông mặc trang phục lính hộ vệ xông vào, tuy là ăn mặc như lính hộ vệ nhưng nhìn một cái là biết vệ binh giả trang.
Tô Cảnh Cảnh nhìn những người đó kéo Hà Tuấn Kiệt một thân quân trang xuống, trong lòng khong khỏi hơi khó chịu. Cô liếc mắt nhìn Thi Gia Liệt, người đàn ông mà cô từng rất quen thuộc, trong lúc bất chợt lại trở nên vô cùng xa lạ. Dáng vẻ anh trầm tĩnh, thủ đoạn cao minh, không đánh mà thắng đã loại bỏ đối thủ.
Cô quay người lại nhìn Đồng Hiên Tuấn chằm chằm, Đồng Hiên Tuấn bước nhanh đến cnạh cô, ôm eo cô rời đi.
Thi Gia Liệt cười lạnh: “Tam thiếu định cứ thế rời đi ư?”
Vừa đến hòng ngoài Tô Cảnh Cảnh liền tránh khỏi Đồng Hiên Tuấn.
Trên hành lang sao thủ thật dài, cứ năm sáu bước lại treo một chiếc đèn lồng màu đỏ, gió đêm khá to thôi vào đèn lồng lung la lung lay, ngay sau đó ánh sáng màu hồng trên đất cũng lay động theo.
Đồng Hiên Tuấn đi theo sau Tô Cảnh Cảnh, không ừ không hử. Tô Cảnh Cảnh vẫn đi trước vài bước như không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, trái tim như bị bóp chặt, thật ra thì vô cùng tức giận nhưng anh lại cứ làm ra cái vẻ như không có chuyện gì, lúc này cô không vui vì thế bước chân cũng nhanh hơn.
Trong bóng đêm đen đặc, Đồng Hiên Tuấn nhìn dáng người linh lung, yểu điệu của cô, khắc ghi từng chút vào trong tâm khảm, sau đó bóng dáng ấy sẽ không biến mất từng chút từng chút một chứ?
Nghĩ vậy, anh không chút nghĩ ngợi bước nhanh lên phía trước, kéo tay cô lại.
Tô Cảnh Cảnh vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, tự nhiên bị anh kéo tay, theo bản năng cô muốn hất tay anh ra. Nhưng anh nắm quá chặt không chịu buông ra tí nào.
“Anh làm gì vậy?” Tô Cảnh Cảnh nhìn anh một cái, hơi nổi cáu nói.
Đồng Hiên Tuấn cười nhàn nhạt: “Tôi biết em tức giận chuyện gì nhưng em cũng nên thông cảm cho tôi. Ở Duyên Bình này người ta là dao thớt, tôi là thịt cá. Nghĩ cách tư vệ mới là thoả đáng chứ.”
“Chuyện này không tệ, nhưng anh cũng nên mới cho em biết một tiếng chứ, lợi dụng em như vậy anh bảo em vui vẻ sao được.” Tô Cảnh Cảnh xoay người đối mặt với anh, thấy ánh mắt đen nhánh của anh sáng như sao trời, trong lòng liền hoảng hốt.
Đồng Hiên Tuấn ngưng mắt nhìn cô, ánh sáng màu hồng của đèn lồng lượn lờ trên khuôn mặt cô, khuôn mặt vốn trắng ngần như ngọc liền bị nhuộm thành màu hồng vô cùng diễm lệ. Anh thở dài khẽ: “Nếu tôi muốn lợi dụng em thật, Thi Gia Liệt còn đường sống sao.”
Tô Cảnh Cảnh bỗng ngẩn ra, chỉ nghe anh nói tiếp: “Cảnh Cảnh, tôi không phải cha, cũng không phải anh cả, cũng không phải là không có giang sơn thì không được. Nhưng tại thời thế loạn lạc này em cho rằng tôi không muốn là có thể không muốn, tôi muốn là muốn được ư.”
Nghe anh nói vậy Tô Cảnh Cảnh chỉ thấy trái tim lúc ấm lúc lạnh, gió đêm thổi mạnh như muốn xuyên qua người. Mà anh cách gần như vậy, hô hấp ấm áp đến thế. Cô cảm giác mình như thiêu thân muốn bay về phía ánh lửa rồi lại sợ bị lửa thiêu.
Anh nhìn cô không nói lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn mình, trong lòng không khỏi cảm khái.
Cô không nói gì, chỉ nhích lại gần anh, nhích vào lồng ngực ấm áp cùng hơi thở quen thuộc. Kiếp này phảng phất như thật sự an ổn, năm tháng cũng thật tươi dẹp, chẳng qua đó chỉ là phảng phất.
Tác giả :
Tần Thù Nhiên