Chuyện Cái Tờ Rym...
Chương 7
Quý vị độc giả đừng quên mình đang nằm trong tay anh bác sĩ, mặt hướng về phía ảnh.
Cho nên mình ói ra xong, anh bác sĩ y như rằng bị … bắn đầy mặt. Gọng kính và cái mũi cao dong dỏng đều dính đầy tinh dịch. Chúng còn theo đường nét khuôn mặt chảy tong tỏng xuống…
Đồng bệnh tương lân. Mình cũng từng bị bắn vô mặt rồi.
Anh bác sĩ sau khi bị đả kích liểng xiểng – nhầm, phải là bị ‘tinh bắn chấn động’ – ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chủ nhân qua cặp kính… trắng xóa màu tinh dịch…
Chủ nhân ngượng chín người run run kéo quần lên: “Xin… Xin lỗi anh…”
Nói rồi lảo đảo chạy thẳng ra ngoài. Đám bệnh nhân đang đợi bên ngoài ngạc nhiên nhìn ảnh: “Bệnh thằng này nghiêm trọng dữ vậy sao?”
Chủ nhân vừa chạy đến khúc ngoặt, đằng sau chợt vang lên tiếng hét chói tai của em y tá: “Bác sĩ Giang – anh sao vậy!?”
- Tin chúa mới hay, giấu bệnh sợ thuốc là đúng!*
Nếu muốn không ra sớm, tin chúa! Tin chúa!
*A/N: Tin chúa mới hay – câu này xuất phát từ blog của diễn viên Tôn Hải Anh. Tôn Hải Anh từng đăng một loạt status chừng hơn 10 cái mở đầu “Tin chúa mới hay…”
Cái gì? Hỏi mình tại sao không theo thần Trym á?
Chắc bởi vì ổng không chữa khỏi bệnh ra sớm cho mình…
Rốt cuộc, chủ nhân không thèm nghĩ đến chuyện chữa bệnh hay không nữa. Nhưng anh còn phải đi làm kiếm tiền. Nội dung tìm kiếm biến thành như sau: Làm thế nào để tránh quấy rối nơi công sở.
Thực ra, mình cho rằng anh nên tìm thêm một phần giáo trình đưa cho sếp ảnh: Kiềm chế trym bạn – bỏ tật xấu thả hàng nơi công cộng.
Chủ nhân sau khi thấy mình đủ khả năng đối phó với sếp rồi liền tới công ty.
Có thể vì áy náy, lão sếp đã xin nghỉ phép hộ anh ấy.
Như sự thật cũng chứng minh: đống giáo trình hướng dẫn chủ nhân mò trên nét… ếu có tác dụng gì sất!
Chủ nhân bị lão sếp mặt dày quấy rối như thế nào? Hồi sau sẽ rõ. Giờ mình muốn thảo luận về một vấn đề khác vô cùng quan trọng.
Mình nghi ngờ… mình đang sống trong một quyển tiểu thuyết nào đó!
Nếu không ngay ngày đầu tiên đi làm lại đã gặp tình tiết ‘máu chó’ như vậy??
Chẳng biết tác giả nào viết kịch bản biến thái vậy, không có sáng tạo gì hết!
Cơ mà không biết có quyển tiểu thuyết nào đặt bối cảnh toàn bộ trym trên thế giới đều không có tư duy không nhỉ?
Cho nên mình ói ra xong, anh bác sĩ y như rằng bị … bắn đầy mặt. Gọng kính và cái mũi cao dong dỏng đều dính đầy tinh dịch. Chúng còn theo đường nét khuôn mặt chảy tong tỏng xuống…
Đồng bệnh tương lân. Mình cũng từng bị bắn vô mặt rồi.
Anh bác sĩ sau khi bị đả kích liểng xiểng – nhầm, phải là bị ‘tinh bắn chấn động’ – ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chủ nhân qua cặp kính… trắng xóa màu tinh dịch…
Chủ nhân ngượng chín người run run kéo quần lên: “Xin… Xin lỗi anh…”
Nói rồi lảo đảo chạy thẳng ra ngoài. Đám bệnh nhân đang đợi bên ngoài ngạc nhiên nhìn ảnh: “Bệnh thằng này nghiêm trọng dữ vậy sao?”
Chủ nhân vừa chạy đến khúc ngoặt, đằng sau chợt vang lên tiếng hét chói tai của em y tá: “Bác sĩ Giang – anh sao vậy!?”
- Tin chúa mới hay, giấu bệnh sợ thuốc là đúng!*
Nếu muốn không ra sớm, tin chúa! Tin chúa!
*A/N: Tin chúa mới hay – câu này xuất phát từ blog của diễn viên Tôn Hải Anh. Tôn Hải Anh từng đăng một loạt status chừng hơn 10 cái mở đầu “Tin chúa mới hay…”
Cái gì? Hỏi mình tại sao không theo thần Trym á?
Chắc bởi vì ổng không chữa khỏi bệnh ra sớm cho mình…
Rốt cuộc, chủ nhân không thèm nghĩ đến chuyện chữa bệnh hay không nữa. Nhưng anh còn phải đi làm kiếm tiền. Nội dung tìm kiếm biến thành như sau: Làm thế nào để tránh quấy rối nơi công sở.
Thực ra, mình cho rằng anh nên tìm thêm một phần giáo trình đưa cho sếp ảnh: Kiềm chế trym bạn – bỏ tật xấu thả hàng nơi công cộng.
Chủ nhân sau khi thấy mình đủ khả năng đối phó với sếp rồi liền tới công ty.
Có thể vì áy náy, lão sếp đã xin nghỉ phép hộ anh ấy.
Như sự thật cũng chứng minh: đống giáo trình hướng dẫn chủ nhân mò trên nét… ếu có tác dụng gì sất!
Chủ nhân bị lão sếp mặt dày quấy rối như thế nào? Hồi sau sẽ rõ. Giờ mình muốn thảo luận về một vấn đề khác vô cùng quan trọng.
Mình nghi ngờ… mình đang sống trong một quyển tiểu thuyết nào đó!
Nếu không ngay ngày đầu tiên đi làm lại đã gặp tình tiết ‘máu chó’ như vậy??
Chẳng biết tác giả nào viết kịch bản biến thái vậy, không có sáng tạo gì hết!
Cơ mà không biết có quyển tiểu thuyết nào đặt bối cảnh toàn bộ trym trên thế giới đều không có tư duy không nhỉ?
Tác giả :
Minh Quỷ