Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
Quyển 1 - Chương 3
Editor: Nguyệt
Quan Cẩm nhìn chồng hồ sơ các vụ mất tích cao như núi trên bàn, hóa đá. Một lúc lâu sau, hắn buồn bã nói: “Mọi người định tiến hành điều tra án này đến cuối năm sao?”
“Hả?” Lâm Bạch không rõ, nói: “Sao có thể? Tổ chúng ta chính là tổ tinh anh độc nhất vô nhị đấy, từ khi thành lập đến giờ chưa từng gác lại vụ nào, đều phá án và bắt tội phạm trong vòng ba tháng.”
“Vậy cậu cảm thấy trong vòng ba tháng tôi có thể xem hết chỗ này không?”
“… Ừ nhỉ, cậu mất trí nhớ.”
“Dù không mất trí nhớ tôi cũng không xem hết được!”
“Trước khi mất trí nhớ cậu đã thuộc làu tất cả hồ sơ vụ án của chúng ta. Cậu chính là kho hồ sơ sống của chúng ta đấy, còn hoàn hảo hơn cả máy tính.” Lâm Bạch vỗ vỗ máy tính.
Quan Cẩm tiếp tục hóa đá.
“Khụ khụ, tuy cậu mất trí nhớ, nhưng chắc là chưa quên bản lĩnh xem qua là
nhớ …”
“Xem qua là nhớ? Cậu nói tôi trước kia xem qua là nhớ?”
“Đương nhiên rồi. Cậu là thành viên của tổ tinh anh nhất tổng cục, tất nhiên là phải có bản lĩnh.” Lâm Bạch lo lắng mà sờ sờ cằm. “Khả năng bẩm sinh mà cũng quên được sao …”
“Làm sao tôi biết được.” Nếu đây là bẩm sinh, vậy Quan Cẩm đúng là không tồi chút nào.
Mở một tập tài liệu ra, bạn trẻ Quan Cẩm cực hiếm khi đọc sách đành phải thống khổ mà đọc.
Nửa giờ sau, hắn đếm thử, xem được ba phần tư — còn một phần tư.
Xoa xoa thái dương, Quan Cẩm gập tài liệu lại. Đúng là chịu tội, còn không bằng bảo hắn ra ngoài chạy mấy chục km. Tuy hiện tại cái thân thể nhỏ gầy này chắc không kiên trì chạy được một km.
Vừa rồi là vụ án buôn bán phụ nữ và trẻ em, không có điểm chung gì với vụ án lần này, hơn nữa … Quan Cẩm đang suy tư, đột nhiên phát hiện những câu chữ cùng hình ảnh vừa xem hiện lên trong đầu như một máy chiếu phim, tùy ý chạy … Thì ra đây là khả năng bẩm sinh xem qua là nhớ, không đơn giản chỉ là trí nhớ tốt, mà là não phải có khả năng ghi nhớ như cameras, lưu lại văn tự trong não dưới hình thức hình ảnh.
Quan Cẩm buông hồ sơ ra, hồi tưởng lại các sự việc trong mấy ngày nay. Mỗi ngày, mỗi sự kiện, mỗi lời nói, mỗi cảnh tượng và đồ vật nhìn đến, hắn cư nhiên đều nhớ rõ! Cái gì mà xem qua là nhớ, đây rõ ràng là năng lực ghi nhớ tuyệt đối trong truyền thuyết. Thì ra hắn không phải người bình thường, mà là siêu nhân?!
Khỉ thật! Đây cũng phải chuyện tốt gì, trước khi mình dùng siêu năng lực cứu vớt thế giới, chẳng phải mình sẽ vì đại não ghi nhớ quá nhiều mà đi gặp thượng đế lần nữa!
Quan Cẩm hít một hơi thật sâu, bắt đầu từ từ hồi tưởng lại những sự việc trước đó nữa. Phù, may quá, những sự kiện quá một tuần tuy nhớ khá rõ nhưng rất nhiều chi tiết đã trở nên mơ hồ. Xem ra hắn vẫn sẽ quên đi, nếu vì nhớ quá nhiều mà não quá tải, kiểu chết này quá khác người, hắn không chấp nhận nổi.
…
“Lão Cửu, gần đây trong quán không có vụ gì gây phiền phức cho tôi chứ?”
“Nghe anh nói kìa, đồng chí cảnh sát à, tôi là lương dân mà, ủng hộ tuyệt đối và hợp tác với cảnh sát nhân dân, không làm chuyện gì trái pháp luật loạn kỷ cương.” Người đàn ông trong quầy tươi cười ân cần, đưa một cốc nước chanh qua.
“Tôi hỏi anh, hai người này anh từng gặp chưa?”
Trịnh Phi đặt hai tấm ảnh lên quầy. Lão Cửu cúi đầu nhìn kỹ một chốc, chỉ vào một trong hai tấm: “Cậu này từng làm nhân viên phục vụ cho quán trong một thời gian ngắn, mấy tháng trước đã thôi việc rồi. Là một đứa trẻ thông minh, nhưng không quá kiên định. Cậu còn lại nhìn hơi quen, chắc là từng tới đây.”
“Sau đó cậu ta đi đâu anh có biết không?”
“Chuyện này ai biết được. Nơi đây ngư long hỗn tạp, tất cả mọi người ai cũng đến chơi, ai cũng không nhớ rõ ai.” Lão Cửu lắc đầu.
“Vậy …” Trịnh Phi ghé đầu lại, hỏi nhỏ: “Gần đây có không ít người mất tích, anh có nghe phong thanh gì không?”
Lão Cửu kinh ngạc ngẩng đầu, nhíu mày suy nghĩ, sau đó nhìn khắp mọi nơi rồi mới nói: “Anh cảnh sát à, trên giang hồ thường xuyên có người biến mất.”
“Tôi không nói đến các bang phái báo thù.” Trịnh Phi nói thẳng.
“Cái này …” – Lão Cửu hạ giọng – “Gần đây không có động tĩnh gì lớn, nhưng tôi nghe nói có một vài nhân vật có uy tín danh tiếng thường xuyên qua lại Thủy Mạch Lộ, cả hai bên hắc bạch đều có. Dường như nơi đó có gì hấp dẫn bọn họ …”
“Là cái này?” Trịnh Phi làm một thủ thế.
Lão Cửu lắc đầu: “Không phải. Thứ đó nơi khác cũng có, không hiếm lạ. Nhưng việc này tôi quả thật không biết.”
Trịnh Phi gật đầu: “Hiểu rồi. Tôi đi trước, cảm tạ.”
“Đừng khách khí. Người buôn bán nhỏ chúng tôi còn cần các anh bảo hộ.”
…
“Tôi chỉ biết nhiêu đó thôi, hỏi thăm nữa sẽ bại lộ.” Một chàng trai nhỏ gầy đội mũ lưỡi trai ngồi trên một cái ghế bên đường, vừa hút thuốc vừa nói thầm. Tai nghe điện thoại dường như được nối với máy để trong áo.
“Đừng có giả bộ với tôi. Đây là cần câu cơm của cậu, cái gì cũng không biết thì cậu còn lăn lộn cái con khỉ!” Trần Kiều Vũ ngồi dưới tán ô che nắng của một quán cà phê ở góc đường xa xa, cầm điện thoại trong tay.
“Bà chị à, đám người kia không rõ lai lịch, bên trên lại có đại nhân vật bảo kê, đâu có giống các bang phái khác. Hơn nữa mấy thằng nhóc đó mất tích có phải do họ làm hay không tôi cũng không có chứng cứ.”
“Tôi mặc kệ. Hôm nay nếu cậu không nói cho tôi một nguyên do thì ngày mai chờ kẻ thù tìm tới cửa đi. Làm người bán tin tức như cậu cũng có không ít kẻ muốn tìm báo thù đâu.”
“Khụ khụ, cái chị này, mua bán không thành cũng phải có nhân nghĩa chứ. Thôi quên đi, tôi liều vậy.” Mũ lưỡi trai cảnh giác nhìn bốn phía. “Thủy Mạch Lộ, câu lạc bộ Tử Lan. Tôi chỉ biết đến đó thôi.”
“Lần sau đổi câu kết khác đi.” Trần Kiều Vũ lẳng lặng quét mắt một vòng, nhìn mũ lưỡi trai ở đằng xa, cúp điện thoại, cầm một túi hình như là khăn giấy đã dùng hết ném vào trong bồn hoa, xoay người rời đi.
Mũ lưỡi trai không nhanh không chậm đi tới, ngồi bên bồn hoa, thò tay vào trong sờ sờ, rất nhanh lấy ra một tờ tiền giấy đỏ rực. Hắn nhếch miệng, đút tiền vào túi, vừa hút thuốc vừa ngâm một điệu dân ca rời đi.
…
“Chúng tôi đã hỏi thăm gia đình của các thiếu niên bị mất tích. Họ đều phản ánh là những cậu trai này không thích học tập, thường trốn học và chơi với đám người không đứng đắn. Ban đầu lúc mới mất tích, họ cho rằng chúng lại đi chơi đêm không về nên không báo án kịp thời. Cho dù hiện tại tìm được người, họ cũng chỉ nghĩ là chúng bỏ nhà đi hoặc là ra ngoài gây sự với bọn côn đồ.” – Cố Tương nói.
Trần Kiều Vũ bất đắc dĩ nói: “Bình thường, trong mắt đại đa số cảnh sát, những thiếu niên mất tích này đều là bỏ nhà trốn đi hoặc bị cuốn vào việc của xã hội đen. Ấn tượng chủ quan này đã khiến vụ án sau một năm mới được chú ý tới.”
“Có người chuyên môn theo dõi nhóm người này, lợi dụng tâm lý chủ quan của mọi người, làm giảm đi tỷ lệ sự thật phạm tội bị phát hiện.” Ôn Tĩnh Hàn đan hai tay lại chống cằm. “Đối thủ của chúng ta rất cẩn trọng và xảo quyệt.”
Quan Cẩm mặt không đổi sắc ngồi nghe mọi người hảo luận. Cảm giác xa lạ và hoảng hốt vây lấy hắn. Cuộc sống thế này thật khó quen.
“Quan Cẩm, nghe mọi người nói rồi, cậu tổng kết lại đi.”
Đột nhiên bị Ôn Tĩnh Hàn điểm danh, Quan Cẩm giật mình: “Sao lại là tôi?”
“Bởi vì cậu có trí nhớ tốt.” – Ôn Tĩnh Hàn mỉm cười nói.
Quan Cẩm thầm khinh bỉ trong lòng, mặt không đổi sắc nói: “Những người bị mất tích đều là thiếu niên không đàng hoàng tuổi từ 14 đến 20, diện mạo ưa nhìn, thường xuyên ra vào chỗ ăn chơi và địa bàn của các bang phái. Thời gian mất tích khoảng từ một năm trước đổ lại đây. Về phương diện khác, có người bắt gặp một vài thiếu niên xuất hiện ở phố quán bar Thủy Mạch Lộ. Mà ở phụ cận Thủy Mạch Lộ dường như có một câu lạc bộ là nơi tiêu phí xa hoa bí mật nào đó, hấp dẫn không ít nhân vật lớn, mà rất nhiều người lại kiêng kỵ chuyện này, giữ kín … kín …” Lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm, Quan Cẩm cố nghĩ mãi mà không ra.
“Kín như bưng.” Đinh Đinh tiếp lời.
Quan Cẩm nhìn không chớp mắt, như thể người vừa quên từ không phải hắn. “Có thể khẳng định những người này đang làm việc gì xấu không muốn để lộ, e ngại ảnh hưởng đến thế lực của họ hoặc một thế lực thần bí nào đó, không ai dám làm cùng.”
Hắn ngừng lại, thấy mọi người chờ mong nhìn mình, bổ sung thêm: “… Hết.”
“… Cậu suy luận cũng khá lắm.” – Trịnh Phi nói.
Quan Cẩm cố nén cảm xúc phiền chán, nói: “Không phải bảo tôi tổng kết sao?”
Ôn Tĩnh Hàn tao nhã tựa vào bàn, mỉm cười khen ngợi Quan Cẩm: “Không tồi, Quan Cẩm tổng kết nói rất đúng trọng tâm.” Anh đứng lên đi tới trước bảng trắng. “Hiện tại, mục tiêu của chúng ta là phải tìm ra mối liên hệ giữa hai người này.” Anh dùng bút dạ nối hai khung vuông lại với nhau.
“Hai người này chắc gì đã có liên quan đến nhau?” Trần Kiều Vũ nhíu mày.
“Nếu nhất định phải có thì sao?” Ôn Tĩnh Hàn nhìn mọi người một lượt.
“Cái này có gì mà phải nghĩ? Mấy cậu trai này khẳng định đều bị bắt đến câu lạc bộ Tử Lan đi bán.” Quan Cẩm thầm khinh thường, chuyện rõ ràng như vậy, mấy người là cảnh sát chắc cũng thấy nhiều rồi, làm gì mà phải trừng lớn mắt ra.
“Bán cái gì?” Lâm Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái.
“Bán hoa cúc.”
“Phụt —” Trịnh Phi phun ra cả ngụm nước trà.
Quan Cẩm liếc mắt: “Mấy người là cảnh sát, có gì chưa thấy đâu, việc gì phải kinh ngạc như vậy.”
Trần Kiều Vũ lắc đầu: “Không phải chúng tôi kinh ngạc, mà là khiếp sợ. Quan Cẩm à, cậu mất trí nhớ rồi sao lại trở nên bưu hãn như thế.”
“Quan Tiểu Cẩm, cậu mất trí nhớ rồi sao lại trở nên vô sỉ như thế!” Lâm Bạch nhảy dựng lên, trông có vẻ vô cùng đau đớn.
Quan Cẩm giật giật khóe miệng. CMN, ông vốn dĩ đã vô sỉ! Cái cậu Quan Cẩm này là người của thế kỷ trước hử? Thế nào mà mình nói có một câu lại khiến người ta ngạc nhiên thế.
Ôn Tĩnh Hàn ngược lại không hề kinh ngạc: “Tôi thấy không có gì không ổn cả, quên đi cố kỵ, thành thật với lòng mình.”
“Chậc chậc chậc, Tiểu Cẩm Cẩm, thì ra trong lòng cậu lại đáng khinh như vậy …” Lâm Bạch cười gian.
“Được rồi, về lại chuyện chính.” Ôn Tĩnh Hàn viết mấy chữ lên bảng rồi khoanh tròn lại. “Đúng như Quan Cẩm nói, buôn bán người và hoạt động mại *** bất hợp pháp là mối liên hệ có khả năng nhất giữa hai người này. Chỉ khi tìm được căn cứ chính xác cho thấy các thiếu niên bị mất tích có liên quan đến vấn đề này chúng ta mới có phương hướng đúng đắn để lập án điều tra. Tôi sẽ báo cáo kết luận của chúng ta cho cục để quyết định có lập án hay không. Ngày mai là cuối tuần, hôm nay mọi người về đúng giờ đi. Nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, trở về rồi chỉ sợ chúng ta sẽ phải đánh một trận ác liệt. Tan họp.”
Mọi người hoan hô, đi thu dọn đồ đạc.
Quan Cẩm lề mà lề mề trở lại bàn mình, vừa thu dọn hồ sơ vừa liếc nhìn bóng dáng cao to của Ôn Tĩnh Hàn trong phòng làm việc, thầm tự an ủi: tốt xấu gì cũng còn một tiểu mỹ nhân cực phẩm để thưởng thức, tạm thời chịu đựng đi. Chờ ông tìm cơ hội tra ra chân tướng rồi, báo thù xong, nhất định sẽ say goodbye nơi này. Đương nhiên, nếu điều kiện cho phép, thuận đường bắt cực phẩm mỹ nhân này về nuôi cũng không tồi.
Quan Cẩm đi ngang qua tấm gương lớn dưới sảnh tầng một, khóe mắt nhìn lướt qua thân thể nhỏ bé nhỉnh hơn 1m7 một chút của mình. Điều kiện cho phép! Nằm mơ!
…
Ôn Tĩnh Hàn quẳng khăn lau tóc sang một bên, ngồi trên giường cầm ipad lật xem tư liệu những vụ án tuyệt mật rất lâu trước kia. Đệm giường bên cạnh lún xuống, một đôi bàn tay to lớn kéo qua, ôm Ôn Tĩnh Hàn nhỏ hơn mình một vòng vào lòng.
“Xem gì đấy?” Ngữ điệu của người đàn ông có vẻ hơi bất mãn vì bị xem nhẹ.
“Các vụ án trước kia.” Ôn Tĩnh Hàn thản nhiên nói.
“Trước kia?” Ánh mắt người đàn ông lướt qua bả vai Ôn Tĩnh Hàn, nhìn những tư liệu kia, đôi mắt xanh thẳm nhất thời tối đi.
“Rầm” một tiếng, máy tính trực tiếp bị ném ra ngoài. Người đàn ông nắm lấy cằm Ôn Tĩnh Hàn, híp mắt hỏi: “Tại sao em còn nhớ tới vụ án đó? Còn cái gì mà em không quên được?”
Ôn Tĩnh Hàn đối diện với hắn, mị hoặc nhếch môi lên: “Sao có thể quên được? Nếu không vì vụ án đó, tôi thế nào lại rơi vào tay anh?”
Người đàn ông thấy khó hiểu, nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm tinh xảo bị mình nắm đến đỏ lên: “Vậy em xem nó làm gì?”
“Gần đây có vụ án mất tích, rất nhiều thiếu niên bị bắt đi rồi.”
“Là hắn …”
“Không, thủ pháp hoàn toàn khác, mục tiêu cũng kém hơn nhiều. Khẳng định là không phải.”
“Hừ, Lãnh cũng không dám đi ra gây chuyện.” Người đàn ông dường như tâm trạng rất tốt, một tay kéo áo ngủ của Ôn Tĩnh Hàn xuống, một tay vòng qua thắt lưng lần xuống dưới.
“Tôi bận cả ngày hôm nay, mệt chết đi.”
“Mệt? Nhớ kỹ, ở nhà, thỏa mãn người đàn ông của em là luật thép.” Cởi hẳn áo ngủ ra, bàn tay to rộng vuốt lên da thịt bóng loáng. “Ngoan ngoãn, tôi cam đoan ngày mai sẽ cho em nghỉ ngơi trên giường cả một ngày …”
Quan Cẩm nhìn chồng hồ sơ các vụ mất tích cao như núi trên bàn, hóa đá. Một lúc lâu sau, hắn buồn bã nói: “Mọi người định tiến hành điều tra án này đến cuối năm sao?”
“Hả?” Lâm Bạch không rõ, nói: “Sao có thể? Tổ chúng ta chính là tổ tinh anh độc nhất vô nhị đấy, từ khi thành lập đến giờ chưa từng gác lại vụ nào, đều phá án và bắt tội phạm trong vòng ba tháng.”
“Vậy cậu cảm thấy trong vòng ba tháng tôi có thể xem hết chỗ này không?”
“… Ừ nhỉ, cậu mất trí nhớ.”
“Dù không mất trí nhớ tôi cũng không xem hết được!”
“Trước khi mất trí nhớ cậu đã thuộc làu tất cả hồ sơ vụ án của chúng ta. Cậu chính là kho hồ sơ sống của chúng ta đấy, còn hoàn hảo hơn cả máy tính.” Lâm Bạch vỗ vỗ máy tính.
Quan Cẩm tiếp tục hóa đá.
“Khụ khụ, tuy cậu mất trí nhớ, nhưng chắc là chưa quên bản lĩnh xem qua là
nhớ …”
“Xem qua là nhớ? Cậu nói tôi trước kia xem qua là nhớ?”
“Đương nhiên rồi. Cậu là thành viên của tổ tinh anh nhất tổng cục, tất nhiên là phải có bản lĩnh.” Lâm Bạch lo lắng mà sờ sờ cằm. “Khả năng bẩm sinh mà cũng quên được sao …”
“Làm sao tôi biết được.” Nếu đây là bẩm sinh, vậy Quan Cẩm đúng là không tồi chút nào.
Mở một tập tài liệu ra, bạn trẻ Quan Cẩm cực hiếm khi đọc sách đành phải thống khổ mà đọc.
Nửa giờ sau, hắn đếm thử, xem được ba phần tư — còn một phần tư.
Xoa xoa thái dương, Quan Cẩm gập tài liệu lại. Đúng là chịu tội, còn không bằng bảo hắn ra ngoài chạy mấy chục km. Tuy hiện tại cái thân thể nhỏ gầy này chắc không kiên trì chạy được một km.
Vừa rồi là vụ án buôn bán phụ nữ và trẻ em, không có điểm chung gì với vụ án lần này, hơn nữa … Quan Cẩm đang suy tư, đột nhiên phát hiện những câu chữ cùng hình ảnh vừa xem hiện lên trong đầu như một máy chiếu phim, tùy ý chạy … Thì ra đây là khả năng bẩm sinh xem qua là nhớ, không đơn giản chỉ là trí nhớ tốt, mà là não phải có khả năng ghi nhớ như cameras, lưu lại văn tự trong não dưới hình thức hình ảnh.
Quan Cẩm buông hồ sơ ra, hồi tưởng lại các sự việc trong mấy ngày nay. Mỗi ngày, mỗi sự kiện, mỗi lời nói, mỗi cảnh tượng và đồ vật nhìn đến, hắn cư nhiên đều nhớ rõ! Cái gì mà xem qua là nhớ, đây rõ ràng là năng lực ghi nhớ tuyệt đối trong truyền thuyết. Thì ra hắn không phải người bình thường, mà là siêu nhân?!
Khỉ thật! Đây cũng phải chuyện tốt gì, trước khi mình dùng siêu năng lực cứu vớt thế giới, chẳng phải mình sẽ vì đại não ghi nhớ quá nhiều mà đi gặp thượng đế lần nữa!
Quan Cẩm hít một hơi thật sâu, bắt đầu từ từ hồi tưởng lại những sự việc trước đó nữa. Phù, may quá, những sự kiện quá một tuần tuy nhớ khá rõ nhưng rất nhiều chi tiết đã trở nên mơ hồ. Xem ra hắn vẫn sẽ quên đi, nếu vì nhớ quá nhiều mà não quá tải, kiểu chết này quá khác người, hắn không chấp nhận nổi.
…
“Lão Cửu, gần đây trong quán không có vụ gì gây phiền phức cho tôi chứ?”
“Nghe anh nói kìa, đồng chí cảnh sát à, tôi là lương dân mà, ủng hộ tuyệt đối và hợp tác với cảnh sát nhân dân, không làm chuyện gì trái pháp luật loạn kỷ cương.” Người đàn ông trong quầy tươi cười ân cần, đưa một cốc nước chanh qua.
“Tôi hỏi anh, hai người này anh từng gặp chưa?”
Trịnh Phi đặt hai tấm ảnh lên quầy. Lão Cửu cúi đầu nhìn kỹ một chốc, chỉ vào một trong hai tấm: “Cậu này từng làm nhân viên phục vụ cho quán trong một thời gian ngắn, mấy tháng trước đã thôi việc rồi. Là một đứa trẻ thông minh, nhưng không quá kiên định. Cậu còn lại nhìn hơi quen, chắc là từng tới đây.”
“Sau đó cậu ta đi đâu anh có biết không?”
“Chuyện này ai biết được. Nơi đây ngư long hỗn tạp, tất cả mọi người ai cũng đến chơi, ai cũng không nhớ rõ ai.” Lão Cửu lắc đầu.
“Vậy …” Trịnh Phi ghé đầu lại, hỏi nhỏ: “Gần đây có không ít người mất tích, anh có nghe phong thanh gì không?”
Lão Cửu kinh ngạc ngẩng đầu, nhíu mày suy nghĩ, sau đó nhìn khắp mọi nơi rồi mới nói: “Anh cảnh sát à, trên giang hồ thường xuyên có người biến mất.”
“Tôi không nói đến các bang phái báo thù.” Trịnh Phi nói thẳng.
“Cái này …” – Lão Cửu hạ giọng – “Gần đây không có động tĩnh gì lớn, nhưng tôi nghe nói có một vài nhân vật có uy tín danh tiếng thường xuyên qua lại Thủy Mạch Lộ, cả hai bên hắc bạch đều có. Dường như nơi đó có gì hấp dẫn bọn họ …”
“Là cái này?” Trịnh Phi làm một thủ thế.
Lão Cửu lắc đầu: “Không phải. Thứ đó nơi khác cũng có, không hiếm lạ. Nhưng việc này tôi quả thật không biết.”
Trịnh Phi gật đầu: “Hiểu rồi. Tôi đi trước, cảm tạ.”
“Đừng khách khí. Người buôn bán nhỏ chúng tôi còn cần các anh bảo hộ.”
…
“Tôi chỉ biết nhiêu đó thôi, hỏi thăm nữa sẽ bại lộ.” Một chàng trai nhỏ gầy đội mũ lưỡi trai ngồi trên một cái ghế bên đường, vừa hút thuốc vừa nói thầm. Tai nghe điện thoại dường như được nối với máy để trong áo.
“Đừng có giả bộ với tôi. Đây là cần câu cơm của cậu, cái gì cũng không biết thì cậu còn lăn lộn cái con khỉ!” Trần Kiều Vũ ngồi dưới tán ô che nắng của một quán cà phê ở góc đường xa xa, cầm điện thoại trong tay.
“Bà chị à, đám người kia không rõ lai lịch, bên trên lại có đại nhân vật bảo kê, đâu có giống các bang phái khác. Hơn nữa mấy thằng nhóc đó mất tích có phải do họ làm hay không tôi cũng không có chứng cứ.”
“Tôi mặc kệ. Hôm nay nếu cậu không nói cho tôi một nguyên do thì ngày mai chờ kẻ thù tìm tới cửa đi. Làm người bán tin tức như cậu cũng có không ít kẻ muốn tìm báo thù đâu.”
“Khụ khụ, cái chị này, mua bán không thành cũng phải có nhân nghĩa chứ. Thôi quên đi, tôi liều vậy.” Mũ lưỡi trai cảnh giác nhìn bốn phía. “Thủy Mạch Lộ, câu lạc bộ Tử Lan. Tôi chỉ biết đến đó thôi.”
“Lần sau đổi câu kết khác đi.” Trần Kiều Vũ lẳng lặng quét mắt một vòng, nhìn mũ lưỡi trai ở đằng xa, cúp điện thoại, cầm một túi hình như là khăn giấy đã dùng hết ném vào trong bồn hoa, xoay người rời đi.
Mũ lưỡi trai không nhanh không chậm đi tới, ngồi bên bồn hoa, thò tay vào trong sờ sờ, rất nhanh lấy ra một tờ tiền giấy đỏ rực. Hắn nhếch miệng, đút tiền vào túi, vừa hút thuốc vừa ngâm một điệu dân ca rời đi.
…
“Chúng tôi đã hỏi thăm gia đình của các thiếu niên bị mất tích. Họ đều phản ánh là những cậu trai này không thích học tập, thường trốn học và chơi với đám người không đứng đắn. Ban đầu lúc mới mất tích, họ cho rằng chúng lại đi chơi đêm không về nên không báo án kịp thời. Cho dù hiện tại tìm được người, họ cũng chỉ nghĩ là chúng bỏ nhà đi hoặc là ra ngoài gây sự với bọn côn đồ.” – Cố Tương nói.
Trần Kiều Vũ bất đắc dĩ nói: “Bình thường, trong mắt đại đa số cảnh sát, những thiếu niên mất tích này đều là bỏ nhà trốn đi hoặc bị cuốn vào việc của xã hội đen. Ấn tượng chủ quan này đã khiến vụ án sau một năm mới được chú ý tới.”
“Có người chuyên môn theo dõi nhóm người này, lợi dụng tâm lý chủ quan của mọi người, làm giảm đi tỷ lệ sự thật phạm tội bị phát hiện.” Ôn Tĩnh Hàn đan hai tay lại chống cằm. “Đối thủ của chúng ta rất cẩn trọng và xảo quyệt.”
Quan Cẩm mặt không đổi sắc ngồi nghe mọi người hảo luận. Cảm giác xa lạ và hoảng hốt vây lấy hắn. Cuộc sống thế này thật khó quen.
“Quan Cẩm, nghe mọi người nói rồi, cậu tổng kết lại đi.”
Đột nhiên bị Ôn Tĩnh Hàn điểm danh, Quan Cẩm giật mình: “Sao lại là tôi?”
“Bởi vì cậu có trí nhớ tốt.” – Ôn Tĩnh Hàn mỉm cười nói.
Quan Cẩm thầm khinh bỉ trong lòng, mặt không đổi sắc nói: “Những người bị mất tích đều là thiếu niên không đàng hoàng tuổi từ 14 đến 20, diện mạo ưa nhìn, thường xuyên ra vào chỗ ăn chơi và địa bàn của các bang phái. Thời gian mất tích khoảng từ một năm trước đổ lại đây. Về phương diện khác, có người bắt gặp một vài thiếu niên xuất hiện ở phố quán bar Thủy Mạch Lộ. Mà ở phụ cận Thủy Mạch Lộ dường như có một câu lạc bộ là nơi tiêu phí xa hoa bí mật nào đó, hấp dẫn không ít nhân vật lớn, mà rất nhiều người lại kiêng kỵ chuyện này, giữ kín … kín …” Lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm, Quan Cẩm cố nghĩ mãi mà không ra.
“Kín như bưng.” Đinh Đinh tiếp lời.
Quan Cẩm nhìn không chớp mắt, như thể người vừa quên từ không phải hắn. “Có thể khẳng định những người này đang làm việc gì xấu không muốn để lộ, e ngại ảnh hưởng đến thế lực của họ hoặc một thế lực thần bí nào đó, không ai dám làm cùng.”
Hắn ngừng lại, thấy mọi người chờ mong nhìn mình, bổ sung thêm: “… Hết.”
“… Cậu suy luận cũng khá lắm.” – Trịnh Phi nói.
Quan Cẩm cố nén cảm xúc phiền chán, nói: “Không phải bảo tôi tổng kết sao?”
Ôn Tĩnh Hàn tao nhã tựa vào bàn, mỉm cười khen ngợi Quan Cẩm: “Không tồi, Quan Cẩm tổng kết nói rất đúng trọng tâm.” Anh đứng lên đi tới trước bảng trắng. “Hiện tại, mục tiêu của chúng ta là phải tìm ra mối liên hệ giữa hai người này.” Anh dùng bút dạ nối hai khung vuông lại với nhau.
“Hai người này chắc gì đã có liên quan đến nhau?” Trần Kiều Vũ nhíu mày.
“Nếu nhất định phải có thì sao?” Ôn Tĩnh Hàn nhìn mọi người một lượt.
“Cái này có gì mà phải nghĩ? Mấy cậu trai này khẳng định đều bị bắt đến câu lạc bộ Tử Lan đi bán.” Quan Cẩm thầm khinh thường, chuyện rõ ràng như vậy, mấy người là cảnh sát chắc cũng thấy nhiều rồi, làm gì mà phải trừng lớn mắt ra.
“Bán cái gì?” Lâm Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái.
“Bán hoa cúc.”
“Phụt —” Trịnh Phi phun ra cả ngụm nước trà.
Quan Cẩm liếc mắt: “Mấy người là cảnh sát, có gì chưa thấy đâu, việc gì phải kinh ngạc như vậy.”
Trần Kiều Vũ lắc đầu: “Không phải chúng tôi kinh ngạc, mà là khiếp sợ. Quan Cẩm à, cậu mất trí nhớ rồi sao lại trở nên bưu hãn như thế.”
“Quan Tiểu Cẩm, cậu mất trí nhớ rồi sao lại trở nên vô sỉ như thế!” Lâm Bạch nhảy dựng lên, trông có vẻ vô cùng đau đớn.
Quan Cẩm giật giật khóe miệng. CMN, ông vốn dĩ đã vô sỉ! Cái cậu Quan Cẩm này là người của thế kỷ trước hử? Thế nào mà mình nói có một câu lại khiến người ta ngạc nhiên thế.
Ôn Tĩnh Hàn ngược lại không hề kinh ngạc: “Tôi thấy không có gì không ổn cả, quên đi cố kỵ, thành thật với lòng mình.”
“Chậc chậc chậc, Tiểu Cẩm Cẩm, thì ra trong lòng cậu lại đáng khinh như vậy …” Lâm Bạch cười gian.
“Được rồi, về lại chuyện chính.” Ôn Tĩnh Hàn viết mấy chữ lên bảng rồi khoanh tròn lại. “Đúng như Quan Cẩm nói, buôn bán người và hoạt động mại *** bất hợp pháp là mối liên hệ có khả năng nhất giữa hai người này. Chỉ khi tìm được căn cứ chính xác cho thấy các thiếu niên bị mất tích có liên quan đến vấn đề này chúng ta mới có phương hướng đúng đắn để lập án điều tra. Tôi sẽ báo cáo kết luận của chúng ta cho cục để quyết định có lập án hay không. Ngày mai là cuối tuần, hôm nay mọi người về đúng giờ đi. Nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, trở về rồi chỉ sợ chúng ta sẽ phải đánh một trận ác liệt. Tan họp.”
Mọi người hoan hô, đi thu dọn đồ đạc.
Quan Cẩm lề mà lề mề trở lại bàn mình, vừa thu dọn hồ sơ vừa liếc nhìn bóng dáng cao to của Ôn Tĩnh Hàn trong phòng làm việc, thầm tự an ủi: tốt xấu gì cũng còn một tiểu mỹ nhân cực phẩm để thưởng thức, tạm thời chịu đựng đi. Chờ ông tìm cơ hội tra ra chân tướng rồi, báo thù xong, nhất định sẽ say goodbye nơi này. Đương nhiên, nếu điều kiện cho phép, thuận đường bắt cực phẩm mỹ nhân này về nuôi cũng không tồi.
Quan Cẩm đi ngang qua tấm gương lớn dưới sảnh tầng một, khóe mắt nhìn lướt qua thân thể nhỏ bé nhỉnh hơn 1m7 một chút của mình. Điều kiện cho phép! Nằm mơ!
…
Ôn Tĩnh Hàn quẳng khăn lau tóc sang một bên, ngồi trên giường cầm ipad lật xem tư liệu những vụ án tuyệt mật rất lâu trước kia. Đệm giường bên cạnh lún xuống, một đôi bàn tay to lớn kéo qua, ôm Ôn Tĩnh Hàn nhỏ hơn mình một vòng vào lòng.
“Xem gì đấy?” Ngữ điệu của người đàn ông có vẻ hơi bất mãn vì bị xem nhẹ.
“Các vụ án trước kia.” Ôn Tĩnh Hàn thản nhiên nói.
“Trước kia?” Ánh mắt người đàn ông lướt qua bả vai Ôn Tĩnh Hàn, nhìn những tư liệu kia, đôi mắt xanh thẳm nhất thời tối đi.
“Rầm” một tiếng, máy tính trực tiếp bị ném ra ngoài. Người đàn ông nắm lấy cằm Ôn Tĩnh Hàn, híp mắt hỏi: “Tại sao em còn nhớ tới vụ án đó? Còn cái gì mà em không quên được?”
Ôn Tĩnh Hàn đối diện với hắn, mị hoặc nhếch môi lên: “Sao có thể quên được? Nếu không vì vụ án đó, tôi thế nào lại rơi vào tay anh?”
Người đàn ông thấy khó hiểu, nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm tinh xảo bị mình nắm đến đỏ lên: “Vậy em xem nó làm gì?”
“Gần đây có vụ án mất tích, rất nhiều thiếu niên bị bắt đi rồi.”
“Là hắn …”
“Không, thủ pháp hoàn toàn khác, mục tiêu cũng kém hơn nhiều. Khẳng định là không phải.”
“Hừ, Lãnh cũng không dám đi ra gây chuyện.” Người đàn ông dường như tâm trạng rất tốt, một tay kéo áo ngủ của Ôn Tĩnh Hàn xuống, một tay vòng qua thắt lưng lần xuống dưới.
“Tôi bận cả ngày hôm nay, mệt chết đi.”
“Mệt? Nhớ kỹ, ở nhà, thỏa mãn người đàn ông của em là luật thép.” Cởi hẳn áo ngủ ra, bàn tay to rộng vuốt lên da thịt bóng loáng. “Ngoan ngoãn, tôi cam đoan ngày mai sẽ cho em nghỉ ngơi trên giường cả một ngày …”
Tác giả :
Cuồng Tưởng Chi Đồ