Chút Chuyện Của Thặng Nữ
Chương 45
Lúc gần đến nhà thì nhận được điện thoại của Từ Nghiên Nghiên, mấy ngày nay chiến tranh lạnh với Tô Vãn, ta có gọi cho nàng vài lần, cũng không phải tìm sự an ủi gì, chỉ là muốn tìm một người để có thể trút hết ra, ta không thích cất giấu quá nhiều tâm sự, sẽ mệt chết đi. Sở dĩ ta kể cho Từ Nghiên Nghiên biết là vì, thứ nhất nàng là người bạn duy nhất biết rõ mối quan hệ của ta và Tô Vãn, thứ hai nàng là tuýp người rất biết cách khuyên giải an ủi người khác, sau mỗi lần tán gẫu cùng nàng, ta đều cảm thấy rất thoải mái.
Từ Nghiên Nghiên hỏi ta và Tô Vãn đã làm hòa chưa, ta nói vẫn chưa, định tối nay sẽ nói chuyện thẳng thắn cùng nàng một lần, Từ Nghiên Nghiên lại hỏi ta dự tính sẽ nói như thế nào, ta chính là đang đau đầu vì vấn đề này, nhân cơ hội thỉnh giáo nàng một phen. Từ Nghiên Nghiên nói, “nữ nhân thật sự đều là nói một đường làm một nẻo, bạn chỉ cần dỗ dành hai ba câu, tôi cam đoan sẽ có hiệu quả nhanh chóng”, nói xong nàng còn bổ sung, “có khi lên giường luôn”, ta cười mắng nàng lưu manh.
Kỳ thật ta cũng biết về việc này, chẳng qua là kêu ta đi dỗ người khác, quả thực có chút giống với “không trâu bắt chó đi cày”, vì thế Từ Nghiên Nghiên lại dạy cho ta thêm vài câu để nói, giúp ta an tâm phần nào.
Trong lúc đứng chờ thang máy, ta mới nhớ ra một việc, lúc Tô Vãn nghe xong chuyện của Từ Nghiên Nghiên, nàng từng nói có thể Từ Nghiên Nghiên đã kể chuyện của chính bản thân mình, vì vậy ta tò mò hỏi Từ Nghiên Nghiên, “làm sao bạn lại dỗ dành con gái giỏi như vậy?”
Từ Nghiên Nghiên không trả lời ta ngay, ở trong điện thoại cười ha ha hai tiếng, ta lập tức biết mình đã đoán trúng ít nhất một nửa, sau đó chợt nghe Từ Nghiên Nghiên nói, “sao đột nhiên lại hỏi tôi như vậy?”
Ta cũng không phải thực sự muốn dò xét bí mật của nàng, nghe nàng hỏi thế, vội vàng nói:
“Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút, bạn đừng để bụng.”
Vừa đáp xong lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi, ta cũng lười đi giải thích, tránh cho càng nói càng loạn.
May mắn Từ Nghiên Nghiên cũng không để trong lòng, cười nói:
“Nếu tôi có tình cảm với nữ nhân, có phải bạn sẽ cho tôi cơ hội hay không?”
Ta biết nàng đang nói đùa, cũng cười trả lời:
“Được chứ, Từ Nghiên Nghiên, nếu tôi với Tô Vãn chia tay, tôi sẽ đến với bạn.”
Có nhiều lúc mọi chuyện vô cùng trùng hợp, giống như đã hẹn trước vậy, ta vừa dứt lời, cửa thang máy mở, khuôn mặt Tô Vãn bên trong hiện ra, cạnh nàng là cái vali màu đỏ.
Di động chưa cúp, Từ Nghiên Nghiên không hay biết gì về tình huống đột phát bên đây, vẫn còn trong điện thoại nói:
“Vậy chúng ta quyết định như vậy đi, chị đây giang rộng vòng tay chờ cưng.”
Thang máy chỉ có ta và Tô Vãn, điện thoại của ta cách âm không tốt, ta nghĩ Tô Vãn đã nghe được không sót một chữ. Bình thường đùa giỡn như vậy sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng ta và Tô Vãn vẫn còn đang giận nhau, không thể nghi ngờ việc này chính là thêm dầu vào lửa, Tô Vãn không chớp mắt kéo vali bước ngang qua ta, nàng chắc chắn đã để bụng chuyện này.
Ta vội nói với Từ Nghiên Nghiên một câu, “tôi có chút chuyện, tí nữa nói sau”, lập tức cúp máy, hô to tên Tô Vãn.
Tô Vãn vẫn không dừng bước, cũng không quay đầu lại, hướng phía trước đi thẳng, đáp lại ta chỉ có tiếng gót giày nện trên đất.
Ta do dự vài giây, liền đuổi theo, bắt lấy cánh tay Tô Vãn, lại gọi nàng một tiếng.
Tô Vãn lúc này mới quay đầu lại nhìn ta, hỏi:
“Chuyện gì?”
Biểu tình lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng khiến trong lòng ta cũng lạnh theo, bàn tay đang cầm lấy cánh tay nàng vô thức buông lỏng ra.
Ta hỏi:
“Cậu phải đi sao?”
Tô Vãn chỉ “Ừ” một tiếng, liền không thèm nhắc lại.
Trong lòng ta biết rõ nên tóm lấy cơ hội này để làm hòa với Tô Vãn, nói cho nàng biết ban nãy mình với Từ Nghiên Nghiên hoàn toàn là nói đùa, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Tô Vãn, một câu cũng không thốt ra được. Ta thật sự không phải loại có thể điềm tĩnh hạ mình cầu xin tha thứ, vì thế sau khi chợt nghe Tô Vãn nói, “không có việc gì thì mình đi trước”, ta chỉ đứng đó trơ mắt nhìn Tô Vãn đi ra cửa lớn ở tiểu khu, biến mất khỏi tầm mắt.
Ta ngây ngẩn hồi lâu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cho đến khi di động vang lên mới hồi phục lại tinh thần, là Từ Nghiên Nghiên, vừa rồi ta cúp máy gấp gáp khiến nàng lo lắng, hỏi ta có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, ta nói, “Tô Vãn đi rồi”. Từ Nghiên Nghiên còn chưa kịp hiểu hết sự tình, ta lại nói tiếp, “Tô Vãn không nghe tôi giải thích, đã kéo hành lý về với ông bà.”. Từ Nghiên Nghiên im lặng một lúc, sau đó dè dặt hỏi, “đừng nói lúc nãy giỡn bị nàng nghe được đi?”. Hiện tại đầu óc ta vô cùng loạn, không muốn nói nhiều, đối đáp vài câu với Từ Nghiên Nghiên xong liền cúp điện thoại.
Rõ ràng trong nhà không có gì thay đổi, nhưng khi ta mở cửa vào lại có cảm giác trống rỗng, Tô Vãn về nhà, mang theo luôn cả trái tim ta mà đi.
Có một linh cảm mãnh liệt thúc đẩy ta đi vào phòng Tô Vãn, hoàn hảo trừ bỏ cái vali kia, vẫn không khác trước nhiều lắm, ngay cả laptop của nàng cũng còn để trên bàn, ta thở phào một hơi, Tô Vãn chỉ là tạm thời rời đi, nàng không hoàn toàn biến mất khỏi ta.
Yên tâm được một lúc, ta lại thấy khổ sở, hôm nay may là ta về sớm, nếu trễ hơn chút nữa, có lẽ ngay cả mặt Tô Vãn cũng không được thấy. Nàng từ đầu đến cuối là muốn trốn tránh ta, nói cách khác nàng căn bản không hề nghĩ đến chuyện cho ta cơ hội được giải thích rõ ràng.
Tô Vãn dứt khoát như thế, ta đột nhiên không rõ tâm ý của nàng, nàng chỉ tạm thời làm mặt lạnh, hay là hoàn toàn muốn buông tay?
Từ Nghiên Nghiên hỏi ta và Tô Vãn đã làm hòa chưa, ta nói vẫn chưa, định tối nay sẽ nói chuyện thẳng thắn cùng nàng một lần, Từ Nghiên Nghiên lại hỏi ta dự tính sẽ nói như thế nào, ta chính là đang đau đầu vì vấn đề này, nhân cơ hội thỉnh giáo nàng một phen. Từ Nghiên Nghiên nói, “nữ nhân thật sự đều là nói một đường làm một nẻo, bạn chỉ cần dỗ dành hai ba câu, tôi cam đoan sẽ có hiệu quả nhanh chóng”, nói xong nàng còn bổ sung, “có khi lên giường luôn”, ta cười mắng nàng lưu manh.
Kỳ thật ta cũng biết về việc này, chẳng qua là kêu ta đi dỗ người khác, quả thực có chút giống với “không trâu bắt chó đi cày”, vì thế Từ Nghiên Nghiên lại dạy cho ta thêm vài câu để nói, giúp ta an tâm phần nào.
Trong lúc đứng chờ thang máy, ta mới nhớ ra một việc, lúc Tô Vãn nghe xong chuyện của Từ Nghiên Nghiên, nàng từng nói có thể Từ Nghiên Nghiên đã kể chuyện của chính bản thân mình, vì vậy ta tò mò hỏi Từ Nghiên Nghiên, “làm sao bạn lại dỗ dành con gái giỏi như vậy?”
Từ Nghiên Nghiên không trả lời ta ngay, ở trong điện thoại cười ha ha hai tiếng, ta lập tức biết mình đã đoán trúng ít nhất một nửa, sau đó chợt nghe Từ Nghiên Nghiên nói, “sao đột nhiên lại hỏi tôi như vậy?”
Ta cũng không phải thực sự muốn dò xét bí mật của nàng, nghe nàng hỏi thế, vội vàng nói:
“Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút, bạn đừng để bụng.”
Vừa đáp xong lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi, ta cũng lười đi giải thích, tránh cho càng nói càng loạn.
May mắn Từ Nghiên Nghiên cũng không để trong lòng, cười nói:
“Nếu tôi có tình cảm với nữ nhân, có phải bạn sẽ cho tôi cơ hội hay không?”
Ta biết nàng đang nói đùa, cũng cười trả lời:
“Được chứ, Từ Nghiên Nghiên, nếu tôi với Tô Vãn chia tay, tôi sẽ đến với bạn.”
Có nhiều lúc mọi chuyện vô cùng trùng hợp, giống như đã hẹn trước vậy, ta vừa dứt lời, cửa thang máy mở, khuôn mặt Tô Vãn bên trong hiện ra, cạnh nàng là cái vali màu đỏ.
Di động chưa cúp, Từ Nghiên Nghiên không hay biết gì về tình huống đột phát bên đây, vẫn còn trong điện thoại nói:
“Vậy chúng ta quyết định như vậy đi, chị đây giang rộng vòng tay chờ cưng.”
Thang máy chỉ có ta và Tô Vãn, điện thoại của ta cách âm không tốt, ta nghĩ Tô Vãn đã nghe được không sót một chữ. Bình thường đùa giỡn như vậy sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng ta và Tô Vãn vẫn còn đang giận nhau, không thể nghi ngờ việc này chính là thêm dầu vào lửa, Tô Vãn không chớp mắt kéo vali bước ngang qua ta, nàng chắc chắn đã để bụng chuyện này.
Ta vội nói với Từ Nghiên Nghiên một câu, “tôi có chút chuyện, tí nữa nói sau”, lập tức cúp máy, hô to tên Tô Vãn.
Tô Vãn vẫn không dừng bước, cũng không quay đầu lại, hướng phía trước đi thẳng, đáp lại ta chỉ có tiếng gót giày nện trên đất.
Ta do dự vài giây, liền đuổi theo, bắt lấy cánh tay Tô Vãn, lại gọi nàng một tiếng.
Tô Vãn lúc này mới quay đầu lại nhìn ta, hỏi:
“Chuyện gì?”
Biểu tình lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng khiến trong lòng ta cũng lạnh theo, bàn tay đang cầm lấy cánh tay nàng vô thức buông lỏng ra.
Ta hỏi:
“Cậu phải đi sao?”
Tô Vãn chỉ “Ừ” một tiếng, liền không thèm nhắc lại.
Trong lòng ta biết rõ nên tóm lấy cơ hội này để làm hòa với Tô Vãn, nói cho nàng biết ban nãy mình với Từ Nghiên Nghiên hoàn toàn là nói đùa, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Tô Vãn, một câu cũng không thốt ra được. Ta thật sự không phải loại có thể điềm tĩnh hạ mình cầu xin tha thứ, vì thế sau khi chợt nghe Tô Vãn nói, “không có việc gì thì mình đi trước”, ta chỉ đứng đó trơ mắt nhìn Tô Vãn đi ra cửa lớn ở tiểu khu, biến mất khỏi tầm mắt.
Ta ngây ngẩn hồi lâu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cho đến khi di động vang lên mới hồi phục lại tinh thần, là Từ Nghiên Nghiên, vừa rồi ta cúp máy gấp gáp khiến nàng lo lắng, hỏi ta có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, ta nói, “Tô Vãn đi rồi”. Từ Nghiên Nghiên còn chưa kịp hiểu hết sự tình, ta lại nói tiếp, “Tô Vãn không nghe tôi giải thích, đã kéo hành lý về với ông bà.”. Từ Nghiên Nghiên im lặng một lúc, sau đó dè dặt hỏi, “đừng nói lúc nãy giỡn bị nàng nghe được đi?”. Hiện tại đầu óc ta vô cùng loạn, không muốn nói nhiều, đối đáp vài câu với Từ Nghiên Nghiên xong liền cúp điện thoại.
Rõ ràng trong nhà không có gì thay đổi, nhưng khi ta mở cửa vào lại có cảm giác trống rỗng, Tô Vãn về nhà, mang theo luôn cả trái tim ta mà đi.
Có một linh cảm mãnh liệt thúc đẩy ta đi vào phòng Tô Vãn, hoàn hảo trừ bỏ cái vali kia, vẫn không khác trước nhiều lắm, ngay cả laptop của nàng cũng còn để trên bàn, ta thở phào một hơi, Tô Vãn chỉ là tạm thời rời đi, nàng không hoàn toàn biến mất khỏi ta.
Yên tâm được một lúc, ta lại thấy khổ sở, hôm nay may là ta về sớm, nếu trễ hơn chút nữa, có lẽ ngay cả mặt Tô Vãn cũng không được thấy. Nàng từ đầu đến cuối là muốn trốn tránh ta, nói cách khác nàng căn bản không hề nghĩ đến chuyện cho ta cơ hội được giải thích rõ ràng.
Tô Vãn dứt khoát như thế, ta đột nhiên không rõ tâm ý của nàng, nàng chỉ tạm thời làm mặt lạnh, hay là hoàn toàn muốn buông tay?
Tác giả :
Lạc Khuynh