Chưởng Sự
Quyển 2 Chương 73: Cây trúc bá đạo
Ở lại chỗ của Nguyên Trừng thêm nửa tuần, khi có thể xuống giường đi lại, Mặc Tử gọi Tiểu Y mang trở lại rừng trúc của Mặc Tri cư, được Bạch Hà, Lục Cúc thay phiên chăm sóc. Nói với những nha đầu khác rằng khi làm việc không cẩn mà bị ngã gãy lưng, cần nghỉ ngơi một thời gian.
Mặc Tử bình thường ít khi xuất hiện trong Mặc Tri cư, lại luôn cúi đầu tránh sự nổi bật, trong những nha đầu mới đến, ngoại trừ Hồng Mai, không có ai quen thân nàng, tất nhiên sẽ không hò nhau tới thăm nom gì. Nhưng Hồng Mai thật ra có đến một lần, nhìn vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường của Mặc Tử, không nghi ngờ gì.
Hôm nay, Lục Cúc đưa cơm tới cho Mặc Tử, ngồi bên cạnh vừa nhìn nàng ăn cơm, vừa ngồi thêu hoa trên cái giá trúc, vừa nói chuyện phiếm với nàng, một lòng ba việc.
“Ngươi không biết, từ khi ngươi đến ở tại rừng trúc, ba con nhóc Mặc Yên Mặc Ngọc Mặc Hinh đều đang ngấm ngầm tranh giành vị trí của ngươi, đấu nhau lợi hại lắm. Ta thấy ngươi ở chỗ này còn tự tại tại hơn ở trong kia, chẳng muốn trở lại bên người nãi nãi, có phải hay không?”
Mặc Tử trong lòng có việc suy ngẫm, miệng ăn cơm, tai lại nghe Lục Cúc nói chuyện, cũng là một lòng ba việc, lại không thể trò chuyện với Lục Cúc, chỉ hé miệng cười.
“Ta cho dù có ngốc cũng biết những việc này, căn bản chính là nãi nãi muốn ngươi ở đây để thuận tiện ra ngoài làm việc. Nhưng mà làm gì thì làm, sao lại để bản thân bị thương đến nông nỗi này? Nếu để ta nói, tốt nhất ngươi vẫn nên an ổn ở bên cạnh nãi nãi. Cô nương gia mà cả ngày giao tiếp với đám nam nhân bên ngoài, truyền đi thì ai dám cưới ngươi nữa? Mặc Tử, chi bằng lôi kéo cả Bạch Hà, chúng ta đến chỗ nãi nãi cầu xin thử xem?” Lục Cúc đang thêu cảnh mùa thu lá đỏ múa trên nước, muốn dùng để làm tầng váy cho Cầu Tam nương.
“Lục Cúc, ta thấy ngươi như ngồi trong ngày hè mà nhớ về gió xuân, động tình rồi chăng?” Bên ngoài phòng là cánh rừng trúc xanh biếc, ngồi ăn cơm bên cạnh người thân thiết nói chuyện phiếm, rất chân thật, nàng cẩn phải quý trọng. Vì thế không suy nghĩ đến những phiền chán kia nữa, một lòng hai việc là được rồi.
Lục Cúc xì một tiếng, đùa nhiều kiểu này, mặt cũng không đỏ nữa, “Bỏ đi, cả viện đều là nha đầu, ta có thể động lòng với ai.”
“Không sao, có ta đây. Ngươi nói xem ngươi thích người thế nào, khi ở bên ngoài ta sẽ lưu ý giúp ngươi.” Mặc Tử cười vô cùng thoải mái, trong lòng như vứt hết sầu lo: “Đúng rồi, ngươi từng nói muốn làm thê tử của ông chủ lớn. Người thấy Sầm Nhị thế nào? Tên gia hỏa này nay đã thành ông chủ rồi, bộ dạng cũng được lắm.”
Lục Cúc từng gặp Sầm nhị, chẹp chẹp miệng nói, “Tinh quái, ta không thích.”
Mặc Tử nghe xong cười ha ha, còn rất có chủ kiến, “Lục Cúc, ngươi ghê thật, ngay cả Sầm Nhị cũng xem thường.” Đây là do Cầu Tam nương hay là nàng ảnh hưởng, nhìn người đã biết bày tỏ thái độ? Đại Chu luôn là cười mù gả câm*, Lục Cúc tiến bộ như vậy có tính là xấu hay không? (*Cưới xin không xem mặt, người bị gả đi cũng chỉ biết câm nín)
“Sầm Nhị là tinh quái, cùng với ngươi quên trước quên sau, thật sự rất xứng đôi.” Bạch Hà cầm theo cái giỏ cười tủm tỉm tiến vào, “Nói ba lần, đừng quên mang theo điểm tâm ở trong giỏ đến, lại vẫn quên.”
Lúc này Lục Cúc bị chê cười đỏ mặt, “Nãi nãi không phải bảo chúng ta suy nghĩ đến lễ mừng thọ cho lão phu nhân sao? Gần đây trong lòng suy nghĩ nhiều chuyện này nên mới hay quên này quên nọ.”
Mặc Tử nhớ ra lần trước lão Vương phi nói sinh thần của mình ở tháng bảy. Liền hỏi: “Bảy tháng ngày nào?”
“Ngày mùng bảy tháng bảy, đúng lễ Thất Tịch. Ngày này được không?” Bạch Hà lấy từ trong giỏ ra một bàn điểm tâm, còn có một chén chè đậu xanh đá lạnh.
Hai mắt Mặc Tử sáng lên, chẳng thèm quan tâm đến ngày có tốt hay không, dù sao cũng không cần nàng lo lắng: “Đá lạnh ở đâu ra thế này?”
“Năm nay nóng sớm. Hai ngày trước, Điền Đại được lệnh của nãi nãi đưa đến, đầy ba xe lớn, các phòng đều được phân cho. Lão phu nhân và Vương phi vô cùng cao hứng, liên tục khen nãi nãi suy nghĩ chu đáo. Lần này Điền Đại cũng đã lộ mặt trước các chủ tử, được cho phép thường xuyên tiến phủ. Sau này nãi nãi không thể dễ dàng ra ngoài, nhưng có thể gọi người đến đây.” Bạch Hà đưa bát chè đậu xanh cho Mặc Tử, “Biết ngươi thích, cố ý làm. Nhưng thân thể ngươi còn chưa khỏe hẳn, ăn từ từ thôi.”
Mặc Tử ăn cũng không chậm, “Bạch Hà, nếu ngươi đưa món chè này ra ngoài, các phòng khác có lẽ vui quên trời.”
Bạch Hà lại nói: “Không có lệnh của nãi nãi, ta không đưa. Muốn ăn, thì tới chỗ này ăn.”
Lục Cúc thuận tay nhón một khối điểm tâm, nhấm nuốt hương vị, “Mặc Tử chắc có điều không biết, nhiều ngày nay người đến Mặc Tri cư của chúng ta rất nhiều. Vài vị cô nương đều vây quanh nãi nãi, đến giờ ăn cơm cũng không đi. Còn có Lục Bích phòng Nhị Gia, cố ý theo Bạch Hà xuống bếp học mấy ngày, học được bốn món mặn một món canh mới thôi. Hôm nay, Lục Bích mang theo đồ vật đến cảm ơn, nói vài ngày nay khẩu vị của Nhị Gia chuyển biến rất tốt, ít nhiều có công Bạch Hà dạy nàng.”
“Bạch Hà, sau này có người đến học, bắt các nàng nộp học phí, một lượng bạc một ngày. Bản lĩnh này của ngươi, thật sự rất quý giá.” Mặc Tử không kiếm được bạc, cũng không quên đề xuất ý tưởng với người khác.
“Không phải ta muốn dạy. Là Lục Bích nghe cô gia nói ta nấu cơm ngon, cho nên nhờ cậy cô gia nói với nãi nãi, nãi nãi đồng ý ta mới dạy nàng mấy ngày. Dùng loại gia vị hương thảo mà ta và ngươi làm ra để nấu có cái gì mà không ăn được? Hôm nay còn lấy đi một lọ thịt muối của ta, nói là muốn thêm đồ ăn. Chẳng qua ám chỉ muốn cách thức làm ra gia vị kia mà thôi, ta coi như không hiểu, vẫn nhớ lời ngươi đừng tùy tiện nói với người khác.” Đồ ăn của Vọng Thu lâu sở dĩ được hoan nghênh là nhờ Bạch Hà và Mặc Tử dầy công nghiên cứu, thuộc cơ mật buôn bán, cho dù thiện lương cũng không thể nói ra ngoài.
“Có điều Lục Bích kia thật sự là người ôn nhu hiền thục, chẳng khác gì thê thất nhà giàu, chẳng hề giống nha hoàn chút nào. Vì Nhị Gia mà nàng không ngại chạy tới học hỏi, mấy ai có thể làm được? Khó trách mọi người đều nói Nhị Gia thích nhất là nàng. Ngươi nói xem nếu Vệ Lục tiểu thư có thể săn sóc như vậy, chưa biết chừng Nhị Gia cũng sẽ động tâm. Đối với người xinh đẹp thế, lòng ai cứng rắn được mãi?” Lục Cúc lại chẹp miệng.
Mặc Tử cười, “Làm sao ngươi biết Nhị Gia không động tâm?”
“Động tâm mà còn cần Lục Bích đến học nấu ăn sao? Một mình Vệ Lục tiểu thư đã đủ để khiến khẩu vị Nhị Gia tốt lên rồi.” Lục Cúc nói vẻ đương nhiên.
Bạch Hà duỗi tay bóp má Lục Cúc, “Nha đầu không biết xấu hổ nhà ngươi không được nói bừa, ta phải xé miệng người, tránh để Hồng Mai nghe được, lại lôi quy củ ra dạy dỗ. Chuyện của chủ tử, ngoại trừ nãi nãi, ai cũng không cần chúng ta quan tâm.”
Lục Cúc kêu la gọi bậy chạy vòng quanh bàn chạy, nói không đúng, còn có chuyện của cô gia nữa.
Mặc Tử nằm úp sấp trên bàn cười ngặt nghẽo.
Những ngày tháng đơn giản như vậy, thật tốt.
*
Nhân lúc đêm dài tĩnh lặng, Mặc Tử đi vào rừng trúc, tiến hành luyện tập khôi phục. Từ khi nàng trở lại Vương phủ, mỗi ngày đều làm như vậy. Nàng có thể không để ý những chuyện đã qua, nhưng chuyện đã qua chưa chắc chịu buông tha nàng. Trên đường tìm kiếm đồng minh từ bên ngoài, bản thân nàng cũng cần mạnh lên.
Miệng vết thương đã khép lại, nhưng thân thể rất dễ mệt, đi đến đầu rừng bên kia, nàng dựa vào mấy cây trúc nghỉ xả hơi.
Đột nhiên nghe được tiếng người.
Tiêu Nhị thích trúc, cho nên rừng trúc này bắt đầu từ Mặc Tri cư, chạy dài qua rất nhiều viện, bao gồm Tàng Thư các của Tiêu Nhị. Mặc Tử đứng ở đây, đi ra ngoài chính là cổng vòm của Tàng Thư các. Bởi vậy, có hai người đứng ở ngoài rừng trúc, nàng còn tưởng rằng Tiêu nhị lại suốt đêm đọc sách, nên nhóm gã sai vặt chạy đến đây lười biếng. Nghe một chút lại là giọng nói của hai nữ tử.
Một giọng nói hung ác: “Ngươi cẩn thận đừng làm hỏng chuyện, nếu không tính mạng cha mẹ ngươi khó bảo toàn.”
Một giọng hiển nhiên sợ hãi, nói: “Bên người nàng ta có nhóm nha đầu từ nhà mẹ đẻ sang, ăn uống đều do nha đầu kia tận tay chuẩn bị, ta sợ làm như vậy sẽ bị nhìn ra cái gì.”
Hung ác hừ một tiếng, “Có thể nhìn ra cái gì? Chỉ cần ngươi cẩn thận một chút, sẽ không sao. Nha đầu kia ta đã thấy rồi, ngốc đần vô dụng, luôn trực tiếp đưa lên, có bao giờ nếm thử trước đâu.”
Một giọng khác vẫn do dự, xem ra không phải quen làm chuyện xấu, “Thật ra ta cảm thấy nàng không quá để ý với Tam gia, các ngươi cần gì khẩn trương? Mấy ngày nay hầu hạ, ta thấy nàng là người ngươi không động đến nàng thì nàng cũng không làm gì ngươi.”
“Bớt nói nhảm, ngươi cảm thấy chủ nhân của ta không động đến ả sao? Cho dù chủ nhân ta không làm cái gì, chỉ việc sinh cho Tam gia một đôi nhi nữ, lại được Tam gia sủng ái, đã là động đến ả rồi. Ngươi ngu ngốc như vậy, thì không nên dùng đầu óc, nghe lời ta là được.” Chính là bởi vì bên ngoài đối phương không thèm để ý, khiến cho người ta cân nhắc không ra, nên chủ nhân của nàng mới quyết định ra tay trước chiếm được lợi thế.
Người kia vẫn không thể quyết tâm, “Nhỡ đâu… nhỡ đâu để bọn họ phát hiện ra, ta phải làm sao?”
“Ngươi thật sự ngu ngốc đến hết thuốc chữa. Ta đã nói là thuốc này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ khiến ả ta bệnh một hồi mà thôi. Ả ta không phải rất giỏi sao? Cả ngày bận không thấy mặt mũi, mệt quá bệnh một hồi, ai lại hoài nghi đến ngươi? Đúng rồi, nha đầu tên Mặc Tử kia bị ngã gãy lưng, ngươi đi tra xét chưa? Thật hay giả?” Giọng nói ngoan độc lại hỏi.
Nói cả đến chuyện của nàng sao? Mặc Tử thầm nghĩ, ngươi chọc đến ta, thì đừng trách ta trả lại.
“Nàng ta vẫn còn ở trong rừng, ta lại không phải lúc nào cũng được ra ngoài. Lúc nghỉ luân phiên có đến nhìn xem, thấy Bạch Hà Lục Cúc thường mang hộp cơm ra ra vào cào. Còn thấy nàng ta đi ra ngoài cần Lục Cúc giúp đỡ. Ở phòng bếp thì lúc nào cũng có mùi thuốc, mọi người đều ngửi được, chắc là không giả.” Lại là một tin tức không hữu dụng.
“Thật sự là không trông cậy được gì vào ngươi, nhớ kỹ, trước ngày đại thọ của lão phu nhân phải làm cho xong chuyện, nếu không ta là người nói lời giữ lời đó.” Giọng nói cay nghiệt hăm dọa một hồi xong rời đi.
Mặc Tử lẳng lặng nhìn theo, giữa những cành lá trúc lay động vì gió, bóng lưng hơi mập, đi đường lắc mông liên tục, là một nữ nhân có tuổi.
Một bóng người khác đứng tại chỗ co rụt run lẩy bẩy. Nói nàng ta ngu xuẩn, thật ra cũng không phải ngốc như vậy, ít nhất còn biết phải vào rừng trúc tránh tai mắt.
Nàng kia đi ở phía trước, Mặc Tử theo phía sau. Cho đến tận khi chính mắt nhìn nàng ta bước qua cổng Mặc Tri cư, mới chậm rãi trở về phòng nhỏ của mình.
Trăng sáng đêm tĩnh, nàng nằm trên giường, nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy hình cắt của lá trúc hắt lên cửa sổ giấy, trong tai không ngừng vang lên tiếng lá trúc xào xạc theo gió.
Tự nhiên như vậy, lại nghĩ tới sự bá đạo của cây trúc. Xưa nay trúc xứng quân tử, thật ra nó lại có tính độc chiếm đáng sợ. Nơi cắm rễ, không có một ngọn cỏ. Rõ ràng có thể cùng tồn tại, vì sao lại phải giết chết những thực vật khác?
Cầu Tam nương chán ghét một chồng nhiều vợ, tính tình kiêu ngạo như vậy lại có thể nhẫn nại. Chỉ cần đối phương an phận, trượng phu có thiên vị sủng ái, nàng vẫn có thể làm như không thấy. Đã đến trình độ này, bên kia vẫn không chịu ngồi yên?
Con chim hoàng yến kia, có dã tâm, lại không có tính nhẫn nại. Có lẽ là thê tử thứ ba của Tiêu Tam vẫn không đến phiên nàng, cho nên nóng nảy. Nhưng mà chiến tranh của nữ nhân vì nam nhân, ai càng để ý, lại càng thất bại.
Chim hoàng yến đã thắng hai trận liên tiếp, có thể thắng trận này nữa hay không?
Mặc Tử dần dần chìm vào giấc mộng.
Mặc Tử bình thường ít khi xuất hiện trong Mặc Tri cư, lại luôn cúi đầu tránh sự nổi bật, trong những nha đầu mới đến, ngoại trừ Hồng Mai, không có ai quen thân nàng, tất nhiên sẽ không hò nhau tới thăm nom gì. Nhưng Hồng Mai thật ra có đến một lần, nhìn vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường của Mặc Tử, không nghi ngờ gì.
Hôm nay, Lục Cúc đưa cơm tới cho Mặc Tử, ngồi bên cạnh vừa nhìn nàng ăn cơm, vừa ngồi thêu hoa trên cái giá trúc, vừa nói chuyện phiếm với nàng, một lòng ba việc.
“Ngươi không biết, từ khi ngươi đến ở tại rừng trúc, ba con nhóc Mặc Yên Mặc Ngọc Mặc Hinh đều đang ngấm ngầm tranh giành vị trí của ngươi, đấu nhau lợi hại lắm. Ta thấy ngươi ở chỗ này còn tự tại tại hơn ở trong kia, chẳng muốn trở lại bên người nãi nãi, có phải hay không?”
Mặc Tử trong lòng có việc suy ngẫm, miệng ăn cơm, tai lại nghe Lục Cúc nói chuyện, cũng là một lòng ba việc, lại không thể trò chuyện với Lục Cúc, chỉ hé miệng cười.
“Ta cho dù có ngốc cũng biết những việc này, căn bản chính là nãi nãi muốn ngươi ở đây để thuận tiện ra ngoài làm việc. Nhưng mà làm gì thì làm, sao lại để bản thân bị thương đến nông nỗi này? Nếu để ta nói, tốt nhất ngươi vẫn nên an ổn ở bên cạnh nãi nãi. Cô nương gia mà cả ngày giao tiếp với đám nam nhân bên ngoài, truyền đi thì ai dám cưới ngươi nữa? Mặc Tử, chi bằng lôi kéo cả Bạch Hà, chúng ta đến chỗ nãi nãi cầu xin thử xem?” Lục Cúc đang thêu cảnh mùa thu lá đỏ múa trên nước, muốn dùng để làm tầng váy cho Cầu Tam nương.
“Lục Cúc, ta thấy ngươi như ngồi trong ngày hè mà nhớ về gió xuân, động tình rồi chăng?” Bên ngoài phòng là cánh rừng trúc xanh biếc, ngồi ăn cơm bên cạnh người thân thiết nói chuyện phiếm, rất chân thật, nàng cẩn phải quý trọng. Vì thế không suy nghĩ đến những phiền chán kia nữa, một lòng hai việc là được rồi.
Lục Cúc xì một tiếng, đùa nhiều kiểu này, mặt cũng không đỏ nữa, “Bỏ đi, cả viện đều là nha đầu, ta có thể động lòng với ai.”
“Không sao, có ta đây. Ngươi nói xem ngươi thích người thế nào, khi ở bên ngoài ta sẽ lưu ý giúp ngươi.” Mặc Tử cười vô cùng thoải mái, trong lòng như vứt hết sầu lo: “Đúng rồi, ngươi từng nói muốn làm thê tử của ông chủ lớn. Người thấy Sầm Nhị thế nào? Tên gia hỏa này nay đã thành ông chủ rồi, bộ dạng cũng được lắm.”
Lục Cúc từng gặp Sầm nhị, chẹp chẹp miệng nói, “Tinh quái, ta không thích.”
Mặc Tử nghe xong cười ha ha, còn rất có chủ kiến, “Lục Cúc, ngươi ghê thật, ngay cả Sầm Nhị cũng xem thường.” Đây là do Cầu Tam nương hay là nàng ảnh hưởng, nhìn người đã biết bày tỏ thái độ? Đại Chu luôn là cười mù gả câm*, Lục Cúc tiến bộ như vậy có tính là xấu hay không? (*Cưới xin không xem mặt, người bị gả đi cũng chỉ biết câm nín)
“Sầm Nhị là tinh quái, cùng với ngươi quên trước quên sau, thật sự rất xứng đôi.” Bạch Hà cầm theo cái giỏ cười tủm tỉm tiến vào, “Nói ba lần, đừng quên mang theo điểm tâm ở trong giỏ đến, lại vẫn quên.”
Lúc này Lục Cúc bị chê cười đỏ mặt, “Nãi nãi không phải bảo chúng ta suy nghĩ đến lễ mừng thọ cho lão phu nhân sao? Gần đây trong lòng suy nghĩ nhiều chuyện này nên mới hay quên này quên nọ.”
Mặc Tử nhớ ra lần trước lão Vương phi nói sinh thần của mình ở tháng bảy. Liền hỏi: “Bảy tháng ngày nào?”
“Ngày mùng bảy tháng bảy, đúng lễ Thất Tịch. Ngày này được không?” Bạch Hà lấy từ trong giỏ ra một bàn điểm tâm, còn có một chén chè đậu xanh đá lạnh.
Hai mắt Mặc Tử sáng lên, chẳng thèm quan tâm đến ngày có tốt hay không, dù sao cũng không cần nàng lo lắng: “Đá lạnh ở đâu ra thế này?”
“Năm nay nóng sớm. Hai ngày trước, Điền Đại được lệnh của nãi nãi đưa đến, đầy ba xe lớn, các phòng đều được phân cho. Lão phu nhân và Vương phi vô cùng cao hứng, liên tục khen nãi nãi suy nghĩ chu đáo. Lần này Điền Đại cũng đã lộ mặt trước các chủ tử, được cho phép thường xuyên tiến phủ. Sau này nãi nãi không thể dễ dàng ra ngoài, nhưng có thể gọi người đến đây.” Bạch Hà đưa bát chè đậu xanh cho Mặc Tử, “Biết ngươi thích, cố ý làm. Nhưng thân thể ngươi còn chưa khỏe hẳn, ăn từ từ thôi.”
Mặc Tử ăn cũng không chậm, “Bạch Hà, nếu ngươi đưa món chè này ra ngoài, các phòng khác có lẽ vui quên trời.”
Bạch Hà lại nói: “Không có lệnh của nãi nãi, ta không đưa. Muốn ăn, thì tới chỗ này ăn.”
Lục Cúc thuận tay nhón một khối điểm tâm, nhấm nuốt hương vị, “Mặc Tử chắc có điều không biết, nhiều ngày nay người đến Mặc Tri cư của chúng ta rất nhiều. Vài vị cô nương đều vây quanh nãi nãi, đến giờ ăn cơm cũng không đi. Còn có Lục Bích phòng Nhị Gia, cố ý theo Bạch Hà xuống bếp học mấy ngày, học được bốn món mặn một món canh mới thôi. Hôm nay, Lục Bích mang theo đồ vật đến cảm ơn, nói vài ngày nay khẩu vị của Nhị Gia chuyển biến rất tốt, ít nhiều có công Bạch Hà dạy nàng.”
“Bạch Hà, sau này có người đến học, bắt các nàng nộp học phí, một lượng bạc một ngày. Bản lĩnh này của ngươi, thật sự rất quý giá.” Mặc Tử không kiếm được bạc, cũng không quên đề xuất ý tưởng với người khác.
“Không phải ta muốn dạy. Là Lục Bích nghe cô gia nói ta nấu cơm ngon, cho nên nhờ cậy cô gia nói với nãi nãi, nãi nãi đồng ý ta mới dạy nàng mấy ngày. Dùng loại gia vị hương thảo mà ta và ngươi làm ra để nấu có cái gì mà không ăn được? Hôm nay còn lấy đi một lọ thịt muối của ta, nói là muốn thêm đồ ăn. Chẳng qua ám chỉ muốn cách thức làm ra gia vị kia mà thôi, ta coi như không hiểu, vẫn nhớ lời ngươi đừng tùy tiện nói với người khác.” Đồ ăn của Vọng Thu lâu sở dĩ được hoan nghênh là nhờ Bạch Hà và Mặc Tử dầy công nghiên cứu, thuộc cơ mật buôn bán, cho dù thiện lương cũng không thể nói ra ngoài.
“Có điều Lục Bích kia thật sự là người ôn nhu hiền thục, chẳng khác gì thê thất nhà giàu, chẳng hề giống nha hoàn chút nào. Vì Nhị Gia mà nàng không ngại chạy tới học hỏi, mấy ai có thể làm được? Khó trách mọi người đều nói Nhị Gia thích nhất là nàng. Ngươi nói xem nếu Vệ Lục tiểu thư có thể săn sóc như vậy, chưa biết chừng Nhị Gia cũng sẽ động tâm. Đối với người xinh đẹp thế, lòng ai cứng rắn được mãi?” Lục Cúc lại chẹp miệng.
Mặc Tử cười, “Làm sao ngươi biết Nhị Gia không động tâm?”
“Động tâm mà còn cần Lục Bích đến học nấu ăn sao? Một mình Vệ Lục tiểu thư đã đủ để khiến khẩu vị Nhị Gia tốt lên rồi.” Lục Cúc nói vẻ đương nhiên.
Bạch Hà duỗi tay bóp má Lục Cúc, “Nha đầu không biết xấu hổ nhà ngươi không được nói bừa, ta phải xé miệng người, tránh để Hồng Mai nghe được, lại lôi quy củ ra dạy dỗ. Chuyện của chủ tử, ngoại trừ nãi nãi, ai cũng không cần chúng ta quan tâm.”
Lục Cúc kêu la gọi bậy chạy vòng quanh bàn chạy, nói không đúng, còn có chuyện của cô gia nữa.
Mặc Tử nằm úp sấp trên bàn cười ngặt nghẽo.
Những ngày tháng đơn giản như vậy, thật tốt.
*
Nhân lúc đêm dài tĩnh lặng, Mặc Tử đi vào rừng trúc, tiến hành luyện tập khôi phục. Từ khi nàng trở lại Vương phủ, mỗi ngày đều làm như vậy. Nàng có thể không để ý những chuyện đã qua, nhưng chuyện đã qua chưa chắc chịu buông tha nàng. Trên đường tìm kiếm đồng minh từ bên ngoài, bản thân nàng cũng cần mạnh lên.
Miệng vết thương đã khép lại, nhưng thân thể rất dễ mệt, đi đến đầu rừng bên kia, nàng dựa vào mấy cây trúc nghỉ xả hơi.
Đột nhiên nghe được tiếng người.
Tiêu Nhị thích trúc, cho nên rừng trúc này bắt đầu từ Mặc Tri cư, chạy dài qua rất nhiều viện, bao gồm Tàng Thư các của Tiêu Nhị. Mặc Tử đứng ở đây, đi ra ngoài chính là cổng vòm của Tàng Thư các. Bởi vậy, có hai người đứng ở ngoài rừng trúc, nàng còn tưởng rằng Tiêu nhị lại suốt đêm đọc sách, nên nhóm gã sai vặt chạy đến đây lười biếng. Nghe một chút lại là giọng nói của hai nữ tử.
Một giọng nói hung ác: “Ngươi cẩn thận đừng làm hỏng chuyện, nếu không tính mạng cha mẹ ngươi khó bảo toàn.”
Một giọng hiển nhiên sợ hãi, nói: “Bên người nàng ta có nhóm nha đầu từ nhà mẹ đẻ sang, ăn uống đều do nha đầu kia tận tay chuẩn bị, ta sợ làm như vậy sẽ bị nhìn ra cái gì.”
Hung ác hừ một tiếng, “Có thể nhìn ra cái gì? Chỉ cần ngươi cẩn thận một chút, sẽ không sao. Nha đầu kia ta đã thấy rồi, ngốc đần vô dụng, luôn trực tiếp đưa lên, có bao giờ nếm thử trước đâu.”
Một giọng khác vẫn do dự, xem ra không phải quen làm chuyện xấu, “Thật ra ta cảm thấy nàng không quá để ý với Tam gia, các ngươi cần gì khẩn trương? Mấy ngày nay hầu hạ, ta thấy nàng là người ngươi không động đến nàng thì nàng cũng không làm gì ngươi.”
“Bớt nói nhảm, ngươi cảm thấy chủ nhân của ta không động đến ả sao? Cho dù chủ nhân ta không làm cái gì, chỉ việc sinh cho Tam gia một đôi nhi nữ, lại được Tam gia sủng ái, đã là động đến ả rồi. Ngươi ngu ngốc như vậy, thì không nên dùng đầu óc, nghe lời ta là được.” Chính là bởi vì bên ngoài đối phương không thèm để ý, khiến cho người ta cân nhắc không ra, nên chủ nhân của nàng mới quyết định ra tay trước chiếm được lợi thế.
Người kia vẫn không thể quyết tâm, “Nhỡ đâu… nhỡ đâu để bọn họ phát hiện ra, ta phải làm sao?”
“Ngươi thật sự ngu ngốc đến hết thuốc chữa. Ta đã nói là thuốc này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ khiến ả ta bệnh một hồi mà thôi. Ả ta không phải rất giỏi sao? Cả ngày bận không thấy mặt mũi, mệt quá bệnh một hồi, ai lại hoài nghi đến ngươi? Đúng rồi, nha đầu tên Mặc Tử kia bị ngã gãy lưng, ngươi đi tra xét chưa? Thật hay giả?” Giọng nói ngoan độc lại hỏi.
Nói cả đến chuyện của nàng sao? Mặc Tử thầm nghĩ, ngươi chọc đến ta, thì đừng trách ta trả lại.
“Nàng ta vẫn còn ở trong rừng, ta lại không phải lúc nào cũng được ra ngoài. Lúc nghỉ luân phiên có đến nhìn xem, thấy Bạch Hà Lục Cúc thường mang hộp cơm ra ra vào cào. Còn thấy nàng ta đi ra ngoài cần Lục Cúc giúp đỡ. Ở phòng bếp thì lúc nào cũng có mùi thuốc, mọi người đều ngửi được, chắc là không giả.” Lại là một tin tức không hữu dụng.
“Thật sự là không trông cậy được gì vào ngươi, nhớ kỹ, trước ngày đại thọ của lão phu nhân phải làm cho xong chuyện, nếu không ta là người nói lời giữ lời đó.” Giọng nói cay nghiệt hăm dọa một hồi xong rời đi.
Mặc Tử lẳng lặng nhìn theo, giữa những cành lá trúc lay động vì gió, bóng lưng hơi mập, đi đường lắc mông liên tục, là một nữ nhân có tuổi.
Một bóng người khác đứng tại chỗ co rụt run lẩy bẩy. Nói nàng ta ngu xuẩn, thật ra cũng không phải ngốc như vậy, ít nhất còn biết phải vào rừng trúc tránh tai mắt.
Nàng kia đi ở phía trước, Mặc Tử theo phía sau. Cho đến tận khi chính mắt nhìn nàng ta bước qua cổng Mặc Tri cư, mới chậm rãi trở về phòng nhỏ của mình.
Trăng sáng đêm tĩnh, nàng nằm trên giường, nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy hình cắt của lá trúc hắt lên cửa sổ giấy, trong tai không ngừng vang lên tiếng lá trúc xào xạc theo gió.
Tự nhiên như vậy, lại nghĩ tới sự bá đạo của cây trúc. Xưa nay trúc xứng quân tử, thật ra nó lại có tính độc chiếm đáng sợ. Nơi cắm rễ, không có một ngọn cỏ. Rõ ràng có thể cùng tồn tại, vì sao lại phải giết chết những thực vật khác?
Cầu Tam nương chán ghét một chồng nhiều vợ, tính tình kiêu ngạo như vậy lại có thể nhẫn nại. Chỉ cần đối phương an phận, trượng phu có thiên vị sủng ái, nàng vẫn có thể làm như không thấy. Đã đến trình độ này, bên kia vẫn không chịu ngồi yên?
Con chim hoàng yến kia, có dã tâm, lại không có tính nhẫn nại. Có lẽ là thê tử thứ ba của Tiêu Tam vẫn không đến phiên nàng, cho nên nóng nảy. Nhưng mà chiến tranh của nữ nhân vì nam nhân, ai càng để ý, lại càng thất bại.
Chim hoàng yến đã thắng hai trận liên tiếp, có thể thắng trận này nữa hay không?
Mặc Tử dần dần chìm vào giấc mộng.
Tác giả :
Thanh Phong Linh Tâm