Chưởng Sự
Quyển 1 Chương 62: Trên sông không sóng (nhị)
Mặc Tử đứng trên mũi thuyền, đưa mắt nhìn cuộn sóng mênh mông ở xa xa.
Trên đỉnh đầu là máy xay gió nàng tự tay làm, có thể biểu hiện hướng gió, cũng có thể suy đoán tốc độ gió. Đừng tưởng rằng cái này làm dễ dàng, tuy rằng nàng có thể thiết kế quân hạm tốt nhất, nhưng đó là ở trong tình huống tất cả mọi nguyên vật liệu đều được cung cấp đầy đủ. Còn nếu như phải tự tay thiết kế tạo ra từng bộ phận một, cho dù nắm rõ lý thuyết cũng không thể tạo ra toàn bộ, giống như khi làm bút máy, máy xay gió cũng đã thất bại biết bao lần, chỉ riêng phần công năng tính toán tốc độ gió, đã mất không biết bao nhiêu tế bào não của nàng.
Bởi vậy, cho dù trong đầu có lý thuyết, nhưng Mặc Tử biết muốn làm ra một chiến hạm thật sự đúng là xa vời vợi. Không thể dựng lên chín mươi chín tầng, thì một trăm tầng mãi mãi không thể xuất hiện.
“Thuỷ triều bắt đầu xuống, gió Đông Nam, tốc độ gió hai.” Nàng quay đầu nói to với Quan lão.
“Được rồi.” Quan lão bắt đầu chỉ huy ba huynh đệ kéo buồm.
Mặc Tử vừa nhìn đám người bận rộn chuẩn bị khởi động thuyền, vừa nghĩ, đám người kia nếu không đến kịp, cũng đừng trách nàng không đợi. Ánh mắt vừa chuyển, đột nhiên sáu người sáu ngựa lại lọt vào tầm mắt. Kẻ đi đầu, áo bào trắng, mặt như ngọc, mắt như sao, phong thái hiên ngang. Không phải Nhị Lang nhà kia thì còn có thể là ai?
Nàng nhận ra hắn cũng đang nhìn nàng, vì thế nhíu mày ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, cười đến kỳ quái, nhỏ giọng, “Hừ, tính toán thời gian thật chuẩn.”
Sáu người đuổi ngựa đến, Sầm Nhị đang chuẩn bị nhổ neo nhìn thấy bọn họ, không khỏi quá sợ hãi, ngẩng đầu lên hỏi Mặc Tử, “Mặc ca, sao lại là bọn họ? Sẽ không phải đến vì chúng ta chứ?”
Trong lòng Mặc Tử biết bọn họ vì nàng chọn rượu mời mà đến, nhưng không thể thừa nhận trước mặt Sầm Nhị, chỉ phải nói, “Có lẽ là thu được tin tức từ nơi khác. Ngươi đừng hoảng hốt, để ta xử lý.”
Đương lúc nói chuyện, cả người và ngựa đều đã đến trước tàu của bọn họ.
Thạch Lỗi thấp giọng than thở, “Thằng nhãi sao cũng ở đây?”
Trọng An ha ha cười nói, “Tốt, quả nhiên cùng đường với chúng ta.” Liếc mắt sang Nhị Lang ở bên cạnh, thấy thần sắc hắn không thay đổi, giống như đã sớm đoán được người chắc chắn sẽ ở đây, “Xem ra, ngươi lại đoán đúng rồi.”
Nhị Lang trầm giọng, giao cho hai người trái phải, “Theo như thương lượng lúc trước mà làm.”
Một khi hắn đã cẩn thận dặn dò, biểu hiện của Trọng An và Thạch Lỗi cũng trở nên nghiêm túc, đồng thanh đáp ứng.
“Thật là trùng hợp.” Mặc Tử từ trên đài quan sát bám lấy dây thừng lớn trượt xuống, từ khoang thuyền bước ra sàn tàu, hai tay đặt sau lưng, khuôn mặt tươi cười, “Xem ra là vài vị tự tìm ra đường.”
“Đâu có đâu có.” Người phát ngôn chính thức luôn là Trọng An, “Tiểu ca, không ngờ tới đây lại nhìn thấy ngươi, trên đường còn phải nhờ ngươi chiếu cố.”
Sầm Nhị vội vã nói, “Ai cùng thuyền với các ngươi?”
Mặc Tử như cười, “Hắn nói không sai, ai nói sẽ cùng thuyền với các ngươi? Chúng ta đi đến Vân Châu, không cùng hướng với các ngươi.”
“Ồ? Không phải chứ? Có người nói thuyền Vĩnh Phúc sẽ đi đến nơi chúng ta muốn đến. Tiểu ca, nếu như ngươi quen biết chủ thuyền, xin giới thiệu gặp mặt thay chúng ta.” Trọng An ở trên ngựa cũng cười.
“Thuyền này đi Vân Châu, nơi các ngươi đi là…” Sầm Nhị sợ ở trên bến tàu nhiều người nhiều miệng, chỉ nói nửa câu, “Giới thiệu cái gì! Các ngươi lầm rồi, đi mau đi, đừng làm lỡ giờ nhổ neo của chúng ta.”
“Có chuyện gì?” Quan lão nghe thấy tiếng ồn ào, đi tới.
“Vị lão nhân gia là chủ thuyền?” Nhị Lang nói chuyện.
“Cái này —— cũng có thể coi là như thế.” Thuyền mua trên danh nghĩa của hắn, có điều không phải hắn bỏ bạc.
“Chúng ta muốn lên thuyền qua sông, xin lão nhân gia tạo điều kiện.” Ánh mắt Nhị Lang thản nhiên đảo qua Mặc Tử, nhìn về phía Quan lão.
“Ta vừa nghe nói hình như đường đi của các vị khác đường đi của chúng ta.” Thuyền lớn, cho nên khi nói chuyện cũng phải cao giọng, người khác mới có thể nghe rõ ràng.
“Không phải. Thuyền này đi chỗ nào, chúng ta sẽ đi chỗ đó.” Vóc người Thạch Lỗi cao to, giọng nói cũng giống như tiếng chuông đồng.
Da đầu Mặc Tử tê rần, thầm mắng hắn ngu ngốc, cái gì mà thuyền đi chỗ nào người đi chỗ đó, nói thẳng là các ngươi buôn lậu thuận tiện cho chúng ta đi nhờ là được rồi. Không phải khiến người nghe càng lúng túng sao?
“Rốt cuộc các vị muốn đi đâu?” Quan lão gặp biến vẫn không loạn, sờ sờ chòm râu hoa râm, “Thuyền của ta đi đến Vân Châu, các vị cũng muốn đi?”
“Đúng vậy.” Trọng An thẳng thắn, “Ta thấy thuyền của lão nhân gia vẫn còn nhiều chỗ, cho dù có thêm vài người chúng ta cũng không ảnh hưởng gì, chúng ta sẽ trả đủ tiền.”
“Đi Vân Châu không chỉ có thuyền của ta, các vị hỏi thăm những thuyền khác xem?” Đi chỗ nào cũng không thể mang theo bọn họ, Quan lão suy nghĩ lý do, “Thuyền này của ta đã được hai vị này bỏ tiền ra thuê, chở khách không phải người của hắn. Thật sự không tiện.”
Trong lòng Trọng An cười thầm, quả nhiên quyết định vẫn nằm ở Mặc ca.
“Vị tiểu ca này, chúng ta cũng không phải mới quen, làm gì phải tuyệt tình như thế? Đi thuyền rất buồn chán, thêm nhiều người không phải càng náo nhiệt hơn sao?” Hắn bắt đầu giao thiệp với Mặc Tử.
“Lời nói của tiên sinh lời tuy có lý, nhưng ta cũng chỉ là phụng mệnh chủ nhân nhà ta mà làm việc, thật sự không thể một mình quyết định.” Mặc Tử hí mắt, hai tay chắp lại đến cung kính.
“Tướng ở bên ngoài, quân mệnh không cần tuân theo. Chi phí thuê thuyền không hề nhỏ, chúng ta nguyện chịu một nửa, các ngươi cũng có thể lợi thêm được chút bạc. Chỗ bạc đó, các ngươi muốn xử trí như thế nào, chúng ta mặc kệ.” Trọng An phát huy sở trường của bọn họ —— lấy lợi để dụ.
“Ai thèm khát chút bạc của các ngươi?” Sầm Nhị hừ một tiếng.
“Tiểu tử này!” Thạch Lỗi đã cố ý thấp giọng, “Không cần bạc, thế có cần mạng nhỏ hay không?”
“Ngươi… ngươi có ý gì?” Sầm Nhị thấy đối phương đột nhiên đè thấp giọng, tức giận cũng giảm bớt.
“Có ý gì trong lòng ngươi tự rõ. Nói cho các ngươi biết, nếu không để cho lão tử lên thuyền, lão tử sẽ la lớn hoạt động của các ngươi ngay ở chỗ này. Nếu kéo quan binh tới, đừng trách lão tử tuyệt tình.” Thạch Lỗi mỗi câu đều xưng lão tử, hùng hổ, vẻ mặt ác liệt hung dữ.
“Ngươi!” Sầm Nhị thầm nói không ổn, hàng lậu đều đã chuyển lên thuyền. Vì thế, ghé sát đến bên tai Mặc Tử, “Mặc ca, làm sao bây giờ?”
“Dường như cũng chỉ có thể mang theo bọn họ.” Mặc Tử biết thời biết thế, nếu để bọn hắn thực sự la lối, dẫn quan binh đến kiểm tra thuyền, mạng chúng ta nhất định đi tong.”
“Nhưng chỗ chủ nhân phải làm thế nào? Đây là chuyến mua bán cuối cùng của chúng ta, nhưng cũng không thể tiết lộ bí mật.” Sầm Nhị thấy trái không được mà phải không xong.
“Trước cứ để cho bọn họ lên thuyền, vào trong khoang thuyền thương lượng. Đứng lâu ở chỗ này, sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ.” Mặc Tử đề nghị.
Sầm Nhị có thể không đồng ý sao? Tuy rằng có cảm giác là mời khách dễ dàng tiễn khách khó, nhưng cũng không thể làm gì khác.
“Ba vị trước hãy lên thuyền, mọi việc đều có thể thương lượng.” Mặc Tử làm tư thế mời vào.
Ba người thêm hai người nữa tiến vào khoang thuyền, chỉ thấy trong khoang thuyền sơn đen, rộng rãi nhưng lại có vẻ cũ nát, ngoại trừ một cái bàn thấp, không còn dụng cụ nào khác nữa.
“Ngay cả một cái ghế ngồi cũng không có.” Thạch Lỗi chướng mắt, “Có thể rò nước hay không?”
“Muốn đặt ghế dựa, người nằm ngủ ở chỗ nào?” Trong lỗ mũi Sầm Nhị như có thể phun ra khí, “Yên tâm, nhìn cũ nát nhưng tuyệt đối không có lỗ hở. Nếu ngươi muốn hưởng phúc thì về nhà mà hưởng.”
“Tiểu huynh đệ nói đúng.” Khuôn mặt Trọng An trước sau vẫn tươi cười, lại quay sang nói với Thạch Lỗi , “Thạch Đầu, thuyền quả thật rất chắc chắn, so với lều lán của ngươi còn vững chãi hơn nhiều.”
“Các ngươi cũng có thuyền, còn phải theo chúng ta làm gì?” Sầm Nhị nghe thấy hắn nói đến lều lán, lại tưởng mui thuyền*.
*Lều lán và mui thuyền trong tiếng hán đều là Bồng Tử cho nên Sầm Nhị mới hiểu nhầm.
“Tiểu huynh đệ, ý ta là lều lán bình thường hắn hay ở.” Trọng An giải thích.
Sầm Nhị thấy bọn họ không giống người nghèo khó, cho rằng bọn họ đùa giỡn mình, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không muốn quan tâm.
Mặc Tử ngửi thấy mùi thuốc súng nồng đậm, cũng không ngại, khoanh tay, nhíu mày nhìn vị thủ lĩnh kia.
Trên đỉnh đầu là máy xay gió nàng tự tay làm, có thể biểu hiện hướng gió, cũng có thể suy đoán tốc độ gió. Đừng tưởng rằng cái này làm dễ dàng, tuy rằng nàng có thể thiết kế quân hạm tốt nhất, nhưng đó là ở trong tình huống tất cả mọi nguyên vật liệu đều được cung cấp đầy đủ. Còn nếu như phải tự tay thiết kế tạo ra từng bộ phận một, cho dù nắm rõ lý thuyết cũng không thể tạo ra toàn bộ, giống như khi làm bút máy, máy xay gió cũng đã thất bại biết bao lần, chỉ riêng phần công năng tính toán tốc độ gió, đã mất không biết bao nhiêu tế bào não của nàng.
Bởi vậy, cho dù trong đầu có lý thuyết, nhưng Mặc Tử biết muốn làm ra một chiến hạm thật sự đúng là xa vời vợi. Không thể dựng lên chín mươi chín tầng, thì một trăm tầng mãi mãi không thể xuất hiện.
“Thuỷ triều bắt đầu xuống, gió Đông Nam, tốc độ gió hai.” Nàng quay đầu nói to với Quan lão.
“Được rồi.” Quan lão bắt đầu chỉ huy ba huynh đệ kéo buồm.
Mặc Tử vừa nhìn đám người bận rộn chuẩn bị khởi động thuyền, vừa nghĩ, đám người kia nếu không đến kịp, cũng đừng trách nàng không đợi. Ánh mắt vừa chuyển, đột nhiên sáu người sáu ngựa lại lọt vào tầm mắt. Kẻ đi đầu, áo bào trắng, mặt như ngọc, mắt như sao, phong thái hiên ngang. Không phải Nhị Lang nhà kia thì còn có thể là ai?
Nàng nhận ra hắn cũng đang nhìn nàng, vì thế nhíu mày ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, cười đến kỳ quái, nhỏ giọng, “Hừ, tính toán thời gian thật chuẩn.”
Sáu người đuổi ngựa đến, Sầm Nhị đang chuẩn bị nhổ neo nhìn thấy bọn họ, không khỏi quá sợ hãi, ngẩng đầu lên hỏi Mặc Tử, “Mặc ca, sao lại là bọn họ? Sẽ không phải đến vì chúng ta chứ?”
Trong lòng Mặc Tử biết bọn họ vì nàng chọn rượu mời mà đến, nhưng không thể thừa nhận trước mặt Sầm Nhị, chỉ phải nói, “Có lẽ là thu được tin tức từ nơi khác. Ngươi đừng hoảng hốt, để ta xử lý.”
Đương lúc nói chuyện, cả người và ngựa đều đã đến trước tàu của bọn họ.
Thạch Lỗi thấp giọng than thở, “Thằng nhãi sao cũng ở đây?”
Trọng An ha ha cười nói, “Tốt, quả nhiên cùng đường với chúng ta.” Liếc mắt sang Nhị Lang ở bên cạnh, thấy thần sắc hắn không thay đổi, giống như đã sớm đoán được người chắc chắn sẽ ở đây, “Xem ra, ngươi lại đoán đúng rồi.”
Nhị Lang trầm giọng, giao cho hai người trái phải, “Theo như thương lượng lúc trước mà làm.”
Một khi hắn đã cẩn thận dặn dò, biểu hiện của Trọng An và Thạch Lỗi cũng trở nên nghiêm túc, đồng thanh đáp ứng.
“Thật là trùng hợp.” Mặc Tử từ trên đài quan sát bám lấy dây thừng lớn trượt xuống, từ khoang thuyền bước ra sàn tàu, hai tay đặt sau lưng, khuôn mặt tươi cười, “Xem ra là vài vị tự tìm ra đường.”
“Đâu có đâu có.” Người phát ngôn chính thức luôn là Trọng An, “Tiểu ca, không ngờ tới đây lại nhìn thấy ngươi, trên đường còn phải nhờ ngươi chiếu cố.”
Sầm Nhị vội vã nói, “Ai cùng thuyền với các ngươi?”
Mặc Tử như cười, “Hắn nói không sai, ai nói sẽ cùng thuyền với các ngươi? Chúng ta đi đến Vân Châu, không cùng hướng với các ngươi.”
“Ồ? Không phải chứ? Có người nói thuyền Vĩnh Phúc sẽ đi đến nơi chúng ta muốn đến. Tiểu ca, nếu như ngươi quen biết chủ thuyền, xin giới thiệu gặp mặt thay chúng ta.” Trọng An ở trên ngựa cũng cười.
“Thuyền này đi Vân Châu, nơi các ngươi đi là…” Sầm Nhị sợ ở trên bến tàu nhiều người nhiều miệng, chỉ nói nửa câu, “Giới thiệu cái gì! Các ngươi lầm rồi, đi mau đi, đừng làm lỡ giờ nhổ neo của chúng ta.”
“Có chuyện gì?” Quan lão nghe thấy tiếng ồn ào, đi tới.
“Vị lão nhân gia là chủ thuyền?” Nhị Lang nói chuyện.
“Cái này —— cũng có thể coi là như thế.” Thuyền mua trên danh nghĩa của hắn, có điều không phải hắn bỏ bạc.
“Chúng ta muốn lên thuyền qua sông, xin lão nhân gia tạo điều kiện.” Ánh mắt Nhị Lang thản nhiên đảo qua Mặc Tử, nhìn về phía Quan lão.
“Ta vừa nghe nói hình như đường đi của các vị khác đường đi của chúng ta.” Thuyền lớn, cho nên khi nói chuyện cũng phải cao giọng, người khác mới có thể nghe rõ ràng.
“Không phải. Thuyền này đi chỗ nào, chúng ta sẽ đi chỗ đó.” Vóc người Thạch Lỗi cao to, giọng nói cũng giống như tiếng chuông đồng.
Da đầu Mặc Tử tê rần, thầm mắng hắn ngu ngốc, cái gì mà thuyền đi chỗ nào người đi chỗ đó, nói thẳng là các ngươi buôn lậu thuận tiện cho chúng ta đi nhờ là được rồi. Không phải khiến người nghe càng lúng túng sao?
“Rốt cuộc các vị muốn đi đâu?” Quan lão gặp biến vẫn không loạn, sờ sờ chòm râu hoa râm, “Thuyền của ta đi đến Vân Châu, các vị cũng muốn đi?”
“Đúng vậy.” Trọng An thẳng thắn, “Ta thấy thuyền của lão nhân gia vẫn còn nhiều chỗ, cho dù có thêm vài người chúng ta cũng không ảnh hưởng gì, chúng ta sẽ trả đủ tiền.”
“Đi Vân Châu không chỉ có thuyền của ta, các vị hỏi thăm những thuyền khác xem?” Đi chỗ nào cũng không thể mang theo bọn họ, Quan lão suy nghĩ lý do, “Thuyền này của ta đã được hai vị này bỏ tiền ra thuê, chở khách không phải người của hắn. Thật sự không tiện.”
Trong lòng Trọng An cười thầm, quả nhiên quyết định vẫn nằm ở Mặc ca.
“Vị tiểu ca này, chúng ta cũng không phải mới quen, làm gì phải tuyệt tình như thế? Đi thuyền rất buồn chán, thêm nhiều người không phải càng náo nhiệt hơn sao?” Hắn bắt đầu giao thiệp với Mặc Tử.
“Lời nói của tiên sinh lời tuy có lý, nhưng ta cũng chỉ là phụng mệnh chủ nhân nhà ta mà làm việc, thật sự không thể một mình quyết định.” Mặc Tử hí mắt, hai tay chắp lại đến cung kính.
“Tướng ở bên ngoài, quân mệnh không cần tuân theo. Chi phí thuê thuyền không hề nhỏ, chúng ta nguyện chịu một nửa, các ngươi cũng có thể lợi thêm được chút bạc. Chỗ bạc đó, các ngươi muốn xử trí như thế nào, chúng ta mặc kệ.” Trọng An phát huy sở trường của bọn họ —— lấy lợi để dụ.
“Ai thèm khát chút bạc của các ngươi?” Sầm Nhị hừ một tiếng.
“Tiểu tử này!” Thạch Lỗi đã cố ý thấp giọng, “Không cần bạc, thế có cần mạng nhỏ hay không?”
“Ngươi… ngươi có ý gì?” Sầm Nhị thấy đối phương đột nhiên đè thấp giọng, tức giận cũng giảm bớt.
“Có ý gì trong lòng ngươi tự rõ. Nói cho các ngươi biết, nếu không để cho lão tử lên thuyền, lão tử sẽ la lớn hoạt động của các ngươi ngay ở chỗ này. Nếu kéo quan binh tới, đừng trách lão tử tuyệt tình.” Thạch Lỗi mỗi câu đều xưng lão tử, hùng hổ, vẻ mặt ác liệt hung dữ.
“Ngươi!” Sầm Nhị thầm nói không ổn, hàng lậu đều đã chuyển lên thuyền. Vì thế, ghé sát đến bên tai Mặc Tử, “Mặc ca, làm sao bây giờ?”
“Dường như cũng chỉ có thể mang theo bọn họ.” Mặc Tử biết thời biết thế, nếu để bọn hắn thực sự la lối, dẫn quan binh đến kiểm tra thuyền, mạng chúng ta nhất định đi tong.”
“Nhưng chỗ chủ nhân phải làm thế nào? Đây là chuyến mua bán cuối cùng của chúng ta, nhưng cũng không thể tiết lộ bí mật.” Sầm Nhị thấy trái không được mà phải không xong.
“Trước cứ để cho bọn họ lên thuyền, vào trong khoang thuyền thương lượng. Đứng lâu ở chỗ này, sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ.” Mặc Tử đề nghị.
Sầm Nhị có thể không đồng ý sao? Tuy rằng có cảm giác là mời khách dễ dàng tiễn khách khó, nhưng cũng không thể làm gì khác.
“Ba vị trước hãy lên thuyền, mọi việc đều có thể thương lượng.” Mặc Tử làm tư thế mời vào.
Ba người thêm hai người nữa tiến vào khoang thuyền, chỉ thấy trong khoang thuyền sơn đen, rộng rãi nhưng lại có vẻ cũ nát, ngoại trừ một cái bàn thấp, không còn dụng cụ nào khác nữa.
“Ngay cả một cái ghế ngồi cũng không có.” Thạch Lỗi chướng mắt, “Có thể rò nước hay không?”
“Muốn đặt ghế dựa, người nằm ngủ ở chỗ nào?” Trong lỗ mũi Sầm Nhị như có thể phun ra khí, “Yên tâm, nhìn cũ nát nhưng tuyệt đối không có lỗ hở. Nếu ngươi muốn hưởng phúc thì về nhà mà hưởng.”
“Tiểu huynh đệ nói đúng.” Khuôn mặt Trọng An trước sau vẫn tươi cười, lại quay sang nói với Thạch Lỗi , “Thạch Đầu, thuyền quả thật rất chắc chắn, so với lều lán của ngươi còn vững chãi hơn nhiều.”
“Các ngươi cũng có thuyền, còn phải theo chúng ta làm gì?” Sầm Nhị nghe thấy hắn nói đến lều lán, lại tưởng mui thuyền*.
*Lều lán và mui thuyền trong tiếng hán đều là Bồng Tử cho nên Sầm Nhị mới hiểu nhầm.
“Tiểu huynh đệ, ý ta là lều lán bình thường hắn hay ở.” Trọng An giải thích.
Sầm Nhị thấy bọn họ không giống người nghèo khó, cho rằng bọn họ đùa giỡn mình, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không muốn quan tâm.
Mặc Tử ngửi thấy mùi thuốc súng nồng đậm, cũng không ngại, khoanh tay, nhíu mày nhìn vị thủ lĩnh kia.
Tác giả :
Thanh Phong Linh Tâm