Chưởng Sự
Quyển 1 Chương 18: Sau thu tính sổ (nhất)
Nửa canh giờ sau, từng đoàn người lần lượt ra khỏi Song Hỉ lâu, đi về phía xe ngựa đứng đợi ngoài cổng từ bao giờ.
Mặc Tử lại giống lúc trước, lặng lẽ theo sau Cầu Tam nương, giống hệt như cái bóng của nàng.
Đám người Bạch Hà cuối cùng cũng theo kịp, nối gót ngay ở phía sau hai người.
“Phu nhân gọi ngươi có chuyện gì?” Bạch Hà xoay mặt hỏi Mặc Tử.
“Không có chuyện gì, chỉ là kể lại câu chuyện xưa kia thôi. Lúc trước, ta ở Nhạn lâu kể chuyện, Vệ phu nhân biết được, nên yêu cầu kể lại chuyện đó cho các phu nhân cùng cô nương nghe.”
Mặc Tử nhìn tầng tầng lớp lớp người ở trước mặt, Vệ thị cùng Trương thị đi đầu nhóm người.
“Mặc Tử.” Cầu Tam nương gọi một tiếng.
“Có.” Mặc Tử đáp lại.
“Ngươi có biết chính mình rất lợi hại không?” Cầu Tam nương tỏ vẻ tùy tiện, “Nếu không phải trí nhớ ta không đến nỗi kém, vừa rồi có thể đã xấu mặt rồi.”
“Ta làm sao không biết sự lợi hại của cô nương, nghe một lần thì một chữ cũng không quên, ngay cả các vị khách quý cũng khen cô nương.”
Khi Cầu Tam nương yêu cầu nhắc nhở, nàng vẫn chưa nói nửa chữ.
“Nếu như thật sự ta không viết được thì sao?” Cầu Tam nương rất muốn biết.
“Nếu cô nương thực sự không viết được, Mặc Tử nhất định sẽ đem điệu từ đọc lại một lần.” Mặc Tử sớm đã có chuẩn bị.
“Được khách quý khen sao? Cô nương chúng ta nhất định là khiến cho vị phu nhân kia thích rồi? Không đúng, phải là coi trọng.” Bạch Hà vui sướng.
“Chuyện đó cũng không hẳn.” Cầu Tam nương tỏ vẻ khôn khéo, cười lạnh nói: “Cũng nhìn ra được, mẫu thân tốt của ta vô cùng nâng đỡ Lục nương, mà Thất nương cũng vội vàng túm lấy Lục nương không tha. Khi nào thì hai muội muội của ta lại tốt đẹp như vậy, ta thật sự không biết.”
“Cô nương còn tốt hơn nhiều.” Bạch Hà cũng muốn cô nương nhà mình có chỗ đứng tốt.
“Ta thấy tính tình Vệ thị không có vẻ nhu nhược như lời nói của Trương thị.” Đoàn người đã cách khá xa, Mặc Tử mới nói, “Đối với Lục nương, dường như không hài lòng. Đối với Thất nương thật ra có bao che hơn một chút.”
“Đối với cô nương thì sao?” Lục Cúc ở phía sau bắt đầu quan tâm.
“Không nóng cũng không lạnh, nhìn không ra tâm tư. Khen cô nương là khen thực sự. Lại nhắc tới chuyện cô nương theo lão gia ra ngoài buôn bán, thái độ không có vẻ yêu thích. Chính là trong khen có chê.” Mặc Tử quan sát nửa ngày, “Chỉ sợ phu nhân cũng nhìn sai về người bạn tốt này. Hai mươi năm trước tính tình mềm yếu, nhưng hiện tại có thể được Vương phi tín nhiệm, còn có thể diện trở về quê cũ, làm sao còn có thể là một người tùy theo ý kẻ khác được?”
“Nói không sai.” Cầu Tam nương tỏ vẻ đồng ý.
“Nhưng người này vẻ ngoài ôn hoà, có khen có chê, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Bạch Hà lại bắt đầu suy tư.
“Bà ta không vừa ý với ta, ta cũng chưa chắc đã thuận mắt Tam thiếu gia nhà bà ta đâu.” Cầu Tam nương mang thái độ thoải mái, lại nhìn phía Mặc Tử.
“Ta ngày mai sẽ đi hỏi thăm về vị Tam thiếu gia kia.” Mặc Tử hiểu được ánh mắt của Cầu Tam nương.
“Mấy nha đầu các ngươi, nhìn thấy chưa? Đừng nói ta bất công.” Cầu Tam nương mặc dù bị phu nhân chèn ép, không biết tại sao, tâm tình vẫn vô cùng tốt: “Nha đầu Mặc Tử kia, cái gì ta cũng chưa nói, nàng đột nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy, nói là ta muốn giấy bút. Cũng may sau đó nàng nói lại rõ ràng, bằng không, cô nương các ngươi đêm nay thế nào cũng bị người ta chê cười.”
Mặc Tử giả ngu với Cầu Tam nương, “Ta là thấy Lục cô nương, Thất cô nương đều cố gắng để lại ấn tượng trong mắt Vệ thị. Sau đó Thất cô nương nói sai, chọc cho Vệ Tam phu nhân không vui, lại nghĩ nhân thể cô nương cũng nên bộc lộ ra bản lĩnh thêu thư pháp của mình. Vừa thể hiện sở trường, lại có thể làm hòa hoãn không khí căng thẳng trong phòng. Ai ngờ cô nương thông minh như vậy, có thể đem điệu từ vừa nghe xong một lần viết lại chính xác.”
Sở dĩ Mặc Tử gợi chuyện để Cầu Tam nương viết lại điệu từ, bởi vì nàng cho rằng, Vệ thị là một tiểu thiếp, chắc chắn sẽ không hứng thú với việc một chồng một vợ trước mặt mọi người. Cầu Lục nương vừa nhắc đến chuyện xưa, Vệ thị đã nhíu mày. Ngược lại, Cầu Thất nương nói Quản thị không độ lượng, lại đánh trúng vào tâm ý của Vệ thị. Vậy tại sao Vệ thị phải đặc biệt muốn Trương thị tìm nàng đến kể chuyện, không phải vì chuyện xưa, còn có thể vì cái gì? Trừ bỏ điệu từ ngắn đặc sắc của Quản thị, dường như không còn nguyên do nào khác.
“Chương thảo có thể thêu sao? Trở về ngươi thêu cho ta nhìn xem.” Cầu Tam nương biết Mặc Tử nói thật, nhưng sau đó nghe thấy nàng dùng chữ thêu, lại muốn bắt bẻ sai lầm của nàng.
Mặc Tử trong lòng kêu khổ, tuy đã sử dụng quen ngôn ngữ cổ đại, nhưng nhiều khi cũng không tránh khỏi việc sử dụng một số từ ngữ hiện đại. Chính mình không để tâm lắm, người nghe lại lưu ý.
“Về chuyện thêu thùa may vá này ta thật sự chỉ có thể gọi là chắp vá. Để cho Lục Cúc thêu, thêu một bộ tâm kinh cùng với tranh khắc bản đem tặng cho khách quý có lẽ hợp lý hơn.” Nàng cũng là thuận miệng nói.
“Thêu một bộ tâm kinh?” Người nói vô tình, người nghe lại có ý, Cầu Tam nương cho rằng đó là một ý hay, “Không bằng ta tự mình thêu, sẽ có thành ý hơn.”
Lục Cúc thở phào một tiếng, vội vàng che miệng, đã thấy Bạch Hà, Tiểu Y liếc nàng cười trộm.
“Bình thường ta nuông chiều các ngươi thành hư rồi.” Cầu Tam nương quay người bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, nửa con ngươi nheo lại.
“Cô nương, ngài vẽ mẫu, để nô tỳ thêu. Nhưng thêu để tặng người, thì nên là chính cô nương thêu.” Lục Cúc cười hì hì nói.
Nữ công của Cầu Tam nương, từ khi bắt đầu học đến nay, vẫn không được tốt lắm. Ở nhà nửa năm, vẫn chưa thêu ra hình dạng của một cái túi hương. Ngày thường rảnh rỗi, thà rằng nàng đánh đàn chơi cờ, đọc sách luyện chữ còn thú vị hơn.
“Mặc Tử, ngươi cảm thấy buồn cười thì cứ cười đi.” Cầu Tam nương không thấy Mặc Tử mang vẻ mặt nhịn cười như ba nha đầu kia, nghĩ rằng nàng sợ tính tình của mình.
“Cô nương, ta cũng chỉ có thể chắp vá quần áo, nào có tư cách cười ngài đem Mẫu Đơn thêu thành Đào?” Mặc Tử đứng đắn trả lời.
Lục Cúc ho khan mãnh liệt, đột nhiên đau sốc hông không chịu nổi phải gập người xuống. Bạch Hà vừa muốn nói giúp Cầu Tam nương thêu tâm kinh, nhưng đầu chưa kịp nâng lên đã phải cúi vội xuống để nhịn cười. Tiểu Y vừa giúp Lục Cúc đấm lưng, vừa cười không ngừng.
“Tốt, thật sự tốt.” Tâm tình Cầu Tam nương không tệ, mặc kệ bọn nha đầu hồ nháo.
Loại thời điểm này, các nàng không giống đám người giả tạo khách sáo phía trước, chẳng phân biệt chủ tớ mà cười đùa thân thiết. Mỗi khi Mặc Tử nhìn các nàng tươi cười, liền an ủi chính mình, tình cảnh trở thành nha hoàn của nàng cũng không quá tệ.
Không ai để ý một mảnh hài hòa vui vẻ ở phía này, nhưng ở phía trước Vệ thị lại có thể cảm nhận được rõ ràng mạch nước ngầm đến từ chính Trương thị cùng Cầu Thất nương.
Vệ thị bất động thanh sắc, xoay người lên xe ngựa, một tay nắm lấy tay Lục nương, một tay cầm tay Thất nương, lại quay sang nói với Trương thị, “Tỷ tỷ tốt, mấy cô nương này nhà tỷ, quả thực người người đều xinh đẹp tài đức như lời tỷ nói, quả đúng là tri kỷ. Ta thực hận các nàng không phải là nữ nhi của mình.”
Trương thị vừa nghe thế, mừng rỡ đến nỗi mặt mày như nở hoa, “Đừng nói nhận làm nữ nhi, cho dù mang đi ta cũng không có ý kiến gì.” Hai tay đẩy đẩy Lục nương, “Nàng đi.”
Cầu Lục nương thẹn thùng cúi đầu tiến lên.
Vệ thị lại kéo kéo Cầu Thất nương, “Đây cũng không phải rất tốt sao?”
Cầu Thất nương vội vàng dán đến bên người Vệ thị, ngọt miệng tiếng kêu một tiếng: “Can nương!” (mẹ nuôi)
Trương thị sửng sốt, mắt phong lợi hại nâng lên, lại cười mỉa nói, “Nếu đều để ngươi mang đi, bên người ta sẽ không còn tri kỷ nói chuyện. Ngươi đối với tỷ tỷ thật nhẫn tâm.”
“Tỷ tỷ thật sự là, vừa rồi còn nói ta mang đi cũng không phản đối.” Vệ thị nói chuyện, ánh mắt lại nhìn phía xa, nhìn đến Cầu Tam nương đang ở cửa hiên cùng bọn nha đầu nói nói cười cười, con ngươi bất giác sâu thẳm, “Yên tâm, cho dù ta có thực mang đi, cũng chỉ mang một người.”
Đây là lần đầu tiên Vệ thị chính miệng thừa nhận muốn dẫn cô nương của Cầu gia đi, cũng coi như cho Trương thị một viên thuốc an thần —— Cầu gia có thể cùng Kính Vương phủ kết thân!
Trương thị nghe xong lời này tâm tình ổn định trở lại, Lục nương Thất nương cũng có khát khao. Dù là Thất nương rất muốn biểu hiện, nhưng nữ nhi gia rụt rè, chỉ biết vui sướng cúi đầu.
“Ta còn muốn ở lại trong thành một tháng, trước khi đi, tỷ muội chúng ta cũng nên tái tụ.” Vệ thị rốt cục buông Lục nương Thất nương ra, quay người lên xe ngựa.
Nha hoàn đứng bên cạnh xốc lên mành kiệu.
“Lần sau tới sớm một chút, chúng ta có thể tụ tập đánh bài, các cô nương đi dạo vườn, sẽ vô cùng náo nhiệt.” Vệ Đại phu nhân cũng muốn yến tiệc lần tới.
Trương thị liên tục nói được, đợi đám nữ quyến của Vệ phủ lên hết xe ngựa, ra khỏi phủ, lúc này mới dẫn người quay vào.
Cầu Tam nương vốn muốn trở lại viện của chính mình, An mụ mụ lại chạy tới báo Trương thị có lời muốn nói, mời nàng mang theo bọn nha đầu đi đến chủ viện.
“Đã là giờ nào, còn muốn đến viện của nàng?” Đợi An mụ đi xa, Cầu Tam nương oán giận.
“Lục nương Thất nương, Tứ nãi nãi, Ngũ nãi nãi đều đến.” Bạch Hà cẩn thận quan sát.
Mi tâm Mặc Tử hơi khép lại.
Đèn lưu ly ngọc chói lọi, chiếu sáng lên một vùng ven hồ tối đen, nhưng chỉ rọi một vòng nhỏ, không thể sáng quá xa.
Mặc Tử lại giống lúc trước, lặng lẽ theo sau Cầu Tam nương, giống hệt như cái bóng của nàng.
Đám người Bạch Hà cuối cùng cũng theo kịp, nối gót ngay ở phía sau hai người.
“Phu nhân gọi ngươi có chuyện gì?” Bạch Hà xoay mặt hỏi Mặc Tử.
“Không có chuyện gì, chỉ là kể lại câu chuyện xưa kia thôi. Lúc trước, ta ở Nhạn lâu kể chuyện, Vệ phu nhân biết được, nên yêu cầu kể lại chuyện đó cho các phu nhân cùng cô nương nghe.”
Mặc Tử nhìn tầng tầng lớp lớp người ở trước mặt, Vệ thị cùng Trương thị đi đầu nhóm người.
“Mặc Tử.” Cầu Tam nương gọi một tiếng.
“Có.” Mặc Tử đáp lại.
“Ngươi có biết chính mình rất lợi hại không?” Cầu Tam nương tỏ vẻ tùy tiện, “Nếu không phải trí nhớ ta không đến nỗi kém, vừa rồi có thể đã xấu mặt rồi.”
“Ta làm sao không biết sự lợi hại của cô nương, nghe một lần thì một chữ cũng không quên, ngay cả các vị khách quý cũng khen cô nương.”
Khi Cầu Tam nương yêu cầu nhắc nhở, nàng vẫn chưa nói nửa chữ.
“Nếu như thật sự ta không viết được thì sao?” Cầu Tam nương rất muốn biết.
“Nếu cô nương thực sự không viết được, Mặc Tử nhất định sẽ đem điệu từ đọc lại một lần.” Mặc Tử sớm đã có chuẩn bị.
“Được khách quý khen sao? Cô nương chúng ta nhất định là khiến cho vị phu nhân kia thích rồi? Không đúng, phải là coi trọng.” Bạch Hà vui sướng.
“Chuyện đó cũng không hẳn.” Cầu Tam nương tỏ vẻ khôn khéo, cười lạnh nói: “Cũng nhìn ra được, mẫu thân tốt của ta vô cùng nâng đỡ Lục nương, mà Thất nương cũng vội vàng túm lấy Lục nương không tha. Khi nào thì hai muội muội của ta lại tốt đẹp như vậy, ta thật sự không biết.”
“Cô nương còn tốt hơn nhiều.” Bạch Hà cũng muốn cô nương nhà mình có chỗ đứng tốt.
“Ta thấy tính tình Vệ thị không có vẻ nhu nhược như lời nói của Trương thị.” Đoàn người đã cách khá xa, Mặc Tử mới nói, “Đối với Lục nương, dường như không hài lòng. Đối với Thất nương thật ra có bao che hơn một chút.”
“Đối với cô nương thì sao?” Lục Cúc ở phía sau bắt đầu quan tâm.
“Không nóng cũng không lạnh, nhìn không ra tâm tư. Khen cô nương là khen thực sự. Lại nhắc tới chuyện cô nương theo lão gia ra ngoài buôn bán, thái độ không có vẻ yêu thích. Chính là trong khen có chê.” Mặc Tử quan sát nửa ngày, “Chỉ sợ phu nhân cũng nhìn sai về người bạn tốt này. Hai mươi năm trước tính tình mềm yếu, nhưng hiện tại có thể được Vương phi tín nhiệm, còn có thể diện trở về quê cũ, làm sao còn có thể là một người tùy theo ý kẻ khác được?”
“Nói không sai.” Cầu Tam nương tỏ vẻ đồng ý.
“Nhưng người này vẻ ngoài ôn hoà, có khen có chê, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Bạch Hà lại bắt đầu suy tư.
“Bà ta không vừa ý với ta, ta cũng chưa chắc đã thuận mắt Tam thiếu gia nhà bà ta đâu.” Cầu Tam nương mang thái độ thoải mái, lại nhìn phía Mặc Tử.
“Ta ngày mai sẽ đi hỏi thăm về vị Tam thiếu gia kia.” Mặc Tử hiểu được ánh mắt của Cầu Tam nương.
“Mấy nha đầu các ngươi, nhìn thấy chưa? Đừng nói ta bất công.” Cầu Tam nương mặc dù bị phu nhân chèn ép, không biết tại sao, tâm tình vẫn vô cùng tốt: “Nha đầu Mặc Tử kia, cái gì ta cũng chưa nói, nàng đột nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy, nói là ta muốn giấy bút. Cũng may sau đó nàng nói lại rõ ràng, bằng không, cô nương các ngươi đêm nay thế nào cũng bị người ta chê cười.”
Mặc Tử giả ngu với Cầu Tam nương, “Ta là thấy Lục cô nương, Thất cô nương đều cố gắng để lại ấn tượng trong mắt Vệ thị. Sau đó Thất cô nương nói sai, chọc cho Vệ Tam phu nhân không vui, lại nghĩ nhân thể cô nương cũng nên bộc lộ ra bản lĩnh thêu thư pháp của mình. Vừa thể hiện sở trường, lại có thể làm hòa hoãn không khí căng thẳng trong phòng. Ai ngờ cô nương thông minh như vậy, có thể đem điệu từ vừa nghe xong một lần viết lại chính xác.”
Sở dĩ Mặc Tử gợi chuyện để Cầu Tam nương viết lại điệu từ, bởi vì nàng cho rằng, Vệ thị là một tiểu thiếp, chắc chắn sẽ không hứng thú với việc một chồng một vợ trước mặt mọi người. Cầu Lục nương vừa nhắc đến chuyện xưa, Vệ thị đã nhíu mày. Ngược lại, Cầu Thất nương nói Quản thị không độ lượng, lại đánh trúng vào tâm ý của Vệ thị. Vậy tại sao Vệ thị phải đặc biệt muốn Trương thị tìm nàng đến kể chuyện, không phải vì chuyện xưa, còn có thể vì cái gì? Trừ bỏ điệu từ ngắn đặc sắc của Quản thị, dường như không còn nguyên do nào khác.
“Chương thảo có thể thêu sao? Trở về ngươi thêu cho ta nhìn xem.” Cầu Tam nương biết Mặc Tử nói thật, nhưng sau đó nghe thấy nàng dùng chữ thêu, lại muốn bắt bẻ sai lầm của nàng.
Mặc Tử trong lòng kêu khổ, tuy đã sử dụng quen ngôn ngữ cổ đại, nhưng nhiều khi cũng không tránh khỏi việc sử dụng một số từ ngữ hiện đại. Chính mình không để tâm lắm, người nghe lại lưu ý.
“Về chuyện thêu thùa may vá này ta thật sự chỉ có thể gọi là chắp vá. Để cho Lục Cúc thêu, thêu một bộ tâm kinh cùng với tranh khắc bản đem tặng cho khách quý có lẽ hợp lý hơn.” Nàng cũng là thuận miệng nói.
“Thêu một bộ tâm kinh?” Người nói vô tình, người nghe lại có ý, Cầu Tam nương cho rằng đó là một ý hay, “Không bằng ta tự mình thêu, sẽ có thành ý hơn.”
Lục Cúc thở phào một tiếng, vội vàng che miệng, đã thấy Bạch Hà, Tiểu Y liếc nàng cười trộm.
“Bình thường ta nuông chiều các ngươi thành hư rồi.” Cầu Tam nương quay người bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, nửa con ngươi nheo lại.
“Cô nương, ngài vẽ mẫu, để nô tỳ thêu. Nhưng thêu để tặng người, thì nên là chính cô nương thêu.” Lục Cúc cười hì hì nói.
Nữ công của Cầu Tam nương, từ khi bắt đầu học đến nay, vẫn không được tốt lắm. Ở nhà nửa năm, vẫn chưa thêu ra hình dạng của một cái túi hương. Ngày thường rảnh rỗi, thà rằng nàng đánh đàn chơi cờ, đọc sách luyện chữ còn thú vị hơn.
“Mặc Tử, ngươi cảm thấy buồn cười thì cứ cười đi.” Cầu Tam nương không thấy Mặc Tử mang vẻ mặt nhịn cười như ba nha đầu kia, nghĩ rằng nàng sợ tính tình của mình.
“Cô nương, ta cũng chỉ có thể chắp vá quần áo, nào có tư cách cười ngài đem Mẫu Đơn thêu thành Đào?” Mặc Tử đứng đắn trả lời.
Lục Cúc ho khan mãnh liệt, đột nhiên đau sốc hông không chịu nổi phải gập người xuống. Bạch Hà vừa muốn nói giúp Cầu Tam nương thêu tâm kinh, nhưng đầu chưa kịp nâng lên đã phải cúi vội xuống để nhịn cười. Tiểu Y vừa giúp Lục Cúc đấm lưng, vừa cười không ngừng.
“Tốt, thật sự tốt.” Tâm tình Cầu Tam nương không tệ, mặc kệ bọn nha đầu hồ nháo.
Loại thời điểm này, các nàng không giống đám người giả tạo khách sáo phía trước, chẳng phân biệt chủ tớ mà cười đùa thân thiết. Mỗi khi Mặc Tử nhìn các nàng tươi cười, liền an ủi chính mình, tình cảnh trở thành nha hoàn của nàng cũng không quá tệ.
Không ai để ý một mảnh hài hòa vui vẻ ở phía này, nhưng ở phía trước Vệ thị lại có thể cảm nhận được rõ ràng mạch nước ngầm đến từ chính Trương thị cùng Cầu Thất nương.
Vệ thị bất động thanh sắc, xoay người lên xe ngựa, một tay nắm lấy tay Lục nương, một tay cầm tay Thất nương, lại quay sang nói với Trương thị, “Tỷ tỷ tốt, mấy cô nương này nhà tỷ, quả thực người người đều xinh đẹp tài đức như lời tỷ nói, quả đúng là tri kỷ. Ta thực hận các nàng không phải là nữ nhi của mình.”
Trương thị vừa nghe thế, mừng rỡ đến nỗi mặt mày như nở hoa, “Đừng nói nhận làm nữ nhi, cho dù mang đi ta cũng không có ý kiến gì.” Hai tay đẩy đẩy Lục nương, “Nàng đi.”
Cầu Lục nương thẹn thùng cúi đầu tiến lên.
Vệ thị lại kéo kéo Cầu Thất nương, “Đây cũng không phải rất tốt sao?”
Cầu Thất nương vội vàng dán đến bên người Vệ thị, ngọt miệng tiếng kêu một tiếng: “Can nương!” (mẹ nuôi)
Trương thị sửng sốt, mắt phong lợi hại nâng lên, lại cười mỉa nói, “Nếu đều để ngươi mang đi, bên người ta sẽ không còn tri kỷ nói chuyện. Ngươi đối với tỷ tỷ thật nhẫn tâm.”
“Tỷ tỷ thật sự là, vừa rồi còn nói ta mang đi cũng không phản đối.” Vệ thị nói chuyện, ánh mắt lại nhìn phía xa, nhìn đến Cầu Tam nương đang ở cửa hiên cùng bọn nha đầu nói nói cười cười, con ngươi bất giác sâu thẳm, “Yên tâm, cho dù ta có thực mang đi, cũng chỉ mang một người.”
Đây là lần đầu tiên Vệ thị chính miệng thừa nhận muốn dẫn cô nương của Cầu gia đi, cũng coi như cho Trương thị một viên thuốc an thần —— Cầu gia có thể cùng Kính Vương phủ kết thân!
Trương thị nghe xong lời này tâm tình ổn định trở lại, Lục nương Thất nương cũng có khát khao. Dù là Thất nương rất muốn biểu hiện, nhưng nữ nhi gia rụt rè, chỉ biết vui sướng cúi đầu.
“Ta còn muốn ở lại trong thành một tháng, trước khi đi, tỷ muội chúng ta cũng nên tái tụ.” Vệ thị rốt cục buông Lục nương Thất nương ra, quay người lên xe ngựa.
Nha hoàn đứng bên cạnh xốc lên mành kiệu.
“Lần sau tới sớm một chút, chúng ta có thể tụ tập đánh bài, các cô nương đi dạo vườn, sẽ vô cùng náo nhiệt.” Vệ Đại phu nhân cũng muốn yến tiệc lần tới.
Trương thị liên tục nói được, đợi đám nữ quyến của Vệ phủ lên hết xe ngựa, ra khỏi phủ, lúc này mới dẫn người quay vào.
Cầu Tam nương vốn muốn trở lại viện của chính mình, An mụ mụ lại chạy tới báo Trương thị có lời muốn nói, mời nàng mang theo bọn nha đầu đi đến chủ viện.
“Đã là giờ nào, còn muốn đến viện của nàng?” Đợi An mụ đi xa, Cầu Tam nương oán giận.
“Lục nương Thất nương, Tứ nãi nãi, Ngũ nãi nãi đều đến.” Bạch Hà cẩn thận quan sát.
Mi tâm Mặc Tử hơi khép lại.
Đèn lưu ly ngọc chói lọi, chiếu sáng lên một vùng ven hồ tối đen, nhưng chỉ rọi một vòng nhỏ, không thể sáng quá xa.
Tác giả :
Thanh Phong Linh Tâm