Chuông Gió
Quyển 4 - Chương 4
Mọi người giúp đưa cô gái ngất xỉu nằm xuống ghế sau của chiếc Lexus. lại vây xung quanh than thở một lúc mới tự mình tản ra, chung quy vẫn là bèo nước gặp nhau, cùng lắm là nhỏ được đôi giọt nước mắt đồng cảm trước sự bất hạnh của người xa lạ, nếu nói cảm động thế này thế kia thì không khỏi quá khoa trương, cuối cùng chỉ còn lại hai vợ chồng đi xe Lexus là việc nghĩa không thể chối từ, bàn nhau nên trực tiếp đưa thẳng đến Lan Châu —- cô gái còn trẻ mà gặp phải chuyện bất hạnh như vậy thật sự là quá đáng thương, bỏ lại cô bé một mình trơ trọi ở trạm giao thông thực sự là không yên tâm được, gặp được nhau chính là duyên phận, có thể giúp được thêm chút nào thì hay chút đó đi. Nhạc Phong và Quý Đường Đường cũng quay trở lại xe chờ, thời gian buổi chiều vốn khá dài, cộng thêm chờ đợi trong đơn điệu lại càng có vẻ nhàm chán vô nghĩa, chỉ chốc lát sau chiếc Lexus kia đã quay đầu trước, có hai chiếc xe khác cũng theo đường cũ quay về, xung quanh liền có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, hạ cửa kính xe xuống nhìn ra bên ngoài, đỉnh núi phủ đầy tuyết và sương mù quyện lại cùng nhau, thi thoảng vang lên vài tiếng chim hót, tựa như đã lâu lắm rồi không có người tới. Kéo cửa sổ lên, Quý Đường Đường quay đầu lại hỏi Nhạc Phong: “Chúng mình vẫn phải chờ nữa sao? Nếu hôm nay không sửa được đường thì ngủ ở đâu?” Nhạc Phong cũng đang nghĩ đến vấn đề này: “Hai năm trước anh đã từng đến đây, quay ngược lại có một ngã ba, có thể đến một khu trại của người Tạng, tên là Tạng trại Giáp Nhung, nơi đó hơi hẻo lánh, ít người tới, năm đó lúc anh tới, người trong trại nói anh là người Hán đầu tiên mà họ gặp trong bảy tháng qua, anh ở đó chơi cùng với bọn họ khá lâu, còn quen được một cậu bạn tốt tên là Trát Tây Đa Cát, lần này tới Cửu Trại, anh cũng muốn thuận đường ghé qua thăm bọn họ một lần.” Quý Đường Đường cảm thấy rất thú vị: “Vậy đi thôi?” Nhạc Phong cho cô một mũi tiêm dự phòng: “Đường không đẹp đâu, phải chuẩn bị tâm lý đấy.”
Nhạc Phong nói đường không đẹp đã là uyển chuyển lắm rồi, Quý Đường Đường vào nam ra bắc, cho dù đã đi qua không ít con đường mà vẫn bị đường đến Giáp Nhung làm cho điên đảo đến mặt cắt không còn hạt máu, trên thực tế, đường đi Giáp Nhung ngang hàng với đường không đi được, có mấy lần, xe nghiêng đến 45 độ, Quý Đường Đường cảm thấy chỉ một giây nữa thôi là có thể lăn bốn vòng chổng vó lên trời rồi, còn có một lần rung lắc mãnh liệt, đồ đạc đằng sau xe rào rào rớt xuống, va vào làm cô phái tránh đông tránh tây, vừa ngồi trở lại được ghế sau, thân xe lại rung lên, cả người xóc lên trên, đầu đụng vào trần xe, trước mắt sao bay lấp lánh hết ngôi này đến ngôi khác. Cuối cùng xe cũng dừng lại ở bờ ruộng ngoài Tạng trại Giáp Nhung, đã sắp hoàng hôn, mặt Quý Đường Đường không còn sắc máu, lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn khó chịu, muốn nôn lại không nôn nổi, Nhạc Phong kéo cửa sau ra, nửa đỡ nửa ôm đưa cô xuống xe, Quý Đường Đường cũng mặc kệ trên bờ ruộng đầy tuyết, đặt mông ngã ngồi xuống, hữu khí vô lực nói: “Tự anh đi tìm Trát Tây của anh đi, em không xong rồi, phải nghỉ một lúc.” Nhạc Phong xoa xoa đầu cô: “Đừng ngồi lâu trên đất, lạnh. Xe không lái vào được, anh đi tìm người, ngoan, trông xe đấy.” Quý Đường Đường tựa đầu vào cửa xe đang khép, dõi mắt nhìn Nhạc Phong đi xa dần, lại quan sát xung quanh, nói chỗ này là Tạng trại đúng là đã quá cất nhắc, thực ra chỉ là mấy dãy nhà được núi vây quanh, xung quanh giăng đầy phướn kinh, cách đó không xa có một tòa tháp màu trắng bình thản đơn sơ, gần bờ ruộng là từng hàng giá phơi cao cao, mấy chiếc còn có cỏ khô chưa cất đi, ướt nhẹp phủ đầy tuyết trắng. Quý Đường Đường nhớ lời dặn của Nhạc Phong, quay trở lại xe ngồi, xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có đôi ba tiếng chó sủa, Quý Đường Đường co mình trên ghế phụ thẫn thờ, thất thần rồi mệt mỏi, nhắm mắt lại mơ mơ màng màng suy nghĩ, cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy mui xe có tiếng gõ thùng thùng, chợt mở mắt nhìn, có một bé trai người Tạng chừng ba bốn tuổi đang ngồi trên đầu xe hăm hở gõ gõ đập đập, cũng không biết là bò lên được bằng cách nào, thấy Quý Đường Đường tỉnh dậy, sợ đến mực xẹt một cái trượt xuống dưới. Quý Đường Đường sợ cậu nhóc ngã, vội vàng xuống xe xem xét, mới vòng ra đầu xe đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, thằng bé đã chạy ra sau xe, Quý Đường Đường cúi người nhìn qua gầm xe, chỉ thấy một đôi chân ngắn tũn dưới lớp áo Tạng, cô thấy buồn cười, tựa như bà ngoại sói nén hơi lẳng lặng lùi lại phía sau, lúc ló người ra, cậu bé kia cũng vừa hay đang e dè thò đầu ra ngoài nhìn, bỗng nhiên thấy đầu cô, sợ đến mức á một tiếng, lại rụt về. Phản ứng kia, tựa như con sóc nhỏ bị kinh sợ vậy, Quý Đường Đường không nhịn được cười khanh khách, thằng nhóc kia lại ló đầu ra một chút, tò mò nhìn chằm chằm Quý Đường Đường. Trẻ con đất Tạng có đôi mắt đặc biệt sáng, trong vắt tựa như một bầu nước, vừa nhìn bạn như vậy, tựa như xuyên thấu tận trong lòng vậy —- Quý Đường Đường sững sờ trong phút chốc, cô vẫy đứa bé kia: “Ngoan, lại đây nào, nhóc tên gì hả?” Đứa bé kia chắc là nghe không hiểu cô nói gì, nghiêng đầu mút ngón tay nhìn cô, nhìn một lúc, chợt lúng búng nói với cô: “Đường… Đường…” Quý Đường Đường kinh ngạc trợn mắt há mồm, cô nhanh chóng tiến lên trước hai bước: “Sao nhóc biết tên chị là Đường Đường?” Cô vừa mới bước lên đã khiến cậu nhóc sợ hãi, hai cái chân nhỏ nhắn ngắn cũn như mọc cánh bình bịch chạy thật xa, chạy được một đoạn còn quay đầu liếc nhìn cô một cái, giống như sợ cô đuổi theo vậy, Quý Đường Đường chưa từ bỏ ý định, gọi với về phía cậu bé: “Sao nhóc biết chị tên là Đường Đường, hả?”
Gọi xong là hỏng, thằng bé đã chạy mất dạng. Quý Đường Đường đứng ngẩn ra, có chút tiu nghỉu, đứng một lúc, thấy từ xa, Nhạc Phong đang dẫn một chàng trai người Tạng đi tới, đoán đại khái chính là bạn của anh, vội vàng tiến lên đón. Người Tạng sống lâu trên cao nguyên, da chịu sự tổn hại của tia tử ngoại rất mạnh, cộng thêm hoàn cảnh khắc nghiệt, thoạt nhìn lớn tuổi hơn so với thực tế —- Quý Đường Đường còn tưởng là Trát Tây Đa Cát phải hơn Nhạc Phong sáu bảy tuổi, nào ngờ cậu ta mới chưa đầy hai mươi, mà kinh hãi hơn là, mười lăm tuổi cậu ta đã lấy vợ, đã có ba đứa con rồi! Trát Tây Đa Cát biết một chút tiếng Hán đơn giản, lúc Nhạc Phong giới thiệu với cậu ta Quý Đường Đường là bạn gái của mình, cậu ta nhìn Quý Đường Đường ngắm trái ngắm phải, sau đó tán thán: “Ai da, bạn gái, xinh đẹp giống như tiên nữ, Lạp Mỗ của cao nguyên.” Quý Đường Đường chưa thấy ai khen người khác mà bộc trực như vậy, mặt xoẹt cái đỏ bừng, Nhạc Phong không chút lưu tình dội nước lã: “Đường Đường, người Tạng khen em, em đừng cho là thật, bọn họ không có từ nào khác để hình dung đâu, hoặc khen là Lạp Mỗ, hoặc khen là Trác Mã, cả hai đều có nghĩa là nữ thần, em mà tưởng thật thì tất cả phụ nữ trên cao nguyên đều là nữ thần hết.” Trát Tây Đa Cát gãi đầu cười hà hà: “Chính là, chính là.” Lại còn “chính là”, thế này cũng quá là thẳng thắn, Quý Đường Đường suýt nữa bất tỉnh, sau đó mới biết, “chính là” với ” Ai da” cũng là câu cửa miệng của bọn họ, tương đương với “ừ” và “à” của người Hán khi nói chuyện, mặc dù nghe không hiểu gì cũng buông một câu “chính là” trước đã, rất là khiến cho người ta phát hoảng. Xe không đi vào được, hai người xách đồ đi theo Trát Tây Đa Cát về nhà, trên đường, Nhạc Phong kể lại chuyện lần trước đến đây cho Quý Đường Đường nghe: “Mấy đứa trẻ con trong trại này chưa nhìn thấy xe bao giờ, tò mò như gì ấy, mười mấy đứa vây xung quanh, gõ gõ đập đập, còn cầm cả đá lên ném, làm anh đau lòng muốn chết.” Câu này lại nhắc nhở Quý Đường Đường: “A, Nhạc Phong, trong trại này có một đứa bé biết em.”
Trái tim Nhạc Phong nhảy lên một cái: “Biết em?”
Có người biết hoặc nhận ra Quý Đường Đường, nhiều khi, lại là một dấu hiệu rất nguy hiểm, không thể không đề phòng. Quý Đường Đường: “Ừ, là một đứa nhóc người Tạng, khoảng ba bốn tuổi, gọi em Đường Đường.” Nhạc Phong cau mày: một đứa trẻ người Tạng? Ba bốn tuổi? Cơ sở ngầm của Tần gia sẽ không đến nỗi cài ở nơi xa xôi hẻo lánh với độ tuổi thấp như vậy chứ? Lại nghĩ tiếp, suýt nữa phụt ra: “Biết cái đầu em ấy, đấy là đang đòi em kẹo*!!!” * Chữ Đường (棠) trong tên Đường Đường có nghĩa là cây Hải đường, đồng âm với chữ Đường (糖) nghĩa là kẹo Rất nhiều du khách người Hán khi đến đất Tạng đều có thói quen cho kẹo trẻ con địa phương, dĩ nhiên cũng có người cho một hai đồng tiền hay bút bi, sách vở gì đó, lâu dần khiến cho bọn trẻ tập thành quen, thấy du khách đàng hoàng sẽ chạy đến đòi kẹo gì đó, Quý Đường Đường cũng biết là mình lo lắng vô cớ, cúi đầu nhận lỗi. Nhà của Trát Tây Đa Cát nằm giữa thôn, nhà dựng từ đá đen, bên ngoài cửa sổ lại sơn màu trắng, mái nhà lại màu đỏ nhọn nhọn, cạnh cửa dùng sơn màu họa hình bát bảo cát tường. nhìn rất hỉ khánh, ngay cửa vào là nhà bếp và một cái chảo lớn, trên tường treo một hàng dài thìa muỗng bằng đồng xanh mạ vàng, lấp lóe lấp lóe, Trát Tây Đa Cát mời hai người ngồi xuống chiếc giường kiểu Tạng bên cạnh cái chảo, bảo cô vợ Trác Mã mang trà bơ và quả tạc diện lên, Trác Mã không biết nói tiếng Hán, chỉ nhìn hai người cười cười, nói gì cô ta cũng chỉ đáp một câu “chính là”. Quý Đường Đường bình thường cũng uống được trà bơ, nhưng vừa mới choáng váng vì xe, dạ dày vẫn còn khó chịu, ngửi thấy mùi bơ đã thấy hơi khó chịu, cộng thêm Đa Cát và Trác Mã lại hiếu khách, cho nhiều bơ hơn, bên trên nổi một tầng mỡ vàng bóng ngậy, Quý Đường Đường tựa như cầu cứu nhìn Nhạc Phong, sắc mặt Nhạc Phong lúc bấy giờ tương đối nghiêm túc, hạ giọng nhắc nhở cô: “Đường Đường, cái này nhất định phải uống, nếu không chủ nhà sẽ cảm thấy em coi thường cậu ta.” Câu này là thật, đàn ông người Tạng bộc trực, nói một câu đã có thể coi bạn là anh em, không vừa lòng một cái là cũng có thể rút đao thấy máu ngày, việc mời trà bơ, thoạt nhìn chỉ là một chén trà, kỳ thực ý nghĩa bên trong rất to lớn, uống hay không uống, uống rồi không uống hết, đều liên quan đến mặt mũi của chủ nhà và giao tình giữa hai bên, tuyệt đối không thể trễ nải, Quý Đường Đường tự giác được nghĩa lớn thâm sâu, thời khắc mấu chốt tuyệt không đứt đoạn, thấp giọng nói với Nhạc Phong: “Yên tâm đi, em là phái biểu diễn.” Nhạc Phong mắt lạnh nhìn cô nàng phái biểu diễn cười tươi như hoa, phi thường ưu nhã bưng chén trà bằng đồng lên, ực ực uống một hớp thấy đáy, sau đó dùng mu bàn tay quệt qua khóe miệng một cái, cười xinh đẹp với Trác Mã một tiếng, giống như muốn nói. Mùi vị rất được! Trác Mã vui mừng, quay đầu bô bô nói gì đó với Đa Cát, sau đó ôm bình bơ tới, miệng bình thoáng nghiêng, lại đổ cho Quý Đường Đường thêm một chén nữa. Quý Đường Đường trợn tròn mắt, Nhạc Phong khách khí nhìn Trác Mã mỉm cười, lại nói với Quý Đường Đường: “Toi rồi, thế này là muốn cho em uống ba chén đấy.” Có người Tạng hễ đãi khách là phải “Trà ba rượu bốn”, uống hết ba chén mới gọi là khách chủ đều vui, Nhạc Phong rất đồng cảm với Quý Đường Đường, uyển chuyển nhắc nhở cô: “Kỹ thuật diễn xuất thái quá cũng không dễ sống đâu.” Quý Đường Đường mặt thì cười nhưng trong lòng thì đắng ngắt: “Nhạc Phong, em thực sự không uống nổi.” “Chuyện này anh không giúp được em rồi.” Nhạc Phong cúi đầu uống chén trà của mình, “Nhất định phải uống đấy Đường Đường, vì đoàn kết dân tộc.” Quý Đường Đường buồn thối ruột, cô nói: “Trung ương Đảng chưa chắc đã biết em vì dân tộc mà cống hiến nhiều như vậy.” Uống xong trà bơ cũng vừa hay đến bữa tối, hiển nhiên hai vợ chồng Đa Cát cũng không định đãi khách bằng món bánh Tsampa đơn giản, cậu ta hưng phấn khoa tay múa chân với hai người: “Mì, mì ngắt, đùi dê, thịt bò yak.” Sự hưng phấn khi cuối cùng cũng có thể thoát khỏi trà bơ của Quý Đường Đường khi nhìn thấy mì ngắt xong không còn sót lại một chút nào, mì ngắt vậy mà lại có thể dùng mặt chữ để giải thích, chính là nặn sợi mì thành sợi dài, Trác Mã ngắt từng đoạn, ném vào trong nồi nước sôi. Quý Đường Đường xích lại nhìn nhìn, một nồi đầy nước với mì, đến cả một cọng hành lá cũng không thấy, cô có dự cảm không lành, quả nhiên, khi bát mì được bưng ra, cô bưng bát mà thiếu chút nữa chảy nước mắt, hạ giọng hỏi Nhạc Phong: “Không có một tí rau nào?” Nhạc Phong ừ một tiếng: “Người Tạng nuôi bò nuôi dê, em có nghe họ trồng rau bao giờ không?” “Vậy tiêu hóa làm sao được?” “Trên cao nguyên quá lạnh, đều ăn thịt bò thịt dê để chống lạnh, uống trà để tiêu hóa, nhưng đất Tạng không trồng trà được nên phải tốn công mua ở bên ngoài, con đường Trà – Mã cổ đạo chính là từ đó mà có. Trước kia trà rất đắt, một con ngựa mới đổi được một chút xíu trà.” Trong lúc nói chuyện, thịt bò thị dê cũng đã được bê lên, đựng trong âu, từng miếng to đùng, không thêm dầu muối, nấu chín xong, tẩm bột cay lên để dùng, Quý Đường Đường cảm thấy đầu mình đang to ra, Đa Cát nhiệt tình gắp một miếng to vào cái đĩa nhỏ trước mặt hai người, thịt bò Tây Tạng có nhiều gân, cắn cũng rất mất sức, Quý Đường Đường cuối cùng cũng ý thức được trước kia mình hạnh phúc đến cỡ nào: “Nhạc Phong, em có thể ăn mì ăn liền được không?” Nhạc Phong nghiến răng với cô: “Chủ nhà nhiệt tình tiếp đãi như vậy, em lại đi nấu mì ăn liền, em như vậy chẳng phải là vả vào mặt Đa Cát hay sao? Em định để cậu ta chọc cho anh một dao đúng không? Sao em lại có thể ác như thế được cơ chứ?” Quý Đường Đường ấm ức nhìn Nhạc Phong, Nhạc Phong vừa đấm vừa xoa an ủi cô: “Ngoan nào, vì sự đoàn kết của các dân tộc, Tạng Hán hữu nghị bắt nguồn xa, dòng chảy dài, chỉ trông biểu hiện tối nay của em thôi đấy, ba đời lãnh đạo lão trung thanh của chúng ta đã cố gắng vì sự đoàn kết hai tộc Tạng Hán, không thể để bị hủy hoại trên tay mình em được.” Quý Đường Đường lại gắng gượng ăn thêm một chút, nói chuyện cũng thành nức nở: “Nhạc Phong, em thật có lỗi với Tổ quốc, có lỗi với Đảng, anh mà bắt em ăn nữa thì chẳng bằng đào cái hố chôn quách em đi.” Nhạc Phong thở dài, anh cúi đầu sùm sụp ăn xong bát của mình, thăm dò thấy Đa Cát không nhìn qua bên này, nhanh chóng đổ bát của Quý Đường Đường sang bát mình, lại gắp mấy miếng thịt bò Tây Tạng trong đĩa của cô qua. Quý Đường Đường cảm động đến mức lệ nóng quanh tròng, thâm tình thổ lộ với Nhạc Phong: “Sao trước kia em không phát hiện ra anh lại đẹp trai như vậy chứ!” Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi: “Xích qua một bên đi, đừng có mà nịnh anh!” “Ai da, Lạp Mỗ, thích ăn thế à, còn nữa, một âu, ăn, gắp nữa đi!” Da đầu Quý Đường Đường tê rần, cô nhìn Đa Cát cười mà còn khó coi hơn cả khóc: “Tôi no rồi…” “Ai da, người Hán các người, quá khách khí, bạn bè, không nên khách khí, khách khí thì không phải bạn bè thật, tôi giận đấy, ai da, ăn, gắp nữa đi!” Cái gì gọi là thịnh tình không thể chối từ, vì tình hữu nghị Tạng Hán, nhất định phải gắp thêm, đôi đũa của Quý Đường Đường run run rồi vươn ra, Đa Cát nhiệt tình chọn giúp cô: “Miếng này này, to, ăn ngon!” Quý Đường Đường trộm nhìn Nhạc Phong, ánh mắt kia của Nhạc Phong là sắp giết người, cô vội vàng gắp một miếng nhỏ hơn. … Ăn xong được bữa cơm, Nhạc Phong thực sự là không đứng dậy nổi, Đa Cát vui vẻ vô cùng, quay đầu lại có chút oán giận Quý Đường Đường: “Ai da Lạp Mỗ, cô còn chưa ăn thoải mái, tôi nhìn ra được, cô vẫn ăn được nữa, ăn thêm nữa đi.” Nhạc Phong bị câu này của cậu ta làm cho ruột gan run rẩy, thầm nhủ ăn nữa thì cái mạng này của ông đây thực sự sẽ phải bỏ lại chỗ này, vậy nên vội vàng đổi chủ đề, bảo Đa Cát sắp xếp chỗ nghỉ. Đa Cát dẫn hai người lên gian phòng trên lầu, bên trong cũng có chảo lửa, hai chiếc giường Tạng, lúc Trác Mã gắp phân trâu bắc bếp nấu rượu, Đa Cát chạy ra chạy vào ôm hai bộ chăn đệm ra trải cho hai người, Quý Đường Đường cầm chậu đồng ra sân múc nước rửa mặt, rửa xong trở vào đã thấy Đa Cát đang bò trên bàn hí hoáy với chiếc đầu đĩa, trên bàn mới đầu không có ti vi, chắc là đã vác cái ti vi nhỏ của nhà mình lên — đạo đãi khách của người Tạng, đích thực là nhiệt tình hết chỗ chê, Quý Đường Đường có chút tò mò: “Chỗ này bắt được tín hiệu à, có những đài nào vậy?” Đa Cát lắc đầu: “Tín hiệu không có, cho hai người xem đĩa phim, chuyện Đường Tăng Lạt Ma nha, rất hay đó.” Quý Đường Đường nửa ngày trời không hiểu nổi Đường Tăng Lạt Ma là ai, cho đến khi màn ảnh hiện lên mới biết, thì ra là Tây Du Ký, cô kéo chiếc hộp giấy Đa Cát để đĩa phim lại xem, trừ Tây Du Ký ra còn có mấy chiếc đĩa phim Hoàn Châu Cách Cách, trước kia nghe nói hai bộ phim này rất được chào đón ở đất Tạng, giờ xem ra đúng là không phải bịa. Thu xếp xong xuôi, Đa Cát và Trác Mã đi xuống làm việc, để lại hai người ở trong phòng, Nhạc Phong ngồi chưa được hai phút cũng đi xuống, lúc Quý Đường Đường kéo anh lại hỏi, anh đầy một bụng tức: “Đi xuống vận động! Tiêu hóa!” Quý Đường Đường cười phì, Nhạc Phong đi rồi, cô nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên đã nhìn thấy Nhạc Phong đi xung quanh căn nhà, đi một vòng rồi hai vòng, thỉnh thoảng dừng lại vặn vẹo thắt lưng, Quý Đường Đường nhìn một lúc, thực sự không nhịn được, quay trở lại gường cười lăn lộn, khó khăn lắm ngừng lại được mới chống giường ngồi dậy xem ti vi. Nghe nói năm đó khi quay Tây Du Ký mất chừng tám năm, trình độ chế tác tinh xảo kia, những bộ phim truyền hình ăn nhanh hiện giờ không thể bằng được — cho dù hiện giờ có bật lên xem cũng không uổng là một tác phẩm tuyệt vời hấp dẫn người xem, điểm không hoàn mỹ duy nhất chính là đĩa phim của Đa Cát mua là tiếng Tạng, mặc dù có thể thông qua hình ảnh và giọng điệu mà mơ hồ đoán ra tình tiết và nội dung phim, nhưng xem lâu, tiếng Tạng tựa như sách trời vẫn khiến Quý Đường Đường dần dần mệt mỏi, đầu gật gù giống như gà mổ thóc không ngừng. Cũng không biết qua bao lâu, thân mình chợt nghiêng một cái, choàng tỉnh dậy, mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện Nhạc Phong vẫn chưa về, đia phim hẳn là đã hết, trên màn hình xanh ngắt hiện lên lời nhắc thay đĩa, xung quanh yên tĩnh đến mức khiến cho người ta hoang mang, trong một mảnh tĩnh lặng làm cho người ta có chút rờn rợn, ngoài cửa bỗng vang lên những tiếng “Cộp, cộp, cộp”, tựa như có người đang cầm thứ gì đó, không ngừng nện xuống mặt đất. Quý Đường Đường có chút căng thẳng, đánh bạo hỏi một câu: “Ai đấy? Ai ở bên ngoài?”
Nhạc Phong nói đường không đẹp đã là uyển chuyển lắm rồi, Quý Đường Đường vào nam ra bắc, cho dù đã đi qua không ít con đường mà vẫn bị đường đến Giáp Nhung làm cho điên đảo đến mặt cắt không còn hạt máu, trên thực tế, đường đi Giáp Nhung ngang hàng với đường không đi được, có mấy lần, xe nghiêng đến 45 độ, Quý Đường Đường cảm thấy chỉ một giây nữa thôi là có thể lăn bốn vòng chổng vó lên trời rồi, còn có một lần rung lắc mãnh liệt, đồ đạc đằng sau xe rào rào rớt xuống, va vào làm cô phái tránh đông tránh tây, vừa ngồi trở lại được ghế sau, thân xe lại rung lên, cả người xóc lên trên, đầu đụng vào trần xe, trước mắt sao bay lấp lánh hết ngôi này đến ngôi khác. Cuối cùng xe cũng dừng lại ở bờ ruộng ngoài Tạng trại Giáp Nhung, đã sắp hoàng hôn, mặt Quý Đường Đường không còn sắc máu, lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn khó chịu, muốn nôn lại không nôn nổi, Nhạc Phong kéo cửa sau ra, nửa đỡ nửa ôm đưa cô xuống xe, Quý Đường Đường cũng mặc kệ trên bờ ruộng đầy tuyết, đặt mông ngã ngồi xuống, hữu khí vô lực nói: “Tự anh đi tìm Trát Tây của anh đi, em không xong rồi, phải nghỉ một lúc.” Nhạc Phong xoa xoa đầu cô: “Đừng ngồi lâu trên đất, lạnh. Xe không lái vào được, anh đi tìm người, ngoan, trông xe đấy.” Quý Đường Đường tựa đầu vào cửa xe đang khép, dõi mắt nhìn Nhạc Phong đi xa dần, lại quan sát xung quanh, nói chỗ này là Tạng trại đúng là đã quá cất nhắc, thực ra chỉ là mấy dãy nhà được núi vây quanh, xung quanh giăng đầy phướn kinh, cách đó không xa có một tòa tháp màu trắng bình thản đơn sơ, gần bờ ruộng là từng hàng giá phơi cao cao, mấy chiếc còn có cỏ khô chưa cất đi, ướt nhẹp phủ đầy tuyết trắng. Quý Đường Đường nhớ lời dặn của Nhạc Phong, quay trở lại xe ngồi, xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có đôi ba tiếng chó sủa, Quý Đường Đường co mình trên ghế phụ thẫn thờ, thất thần rồi mệt mỏi, nhắm mắt lại mơ mơ màng màng suy nghĩ, cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy mui xe có tiếng gõ thùng thùng, chợt mở mắt nhìn, có một bé trai người Tạng chừng ba bốn tuổi đang ngồi trên đầu xe hăm hở gõ gõ đập đập, cũng không biết là bò lên được bằng cách nào, thấy Quý Đường Đường tỉnh dậy, sợ đến mực xẹt một cái trượt xuống dưới. Quý Đường Đường sợ cậu nhóc ngã, vội vàng xuống xe xem xét, mới vòng ra đầu xe đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, thằng bé đã chạy ra sau xe, Quý Đường Đường cúi người nhìn qua gầm xe, chỉ thấy một đôi chân ngắn tũn dưới lớp áo Tạng, cô thấy buồn cười, tựa như bà ngoại sói nén hơi lẳng lặng lùi lại phía sau, lúc ló người ra, cậu bé kia cũng vừa hay đang e dè thò đầu ra ngoài nhìn, bỗng nhiên thấy đầu cô, sợ đến mức á một tiếng, lại rụt về. Phản ứng kia, tựa như con sóc nhỏ bị kinh sợ vậy, Quý Đường Đường không nhịn được cười khanh khách, thằng nhóc kia lại ló đầu ra một chút, tò mò nhìn chằm chằm Quý Đường Đường. Trẻ con đất Tạng có đôi mắt đặc biệt sáng, trong vắt tựa như một bầu nước, vừa nhìn bạn như vậy, tựa như xuyên thấu tận trong lòng vậy —- Quý Đường Đường sững sờ trong phút chốc, cô vẫy đứa bé kia: “Ngoan, lại đây nào, nhóc tên gì hả?” Đứa bé kia chắc là nghe không hiểu cô nói gì, nghiêng đầu mút ngón tay nhìn cô, nhìn một lúc, chợt lúng búng nói với cô: “Đường… Đường…” Quý Đường Đường kinh ngạc trợn mắt há mồm, cô nhanh chóng tiến lên trước hai bước: “Sao nhóc biết tên chị là Đường Đường?” Cô vừa mới bước lên đã khiến cậu nhóc sợ hãi, hai cái chân nhỏ nhắn ngắn cũn như mọc cánh bình bịch chạy thật xa, chạy được một đoạn còn quay đầu liếc nhìn cô một cái, giống như sợ cô đuổi theo vậy, Quý Đường Đường chưa từ bỏ ý định, gọi với về phía cậu bé: “Sao nhóc biết chị tên là Đường Đường, hả?”
Gọi xong là hỏng, thằng bé đã chạy mất dạng. Quý Đường Đường đứng ngẩn ra, có chút tiu nghỉu, đứng một lúc, thấy từ xa, Nhạc Phong đang dẫn một chàng trai người Tạng đi tới, đoán đại khái chính là bạn của anh, vội vàng tiến lên đón. Người Tạng sống lâu trên cao nguyên, da chịu sự tổn hại của tia tử ngoại rất mạnh, cộng thêm hoàn cảnh khắc nghiệt, thoạt nhìn lớn tuổi hơn so với thực tế —- Quý Đường Đường còn tưởng là Trát Tây Đa Cát phải hơn Nhạc Phong sáu bảy tuổi, nào ngờ cậu ta mới chưa đầy hai mươi, mà kinh hãi hơn là, mười lăm tuổi cậu ta đã lấy vợ, đã có ba đứa con rồi! Trát Tây Đa Cát biết một chút tiếng Hán đơn giản, lúc Nhạc Phong giới thiệu với cậu ta Quý Đường Đường là bạn gái của mình, cậu ta nhìn Quý Đường Đường ngắm trái ngắm phải, sau đó tán thán: “Ai da, bạn gái, xinh đẹp giống như tiên nữ, Lạp Mỗ của cao nguyên.” Quý Đường Đường chưa thấy ai khen người khác mà bộc trực như vậy, mặt xoẹt cái đỏ bừng, Nhạc Phong không chút lưu tình dội nước lã: “Đường Đường, người Tạng khen em, em đừng cho là thật, bọn họ không có từ nào khác để hình dung đâu, hoặc khen là Lạp Mỗ, hoặc khen là Trác Mã, cả hai đều có nghĩa là nữ thần, em mà tưởng thật thì tất cả phụ nữ trên cao nguyên đều là nữ thần hết.” Trát Tây Đa Cát gãi đầu cười hà hà: “Chính là, chính là.” Lại còn “chính là”, thế này cũng quá là thẳng thắn, Quý Đường Đường suýt nữa bất tỉnh, sau đó mới biết, “chính là” với ” Ai da” cũng là câu cửa miệng của bọn họ, tương đương với “ừ” và “à” của người Hán khi nói chuyện, mặc dù nghe không hiểu gì cũng buông một câu “chính là” trước đã, rất là khiến cho người ta phát hoảng. Xe không đi vào được, hai người xách đồ đi theo Trát Tây Đa Cát về nhà, trên đường, Nhạc Phong kể lại chuyện lần trước đến đây cho Quý Đường Đường nghe: “Mấy đứa trẻ con trong trại này chưa nhìn thấy xe bao giờ, tò mò như gì ấy, mười mấy đứa vây xung quanh, gõ gõ đập đập, còn cầm cả đá lên ném, làm anh đau lòng muốn chết.” Câu này lại nhắc nhở Quý Đường Đường: “A, Nhạc Phong, trong trại này có một đứa bé biết em.”
Trái tim Nhạc Phong nhảy lên một cái: “Biết em?”
Có người biết hoặc nhận ra Quý Đường Đường, nhiều khi, lại là một dấu hiệu rất nguy hiểm, không thể không đề phòng. Quý Đường Đường: “Ừ, là một đứa nhóc người Tạng, khoảng ba bốn tuổi, gọi em Đường Đường.” Nhạc Phong cau mày: một đứa trẻ người Tạng? Ba bốn tuổi? Cơ sở ngầm của Tần gia sẽ không đến nỗi cài ở nơi xa xôi hẻo lánh với độ tuổi thấp như vậy chứ? Lại nghĩ tiếp, suýt nữa phụt ra: “Biết cái đầu em ấy, đấy là đang đòi em kẹo*!!!” * Chữ Đường (棠) trong tên Đường Đường có nghĩa là cây Hải đường, đồng âm với chữ Đường (糖) nghĩa là kẹo Rất nhiều du khách người Hán khi đến đất Tạng đều có thói quen cho kẹo trẻ con địa phương, dĩ nhiên cũng có người cho một hai đồng tiền hay bút bi, sách vở gì đó, lâu dần khiến cho bọn trẻ tập thành quen, thấy du khách đàng hoàng sẽ chạy đến đòi kẹo gì đó, Quý Đường Đường cũng biết là mình lo lắng vô cớ, cúi đầu nhận lỗi. Nhà của Trát Tây Đa Cát nằm giữa thôn, nhà dựng từ đá đen, bên ngoài cửa sổ lại sơn màu trắng, mái nhà lại màu đỏ nhọn nhọn, cạnh cửa dùng sơn màu họa hình bát bảo cát tường. nhìn rất hỉ khánh, ngay cửa vào là nhà bếp và một cái chảo lớn, trên tường treo một hàng dài thìa muỗng bằng đồng xanh mạ vàng, lấp lóe lấp lóe, Trát Tây Đa Cát mời hai người ngồi xuống chiếc giường kiểu Tạng bên cạnh cái chảo, bảo cô vợ Trác Mã mang trà bơ và quả tạc diện lên, Trác Mã không biết nói tiếng Hán, chỉ nhìn hai người cười cười, nói gì cô ta cũng chỉ đáp một câu “chính là”. Quý Đường Đường bình thường cũng uống được trà bơ, nhưng vừa mới choáng váng vì xe, dạ dày vẫn còn khó chịu, ngửi thấy mùi bơ đã thấy hơi khó chịu, cộng thêm Đa Cát và Trác Mã lại hiếu khách, cho nhiều bơ hơn, bên trên nổi một tầng mỡ vàng bóng ngậy, Quý Đường Đường tựa như cầu cứu nhìn Nhạc Phong, sắc mặt Nhạc Phong lúc bấy giờ tương đối nghiêm túc, hạ giọng nhắc nhở cô: “Đường Đường, cái này nhất định phải uống, nếu không chủ nhà sẽ cảm thấy em coi thường cậu ta.” Câu này là thật, đàn ông người Tạng bộc trực, nói một câu đã có thể coi bạn là anh em, không vừa lòng một cái là cũng có thể rút đao thấy máu ngày, việc mời trà bơ, thoạt nhìn chỉ là một chén trà, kỳ thực ý nghĩa bên trong rất to lớn, uống hay không uống, uống rồi không uống hết, đều liên quan đến mặt mũi của chủ nhà và giao tình giữa hai bên, tuyệt đối không thể trễ nải, Quý Đường Đường tự giác được nghĩa lớn thâm sâu, thời khắc mấu chốt tuyệt không đứt đoạn, thấp giọng nói với Nhạc Phong: “Yên tâm đi, em là phái biểu diễn.” Nhạc Phong mắt lạnh nhìn cô nàng phái biểu diễn cười tươi như hoa, phi thường ưu nhã bưng chén trà bằng đồng lên, ực ực uống một hớp thấy đáy, sau đó dùng mu bàn tay quệt qua khóe miệng một cái, cười xinh đẹp với Trác Mã một tiếng, giống như muốn nói. Mùi vị rất được! Trác Mã vui mừng, quay đầu bô bô nói gì đó với Đa Cát, sau đó ôm bình bơ tới, miệng bình thoáng nghiêng, lại đổ cho Quý Đường Đường thêm một chén nữa. Quý Đường Đường trợn tròn mắt, Nhạc Phong khách khí nhìn Trác Mã mỉm cười, lại nói với Quý Đường Đường: “Toi rồi, thế này là muốn cho em uống ba chén đấy.” Có người Tạng hễ đãi khách là phải “Trà ba rượu bốn”, uống hết ba chén mới gọi là khách chủ đều vui, Nhạc Phong rất đồng cảm với Quý Đường Đường, uyển chuyển nhắc nhở cô: “Kỹ thuật diễn xuất thái quá cũng không dễ sống đâu.” Quý Đường Đường mặt thì cười nhưng trong lòng thì đắng ngắt: “Nhạc Phong, em thực sự không uống nổi.” “Chuyện này anh không giúp được em rồi.” Nhạc Phong cúi đầu uống chén trà của mình, “Nhất định phải uống đấy Đường Đường, vì đoàn kết dân tộc.” Quý Đường Đường buồn thối ruột, cô nói: “Trung ương Đảng chưa chắc đã biết em vì dân tộc mà cống hiến nhiều như vậy.” Uống xong trà bơ cũng vừa hay đến bữa tối, hiển nhiên hai vợ chồng Đa Cát cũng không định đãi khách bằng món bánh Tsampa đơn giản, cậu ta hưng phấn khoa tay múa chân với hai người: “Mì, mì ngắt, đùi dê, thịt bò yak.” Sự hưng phấn khi cuối cùng cũng có thể thoát khỏi trà bơ của Quý Đường Đường khi nhìn thấy mì ngắt xong không còn sót lại một chút nào, mì ngắt vậy mà lại có thể dùng mặt chữ để giải thích, chính là nặn sợi mì thành sợi dài, Trác Mã ngắt từng đoạn, ném vào trong nồi nước sôi. Quý Đường Đường xích lại nhìn nhìn, một nồi đầy nước với mì, đến cả một cọng hành lá cũng không thấy, cô có dự cảm không lành, quả nhiên, khi bát mì được bưng ra, cô bưng bát mà thiếu chút nữa chảy nước mắt, hạ giọng hỏi Nhạc Phong: “Không có một tí rau nào?” Nhạc Phong ừ một tiếng: “Người Tạng nuôi bò nuôi dê, em có nghe họ trồng rau bao giờ không?” “Vậy tiêu hóa làm sao được?” “Trên cao nguyên quá lạnh, đều ăn thịt bò thịt dê để chống lạnh, uống trà để tiêu hóa, nhưng đất Tạng không trồng trà được nên phải tốn công mua ở bên ngoài, con đường Trà – Mã cổ đạo chính là từ đó mà có. Trước kia trà rất đắt, một con ngựa mới đổi được một chút xíu trà.” Trong lúc nói chuyện, thịt bò thị dê cũng đã được bê lên, đựng trong âu, từng miếng to đùng, không thêm dầu muối, nấu chín xong, tẩm bột cay lên để dùng, Quý Đường Đường cảm thấy đầu mình đang to ra, Đa Cát nhiệt tình gắp một miếng to vào cái đĩa nhỏ trước mặt hai người, thịt bò Tây Tạng có nhiều gân, cắn cũng rất mất sức, Quý Đường Đường cuối cùng cũng ý thức được trước kia mình hạnh phúc đến cỡ nào: “Nhạc Phong, em có thể ăn mì ăn liền được không?” Nhạc Phong nghiến răng với cô: “Chủ nhà nhiệt tình tiếp đãi như vậy, em lại đi nấu mì ăn liền, em như vậy chẳng phải là vả vào mặt Đa Cát hay sao? Em định để cậu ta chọc cho anh một dao đúng không? Sao em lại có thể ác như thế được cơ chứ?” Quý Đường Đường ấm ức nhìn Nhạc Phong, Nhạc Phong vừa đấm vừa xoa an ủi cô: “Ngoan nào, vì sự đoàn kết của các dân tộc, Tạng Hán hữu nghị bắt nguồn xa, dòng chảy dài, chỉ trông biểu hiện tối nay của em thôi đấy, ba đời lãnh đạo lão trung thanh của chúng ta đã cố gắng vì sự đoàn kết hai tộc Tạng Hán, không thể để bị hủy hoại trên tay mình em được.” Quý Đường Đường lại gắng gượng ăn thêm một chút, nói chuyện cũng thành nức nở: “Nhạc Phong, em thật có lỗi với Tổ quốc, có lỗi với Đảng, anh mà bắt em ăn nữa thì chẳng bằng đào cái hố chôn quách em đi.” Nhạc Phong thở dài, anh cúi đầu sùm sụp ăn xong bát của mình, thăm dò thấy Đa Cát không nhìn qua bên này, nhanh chóng đổ bát của Quý Đường Đường sang bát mình, lại gắp mấy miếng thịt bò Tây Tạng trong đĩa của cô qua. Quý Đường Đường cảm động đến mức lệ nóng quanh tròng, thâm tình thổ lộ với Nhạc Phong: “Sao trước kia em không phát hiện ra anh lại đẹp trai như vậy chứ!” Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi: “Xích qua một bên đi, đừng có mà nịnh anh!” “Ai da, Lạp Mỗ, thích ăn thế à, còn nữa, một âu, ăn, gắp nữa đi!” Da đầu Quý Đường Đường tê rần, cô nhìn Đa Cát cười mà còn khó coi hơn cả khóc: “Tôi no rồi…” “Ai da, người Hán các người, quá khách khí, bạn bè, không nên khách khí, khách khí thì không phải bạn bè thật, tôi giận đấy, ai da, ăn, gắp nữa đi!” Cái gì gọi là thịnh tình không thể chối từ, vì tình hữu nghị Tạng Hán, nhất định phải gắp thêm, đôi đũa của Quý Đường Đường run run rồi vươn ra, Đa Cát nhiệt tình chọn giúp cô: “Miếng này này, to, ăn ngon!” Quý Đường Đường trộm nhìn Nhạc Phong, ánh mắt kia của Nhạc Phong là sắp giết người, cô vội vàng gắp một miếng nhỏ hơn. … Ăn xong được bữa cơm, Nhạc Phong thực sự là không đứng dậy nổi, Đa Cát vui vẻ vô cùng, quay đầu lại có chút oán giận Quý Đường Đường: “Ai da Lạp Mỗ, cô còn chưa ăn thoải mái, tôi nhìn ra được, cô vẫn ăn được nữa, ăn thêm nữa đi.” Nhạc Phong bị câu này của cậu ta làm cho ruột gan run rẩy, thầm nhủ ăn nữa thì cái mạng này của ông đây thực sự sẽ phải bỏ lại chỗ này, vậy nên vội vàng đổi chủ đề, bảo Đa Cát sắp xếp chỗ nghỉ. Đa Cát dẫn hai người lên gian phòng trên lầu, bên trong cũng có chảo lửa, hai chiếc giường Tạng, lúc Trác Mã gắp phân trâu bắc bếp nấu rượu, Đa Cát chạy ra chạy vào ôm hai bộ chăn đệm ra trải cho hai người, Quý Đường Đường cầm chậu đồng ra sân múc nước rửa mặt, rửa xong trở vào đã thấy Đa Cát đang bò trên bàn hí hoáy với chiếc đầu đĩa, trên bàn mới đầu không có ti vi, chắc là đã vác cái ti vi nhỏ của nhà mình lên — đạo đãi khách của người Tạng, đích thực là nhiệt tình hết chỗ chê, Quý Đường Đường có chút tò mò: “Chỗ này bắt được tín hiệu à, có những đài nào vậy?” Đa Cát lắc đầu: “Tín hiệu không có, cho hai người xem đĩa phim, chuyện Đường Tăng Lạt Ma nha, rất hay đó.” Quý Đường Đường nửa ngày trời không hiểu nổi Đường Tăng Lạt Ma là ai, cho đến khi màn ảnh hiện lên mới biết, thì ra là Tây Du Ký, cô kéo chiếc hộp giấy Đa Cát để đĩa phim lại xem, trừ Tây Du Ký ra còn có mấy chiếc đĩa phim Hoàn Châu Cách Cách, trước kia nghe nói hai bộ phim này rất được chào đón ở đất Tạng, giờ xem ra đúng là không phải bịa. Thu xếp xong xuôi, Đa Cát và Trác Mã đi xuống làm việc, để lại hai người ở trong phòng, Nhạc Phong ngồi chưa được hai phút cũng đi xuống, lúc Quý Đường Đường kéo anh lại hỏi, anh đầy một bụng tức: “Đi xuống vận động! Tiêu hóa!” Quý Đường Đường cười phì, Nhạc Phong đi rồi, cô nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên đã nhìn thấy Nhạc Phong đi xung quanh căn nhà, đi một vòng rồi hai vòng, thỉnh thoảng dừng lại vặn vẹo thắt lưng, Quý Đường Đường nhìn một lúc, thực sự không nhịn được, quay trở lại gường cười lăn lộn, khó khăn lắm ngừng lại được mới chống giường ngồi dậy xem ti vi. Nghe nói năm đó khi quay Tây Du Ký mất chừng tám năm, trình độ chế tác tinh xảo kia, những bộ phim truyền hình ăn nhanh hiện giờ không thể bằng được — cho dù hiện giờ có bật lên xem cũng không uổng là một tác phẩm tuyệt vời hấp dẫn người xem, điểm không hoàn mỹ duy nhất chính là đĩa phim của Đa Cát mua là tiếng Tạng, mặc dù có thể thông qua hình ảnh và giọng điệu mà mơ hồ đoán ra tình tiết và nội dung phim, nhưng xem lâu, tiếng Tạng tựa như sách trời vẫn khiến Quý Đường Đường dần dần mệt mỏi, đầu gật gù giống như gà mổ thóc không ngừng. Cũng không biết qua bao lâu, thân mình chợt nghiêng một cái, choàng tỉnh dậy, mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện Nhạc Phong vẫn chưa về, đia phim hẳn là đã hết, trên màn hình xanh ngắt hiện lên lời nhắc thay đĩa, xung quanh yên tĩnh đến mức khiến cho người ta hoang mang, trong một mảnh tĩnh lặng làm cho người ta có chút rờn rợn, ngoài cửa bỗng vang lên những tiếng “Cộp, cộp, cộp”, tựa như có người đang cầm thứ gì đó, không ngừng nện xuống mặt đất. Quý Đường Đường có chút căng thẳng, đánh bạo hỏi một câu: “Ai đấy? Ai ở bên ngoài?”
Tác giả :
Vĩ Ngư