Chuồn Chuồn
Chương 37: Anh trai
Cố Gia Nhiên là vào năm 6 tuổi gặp được Phương Tinh Viễn.
Năm đó phát sinh rất nhiều chuyện: Cậu hiểu được mẹ là gì thì lại mất mẹ, cậu gặp được ba của mình, nhưng ba đối với cậu có chút lạnh lùng, cậu còn theo ba đến một nơi ở mới, sau đó liền gặp Phương Tinh Viễn.
Năm đó Phương Tinh Viễn bất quá chỉ mới 12 tuổi, vẫn còn lóc chóc. Hắn nhoài người trên lan can cầu thang cười hì hì nhìn Cố Gia Nhiên nói: “Em chính là em trai anh sao? Chào em, anh là Phương Tinh Viễn.”
Anh trai.
Kỳ diệu cỡ nào, đột nhiên cậu có thêm một papa, lại có thêm một anh trai.
Nhưng trong lòng Cố Gia Nhiên vẫn có chút sợ sệt. Lúc Cố An Dương qua đời, không hiểu sao luôn có người xì xầm về cậu, còn lén chụp hình cậu, hỏi cậu mấy câu khó hiểu, có mấy lần Tống Tâm tức giận tới mức cãi nhau với bọn họ.
Kể từ giây phút đó cậu bỗng nhiên ý thức được cuộc sống yên tĩnh của cậu có thể sẽ không còn quay trở lại.
Cậu có chút buồn phiền, lại không làm gì được.
Nên khi tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm, cậu càng trở nên cẩn thận kỹ lưỡng hơn. Cho nên khi đối diện với gương mặt cười đến rực rỡ quá phận kia của Phương Tinh Viễn, cậu chỉ là lặng lẽ vòng qua hắn, trốn về phòng của mình.
Phương Tinh Viễn ngớ người.
Hắn cảm thấy trời sắp sập rồi, hắn luôn là người gặp người người thích, tại sao em trai mới tới nhìn hắn lại giống như nhìn phần tử xấu vậy hả?!
Hắn không thể nào chấp nhận được!
Trẻ con luôn có tính hiếu thắng, giống như để chứng minh sức hấp dẫn của mình, Phương Tinh Viễn bắt đầu quấn lấy Cố Gia Nhiên không tha. Cố Gia Nhiên dù đề phòng như thế nào đi nữa, so với hắn rốt cuộc vẫn là đứa con nít, vì vậy khi anh trai cậu nhiệt liệt mời cậu vào phòng chơi máy bay mô hình, cậu động lòng.
“Nhưng mà, bác Phương nói là phòng của anh, không thể tùy tiện vào.” Lúc Cố Gia Nhiên đến Phương gia, Phương Tinh Viễn đang ở nước ngoài. Phương Tinh Viễn là người rất có ý thức bảo vệ lãnh địa của mình, không thích người khác đụng vào đồ của mình, cho nên bác Phương quản gia ở nhà nói riêng với cậu căn phòng đó không thể vào.
Phương Tinh Viễn nhíu mày: “Em là ai chứ? Em là em trai anh! Của anh chính là của em!”
“Oh.” Cố Gia Nhiên không hiểu sao có chút vui vui.
Lúc đó Phương Tinh Viễn đã nhận ra: Cố Gia Nhiên thật ngoan, rất ngoan, ngoan đến hơi quá đáng. Dù ngay cả lúc chơi đồ chơi cũng không giống những đứa trẻ khác kích động la to, cậu chỉ lặng lẽ ngồi một mình ở trên thảm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn cười một cái, dường như rất vui vẻ. Phương Tinh Viễn ngồi trước bàn làm bài tập, thấy cậu như vậy, nói: “Một mình chơi không vui, chờ anh làm bài tập xong chơi với em.”
“Thật không? Em vẫn luôn chơi một mình.”
“Hả? Mẹ em không chơi với em sao?”
“Mẹ em phải làm việc. Hơn nữa hiện tại chết rồi.”
Phương Tinh Viễn dừng bút lại: “Chết?”
Cố Gia Nhiên nhìn máy bay: “Chết.”
Chết đối với một đứa bé mà nói, có ý nghĩa như thế nào, cậu không hiểu lắm. Nhưng đối với Phương Tinh Viễn mà nói, cũng đã đủ lây cảm động, bởi vì mẹ hắn cũng đã chết. Hắn mãi mãi nhớ rõ cái đêm rét lạnh đó, mẹ sau khi ngủ say mãi mãi không tỉnh lại nữa.
Phương Tinh Viễn đẩy sách bài tập ra, ngồi xuống nhìn Cố Gia Nhiên: “Đừng sợ, về sau anh dẫn em đi lăn lộn! Có thịt tuyệt đối không ăn rau!” Đây là lời thoại mới hắn học được trong TV — “Cho ta ăn thịt, tuyệt đối sẽ không thiếu ngươi một hớp canh.” Không biết hắn làm sao lại nhớ thành như vậy.
Cố Gia Nhiên nhìn hắn: “Nhưng em thích ăn rau.”
Phương Tinh Viễn luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu: “Vậy vừa ăn thịt vừa ăn rau!”
Cứ như vậy, từ đó về sau Cố Gia Nhiên như cái đuôi nhỏ của Phương Tinh Viễn. Phương Nguyên luôn bận rộn nhiều việc, một năm gặp hắn được có mấy ngày, hơn nữa từ nhỏ Phương Tinh Viễn đã đặc biệt khỏe mạnh, năng lực tự lo liệu rất cao, còn có bác Phương trông nom, vì vậy việc chăm sóc Cố Gia Nhiên liền rơi vào trên đầu Phương Tinh Viễn. Phương Tinh Viễn lần đầu làm anh trai người ta, cảm giác mình là người lớn rồi, cực kỳ để bụng với Cố Gia Nhiên: Dạy học, kiểm tra bài tập, mua quần áo, ngay cả chữ ký bài tập hắn cũng bắt chước bút tích Phương Nguyên ký thay, thiếu điều đi họp phu huynh cho thôi.
Cứ như vậy vài năm. Cố Gia Nhiên từ 6 tuổi lên 10 tuổi, Phương Tinh Viễn cũng lên cao trung.
Trường Cố Gia Nhiên học cách nhà không xa, mỗi ngày cậu đều đi bộ để đi học. Nhưng mà có một ngày, giờ tan học đã qua rất lâu cậu vẫn chưa về nhà. Phương Tinh Viễn không yên tâm, liền đến trường đón cậu, kết quả đến lớp học mới phát hiện, học sinh trong phòng đã sớm về hết, chỉ còn cậu cùng vài đứa nhóc giằng co. Cổ tay Cố Gia Nhiên bị trầy, mặt thì đỏ bừng!
Cậu đánh nhau! Em trai lúc nào cũng ngoan ngoãn vậy mà lại đánh nhau trong lớp?!
Phương Tinh Viễn lập tức nổi trận lôi đình, chạy vọt vào, xô thằng nhóc mập cầm đầu ra: “Mày là ai, hả? Dám đánh em tao?”
Nhóc mập sợ hết hồn, nhìn thấy người miệng lại cứng: “Tao biết mày, mày mới không phải anh nó, mày họ Phương, nó họ Cố! Mẹ tao nói, mẹ nó là kẻ thứ ba, nó là con riêng!”
“Phi, mày biết cái gì hả! Họ Cố thì sao, mẹ tao cũng họ Cố!” Ở trước mặt hắn dám khua môi múa mép đúng là chán sống!
“Mẹ nó hại chết mẹ mày, mày còn giúp nó, ba nó cũng không để ý tới nó, mày xem họp phụ huynh từ đó tới giờ cũng không thấy tới!” Nhóc mập đó không biết sống chết còn gây hấn với hắn.
Máu Phương Tinh Viễn lập tức vọt thẳng tới đỉnh đầu, đem nhóc mập đạp thẳng xuống đất: “Mày lặp lại lần nữa?!” Nói hắn ỷ lớn hiếp nhỏ hắn cũng nhận!
Nhóc mập đương nhiên chưa từng bị thế này, hốc mắt đỏ bừng ứa đầy nước mắt mà không dám khóc, mấy đứa nhỏ khác cũng bị dọa sợ.
“Nó, là Tiểu Hoàng Tử nhà bọn tao.” Phương Tinh Viễn chỉ chỉ Cố Gia Nhiên, lại chỉ mình: “Tao, là Đại Hoàng Tử!”
“Ba tao không rảnh tham gia họp phụ huynh là bởi vì ổng phải kiếm tiền, cho tụi này cưới công chúa!”
“Công chúa mày hiểu không? Phi, mày chắc còn chưa từng nghe qua!!”
Không biết có phải là hai từ “Hoàng tử” và “Công chúa” quá có lực trấn áp hay không, mãi cho đến khi Phương Tinh Viễn nổi giận đùng đùng lôi Cố Gia Nhiên rời khỏi, mấy đứa nhóc đó vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đương nhiên, vết bầm trên người nhóc mập không dấu được, việc này bị mẹ nhóc mập báo với trường học. Trường không còn cách nào khác, phụ huynh trong này đều không dễ trêu, họ chỉ có thể gọi Phương Nguyên tới, nói rõ sự việc.
Phương Nguyên về đến nhà liền xách Phương Tinh Viễn tới thư phòng. Khi đó Phương Tinh Viễn đang ở tuổi dậy thì, tính tình nóng nảy, cái gì cũng dám nói, hắn cứng cổ trách móc Phương Nguyên không đúng, hai người cãi nhau ầm ĩ một trận.
“Ba biết mấy đứa đó nói thế nào không? Nói mẹ em hại chết mẹ con, là bị con bắt gặp!”
“Vậy là con có thể đánh người? Người ta vẫn còn nhỏ, con bao lớn?!”
“Thúi lắm! Con nít thì sao, con nít là có thể nói bậy hả, Gia Nhiên mới là con nít! Em nó cũng bị thương!”
“Con lặp lại lần nữa?! Con nói gì với ba?!”
“Ba lại còn nói giúp đám kia!”
“Là con có lỗi trước!”
“Con không sai!”
Phương Nguyên nổi giận: “Chính con cũng là con nít, dính vào làm cái gì, con nói cho ba biết, chờ ba trở lại tự nhiên sẽ xử lý!”
Phương Tinh Viễn không nói gì.
Phương Nguyên thoáng bình tĩnh, đang muốn mở miệng, Phương Tinh Viễn lại nói thêm: “‘Kỹ năng diễn xuất’ trang 121.”
Phương Nguyên cả người ngây ngẩn.
Phương Tinh Viễn nhìn về phía ông: “Có một tấm hình, con 8 tuổi đã thấy, là mẹ Gia Nhiên, có phải không?”
Phương Nguyên có chút khiếp sợ, không biết nên mở miệng như thế nào.
“Lúc 8 tuổi con nhìn thấy tấm hình đó đưa cho mẹ xem, mẹ nhìn thấy tấm hình đó cười đến vô cùng vui vẻ.”
“Con hỏi cô ấy là ai, mẹ nói, là một người rất quan trọng rất quan trọng.”
“Mẹ kêu con yên lặng trả ảnh về chỗ cũ, kêu con không nên hỏi ba, cũng không cho nói ra.”
“Sau này con mới biết cô đó là Cố An Dương.”
“Con không hiểu chuyện người lớn của mọi người, nhưng con nhớ khi mẹ nhìn thấy hình của Cố An Dương, đó là lần mẹ cười vui vẻ nhất từ khi bệnh tới nay.”
“Con nghĩ, người có thể khiến cho mẹ vui, nhất định không phải là người xấu.”
“Mà bây giờ, cả hai đều chết hết.”
“Đi ra ngoài.” Phương Nguyên nhìn Phương Tinh Viễn, “Phương Tinh Viễn, cút ra ngoài!”
Phương Nguyên rất ít khi gọi cả họ tên hắn, Phương Tinh Viễn biết ông tức giận, vì vậy cũng không quay đầu lại rời đi.
Cố Gia Nhiên đứng ở góc cầu thang nghe cả tràng khắc khẩu, giọng của bọn họ thật sự quá lớn.
Cậu bỗng nhiên có chút mờ mịt, lại thấy có chút may mắn: May mà, cậu còn có anh.
Không biết có phải là nhờ trận khắc khẩu đó đã nhắc nhở Phương Nguyên hay không, hoặc là lo Phương Tinh Viễn lại gây chuyện, ông dần dần từ chối một vài công việc, ở nhà cùng hai đứa con trai.
Lúc đầu Cố Gia Nhiên có chút không quen, trong nhà từ trước tới nay chỉ có cậu, Phương Tinh Viễn, và bác Phương. Hiện tại bỗng nhiên có thêm một người, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào. Nhưng mà, cậu lại là có chút vui vẻ.
Từ trước đến nay, cậu luôn hâm mộ cảm giác giữa Phương Tinh Viễn và Phương Nguyên, rất thân mật. Mà giữa cậu cùng Phương Nguyên, có lẽ là xa cách quá lâu, luôn có chút xa lạ. Có thể là Phương Nguyên cũng ý thức được điểm này, cho nên tận lực dành thời gian ở nhà.
Vào sinh nhật Cố Gia Nhiên, Phương Tinh Viễn luôn kêu gào phải bù đắp thật nhiều cho Gia Nhiên, phải đi nơi đắt tiền nhất. Thế là Phương Nguyên liền đặt một nhà hàng ở cao ốc cao nhất thành phố. Tại nơi này, Phương Tinh Viễn tặng Cố Gia Nhiên một cây bút máy, sau đó hắn đẩy đẩy Phương Nguyên: “Ba, ba thì sao?”
Phương Nguyên lấy ra một cái hộp, Phương Tinh Viễn so với Cố Gia Nhiên còn gấp gáp hơn, mở ra xem, là một đồng hồ đeo tay. Phương Tinh Viễn nhìn về phía Cố Gia Nhiên, thể hiện sự ngạc nhiên quá lố: “Woa, đẹp quá! Đúng lúc cái hiện tại của Gia Nhiên bị vỡ, ba thật sâu sắc! Gia Nhiên em nhanh đeo cho anh xem!”
Cố Gia Nhiên đeo đồng hồ lên tay: Mặt đồng hồ màu xanh đen, giống như bầu trời sao thăm thẳm. Cố Gia Nhiên cười đến mặt đỏ rần.
Đến khi lên đại học, Phương Tinh Viễn tham gia câu lạc bộ kịch của trường, hắn thích diễn xuất. Hắn dẫn theo Cố Gia Nhiên đến câu lạc bộ chơi mấy lần, có một lần thiếu người, Cố Gia Nhiên còn giúp câu lạc bộ cầm máy quay video tuyên truyền, quay tới cảnh của Phương Tinh Viễn, hắn nói: “Một người chỉ có một kiếp, thật nhàm chán. Nhưng là diễn viên, bạn sẽ có rất nhiều cuộc đời, vô cùng sinh động!”
Lúc nói câu này, Phương Tinh Viễn ngồi trên ghế nghiêng đầu một chút, sau đó nhìn vào camera, nở nụ cười.
Khi về nhà, Phương Tinh Viễn luôn nói sau khi tốt nghiệp, hắn sẽ làm diễn viên. Hắn hỏi Cố Gia Nhiên lớn lên muốn làm cái gì, Cố Gia Nhiên suy nghĩ một hồi: “Muốn làm thầy giáo.”
“Tại sao?”
“Tại vì có nghỉ đông và nghỉ hè.”
Phương Tinh Viễn vỗ đầu cậu: “Không có tiền đồ. Nhưng mà –” Hắn suy nghĩ một hồi lại cười rộ lên: “– em làm giáo sư ngữ văn đi! Sau này nghỉ đông và nghỉ hè viết kịch bản, anh diễn nam chính, ba làm đạo diễn!”
Hắn càng nói càng hưng phấn: “Chúng ta một nhà ba người toàn lực xuất kích, đem tất cả giải thưởng lớn nhỏ cầm hết!”
Cố Gia Nhiên chớp mắt ẩn ý: “Anh, anh diễn nam chính, chị Phỉ Phỉ diễn nữ chính sao?”
Phương Tinh Viễn “chậc” một cái nói: “Thằng nhóc này, sao tinh mắt vậy hả!”
Cố Gia Nhiên cười ha ha: “Anh, em muốn nói cho ba biết.” Cậu cười nhanh chóng chạy đi.
Phương Tinh Viễn đuổi sát theo: “Tưởng anh không dám đánh em hả!”
Dưới ánh chiều tà, bóng lưng của hai người kéo rất dài rất dài.
Sau đó, Cố Gia Nhiên đến 16 tuổi. Lúc này việc học của Phương Tinh Viễn bắt đầu trở nên rất bận, hắn còn phải làm công cho đoàn phim, bởi vì Phương Nguyên phản đối hắn làm diễn viên, hắn liền thề sẽ dựa vào chính bản thân mình tạo ra một mảnh trời riêng. Cũng may lúc hắn hai mươi tuổi, Phương Nguyên tặng cho hắn một chiếc xe, có xe thay đi bộ, cuối cùng cũng không cần chạy khắp nơi nữa.
Ngày sinh nhật 16 tuổi, Cố Gia Nhiên rất hưng phấn. Tuy mấy ngày nay không biết vì sao Phương Nguyên có phần sa sút tinh thần, cũng quên mất sinh nhật cậu. Nhưng Phương Tinh Viễn đã sớm nói với cậu, sẽ dẫn cậu đi cắm trại ở núi Dương Đỉnh, có người nói sao ở đó rất rõ rất đẹp, Cố Gia Nhiên chờ mong đã lâu. Nhưng mà chờ đến tối, Phương Tinh Viễn mới mệt mỏi về nhà.
Phương Tinh Viễn thấy ánh mắt mong chờ của Cố Gia Nhiên, vỗ đầu một cái: “A a a, xin lỗi, Gia Nhiên, anh quên mất!”
Cố Gia Nhiên có chút thất vọng, bất quá cậu vẫn cười nói: “Anh không sao mà, lần sau chúng ta đi!”
Phương Tinh Viễn bĩu môi: “Đàn ông chân chính không thất hứa, đi, lấy đồ đi!”
Cố Gia Nhiên có chút do dự, cậu nhìn ra Phương Tinh Viễn rất mệt, nhưng cậu không khống chế được sự cám dỗ trong lòng, vẫn nghe theo đem đồ lên xe.
Từ nhà đến núi Dương Đỉnh cần đi một đoạn cao tốc, đường xe không lâu lắm, cũng chỉ 40 phút. Tuy đầu óc Phương Tinh Viễn có chút mê man, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Cố Gia Nhiên, liền cảm thấy cực khổ mấy cũng đáng giá.
Cố Gia Nhiên ngồi trên xe vui vẻ nghĩ: Đây đúng là sinh nhật tuyệt vời nhất!
Cậu thật sự rất vui, vui đến mức khi xe tải tông vào, lúc Phương Tinh Viễn nhào lên trên người cậu, khóe miệng của cậu vẫn đang cong lên.
Trước mắt toàn là máu, trên người, trên mặt cậu toàn là máu, không biết là của cậu hay là của Phương Tinh Viễn. Cổ họng Cố Gia Nhiên giống như bị cái gì siết lại, cậu muốn kêu, nhưng không kêu được. Lưu lại trong trí nhớ cậu, là hình ảnh cuối cùng của Phương Tinh Viễn, hắn mở miệng nói gì đó.
Nhưng hắn đã không phát ra được thanh âm nào.
Gương mặt đã từng rất sinh động hoạt bát ở trước mắt Cố Gia Nhiên nhanh chóng mất đi sức sống. Nhưng cậu vẫn đã nhìn ra, nhìn ra câu nói cuối cùng Phương Tinh Viễn nói với cậu.
“Đừng sợ.”
Quá đau, đau đến mức mỗi lần Cố Gia Nhiên nhớ lại là dằn vặt từng giây từng phút.
“Em bị thương nhẹ, nhưng Tinh Viễn chết.”
“Ba em ngồi trước phòng cấp cứu, cúi đầu, không nói chuyện. Em rất sợ, muốn la, muốn khóc, nhưng em lại cảm thấy, em hẳn là nên an ủi ông trước.”
“Em…” Bỗng nhiên toàn thân Cố Gia Nhiên run rẩy, giọng nói đã không thể duy trì bình tĩnh nữa.
Ôn Ngôn bỗng nhiên ý thức được điều gì, hắn ép Cố Gia Nhiên nhìn hắn: “Gia Nhiên, dừng lại, anh không muốn biết nữa!”
Cố Gia Nhiên miễn cưỡng giữ bình tĩnh lại, nở nụ cười: “Đều đã qua. Ôn Ngôn, đều đã qua.”
“Em bước lên… Em không biết nên mở lời làm sao…”
“Ba em ngẩng đầu… mắt ông rất đỏ… nhìn em nói…”
“Vì sao chết không phải em?”
Năm đó phát sinh rất nhiều chuyện: Cậu hiểu được mẹ là gì thì lại mất mẹ, cậu gặp được ba của mình, nhưng ba đối với cậu có chút lạnh lùng, cậu còn theo ba đến một nơi ở mới, sau đó liền gặp Phương Tinh Viễn.
Năm đó Phương Tinh Viễn bất quá chỉ mới 12 tuổi, vẫn còn lóc chóc. Hắn nhoài người trên lan can cầu thang cười hì hì nhìn Cố Gia Nhiên nói: “Em chính là em trai anh sao? Chào em, anh là Phương Tinh Viễn.”
Anh trai.
Kỳ diệu cỡ nào, đột nhiên cậu có thêm một papa, lại có thêm một anh trai.
Nhưng trong lòng Cố Gia Nhiên vẫn có chút sợ sệt. Lúc Cố An Dương qua đời, không hiểu sao luôn có người xì xầm về cậu, còn lén chụp hình cậu, hỏi cậu mấy câu khó hiểu, có mấy lần Tống Tâm tức giận tới mức cãi nhau với bọn họ.
Kể từ giây phút đó cậu bỗng nhiên ý thức được cuộc sống yên tĩnh của cậu có thể sẽ không còn quay trở lại.
Cậu có chút buồn phiền, lại không làm gì được.
Nên khi tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm, cậu càng trở nên cẩn thận kỹ lưỡng hơn. Cho nên khi đối diện với gương mặt cười đến rực rỡ quá phận kia của Phương Tinh Viễn, cậu chỉ là lặng lẽ vòng qua hắn, trốn về phòng của mình.
Phương Tinh Viễn ngớ người.
Hắn cảm thấy trời sắp sập rồi, hắn luôn là người gặp người người thích, tại sao em trai mới tới nhìn hắn lại giống như nhìn phần tử xấu vậy hả?!
Hắn không thể nào chấp nhận được!
Trẻ con luôn có tính hiếu thắng, giống như để chứng minh sức hấp dẫn của mình, Phương Tinh Viễn bắt đầu quấn lấy Cố Gia Nhiên không tha. Cố Gia Nhiên dù đề phòng như thế nào đi nữa, so với hắn rốt cuộc vẫn là đứa con nít, vì vậy khi anh trai cậu nhiệt liệt mời cậu vào phòng chơi máy bay mô hình, cậu động lòng.
“Nhưng mà, bác Phương nói là phòng của anh, không thể tùy tiện vào.” Lúc Cố Gia Nhiên đến Phương gia, Phương Tinh Viễn đang ở nước ngoài. Phương Tinh Viễn là người rất có ý thức bảo vệ lãnh địa của mình, không thích người khác đụng vào đồ của mình, cho nên bác Phương quản gia ở nhà nói riêng với cậu căn phòng đó không thể vào.
Phương Tinh Viễn nhíu mày: “Em là ai chứ? Em là em trai anh! Của anh chính là của em!”
“Oh.” Cố Gia Nhiên không hiểu sao có chút vui vui.
Lúc đó Phương Tinh Viễn đã nhận ra: Cố Gia Nhiên thật ngoan, rất ngoan, ngoan đến hơi quá đáng. Dù ngay cả lúc chơi đồ chơi cũng không giống những đứa trẻ khác kích động la to, cậu chỉ lặng lẽ ngồi một mình ở trên thảm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn cười một cái, dường như rất vui vẻ. Phương Tinh Viễn ngồi trước bàn làm bài tập, thấy cậu như vậy, nói: “Một mình chơi không vui, chờ anh làm bài tập xong chơi với em.”
“Thật không? Em vẫn luôn chơi một mình.”
“Hả? Mẹ em không chơi với em sao?”
“Mẹ em phải làm việc. Hơn nữa hiện tại chết rồi.”
Phương Tinh Viễn dừng bút lại: “Chết?”
Cố Gia Nhiên nhìn máy bay: “Chết.”
Chết đối với một đứa bé mà nói, có ý nghĩa như thế nào, cậu không hiểu lắm. Nhưng đối với Phương Tinh Viễn mà nói, cũng đã đủ lây cảm động, bởi vì mẹ hắn cũng đã chết. Hắn mãi mãi nhớ rõ cái đêm rét lạnh đó, mẹ sau khi ngủ say mãi mãi không tỉnh lại nữa.
Phương Tinh Viễn đẩy sách bài tập ra, ngồi xuống nhìn Cố Gia Nhiên: “Đừng sợ, về sau anh dẫn em đi lăn lộn! Có thịt tuyệt đối không ăn rau!” Đây là lời thoại mới hắn học được trong TV — “Cho ta ăn thịt, tuyệt đối sẽ không thiếu ngươi một hớp canh.” Không biết hắn làm sao lại nhớ thành như vậy.
Cố Gia Nhiên nhìn hắn: “Nhưng em thích ăn rau.”
Phương Tinh Viễn luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu: “Vậy vừa ăn thịt vừa ăn rau!”
Cứ như vậy, từ đó về sau Cố Gia Nhiên như cái đuôi nhỏ của Phương Tinh Viễn. Phương Nguyên luôn bận rộn nhiều việc, một năm gặp hắn được có mấy ngày, hơn nữa từ nhỏ Phương Tinh Viễn đã đặc biệt khỏe mạnh, năng lực tự lo liệu rất cao, còn có bác Phương trông nom, vì vậy việc chăm sóc Cố Gia Nhiên liền rơi vào trên đầu Phương Tinh Viễn. Phương Tinh Viễn lần đầu làm anh trai người ta, cảm giác mình là người lớn rồi, cực kỳ để bụng với Cố Gia Nhiên: Dạy học, kiểm tra bài tập, mua quần áo, ngay cả chữ ký bài tập hắn cũng bắt chước bút tích Phương Nguyên ký thay, thiếu điều đi họp phu huynh cho thôi.
Cứ như vậy vài năm. Cố Gia Nhiên từ 6 tuổi lên 10 tuổi, Phương Tinh Viễn cũng lên cao trung.
Trường Cố Gia Nhiên học cách nhà không xa, mỗi ngày cậu đều đi bộ để đi học. Nhưng mà có một ngày, giờ tan học đã qua rất lâu cậu vẫn chưa về nhà. Phương Tinh Viễn không yên tâm, liền đến trường đón cậu, kết quả đến lớp học mới phát hiện, học sinh trong phòng đã sớm về hết, chỉ còn cậu cùng vài đứa nhóc giằng co. Cổ tay Cố Gia Nhiên bị trầy, mặt thì đỏ bừng!
Cậu đánh nhau! Em trai lúc nào cũng ngoan ngoãn vậy mà lại đánh nhau trong lớp?!
Phương Tinh Viễn lập tức nổi trận lôi đình, chạy vọt vào, xô thằng nhóc mập cầm đầu ra: “Mày là ai, hả? Dám đánh em tao?”
Nhóc mập sợ hết hồn, nhìn thấy người miệng lại cứng: “Tao biết mày, mày mới không phải anh nó, mày họ Phương, nó họ Cố! Mẹ tao nói, mẹ nó là kẻ thứ ba, nó là con riêng!”
“Phi, mày biết cái gì hả! Họ Cố thì sao, mẹ tao cũng họ Cố!” Ở trước mặt hắn dám khua môi múa mép đúng là chán sống!
“Mẹ nó hại chết mẹ mày, mày còn giúp nó, ba nó cũng không để ý tới nó, mày xem họp phụ huynh từ đó tới giờ cũng không thấy tới!” Nhóc mập đó không biết sống chết còn gây hấn với hắn.
Máu Phương Tinh Viễn lập tức vọt thẳng tới đỉnh đầu, đem nhóc mập đạp thẳng xuống đất: “Mày lặp lại lần nữa?!” Nói hắn ỷ lớn hiếp nhỏ hắn cũng nhận!
Nhóc mập đương nhiên chưa từng bị thế này, hốc mắt đỏ bừng ứa đầy nước mắt mà không dám khóc, mấy đứa nhỏ khác cũng bị dọa sợ.
“Nó, là Tiểu Hoàng Tử nhà bọn tao.” Phương Tinh Viễn chỉ chỉ Cố Gia Nhiên, lại chỉ mình: “Tao, là Đại Hoàng Tử!”
“Ba tao không rảnh tham gia họp phụ huynh là bởi vì ổng phải kiếm tiền, cho tụi này cưới công chúa!”
“Công chúa mày hiểu không? Phi, mày chắc còn chưa từng nghe qua!!”
Không biết có phải là hai từ “Hoàng tử” và “Công chúa” quá có lực trấn áp hay không, mãi cho đến khi Phương Tinh Viễn nổi giận đùng đùng lôi Cố Gia Nhiên rời khỏi, mấy đứa nhóc đó vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đương nhiên, vết bầm trên người nhóc mập không dấu được, việc này bị mẹ nhóc mập báo với trường học. Trường không còn cách nào khác, phụ huynh trong này đều không dễ trêu, họ chỉ có thể gọi Phương Nguyên tới, nói rõ sự việc.
Phương Nguyên về đến nhà liền xách Phương Tinh Viễn tới thư phòng. Khi đó Phương Tinh Viễn đang ở tuổi dậy thì, tính tình nóng nảy, cái gì cũng dám nói, hắn cứng cổ trách móc Phương Nguyên không đúng, hai người cãi nhau ầm ĩ một trận.
“Ba biết mấy đứa đó nói thế nào không? Nói mẹ em hại chết mẹ con, là bị con bắt gặp!”
“Vậy là con có thể đánh người? Người ta vẫn còn nhỏ, con bao lớn?!”
“Thúi lắm! Con nít thì sao, con nít là có thể nói bậy hả, Gia Nhiên mới là con nít! Em nó cũng bị thương!”
“Con lặp lại lần nữa?! Con nói gì với ba?!”
“Ba lại còn nói giúp đám kia!”
“Là con có lỗi trước!”
“Con không sai!”
Phương Nguyên nổi giận: “Chính con cũng là con nít, dính vào làm cái gì, con nói cho ba biết, chờ ba trở lại tự nhiên sẽ xử lý!”
Phương Tinh Viễn không nói gì.
Phương Nguyên thoáng bình tĩnh, đang muốn mở miệng, Phương Tinh Viễn lại nói thêm: “‘Kỹ năng diễn xuất’ trang 121.”
Phương Nguyên cả người ngây ngẩn.
Phương Tinh Viễn nhìn về phía ông: “Có một tấm hình, con 8 tuổi đã thấy, là mẹ Gia Nhiên, có phải không?”
Phương Nguyên có chút khiếp sợ, không biết nên mở miệng như thế nào.
“Lúc 8 tuổi con nhìn thấy tấm hình đó đưa cho mẹ xem, mẹ nhìn thấy tấm hình đó cười đến vô cùng vui vẻ.”
“Con hỏi cô ấy là ai, mẹ nói, là một người rất quan trọng rất quan trọng.”
“Mẹ kêu con yên lặng trả ảnh về chỗ cũ, kêu con không nên hỏi ba, cũng không cho nói ra.”
“Sau này con mới biết cô đó là Cố An Dương.”
“Con không hiểu chuyện người lớn của mọi người, nhưng con nhớ khi mẹ nhìn thấy hình của Cố An Dương, đó là lần mẹ cười vui vẻ nhất từ khi bệnh tới nay.”
“Con nghĩ, người có thể khiến cho mẹ vui, nhất định không phải là người xấu.”
“Mà bây giờ, cả hai đều chết hết.”
“Đi ra ngoài.” Phương Nguyên nhìn Phương Tinh Viễn, “Phương Tinh Viễn, cút ra ngoài!”
Phương Nguyên rất ít khi gọi cả họ tên hắn, Phương Tinh Viễn biết ông tức giận, vì vậy cũng không quay đầu lại rời đi.
Cố Gia Nhiên đứng ở góc cầu thang nghe cả tràng khắc khẩu, giọng của bọn họ thật sự quá lớn.
Cậu bỗng nhiên có chút mờ mịt, lại thấy có chút may mắn: May mà, cậu còn có anh.
Không biết có phải là nhờ trận khắc khẩu đó đã nhắc nhở Phương Nguyên hay không, hoặc là lo Phương Tinh Viễn lại gây chuyện, ông dần dần từ chối một vài công việc, ở nhà cùng hai đứa con trai.
Lúc đầu Cố Gia Nhiên có chút không quen, trong nhà từ trước tới nay chỉ có cậu, Phương Tinh Viễn, và bác Phương. Hiện tại bỗng nhiên có thêm một người, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào. Nhưng mà, cậu lại là có chút vui vẻ.
Từ trước đến nay, cậu luôn hâm mộ cảm giác giữa Phương Tinh Viễn và Phương Nguyên, rất thân mật. Mà giữa cậu cùng Phương Nguyên, có lẽ là xa cách quá lâu, luôn có chút xa lạ. Có thể là Phương Nguyên cũng ý thức được điểm này, cho nên tận lực dành thời gian ở nhà.
Vào sinh nhật Cố Gia Nhiên, Phương Tinh Viễn luôn kêu gào phải bù đắp thật nhiều cho Gia Nhiên, phải đi nơi đắt tiền nhất. Thế là Phương Nguyên liền đặt một nhà hàng ở cao ốc cao nhất thành phố. Tại nơi này, Phương Tinh Viễn tặng Cố Gia Nhiên một cây bút máy, sau đó hắn đẩy đẩy Phương Nguyên: “Ba, ba thì sao?”
Phương Nguyên lấy ra một cái hộp, Phương Tinh Viễn so với Cố Gia Nhiên còn gấp gáp hơn, mở ra xem, là một đồng hồ đeo tay. Phương Tinh Viễn nhìn về phía Cố Gia Nhiên, thể hiện sự ngạc nhiên quá lố: “Woa, đẹp quá! Đúng lúc cái hiện tại của Gia Nhiên bị vỡ, ba thật sâu sắc! Gia Nhiên em nhanh đeo cho anh xem!”
Cố Gia Nhiên đeo đồng hồ lên tay: Mặt đồng hồ màu xanh đen, giống như bầu trời sao thăm thẳm. Cố Gia Nhiên cười đến mặt đỏ rần.
Đến khi lên đại học, Phương Tinh Viễn tham gia câu lạc bộ kịch của trường, hắn thích diễn xuất. Hắn dẫn theo Cố Gia Nhiên đến câu lạc bộ chơi mấy lần, có một lần thiếu người, Cố Gia Nhiên còn giúp câu lạc bộ cầm máy quay video tuyên truyền, quay tới cảnh của Phương Tinh Viễn, hắn nói: “Một người chỉ có một kiếp, thật nhàm chán. Nhưng là diễn viên, bạn sẽ có rất nhiều cuộc đời, vô cùng sinh động!”
Lúc nói câu này, Phương Tinh Viễn ngồi trên ghế nghiêng đầu một chút, sau đó nhìn vào camera, nở nụ cười.
Khi về nhà, Phương Tinh Viễn luôn nói sau khi tốt nghiệp, hắn sẽ làm diễn viên. Hắn hỏi Cố Gia Nhiên lớn lên muốn làm cái gì, Cố Gia Nhiên suy nghĩ một hồi: “Muốn làm thầy giáo.”
“Tại sao?”
“Tại vì có nghỉ đông và nghỉ hè.”
Phương Tinh Viễn vỗ đầu cậu: “Không có tiền đồ. Nhưng mà –” Hắn suy nghĩ một hồi lại cười rộ lên: “– em làm giáo sư ngữ văn đi! Sau này nghỉ đông và nghỉ hè viết kịch bản, anh diễn nam chính, ba làm đạo diễn!”
Hắn càng nói càng hưng phấn: “Chúng ta một nhà ba người toàn lực xuất kích, đem tất cả giải thưởng lớn nhỏ cầm hết!”
Cố Gia Nhiên chớp mắt ẩn ý: “Anh, anh diễn nam chính, chị Phỉ Phỉ diễn nữ chính sao?”
Phương Tinh Viễn “chậc” một cái nói: “Thằng nhóc này, sao tinh mắt vậy hả!”
Cố Gia Nhiên cười ha ha: “Anh, em muốn nói cho ba biết.” Cậu cười nhanh chóng chạy đi.
Phương Tinh Viễn đuổi sát theo: “Tưởng anh không dám đánh em hả!”
Dưới ánh chiều tà, bóng lưng của hai người kéo rất dài rất dài.
Sau đó, Cố Gia Nhiên đến 16 tuổi. Lúc này việc học của Phương Tinh Viễn bắt đầu trở nên rất bận, hắn còn phải làm công cho đoàn phim, bởi vì Phương Nguyên phản đối hắn làm diễn viên, hắn liền thề sẽ dựa vào chính bản thân mình tạo ra một mảnh trời riêng. Cũng may lúc hắn hai mươi tuổi, Phương Nguyên tặng cho hắn một chiếc xe, có xe thay đi bộ, cuối cùng cũng không cần chạy khắp nơi nữa.
Ngày sinh nhật 16 tuổi, Cố Gia Nhiên rất hưng phấn. Tuy mấy ngày nay không biết vì sao Phương Nguyên có phần sa sút tinh thần, cũng quên mất sinh nhật cậu. Nhưng Phương Tinh Viễn đã sớm nói với cậu, sẽ dẫn cậu đi cắm trại ở núi Dương Đỉnh, có người nói sao ở đó rất rõ rất đẹp, Cố Gia Nhiên chờ mong đã lâu. Nhưng mà chờ đến tối, Phương Tinh Viễn mới mệt mỏi về nhà.
Phương Tinh Viễn thấy ánh mắt mong chờ của Cố Gia Nhiên, vỗ đầu một cái: “A a a, xin lỗi, Gia Nhiên, anh quên mất!”
Cố Gia Nhiên có chút thất vọng, bất quá cậu vẫn cười nói: “Anh không sao mà, lần sau chúng ta đi!”
Phương Tinh Viễn bĩu môi: “Đàn ông chân chính không thất hứa, đi, lấy đồ đi!”
Cố Gia Nhiên có chút do dự, cậu nhìn ra Phương Tinh Viễn rất mệt, nhưng cậu không khống chế được sự cám dỗ trong lòng, vẫn nghe theo đem đồ lên xe.
Từ nhà đến núi Dương Đỉnh cần đi một đoạn cao tốc, đường xe không lâu lắm, cũng chỉ 40 phút. Tuy đầu óc Phương Tinh Viễn có chút mê man, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Cố Gia Nhiên, liền cảm thấy cực khổ mấy cũng đáng giá.
Cố Gia Nhiên ngồi trên xe vui vẻ nghĩ: Đây đúng là sinh nhật tuyệt vời nhất!
Cậu thật sự rất vui, vui đến mức khi xe tải tông vào, lúc Phương Tinh Viễn nhào lên trên người cậu, khóe miệng của cậu vẫn đang cong lên.
Trước mắt toàn là máu, trên người, trên mặt cậu toàn là máu, không biết là của cậu hay là của Phương Tinh Viễn. Cổ họng Cố Gia Nhiên giống như bị cái gì siết lại, cậu muốn kêu, nhưng không kêu được. Lưu lại trong trí nhớ cậu, là hình ảnh cuối cùng của Phương Tinh Viễn, hắn mở miệng nói gì đó.
Nhưng hắn đã không phát ra được thanh âm nào.
Gương mặt đã từng rất sinh động hoạt bát ở trước mắt Cố Gia Nhiên nhanh chóng mất đi sức sống. Nhưng cậu vẫn đã nhìn ra, nhìn ra câu nói cuối cùng Phương Tinh Viễn nói với cậu.
“Đừng sợ.”
Quá đau, đau đến mức mỗi lần Cố Gia Nhiên nhớ lại là dằn vặt từng giây từng phút.
“Em bị thương nhẹ, nhưng Tinh Viễn chết.”
“Ba em ngồi trước phòng cấp cứu, cúi đầu, không nói chuyện. Em rất sợ, muốn la, muốn khóc, nhưng em lại cảm thấy, em hẳn là nên an ủi ông trước.”
“Em…” Bỗng nhiên toàn thân Cố Gia Nhiên run rẩy, giọng nói đã không thể duy trì bình tĩnh nữa.
Ôn Ngôn bỗng nhiên ý thức được điều gì, hắn ép Cố Gia Nhiên nhìn hắn: “Gia Nhiên, dừng lại, anh không muốn biết nữa!”
Cố Gia Nhiên miễn cưỡng giữ bình tĩnh lại, nở nụ cười: “Đều đã qua. Ôn Ngôn, đều đã qua.”
“Em bước lên… Em không biết nên mở lời làm sao…”
“Ba em ngẩng đầu… mắt ông rất đỏ… nhìn em nói…”
“Vì sao chết không phải em?”
Tác giả :
Bình Quả Thụ