Chuồn Chuồn
Chương 28: Khắc khẩu
Cố Gia Nhiên xuống máy bay trở về nhà — trở về biệt thự Thanh Hà kia.
Cậu vừa bước vào, đã nhìn thấy Phương Nguyên cúi sát người ở trên bàn xem giấy tờ, vừa xem vừa viết gì đó. Ông đeo kính mắt, thỉnh thoảng nhíu mày, lại lật trang trước xem lại. Ánh đèn phòng khách chiếu lên người ông, nhìn qua có chút cô đơn. Cố Gia Nhiên bỗng nhiên nhớ lại sau khi Cố An Dương qua đời, cậu lần đầu tiên nhìn thấy ông.
Khi đó ông lấy thân phận bạn tri kỉ của Cố An Dương, vì bà sắp xếp tang lễ. Ông mặc một thân tây trang màu đen, tóc ngắn, không có nhiều tóc bạc như bây giờ. Có vài lần, ông nhìn cậu, giống như nhớ tới điều gì, liền đứng ngơ ngác ở đó, sau đó một lúc, ông dùng tay che mắt lại.
Ông rất buồn.
Cố Gia Nhiên mặc dù chỉ là một đứa trẻ, cậu cũng cảm giác được. Cậu không biết chú này là ai, tang lễ rất lộn xộn bận rộn, không có ai chú ý tới cậu, cũng không có ai nói cho cậu biết.
“Chú muốn ăn kẹo không?” Cậu cầm một viên kẹo đưa cho Phương Nguyên. Cố An Dương không cho phép cậu ăn quá nhiều kẹo, hiện tại mẹ đi rồi, cậu giữ kẹo trong túi, lại không muốn ăn.
Phương Nguyên quay đầu nhìn cậu. Đôi mắt của ông rất đỏ, trong mắt còn có một tầng đau thương sâu đậm không nói ra được, toàn thân nhìn qua có chút khủng bố. Cố Gia Nhiên sợ đến lui về phía sau môt bước. Một lát sau, cậu vẫn đem kẹo đặt ở trên bàn trước mặt ông, sau đó bỏ chạy.
Đến khi mọi thứ đều được giải quyết, Tống Tâm người đại diện của Cố An Dương dẫn cậu tới trước mặt Phương Nguyên.
“Tôi muốn đưa Tiểu Nhiên đi — “
“Nó là con tôi.”
Liên tục mấy ngày không ngủ không nghỉ, toàn thân Phương Nguyên rất mệt mỏi, giọng nói lại khàn khàn.
“Nhưng anh đã có — “
“Nó là con tôi. Các người đã giấu nó sáu năm.”
Phương Nguyên lại lặp lại một lần.
Tống Tâm bỏ buộc: “Đúng, nó là con trai anh.”
Tim Cố Gia Nhiên đập bình bịch: Thì ra đây chính là ba mình.
Ông đi tới trước mặt Cố Gia Nhiên, hơi khom người, sau đó đưa tay ra: “Con đồng ý đi theo ba không?”
Ngày Cố Gia Nhiên mất mẹ, cậu lại tìm được ba của mình. Cậu không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, cậu có chút căng thẳng, còn có một chút chờ mong. Cậu cố gắng đứng thẳng, ngẩng gương mặt nhỏ lên, nghiêm trang đem tay mình đặt trong tay Phương Nguyên, nói: “Được ạ.”
Woa, tay của ba ba, thì ra lớn đến như vậy nha.
Cố Gia Nhiên dừng hồi ức, chào một tiếng: “Ba, con về rồi.”
Phương Nguyên vừa nghe thấy giọng cậu đã ngẩng đầu lên, trên mặt ông nở nụ cười ôn hòa, đứng lên thu dọn đồ trên bàn: “Có nóng không, con chờ một chút, ba đi cắt dưa hấu.”
Cố Gia Nhiên định nói không cần, mình mới vừa ăn xong, nhưng là lời đến khóe miệng lăn một vòng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Phương Nguyên bưng dưa hấu ra, mỗi một miếng được cắt rất chỉnh tề. Cố Gia Nhiên thuận tay lấy một miếng, cắn một cái.
Đến khi ăn xong một miếng dưa, Phương Nguyên rốt cục cũng mở miệng.
“Ba muốn hỏi một chuyện,” sắc mặt của ông có chút do dự, như đang suy nghĩ làm sao mở miệng, “Ba nghe được một vài tin đồn, nói con cùng Lam Hải Ôn tổng rất… rất thân … là kiểu rất thân kia.” Ông cẩn thận từng li từng tí.
Cố Gia Nhiên nhìn hạt dưa hấu trên bàn: “Anh ta là bạn trai con.”
Phương Nguyên lập tức đứng lên, lại cuống quít ngồi xuống: “Cái này… như vậy sao được?!”
“Con thích anh ta.” Cố Gia Nhiên ngữ điệu hời hợt.
Phương Nguyên có chút nóng nảy: “Gia Nhiên, chuyện này không thể nói đùa.”
Cố Gia Nhiên nhìn ông: “Con chưa bao giờ đùa với tình cảm.”
Phương Nguyên ngạc nhiên.
Qua hồi lâu, Phương Nguyên lại mở miệng nói: “Gia Nhiên, con thích đàn ông, ba không phản đối. Thế nhưng Ôn Ngôn tuyệt đối không được.”
“Vì sao Ôn Ngôn không được?”
Phương Nguyên gấp đến độ đi tới đi lui quanh bàn: “Con biết Ôn Viễn Sơn là ai không? Ôn Ngôn sau này phải thừa kế Ôn gia, nó sớm muộn cũng phải trở về kết hôn!”
“Cho dù hiện tại hai đứa rất tốt, nhưng nếu như Ôn Viễn Sơn lấy Ôn gia uy hiếp nó bỏ con, con có thể bảo đảm nó nhất định sẽ chọn con sao? Con có thể bảo đảm nó chọn con rồi sau này sẽ không hối hận sẽ không oán trách con sao?”
“Cái vị trí của Ôn Ngôn, trong giới này biết bao nhiêu người muốn bò lên giường nó, mị hoặc bao người. Con bây giờ một lòng một dạ cảm thấy nó tốt, đến một ngày nó cảm thấy đã hết hứng thú …”
Phương Nguyên xuống giọng: “Gia Nhiên, con thích đàn ông không sao, ba không phải kiểu gia trưởng không cởi mở, nếu như con cam tâm tình nguyện, tìm người bình thường sống qua ngày cũng có thể, thế nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại là Ôn Ngôn?”
Phương Nguyên thật sự cực kỳ lo lắng.
“Thế giới này nào có nhiều câu tại sao như vậy? Ba tại sao hết lần này tới lần khác thích mẹ? Sau đó lại rời khỏi mẹ?” Lời Phương Nguyên nói làm cho Cố Gia Nhiên khó chịu, cậu hiểu được ý của ông, nhưng là, cậu chợt có chút chịu không nổi.
Quả nhiên, Phương Nguyên nghe vậy cứng đờ người. Thật lâu sau, ông mới lại mở miệng nói.
“Chuyện của ba và mẹ con, không giống với tình huống của con.”
“Đối với con mà nói không có gì là không giống. Lại nói mỗi một người rồi cũng bỏ con mà đi, chí ít hiện tại, Ôn Ngôn vẫn ở bên cạnh con.”
“An Dương không có — bà ấy — ba — chúng ta đều rất thương con.”
“Thương?” Cố Gia Nhiên như bị cái chữ này chọt trúng vảy ngược, đột nhiên cao giọng: “Nhiều năm trước đây, ngài còn chẳng quan tâm tới tôi, hiện tại lại dựa vào cái gì nói thương tôi?” (Đậu: Raw chỉ có ‘ta-ngươi’, Đậu đổi thành ‘ngài’ cho thoại nó kịch tính chút)
Phương Nguyên im lặng.
Trên mặt Cố Gia Nhiên hiện lên một chút an ủi.
“Ngài có muốn biết lúc Tinh Viễn chết tôi nghĩ cái gì không?”
“Ngài mất con trai, còn đối với tôi mà nói, Tinh Viễn là cha là mẹ, là anh trai, là bạn bè.”
Sắc mặt Phương Nguyên trắng bệch. Lời Cố Gia Nhiên nói như là một thanh kiếm sắc bén, lập tức đâm xuyên người ông. Đây là một sự châm biếm đẫm máu, chứng tỏ ông làm cha có bao nhiêu thất bại.
Cố Gia Nhiên nhìn ông nghĩ, cũng tốt, sớm nên có một ngày như thế này, bọn họ cần phải xé mở vết sẹo trong lòng kia, để cho cả hai nhìn nhau thật kỹ.
“Chuyện năm đó, là lỗi của ba, nhưng dù thế nào đi nữa, con cũng không thể nói mẹ con như vậy…”
“Mẹ? Từ khi tôi bắt đầu nhận thức được, phần lớn thời gian tôi đều ở trên TV nhìn mẹ. Dì Hà nói đó là mẹ tôi, tôi nghĩ, mẹ là cái gì? Sau đó mẹ ngã bệnh, mỗi ngày ở nhà cùng tôi, tôi gần như lập tức thích mẹ, nhưng kết quả, mẹ vẫn rời khỏi tôi. Có đôi khi tôi nghĩ, mẹ tại sao muốn sinh tôi ra? Nếu như ngay từ đầu không sinh tôi — “
Phương Nguyên cắt lời cậu: “Gia Nhiên!”
Cố Gia Nhiên như không nghe thấy: “– mọi người đều giống nhau. Ba, mẹ, Tinh Viễn, nếu như không thể ở bên cạnh tôi, thì tại sao muốn tốt với tôi, tại sao nói cho tôi biết thương tôi?”
“An Dương nếu như không phải là vì con, bà ấy chí ít còn có thể sống thêm mấy năm!”
Cố Gia Nhiên sửng sốt: “Cái gì?”
Phương Nguyên đau khổ nhắm mắt lại: “Mang thai và sinh con đối với cơ thể cô ấy lúc đó là một gánh nặng rất lớn, bác sĩ kiến nghị cô ấy đừng sinh. Cô ấy vốn đã dự định không sinh, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên đổi ý.”
“Khi đó chúng ta đã… đã nhiều năm không liên lạc, một lần cuối cùng cũng quyết định không gặp ba, nhưng vẫn để lại cho ba một bức thư, đem con giao cho ba. Gia Nhiên, mẹ rất thương con.”
Cố Gia Nhiên giống như đã hiểu được: “Thì ra là thế. Ngài biết trước khi Tinh Viễn chết có phải không?”
Phương Nguyên toàn thân run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là khổ sở.
Cố Gia Nhiên không thể kiểm soát được bật cười. Qua hồi lâu, cậu mới nói: “Tình yêu của hai người, kinh thiên động địa, như một hồi chiến tranh, mà tôi, chính là vật hi sinh của chiến tranh.”
Tiểu Triệu đưa Cố Gia Nhiên về Vườn Hồng, buổi tối có chút oi bức, cậu bỗng nhiên không muốn trở về ngay, liền ngồi một mình đờ ra trên bậc thang tiểu khu.
Sau đó không tới mấy phút, điện thoại Ôn Ngôn liền gọi đến.
“Thầy Cố quả là bạc tình, xuống máy bay lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho anh.”
Gương mặt Cố Gia Nhiên dịu đi một chút, ý cười: “Em về Thanh Hà một chuyến, hiện tại trở về Vườn Hồng rồi. Em hôm nay có lẽ không thể đến Phỉ Thúy Vân Sơn.”
“Được được được, vậy em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ôn Ngôn, anh thích em ở điểm gì?”
Đầu bên điện thoại dừng một chút, dường như đang suy nghĩ: “Không biết, có lẽ thích em đẹp trai. Em thích anh ở điểm gì?”
Cố Gia Nhiên không chút nghĩ ngợi: “Thích anh tốt với em.”
Ôn Ngôn cười đi về phía trước mấy bước: “Anh như vầy là tốt với em? Em cũng quá dễ thỏa mãn rồi.”
Cố Gia Nhiên nhịn không được lau mắt một cái.
Ôn Ngôn dừng bước.
Trong một chốc giữa hai người không nói gì thêm, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù.
“Ôn Ngôn, em rất thích anh.” Cố Gia Nhiên hít mũi một cái, giọng của cậu có chút khàn, “Hôm nay trời nổi gió, hình như bị cảm.”
Ôn Ngôn đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn người đàn ông ngồi trên bậc thang kia.
“Vậy buổi tối em nhớ chú ý.”
“Ừm. “
“Cố Gia Nhiên, anh cũng rất thích em nha.”
Cố Gia Nhiên nhịn không được cười ra tiếng, lại lau mắt một cái.
“Nếu như có thể biết em sớm một chút thì tốt rồi.” Ôn Ngôn nhẹ giọng nói.
Nếu như có thể quen cậu sớm một chút, chí ít ở trong khoảng thời gian đau khổ đó, hắn có thể bầu bạn bên cạnh cậu.
Không, nếu như có thể biết cậu sớm hơn, biết đâu cậu sẽ không cần chịu nhiều đau khổ như vậy.
Một buổi tối hỏng bét, Cố Gia Nhiên ngồi ở trên bậc thang rất lâu mới về nhà. Ôn Ngôn lén đi theo cậu, thấy cậu lúc đi ngang qua hòm thư, từ bên trong lấy ra một tấm bưu thiếp, nhìn một cái, sau đó trên mặt nở nụ cười.
May mà, không tính là quá muộn.
“Bây giờ là buổi trưa 12 giờ 3 phút, Cố Gia Nhiên ngồi bên cạnh tôi viết bưu thiếp. Em ấy vừa mới ăn Thanh Long, trên mặt có dính hạt, nhưng không muốn nói cho em ấy biết.” — Ôn Ngôn
Cậu vừa bước vào, đã nhìn thấy Phương Nguyên cúi sát người ở trên bàn xem giấy tờ, vừa xem vừa viết gì đó. Ông đeo kính mắt, thỉnh thoảng nhíu mày, lại lật trang trước xem lại. Ánh đèn phòng khách chiếu lên người ông, nhìn qua có chút cô đơn. Cố Gia Nhiên bỗng nhiên nhớ lại sau khi Cố An Dương qua đời, cậu lần đầu tiên nhìn thấy ông.
Khi đó ông lấy thân phận bạn tri kỉ của Cố An Dương, vì bà sắp xếp tang lễ. Ông mặc một thân tây trang màu đen, tóc ngắn, không có nhiều tóc bạc như bây giờ. Có vài lần, ông nhìn cậu, giống như nhớ tới điều gì, liền đứng ngơ ngác ở đó, sau đó một lúc, ông dùng tay che mắt lại.
Ông rất buồn.
Cố Gia Nhiên mặc dù chỉ là một đứa trẻ, cậu cũng cảm giác được. Cậu không biết chú này là ai, tang lễ rất lộn xộn bận rộn, không có ai chú ý tới cậu, cũng không có ai nói cho cậu biết.
“Chú muốn ăn kẹo không?” Cậu cầm một viên kẹo đưa cho Phương Nguyên. Cố An Dương không cho phép cậu ăn quá nhiều kẹo, hiện tại mẹ đi rồi, cậu giữ kẹo trong túi, lại không muốn ăn.
Phương Nguyên quay đầu nhìn cậu. Đôi mắt của ông rất đỏ, trong mắt còn có một tầng đau thương sâu đậm không nói ra được, toàn thân nhìn qua có chút khủng bố. Cố Gia Nhiên sợ đến lui về phía sau môt bước. Một lát sau, cậu vẫn đem kẹo đặt ở trên bàn trước mặt ông, sau đó bỏ chạy.
Đến khi mọi thứ đều được giải quyết, Tống Tâm người đại diện của Cố An Dương dẫn cậu tới trước mặt Phương Nguyên.
“Tôi muốn đưa Tiểu Nhiên đi — “
“Nó là con tôi.”
Liên tục mấy ngày không ngủ không nghỉ, toàn thân Phương Nguyên rất mệt mỏi, giọng nói lại khàn khàn.
“Nhưng anh đã có — “
“Nó là con tôi. Các người đã giấu nó sáu năm.”
Phương Nguyên lại lặp lại một lần.
Tống Tâm bỏ buộc: “Đúng, nó là con trai anh.”
Tim Cố Gia Nhiên đập bình bịch: Thì ra đây chính là ba mình.
Ông đi tới trước mặt Cố Gia Nhiên, hơi khom người, sau đó đưa tay ra: “Con đồng ý đi theo ba không?”
Ngày Cố Gia Nhiên mất mẹ, cậu lại tìm được ba của mình. Cậu không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, cậu có chút căng thẳng, còn có một chút chờ mong. Cậu cố gắng đứng thẳng, ngẩng gương mặt nhỏ lên, nghiêm trang đem tay mình đặt trong tay Phương Nguyên, nói: “Được ạ.”
Woa, tay của ba ba, thì ra lớn đến như vậy nha.
Cố Gia Nhiên dừng hồi ức, chào một tiếng: “Ba, con về rồi.”
Phương Nguyên vừa nghe thấy giọng cậu đã ngẩng đầu lên, trên mặt ông nở nụ cười ôn hòa, đứng lên thu dọn đồ trên bàn: “Có nóng không, con chờ một chút, ba đi cắt dưa hấu.”
Cố Gia Nhiên định nói không cần, mình mới vừa ăn xong, nhưng là lời đến khóe miệng lăn một vòng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Phương Nguyên bưng dưa hấu ra, mỗi một miếng được cắt rất chỉnh tề. Cố Gia Nhiên thuận tay lấy một miếng, cắn một cái.
Đến khi ăn xong một miếng dưa, Phương Nguyên rốt cục cũng mở miệng.
“Ba muốn hỏi một chuyện,” sắc mặt của ông có chút do dự, như đang suy nghĩ làm sao mở miệng, “Ba nghe được một vài tin đồn, nói con cùng Lam Hải Ôn tổng rất… rất thân … là kiểu rất thân kia.” Ông cẩn thận từng li từng tí.
Cố Gia Nhiên nhìn hạt dưa hấu trên bàn: “Anh ta là bạn trai con.”
Phương Nguyên lập tức đứng lên, lại cuống quít ngồi xuống: “Cái này… như vậy sao được?!”
“Con thích anh ta.” Cố Gia Nhiên ngữ điệu hời hợt.
Phương Nguyên có chút nóng nảy: “Gia Nhiên, chuyện này không thể nói đùa.”
Cố Gia Nhiên nhìn ông: “Con chưa bao giờ đùa với tình cảm.”
Phương Nguyên ngạc nhiên.
Qua hồi lâu, Phương Nguyên lại mở miệng nói: “Gia Nhiên, con thích đàn ông, ba không phản đối. Thế nhưng Ôn Ngôn tuyệt đối không được.”
“Vì sao Ôn Ngôn không được?”
Phương Nguyên gấp đến độ đi tới đi lui quanh bàn: “Con biết Ôn Viễn Sơn là ai không? Ôn Ngôn sau này phải thừa kế Ôn gia, nó sớm muộn cũng phải trở về kết hôn!”
“Cho dù hiện tại hai đứa rất tốt, nhưng nếu như Ôn Viễn Sơn lấy Ôn gia uy hiếp nó bỏ con, con có thể bảo đảm nó nhất định sẽ chọn con sao? Con có thể bảo đảm nó chọn con rồi sau này sẽ không hối hận sẽ không oán trách con sao?”
“Cái vị trí của Ôn Ngôn, trong giới này biết bao nhiêu người muốn bò lên giường nó, mị hoặc bao người. Con bây giờ một lòng một dạ cảm thấy nó tốt, đến một ngày nó cảm thấy đã hết hứng thú …”
Phương Nguyên xuống giọng: “Gia Nhiên, con thích đàn ông không sao, ba không phải kiểu gia trưởng không cởi mở, nếu như con cam tâm tình nguyện, tìm người bình thường sống qua ngày cũng có thể, thế nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại là Ôn Ngôn?”
Phương Nguyên thật sự cực kỳ lo lắng.
“Thế giới này nào có nhiều câu tại sao như vậy? Ba tại sao hết lần này tới lần khác thích mẹ? Sau đó lại rời khỏi mẹ?” Lời Phương Nguyên nói làm cho Cố Gia Nhiên khó chịu, cậu hiểu được ý của ông, nhưng là, cậu chợt có chút chịu không nổi.
Quả nhiên, Phương Nguyên nghe vậy cứng đờ người. Thật lâu sau, ông mới lại mở miệng nói.
“Chuyện của ba và mẹ con, không giống với tình huống của con.”
“Đối với con mà nói không có gì là không giống. Lại nói mỗi một người rồi cũng bỏ con mà đi, chí ít hiện tại, Ôn Ngôn vẫn ở bên cạnh con.”
“An Dương không có — bà ấy — ba — chúng ta đều rất thương con.”
“Thương?” Cố Gia Nhiên như bị cái chữ này chọt trúng vảy ngược, đột nhiên cao giọng: “Nhiều năm trước đây, ngài còn chẳng quan tâm tới tôi, hiện tại lại dựa vào cái gì nói thương tôi?” (Đậu: Raw chỉ có ‘ta-ngươi’, Đậu đổi thành ‘ngài’ cho thoại nó kịch tính chút)
Phương Nguyên im lặng.
Trên mặt Cố Gia Nhiên hiện lên một chút an ủi.
“Ngài có muốn biết lúc Tinh Viễn chết tôi nghĩ cái gì không?”
“Ngài mất con trai, còn đối với tôi mà nói, Tinh Viễn là cha là mẹ, là anh trai, là bạn bè.”
Sắc mặt Phương Nguyên trắng bệch. Lời Cố Gia Nhiên nói như là một thanh kiếm sắc bén, lập tức đâm xuyên người ông. Đây là một sự châm biếm đẫm máu, chứng tỏ ông làm cha có bao nhiêu thất bại.
Cố Gia Nhiên nhìn ông nghĩ, cũng tốt, sớm nên có một ngày như thế này, bọn họ cần phải xé mở vết sẹo trong lòng kia, để cho cả hai nhìn nhau thật kỹ.
“Chuyện năm đó, là lỗi của ba, nhưng dù thế nào đi nữa, con cũng không thể nói mẹ con như vậy…”
“Mẹ? Từ khi tôi bắt đầu nhận thức được, phần lớn thời gian tôi đều ở trên TV nhìn mẹ. Dì Hà nói đó là mẹ tôi, tôi nghĩ, mẹ là cái gì? Sau đó mẹ ngã bệnh, mỗi ngày ở nhà cùng tôi, tôi gần như lập tức thích mẹ, nhưng kết quả, mẹ vẫn rời khỏi tôi. Có đôi khi tôi nghĩ, mẹ tại sao muốn sinh tôi ra? Nếu như ngay từ đầu không sinh tôi — “
Phương Nguyên cắt lời cậu: “Gia Nhiên!”
Cố Gia Nhiên như không nghe thấy: “– mọi người đều giống nhau. Ba, mẹ, Tinh Viễn, nếu như không thể ở bên cạnh tôi, thì tại sao muốn tốt với tôi, tại sao nói cho tôi biết thương tôi?”
“An Dương nếu như không phải là vì con, bà ấy chí ít còn có thể sống thêm mấy năm!”
Cố Gia Nhiên sửng sốt: “Cái gì?”
Phương Nguyên đau khổ nhắm mắt lại: “Mang thai và sinh con đối với cơ thể cô ấy lúc đó là một gánh nặng rất lớn, bác sĩ kiến nghị cô ấy đừng sinh. Cô ấy vốn đã dự định không sinh, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên đổi ý.”
“Khi đó chúng ta đã… đã nhiều năm không liên lạc, một lần cuối cùng cũng quyết định không gặp ba, nhưng vẫn để lại cho ba một bức thư, đem con giao cho ba. Gia Nhiên, mẹ rất thương con.”
Cố Gia Nhiên giống như đã hiểu được: “Thì ra là thế. Ngài biết trước khi Tinh Viễn chết có phải không?”
Phương Nguyên toàn thân run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là khổ sở.
Cố Gia Nhiên không thể kiểm soát được bật cười. Qua hồi lâu, cậu mới nói: “Tình yêu của hai người, kinh thiên động địa, như một hồi chiến tranh, mà tôi, chính là vật hi sinh của chiến tranh.”
Tiểu Triệu đưa Cố Gia Nhiên về Vườn Hồng, buổi tối có chút oi bức, cậu bỗng nhiên không muốn trở về ngay, liền ngồi một mình đờ ra trên bậc thang tiểu khu.
Sau đó không tới mấy phút, điện thoại Ôn Ngôn liền gọi đến.
“Thầy Cố quả là bạc tình, xuống máy bay lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho anh.”
Gương mặt Cố Gia Nhiên dịu đi một chút, ý cười: “Em về Thanh Hà một chuyến, hiện tại trở về Vườn Hồng rồi. Em hôm nay có lẽ không thể đến Phỉ Thúy Vân Sơn.”
“Được được được, vậy em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ôn Ngôn, anh thích em ở điểm gì?”
Đầu bên điện thoại dừng một chút, dường như đang suy nghĩ: “Không biết, có lẽ thích em đẹp trai. Em thích anh ở điểm gì?”
Cố Gia Nhiên không chút nghĩ ngợi: “Thích anh tốt với em.”
Ôn Ngôn cười đi về phía trước mấy bước: “Anh như vầy là tốt với em? Em cũng quá dễ thỏa mãn rồi.”
Cố Gia Nhiên nhịn không được lau mắt một cái.
Ôn Ngôn dừng bước.
Trong một chốc giữa hai người không nói gì thêm, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù.
“Ôn Ngôn, em rất thích anh.” Cố Gia Nhiên hít mũi một cái, giọng của cậu có chút khàn, “Hôm nay trời nổi gió, hình như bị cảm.”
Ôn Ngôn đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn người đàn ông ngồi trên bậc thang kia.
“Vậy buổi tối em nhớ chú ý.”
“Ừm. “
“Cố Gia Nhiên, anh cũng rất thích em nha.”
Cố Gia Nhiên nhịn không được cười ra tiếng, lại lau mắt một cái.
“Nếu như có thể biết em sớm một chút thì tốt rồi.” Ôn Ngôn nhẹ giọng nói.
Nếu như có thể quen cậu sớm một chút, chí ít ở trong khoảng thời gian đau khổ đó, hắn có thể bầu bạn bên cạnh cậu.
Không, nếu như có thể biết cậu sớm hơn, biết đâu cậu sẽ không cần chịu nhiều đau khổ như vậy.
Một buổi tối hỏng bét, Cố Gia Nhiên ngồi ở trên bậc thang rất lâu mới về nhà. Ôn Ngôn lén đi theo cậu, thấy cậu lúc đi ngang qua hòm thư, từ bên trong lấy ra một tấm bưu thiếp, nhìn một cái, sau đó trên mặt nở nụ cười.
May mà, không tính là quá muộn.
“Bây giờ là buổi trưa 12 giờ 3 phút, Cố Gia Nhiên ngồi bên cạnh tôi viết bưu thiếp. Em ấy vừa mới ăn Thanh Long, trên mặt có dính hạt, nhưng không muốn nói cho em ấy biết.” — Ôn Ngôn
Tác giả :
Bình Quả Thụ