Chuỗi Hạt Azoth
Chương 12: Thiên thần hộ mệnh
Chị có lỗi, có lỗi, thiên thần của chị! Lẽ ra em được sống tiếp, nếu chị đừng lao đến xứ sở này, khiến em phải cuốn theo để che chở cho chị. Tha thứ cho chị, vì chị chỉ nhìn thấy mục đích của mình, mà quên mất không bao giờ tự hỏi, vì sao em thương quý chị nhiều như thế. Giá có thể làm lại, chị sẽ dẫn em đi ăn kem, chờ em cùng xuống nhà ăn mỗi ngày, nói chuyện với em nhiều hơn. Nhưng khi chị hiểu ra, thì đã muộn rồi…
Từng giác quan lần lượt quay trở lại. Chậm rãi. Đầu tiên là cảm giác ẩm ướt xuyên qua lớp vải áo, lan tỏa dưới lưng. Những tinh thể li ti sắc nhọn đang cứa vào lòng bàn chân trần. Các ngón tay co quắp bỗng cử động nhẹ khi phớt qua một vệt gió mỏng. Rồi các dải âm thanh cùng một tần số liên tục vẳng đến, đều đều. Chỉ duy nhất mí mắt vẫn không sao gượng mở ngay được. Bình Nguyên giữ nhịp thở yếu ớt, căng tai lắng nghe. Ký ức bị xóa trắng đột nhiên phục hồi…
- Nguyên, ném quả táo ngay lập tức! Đừng có nghe San xúi giục…
- Quả táo có tẩm thuốc độc, chị ơi! Chuyện cổ tích Bạch Tuyết…
- Hãy chứng tỏ lòng can đảm và thông minh bằng quyết định này, Nguyên! Bạn không còn thời gian để do dự đâu! Hạt Azoth đã rất gần…
Giọng nói của Khiết, Nhật và San đan xen vào nhau, mà vẫn tách bạch từng sắc độ: Giận dữ và sợ hãi. Buồn bã và van nài. Thách thức và khoái trá chờ đợi. Đứng trên mảnh đất dậy lên mùi hương xa vẳng và lạnh lẽo của những bông hoa đỗ quyên, mọi lời nói ấy như các mũi tên bay về phía Nguyên, chạm sượt qua, rồi rơi xuống lả tả.
Điều cô gái nhỏ chờ đợi duy nhất lúc ấy là lời nói của Danny.
Có những thời điểm, ngay với bộ óc sáng suốt nhất, vẫn xảy ra tình trạng trống rỗng. Người ta bỗng quên mất súc mạnh, lòng quyết tâm tự xây dựng bấy lâu nay. Những phán đoán về nguy hiểm hay nỗi hãi sợ không hoàn toàn biến mất, nhưng có điều là chúng chẳng còn quan trọng nữa. Bởi đó là khoảnh khắc một cô gái nhỏ như Nguyên bỗng chỉ biết trông đợi vào mách bảo mang tính quyết định từ một người khác. Người mà hiện diện của cậu ấy còn quan trọng hơn cả sự an toàn của chính cô. Người đã cứu cô thoát khỏi tấn công của ác thần. Và hơn hết, đó là người đã khiến trái tim cô như vỡ ra, khi cậu đặt lên trán cô nụ hôn thuần khiết.
Nguyên hướng thẳng ánh nhìn về Danny, chờ đợi. Cô nhìn thấy, cô đọc được, cô hiểu hết chuỗi xúc cảm mãnh liệt giằng co bên dưới gương mặt đẹp đẽ mà đau đớn ấy. Nếu Danny nói “không”, cô sẽ ném quả táo đi ngay, như những gì Da Nâu và Nhật đang hoảng sợ kêu gọi. Có thể cô sẽ phải khó khăn nhiều hơn trong việc tìm ra chìa khóa khác để tiến vào đường hầm bí mật, dẫn đến hạt Azoth thần thánh, nhưng cô đã có được thứ đáng giá hơn hết: tình yêu của Danny…
Từng giây trôi qua, chậm chạp. Căng thẳng, mà cũng đầy hy vọng.
Nhưng, cũng theo từng giây trôi qua ấy, đôi mắt như than cháy rực của Danny dần lịm đi. Chỉ còn hốc mắt tăm tối. Đường viền sắc nét của gương mặt lọt trong vùng đèn sáng hắt ra từ phòng dạ tiệc cũng mờ đi. Một vệt đen từ đâu luồn đến, xâm chiếm đôi mắt thân yêu. Cậu hơi cúi đầu xuống, không nhìn Nguyên nữa.
Hơn một lần Nguyên đối diện khoảnh khắc nguy hiểm. Thế nhưng chưa bao giờ nỗi sợ hãi lại ập đến nhanh và sâu thẳm như thời khắc đó. Sự kinh hoàng trước một thứ cô không biết rõ, không thể định hình. Kinh hoàng hơn nữa, cái ma lực đen tối lại chọn ẩn náu ngay trong người bạn mà cô yêu quý. Ma lực mạnh đến mức nó đã điều khiển trọn vẹn một con người thông minh can trường như Danny, khiến cậu ấy quên đi tất cả. “Mình đã lầm. Chưa bao giờ Danny yêu thương mình cả!” – Tiếng hét vang lên âm oang trong đầu Nguyên, mà tắc nghen nơi cuống họng.
Bỗng, Nhật bước đến trước mặt Nguyên, thật gần. Lòng bàn tay khô khốc với những ngón tay run rẩy áp lên hai má cô, nửa như vuốt ve, nửa như ghì chặt. Và bằng động tác lạ lùng ấy, cậu bé buộc đôi mắt Nguyên phải cúi xuống, nhìn vào mắt cậu:
- Em không bao giờ muốn mất chị. Em không bao giờ muốn chị gặp nguy hiểm đâu, Nguyên ạ. Chúng ta đã có một thời gian thật tốt đẹp ở khu nội trú. Trước khi chị đến, em là đứa trẻ cô độc, chẳng có ai để chơi cùng. Thế là em bám vào chị, lẵng nhẵng như một cái đuôi, theo chị khắp nơi. Chị có nhớ hai ốc kem chị mua cho em ở căn- tin trường không? Chị dạy em cách ăn kem kì lạ: cắn một miếng chocolate rồi một miếng vanilla. Dần dần em nhận ra, cuộc sống cũng giống như cách ăn kem đó – Đắng và ngọt. Buồn và vui. Nghi ngờ và tin cậy. Sợ hãi và đùa bỡn. Lúc nào cũng cùng nhau. Em vẫn từng ước ao những tháng ngày đẹp đẽ ở ngôi trường ấy kéo dài bất tận. Chúng ta mãi được là những đứa trẻ hạnh phúc, chỉ phải bận tâm đến việc học hành, vui chơi, không cần biết bên ngoài kia thử thách nguy hiểm nào chờ đợi. Nhưng rồi em hiểu, chẳng có gì kéo dài mãi. Mỗi người rồi cũng sẽ bước đi theo con đường mà số phận đã vạch ra. Và chúng ta đều phải học cách chấp nhận, học cách chiến đấu…
- Em nói đúng – Nhìn thẳng vào đôi mắt mịn đen tràn ngập nỗi buồn của Nhật, cô gái nhỏ thì thầm – Mỗi người trong đời đều có một nhiệm vụ phải hoàn thiện. Đó là lí do chúng ta được đến với cuộc sống này.
Nhật gật nhẹ, một hạt nước mắt trong suốt lăn khỏi khoé mắt:
- Vì thế, em sẽ ở bên chị, cho đến phút cuối cùng…
Giọng cậu bé thoảng lên rất khẽ, nhưng sức nặng của lời nói khiến những người có mặt lặng đi.
Nụ cười vô hồn đông cứng trên khuôn mặt San.
Đôi mắt nhìn trừng trừng vào khoảng không vô định của Khiết.
Và đôi mắt khép lại của Danny.
Cựa đầu để rời khỏi bàn tay Nhật, một cách bình thản, cô gái nhỏ cắn nhẹ quả táo. Những chiếc răng phập qua lớp vỏ đỏ rực. Cảm giác kì dị xộc thẳng vào Nguyên, tựa một lưỡi lửa chói loá, nóng rực, tức khắc nung khô từng tế bào nó lướt qua. Không kịp ghi nhận nỗi đau đớn hay bất kì cảm giác nào khác, toàn bộ cảm nhận của Nguyên lúc ấy dồn vào một điểm duy nhất: Cô sắp sửa vỡ vụn ra như chiếc bình thuỷ tinh trống rỗng, giòn tan. Các mảnh vỡ tung toé, biến thành hàng ngàn tàn lửa da cam rực rỡ chớp nhoáng, trước khi tất cả chìm vào màn đêm đen sâu hun hút.
Gió rít xoá chói tai. Tiếng vỗ cánh của loài ác điểu. Và nổi trên tấm màn âm thanh hỗn độn ấy, là một tiếng thét.
Không… ông… ông…
Tiếng thét của Danny. Muộn mằn.
Đó là âm thanh cuối cùng cô gái nhỏ nghe thấy trước khi bị cuốn theo cơn lốc xoáy, lao xuống một đường hầm bất tận, theo chiều thẳng đứng.
Cú rơi dài đã kết thúc bằng tư thế bất động này. Bình Nguyên thử cựa nhẹ đầu. Đốt sống dưới gáy nhói lên, đau điếng. Nhưng cô lại rất mừng. Thấy đau, nghĩa là bó thần kinh nằm trong cột sống vẫn ổn. Cô đã ghi nhận được các cảm giác thông thương, và vẫn có thể dịch chuyển. Nguyên bắt đầu nhẩm đếm, từ một đến một trăm. Vừa đếm, cô vừa gắng gỏi xoay trở. Bàn chân. Lưng. Khuỷu tay. Rồi lòng bàn tay. Những tinh thể chuyển động lạo rạo, chỗ khô ráo, chỗ ẩm ướt. Cát. Hơi muối và mùi lưu huỳnh nồng mặn trong gió. Những âm thanh ầm ì vọng đến đều đều chính là tiếng sóng. Biển đang rất gần. Biển chết.
***
Cho đến số đếm một trăm thì Nguyên chệnh choạng tự đứng hẳn dậy. Cô vòng tay quanh bụng, hơi gập đôi người, sự choáng váng chầm chậm rút đi. Mắt cô đã quen với màu của đêm, bắt đầu phân biệt được một số hình khối, vài mảng màu sắc độ khác nhau của bóng tối cách xa vài mươi mét. Các dải trắng nổi rõ lên nền mực thẫm, nối nhau, to phồng lên rồi biến mất đột ngột chính là đầu những ngọn sóng đập vào bờ. Những hình thù trông như những con thú lạ lùng đang phủ phục, nằm rời rạc lấp xấp mí nước hay đột ngột nhô cao thực ra chỉ là những khối đá nhoài lên trên mặt cát khi nước triều rút đi. Mấy khoảng lấp loáng tựa những tấm gương bị móp méo cũng chỉ là mấy vũng nước sót lại trên bờ cát. Hết sức cố gắng, nhưng mắt Nguyên không thể nhìn xa hơn. Có thể là do cú ngã làm mắt cô suy yếu. Nhưng có thể bức tường trắng xốp dựng đứng – nối giữa mặt biển và bầu trời không một vì sao – là có thật. Bởi càng nhìn bức tường càng giống như được cô lại từ một bức sương mù dày đặc. Cô vẫn mặc chiếc váy dạ hội mỏng mảnh. Cú rơi đã hất tung đôi sandale êm ái và khiến mái tóc mềm mại rối tung. Miếng táo cũng không còn trong khoang miệng. May mắn khi mình không phải cô nàng Bạch Tuyết. Mình đang hành động, chứ không chìm vào giấc ngủ và chờ một ai đó đến cứu. Mà ai muốn cứu mình chứ, khi ngay cả Danny cũng không thực sự đoái hoài đến mình, có phải là ngu ngốc không, khi hay vì phải tỉnh táo trong cô độc, mình lại đặt quá nhiều hi vọng vào tình yêu? Nguyên liên tục tự hỏi, vừa bước đi vừa chùi một hạt nước chảy dài trên gò má. Nguyên ngoảnh về sau, đột nhiên. Ngay cả ý nghĩ sẽ bắt đầu gặp ai đó bám theo cũng chỉ là tưởng tượng vô vọng. Vẫn bãi cát và các quầng nước bất động mà thôi.
Trừ âm thanh của biển và tiếng gió đôi lúc hú lên, không có một hai âm thanh nào thuộc về cuộc sống con người. Tiếng cá quẫy nước hay tiếng chim hú trong đêm cũng không. Địa ngục thực là như thế này đây. Bất giác Nguyên hiểu ra. Nó không phải nơi có quỷ dữ thực hiện những màn tra tấn man rợ. Không phải nơi người ta phải lãnh chịu thử thách ghê gớm về thể chất hay tinh thần. Chỉ đơn giản là một nơi trống rỗng, chẳng có vết dấu nào của sự sống. Nơi người ta bị bỏ lại một mình.
- Có ai không? – Cô kêu to, run bắn với giọng nói lạ lẫm của chính cô.
Chẳng có gì đáp lại dù là âm vọng hay tiếng ngân của sự im lặng.
Vẫn phải bước tiếp, dọc theo bờ biển. Nếu cứ đứng im, tình thế còn tồi tệ hơn. Chân Nguyên bắt đầu tê cứng. Càng bước càng khó khăn. Cảm giác cóng lạnh ẩm ướt không dội đến theo các đợt gió lùa vào từ biển, mà dâng lên từ mặt cát. Cô nhìn xuống chân, thở gấp. Không khí trong cuống phổi co thắt. Từ lúc nào đó, bức tường sương mù ngoài khơi đã nở phồng lên, đổ ụp xuống, lan vào bờ, lẳng lặng bám theo sau lưng cô gái nhỏ như một sinh vật ma mị. Sương mù dày và đục đến nỗi cô không thể nhìn thấy đầu gối của mình nữa. Không phải bóng đêm, mà chính thứ sương mù này sẽ khiến mình lạc bước vào vùng nước chết, trước khi tìm được hạt Azoth cuối cùng. Tim đập thình thịnh trong lồng ngực, cô nhấc cao chân, vung mạnh cánh tay, bước nhanh gần như chạy, và chạy.
Không còn phảng phất nữa, mùi diêm sinh hiện lên rõ. Không khí vào phổi khó nhọc hơn. Nguyên không thể chạy nổi nữa mà chỉ bước dò dẫm, tay vươn thẳng về phía trước không có gì để bấu víu. Đúng khi các bước chân nặng trịch tạm dừng, Nguyên chợt ngờ ngợ nhận ra phía bên trái, có một sự chuyển động nào đó trên mặt biển. Không phát ra âm thanh. Nhưng rõ ràng các khối sương trắng đục đang dịch chuyển, ngả thành màu tím nhạt, tách ra, để lộ một hõm đen. Cô gái nhỏ im sững. Dụi mắt. Không, cảnh tượng đang hiện ra trước mắt không phải là ảo giác.
Xuyên qua bức tường trắng xoá méo mó, hiện lên vài cột gỗ nhọn. Rồi cũng chậm rãi như thế, tiếp tục lộ ra những cánh buồm ủ rũ. Vô số dây chão chằng chịt. Rồi thân gỗ của một con tàu to lớn như một toà nhà lênh đênh trên mặt nước. Sức mạnh ẩn giấu bên trong làm thân tàu chìm khá lâu, nghiêng lệch về một bên. Chân dung phù điêu khắc đầu mũi tàu hiện ra loáng thoáng: Một gương mặt vươn về phía trước, với các lọn tóc lớn tung bay rờn rợn. Cái mũi thẳng thanh tú đã bị cơn sóng hay những mỏm đá nhô lên bất chợt bào mòn và làm sứt sẹo, nhưng vẫn không thể xoá đi vẻ thách thức kiêu hãnh. Tuy nhiên, ấn tượng mạnh nhất, chính là đôi môi mím nhẹ bí hiểm – nụ cười mỉm phảng phất ma quái bởi hai con mắt phù điêu chỉ là hai hõm gỗ khoét sâu… Tất cả các chi tiết ấy đều nhuốm màu thẫm đen duy nhất, xưa cũ, buồn thảm, và tăm tối. Màu của những vật thể trôi dạt trên biển hàng trăm năm.
Nguyên trấn tĩnh. Bản năng muốn bỏ chạy đã được chế ngự. Mách bảo sáng rõ: không phải tình cờ. Con tàu hiện ra là để cô bước lên, khám phá bí mật mà nó muốn cô khám phá. So với việc chết cóng trong đám sương mù mịt, thì khả năng có thể tìm thấy thứ gì đó hữu ích trên con tàu ma vẫn dễ chấp nhận hơn. Dường như thấu cảm ý nghĩ của sinh vật nhỏ bé bờ biển, con tàu thôi lờ đờ trôi mà dừng hẳn, chờ đợi.
Không thể đoán định khoảng cách, dù chỉ tương đối, từ chỗ Nguyên đứng ra nơi con tàu buông theo. Sương mù lúc này lan trên mặt nước khiến khoảng cách như thu hẹp lại. Nhưng các vệt buồm thì vẫn rất xa. Đánh liều vậy. Hướng thẳng về phía những cột buồm, Nguyên bước chân xuống nước. Trái ngược hẳn làn sương buốt lạnh, nước rất ấm áp. Cảm giác dễ chịu không ngờ. Các cơn sóng dội vào bờ, tức khắc đổ ngược ra như cuốn cô gái nhỏ chuyển động nhanh hơn. Thoáng chốc, Nguyên đã thấy mình hoàn toàn thuộc về làn nước ấm. Khoát mạnh tay, cô bơi về vùng nước xa lạ. Mắt cô bắt đầu quen với làn nước. Thật kì lạ, càng xuống sâu và ra xa, lòng biển càng sáng hơn, lấp lánh lân tinh bám trong các phân tử nước ủng xanh. Thân và phần đáy con tàu ma đã hiện ra, lờ mờ. Cô gái nhỏ nhoài đầu lên mặt nước, hít nhanh vào đôi chút dưỡng khí. Đúng lúc ấy, đột nhiên cổ Nguyên bị chộp mạnh.
Đầu cô gục về phía trước, như bị bẻ gãy. Chưa kịp hiểu ra điều gì vừa đến, cô gái đã bị nhấc bổng lên. Mũi chân là đà trên mặt nước. Tiếng cười vang lên mờ đục. Tiếng vỗ ầm ào của một đôi cánh khổng lồ khiến các khối không khí nhuộm lưu huỳnh chao đảo. Bỗng nổi lên rõ nét mùi ẩm mốc của các dải da thuộc lưu cữu, mùi gỗ hoai mục bị ủ kín trong môi trường yếm khí, và nhất là mùi xác động vật vẫn đang trong quá trình rữa nát. Kí ức khứu giác đã được đánh thức. Trào lên trong Nguyên nỗi sợ hãi điên cuồng. Mùi của ác thần. Không thể nhầm lẫn.
Cú bay tăng tốc ghê rợn. Gió đánh bạt tiếng gào thét hoảng loạn của cô gái nhỏ bị quắp đi. Gió thốc vào hai tai, vào khuôn miệng mở rộng. Áp suất không khí làm đầu cô như vỡ tung ra. Bên dưới, các vệt sóng đánh vào bờ chỉ còn là những vạch chỉ li ti, rồi mất hẳn. Cánh tay Nguyên vung lên, cào mạnh vào đôi tay của kẻ đang túm chặt lấy cổ và bả vai mình. Tuy nhiên, các đầu ngón tay cô tức khắc rời ra, bởi không ai có thể bám vào lớp da thịt nhầy nhụa sẵn sàng chảy tuột khỏi các khớp xương trắng nhởn. Quá ghê sợ, cô ra sức quẩy đạp. Nhưng cô càng bị ghì chặt. Càng gào thét, tiếng cô càng bị gió bạt đi. Không ai nghe thấy. Không ai có thể cứu giúp. Mệt lử, cô gái nhỏ đành buông thõng hai cánh tay, cố gắng hít vào phổi chút dưỡng khí dù mùi diêm sinh và hơi thở hôi hám của ác thần vẫn bủa vây.
Bóng tối sải dài bất tận. Dài và đen như một đôi cánh chim ưng.
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua…
Luồng gió nóng thổi đến từ hướng Tây Nam. Ở độ cao chừng hai trăm mét, hơi nóng càng lúc càng rõ rệt, hừng hực như bốc lên từ lò lửa. Nguyên mở choàng mắt.
Ánh sáng chói gắt đã thay thế cho bóng tối từ lúc nào. Ác thần bay qua sa mạc cát, đến một vùng biển mới. Biển lửa. Ánh sáng chói gắt của hàng triệu ngọn lửa đang bốc lên ngùn ngụt. Nguyên choáng váng. Tỉnh táo hoàn toàn. Giờ thì cô đã hiểu, ác thần canh giữ bí mật Azoth sẽ tiêu diệt cô một cách dễ dàng. Chỉ cần hắn buông tay, thả cô xuống, biển lửa sẽ làm nốt phần việc còn lại. Biết thế, mà cô không thể vùng vẫy nổi nữa. Biển lửa rất gần, đến mức cô đã nhìn thấy bên dưới hàng triệu lưỡi lửa da cam trong suốt, từng vống đất nhún nhảy, biến thành dòng dung nham đen nhẫy rồi đỏ rực, cuồn cuộn liếm lan lên các đối cát sa mạc đang bắt đầu nghiêng ngả, đổ sụm…
Chỉ một cú vỗ cánh nữa, ác thần sẽ đưa kẻ bị hắn quắp theo lọt vào trong vùng biển lửa. Độ cao hạ thấp dần. Màu lửa đã phản chiếu trong đối mắt Nguyên. Những hình ảnh thân yêu lướt qua trong giấy phút cuối cùng. Gương mặt của mẹ, của ba. Gương mặt của cô bạn thân da nâu, của cậu bé Nhật. Và gương mặt làm cô đau đớn nhất cũng hiện ra lúc ấy, Danny… Lửa đã táp lên bỏng rát vào lòng bàn chân. Theo phản xạ tự nhiên, Nguyên rụt đầu gối, co quắp hai cánh tay trước ngực, tư thế của bào thai, nhắm nghiền mắt, chờ đợi cú rơi cuối cùng.
Bỗng, hơi nóng ngờm ngợp mỏng dần. Nguyên nhận ra mình vẫn lơ lửng trên không trung, nhưng theo chiều chuyển động giật lùi. Bàn tay xương xẩu nhờm nhám giữ chặt vài cô đã buông ra. Nguyên chỉ còn bị dính với ác thần bởi những lọn tóc quấn quanh cái cổ tay đang nắm chặt gáy cô. Thân thể cô chao đảo dữ dội. Bởi ác thần cũng đang chao đảo dữ dội. Nguyên ngước nhìn lên.
***
Kẻ bắt giữ cô đang giao tranh với một bóng đen nhỏ nhắn. Bóng đen ấy yếu sức hơn, nhưng vô cùng nhanh nhẹn. Đôi cánh nhỏ trên thân hình nằm ngang của vị cứu tinh đạp liên hồi. Hai bàn tay cậu ấy xoè rộng, với những ngón tay chọc vào hốc mắt ác thần, cản trở tầm nhìn của hắn, đẩy hắn bay lùi về sau như đẩy một bức tường. Đau đớn và mất phương hướng, ác thần không thể vùng thoát, bằng cách chòi đạp, tung vài cú đấm bằng một tay vào khoảng không bên trên, liên tục thay đổi tốc độ bay. Nhưng, dù hắn điên cuồng thế nào, thì rõ ràng, cả ba đã càng lúc càng rời xa biển lửa, bay dạt trở về miền nước tối. Vài giọt máu từ hốc mắt ác thần rơi xuống tay Nguyên, nóng rát như acid. Tiếng rú rít đau đớn của ác thần xen lẫn tiếng cười gằn khe khẽ của bóng đen nhỏ nhắn. Trong tiếng cười lạnh lẽo. Nguyên nhận ra âm sắc quen thuộc. Cô căn chặt môi, chưa dám gọi to tên vị cứu tinh.
Sau cơn choáng váng, ác thần dần hồi phục khả năng phán đoán tinh ma. Hắn đã nhận ra kẻ tấn công mình là ai, đo lường được sức mạnh của cậu ấy. Vờ như sức lực kiệt quệ, hắn bỗng thả lỏng, thôi vùng vẫy. Vị cứu tinh nhỏ thêm vững tin, vỗ cánh mạnh hơn. Nguyên không mắc lừa. Bàn tay trái của hắn đang nắm chặt gáy cô vừa siết lại rất mạnh, khiến cô há hốc miệng, hớp vội một hớp không khí, và gào lên:
- Nhật, coi chừng… ừng… ừng…!
Nhưng không kịp nữa. Bằng một cú búng mạnh ghê người, ác thần đã chồm vọt lên. Những ngón tay xương xẩu của bàn tay phải xuyên thẳng vào lồng ngực đối thủ nhỏ, tóm chặt, giằng mạnh. Hai bàn tay mất điểm tựa, chới với. Thân hình nhỏ nhắn của Nhật tức khắc song song theo chiều thẳng đứng, đối diện ác thần. Đôi mắt máu chảy ròng ròng của hắn loé lên tia lửa tàn ác khi nhận ra kẻ tấn công là ai.
- Là mày ư, đồ quỷ nhỏ phản bội!
- Buông chị ấy ra! – Nhật nói khẽ, máu bắt đầu trào ra khoé miệng – Hãy thả chị ấy xuống biển, để chị ấy bước lên con tàu đang chờ chị ấy…
- Ngậm mồm lại! – Ác thần quát lên, rồi hạ giọng mỉa mai – Những kẻ như mày không được phép nói thêm bất cứ điều gì. Bọn mày sinh ra từ địa ngục. Bọn mày nhận ân huệ tái sinh, được thả vào cuộc sống của con người là để canh giữ, để giết những aim on men chạm vào chuỗi hạt. Thế nhưng bọn mày đã quên nhiệm vụ. Thay vì bảo vệ chuỗi hạt thần thánh, bọn mày quay sang bảo vệ con bé vô nghĩa này ư?
- Chuỗi hạt quyền lực thật. Vì nó, bọn tôi hơn một lần nhúng tay vào tội ác – Máu trào nhiều hơn từ miệng Nhật, sủi lên thành các bọt khí – Nhưng, kể từ khi được sống như người bình thường, được đi học, được kết bạn, bọn tôi đã lờ mờ nhận ra còn những điều quý giá hơn cả thứ các người dạy dỗ là giá trị nhất. Các người mãi mãi chẳng bao giờ biết lòng quan tâm, niềm vui chia sẻ là như thế nào đâu…
- Đồ ngu ngốc! Bây giờ mày vẫn muốn cứu con bé này? Thay vì thực hiện đúng nhiệm vụ và trở thành bất tử, thì thói đạo đức giả ghê tởm nhiểm phải ở thế giới loài người đã khiến bọn mày lãnh nhận kết cuộc như thế này đây! Haa haaa haaaaa…
Giọng cười rú lên âm oang trong không trung. Ác thần siết chặt cả hai tay. Động tác tàn bạo bẻ ngoặt cổ Nguyên, đồng thời bóp thủng trái tim bé bỏng của Nhật. Dường như hơi đuối sức, hắn bay chậm lại, hạ độ cao. Màn sương trắng đục và cột buồm đen lờ mờ hiện lên trên mặt biển. Bất thình lình, Nhật ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu toả sáng xanh rực. Co chân, dồn sức mạnh cuối cùng, một thứ sức mạnh không thể tin nổi, Nhật đạp thẳng vào cái bụng mục ruỗng của ác thần.
A… a… a… a… a… Tiếng hét khủng khiếp. Hắn gập đôi người, tức khắc buông cả hai tay khỏi Nguyên và cậu bé lớp dưới, rơi xuống, hút vào màn sương trắng ma mị.
Đôi cánh ủ rũ kiệt sức của Nhật gượng vỗ nhẹ thêm. Cậu bay theo, đỡ lấy thân hình đang rơi tự do của Bình Nguyên. Hơi ấm của cậu bé khiến cô tỉnh lại khi cả hai đáp xuống mặt sàn phía mũi con tàu lớn.
Nhật nằm im trên sàn. Máu đã chảy chậm hẳn từ lồng ngực rách nát. Sức sống mãnh liệt của một cậu bé thiết tha được sống khiến trái tim còn đập thoi thóp. Thân hình vốn dĩ bé nhỏ càng bé nhỏ hơn. Quỳ trên sàn, luồn bàn tay dưới đầu cậu bé, Nguyên thì thào:
- Cố một chút nữa thôi, em. Chị sắp vào trong lòng tàu, tìm kiếm hạt Azoth cuối cùng. Có sức mạnh thần thánh, em sẽ giữ được cuộc sống.
- Không kịp nữa đâu… Không còn cách nào nữa đâu… - Gương mặt trắng bệch như sáp, chỉ còn đôi môi mấp máy, với từng lời đứt quãng – Em không thể sống nữa. Mọi tội lỗi đều phải trả giá… Chị có nhớ Ngọc không? Là em ra tay đấy, khi bạn ấy tò mò mở hộp đựng chuỗi hạt trong phòng chị. Là quỷ dữ, em đã làm theo mệnh lệnh của bóng tối, không ngần ngại. Em phải canh chừng mọi động tĩnh từ chị. Nhưng chị lại đối xử ân cần với em, dù chẳng biết em là ai… Cứ thế, dần dần em đã thành người khác. Có trái tim này. Có máu đỏ nữa này…
- Ừ, chị hiểu rồi. Nằm im đây và hứa là chờ chị một chốc, được không? – Nguyên vuốt nhẹ gò má đã bắt đầu lạnh đi của cậu bé, run bắn lên.
- Ở thêm với em chút nữa… Khi em không còn, chị hãy đi tìm hạt Azoth cuối cùng… - Giọng cậu bé mỏng tờ. Nguyên luồn tay dưới đầu và lưng cậu, nâng hẳn lên thân hình nhẹ bẫng, để nghe rõ những lời yếu ớt – Em biết chị có đủ can đảm và thông minh, nhưng ở thời khắc quyết định, chị không được nhầm lẫn hạt Azoth quan trọng nhất. Chị hứa nhé…
Nguyên không thể nói thêm gì nữa, bởi hơi thở cuối cùng đã rời khỏi Nhật. Đôi cánh đen mượt lạ lùng chỉ có ở các sinh linh đến từ địa ngực xoãi rộng trên sàn tàu. Nhưng bộ trang phục đen mặc trong đêm dạ hội, mái tóc dày rậm cắt ngắn vụng về, và đôi mắt mở hé vẫn còn mờ ướt kia thì thân thuộc lắm. Chưa bao giờ Nguyên đau đến thế, đau như thể một phần thân thể cô bị cắt rời đi. Phủ phục trên sàn gỗ, ghì chặt cậu bé trong tay, cô lẩm bẩm không ngớt, như phát điên:
- Chị có lỗi, có lỗi, thiên thần của chị! Lẽ ra em được sống tiếp, nếu chị đừng lao đến xứ sở này, khiến em phải cuốn theo để che chở cho chị. Tha thứ cho chị, vì chị chỉ nhìn thấy mục đích của mình, mà quên mất không bao giờ tự hỏi, vì sao em thương quý chị nhiều như thế. Giá có thể làm lại, chị sẽ dẫn em đi ăn kem, chờ em cùng xuống nhà ăn mỗi ngày, nói chuyện với em nhiều hơn. Nhưng khi chị hiểu ra, thì đã muộn rồi…
Bức tường sương trắng lan xuống sàn tàu, như cánh tay của một sinh vật khổng lồ không rõ hình thù, trườn về phía thân thể bất động. Nguyên ghì giữ cậu bé, không rời. Nhưng khi những giọt nước từ mắt cô rơi xuống, thì thân thể cóng lạnh trong tay cô nhẹ nhàng tan ra, bay lên thành vệt khói mỏng, chậm rãi hoà lẫn vào màn sương mù. Nguyên áp chặt tay lên môi, ngăn tiếng khóc vụn vỡ trong lồng ngực. Một vệt gió thổi đến, lùa làn sương trắng rút đi khỏi mặt sàn.
Chỉ còn một mình Nguyên trên con tàu đồ sộ. Lúc này đây.
Từng giác quan lần lượt quay trở lại. Chậm rãi. Đầu tiên là cảm giác ẩm ướt xuyên qua lớp vải áo, lan tỏa dưới lưng. Những tinh thể li ti sắc nhọn đang cứa vào lòng bàn chân trần. Các ngón tay co quắp bỗng cử động nhẹ khi phớt qua một vệt gió mỏng. Rồi các dải âm thanh cùng một tần số liên tục vẳng đến, đều đều. Chỉ duy nhất mí mắt vẫn không sao gượng mở ngay được. Bình Nguyên giữ nhịp thở yếu ớt, căng tai lắng nghe. Ký ức bị xóa trắng đột nhiên phục hồi…
- Nguyên, ném quả táo ngay lập tức! Đừng có nghe San xúi giục…
- Quả táo có tẩm thuốc độc, chị ơi! Chuyện cổ tích Bạch Tuyết…
- Hãy chứng tỏ lòng can đảm và thông minh bằng quyết định này, Nguyên! Bạn không còn thời gian để do dự đâu! Hạt Azoth đã rất gần…
Giọng nói của Khiết, Nhật và San đan xen vào nhau, mà vẫn tách bạch từng sắc độ: Giận dữ và sợ hãi. Buồn bã và van nài. Thách thức và khoái trá chờ đợi. Đứng trên mảnh đất dậy lên mùi hương xa vẳng và lạnh lẽo của những bông hoa đỗ quyên, mọi lời nói ấy như các mũi tên bay về phía Nguyên, chạm sượt qua, rồi rơi xuống lả tả.
Điều cô gái nhỏ chờ đợi duy nhất lúc ấy là lời nói của Danny.
Có những thời điểm, ngay với bộ óc sáng suốt nhất, vẫn xảy ra tình trạng trống rỗng. Người ta bỗng quên mất súc mạnh, lòng quyết tâm tự xây dựng bấy lâu nay. Những phán đoán về nguy hiểm hay nỗi hãi sợ không hoàn toàn biến mất, nhưng có điều là chúng chẳng còn quan trọng nữa. Bởi đó là khoảnh khắc một cô gái nhỏ như Nguyên bỗng chỉ biết trông đợi vào mách bảo mang tính quyết định từ một người khác. Người mà hiện diện của cậu ấy còn quan trọng hơn cả sự an toàn của chính cô. Người đã cứu cô thoát khỏi tấn công của ác thần. Và hơn hết, đó là người đã khiến trái tim cô như vỡ ra, khi cậu đặt lên trán cô nụ hôn thuần khiết.
Nguyên hướng thẳng ánh nhìn về Danny, chờ đợi. Cô nhìn thấy, cô đọc được, cô hiểu hết chuỗi xúc cảm mãnh liệt giằng co bên dưới gương mặt đẹp đẽ mà đau đớn ấy. Nếu Danny nói “không”, cô sẽ ném quả táo đi ngay, như những gì Da Nâu và Nhật đang hoảng sợ kêu gọi. Có thể cô sẽ phải khó khăn nhiều hơn trong việc tìm ra chìa khóa khác để tiến vào đường hầm bí mật, dẫn đến hạt Azoth thần thánh, nhưng cô đã có được thứ đáng giá hơn hết: tình yêu của Danny…
Từng giây trôi qua, chậm chạp. Căng thẳng, mà cũng đầy hy vọng.
Nhưng, cũng theo từng giây trôi qua ấy, đôi mắt như than cháy rực của Danny dần lịm đi. Chỉ còn hốc mắt tăm tối. Đường viền sắc nét của gương mặt lọt trong vùng đèn sáng hắt ra từ phòng dạ tiệc cũng mờ đi. Một vệt đen từ đâu luồn đến, xâm chiếm đôi mắt thân yêu. Cậu hơi cúi đầu xuống, không nhìn Nguyên nữa.
Hơn một lần Nguyên đối diện khoảnh khắc nguy hiểm. Thế nhưng chưa bao giờ nỗi sợ hãi lại ập đến nhanh và sâu thẳm như thời khắc đó. Sự kinh hoàng trước một thứ cô không biết rõ, không thể định hình. Kinh hoàng hơn nữa, cái ma lực đen tối lại chọn ẩn náu ngay trong người bạn mà cô yêu quý. Ma lực mạnh đến mức nó đã điều khiển trọn vẹn một con người thông minh can trường như Danny, khiến cậu ấy quên đi tất cả. “Mình đã lầm. Chưa bao giờ Danny yêu thương mình cả!” – Tiếng hét vang lên âm oang trong đầu Nguyên, mà tắc nghen nơi cuống họng.
Bỗng, Nhật bước đến trước mặt Nguyên, thật gần. Lòng bàn tay khô khốc với những ngón tay run rẩy áp lên hai má cô, nửa như vuốt ve, nửa như ghì chặt. Và bằng động tác lạ lùng ấy, cậu bé buộc đôi mắt Nguyên phải cúi xuống, nhìn vào mắt cậu:
- Em không bao giờ muốn mất chị. Em không bao giờ muốn chị gặp nguy hiểm đâu, Nguyên ạ. Chúng ta đã có một thời gian thật tốt đẹp ở khu nội trú. Trước khi chị đến, em là đứa trẻ cô độc, chẳng có ai để chơi cùng. Thế là em bám vào chị, lẵng nhẵng như một cái đuôi, theo chị khắp nơi. Chị có nhớ hai ốc kem chị mua cho em ở căn- tin trường không? Chị dạy em cách ăn kem kì lạ: cắn một miếng chocolate rồi một miếng vanilla. Dần dần em nhận ra, cuộc sống cũng giống như cách ăn kem đó – Đắng và ngọt. Buồn và vui. Nghi ngờ và tin cậy. Sợ hãi và đùa bỡn. Lúc nào cũng cùng nhau. Em vẫn từng ước ao những tháng ngày đẹp đẽ ở ngôi trường ấy kéo dài bất tận. Chúng ta mãi được là những đứa trẻ hạnh phúc, chỉ phải bận tâm đến việc học hành, vui chơi, không cần biết bên ngoài kia thử thách nguy hiểm nào chờ đợi. Nhưng rồi em hiểu, chẳng có gì kéo dài mãi. Mỗi người rồi cũng sẽ bước đi theo con đường mà số phận đã vạch ra. Và chúng ta đều phải học cách chấp nhận, học cách chiến đấu…
- Em nói đúng – Nhìn thẳng vào đôi mắt mịn đen tràn ngập nỗi buồn của Nhật, cô gái nhỏ thì thầm – Mỗi người trong đời đều có một nhiệm vụ phải hoàn thiện. Đó là lí do chúng ta được đến với cuộc sống này.
Nhật gật nhẹ, một hạt nước mắt trong suốt lăn khỏi khoé mắt:
- Vì thế, em sẽ ở bên chị, cho đến phút cuối cùng…
Giọng cậu bé thoảng lên rất khẽ, nhưng sức nặng của lời nói khiến những người có mặt lặng đi.
Nụ cười vô hồn đông cứng trên khuôn mặt San.
Đôi mắt nhìn trừng trừng vào khoảng không vô định của Khiết.
Và đôi mắt khép lại của Danny.
Cựa đầu để rời khỏi bàn tay Nhật, một cách bình thản, cô gái nhỏ cắn nhẹ quả táo. Những chiếc răng phập qua lớp vỏ đỏ rực. Cảm giác kì dị xộc thẳng vào Nguyên, tựa một lưỡi lửa chói loá, nóng rực, tức khắc nung khô từng tế bào nó lướt qua. Không kịp ghi nhận nỗi đau đớn hay bất kì cảm giác nào khác, toàn bộ cảm nhận của Nguyên lúc ấy dồn vào một điểm duy nhất: Cô sắp sửa vỡ vụn ra như chiếc bình thuỷ tinh trống rỗng, giòn tan. Các mảnh vỡ tung toé, biến thành hàng ngàn tàn lửa da cam rực rỡ chớp nhoáng, trước khi tất cả chìm vào màn đêm đen sâu hun hút.
Gió rít xoá chói tai. Tiếng vỗ cánh của loài ác điểu. Và nổi trên tấm màn âm thanh hỗn độn ấy, là một tiếng thét.
Không… ông… ông…
Tiếng thét của Danny. Muộn mằn.
Đó là âm thanh cuối cùng cô gái nhỏ nghe thấy trước khi bị cuốn theo cơn lốc xoáy, lao xuống một đường hầm bất tận, theo chiều thẳng đứng.
Cú rơi dài đã kết thúc bằng tư thế bất động này. Bình Nguyên thử cựa nhẹ đầu. Đốt sống dưới gáy nhói lên, đau điếng. Nhưng cô lại rất mừng. Thấy đau, nghĩa là bó thần kinh nằm trong cột sống vẫn ổn. Cô đã ghi nhận được các cảm giác thông thương, và vẫn có thể dịch chuyển. Nguyên bắt đầu nhẩm đếm, từ một đến một trăm. Vừa đếm, cô vừa gắng gỏi xoay trở. Bàn chân. Lưng. Khuỷu tay. Rồi lòng bàn tay. Những tinh thể chuyển động lạo rạo, chỗ khô ráo, chỗ ẩm ướt. Cát. Hơi muối và mùi lưu huỳnh nồng mặn trong gió. Những âm thanh ầm ì vọng đến đều đều chính là tiếng sóng. Biển đang rất gần. Biển chết.
***
Cho đến số đếm một trăm thì Nguyên chệnh choạng tự đứng hẳn dậy. Cô vòng tay quanh bụng, hơi gập đôi người, sự choáng váng chầm chậm rút đi. Mắt cô đã quen với màu của đêm, bắt đầu phân biệt được một số hình khối, vài mảng màu sắc độ khác nhau của bóng tối cách xa vài mươi mét. Các dải trắng nổi rõ lên nền mực thẫm, nối nhau, to phồng lên rồi biến mất đột ngột chính là đầu những ngọn sóng đập vào bờ. Những hình thù trông như những con thú lạ lùng đang phủ phục, nằm rời rạc lấp xấp mí nước hay đột ngột nhô cao thực ra chỉ là những khối đá nhoài lên trên mặt cát khi nước triều rút đi. Mấy khoảng lấp loáng tựa những tấm gương bị móp méo cũng chỉ là mấy vũng nước sót lại trên bờ cát. Hết sức cố gắng, nhưng mắt Nguyên không thể nhìn xa hơn. Có thể là do cú ngã làm mắt cô suy yếu. Nhưng có thể bức tường trắng xốp dựng đứng – nối giữa mặt biển và bầu trời không một vì sao – là có thật. Bởi càng nhìn bức tường càng giống như được cô lại từ một bức sương mù dày đặc. Cô vẫn mặc chiếc váy dạ hội mỏng mảnh. Cú rơi đã hất tung đôi sandale êm ái và khiến mái tóc mềm mại rối tung. Miếng táo cũng không còn trong khoang miệng. May mắn khi mình không phải cô nàng Bạch Tuyết. Mình đang hành động, chứ không chìm vào giấc ngủ và chờ một ai đó đến cứu. Mà ai muốn cứu mình chứ, khi ngay cả Danny cũng không thực sự đoái hoài đến mình, có phải là ngu ngốc không, khi hay vì phải tỉnh táo trong cô độc, mình lại đặt quá nhiều hi vọng vào tình yêu? Nguyên liên tục tự hỏi, vừa bước đi vừa chùi một hạt nước chảy dài trên gò má. Nguyên ngoảnh về sau, đột nhiên. Ngay cả ý nghĩ sẽ bắt đầu gặp ai đó bám theo cũng chỉ là tưởng tượng vô vọng. Vẫn bãi cát và các quầng nước bất động mà thôi.
Trừ âm thanh của biển và tiếng gió đôi lúc hú lên, không có một hai âm thanh nào thuộc về cuộc sống con người. Tiếng cá quẫy nước hay tiếng chim hú trong đêm cũng không. Địa ngục thực là như thế này đây. Bất giác Nguyên hiểu ra. Nó không phải nơi có quỷ dữ thực hiện những màn tra tấn man rợ. Không phải nơi người ta phải lãnh chịu thử thách ghê gớm về thể chất hay tinh thần. Chỉ đơn giản là một nơi trống rỗng, chẳng có vết dấu nào của sự sống. Nơi người ta bị bỏ lại một mình.
- Có ai không? – Cô kêu to, run bắn với giọng nói lạ lẫm của chính cô.
Chẳng có gì đáp lại dù là âm vọng hay tiếng ngân của sự im lặng.
Vẫn phải bước tiếp, dọc theo bờ biển. Nếu cứ đứng im, tình thế còn tồi tệ hơn. Chân Nguyên bắt đầu tê cứng. Càng bước càng khó khăn. Cảm giác cóng lạnh ẩm ướt không dội đến theo các đợt gió lùa vào từ biển, mà dâng lên từ mặt cát. Cô nhìn xuống chân, thở gấp. Không khí trong cuống phổi co thắt. Từ lúc nào đó, bức tường sương mù ngoài khơi đã nở phồng lên, đổ ụp xuống, lan vào bờ, lẳng lặng bám theo sau lưng cô gái nhỏ như một sinh vật ma mị. Sương mù dày và đục đến nỗi cô không thể nhìn thấy đầu gối của mình nữa. Không phải bóng đêm, mà chính thứ sương mù này sẽ khiến mình lạc bước vào vùng nước chết, trước khi tìm được hạt Azoth cuối cùng. Tim đập thình thịnh trong lồng ngực, cô nhấc cao chân, vung mạnh cánh tay, bước nhanh gần như chạy, và chạy.
Không còn phảng phất nữa, mùi diêm sinh hiện lên rõ. Không khí vào phổi khó nhọc hơn. Nguyên không thể chạy nổi nữa mà chỉ bước dò dẫm, tay vươn thẳng về phía trước không có gì để bấu víu. Đúng khi các bước chân nặng trịch tạm dừng, Nguyên chợt ngờ ngợ nhận ra phía bên trái, có một sự chuyển động nào đó trên mặt biển. Không phát ra âm thanh. Nhưng rõ ràng các khối sương trắng đục đang dịch chuyển, ngả thành màu tím nhạt, tách ra, để lộ một hõm đen. Cô gái nhỏ im sững. Dụi mắt. Không, cảnh tượng đang hiện ra trước mắt không phải là ảo giác.
Xuyên qua bức tường trắng xoá méo mó, hiện lên vài cột gỗ nhọn. Rồi cũng chậm rãi như thế, tiếp tục lộ ra những cánh buồm ủ rũ. Vô số dây chão chằng chịt. Rồi thân gỗ của một con tàu to lớn như một toà nhà lênh đênh trên mặt nước. Sức mạnh ẩn giấu bên trong làm thân tàu chìm khá lâu, nghiêng lệch về một bên. Chân dung phù điêu khắc đầu mũi tàu hiện ra loáng thoáng: Một gương mặt vươn về phía trước, với các lọn tóc lớn tung bay rờn rợn. Cái mũi thẳng thanh tú đã bị cơn sóng hay những mỏm đá nhô lên bất chợt bào mòn và làm sứt sẹo, nhưng vẫn không thể xoá đi vẻ thách thức kiêu hãnh. Tuy nhiên, ấn tượng mạnh nhất, chính là đôi môi mím nhẹ bí hiểm – nụ cười mỉm phảng phất ma quái bởi hai con mắt phù điêu chỉ là hai hõm gỗ khoét sâu… Tất cả các chi tiết ấy đều nhuốm màu thẫm đen duy nhất, xưa cũ, buồn thảm, và tăm tối. Màu của những vật thể trôi dạt trên biển hàng trăm năm.
Nguyên trấn tĩnh. Bản năng muốn bỏ chạy đã được chế ngự. Mách bảo sáng rõ: không phải tình cờ. Con tàu hiện ra là để cô bước lên, khám phá bí mật mà nó muốn cô khám phá. So với việc chết cóng trong đám sương mù mịt, thì khả năng có thể tìm thấy thứ gì đó hữu ích trên con tàu ma vẫn dễ chấp nhận hơn. Dường như thấu cảm ý nghĩ của sinh vật nhỏ bé bờ biển, con tàu thôi lờ đờ trôi mà dừng hẳn, chờ đợi.
Không thể đoán định khoảng cách, dù chỉ tương đối, từ chỗ Nguyên đứng ra nơi con tàu buông theo. Sương mù lúc này lan trên mặt nước khiến khoảng cách như thu hẹp lại. Nhưng các vệt buồm thì vẫn rất xa. Đánh liều vậy. Hướng thẳng về phía những cột buồm, Nguyên bước chân xuống nước. Trái ngược hẳn làn sương buốt lạnh, nước rất ấm áp. Cảm giác dễ chịu không ngờ. Các cơn sóng dội vào bờ, tức khắc đổ ngược ra như cuốn cô gái nhỏ chuyển động nhanh hơn. Thoáng chốc, Nguyên đã thấy mình hoàn toàn thuộc về làn nước ấm. Khoát mạnh tay, cô bơi về vùng nước xa lạ. Mắt cô bắt đầu quen với làn nước. Thật kì lạ, càng xuống sâu và ra xa, lòng biển càng sáng hơn, lấp lánh lân tinh bám trong các phân tử nước ủng xanh. Thân và phần đáy con tàu ma đã hiện ra, lờ mờ. Cô gái nhỏ nhoài đầu lên mặt nước, hít nhanh vào đôi chút dưỡng khí. Đúng lúc ấy, đột nhiên cổ Nguyên bị chộp mạnh.
Đầu cô gục về phía trước, như bị bẻ gãy. Chưa kịp hiểu ra điều gì vừa đến, cô gái đã bị nhấc bổng lên. Mũi chân là đà trên mặt nước. Tiếng cười vang lên mờ đục. Tiếng vỗ ầm ào của một đôi cánh khổng lồ khiến các khối không khí nhuộm lưu huỳnh chao đảo. Bỗng nổi lên rõ nét mùi ẩm mốc của các dải da thuộc lưu cữu, mùi gỗ hoai mục bị ủ kín trong môi trường yếm khí, và nhất là mùi xác động vật vẫn đang trong quá trình rữa nát. Kí ức khứu giác đã được đánh thức. Trào lên trong Nguyên nỗi sợ hãi điên cuồng. Mùi của ác thần. Không thể nhầm lẫn.
Cú bay tăng tốc ghê rợn. Gió đánh bạt tiếng gào thét hoảng loạn của cô gái nhỏ bị quắp đi. Gió thốc vào hai tai, vào khuôn miệng mở rộng. Áp suất không khí làm đầu cô như vỡ tung ra. Bên dưới, các vệt sóng đánh vào bờ chỉ còn là những vạch chỉ li ti, rồi mất hẳn. Cánh tay Nguyên vung lên, cào mạnh vào đôi tay của kẻ đang túm chặt lấy cổ và bả vai mình. Tuy nhiên, các đầu ngón tay cô tức khắc rời ra, bởi không ai có thể bám vào lớp da thịt nhầy nhụa sẵn sàng chảy tuột khỏi các khớp xương trắng nhởn. Quá ghê sợ, cô ra sức quẩy đạp. Nhưng cô càng bị ghì chặt. Càng gào thét, tiếng cô càng bị gió bạt đi. Không ai nghe thấy. Không ai có thể cứu giúp. Mệt lử, cô gái nhỏ đành buông thõng hai cánh tay, cố gắng hít vào phổi chút dưỡng khí dù mùi diêm sinh và hơi thở hôi hám của ác thần vẫn bủa vây.
Bóng tối sải dài bất tận. Dài và đen như một đôi cánh chim ưng.
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua…
Luồng gió nóng thổi đến từ hướng Tây Nam. Ở độ cao chừng hai trăm mét, hơi nóng càng lúc càng rõ rệt, hừng hực như bốc lên từ lò lửa. Nguyên mở choàng mắt.
Ánh sáng chói gắt đã thay thế cho bóng tối từ lúc nào. Ác thần bay qua sa mạc cát, đến một vùng biển mới. Biển lửa. Ánh sáng chói gắt của hàng triệu ngọn lửa đang bốc lên ngùn ngụt. Nguyên choáng váng. Tỉnh táo hoàn toàn. Giờ thì cô đã hiểu, ác thần canh giữ bí mật Azoth sẽ tiêu diệt cô một cách dễ dàng. Chỉ cần hắn buông tay, thả cô xuống, biển lửa sẽ làm nốt phần việc còn lại. Biết thế, mà cô không thể vùng vẫy nổi nữa. Biển lửa rất gần, đến mức cô đã nhìn thấy bên dưới hàng triệu lưỡi lửa da cam trong suốt, từng vống đất nhún nhảy, biến thành dòng dung nham đen nhẫy rồi đỏ rực, cuồn cuộn liếm lan lên các đối cát sa mạc đang bắt đầu nghiêng ngả, đổ sụm…
Chỉ một cú vỗ cánh nữa, ác thần sẽ đưa kẻ bị hắn quắp theo lọt vào trong vùng biển lửa. Độ cao hạ thấp dần. Màu lửa đã phản chiếu trong đối mắt Nguyên. Những hình ảnh thân yêu lướt qua trong giấy phút cuối cùng. Gương mặt của mẹ, của ba. Gương mặt của cô bạn thân da nâu, của cậu bé Nhật. Và gương mặt làm cô đau đớn nhất cũng hiện ra lúc ấy, Danny… Lửa đã táp lên bỏng rát vào lòng bàn chân. Theo phản xạ tự nhiên, Nguyên rụt đầu gối, co quắp hai cánh tay trước ngực, tư thế của bào thai, nhắm nghiền mắt, chờ đợi cú rơi cuối cùng.
Bỗng, hơi nóng ngờm ngợp mỏng dần. Nguyên nhận ra mình vẫn lơ lửng trên không trung, nhưng theo chiều chuyển động giật lùi. Bàn tay xương xẩu nhờm nhám giữ chặt vài cô đã buông ra. Nguyên chỉ còn bị dính với ác thần bởi những lọn tóc quấn quanh cái cổ tay đang nắm chặt gáy cô. Thân thể cô chao đảo dữ dội. Bởi ác thần cũng đang chao đảo dữ dội. Nguyên ngước nhìn lên.
***
Kẻ bắt giữ cô đang giao tranh với một bóng đen nhỏ nhắn. Bóng đen ấy yếu sức hơn, nhưng vô cùng nhanh nhẹn. Đôi cánh nhỏ trên thân hình nằm ngang của vị cứu tinh đạp liên hồi. Hai bàn tay cậu ấy xoè rộng, với những ngón tay chọc vào hốc mắt ác thần, cản trở tầm nhìn của hắn, đẩy hắn bay lùi về sau như đẩy một bức tường. Đau đớn và mất phương hướng, ác thần không thể vùng thoát, bằng cách chòi đạp, tung vài cú đấm bằng một tay vào khoảng không bên trên, liên tục thay đổi tốc độ bay. Nhưng, dù hắn điên cuồng thế nào, thì rõ ràng, cả ba đã càng lúc càng rời xa biển lửa, bay dạt trở về miền nước tối. Vài giọt máu từ hốc mắt ác thần rơi xuống tay Nguyên, nóng rát như acid. Tiếng rú rít đau đớn của ác thần xen lẫn tiếng cười gằn khe khẽ của bóng đen nhỏ nhắn. Trong tiếng cười lạnh lẽo. Nguyên nhận ra âm sắc quen thuộc. Cô căn chặt môi, chưa dám gọi to tên vị cứu tinh.
Sau cơn choáng váng, ác thần dần hồi phục khả năng phán đoán tinh ma. Hắn đã nhận ra kẻ tấn công mình là ai, đo lường được sức mạnh của cậu ấy. Vờ như sức lực kiệt quệ, hắn bỗng thả lỏng, thôi vùng vẫy. Vị cứu tinh nhỏ thêm vững tin, vỗ cánh mạnh hơn. Nguyên không mắc lừa. Bàn tay trái của hắn đang nắm chặt gáy cô vừa siết lại rất mạnh, khiến cô há hốc miệng, hớp vội một hớp không khí, và gào lên:
- Nhật, coi chừng… ừng… ừng…!
Nhưng không kịp nữa. Bằng một cú búng mạnh ghê người, ác thần đã chồm vọt lên. Những ngón tay xương xẩu của bàn tay phải xuyên thẳng vào lồng ngực đối thủ nhỏ, tóm chặt, giằng mạnh. Hai bàn tay mất điểm tựa, chới với. Thân hình nhỏ nhắn của Nhật tức khắc song song theo chiều thẳng đứng, đối diện ác thần. Đôi mắt máu chảy ròng ròng của hắn loé lên tia lửa tàn ác khi nhận ra kẻ tấn công là ai.
- Là mày ư, đồ quỷ nhỏ phản bội!
- Buông chị ấy ra! – Nhật nói khẽ, máu bắt đầu trào ra khoé miệng – Hãy thả chị ấy xuống biển, để chị ấy bước lên con tàu đang chờ chị ấy…
- Ngậm mồm lại! – Ác thần quát lên, rồi hạ giọng mỉa mai – Những kẻ như mày không được phép nói thêm bất cứ điều gì. Bọn mày sinh ra từ địa ngục. Bọn mày nhận ân huệ tái sinh, được thả vào cuộc sống của con người là để canh giữ, để giết những aim on men chạm vào chuỗi hạt. Thế nhưng bọn mày đã quên nhiệm vụ. Thay vì bảo vệ chuỗi hạt thần thánh, bọn mày quay sang bảo vệ con bé vô nghĩa này ư?
- Chuỗi hạt quyền lực thật. Vì nó, bọn tôi hơn một lần nhúng tay vào tội ác – Máu trào nhiều hơn từ miệng Nhật, sủi lên thành các bọt khí – Nhưng, kể từ khi được sống như người bình thường, được đi học, được kết bạn, bọn tôi đã lờ mờ nhận ra còn những điều quý giá hơn cả thứ các người dạy dỗ là giá trị nhất. Các người mãi mãi chẳng bao giờ biết lòng quan tâm, niềm vui chia sẻ là như thế nào đâu…
- Đồ ngu ngốc! Bây giờ mày vẫn muốn cứu con bé này? Thay vì thực hiện đúng nhiệm vụ và trở thành bất tử, thì thói đạo đức giả ghê tởm nhiểm phải ở thế giới loài người đã khiến bọn mày lãnh nhận kết cuộc như thế này đây! Haa haaa haaaaa…
Giọng cười rú lên âm oang trong không trung. Ác thần siết chặt cả hai tay. Động tác tàn bạo bẻ ngoặt cổ Nguyên, đồng thời bóp thủng trái tim bé bỏng của Nhật. Dường như hơi đuối sức, hắn bay chậm lại, hạ độ cao. Màn sương trắng đục và cột buồm đen lờ mờ hiện lên trên mặt biển. Bất thình lình, Nhật ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu toả sáng xanh rực. Co chân, dồn sức mạnh cuối cùng, một thứ sức mạnh không thể tin nổi, Nhật đạp thẳng vào cái bụng mục ruỗng của ác thần.
A… a… a… a… a… Tiếng hét khủng khiếp. Hắn gập đôi người, tức khắc buông cả hai tay khỏi Nguyên và cậu bé lớp dưới, rơi xuống, hút vào màn sương trắng ma mị.
Đôi cánh ủ rũ kiệt sức của Nhật gượng vỗ nhẹ thêm. Cậu bay theo, đỡ lấy thân hình đang rơi tự do của Bình Nguyên. Hơi ấm của cậu bé khiến cô tỉnh lại khi cả hai đáp xuống mặt sàn phía mũi con tàu lớn.
Nhật nằm im trên sàn. Máu đã chảy chậm hẳn từ lồng ngực rách nát. Sức sống mãnh liệt của một cậu bé thiết tha được sống khiến trái tim còn đập thoi thóp. Thân hình vốn dĩ bé nhỏ càng bé nhỏ hơn. Quỳ trên sàn, luồn bàn tay dưới đầu cậu bé, Nguyên thì thào:
- Cố một chút nữa thôi, em. Chị sắp vào trong lòng tàu, tìm kiếm hạt Azoth cuối cùng. Có sức mạnh thần thánh, em sẽ giữ được cuộc sống.
- Không kịp nữa đâu… Không còn cách nào nữa đâu… - Gương mặt trắng bệch như sáp, chỉ còn đôi môi mấp máy, với từng lời đứt quãng – Em không thể sống nữa. Mọi tội lỗi đều phải trả giá… Chị có nhớ Ngọc không? Là em ra tay đấy, khi bạn ấy tò mò mở hộp đựng chuỗi hạt trong phòng chị. Là quỷ dữ, em đã làm theo mệnh lệnh của bóng tối, không ngần ngại. Em phải canh chừng mọi động tĩnh từ chị. Nhưng chị lại đối xử ân cần với em, dù chẳng biết em là ai… Cứ thế, dần dần em đã thành người khác. Có trái tim này. Có máu đỏ nữa này…
- Ừ, chị hiểu rồi. Nằm im đây và hứa là chờ chị một chốc, được không? – Nguyên vuốt nhẹ gò má đã bắt đầu lạnh đi của cậu bé, run bắn lên.
- Ở thêm với em chút nữa… Khi em không còn, chị hãy đi tìm hạt Azoth cuối cùng… - Giọng cậu bé mỏng tờ. Nguyên luồn tay dưới đầu và lưng cậu, nâng hẳn lên thân hình nhẹ bẫng, để nghe rõ những lời yếu ớt – Em biết chị có đủ can đảm và thông minh, nhưng ở thời khắc quyết định, chị không được nhầm lẫn hạt Azoth quan trọng nhất. Chị hứa nhé…
Nguyên không thể nói thêm gì nữa, bởi hơi thở cuối cùng đã rời khỏi Nhật. Đôi cánh đen mượt lạ lùng chỉ có ở các sinh linh đến từ địa ngực xoãi rộng trên sàn tàu. Nhưng bộ trang phục đen mặc trong đêm dạ hội, mái tóc dày rậm cắt ngắn vụng về, và đôi mắt mở hé vẫn còn mờ ướt kia thì thân thuộc lắm. Chưa bao giờ Nguyên đau đến thế, đau như thể một phần thân thể cô bị cắt rời đi. Phủ phục trên sàn gỗ, ghì chặt cậu bé trong tay, cô lẩm bẩm không ngớt, như phát điên:
- Chị có lỗi, có lỗi, thiên thần của chị! Lẽ ra em được sống tiếp, nếu chị đừng lao đến xứ sở này, khiến em phải cuốn theo để che chở cho chị. Tha thứ cho chị, vì chị chỉ nhìn thấy mục đích của mình, mà quên mất không bao giờ tự hỏi, vì sao em thương quý chị nhiều như thế. Giá có thể làm lại, chị sẽ dẫn em đi ăn kem, chờ em cùng xuống nhà ăn mỗi ngày, nói chuyện với em nhiều hơn. Nhưng khi chị hiểu ra, thì đã muộn rồi…
Bức tường sương trắng lan xuống sàn tàu, như cánh tay của một sinh vật khổng lồ không rõ hình thù, trườn về phía thân thể bất động. Nguyên ghì giữ cậu bé, không rời. Nhưng khi những giọt nước từ mắt cô rơi xuống, thì thân thể cóng lạnh trong tay cô nhẹ nhàng tan ra, bay lên thành vệt khói mỏng, chậm rãi hoà lẫn vào màn sương mù. Nguyên áp chặt tay lên môi, ngăn tiếng khóc vụn vỡ trong lồng ngực. Một vệt gió thổi đến, lùa làn sương trắng rút đi khỏi mặt sàn.
Chỉ còn một mình Nguyên trên con tàu đồ sộ. Lúc này đây.
Tác giả :
Phan Hồn Nhiên