Chước Phù Dung
Chương 45: Phương Cúc
Mấy ngày nay, Nam Cung Lân và Nghê Ngạo Lam gắn bó như keo sơn.
Ban ngày, Nghê Ngạo Lam vẫn làm tốt phận sự Hữu thừa tướng, buổi tối, nàng lại vào Dưỡng Tâm điện, tháo dỡ miếng vải quấn ngực và lớp cao vàng như nến, khôi phục thân phận nữ nhi bồi hắn.
Tuy nàng từng kháng nghị mỗi ngày ngủ lại tẩm cung của hắn, thực sự không thích hợp, trong cung lén đồn đãi Hoàng thượng long dương chi tích, sủng hạnh thừa tướng, lời đồn xôn xao, nhưng hắn không sợ làm tổn hại hình tượng của mình, còn cố tình hàng đêm cùng nàng triền miên.
Không lay chuyển được sự kiên quyết của hắn, ngay cả nghĩa phụ nghĩa mẫu hắn cũng tự mình thu xếp xong, nàng chỉ có thể theo hắn mà đi.
Trước đó Hoàng thượng phát người truyền lời cho Nghê Ngạo Lam, nói rằng triều vụ chưa giải quyết xong, muốn nàng tự mình đến Liên Hương hiên dùng bữa tối.
Mới mấy ngày dính vào nhau, nàng đã quen với sự hiện hữu của hắn, một mình ăn sao cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm, ngay cả món ăn nàng thích dường như cũng ít ngon miệng hơn, thoáng không có khẩu vị. Nàng qua loa vội vàng dùng cho hết, rồi trở lại Dưỡng Tâm điện đổi y phục xong xuôi, đợi hắn trở lại.
Hiếm khi tối nay nhàn rỗi, Nghê Ngạo Lam lượn Dưỡng Tâm điện một vòng, để nàng ngạc nhiên phát hiện rằng mâm vàng, bình hoa gốm sứ vốn bày trong Dưỡng Tâm điện, đều bị lấy xuống.
Nàng nhớ có một ngày nàng từng nói, vật phẩm này quá lộng lẫy, làm mắt nàng nổ đom đóm, yêu cầu hắn, thà rằng đặt nhiều bộ sách ở các lĩnh vực một chút, lại đặt một bàn cờ, một cây đàn tranh, lúc rảnh rỗi có thể chơi cờ, gảy đàn một phen.
Không ngờ hắn hoàn toàn lấy xuống hết, đưa những thứ nàng nói lên, khiến nàng rất bất ngờ.
Đôi mắt to cẩn thận ngắm tựa từng quyển sách, lại phát hiện một quyển sách có bìa đỏ tươi, đặt giữa dàn sách màu tối, có vẻ không hợp lắm, giống như giữa vạn vật xanh biếc có một chấm đỏ vậy, thế là, nàng tò mò rút ra, tập trung nhìn vào, sách có tên là “Phương Cúc.”
Ơ… nàng không ngờ Lân ca ca lại có hứng thú với hoa cỏ đấy, còn đặc biệt nghiên cứu giống hoa cúc.
Đầu ngón tay lật trang bìa cứng ra, lại lật tiếp ba bốn trang, lập tức khuôn mặt nàng đỏ như gan ngỗng.
Bên trên là bức vẽ với màu sắc rực rỡ, hai nam tử lõa thể quấn quýt nhau, người cường tráng từ sau lưng áp lên người xinh đẹp tuyệt trần, người phía sau lấy hung khí sắc bén cắm vào đình cúc người phía trước, nam vật của người xinh đẹp tuyệt trần còn hưng phấn cứng rắn.
Cái này… cái này… là bản Đông Cung đồ phiên bản nam nam mà!
Đông Cung đồ không phải Nghê Ngạo Lam chưa từng xem, nhưng nàng bảo Tiểu Duệ Tử tìm đều là loại nam nữ hợp hoan, thật không ngờ lại có loại nam nam khác, quả thực khiến nàng ngạc nhiên không thôi.
Về mặt lý trí, nàng hẳn phải bỏ quyển sách trở về kệ ngay lập tức, nhưng tay nhỏ bé lại nhịn không được lật thêm một trang, lại lật trang kế tiếp…
“Bảo bối, muội ở đây xem gì vậy?”
Nam Cung Lân bước vào tẩm điện, bèn thấy tiểu mỹ nhân đứng ở cách đó không xa trước tượng điêu khắc gỗ, xoay lưng về phía mình, chẳng biết đang xem gì chăm chú tới vậy, ngay cả âm thanh hắn vào phòng cũng không phát hiện ra.
“Á!” Nghê Ngạo Lam giật mình, vội vàng khép Đông Cung đồ nam nam lại, xoay người giấu quyển sách sau lưng, “Lân ca ca… Sao huynh im hơi lặng tiếng xuất hiện thế?”
Đôi mày đẹp khẽ nhướn lên, Nam Cung Lân khoanh tay trước ngực khẽ cười, nói, “Ta đâu có thả nhẹ cước bộ, tại bảo bối say mê quá mới không nghe thấy ấy chứ, xem sách gì vậy? Cho ta xem nữa.”
Bàn tay to đưa ra sau lưng Nghê Ngạo Lam, nàng cả kinh lui về sau một bước.
“Không có gì, chỉ là sách thông thường thôi.” Thiếu nữ lúng túng trả lời. Nếu hắn biết nàng vùi đầu vào đọc Đông Cung đồ nam nam, thì mặt mũi nàng để ở đâu?
Đáp án của tiểu mỹ nhân khiến Nam Cung Lân cực kỳ không vừa lòng, sách thông thường sao khiến nàng phải che che giấu giấu thế, càng kiên định muốn biết quyển sách trên tay nàng là sách gì.
Ngay sau đó, hắn lấy tĩnh chế động, cười dịu dàng vô hại, yêu cầu, “Bảo bối, từ lúc ta vào cửa đến bây giờ muội vẫn chưa hôn ta đó, nào, hôn một cái.”
Nhìn thiếu niên lặng lẽ đứng trước mặt, không tiến thêm một bước cũng không có ý định lùi lại, sau khi Nghê Ngạo Lam đấu tranh, thoáng tiến lên phía trước, duỗi cần cổ trắng nõn khẽ mổ lên bờ môi hắn. Đang định rời khỏi, độ dày cộm trong tay chợt nhẹ hẫng, sách đỏ đã rơi vào tay hắn.
“Phương Cúc… Phương Cúc?” Vốn dĩ Nam Cung Lân đang dương dương đắc ý vui cười, trong nháy mắt hắn hoang mang hẳn, có chút ấn tượng với quyển sách này.
“Lân ca ca, huynh nói xem, tại sao huynh có quyển sách này?” Nghê Ngạo Lam quyết định đánh đòn phủ đầu, hòng che giấu sự lúng túng khi bản thân không biết xấu hổ, nghiền ngẫm đọc loại sách này.
Đế vương xinh đẹp lật một trang ra xem, ngay lập tức đóng Đông Cung đồ lại ngay, “Khụ khụ… ta cũng không biết sao lại có quyển sách này…”
Kim Phúc chết tiệt!
Hắn từng giao phó phải dọn hơn phân nửa sách trong Ngự thư phòng vào Dưỡng Tâm điện, nhưng không cần bỏ quyển Đông Cung đồ nam nam này vào, huống chi hiện tại hắn không cần nữa, đúng không?
Nghê Ngạo Lam nhìn chằm chằm thiếu niên đang giả ngu không muốn giải thích, bèn bĩu môi suy đoán, “Ờ, đây là sách của Lân ca ca, có nghĩa là huynh đã từng đọc, rõ ràng huynh đối với nam tử hẳn có khuynh hướng… Lân ca ca nói nữ tử huynh yêu chỉ có mỗi mình muội, nhưng chưa từng nói không thích nam tử nha.”
“Bảo bối, tiểu lừa đảo, việc này còn không phải tai muội à!” Nam Cung Lân buồn bực xấu hổ, lòng buồn bực đến mức hận không thể phun một ngụm máu lớn, trước đó hắn thực sự suýt thích nam sắc, cũng do bị “ép buộc”, không phải trời sinh có sở thích này.
Tại nàng?
Trong phút chốc thiếu nữ mới phản ứng, cười híp cả mắt, “À… Haha, Lân ca ca còn đặc biệt tìm bản Đông Cung đồ nam nam, chẳng lẽ có ham muốn mây mưa trên long sàng ư?”
“Hừ, nàng có biết ta rối rắm cỡ nào không.” Nam Cung Lân nói xong xoay đầu đi đến cửa điện, kéo cửa lớn ra, nghiến răng hô, “Kim Phúc.”
“Nô…”
“Đốt quyển sách này cho trẫm!”
Kim Phúc còn chưa nói xong, liền luống cuống tay chân tiếp được quyển sách chủ tử ném tới, lại giương mắt nhìn, cửa lớn đã khép chặt.
Hắn rũ mắt xem, mồ hôi lạnh lập tức hàm chứa giận dữ, hắn sai người dọn sách, lại quên kiểm tra sách trước, may mà có Nghê mỹ nhân ở đây, nếu không hắn có thể bị mắng té tát.
Nghê Ngạo Lam mở to đôi mắt tròn xoe, nói, “Ôi… thiêu hủy rất đáng tiếc, muội còn chưa xem hết mà.”
“Không cho phép xem, nếu cần xem thì chỉ có thể xem trẫm!” Nam Cung Lân nghĩ tới quyển sách kia vẽ bao nhiêu mỹ nam lõa thể, bèn cảm thấy khó chịu, nhịn không được ngang ngược hẳn.
Thiên hạ vui vẻ như mèo con ăn vụn thành công, nàng biết làm thế trêu hắn rất có hiệu quả mà, nàng giang hai tay vòng qua eo hắn, nhón chân, miệng nhỏ hôn bờ môi đỏ thẫm của hắn, một luồng Long Tiên Hương đánh úp vào mũi, làm nàng mê muội.
Hai lưỡi triền miên ma sát nhau, bốn làn môi kề sát trằn trọc mút, khi thì tình cảm mãnh liejt, khi thì dịu dàng. Bọn họ hôn nhau, xoay người bước đi, cuối cùng cùng ngã xuống ghế quý phi cạnh cửa sổ.
Thiếu nữ nằm trên người thiếu niên ngước mắt nhìn hắn, mặt ngọc trắng trẻo xinh đẹp, vài sợi tóc dài đen óng rũ xuống gò má, đôi mắt sáng ngời khiến bầu trời đêm đầy sao sau lưng hắn cũng mất đi ánh sáng.
Đây là phu quân cả đời của nàng đây.
Giơ cái tay trắng nõn lên giúp hắn vén vài sợi tóc ra sau tai, nàng khẽ nói, “Ngạo Thanh, muội nhìn thấy không? Đây là phu quân của tỷ tỷ.”
Lần đâu tiên nghe được cái tên này, Nam Cung Lân thoáng sửng sốt lập tức phản ứng kịp, dịu dàng nói, “Ngạo Lam, Ngạo Thanh, tên cha muội đặt cho các muội rất hay.”
“Không phải, là nương đặt, nương nói tỷ muội muội là niềm kiêu ngạo của bà, xanh lam bà cho rằng là màu đẹp nhất của bầu trời, hi vọng bọn muội có thể sống tự tại, bất kể nơi đâu, vĩnh viễn ở trong lòng bà, nên gọi là Ngạo Lam, Ngạo Thanh.” Nghê Ngạo Lam nhớ tới mẫu thân, đoi mắt hơi chua xót.
Nàng biết nương nhất định sẽ vui vẻ và an ủi mình vì đã tìm được một trượng phu đáng dựa vào cả đời.
“Nương muội rất đặc biệt, nên ngay cả muội cũng đặc biệt thế, muội cũng là nương tử đầy kiêu ngạo của ta, là một mỹ nhân tuyệt sắc cả bên trong lẫn bên ngoài.” Thiếu niên cười rạng rỡ, phát hiện mỗi ngày mình càng yêu nàng thêm một chút.
Yêu nàng, không có giới hạn, mãi mãi không kết thúc.
Ban ngày, Nghê Ngạo Lam vẫn làm tốt phận sự Hữu thừa tướng, buổi tối, nàng lại vào Dưỡng Tâm điện, tháo dỡ miếng vải quấn ngực và lớp cao vàng như nến, khôi phục thân phận nữ nhi bồi hắn.
Tuy nàng từng kháng nghị mỗi ngày ngủ lại tẩm cung của hắn, thực sự không thích hợp, trong cung lén đồn đãi Hoàng thượng long dương chi tích, sủng hạnh thừa tướng, lời đồn xôn xao, nhưng hắn không sợ làm tổn hại hình tượng của mình, còn cố tình hàng đêm cùng nàng triền miên.
Không lay chuyển được sự kiên quyết của hắn, ngay cả nghĩa phụ nghĩa mẫu hắn cũng tự mình thu xếp xong, nàng chỉ có thể theo hắn mà đi.
Trước đó Hoàng thượng phát người truyền lời cho Nghê Ngạo Lam, nói rằng triều vụ chưa giải quyết xong, muốn nàng tự mình đến Liên Hương hiên dùng bữa tối.
Mới mấy ngày dính vào nhau, nàng đã quen với sự hiện hữu của hắn, một mình ăn sao cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm, ngay cả món ăn nàng thích dường như cũng ít ngon miệng hơn, thoáng không có khẩu vị. Nàng qua loa vội vàng dùng cho hết, rồi trở lại Dưỡng Tâm điện đổi y phục xong xuôi, đợi hắn trở lại.
Hiếm khi tối nay nhàn rỗi, Nghê Ngạo Lam lượn Dưỡng Tâm điện một vòng, để nàng ngạc nhiên phát hiện rằng mâm vàng, bình hoa gốm sứ vốn bày trong Dưỡng Tâm điện, đều bị lấy xuống.
Nàng nhớ có một ngày nàng từng nói, vật phẩm này quá lộng lẫy, làm mắt nàng nổ đom đóm, yêu cầu hắn, thà rằng đặt nhiều bộ sách ở các lĩnh vực một chút, lại đặt một bàn cờ, một cây đàn tranh, lúc rảnh rỗi có thể chơi cờ, gảy đàn một phen.
Không ngờ hắn hoàn toàn lấy xuống hết, đưa những thứ nàng nói lên, khiến nàng rất bất ngờ.
Đôi mắt to cẩn thận ngắm tựa từng quyển sách, lại phát hiện một quyển sách có bìa đỏ tươi, đặt giữa dàn sách màu tối, có vẻ không hợp lắm, giống như giữa vạn vật xanh biếc có một chấm đỏ vậy, thế là, nàng tò mò rút ra, tập trung nhìn vào, sách có tên là “Phương Cúc.”
Ơ… nàng không ngờ Lân ca ca lại có hứng thú với hoa cỏ đấy, còn đặc biệt nghiên cứu giống hoa cúc.
Đầu ngón tay lật trang bìa cứng ra, lại lật tiếp ba bốn trang, lập tức khuôn mặt nàng đỏ như gan ngỗng.
Bên trên là bức vẽ với màu sắc rực rỡ, hai nam tử lõa thể quấn quýt nhau, người cường tráng từ sau lưng áp lên người xinh đẹp tuyệt trần, người phía sau lấy hung khí sắc bén cắm vào đình cúc người phía trước, nam vật của người xinh đẹp tuyệt trần còn hưng phấn cứng rắn.
Cái này… cái này… là bản Đông Cung đồ phiên bản nam nam mà!
Đông Cung đồ không phải Nghê Ngạo Lam chưa từng xem, nhưng nàng bảo Tiểu Duệ Tử tìm đều là loại nam nữ hợp hoan, thật không ngờ lại có loại nam nam khác, quả thực khiến nàng ngạc nhiên không thôi.
Về mặt lý trí, nàng hẳn phải bỏ quyển sách trở về kệ ngay lập tức, nhưng tay nhỏ bé lại nhịn không được lật thêm một trang, lại lật trang kế tiếp…
“Bảo bối, muội ở đây xem gì vậy?”
Nam Cung Lân bước vào tẩm điện, bèn thấy tiểu mỹ nhân đứng ở cách đó không xa trước tượng điêu khắc gỗ, xoay lưng về phía mình, chẳng biết đang xem gì chăm chú tới vậy, ngay cả âm thanh hắn vào phòng cũng không phát hiện ra.
“Á!” Nghê Ngạo Lam giật mình, vội vàng khép Đông Cung đồ nam nam lại, xoay người giấu quyển sách sau lưng, “Lân ca ca… Sao huynh im hơi lặng tiếng xuất hiện thế?”
Đôi mày đẹp khẽ nhướn lên, Nam Cung Lân khoanh tay trước ngực khẽ cười, nói, “Ta đâu có thả nhẹ cước bộ, tại bảo bối say mê quá mới không nghe thấy ấy chứ, xem sách gì vậy? Cho ta xem nữa.”
Bàn tay to đưa ra sau lưng Nghê Ngạo Lam, nàng cả kinh lui về sau một bước.
“Không có gì, chỉ là sách thông thường thôi.” Thiếu nữ lúng túng trả lời. Nếu hắn biết nàng vùi đầu vào đọc Đông Cung đồ nam nam, thì mặt mũi nàng để ở đâu?
Đáp án của tiểu mỹ nhân khiến Nam Cung Lân cực kỳ không vừa lòng, sách thông thường sao khiến nàng phải che che giấu giấu thế, càng kiên định muốn biết quyển sách trên tay nàng là sách gì.
Ngay sau đó, hắn lấy tĩnh chế động, cười dịu dàng vô hại, yêu cầu, “Bảo bối, từ lúc ta vào cửa đến bây giờ muội vẫn chưa hôn ta đó, nào, hôn một cái.”
Nhìn thiếu niên lặng lẽ đứng trước mặt, không tiến thêm một bước cũng không có ý định lùi lại, sau khi Nghê Ngạo Lam đấu tranh, thoáng tiến lên phía trước, duỗi cần cổ trắng nõn khẽ mổ lên bờ môi hắn. Đang định rời khỏi, độ dày cộm trong tay chợt nhẹ hẫng, sách đỏ đã rơi vào tay hắn.
“Phương Cúc… Phương Cúc?” Vốn dĩ Nam Cung Lân đang dương dương đắc ý vui cười, trong nháy mắt hắn hoang mang hẳn, có chút ấn tượng với quyển sách này.
“Lân ca ca, huynh nói xem, tại sao huynh có quyển sách này?” Nghê Ngạo Lam quyết định đánh đòn phủ đầu, hòng che giấu sự lúng túng khi bản thân không biết xấu hổ, nghiền ngẫm đọc loại sách này.
Đế vương xinh đẹp lật một trang ra xem, ngay lập tức đóng Đông Cung đồ lại ngay, “Khụ khụ… ta cũng không biết sao lại có quyển sách này…”
Kim Phúc chết tiệt!
Hắn từng giao phó phải dọn hơn phân nửa sách trong Ngự thư phòng vào Dưỡng Tâm điện, nhưng không cần bỏ quyển Đông Cung đồ nam nam này vào, huống chi hiện tại hắn không cần nữa, đúng không?
Nghê Ngạo Lam nhìn chằm chằm thiếu niên đang giả ngu không muốn giải thích, bèn bĩu môi suy đoán, “Ờ, đây là sách của Lân ca ca, có nghĩa là huynh đã từng đọc, rõ ràng huynh đối với nam tử hẳn có khuynh hướng… Lân ca ca nói nữ tử huynh yêu chỉ có mỗi mình muội, nhưng chưa từng nói không thích nam tử nha.”
“Bảo bối, tiểu lừa đảo, việc này còn không phải tai muội à!” Nam Cung Lân buồn bực xấu hổ, lòng buồn bực đến mức hận không thể phun một ngụm máu lớn, trước đó hắn thực sự suýt thích nam sắc, cũng do bị “ép buộc”, không phải trời sinh có sở thích này.
Tại nàng?
Trong phút chốc thiếu nữ mới phản ứng, cười híp cả mắt, “À… Haha, Lân ca ca còn đặc biệt tìm bản Đông Cung đồ nam nam, chẳng lẽ có ham muốn mây mưa trên long sàng ư?”
“Hừ, nàng có biết ta rối rắm cỡ nào không.” Nam Cung Lân nói xong xoay đầu đi đến cửa điện, kéo cửa lớn ra, nghiến răng hô, “Kim Phúc.”
“Nô…”
“Đốt quyển sách này cho trẫm!”
Kim Phúc còn chưa nói xong, liền luống cuống tay chân tiếp được quyển sách chủ tử ném tới, lại giương mắt nhìn, cửa lớn đã khép chặt.
Hắn rũ mắt xem, mồ hôi lạnh lập tức hàm chứa giận dữ, hắn sai người dọn sách, lại quên kiểm tra sách trước, may mà có Nghê mỹ nhân ở đây, nếu không hắn có thể bị mắng té tát.
Nghê Ngạo Lam mở to đôi mắt tròn xoe, nói, “Ôi… thiêu hủy rất đáng tiếc, muội còn chưa xem hết mà.”
“Không cho phép xem, nếu cần xem thì chỉ có thể xem trẫm!” Nam Cung Lân nghĩ tới quyển sách kia vẽ bao nhiêu mỹ nam lõa thể, bèn cảm thấy khó chịu, nhịn không được ngang ngược hẳn.
Thiên hạ vui vẻ như mèo con ăn vụn thành công, nàng biết làm thế trêu hắn rất có hiệu quả mà, nàng giang hai tay vòng qua eo hắn, nhón chân, miệng nhỏ hôn bờ môi đỏ thẫm của hắn, một luồng Long Tiên Hương đánh úp vào mũi, làm nàng mê muội.
Hai lưỡi triền miên ma sát nhau, bốn làn môi kề sát trằn trọc mút, khi thì tình cảm mãnh liejt, khi thì dịu dàng. Bọn họ hôn nhau, xoay người bước đi, cuối cùng cùng ngã xuống ghế quý phi cạnh cửa sổ.
Thiếu nữ nằm trên người thiếu niên ngước mắt nhìn hắn, mặt ngọc trắng trẻo xinh đẹp, vài sợi tóc dài đen óng rũ xuống gò má, đôi mắt sáng ngời khiến bầu trời đêm đầy sao sau lưng hắn cũng mất đi ánh sáng.
Đây là phu quân cả đời của nàng đây.
Giơ cái tay trắng nõn lên giúp hắn vén vài sợi tóc ra sau tai, nàng khẽ nói, “Ngạo Thanh, muội nhìn thấy không? Đây là phu quân của tỷ tỷ.”
Lần đâu tiên nghe được cái tên này, Nam Cung Lân thoáng sửng sốt lập tức phản ứng kịp, dịu dàng nói, “Ngạo Lam, Ngạo Thanh, tên cha muội đặt cho các muội rất hay.”
“Không phải, là nương đặt, nương nói tỷ muội muội là niềm kiêu ngạo của bà, xanh lam bà cho rằng là màu đẹp nhất của bầu trời, hi vọng bọn muội có thể sống tự tại, bất kể nơi đâu, vĩnh viễn ở trong lòng bà, nên gọi là Ngạo Lam, Ngạo Thanh.” Nghê Ngạo Lam nhớ tới mẫu thân, đoi mắt hơi chua xót.
Nàng biết nương nhất định sẽ vui vẻ và an ủi mình vì đã tìm được một trượng phu đáng dựa vào cả đời.
“Nương muội rất đặc biệt, nên ngay cả muội cũng đặc biệt thế, muội cũng là nương tử đầy kiêu ngạo của ta, là một mỹ nhân tuyệt sắc cả bên trong lẫn bên ngoài.” Thiếu niên cười rạng rỡ, phát hiện mỗi ngày mình càng yêu nàng thêm một chút.
Yêu nàng, không có giới hạn, mãi mãi không kết thúc.
Tác giả :
Độc Cô Cầu Yêu