Chước Phù Dung
Chương 28: Lớn lên
Sau khi hai người ra khỏi cung điện một đoạn ngắn, Nam Cung Lân liền nghiêng người, bàn tay to khoác lấy vai Nghê Ngạo Lam.
“Hoàng thượng, ngài không phải nói muốn đến ngự thư phòng sao?” Nghê Ngạo Lam bước lùi một bước tránh thoát, cả một đoạn đường đều yên lặng đi theo phía sau hắn, không biết hắn lại không vui chuyện gì, hơi thở của hắn mơ hồ lộ ra một tia u ám, hắn không mở miệng, nàng cũng không muốn trêu chọc đến hắn.
Thế nhưng, hình như đi sai đường rồi thì phải, rõ ràng đây không phải là đường đến ngự thư phòng mà là Dưỡng Tâm điện.
“Ái khanh, trẫm hơi mệt, dìu trẫm trở về dtd nghỉ ngơi đi.” Nam Cung Lân cảm thấy đầu óc có chút trướng đau, đường nét khuôn mặt thiếu niên trước mắt dần mơ hồ, trọng tâm cơ thể càng chì xuống, suýt chút nữa làm Nghê Ngạo Lam đứng không vững, lảo đảo một bước.
“Kim Phúc công công!” Nghê Ngạo Lam cố gắng chống đỡ cơ thể hắn, nhưng nàng khung xương nhỏ gầy, không thể chịu nổi thân hình thon dài rắn chắc của đế vương dựa vào, hốt hoảng cầu cứu.
Vốn vẫn đi phía sau mấy bước Kim Phúc công công lập tức chạy vội tới trước mặt, đỡ lấy chủ nhân đang nghiêng ngả, hỏi: “ Nghê thừa tướng, Hoàng thượng làm sao vậy?” Trong lòng lo lắng, sợ chủ nhân có bệnh, hắn là người đầu tiên khó giữu được tính mạng.
“Hoàng thượng nói long thể không khỏe, muốn trở về dtd nghỉ ngơi, vi thần đoán có lẽ ngài đã uống hơi nhiều rượu rồi.” Nghê Ngạo Lam và Kim Phúc cùng nhau dìu Hoàng đế, chậm chạp kéo Nam Cung Lân đang nhíu chặt mi tâm không nói lời nào đi về phía trước.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của nll, Kim Phúc vốn định đpá lại tửu lượng của chủ nhân kỳ thực rất tốt, tuy không tới ngàn chén không say, nhưng cũng không kém đến nỗi một chén đã ngã, nhưng mà ngoại trừu nguyên nhân này ra thì hiện tại hắn không nghĩ ra được lý do nào khác.
Cuối cùng cũng về đến dtd, đặt Đế vương nằm an ổn trên long sàng.
“Kim Phúc công công, có cần dặn dò cung nữ đến hầu hạ Hoàng thượng thay y phục?” Nghê Ngạo Lam giơ tay lau mồ hôi trên trán, may mà có Kim Phúc, bằng không chỉ một mình nàng sao có thể đỡ nổi Hoàng thượng.
“Ừm... Xem ra là cần.” Kim Phúc do dự một hồi, mới trả lời.
Có cần cung nữ vào phục vụ chủ nhân hay không, đều do chủ nhân quyết định, nhưng với tình huống hiện tại, chủ nhân dường như không còn tỉnh táo để tự mình giải quyết.
Ngồi dậy, đôi mắt của Nam Cung Lân hơi híp lại phân phó: “Không cần, tất cả lui xuống hết cho trẫm.”
“Hoàng thượng, vi thần thấy vẫn nên căn dặn...”
“Trẫm nói không cần, trẫm muốn nghỉ ngơi, đi ra ngoài, toàn bộ lui xuống.”
Dứt lời, Kim Phúc và Nghê Ngạo Lam lập tức cúi người xin cáo lui.
Nam Cung Lân mở mắt, con ngươi tản ra sát ý lạnh lẽo, nhưng hai gò má thì lại đỏ ửng dị thường, toàn thân nóng lên, đầu càng ngày càng mơ hồ.
Là Tiêu Nhu Úc ra tay!
Lòng bàn tay và mu bàn tay của nàng ta đều bôi dược, chắc hẳn có ý đồ dụ dỗ Nghê Ngạo Lam. Lại không nghĩ rằng bị hắn giữa đường nhảy ra ngăn cản.
Hiện tại dục vọng nơi bụng dưới dâng lên mãnh liệt, rất cần phát tiết, hắn muốn thiếu niên kia muốn đến sắp nhập ma, nhưng Nghê Ngạo Lam vẫn chưa chuẩn bị để hoàn toàn tiếp nhận hắn, hắn không thể ép buộc cường ngạnh được.
Cho nên hắn mới bảo tất cả mọi người lui ra ngoài, để sự thất thố của bản thân không bị nhìn thấy.
Vừa rồi hắn dùng nội lực tạm thời áp chế dược liệu, nhưng thời gian trôi qua dược kiệu sẽ lại phát tác, trong nháy mắt nhìn Nghê Ngạo Lam rời đi, hắn thật muốn kéo nàng trở về, đặt nàng ở dưới thân, lập tức xuyên qua nàng, không thể được! Bất luận thế nào cũng không thể làm thế được!
Hắn cần phát tiết, để mê dược theo mồ hôi chảy ra, cho dù quá trình chậm mà thống khổ, nhưng so với bá vương ngạnh thượng cung thì đây đã là biện pháp tốt nhất rồi.
Thế là, Nam Cung Lân cắn môi, nhẫn nhịn từng trận lửa nóng kéo tới càng lúc càng mạnh mẽ, bước xuống khỏi long sàng, cơ thể loạng chà loạng choạng đỡ lấy đồ vật trên đường đi, chầm chậm đi về phía bể tắm.
Trở về Vận Xương hiên, Nghê Ngạo Lam cảm tháy trong cơ thể như có ngọn lửa đang thiêu đốt, chén rượu ủ lâu năm kia có tác dụng chậm, làm cho nàng nóng đến đổ đầy mồ hôi, không nhịn được mà mở vạt áo ra, tháo miếng vải quấn quanh ngực xuống, nếu tiếp tục mang nữa nàng sẽ khó thở mà chết mất.
Cởi xong miếng vải thật dày, lúc nàng mặc y phục lại lần nữa thì phát hiện ngọc bội hữu thừa tướng không thấy đâu, nàng nhất thời căng thẳng.
Ngọc bội hữu thừa tướng là hoàng đến ban cho, tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng, trong tình huống nguy cấp, nó tương đương với sự có mặt của Đế vương. Bảo vật quan trọng bất li thân bị rơi mất, nếu để cho người có ý xấu nhặt được thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Nghê Ngạo Lam lo lắng chạy ra khỏi Vận Xương hiên, dọc theo đường đi vừa chạy vừa tìm kiếm trên mặt đất, cũng may bây giờ là đêm khuya, thêm vào đó tất cả mọi người đều đang ở cung điện tổ chức yến hội bên kia, dọc theo đường đi nàng không gặp ai cả.
Không có! Đều không có!
Đột nhiên nàng sực nhớ ra, có lẽ lúc dìu Hoàng thượng trở về đã đánh rơi ở dtd. Lúc tiến vào dtd nàng không nhìn thấy Kim Phúc công công gác cổng như mọi khi, nhưng hiện tại nàng không có tâm tư để ý chuyện đó, trực tiếp gõ lên cửa lớn dtd, Hoàng thượng bên trong không đáp lại, nàng không thể làm khác hơn là khẽ cắn răng, tự ý mở cửa đi vào.
Đến gần, bên giường mơ hồ phản xạ lại ánh ngọc lấp lánh, Nghê Ngạo Lam vội vàng chạy tới nhặt lên, lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Sau đó nàng nâng mắt nhìn, vốn phải nằm nghỉ trên long sàng thì nay Thiên tử tuyệt sắc đã mất tích, trên giường trống rỗng.
Lúc này, cách đó không xa mơ hồ bay tới tiếng rên rỉ thống khổ, nàng tiện tay đặt ngọc bội lên bàn, đi về phía phát ra tiếng động ki, bước vào bể tắm to lớn, sương trắng dầy đặc tràn ngập, tầm nhìn rất mơ hồ.
“Hoàng thượng...?” Nghê Ngạo Lam nhỏ giọng gọi, đáp lại nàng là âm thanh vang vọng của bản thân, tiếng nước, và tiếng rên rỉ trầm thấp kia.
Nàng lần mò đi đến, bởi vì chỉ lo nhìn về phía trước nên nàng đã không để ý dưới thân, vì thế bất thình lình vấp phải vật gì đó, trực tiếp ngã nhào vào trong bể tắm.
“A...” Nghê Ngạo Lam không kịp la lên, dòng nước ấm áp đã nhấn chìm nàng, khiến nàng uống mấy ngụm nước, nàng giãy giụa đứng vững, dùng tay áo không ngừng lau đi vệt nước trên mặt, “Khụ khụ... khụ...”
Ngước mắt, đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu kinh diễm, nàng cả kinh, vội vàng lui về phía sau, nhưng eo nhỏ lại đụng phải bàn tay của hắn, nàng cúi xuống nhìn thì thấy đường cong cơ thể mình đã lộ ra, thân phận thật sự sắp bị người phát hiện!
Tiêu Nhu Úc hạ mê dược vượt quá sự tính toán của Nam Cung Lân, dưới tác dụng mạnh của thuốc khiến hắn hoàn toàn bị mê dược khống chế, giờ khác này hắn nhìn chằm chằm ngũ quan tinh xảo trước mắt, đôi mắt to trong suốt linh động, làn da tuyết trắng mạn màng như ngọc, làm người khác muốn yêu thương.
Dáng dấp này rất giống với người luôn tồn tại trong lòng hắn, khiến hắn cho rằng bản thân đang rơi vào trong mộng cảnh.
Hiểu Lam.
Đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, ôm chặt người trong nước vào lòng, “bảo bối...” Hắn cúi đầu bắt lấy hai cánh môi hơi vểnh lên của nàng, đầu lưỡi trực tiếp xông vào trong miệng nàng, dùng sức mà hút lấy nước bọt ngọt ngào của nàng.
Đã lâu, hắn chờ thật lâu, như cuộc đời dài dăng dẳng không nhìn thấy điểm cuối.
Quấn lấy phấn lưỡi không có chỗ trốn của nàng, cọ xát khoang miệng mềm mại thơm tho của nàng, gặm cắn bờ môi đáng yêu, Nam Cung Lân động thủ xé rách xiêm y trên người của tiểu mỹ nhân trong lòng.
Nghê Ngạo Lam bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, chất cồn trong người tựa hồ cũng phát tác, khiến đầu óc nàng không thể suy nghĩa, thân thể mềm nhũn.
Khi hắn cởi sạch xiêm y của nàng, để nàng toàn thân trống không xuất hiện trước mặt hắn, nàng đã không thể bình tĩnh nổi, sức lực mạnh mẽ, khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nàng chưa từng trải qua tình huống như vậy trước đây.
“A...” Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại, khiến nàng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
Nam Cung Lân nhìn hai bầu ngực đẫy đà trắng nỗn như bạch ngọc, phía trên là đỉnh nhọn phấn đào kiều diễm, chúng khẽ lay động, mang theo vô hạn cảnh xuân mê người, hắn như đã nhịn đói lâu ngày mà ngậm lấy chúng, đầu lưỡi trêu chọc đỉnh hồng phấn rồi khẽ liếm mút, bàn tay còn lại thì nặng nề xoa nắn bầu vú còn lại chưa được âu yếm.
“Ừm... Bảo bối... Nàng lớn thật rồi... Thật mềm... Thật thơm...” tràn ngập khoang mũi đều là hương vị thơm tho đặc bieetk trêm người thiếu nữ, mang theo hương thơm thanh thuần và sự chưa trải đời của xử nữ, thú tính trong cơ thể Nam Cung Lân hoàn toàn bộc phát.
Nghê Ngạo Lam loáng thoáng nghe thấy lời hắn nói, nàng không khỏi suy nghĩ, trong miệng hắn gọi là vị bạn thân kia sao? Nhưng người kia không phải nam nhân sai? Hoàng thượng không phải yêu thích nam sắc sao?
Nhưng nàng đã không cách nào suy nghĩ quá nhiều, nước ao ấm áp cộng thêm chất cồn phát tác, trước ngực là thiếu niên tinh tráng đang điên cuồng gặp mút nhũ hoa của mình, nàng chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, nàng sắp bị hòa tan mất rồi.
“Ưm... Hoàng thượng...” hai tay Nghê Ngạo Lam vòng qua ôm lấy cổ Nam Cung Lân, gò má gần như hồng thấu, tựa hoa đào kiều diễm nở rộ trong ngày xuân.
“A... Sao nàng lại biết... Ta là Hoàng thượng...” Nàng đã quên gọi ta là gì rồi sao? Nàng gọi đi.” Nam Cung Lân ngẩng đầu, dùng sức hôn phần cổ tinh tế mảnh khảnh của nàng, kế tiếp lưu lại những dấu hôn ái muội, long căn đã sớm thức tỉnh đang chống đỡ giữa hai chân nàng mà cọ sát qua lại.
Nghê Ngạo Lam há miệng, nhưng lại không biết nên đáp thế nào, cuối cùng chỉ có thể ngân nga nói: “A... Quên... Đã quên...”
Câu trả lời này đối với Nam Cung Lân mà nói khiến hắn vô cùng bất mãn, hắn khẽ cắn vai nàng một cái, bàn tay to lớn bấm nhẹ hai cặp mông căng tròn, hung ác mang theo cưng chiều nói: “Đã quên? Ha ha... Bảo bối thật đáng đánh đòn... Hay là để ta dùng nam căn mạnh mẽ mà trừng phạt tiểu huyệt của nàng, hửm...”
“Hoàng thượng, ngài không phải nói muốn đến ngự thư phòng sao?” Nghê Ngạo Lam bước lùi một bước tránh thoát, cả một đoạn đường đều yên lặng đi theo phía sau hắn, không biết hắn lại không vui chuyện gì, hơi thở của hắn mơ hồ lộ ra một tia u ám, hắn không mở miệng, nàng cũng không muốn trêu chọc đến hắn.
Thế nhưng, hình như đi sai đường rồi thì phải, rõ ràng đây không phải là đường đến ngự thư phòng mà là Dưỡng Tâm điện.
“Ái khanh, trẫm hơi mệt, dìu trẫm trở về dtd nghỉ ngơi đi.” Nam Cung Lân cảm thấy đầu óc có chút trướng đau, đường nét khuôn mặt thiếu niên trước mắt dần mơ hồ, trọng tâm cơ thể càng chì xuống, suýt chút nữa làm Nghê Ngạo Lam đứng không vững, lảo đảo một bước.
“Kim Phúc công công!” Nghê Ngạo Lam cố gắng chống đỡ cơ thể hắn, nhưng nàng khung xương nhỏ gầy, không thể chịu nổi thân hình thon dài rắn chắc của đế vương dựa vào, hốt hoảng cầu cứu.
Vốn vẫn đi phía sau mấy bước Kim Phúc công công lập tức chạy vội tới trước mặt, đỡ lấy chủ nhân đang nghiêng ngả, hỏi: “ Nghê thừa tướng, Hoàng thượng làm sao vậy?” Trong lòng lo lắng, sợ chủ nhân có bệnh, hắn là người đầu tiên khó giữu được tính mạng.
“Hoàng thượng nói long thể không khỏe, muốn trở về dtd nghỉ ngơi, vi thần đoán có lẽ ngài đã uống hơi nhiều rượu rồi.” Nghê Ngạo Lam và Kim Phúc cùng nhau dìu Hoàng đế, chậm chạp kéo Nam Cung Lân đang nhíu chặt mi tâm không nói lời nào đi về phía trước.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của nll, Kim Phúc vốn định đpá lại tửu lượng của chủ nhân kỳ thực rất tốt, tuy không tới ngàn chén không say, nhưng cũng không kém đến nỗi một chén đã ngã, nhưng mà ngoại trừu nguyên nhân này ra thì hiện tại hắn không nghĩ ra được lý do nào khác.
Cuối cùng cũng về đến dtd, đặt Đế vương nằm an ổn trên long sàng.
“Kim Phúc công công, có cần dặn dò cung nữ đến hầu hạ Hoàng thượng thay y phục?” Nghê Ngạo Lam giơ tay lau mồ hôi trên trán, may mà có Kim Phúc, bằng không chỉ một mình nàng sao có thể đỡ nổi Hoàng thượng.
“Ừm... Xem ra là cần.” Kim Phúc do dự một hồi, mới trả lời.
Có cần cung nữ vào phục vụ chủ nhân hay không, đều do chủ nhân quyết định, nhưng với tình huống hiện tại, chủ nhân dường như không còn tỉnh táo để tự mình giải quyết.
Ngồi dậy, đôi mắt của Nam Cung Lân hơi híp lại phân phó: “Không cần, tất cả lui xuống hết cho trẫm.”
“Hoàng thượng, vi thần thấy vẫn nên căn dặn...”
“Trẫm nói không cần, trẫm muốn nghỉ ngơi, đi ra ngoài, toàn bộ lui xuống.”
Dứt lời, Kim Phúc và Nghê Ngạo Lam lập tức cúi người xin cáo lui.
Nam Cung Lân mở mắt, con ngươi tản ra sát ý lạnh lẽo, nhưng hai gò má thì lại đỏ ửng dị thường, toàn thân nóng lên, đầu càng ngày càng mơ hồ.
Là Tiêu Nhu Úc ra tay!
Lòng bàn tay và mu bàn tay của nàng ta đều bôi dược, chắc hẳn có ý đồ dụ dỗ Nghê Ngạo Lam. Lại không nghĩ rằng bị hắn giữa đường nhảy ra ngăn cản.
Hiện tại dục vọng nơi bụng dưới dâng lên mãnh liệt, rất cần phát tiết, hắn muốn thiếu niên kia muốn đến sắp nhập ma, nhưng Nghê Ngạo Lam vẫn chưa chuẩn bị để hoàn toàn tiếp nhận hắn, hắn không thể ép buộc cường ngạnh được.
Cho nên hắn mới bảo tất cả mọi người lui ra ngoài, để sự thất thố của bản thân không bị nhìn thấy.
Vừa rồi hắn dùng nội lực tạm thời áp chế dược liệu, nhưng thời gian trôi qua dược kiệu sẽ lại phát tác, trong nháy mắt nhìn Nghê Ngạo Lam rời đi, hắn thật muốn kéo nàng trở về, đặt nàng ở dưới thân, lập tức xuyên qua nàng, không thể được! Bất luận thế nào cũng không thể làm thế được!
Hắn cần phát tiết, để mê dược theo mồ hôi chảy ra, cho dù quá trình chậm mà thống khổ, nhưng so với bá vương ngạnh thượng cung thì đây đã là biện pháp tốt nhất rồi.
Thế là, Nam Cung Lân cắn môi, nhẫn nhịn từng trận lửa nóng kéo tới càng lúc càng mạnh mẽ, bước xuống khỏi long sàng, cơ thể loạng chà loạng choạng đỡ lấy đồ vật trên đường đi, chầm chậm đi về phía bể tắm.
Trở về Vận Xương hiên, Nghê Ngạo Lam cảm tháy trong cơ thể như có ngọn lửa đang thiêu đốt, chén rượu ủ lâu năm kia có tác dụng chậm, làm cho nàng nóng đến đổ đầy mồ hôi, không nhịn được mà mở vạt áo ra, tháo miếng vải quấn quanh ngực xuống, nếu tiếp tục mang nữa nàng sẽ khó thở mà chết mất.
Cởi xong miếng vải thật dày, lúc nàng mặc y phục lại lần nữa thì phát hiện ngọc bội hữu thừa tướng không thấy đâu, nàng nhất thời căng thẳng.
Ngọc bội hữu thừa tướng là hoàng đến ban cho, tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng, trong tình huống nguy cấp, nó tương đương với sự có mặt của Đế vương. Bảo vật quan trọng bất li thân bị rơi mất, nếu để cho người có ý xấu nhặt được thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Nghê Ngạo Lam lo lắng chạy ra khỏi Vận Xương hiên, dọc theo đường đi vừa chạy vừa tìm kiếm trên mặt đất, cũng may bây giờ là đêm khuya, thêm vào đó tất cả mọi người đều đang ở cung điện tổ chức yến hội bên kia, dọc theo đường đi nàng không gặp ai cả.
Không có! Đều không có!
Đột nhiên nàng sực nhớ ra, có lẽ lúc dìu Hoàng thượng trở về đã đánh rơi ở dtd. Lúc tiến vào dtd nàng không nhìn thấy Kim Phúc công công gác cổng như mọi khi, nhưng hiện tại nàng không có tâm tư để ý chuyện đó, trực tiếp gõ lên cửa lớn dtd, Hoàng thượng bên trong không đáp lại, nàng không thể làm khác hơn là khẽ cắn răng, tự ý mở cửa đi vào.
Đến gần, bên giường mơ hồ phản xạ lại ánh ngọc lấp lánh, Nghê Ngạo Lam vội vàng chạy tới nhặt lên, lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Sau đó nàng nâng mắt nhìn, vốn phải nằm nghỉ trên long sàng thì nay Thiên tử tuyệt sắc đã mất tích, trên giường trống rỗng.
Lúc này, cách đó không xa mơ hồ bay tới tiếng rên rỉ thống khổ, nàng tiện tay đặt ngọc bội lên bàn, đi về phía phát ra tiếng động ki, bước vào bể tắm to lớn, sương trắng dầy đặc tràn ngập, tầm nhìn rất mơ hồ.
“Hoàng thượng...?” Nghê Ngạo Lam nhỏ giọng gọi, đáp lại nàng là âm thanh vang vọng của bản thân, tiếng nước, và tiếng rên rỉ trầm thấp kia.
Nàng lần mò đi đến, bởi vì chỉ lo nhìn về phía trước nên nàng đã không để ý dưới thân, vì thế bất thình lình vấp phải vật gì đó, trực tiếp ngã nhào vào trong bể tắm.
“A...” Nghê Ngạo Lam không kịp la lên, dòng nước ấm áp đã nhấn chìm nàng, khiến nàng uống mấy ngụm nước, nàng giãy giụa đứng vững, dùng tay áo không ngừng lau đi vệt nước trên mặt, “Khụ khụ... khụ...”
Ngước mắt, đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu kinh diễm, nàng cả kinh, vội vàng lui về phía sau, nhưng eo nhỏ lại đụng phải bàn tay của hắn, nàng cúi xuống nhìn thì thấy đường cong cơ thể mình đã lộ ra, thân phận thật sự sắp bị người phát hiện!
Tiêu Nhu Úc hạ mê dược vượt quá sự tính toán của Nam Cung Lân, dưới tác dụng mạnh của thuốc khiến hắn hoàn toàn bị mê dược khống chế, giờ khác này hắn nhìn chằm chằm ngũ quan tinh xảo trước mắt, đôi mắt to trong suốt linh động, làn da tuyết trắng mạn màng như ngọc, làm người khác muốn yêu thương.
Dáng dấp này rất giống với người luôn tồn tại trong lòng hắn, khiến hắn cho rằng bản thân đang rơi vào trong mộng cảnh.
Hiểu Lam.
Đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, ôm chặt người trong nước vào lòng, “bảo bối...” Hắn cúi đầu bắt lấy hai cánh môi hơi vểnh lên của nàng, đầu lưỡi trực tiếp xông vào trong miệng nàng, dùng sức mà hút lấy nước bọt ngọt ngào của nàng.
Đã lâu, hắn chờ thật lâu, như cuộc đời dài dăng dẳng không nhìn thấy điểm cuối.
Quấn lấy phấn lưỡi không có chỗ trốn của nàng, cọ xát khoang miệng mềm mại thơm tho của nàng, gặm cắn bờ môi đáng yêu, Nam Cung Lân động thủ xé rách xiêm y trên người của tiểu mỹ nhân trong lòng.
Nghê Ngạo Lam bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, chất cồn trong người tựa hồ cũng phát tác, khiến đầu óc nàng không thể suy nghĩa, thân thể mềm nhũn.
Khi hắn cởi sạch xiêm y của nàng, để nàng toàn thân trống không xuất hiện trước mặt hắn, nàng đã không thể bình tĩnh nổi, sức lực mạnh mẽ, khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nàng chưa từng trải qua tình huống như vậy trước đây.
“A...” Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại, khiến nàng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
Nam Cung Lân nhìn hai bầu ngực đẫy đà trắng nỗn như bạch ngọc, phía trên là đỉnh nhọn phấn đào kiều diễm, chúng khẽ lay động, mang theo vô hạn cảnh xuân mê người, hắn như đã nhịn đói lâu ngày mà ngậm lấy chúng, đầu lưỡi trêu chọc đỉnh hồng phấn rồi khẽ liếm mút, bàn tay còn lại thì nặng nề xoa nắn bầu vú còn lại chưa được âu yếm.
“Ừm... Bảo bối... Nàng lớn thật rồi... Thật mềm... Thật thơm...” tràn ngập khoang mũi đều là hương vị thơm tho đặc bieetk trêm người thiếu nữ, mang theo hương thơm thanh thuần và sự chưa trải đời của xử nữ, thú tính trong cơ thể Nam Cung Lân hoàn toàn bộc phát.
Nghê Ngạo Lam loáng thoáng nghe thấy lời hắn nói, nàng không khỏi suy nghĩ, trong miệng hắn gọi là vị bạn thân kia sao? Nhưng người kia không phải nam nhân sai? Hoàng thượng không phải yêu thích nam sắc sao?
Nhưng nàng đã không cách nào suy nghĩ quá nhiều, nước ao ấm áp cộng thêm chất cồn phát tác, trước ngực là thiếu niên tinh tráng đang điên cuồng gặp mút nhũ hoa của mình, nàng chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, nàng sắp bị hòa tan mất rồi.
“Ưm... Hoàng thượng...” hai tay Nghê Ngạo Lam vòng qua ôm lấy cổ Nam Cung Lân, gò má gần như hồng thấu, tựa hoa đào kiều diễm nở rộ trong ngày xuân.
“A... Sao nàng lại biết... Ta là Hoàng thượng...” Nàng đã quên gọi ta là gì rồi sao? Nàng gọi đi.” Nam Cung Lân ngẩng đầu, dùng sức hôn phần cổ tinh tế mảnh khảnh của nàng, kế tiếp lưu lại những dấu hôn ái muội, long căn đã sớm thức tỉnh đang chống đỡ giữa hai chân nàng mà cọ sát qua lại.
Nghê Ngạo Lam há miệng, nhưng lại không biết nên đáp thế nào, cuối cùng chỉ có thể ngân nga nói: “A... Quên... Đã quên...”
Câu trả lời này đối với Nam Cung Lân mà nói khiến hắn vô cùng bất mãn, hắn khẽ cắn vai nàng một cái, bàn tay to lớn bấm nhẹ hai cặp mông căng tròn, hung ác mang theo cưng chiều nói: “Đã quên? Ha ha... Bảo bối thật đáng đánh đòn... Hay là để ta dùng nam căn mạnh mẽ mà trừng phạt tiểu huyệt của nàng, hửm...”
Tác giả :
Độc Cô Cầu Yêu