Chước Phù Dung
Chương 16: Nhờ vả
Mưa phùn lất phất bay trong không trung, mang tới cảm giác mát mẻ cho buổi chiều nóng bức.
Trong lương đình tao nhã ngoài Vận Xương hiên, thiếu niên thiếu nữ ngồi đối diện nhau, trên bàn đá đặt giấy Tuyên Thành trắng tinh và văn phong tứ bảo, một con chim sáo có cái đuôi xanh lam rất sống động vọt trên giấy, thiếu niên chấp bút thêm vài nét lên trên, làm tôn thêm sự phong phú cho bức tranh mực.
“Nghê thừa tướng vẽ đẹp thật.” Tiêu Nhu Úc nghiêm túc thưởng thức bức tranh, Xuân Loan cắn môi đưa bánh hoa quế tới.
“Úc phi nương nương vẽ chim mới tinh xảo.” Nghê Ngạo Lam nhàn nhạt cười.
Ba tuần tiếp theo, mỗi ngày Tiêu Nhu Úc đều tới chơi, có lúc ở lại hai khắc, có lúc ba khắc, chủ đề hai người trò chuyện chỉ có cầm kì thi họa.
Đối với Tiêu Nhu Úc hiểu biết phong phú, ban đầu Nghê Ngạo Lam ôm tâm lý phòng bị với nàng ta, đến bây giờ đã biến thành thân thiện.
Tuy Đỗ thị hà khác, độc ác với nàng và muội muội, nhưng Tiêu Nhu Úc hoàn toàn không có bóng dáng của Đỗ thị, tính cách và suy nghĩ đơn thuần, giống như một đứa trẻ không nhiễm khói bụi nhân gian, thực sự khiến nàng rất khó chán ghét nàng ta.
Nếu nói Nghê Ngạo Lam nàng là ngừời mềm lòng cũng không phải như vậy, nàng chỉ cho rằng oan có đầu nợ có chủ, Tiêu Nhu Úc là nữ nhi Đỗ thị sinh, nhưng chưa từng làm chuyện tổn thương nàng, nàng sẽ không vịn vào đó mà oán hận cả nàng ta.
Tiêu Nhu Úc nở nụ cười dịu dàng, còn Nghê Ngạo Lam thì cầm bút lông lên, nhúng chút màu, lại vẽ tranh trên giấy.
Đôi mắt ngắm nhìn Nghê Ngạo Lam cúi đầu tỉ mỉ vẽ, nàng ta thoáng khẩn trương mím môi mở miệng, “Nghê thừa tướng, Hoàng thượng... gần đây có khỏe không?”
Ngòi bút chợt dừng lại, trong đầu Nghê Ngạo Lam không khỏi xuất hiện hình ảnh ngày đó tiếp xúc thân mật lúc du hồ, trái tim nàng hơi tăng tốc.
Ngước mắt nhìn thiếu nữ có chút thẹn thùng trước mắt, có lẽ nàng đã đoán được tâm tư của nàng ta, đáp, “Hoàng thượng tinh thần sáng láng, triều chính dưới sự quản lý của Hoàng thượng đều từ từ hưng thịnh.”
“...Nghê thừa tướng cảm thấy Hoàng thượng sẽ thích nữ tử như thế nào?”
“Úc phi nương nương, Ngạo Lam không biết sở thích của Hoàng thượng, thực sự khó mà trả lời.”
Nghê Ngạo Lam hơi nghi hoặc, lẽ nào Tiêu Nhu Úc chưa từng nghe tin đồn Hoàng thượng thích nam sắc sao?
Còn nữa, nhìn ánh mắt tràn đầy ái mộ của Tiêu Nhu Úc, nàng không dám nói cho nàng ta biết chuyên, Hoàng thượng đoạn tụ thật, sợ làm tổn thương trái tim thiếu nữ.
“...Cũng đúng...” Tiêu Nhu Úc lúng túng rũ mắt xuống ngây ngô nhìn bức tranh thủy mặc.
Buông bút lông sói trong tay, Nghê Ngạo Lam khẽ hỏi, “Úc phi nương nương muốn biết, sao không trực tiếp hỏi Hoàng thượng?”
“Hoàng thượng cũng không phải người phi tần muốn gặp là gặp được, Hoàng thượng không vào hậu cung ngay cả mấy khu vực trong cung cũng cấm phi tần tiến vào, Nhu Úc đã tiến cung hai năm, thời cơ có thể thấy Hoàng thượng cũng chỉ có dịp lễ long trọng mà thôi.”
Tiêu Nhu Úc nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ưu thương.
Dung mạo xinh đẹp thơm ngát kia chỉ ở nơi xa xôi, khó có thể đến gần.
Nghê Ngạo Lam mở miệng muốn an ủi, lại không biết nên nói từ chỗ nào, trong lúc do dự, lại nghe nàng ta yêu cầu, “Nghê thừa tướng, Nhu Úc muốn xin ngài giúp một chuyện.”
“Giúp? Sao Ngạo Lam có thể giúp được?”
Hoàng thượng thích nam tử, xu hướng tính dục đã ngã ngũ, nàng không thể thuyết phục Hoàng thượng đổi tính, hơn nữa, nếu thực sự thích nữ tử, nàng cũng không có cách nào thay Tiêu Nhu Úc giật dây...
Nghĩ đến Nam Cung Lân ôm nữ tử khác, trong lòng nàng đã khó chịu hẳn.
“Nghê thừa tướng, có thể thay Nhu Úc giao vật này cho Hoàng thượng không?” Tiêu Nhu Úc lấy ra một hà bao xanh lam tự thêu, màu sắc nhẹ nhàng, bên trên thêu hoa súng với từng đường thêu tinh tế, đưa cho Nghê Ngạo Lam.
Nhìn hà bao trong tay, lại chuyển mắt nhìn thiếu nữ đang tha thiết trông đợi, Nghê Ngạo Lam không đành lòng cự tuyệt nàng ta, thế là đồng ý, cất hà bao vào tay áo.
Từ xưa dung mạo thanh tú như hoa luôn rước lấy tơ tình, có thể khiến người ấy ngoái đầu lại nhìn có mấy ai.
Liên Hương hiên.
Bữa tối như thường lệ chuẩn bị món ăn mà đế vương và hữu thừa tướng yêu thích, rau xanh tươi tốt ngon miệng, thịt mềm tươi ngon nghi ngút khói.
Bất quá, Nghê Ngạo Lam lại không có tâm tư dùng cơm, tốc độ nhai thức ăn thong thả, trong đầu càng không ngừng nghĩ tới chuyện ban ngày Tiêu Nhu Úc nhờ cậy.
“Ái khanh sao vậy? Thức ăn tối nang không hợp khẩu vị hử?” Nam Cung Lân liếc nhìn vài lần, liền biết Nghê Ngạo Lam ăn không nhiều lắm, hơn nữa dáng vẻ thấp thỏm, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Nghê Ngạo Lam bị đế vương hỏi, ngước đôi mắt to lên, đối mặt với ánh mắt khôn khéo của hắn, lập tức hơi chột dạ nhìn chằm chằm bát cơm trước mắt, trả lời, “Sao có thể, tay nghề ngự trù rất tốt, vi thần còn sợ miệng được nuôi đến kén chọn.”
“Vậy ái khanh nói cho trẫm nghe xem, vừa rồi nghĩ tới chuyện gì?” Mắt phượng của Nam Cung Lân híp lại, đối với việc Nghê Ngạo Lam không chủ động nhắc tới tâm sự, cảm thấy có chút không vui.
Hắn muốn biết toàn bộ những chuyện liên quan đến thiếu niên, bất kỳ tâm tình gì, bất kì ý nghĩ gì, bất kỳ việc làm nào, hắn đều muốn năm vững.
“Vâng... vi thần chỉ đang nghĩ... việc quản lý của mấy châu huyện có đạt hiệu quả không.” Nghê Ngạo Lam tìm một lý do ứng phó. Nàng vẫn chưa nghĩ ra nên đề cập chuyện Tiêu Nhu Úc như thế nào với Hoàng thượng, cũng tiến thoái lưỡng nan có nên đưa hà bao không.
Nếu để Hoàng thượng biết nương nương tiếp xúc với phi tần hậu cung, chẳng biết sẽ ra sao đây.
“Chỉ như vậy hử?”
“Vâng...”
“Không giấu giếm trẫm bất kỳ chuyện gì?”
Nghe câu hỏi của Hoàng thượng, trái tim Nghê Ngạo Lam mãnh liệt run rẩy, khẽ cắn môi, vẫn đáp như lúc đầu, “Không có.”
Nghê Ngạo Lam hơi giận hờn, ngón tay thon dài chế trụ cằm thiếu niên đưa lên, nhất thời, hai người giằng co, hắn chậm rãi uy hiếp, “Nếu ái khanh cả gan có bất kỳ chuyện gì giấu giếm, hậu quả ái khanh không thể gánh nổi.” Há mồm khẽ cắn đôi moi mềm mại, sức không lớn, nhưng cũng cảm thấy hơi đau.
Kinh ngạc nhìn dung mạo tươi đẹp tiến lại gần, Nghê Ngạo Lam bị đế vương gặm cắn đến mức xấu hổ, nương nương có thể hoàn toàn hiểu rõ lời của hắn.
Cũng vì không biết hậu quả sau khi giao hà bao sẽ như thế nào, nàng mới tạm thời giấu giếm.
Nhìn chằm chằm đôi mắt đơn thuần của Nghê Ngạo Lam, khiến Nam Cung Lân liên tưởng đến giấc mộng xuân, cũng là đôi mắt này nhuộm xuân ý, hấp dẫn động lòng người, dụ dỗ hắn không ngừng động thắt lưng, vùi dục long của mình vào cơ thể nàng.
Nghĩ đến đây, đầu lưỡi nhìn không được xộc thẳng vào miệng thiếu niên, đảo qua khoang miệng, quấn lấy cuống lười vô cùng mềm mại, hắn khiêu khích, ngắm Nghê Ngạo Lam hoàn toàn bị thu thập.
Trong lương đình tao nhã ngoài Vận Xương hiên, thiếu niên thiếu nữ ngồi đối diện nhau, trên bàn đá đặt giấy Tuyên Thành trắng tinh và văn phong tứ bảo, một con chim sáo có cái đuôi xanh lam rất sống động vọt trên giấy, thiếu niên chấp bút thêm vài nét lên trên, làm tôn thêm sự phong phú cho bức tranh mực.
“Nghê thừa tướng vẽ đẹp thật.” Tiêu Nhu Úc nghiêm túc thưởng thức bức tranh, Xuân Loan cắn môi đưa bánh hoa quế tới.
“Úc phi nương nương vẽ chim mới tinh xảo.” Nghê Ngạo Lam nhàn nhạt cười.
Ba tuần tiếp theo, mỗi ngày Tiêu Nhu Úc đều tới chơi, có lúc ở lại hai khắc, có lúc ba khắc, chủ đề hai người trò chuyện chỉ có cầm kì thi họa.
Đối với Tiêu Nhu Úc hiểu biết phong phú, ban đầu Nghê Ngạo Lam ôm tâm lý phòng bị với nàng ta, đến bây giờ đã biến thành thân thiện.
Tuy Đỗ thị hà khác, độc ác với nàng và muội muội, nhưng Tiêu Nhu Úc hoàn toàn không có bóng dáng của Đỗ thị, tính cách và suy nghĩ đơn thuần, giống như một đứa trẻ không nhiễm khói bụi nhân gian, thực sự khiến nàng rất khó chán ghét nàng ta.
Nếu nói Nghê Ngạo Lam nàng là ngừời mềm lòng cũng không phải như vậy, nàng chỉ cho rằng oan có đầu nợ có chủ, Tiêu Nhu Úc là nữ nhi Đỗ thị sinh, nhưng chưa từng làm chuyện tổn thương nàng, nàng sẽ không vịn vào đó mà oán hận cả nàng ta.
Tiêu Nhu Úc nở nụ cười dịu dàng, còn Nghê Ngạo Lam thì cầm bút lông lên, nhúng chút màu, lại vẽ tranh trên giấy.
Đôi mắt ngắm nhìn Nghê Ngạo Lam cúi đầu tỉ mỉ vẽ, nàng ta thoáng khẩn trương mím môi mở miệng, “Nghê thừa tướng, Hoàng thượng... gần đây có khỏe không?”
Ngòi bút chợt dừng lại, trong đầu Nghê Ngạo Lam không khỏi xuất hiện hình ảnh ngày đó tiếp xúc thân mật lúc du hồ, trái tim nàng hơi tăng tốc.
Ngước mắt nhìn thiếu nữ có chút thẹn thùng trước mắt, có lẽ nàng đã đoán được tâm tư của nàng ta, đáp, “Hoàng thượng tinh thần sáng láng, triều chính dưới sự quản lý của Hoàng thượng đều từ từ hưng thịnh.”
“...Nghê thừa tướng cảm thấy Hoàng thượng sẽ thích nữ tử như thế nào?”
“Úc phi nương nương, Ngạo Lam không biết sở thích của Hoàng thượng, thực sự khó mà trả lời.”
Nghê Ngạo Lam hơi nghi hoặc, lẽ nào Tiêu Nhu Úc chưa từng nghe tin đồn Hoàng thượng thích nam sắc sao?
Còn nữa, nhìn ánh mắt tràn đầy ái mộ của Tiêu Nhu Úc, nàng không dám nói cho nàng ta biết chuyên, Hoàng thượng đoạn tụ thật, sợ làm tổn thương trái tim thiếu nữ.
“...Cũng đúng...” Tiêu Nhu Úc lúng túng rũ mắt xuống ngây ngô nhìn bức tranh thủy mặc.
Buông bút lông sói trong tay, Nghê Ngạo Lam khẽ hỏi, “Úc phi nương nương muốn biết, sao không trực tiếp hỏi Hoàng thượng?”
“Hoàng thượng cũng không phải người phi tần muốn gặp là gặp được, Hoàng thượng không vào hậu cung ngay cả mấy khu vực trong cung cũng cấm phi tần tiến vào, Nhu Úc đã tiến cung hai năm, thời cơ có thể thấy Hoàng thượng cũng chỉ có dịp lễ long trọng mà thôi.”
Tiêu Nhu Úc nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ưu thương.
Dung mạo xinh đẹp thơm ngát kia chỉ ở nơi xa xôi, khó có thể đến gần.
Nghê Ngạo Lam mở miệng muốn an ủi, lại không biết nên nói từ chỗ nào, trong lúc do dự, lại nghe nàng ta yêu cầu, “Nghê thừa tướng, Nhu Úc muốn xin ngài giúp một chuyện.”
“Giúp? Sao Ngạo Lam có thể giúp được?”
Hoàng thượng thích nam tử, xu hướng tính dục đã ngã ngũ, nàng không thể thuyết phục Hoàng thượng đổi tính, hơn nữa, nếu thực sự thích nữ tử, nàng cũng không có cách nào thay Tiêu Nhu Úc giật dây...
Nghĩ đến Nam Cung Lân ôm nữ tử khác, trong lòng nàng đã khó chịu hẳn.
“Nghê thừa tướng, có thể thay Nhu Úc giao vật này cho Hoàng thượng không?” Tiêu Nhu Úc lấy ra một hà bao xanh lam tự thêu, màu sắc nhẹ nhàng, bên trên thêu hoa súng với từng đường thêu tinh tế, đưa cho Nghê Ngạo Lam.
Nhìn hà bao trong tay, lại chuyển mắt nhìn thiếu nữ đang tha thiết trông đợi, Nghê Ngạo Lam không đành lòng cự tuyệt nàng ta, thế là đồng ý, cất hà bao vào tay áo.
Từ xưa dung mạo thanh tú như hoa luôn rước lấy tơ tình, có thể khiến người ấy ngoái đầu lại nhìn có mấy ai.
Liên Hương hiên.
Bữa tối như thường lệ chuẩn bị món ăn mà đế vương và hữu thừa tướng yêu thích, rau xanh tươi tốt ngon miệng, thịt mềm tươi ngon nghi ngút khói.
Bất quá, Nghê Ngạo Lam lại không có tâm tư dùng cơm, tốc độ nhai thức ăn thong thả, trong đầu càng không ngừng nghĩ tới chuyện ban ngày Tiêu Nhu Úc nhờ cậy.
“Ái khanh sao vậy? Thức ăn tối nang không hợp khẩu vị hử?” Nam Cung Lân liếc nhìn vài lần, liền biết Nghê Ngạo Lam ăn không nhiều lắm, hơn nữa dáng vẻ thấp thỏm, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Nghê Ngạo Lam bị đế vương hỏi, ngước đôi mắt to lên, đối mặt với ánh mắt khôn khéo của hắn, lập tức hơi chột dạ nhìn chằm chằm bát cơm trước mắt, trả lời, “Sao có thể, tay nghề ngự trù rất tốt, vi thần còn sợ miệng được nuôi đến kén chọn.”
“Vậy ái khanh nói cho trẫm nghe xem, vừa rồi nghĩ tới chuyện gì?” Mắt phượng của Nam Cung Lân híp lại, đối với việc Nghê Ngạo Lam không chủ động nhắc tới tâm sự, cảm thấy có chút không vui.
Hắn muốn biết toàn bộ những chuyện liên quan đến thiếu niên, bất kỳ tâm tình gì, bất kì ý nghĩ gì, bất kỳ việc làm nào, hắn đều muốn năm vững.
“Vâng... vi thần chỉ đang nghĩ... việc quản lý của mấy châu huyện có đạt hiệu quả không.” Nghê Ngạo Lam tìm một lý do ứng phó. Nàng vẫn chưa nghĩ ra nên đề cập chuyện Tiêu Nhu Úc như thế nào với Hoàng thượng, cũng tiến thoái lưỡng nan có nên đưa hà bao không.
Nếu để Hoàng thượng biết nương nương tiếp xúc với phi tần hậu cung, chẳng biết sẽ ra sao đây.
“Chỉ như vậy hử?”
“Vâng...”
“Không giấu giếm trẫm bất kỳ chuyện gì?”
Nghe câu hỏi của Hoàng thượng, trái tim Nghê Ngạo Lam mãnh liệt run rẩy, khẽ cắn môi, vẫn đáp như lúc đầu, “Không có.”
Nghê Ngạo Lam hơi giận hờn, ngón tay thon dài chế trụ cằm thiếu niên đưa lên, nhất thời, hai người giằng co, hắn chậm rãi uy hiếp, “Nếu ái khanh cả gan có bất kỳ chuyện gì giấu giếm, hậu quả ái khanh không thể gánh nổi.” Há mồm khẽ cắn đôi moi mềm mại, sức không lớn, nhưng cũng cảm thấy hơi đau.
Kinh ngạc nhìn dung mạo tươi đẹp tiến lại gần, Nghê Ngạo Lam bị đế vương gặm cắn đến mức xấu hổ, nương nương có thể hoàn toàn hiểu rõ lời của hắn.
Cũng vì không biết hậu quả sau khi giao hà bao sẽ như thế nào, nàng mới tạm thời giấu giếm.
Nhìn chằm chằm đôi mắt đơn thuần của Nghê Ngạo Lam, khiến Nam Cung Lân liên tưởng đến giấc mộng xuân, cũng là đôi mắt này nhuộm xuân ý, hấp dẫn động lòng người, dụ dỗ hắn không ngừng động thắt lưng, vùi dục long của mình vào cơ thể nàng.
Nghĩ đến đây, đầu lưỡi nhìn không được xộc thẳng vào miệng thiếu niên, đảo qua khoang miệng, quấn lấy cuống lười vô cùng mềm mại, hắn khiêu khích, ngắm Nghê Ngạo Lam hoàn toàn bị thu thập.
Tác giả :
Độc Cô Cầu Yêu