Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh
Chương 88: Phiên ngoại 1: Tóm tắt cuộc sống ở chung của hai cha con
Tiểu Quả Đống sinh ra được một tháng, Tiết Tiểu Tần bị mẹ Tiết ép buộc kiêm dụ dỗ ở cữ, cuối cùng cũng khôi phục bộ dạng như rồng như hổ. Cô càng ngắm Tiểu Quả Đống càng thấy bé dễ thương, dáng vẻ mũm mĩm, trắng nõn, mềm mại, cặp mắt đen mở to giống hệt hai quả nho, lông mi dài cong vuốt, cái miệng nho nhỏ… Tiết Tiểu Tần cảm thấy đáng yêu chết đi được =w=
Không phải cô mèo khen mèo dài đuôi nhưng Tiểu Quả Đống chắc chắn là đứa trẻ sơ sinh xinh đẹp nhất! Tiết Tiểu Tần nghĩ gien của cô và Hoắc Lương kết hợp đương nhiên là tốt nhất.
Những cái khác đều là vô nghĩa.
Một ngày nọ, đến giờ Tiểu Quả Đống bú sữa. Bởi vì có chút chuyện nên Tiết Tiểu Tần phải đi ra ngoài, Tiểu Quả Đống cảm giác đã trễ nhưng không thấy mẹ xinh đẹp tới ôm mình cho bú. Dẫu cho Tiểu Quả Đống lạnh lùng như băng cũng không nhịn được gào khóc, Hoắc Lương nhíu chặt lông mày nghe tiếng khóc từ phòng trẻ con ở bên cạnh truyền qua, anh nhìn bình sữa được Tiết Tiểu Tần chuẩn bị sẵn trước khi đi, thật sự chẳng muốn cầm lên một chút nào.
Anh đã nếm thử mùi vị sữa mẹ nên có lúc anh rất ghen tỵ với bạn cùng phòng B đáng ghét kia… Mặc dù ghét nhưng anh vẫn phải chủ động đi qua cho bạn cùng phòng B bú sữa. Hoắc Lương mặt không biểu cảm đứng im.
Tiểu Quả Đống khóc mấy phút vẫn không thấy ma ma xuất hiện, bé càng khóc càng đau lòng. Đối với người có chứng bắt buộc mà nói, bỏ lỡ giờ cơm bé sẽ đau lòng rất lâu…
May mắn, cuối cùng Hoắc tiên sinh vẫn nhấc chân đi qua. Sau khi vào phòng trẻ con, anh đứng cách bé khá xa, tay cầm bình sữa duỗi ra nhét núm vú cao su vào miệng Tiểu Quả Đống… giống như bé không phải con anh mà là vũ khí sinh học đáng sợ.
Từ lúc trong bụng mẹ, Tiểu Quả Đống đã không hợp gu với Hoắc tiên sinh, đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương luôn cố gắng nâng bình sữa không cần ba giúp đỡ.
Một người không muốn giúp, một người không muốn được giúp, vì vậy hai bên tạo thành một loại ăn ý cực kỳ quái lạ. Tiểu Quả Đống bú sữa nhanh gấp đôi lúc bình thường.
Hoắc Lương cho bé bú sữa xong lập tức xoay lưng rời đi, anh không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây.
Rất may, tình huống như vậy chỉ là thỉnh thoảng trong thỉnh thoảng, một năm chẳng có mấy lần, nếu không Hoắc tiên sinh chắc chắn sẽ không chịu nổi mà đóng gói Tiểu Quả Đống đưa qua cho ba mẹ vợ nuôi nấng.
Tiểu Quả Đống một tuổi mới bắt đầu học đi. Bởi vì lúc trước bé khá lười, không muốn cử động, chỉ trở mình hoặc bò bò một tí. Lúc bé học đi, ma ma rất lo lắng cho bé, luôn đi theo phía sau bé. Tiểu Quả Đống đi rất vững chắc, tuổi còn nhỏ đã thể hiện ra toàn bộ phong độ của một đại tướng quân.
Giờ phút này, Hoắc tiên sinh khoanh tay trước ngực đứng thật xa, lạnh nhạt nhìn. Anh đứng ở chỗ này nhìn là vì Tiết Tiểu Tần cũng ở đây.
Tiểu Quả Đống từ bé rất khỏe mạnh, thỉnh thoảng cũng có cảm mạo, phát sốt, tiêu chảy, Hoắc tiên sinh sẽ đem mọi thứ cần thiết chuẩn bị sẵn nhưng anh tuyệt đối không chạm vào Tiểu Quả Đống. Có một lần, Tiểu Quả Đống phát sốt phải đi đến bệnh viện, Tiết Tiểu Tần muốn bế bé từ trong nhà xuống ga ra xe, Hoắc tiên sinh mua một cái túi ngủ lớn, kêu Tiết Tiểu Tần đặt bé vào và — xách đi ra ngoài.
Anh không nỡ để cho vợ mình mang vật nặng nhưng bản thân lại không muốn đụng vào, vì vậy, anh đành phải thử cách này.
Tiết Tiểu Tần: “... PHỤC.”
Tiểu Quả Đống bốn tuổi, bé đi nhà trẻ. Cô giáo thắc mắc tại sao mỗi lần bé đến trường đều chỉ có mẹ dẫn đi mà không thấy ba, cô giáo hỏi Tiểu Quả Đống ba bé đâu, bé nói: “Ba ngồi trong xe.”
Đúng vậy, Hoắc tiên sinh chưa bao giờ xuống xe, anh luôn lái xe đến cổng trường, sau đó nhìn Tiết Tiểu Tần dẫn Tiểu Quả Đống đi vào.
Tiểu Quả Đống đi học chưa bao giờ cần mẹ thúc giục, bé ngủ sớm dậy sớm đúng chuẩn bé ngoan.
Tiểu Quả Đống sáu tuổi, học lớp bảy. Bởi vì chỉ số thông minh cao nên chương trình học này đối với bé dễ như trở bàn tay; bé quyết định nhảy lớp. Đương nhiên, bé nhảy lớp không có rất khoa trương nhưng lúc Tiểu Quả Đống lên lớp mười một, bé phát hiện mình… rất lùn.
Bởi vì chênh lệch tuổi tác với các bạn học nên bé chẳng có một người bạn, các bạn học đều xem bé là con nít —— Mặc dù bọn họ đều biết bé là thiên tài. Tuy nhiên, Tiểu Quả Đống không care, bé có ma ma làm bạn thân là đủ rồi.
Vì bé nhỏ tuổi nên thỉnh thoảng bé cũng bị ăn hiếp. Tiểu Quả Đống bị bắt nạt chưa bao giờ kể cho người khác nghe, bởi vì bé luôn có biện pháp lặng lẽ trả thù trở lại.
Kết thúc học kỳ II phải họp phụ huynh, Tiết Tiểu Tần bị cảm nặng không thể đi, Tiểu Quả Đống rất bình tĩnh chuẩn bị nói với giáo viên rằng ba mẹ bé rất bận, không có thời gian đến dự họp. Nhưng đến khi cuộc họp phụ huynh bắt đầu, Tiểu Quả Đống phát hiện bạn cùng phòng A đáng ghét tới!
Bạn học và thầy cô đều biết Tiểu Quả Đống có một người mẹ rất xinh đẹp nhưng chưa từng thấy ba của bé. Từ xa nhìn hai cha con bọn họ đứng đối diện nhau nói chuyện, cảnh tượng đẹp đến rung động lòng người!
Tiểu Quả Đông cau mày hỏi: “Sao ông lại đến đây?”
Hoắc tiên sinh mặt không biểu cảm đáp: “Vợ tôi gọi tôi đến.”
Ngụ ý chính là: Cô nghĩ rằng tôi ăn no rững mỡ đến đây dự họp phụ huynh cho bạn cùng phòng B đáng ghét à?
Tiểu Quả Đống tỏ vẻ không cần thiết: “Không đến cũng được. Ông không nên để mẹ ở nhà một mình, mẹ đang bị bệnh.”
Hoắc Lương giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Họp xong tôi sẽ đi.”
“Tôi sẽ không cám ơn.” Tiểu Quả Đống cứng nhắc nói: “Bởi vì đây là ông không mời mà đến.”
“Tôi không cần lời cám ơn của cô.” Hoắc tiên sinh chẳng thèm để ý: “Mỗi ngày trước khi ăn cơm, tôi nghe cô nói cám ơn đến nỗi phát chán rồi.”
“Hừ!”
“Hừ!”
Hai cha con một trước một sau đi vào phòng học, các học sinh cảm thấy… Ôi moá! Ba của Tiểu Quả Đống thật đẹp trai!!! Bộ dạng thật cmn giống Tiểu Quả Đống! Thật hâm mộ Tiểu Quả Đống có một người cha xuất sắc như vậy!
Bình thường họp phụ huynh, cha mẹ sẽ ngồi vào chỗ của con mình nhưng Hoắc tiên sinh mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, anh lựa chọn đứng ở cuối phòng học dự họp. Ngoại trừ đế giày, Hoắc Lương không để cho cơ thể của mình tiếp xúc với bất kỳ thứ gì hoặc là người nào trong căn phòng ầm ĩ này. Tiểu Quả Đống thì ngồi vào chỗ ngồi của mình, hai cha con đều mặt không biểu cảm giống hệt nhau.
Tiết Tiểu Tần đã quen với cách sống chung của hai cha con mặt đơ nhà này, nói chung chính là nước giếng không phạm nước sông, mặc kệ đối phương sống hay chết, nhìn nhau chướng mắt… Có đối phương cũng không nhiều, thiếu đối phương cũng chẳng ít. Đương nhiên, nếu đối phương không có ở trong nhà thì càng tốt hơn.
Nhưng trong mắt người ngoài chính là viết kép “HÂM MỘ”. Làm sao có thể không hâm mộ? Tiểu Quả Đống chính là con nhà giàu đời thứ hai. Chất lượng quần áo, đồ dùng học tập… của bọn họ đều kém xa Tiểu Quả Đống, đây cũng là nguyên nhân Tiểu Quả Đống bị bắt nạt. Tuổi còn nhỏ đã bắt đầu khoe giàu, muốn tạo phản à?
Họp phụ huynh sẽ có một trình tự mời phụ huynh của học sinh xuất sắc lên bục phát biểu, kể lại phương pháp giáo dục của mình để trao đổi với các vị phụ huynh khác. Lúc trước, Tiết Tiểu Tần đi họp phụ huynh, cô luôn là người lên bục giảng, bởi vì hình tượng khá tốt, miệng lưỡi lém lỉnh, lại không muốn làm bẽ mặt giáo viên nên cô không thể từ chối. Do đó, giáo viên theo thói quen mời phụ huynh của Tiểu Quả Đống – Hoắc tiên sinh lên trước.
Hoắc tiên sinh liếc mắt nhìn các phụ huynh ngồi trong phòng học, rồi nhìn các bạn học đang đứng ở bên ngoài, cuối cùng nhìn lướt qua mặt đơ Tiểu Quả Đống, hờ hững nói: “Trí tuệ và tài nghệ của một người là trời sinh. Con của các vị và Hoắc Quả Đống vừa sinh ra đã chênh lệch một khoảng rất lớn, sau này, bọn họ lại thua khi Hoắc Quả Đống nghiêm túc, chịu khó học tập. So với việc muốn biết phương pháp học tập của Hoắc Quả Đống, còn không bằng đưa con của mình về tái tạo lại.”
Anh dừng một chút, chuẩn bị nói tiếp, Tiểu Quả Đống lập tức đứng lên: “Ba!”
Tính cách và trí thông minh của bé đều di truyền Hoắc Lương nhưng bé không giống Hoắc Lương hoàn toàn. Bởi vì bé còn di truyền chỉ số tình thương từ mẹ nên phản ứng của bé cũng khá nhạy bén. Bé biết nếu để cho bạn cùng phòng A nói xong, bản thân chắc chắn sẽ trở thành kè thù chung của cả lớp. Tiểu Quả Đống lập tức giành trước Hoắc Lương một bước.
Giờ phút này, Tiểu Quả Đống nghĩ, có lẽ bạn cùng phòng A không muốn đến đây họp phụ huynh cho bé nhưng mẹ một mực bắt ông ấy phải đi, sau đó ông ấy đến đây trả thù bé.
Nghe tiếng Tiểu Quả Đống gọi, Hoắc Lương nhìn về phía bé, hùng hồn nói: “Tôi nói không đúng ư?”
Ngay lúc các vị phụ huynh và giáo viên nghĩ rằng Tiểu Quả Đống muốn nói gì đó để xoa dịu không khí, Tiểu Quả Đống lên tiếng: “Mẹ nói, chúng ta phải bảo về và thông cảm cho quần thể yếu. Bọn họ đã thiếu hụt ở phương diện trí khôn, xin đừng kích thích bọn họ.”
Các vị phụ huynh: “…”
Giáo viên: “…”
Hoắc tiên sinh suy nghĩ một chút cảm thấy rất có lý, anh phải làm người tốt. Vì vậy, Hoắc tiên sinh gật đầu với mọi người một cái, bước xuống bục giảng, trở về chỗ lúc nãy mình đứng.
Hai người này chắc chắn là cha con ruột!!!
Tiểu Quả Đống mười tám tuổi, bé lấy được song bằng tiến sĩ khoa học khảo cổ và lịch sử học. Mẹ từng hứa với bé, chờ đến ngày bé trưởng thành bé sẽ hoàn toàn được tự do.
Tiết Tiểu Tần là một người mẹ rất khai sáng, Tiểu Quả Đống thích cô sẽ ủng hộ. Dẫu cho Tiểu Quả Đống lựa chọn môn khảo cổ học vô cùng khó khăn, vất vả cô cũng không nói gì. Chỉ có một điều chính là trước khi Tiểu Quả Đống mười tám tuổi, bé đi đâu cũng phải có người lớn theo cùng. Mười tám tuổi là lúc Tiểu Quả Đống có cuộc sống riêng của mình, cô không hề can thiệp vào, chỉ cần Tiểu Quả Đống báo tin bình an về cho gia đình là được.
Thật ra, ban đầu Tiết Tiểu Tần quy định Tiểu Quả Đống hai mươi tuổi mới được ra riêng, nhưng Hoắc tiên sinh và Tiểu Quả Đống làm bạn cùng phòng suốt mười tám năm, lần đầu tiên bạn cùng phòng A và bạn cùng phòng B đứng chung một phe phản đối cô. Tiểu Quả Đống muốn sớm ngày được tự do, Hoắc tiên sinh càng đơn giản hơn nhiều, anh chỉ muốn Tiểu Quả Đống mau cút xéo.
Dưới sự kiên trì của hai cha con, Tiết Tiểu Tần đành nhượng bộ.
Tiểu Quả Đống nhìn Hoắc Lương nói cảm ơn vì mười mấy năm nay, có lẽ đây là lần bé nói cảm ơn chân thành nhất. Mặc dù bé biết ba cũng không muốn chăm sóc hay giúp đỡ cho mình, ông ấy chỉ muốn bé đừng ở nhà làm bóng đèn mà thôi.
Tiểu Quả Đống hai mươi tám tuổi vẫn chưa kết hôn, nhưng ông bà ngoại bé rất sốt ruột. Bởi vì công việc nên bé không thường xuyên ở trong nước, có đôi khi bé biến mất một năm rưỡi, ngoại trừ cố định gửi tin báo bình an về cho người nhà không ai tìm được bé. Cuộc sống của Tiểu Quả Đống trở nên rất thú vị và nhiều điều ngạc nhiên. Bé có nhiều thành tựu trên việc học nên danh tiếng của bé vang rất xa, bé làm người ngay thẳng lại khiêm tốn, lương thiện, bao dung, hơn nữa bé chưa bao giờ giấu giếm riêng cho bản thân.
Bé cũng từng kết bạn với một người đàn ông xuất sắc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không kết hôn. Tiết Tiểu Tần tôn trọng ý nghĩ của bé, Hoắc tiên sinh thì hoàn toàn không care, cuối cùng ông bà ngoại cũng tiếp nhận suy nghĩ này của bé.
Bé là một người phụ nữ cực kỳ xuất sắc.
Không phải cô mèo khen mèo dài đuôi nhưng Tiểu Quả Đống chắc chắn là đứa trẻ sơ sinh xinh đẹp nhất! Tiết Tiểu Tần nghĩ gien của cô và Hoắc Lương kết hợp đương nhiên là tốt nhất.
Những cái khác đều là vô nghĩa.
Một ngày nọ, đến giờ Tiểu Quả Đống bú sữa. Bởi vì có chút chuyện nên Tiết Tiểu Tần phải đi ra ngoài, Tiểu Quả Đống cảm giác đã trễ nhưng không thấy mẹ xinh đẹp tới ôm mình cho bú. Dẫu cho Tiểu Quả Đống lạnh lùng như băng cũng không nhịn được gào khóc, Hoắc Lương nhíu chặt lông mày nghe tiếng khóc từ phòng trẻ con ở bên cạnh truyền qua, anh nhìn bình sữa được Tiết Tiểu Tần chuẩn bị sẵn trước khi đi, thật sự chẳng muốn cầm lên một chút nào.
Anh đã nếm thử mùi vị sữa mẹ nên có lúc anh rất ghen tỵ với bạn cùng phòng B đáng ghét kia… Mặc dù ghét nhưng anh vẫn phải chủ động đi qua cho bạn cùng phòng B bú sữa. Hoắc Lương mặt không biểu cảm đứng im.
Tiểu Quả Đống khóc mấy phút vẫn không thấy ma ma xuất hiện, bé càng khóc càng đau lòng. Đối với người có chứng bắt buộc mà nói, bỏ lỡ giờ cơm bé sẽ đau lòng rất lâu…
May mắn, cuối cùng Hoắc tiên sinh vẫn nhấc chân đi qua. Sau khi vào phòng trẻ con, anh đứng cách bé khá xa, tay cầm bình sữa duỗi ra nhét núm vú cao su vào miệng Tiểu Quả Đống… giống như bé không phải con anh mà là vũ khí sinh học đáng sợ.
Từ lúc trong bụng mẹ, Tiểu Quả Đống đã không hợp gu với Hoắc tiên sinh, đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương luôn cố gắng nâng bình sữa không cần ba giúp đỡ.
Một người không muốn giúp, một người không muốn được giúp, vì vậy hai bên tạo thành một loại ăn ý cực kỳ quái lạ. Tiểu Quả Đống bú sữa nhanh gấp đôi lúc bình thường.
Hoắc Lương cho bé bú sữa xong lập tức xoay lưng rời đi, anh không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây.
Rất may, tình huống như vậy chỉ là thỉnh thoảng trong thỉnh thoảng, một năm chẳng có mấy lần, nếu không Hoắc tiên sinh chắc chắn sẽ không chịu nổi mà đóng gói Tiểu Quả Đống đưa qua cho ba mẹ vợ nuôi nấng.
Tiểu Quả Đống một tuổi mới bắt đầu học đi. Bởi vì lúc trước bé khá lười, không muốn cử động, chỉ trở mình hoặc bò bò một tí. Lúc bé học đi, ma ma rất lo lắng cho bé, luôn đi theo phía sau bé. Tiểu Quả Đống đi rất vững chắc, tuổi còn nhỏ đã thể hiện ra toàn bộ phong độ của một đại tướng quân.
Giờ phút này, Hoắc tiên sinh khoanh tay trước ngực đứng thật xa, lạnh nhạt nhìn. Anh đứng ở chỗ này nhìn là vì Tiết Tiểu Tần cũng ở đây.
Tiểu Quả Đống từ bé rất khỏe mạnh, thỉnh thoảng cũng có cảm mạo, phát sốt, tiêu chảy, Hoắc tiên sinh sẽ đem mọi thứ cần thiết chuẩn bị sẵn nhưng anh tuyệt đối không chạm vào Tiểu Quả Đống. Có một lần, Tiểu Quả Đống phát sốt phải đi đến bệnh viện, Tiết Tiểu Tần muốn bế bé từ trong nhà xuống ga ra xe, Hoắc tiên sinh mua một cái túi ngủ lớn, kêu Tiết Tiểu Tần đặt bé vào và — xách đi ra ngoài.
Anh không nỡ để cho vợ mình mang vật nặng nhưng bản thân lại không muốn đụng vào, vì vậy, anh đành phải thử cách này.
Tiết Tiểu Tần: “... PHỤC.”
Tiểu Quả Đống bốn tuổi, bé đi nhà trẻ. Cô giáo thắc mắc tại sao mỗi lần bé đến trường đều chỉ có mẹ dẫn đi mà không thấy ba, cô giáo hỏi Tiểu Quả Đống ba bé đâu, bé nói: “Ba ngồi trong xe.”
Đúng vậy, Hoắc tiên sinh chưa bao giờ xuống xe, anh luôn lái xe đến cổng trường, sau đó nhìn Tiết Tiểu Tần dẫn Tiểu Quả Đống đi vào.
Tiểu Quả Đống đi học chưa bao giờ cần mẹ thúc giục, bé ngủ sớm dậy sớm đúng chuẩn bé ngoan.
Tiểu Quả Đống sáu tuổi, học lớp bảy. Bởi vì chỉ số thông minh cao nên chương trình học này đối với bé dễ như trở bàn tay; bé quyết định nhảy lớp. Đương nhiên, bé nhảy lớp không có rất khoa trương nhưng lúc Tiểu Quả Đống lên lớp mười một, bé phát hiện mình… rất lùn.
Bởi vì chênh lệch tuổi tác với các bạn học nên bé chẳng có một người bạn, các bạn học đều xem bé là con nít —— Mặc dù bọn họ đều biết bé là thiên tài. Tuy nhiên, Tiểu Quả Đống không care, bé có ma ma làm bạn thân là đủ rồi.
Vì bé nhỏ tuổi nên thỉnh thoảng bé cũng bị ăn hiếp. Tiểu Quả Đống bị bắt nạt chưa bao giờ kể cho người khác nghe, bởi vì bé luôn có biện pháp lặng lẽ trả thù trở lại.
Kết thúc học kỳ II phải họp phụ huynh, Tiết Tiểu Tần bị cảm nặng không thể đi, Tiểu Quả Đống rất bình tĩnh chuẩn bị nói với giáo viên rằng ba mẹ bé rất bận, không có thời gian đến dự họp. Nhưng đến khi cuộc họp phụ huynh bắt đầu, Tiểu Quả Đống phát hiện bạn cùng phòng A đáng ghét tới!
Bạn học và thầy cô đều biết Tiểu Quả Đống có một người mẹ rất xinh đẹp nhưng chưa từng thấy ba của bé. Từ xa nhìn hai cha con bọn họ đứng đối diện nhau nói chuyện, cảnh tượng đẹp đến rung động lòng người!
Tiểu Quả Đông cau mày hỏi: “Sao ông lại đến đây?”
Hoắc tiên sinh mặt không biểu cảm đáp: “Vợ tôi gọi tôi đến.”
Ngụ ý chính là: Cô nghĩ rằng tôi ăn no rững mỡ đến đây dự họp phụ huynh cho bạn cùng phòng B đáng ghét à?
Tiểu Quả Đống tỏ vẻ không cần thiết: “Không đến cũng được. Ông không nên để mẹ ở nhà một mình, mẹ đang bị bệnh.”
Hoắc Lương giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Họp xong tôi sẽ đi.”
“Tôi sẽ không cám ơn.” Tiểu Quả Đống cứng nhắc nói: “Bởi vì đây là ông không mời mà đến.”
“Tôi không cần lời cám ơn của cô.” Hoắc tiên sinh chẳng thèm để ý: “Mỗi ngày trước khi ăn cơm, tôi nghe cô nói cám ơn đến nỗi phát chán rồi.”
“Hừ!”
“Hừ!”
Hai cha con một trước một sau đi vào phòng học, các học sinh cảm thấy… Ôi moá! Ba của Tiểu Quả Đống thật đẹp trai!!! Bộ dạng thật cmn giống Tiểu Quả Đống! Thật hâm mộ Tiểu Quả Đống có một người cha xuất sắc như vậy!
Bình thường họp phụ huynh, cha mẹ sẽ ngồi vào chỗ của con mình nhưng Hoắc tiên sinh mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, anh lựa chọn đứng ở cuối phòng học dự họp. Ngoại trừ đế giày, Hoắc Lương không để cho cơ thể của mình tiếp xúc với bất kỳ thứ gì hoặc là người nào trong căn phòng ầm ĩ này. Tiểu Quả Đống thì ngồi vào chỗ ngồi của mình, hai cha con đều mặt không biểu cảm giống hệt nhau.
Tiết Tiểu Tần đã quen với cách sống chung của hai cha con mặt đơ nhà này, nói chung chính là nước giếng không phạm nước sông, mặc kệ đối phương sống hay chết, nhìn nhau chướng mắt… Có đối phương cũng không nhiều, thiếu đối phương cũng chẳng ít. Đương nhiên, nếu đối phương không có ở trong nhà thì càng tốt hơn.
Nhưng trong mắt người ngoài chính là viết kép “HÂM MỘ”. Làm sao có thể không hâm mộ? Tiểu Quả Đống chính là con nhà giàu đời thứ hai. Chất lượng quần áo, đồ dùng học tập… của bọn họ đều kém xa Tiểu Quả Đống, đây cũng là nguyên nhân Tiểu Quả Đống bị bắt nạt. Tuổi còn nhỏ đã bắt đầu khoe giàu, muốn tạo phản à?
Họp phụ huynh sẽ có một trình tự mời phụ huynh của học sinh xuất sắc lên bục phát biểu, kể lại phương pháp giáo dục của mình để trao đổi với các vị phụ huynh khác. Lúc trước, Tiết Tiểu Tần đi họp phụ huynh, cô luôn là người lên bục giảng, bởi vì hình tượng khá tốt, miệng lưỡi lém lỉnh, lại không muốn làm bẽ mặt giáo viên nên cô không thể từ chối. Do đó, giáo viên theo thói quen mời phụ huynh của Tiểu Quả Đống – Hoắc tiên sinh lên trước.
Hoắc tiên sinh liếc mắt nhìn các phụ huynh ngồi trong phòng học, rồi nhìn các bạn học đang đứng ở bên ngoài, cuối cùng nhìn lướt qua mặt đơ Tiểu Quả Đống, hờ hững nói: “Trí tuệ và tài nghệ của một người là trời sinh. Con của các vị và Hoắc Quả Đống vừa sinh ra đã chênh lệch một khoảng rất lớn, sau này, bọn họ lại thua khi Hoắc Quả Đống nghiêm túc, chịu khó học tập. So với việc muốn biết phương pháp học tập của Hoắc Quả Đống, còn không bằng đưa con của mình về tái tạo lại.”
Anh dừng một chút, chuẩn bị nói tiếp, Tiểu Quả Đống lập tức đứng lên: “Ba!”
Tính cách và trí thông minh của bé đều di truyền Hoắc Lương nhưng bé không giống Hoắc Lương hoàn toàn. Bởi vì bé còn di truyền chỉ số tình thương từ mẹ nên phản ứng của bé cũng khá nhạy bén. Bé biết nếu để cho bạn cùng phòng A nói xong, bản thân chắc chắn sẽ trở thành kè thù chung của cả lớp. Tiểu Quả Đống lập tức giành trước Hoắc Lương một bước.
Giờ phút này, Tiểu Quả Đống nghĩ, có lẽ bạn cùng phòng A không muốn đến đây họp phụ huynh cho bé nhưng mẹ một mực bắt ông ấy phải đi, sau đó ông ấy đến đây trả thù bé.
Nghe tiếng Tiểu Quả Đống gọi, Hoắc Lương nhìn về phía bé, hùng hồn nói: “Tôi nói không đúng ư?”
Ngay lúc các vị phụ huynh và giáo viên nghĩ rằng Tiểu Quả Đống muốn nói gì đó để xoa dịu không khí, Tiểu Quả Đống lên tiếng: “Mẹ nói, chúng ta phải bảo về và thông cảm cho quần thể yếu. Bọn họ đã thiếu hụt ở phương diện trí khôn, xin đừng kích thích bọn họ.”
Các vị phụ huynh: “…”
Giáo viên: “…”
Hoắc tiên sinh suy nghĩ một chút cảm thấy rất có lý, anh phải làm người tốt. Vì vậy, Hoắc tiên sinh gật đầu với mọi người một cái, bước xuống bục giảng, trở về chỗ lúc nãy mình đứng.
Hai người này chắc chắn là cha con ruột!!!
Tiểu Quả Đống mười tám tuổi, bé lấy được song bằng tiến sĩ khoa học khảo cổ và lịch sử học. Mẹ từng hứa với bé, chờ đến ngày bé trưởng thành bé sẽ hoàn toàn được tự do.
Tiết Tiểu Tần là một người mẹ rất khai sáng, Tiểu Quả Đống thích cô sẽ ủng hộ. Dẫu cho Tiểu Quả Đống lựa chọn môn khảo cổ học vô cùng khó khăn, vất vả cô cũng không nói gì. Chỉ có một điều chính là trước khi Tiểu Quả Đống mười tám tuổi, bé đi đâu cũng phải có người lớn theo cùng. Mười tám tuổi là lúc Tiểu Quả Đống có cuộc sống riêng của mình, cô không hề can thiệp vào, chỉ cần Tiểu Quả Đống báo tin bình an về cho gia đình là được.
Thật ra, ban đầu Tiết Tiểu Tần quy định Tiểu Quả Đống hai mươi tuổi mới được ra riêng, nhưng Hoắc tiên sinh và Tiểu Quả Đống làm bạn cùng phòng suốt mười tám năm, lần đầu tiên bạn cùng phòng A và bạn cùng phòng B đứng chung một phe phản đối cô. Tiểu Quả Đống muốn sớm ngày được tự do, Hoắc tiên sinh càng đơn giản hơn nhiều, anh chỉ muốn Tiểu Quả Đống mau cút xéo.
Dưới sự kiên trì của hai cha con, Tiết Tiểu Tần đành nhượng bộ.
Tiểu Quả Đống nhìn Hoắc Lương nói cảm ơn vì mười mấy năm nay, có lẽ đây là lần bé nói cảm ơn chân thành nhất. Mặc dù bé biết ba cũng không muốn chăm sóc hay giúp đỡ cho mình, ông ấy chỉ muốn bé đừng ở nhà làm bóng đèn mà thôi.
Tiểu Quả Đống hai mươi tám tuổi vẫn chưa kết hôn, nhưng ông bà ngoại bé rất sốt ruột. Bởi vì công việc nên bé không thường xuyên ở trong nước, có đôi khi bé biến mất một năm rưỡi, ngoại trừ cố định gửi tin báo bình an về cho người nhà không ai tìm được bé. Cuộc sống của Tiểu Quả Đống trở nên rất thú vị và nhiều điều ngạc nhiên. Bé có nhiều thành tựu trên việc học nên danh tiếng của bé vang rất xa, bé làm người ngay thẳng lại khiêm tốn, lương thiện, bao dung, hơn nữa bé chưa bao giờ giấu giếm riêng cho bản thân.
Bé cũng từng kết bạn với một người đàn ông xuất sắc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không kết hôn. Tiết Tiểu Tần tôn trọng ý nghĩ của bé, Hoắc tiên sinh thì hoàn toàn không care, cuối cùng ông bà ngoại cũng tiếp nhận suy nghĩ này của bé.
Bé là một người phụ nữ cực kỳ xuất sắc.
Tác giả :
Ai Lam