Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh
Chương 34
Bình thường, Tiết Tiểu Tần không dám tranh luận mấy chuyện vụn vặt với mẹ, cô nói thầm: “Lâm San San là Lâm San San, con là con.” Cô đâu phải Lâm San San.
Mẹ Tiết như có ‘hỏa nhãn kim tinh’: “Mày nói gì đấy con?”
“Không có! Con có nói gì đâu?” Hiện giờ, cô không có em bé, Hoắc Lương càng không có dự định này, nhưng Tiết Tiểu Tần không muốn để một mình Hoắc Lương cõng ‘cái tội’ này. Vì vậy cô thẳng thắn thừa nhận: “Mẹ, con mới 26 tuổi à, hiện tại sinh con thì quá sớm! Bản thân con còn chưa có lớn, làm sao gánh vác trách nhiệm với đứa bé được? Con chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Chờ tới khi có con rồi con sẽ biết mọi chuyện. Cần gì chuẩn bị? Ba và mẹ cũng có thể giúp con chăm sóc đứa bé, đâu cần con làm việc gì.” Mẹ Tiết cảm thấy lí do của Tiết Tiểu Tần chẳng ra làm sao.
Ai ngờ Hoắc Lương từ toilet đi ra đúng vào lúc này, bắt đầu nói mấy lời không giật gân không ăn tiền: “Cơ thể của con có chút vấn đề, hiện tại không thích hợp để Tiểu Tần mang thai…”
Nói chưa dứt câu đã bị Tiết Tiểu Tần liếc một cái. Hoắc Lương biết điều lập tức ngậm miệng không nói nữa, mẹ Tiết không dám tin nhìn đôi vợ chồng son: “Thân thể không tốt… Có ý gì?”
“Chính là… chính là…” Tiết Tiểu Tần ‘chính là’ nửa ngày, cô mới ‘tráng sĩ đoạn tay áo’: “Thật ra thận của Hoắc Lương bị hư, cần phải tịnh dưỡng một thời gian. Bọn con đã bàn bạc với nhau, chờ thân thể anh ấy khá hơn một chút mới tính đến chuyện có em bé.” Thật là đáng sợ, từ lúc hai mươi bốn tuổi cô bị bắt buộc phải kết hôn, hiện tại cô hai mươi sáu tuổi, kết hôn không tới một năm lại bị ép sinh con… Cuộc sống này có thể xúi quẩy* hơn nữa hay không?
*Thao đản 操蛋: thổ ngữ phương bắc, hàm ý oán giận. Ý là không tốt, không lý tưởng, không hài lòng, không may, xui xẻo.
Mẹ Tiết sửng sốt, ba biết cũng sững người, hai ông bà đều là người từng trải làm sao không hiểu thận hư có nghĩa là ý gì? Ngay lập tức, ba Tiết ho khan đổi chủ đề: “Đến đây, đến đây, mau ăn thôi. Có chuyện gì để sau này hẵng nói. Vợ chồng son mà, muốn hưởng thụ thế giới hai người cũng là bình thường. Mẹ con năm hai mươi bảy tuổi mới sinh con đó thôi, không có gì phải vội, không vội!”
Ba Tiết thật sự không vội, người xưa luôn nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của người cha, ông thương Tiết Tiểu Tần giống như tròng mắt.* Từ lúc Tiết Tiểu Tần đi nhà trẻ, nếu trong lớp có bạn nhỏ nào dám bắt nạt Tiết Tiểu Tần, ba Tiết chính là người đầu tiên chạy đi tìm người ta tính sổ. Hoắc Lương đúng là chàng rể tốt khó tìm, nhưng đứng ở góc độ của người làm cha, ba Tiết cũng chẳng muốn sớm bế cháu ngoại. Tóm lại, việc sinh con rất tổn hại đến cơ thể của người phụ nữ.
*Ví với người được yêu thích.
Ông không phải người cổ hủ, lo sợ lúc về già không có người chăm sóc hoặc không có người nối dõi tông đường vân vân vê vê… Người làm cha mẹ thì hi vọng con cái sống hạnh phúc, vui vẻ.
Tiết Tiểu Tần cảm kích liếc nhìn ba mình một cái, cô cảm thấy ba đúng là nam thần. Sau đó, cô lại quay qua trừng Hoắc Lương một cái, ý nói: Có biết nói chuyện không hả? Nhìn ba em mà học hỏi đi!
Hoắc Lương thành khẩn tiếp nhận phê bình, sau đó im lặng tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tiết Tiểu Tần lại bị me túm đi nói chuyện riêng. Hoắc Lương ở lại phòng khách xem đá bóng với ba. Ba Tiết là dân mê bóng đá thứ thiệt, hồi còn trẻ cũng là một ‘gốc cây’ đẹp trai ngời ngời trong đội bóng của trường. Tuy bây giờ ông hơi lớn tuổi, có bụng bia lại còn rụng tóc nhưng vẫn là ông bác đẹp trai đấy nhé.
Hoắc Lương không có hứng thú với mấy thứ này. Ngoại trừ Tiết Tiểu Tần, hình như anh chẳng có hứng thú với bất kỳ người – vật gì khác, bao gồm cả bản thân anh. Nếu như anh chỉ có một mình thì qua được ngày nào hay ngày đó. Anh không quan tâm bản thân mình có tốt hay không, có ăn no mặc ấm hay không. Anh tiến bộ vì Tiết Tiểu Tần, cố gắng vì Tiết Tiểu Tần, thay đổi tốt cũng vì Tiết Tiểu Tần.
Anh thơ ơ nhìn trận đấu đá bóng, thỉnh thoảng ba Tiết hô to Yes khi đội bóng mình yêu thích ghi bàn. Trái lại, Hoắc Lương luôn giữ dáng vẻ ôn hòa, bình tĩnh.
Anh kiên trì tập thể hình là vì duy trì vóc dáng đẹp, mục đích duy nhất của việc đó là để câu dẫn Tiết Tiểu Tần. Tiết Tiểu Tần thích cơ bụng và cơ ngực của anh, Hoắc Lương lập tức tập luyện giữ dáng. Về phần những vận động thể dục thể thao khác… Anh không có hứng thú!
Mẹ Tiết cực kì uyển chuyển hỏi Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương thật sự chỉ có chút hư thận hay là không thể sinh con? Vấn đề có lớn hay không? Hỏi đến mặt Tiết Tiểu Tần đỏ bừng. Xí, người đàn ông kia mới không có hư thận, đêm nào anh ấy cũng dày vò người ta không dậy nổi! Thận hư cái quỷ gì? Nếu như anh ấy bị hư thận thì trên thế giới này sẽ không có đàn ông lợi hại.
Thế nhưng, cô không thể nói mấy lời này với mẹ được, không thể làm gì khác hơn ngoài việc trả lời qua loa. Cũng may, mẹ Tiết nghĩ chủ đề này quá mức ngượng ngùng nên con gái mắc cỡ trả lời lấy lệ. Bà cũng không để ở trong lòng. Hiện tại, bà vô cùng nóng lòng muốn Hoắc Lương mau chóng bồi dưỡng thân thể, sinh cho bà một đứa cháu ngoại trai hoặc cháu ngoại gái. Bà ghen tị với mẹ Lâm!
Chờ rời khỏi nhà mẹ, Tiết Tiểu Tần mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm giác như mình vừa đi đánh trận trở về, mẹ hỏi rất nhiều vấn đề khiến cô chống đỡ không nổi. Tiết Tiểu Tần ngồi ở ghế phụ bên cạnh lái xe thuận miệng hỏi Hoắc Lương xem TV với ba có cảm xúc gì. Hoắc Lương nói: “Anh chỉ thấy bệnh nghề nghiệp của bọn họ.”
Lúc ba Tiết hoan hô khi cầu thủ sút vào lưới, anh chỉ thấy chàng cầu thủ kia bị viêm gân nhẹ khiến góc độ sút cầu môn của anh ta bị lệch vài phần. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mỗi lần anh ta chuyền bóng đều bị người khác chặn cướp. Về phần người thủ môn, vấn đề người này càng lớn…
Tiết Tiểu Tần chòm người qua che miệng anh lại, nghiêm túc nói: “Em không muốn biết.” Hoắc Lương cái người này thật là nhàm chán! Đột nhiên Tiết Tiểu Tần cảm thấy, dù thỏa mãn chứng vọng tưởng của Hoắc Lương thì sao? Lấy tính cách này của anh, cô cực kì hoài nghi Hoắc Lương ảo tưởng cô là dao phẫu thuật của anh hoặc là tĩnh vật nào đó ví dụ như rèm cửa sổ, bàn học…
Nói như vậy rất tốt, cô chỉ cần nằm ở đó ngủ là được rồi?
Tiết Tiểu Tần càng nghĩ càng thấy đúng, cô cảm thấy trong lòng mình sắp nở hoa luôn rồi. Cái loại cảm giác hưng phấn này nên nói sao nhỉ? Cảm giác đó giống như bạn nhìn thấy một bộ phim đặc sắc, tuy chưa xem hết phim nhưng có thể đoán được kết cục — Làm nổi bật trí thông minh của bản thân, khi có thể đoán được tất cả mọi thứ.
Cô đã quá mức tự tin, cho nên khi bị mất mặt Tiết Tiểu Tần mới cảm thấy vô cùng đau đớn.
Về đến nhà, Tiết Tiểu Tần theo thói quen thay quần áo mặc ở nhà. Lúc ở nhà, cô không thích mặc đồ lót, đồ mặc ở nhà làm bằng vải mềm lại thoải mái, cho nên có lúc cô chỉ thích ở nhà không thích đi đâu hết. Nếu đi ra ngoài phải gội đầu thay quần áo, mặc đồ lót phiền phức chết đi được. Còn làm trạch ở nhà thì không cần làm gì cả.:3
Nhưng lúc này, Hoắc Lương lại kéo tay,giữ cô lại. Tiết Tiểu Tần vừa bước ra đã bị túm lại, ngây ngốc hỏi: “Làm sao thế?”
“Chuyện đã đồng ý với anh, em còn nhớ không?”
“Nhớ chứ.” Tiết Tiểu Tần nghiêm túc gật đầu: “Không phải chơi cosplay với anh sao?”
“Không phải cosplay.”
Tiết Tiểu Tần ngoan ngoãn đổi giọng: “Là tìm kiếm phương pháp trị liệu chứng vọng tưởng cho anh. Chúng ta có thể gọi thân thiết là sắm vai diễn, em phụ trách thỏa mãn tất cả những ảo tưởng của anh, một khi những ảo tưởng của anh được thỏa mãn thì bệnh tình sẽ chuyển biến tốt đẹp. Có phải hay không?”
Đáy mắt Hoắc Lương lộ ý cười: “Em vào phòng giữ quần áo, tủ quần áo thứ nhất bên trái kéo ngăn dưới cùng lấy trang phục nhé.”
Rốt cuộc bên trong đó có gì mà Hoắc Lương thần thần bí bí dữ vậy? Tiết Tiểu Tần cẩn thận đánh giá biểu tình của Hoắc Lương, cảm thấy anh rất hòa nhã, rất dịu dàng. Cô thầm nghĩ, chắc không có gì ghê gớm lắm đâu, gật đầu: “Em đi đây.”
“Anh chờ em trong căn phòng số 1.”
Phòng số 1 chính là căn phòng được trang trí như căn phòng thời cổ đại, trên cửa có dán thẻ bài, thẻ bài viết chữ số 1, Tiết Tiểu Tần hỏi: “Anh đi làm gì?”
“Anh cũng phải thay trang phục.”
Sau đó, Tiết Tiểu Tần giương mắt nhìn Hoắc Lương thản nhiên xoay người đi về phía phòng số 1, còn cài cửa lại nữa chứ! Trực giác thứ sáu nhạy bén của cô cho biết, rất có thể cô đã đem mình bán đi rồi. Vọng tưởng, vọng tưởng… Nếu chỉ là tưởng tượng bình thường còn có thể gọi là vọng tưởng sao?
Anh sẽ không chơi trò có khẩu vị nặng chứ? Tiết Tiểu Tần hơi lo lắng nhưng rất nhanh cô liền bác bỏ, cô không hình dung nổi cảnh tượng Hoắc Lương tay quất roi da, tay nhỏ giọt nến. Cô ôm nghi ngờ, phỏng đoán lo lắng vào phòng giữ quần áo. Dựa theo lời Hoắc Lương, cô mở ngăn kéo tủ quần áo thứ nhất bên trái ra, tiếp theo Tiết Tiểu Tần liền ngây người.
Trời ạ! Cô biết Hoắc Lương rất có tiền nhưng không ngờ anh xa xỉ như vậy. Bởi vì thích vẽ nên Tiết Tiểu Tần thường tiếp xúc với một số sách tạp chí giám định và thưởng thức nghệ thuật. Cô rất quen thuộc đối với loại vải này. Mấy năm trước, cô từng đến Nam Kinh để gặp một vài bậc thầy làm ra tác phẩm nghệ thuật. Đây chính là Vân Cẩm*, cô từng được sờ thử đấy nhé! Cô cẩn thận từng li từng tí vuốt ve vì sợ làm bẩn vải. Vì đó là di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại, một trong tứ đại danh cẩm** của Trung Hoa!
*Vân Cẩm: Gấm ở Nam Kinh.
**Tứ đại danh cẩm: Nam Kinh – Vân Cẩm, Thành Đô – Thục Cẩm, Tô Châu – Tống Cẩm, Quảng Tây – Tráng Cẩm. (Tìm hiểu thêm vào đây )
Vân Cẩm chân chính phải dùng máy móc kiểu xưa dệt nổi, đồng thời cần phải có hai bậc thầy làm việc. Suốt một ngày dệt nhiều lắm cũng chỉ được mười cm, thế nhưng bộ khăn quàng vai* này… Nhánh cây mẫu đơn vô cùng khéo léo, tinh tế mà cầu kỳ, Tiết Tiểu Tần nâng khăn quàng vai trên tay mà run rẩy. Nếu như cô không biết giá trị của mấy thứ này thì thôi, thế nhưng cô biết… cô… cô nào dám mặc lên người!
* Một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa.
Có phải Hoắc tiên sinh nhà cô điên rồi hay không? Vân Cẩm chân chính đắt tiền gần chết, anh cư nhiên may một bộ quần áo mặc chơi? Cái này thích hợp để làm tác phẩm nghệ thuật để ngắm nghía, mặc lên người cô đau lòng chết mất!
Cô không dám mặc, buộc lòng phải nâng trên tay cẩn thận đi tìm Hoắc Lương. Gõ cửa phòng số 1, nói với Hoắc Lương: “Chồng ơi, bộ quần áo này quá đắt, em không dám mặc đâu.”
Thanh âm lo lắng của Hoắc Lương truyền đến: “Mặc đi, không mắc đâu em.”
Không đắt… không đắt mới lạ đó! Anh cho rằng cô thiếu kiến thức hả?
“Nhưng mà…”
Mặc cái loại nghệ thuật thủ công này lên người, Tiết Tiểu Tần cảm thấy mình đúng là phung phí của trời. Nhưng không thể phủ nhận là cô cũng có chút kích động… Sau khi cô mặc đồ vào, đứng soi mình trước gương, Tiết Tiểu Tần không dám tin người phụ nữ mang đậm hơi thở cổ điển trong gương chính là mình.
Một lần nữa, Tiết Tiểu Tần run rẩy gõ cửa phòng số 1. Lần này, Hoắc Lương đi ra mở cửa. Anh dùng ánh mắt kinh diễm nhìn cô một hồi lâu mới thầm khen mắt nhìn của mình: “Anh biết ngay là em mặc bộ quần áo này sẽ rất xinh đẹp.”
Tiết Tiểu Tần bước đi vô cùng cẩn thận, cô sợ vấp ngã mẻ đầu sức trán. Cô đang cúi đầu sửa sang lại quần áo, kết quả vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoắc Lương, không nhịn được che miệng hít sâu.
Anh cũng thay trang phục nhà Đường, vải lụa tinh xảo vừa nhìn liền biết cực kì mềm mại. Tiết Tiểu Tần không ngờ Hoắc Lương mặc trang phục cổ trang phù hợp như thế. Cho dù đầu tóc ngắn cũng không thể che giấu được khí chất thanh cao, tao nhã trên người anh. Tiết Tiểu Tần có chút hốt hoảng, một lát sau mới nói: “Chồng à, anh rất đẹp trai!”
Cô thật tình cảm thấy như thế.
Hoắc Lương đột nhiên cười với cô.
Đấy thật sự là nụ cười đó nhé! Cười đến mức làm cho Tiết Tiểu Tần choáng váng! Ngoại trừ lúc chồng cô làm tình những lúc khác anh chưa bao giờ cười, nhưng khi nãy cô thật sự không có nhìn lầm, Hoắc Lương thực sự nở nụ cười với cô! Hơn nữa, nụ cười hết sức rung động lòng người! Thậm chí còn có chút tà ác trong đó!
Cái này là làm sao vậy? Tiết Tiểu Tần vừa quay đầu lại mới phát hiện cửa phòng đã đóng. Trong căn phòng cổ xưa, chỉ có đôi nam nữ thanh niên mặc đồ cổ trang, Tiết Tiểu Tần có chút khẩn trương nhìn Hoắc Lương. Đôi mắt to ngập nước của cô hơi nghi ngờ nhìn Hoắc Lương trước mặt, rốt cuộc anh có phải là Hoắc Lương thật sự hay không?
“Qua đây.”
Hoắc Lương ngoắc tay với cô, Tiết Tiểu Tần do dự một chút mới từ từ đi qua. Vừa đến gần, cô đã bị Hoắc Lương kéo qua, ngồi trên đùi anh. Tóc dài bị anh gỡ xuống, xõa ở sau lưng. Ngón tay thon dài của Hoắc Lương xuyên qua mái tóc Tiết Tiểu Tần, dịu dàng tràn ngập bốn phía, vừa từ tốn lại tràn ngập khiêu khích. Khi ngón tay của anh chạm đến da đầu của cô, Tiết Tiểu Tần vô cùng kinh ngạc, cô hoàn toàn không có cách kiềm chế thân thể phản ứng tự nhiên được. Da gà nổi lên khắp cả người.
Tiết Tiểu Tần không biết nên hình dung như thế nào, loại cảm giác đó giống như bị điện giật ấy. Cô si mê nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Lương mà không nói nên lời.
Mẹ Tiết như có ‘hỏa nhãn kim tinh’: “Mày nói gì đấy con?”
“Không có! Con có nói gì đâu?” Hiện giờ, cô không có em bé, Hoắc Lương càng không có dự định này, nhưng Tiết Tiểu Tần không muốn để một mình Hoắc Lương cõng ‘cái tội’ này. Vì vậy cô thẳng thắn thừa nhận: “Mẹ, con mới 26 tuổi à, hiện tại sinh con thì quá sớm! Bản thân con còn chưa có lớn, làm sao gánh vác trách nhiệm với đứa bé được? Con chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Chờ tới khi có con rồi con sẽ biết mọi chuyện. Cần gì chuẩn bị? Ba và mẹ cũng có thể giúp con chăm sóc đứa bé, đâu cần con làm việc gì.” Mẹ Tiết cảm thấy lí do của Tiết Tiểu Tần chẳng ra làm sao.
Ai ngờ Hoắc Lương từ toilet đi ra đúng vào lúc này, bắt đầu nói mấy lời không giật gân không ăn tiền: “Cơ thể của con có chút vấn đề, hiện tại không thích hợp để Tiểu Tần mang thai…”
Nói chưa dứt câu đã bị Tiết Tiểu Tần liếc một cái. Hoắc Lương biết điều lập tức ngậm miệng không nói nữa, mẹ Tiết không dám tin nhìn đôi vợ chồng son: “Thân thể không tốt… Có ý gì?”
“Chính là… chính là…” Tiết Tiểu Tần ‘chính là’ nửa ngày, cô mới ‘tráng sĩ đoạn tay áo’: “Thật ra thận của Hoắc Lương bị hư, cần phải tịnh dưỡng một thời gian. Bọn con đã bàn bạc với nhau, chờ thân thể anh ấy khá hơn một chút mới tính đến chuyện có em bé.” Thật là đáng sợ, từ lúc hai mươi bốn tuổi cô bị bắt buộc phải kết hôn, hiện tại cô hai mươi sáu tuổi, kết hôn không tới một năm lại bị ép sinh con… Cuộc sống này có thể xúi quẩy* hơn nữa hay không?
*Thao đản 操蛋: thổ ngữ phương bắc, hàm ý oán giận. Ý là không tốt, không lý tưởng, không hài lòng, không may, xui xẻo.
Mẹ Tiết sửng sốt, ba biết cũng sững người, hai ông bà đều là người từng trải làm sao không hiểu thận hư có nghĩa là ý gì? Ngay lập tức, ba Tiết ho khan đổi chủ đề: “Đến đây, đến đây, mau ăn thôi. Có chuyện gì để sau này hẵng nói. Vợ chồng son mà, muốn hưởng thụ thế giới hai người cũng là bình thường. Mẹ con năm hai mươi bảy tuổi mới sinh con đó thôi, không có gì phải vội, không vội!”
Ba Tiết thật sự không vội, người xưa luôn nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của người cha, ông thương Tiết Tiểu Tần giống như tròng mắt.* Từ lúc Tiết Tiểu Tần đi nhà trẻ, nếu trong lớp có bạn nhỏ nào dám bắt nạt Tiết Tiểu Tần, ba Tiết chính là người đầu tiên chạy đi tìm người ta tính sổ. Hoắc Lương đúng là chàng rể tốt khó tìm, nhưng đứng ở góc độ của người làm cha, ba Tiết cũng chẳng muốn sớm bế cháu ngoại. Tóm lại, việc sinh con rất tổn hại đến cơ thể của người phụ nữ.
*Ví với người được yêu thích.
Ông không phải người cổ hủ, lo sợ lúc về già không có người chăm sóc hoặc không có người nối dõi tông đường vân vân vê vê… Người làm cha mẹ thì hi vọng con cái sống hạnh phúc, vui vẻ.
Tiết Tiểu Tần cảm kích liếc nhìn ba mình một cái, cô cảm thấy ba đúng là nam thần. Sau đó, cô lại quay qua trừng Hoắc Lương một cái, ý nói: Có biết nói chuyện không hả? Nhìn ba em mà học hỏi đi!
Hoắc Lương thành khẩn tiếp nhận phê bình, sau đó im lặng tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tiết Tiểu Tần lại bị me túm đi nói chuyện riêng. Hoắc Lương ở lại phòng khách xem đá bóng với ba. Ba Tiết là dân mê bóng đá thứ thiệt, hồi còn trẻ cũng là một ‘gốc cây’ đẹp trai ngời ngời trong đội bóng của trường. Tuy bây giờ ông hơi lớn tuổi, có bụng bia lại còn rụng tóc nhưng vẫn là ông bác đẹp trai đấy nhé.
Hoắc Lương không có hứng thú với mấy thứ này. Ngoại trừ Tiết Tiểu Tần, hình như anh chẳng có hứng thú với bất kỳ người – vật gì khác, bao gồm cả bản thân anh. Nếu như anh chỉ có một mình thì qua được ngày nào hay ngày đó. Anh không quan tâm bản thân mình có tốt hay không, có ăn no mặc ấm hay không. Anh tiến bộ vì Tiết Tiểu Tần, cố gắng vì Tiết Tiểu Tần, thay đổi tốt cũng vì Tiết Tiểu Tần.
Anh thơ ơ nhìn trận đấu đá bóng, thỉnh thoảng ba Tiết hô to Yes khi đội bóng mình yêu thích ghi bàn. Trái lại, Hoắc Lương luôn giữ dáng vẻ ôn hòa, bình tĩnh.
Anh kiên trì tập thể hình là vì duy trì vóc dáng đẹp, mục đích duy nhất của việc đó là để câu dẫn Tiết Tiểu Tần. Tiết Tiểu Tần thích cơ bụng và cơ ngực của anh, Hoắc Lương lập tức tập luyện giữ dáng. Về phần những vận động thể dục thể thao khác… Anh không có hứng thú!
Mẹ Tiết cực kì uyển chuyển hỏi Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương thật sự chỉ có chút hư thận hay là không thể sinh con? Vấn đề có lớn hay không? Hỏi đến mặt Tiết Tiểu Tần đỏ bừng. Xí, người đàn ông kia mới không có hư thận, đêm nào anh ấy cũng dày vò người ta không dậy nổi! Thận hư cái quỷ gì? Nếu như anh ấy bị hư thận thì trên thế giới này sẽ không có đàn ông lợi hại.
Thế nhưng, cô không thể nói mấy lời này với mẹ được, không thể làm gì khác hơn ngoài việc trả lời qua loa. Cũng may, mẹ Tiết nghĩ chủ đề này quá mức ngượng ngùng nên con gái mắc cỡ trả lời lấy lệ. Bà cũng không để ở trong lòng. Hiện tại, bà vô cùng nóng lòng muốn Hoắc Lương mau chóng bồi dưỡng thân thể, sinh cho bà một đứa cháu ngoại trai hoặc cháu ngoại gái. Bà ghen tị với mẹ Lâm!
Chờ rời khỏi nhà mẹ, Tiết Tiểu Tần mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm giác như mình vừa đi đánh trận trở về, mẹ hỏi rất nhiều vấn đề khiến cô chống đỡ không nổi. Tiết Tiểu Tần ngồi ở ghế phụ bên cạnh lái xe thuận miệng hỏi Hoắc Lương xem TV với ba có cảm xúc gì. Hoắc Lương nói: “Anh chỉ thấy bệnh nghề nghiệp của bọn họ.”
Lúc ba Tiết hoan hô khi cầu thủ sút vào lưới, anh chỉ thấy chàng cầu thủ kia bị viêm gân nhẹ khiến góc độ sút cầu môn của anh ta bị lệch vài phần. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mỗi lần anh ta chuyền bóng đều bị người khác chặn cướp. Về phần người thủ môn, vấn đề người này càng lớn…
Tiết Tiểu Tần chòm người qua che miệng anh lại, nghiêm túc nói: “Em không muốn biết.” Hoắc Lương cái người này thật là nhàm chán! Đột nhiên Tiết Tiểu Tần cảm thấy, dù thỏa mãn chứng vọng tưởng của Hoắc Lương thì sao? Lấy tính cách này của anh, cô cực kì hoài nghi Hoắc Lương ảo tưởng cô là dao phẫu thuật của anh hoặc là tĩnh vật nào đó ví dụ như rèm cửa sổ, bàn học…
Nói như vậy rất tốt, cô chỉ cần nằm ở đó ngủ là được rồi?
Tiết Tiểu Tần càng nghĩ càng thấy đúng, cô cảm thấy trong lòng mình sắp nở hoa luôn rồi. Cái loại cảm giác hưng phấn này nên nói sao nhỉ? Cảm giác đó giống như bạn nhìn thấy một bộ phim đặc sắc, tuy chưa xem hết phim nhưng có thể đoán được kết cục — Làm nổi bật trí thông minh của bản thân, khi có thể đoán được tất cả mọi thứ.
Cô đã quá mức tự tin, cho nên khi bị mất mặt Tiết Tiểu Tần mới cảm thấy vô cùng đau đớn.
Về đến nhà, Tiết Tiểu Tần theo thói quen thay quần áo mặc ở nhà. Lúc ở nhà, cô không thích mặc đồ lót, đồ mặc ở nhà làm bằng vải mềm lại thoải mái, cho nên có lúc cô chỉ thích ở nhà không thích đi đâu hết. Nếu đi ra ngoài phải gội đầu thay quần áo, mặc đồ lót phiền phức chết đi được. Còn làm trạch ở nhà thì không cần làm gì cả.:3
Nhưng lúc này, Hoắc Lương lại kéo tay,giữ cô lại. Tiết Tiểu Tần vừa bước ra đã bị túm lại, ngây ngốc hỏi: “Làm sao thế?”
“Chuyện đã đồng ý với anh, em còn nhớ không?”
“Nhớ chứ.” Tiết Tiểu Tần nghiêm túc gật đầu: “Không phải chơi cosplay với anh sao?”
“Không phải cosplay.”
Tiết Tiểu Tần ngoan ngoãn đổi giọng: “Là tìm kiếm phương pháp trị liệu chứng vọng tưởng cho anh. Chúng ta có thể gọi thân thiết là sắm vai diễn, em phụ trách thỏa mãn tất cả những ảo tưởng của anh, một khi những ảo tưởng của anh được thỏa mãn thì bệnh tình sẽ chuyển biến tốt đẹp. Có phải hay không?”
Đáy mắt Hoắc Lương lộ ý cười: “Em vào phòng giữ quần áo, tủ quần áo thứ nhất bên trái kéo ngăn dưới cùng lấy trang phục nhé.”
Rốt cuộc bên trong đó có gì mà Hoắc Lương thần thần bí bí dữ vậy? Tiết Tiểu Tần cẩn thận đánh giá biểu tình của Hoắc Lương, cảm thấy anh rất hòa nhã, rất dịu dàng. Cô thầm nghĩ, chắc không có gì ghê gớm lắm đâu, gật đầu: “Em đi đây.”
“Anh chờ em trong căn phòng số 1.”
Phòng số 1 chính là căn phòng được trang trí như căn phòng thời cổ đại, trên cửa có dán thẻ bài, thẻ bài viết chữ số 1, Tiết Tiểu Tần hỏi: “Anh đi làm gì?”
“Anh cũng phải thay trang phục.”
Sau đó, Tiết Tiểu Tần giương mắt nhìn Hoắc Lương thản nhiên xoay người đi về phía phòng số 1, còn cài cửa lại nữa chứ! Trực giác thứ sáu nhạy bén của cô cho biết, rất có thể cô đã đem mình bán đi rồi. Vọng tưởng, vọng tưởng… Nếu chỉ là tưởng tượng bình thường còn có thể gọi là vọng tưởng sao?
Anh sẽ không chơi trò có khẩu vị nặng chứ? Tiết Tiểu Tần hơi lo lắng nhưng rất nhanh cô liền bác bỏ, cô không hình dung nổi cảnh tượng Hoắc Lương tay quất roi da, tay nhỏ giọt nến. Cô ôm nghi ngờ, phỏng đoán lo lắng vào phòng giữ quần áo. Dựa theo lời Hoắc Lương, cô mở ngăn kéo tủ quần áo thứ nhất bên trái ra, tiếp theo Tiết Tiểu Tần liền ngây người.
Trời ạ! Cô biết Hoắc Lương rất có tiền nhưng không ngờ anh xa xỉ như vậy. Bởi vì thích vẽ nên Tiết Tiểu Tần thường tiếp xúc với một số sách tạp chí giám định và thưởng thức nghệ thuật. Cô rất quen thuộc đối với loại vải này. Mấy năm trước, cô từng đến Nam Kinh để gặp một vài bậc thầy làm ra tác phẩm nghệ thuật. Đây chính là Vân Cẩm*, cô từng được sờ thử đấy nhé! Cô cẩn thận từng li từng tí vuốt ve vì sợ làm bẩn vải. Vì đó là di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại, một trong tứ đại danh cẩm** của Trung Hoa!
*Vân Cẩm: Gấm ở Nam Kinh.
**Tứ đại danh cẩm: Nam Kinh – Vân Cẩm, Thành Đô – Thục Cẩm, Tô Châu – Tống Cẩm, Quảng Tây – Tráng Cẩm. (Tìm hiểu thêm vào đây )
Vân Cẩm chân chính phải dùng máy móc kiểu xưa dệt nổi, đồng thời cần phải có hai bậc thầy làm việc. Suốt một ngày dệt nhiều lắm cũng chỉ được mười cm, thế nhưng bộ khăn quàng vai* này… Nhánh cây mẫu đơn vô cùng khéo léo, tinh tế mà cầu kỳ, Tiết Tiểu Tần nâng khăn quàng vai trên tay mà run rẩy. Nếu như cô không biết giá trị của mấy thứ này thì thôi, thế nhưng cô biết… cô… cô nào dám mặc lên người!
* Một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa.
Có phải Hoắc tiên sinh nhà cô điên rồi hay không? Vân Cẩm chân chính đắt tiền gần chết, anh cư nhiên may một bộ quần áo mặc chơi? Cái này thích hợp để làm tác phẩm nghệ thuật để ngắm nghía, mặc lên người cô đau lòng chết mất!
Cô không dám mặc, buộc lòng phải nâng trên tay cẩn thận đi tìm Hoắc Lương. Gõ cửa phòng số 1, nói với Hoắc Lương: “Chồng ơi, bộ quần áo này quá đắt, em không dám mặc đâu.”
Thanh âm lo lắng của Hoắc Lương truyền đến: “Mặc đi, không mắc đâu em.”
Không đắt… không đắt mới lạ đó! Anh cho rằng cô thiếu kiến thức hả?
“Nhưng mà…”
Mặc cái loại nghệ thuật thủ công này lên người, Tiết Tiểu Tần cảm thấy mình đúng là phung phí của trời. Nhưng không thể phủ nhận là cô cũng có chút kích động… Sau khi cô mặc đồ vào, đứng soi mình trước gương, Tiết Tiểu Tần không dám tin người phụ nữ mang đậm hơi thở cổ điển trong gương chính là mình.
Một lần nữa, Tiết Tiểu Tần run rẩy gõ cửa phòng số 1. Lần này, Hoắc Lương đi ra mở cửa. Anh dùng ánh mắt kinh diễm nhìn cô một hồi lâu mới thầm khen mắt nhìn của mình: “Anh biết ngay là em mặc bộ quần áo này sẽ rất xinh đẹp.”
Tiết Tiểu Tần bước đi vô cùng cẩn thận, cô sợ vấp ngã mẻ đầu sức trán. Cô đang cúi đầu sửa sang lại quần áo, kết quả vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoắc Lương, không nhịn được che miệng hít sâu.
Anh cũng thay trang phục nhà Đường, vải lụa tinh xảo vừa nhìn liền biết cực kì mềm mại. Tiết Tiểu Tần không ngờ Hoắc Lương mặc trang phục cổ trang phù hợp như thế. Cho dù đầu tóc ngắn cũng không thể che giấu được khí chất thanh cao, tao nhã trên người anh. Tiết Tiểu Tần có chút hốt hoảng, một lát sau mới nói: “Chồng à, anh rất đẹp trai!”
Cô thật tình cảm thấy như thế.
Hoắc Lương đột nhiên cười với cô.
Đấy thật sự là nụ cười đó nhé! Cười đến mức làm cho Tiết Tiểu Tần choáng váng! Ngoại trừ lúc chồng cô làm tình những lúc khác anh chưa bao giờ cười, nhưng khi nãy cô thật sự không có nhìn lầm, Hoắc Lương thực sự nở nụ cười với cô! Hơn nữa, nụ cười hết sức rung động lòng người! Thậm chí còn có chút tà ác trong đó!
Cái này là làm sao vậy? Tiết Tiểu Tần vừa quay đầu lại mới phát hiện cửa phòng đã đóng. Trong căn phòng cổ xưa, chỉ có đôi nam nữ thanh niên mặc đồ cổ trang, Tiết Tiểu Tần có chút khẩn trương nhìn Hoắc Lương. Đôi mắt to ngập nước của cô hơi nghi ngờ nhìn Hoắc Lương trước mặt, rốt cuộc anh có phải là Hoắc Lương thật sự hay không?
“Qua đây.”
Hoắc Lương ngoắc tay với cô, Tiết Tiểu Tần do dự một chút mới từ từ đi qua. Vừa đến gần, cô đã bị Hoắc Lương kéo qua, ngồi trên đùi anh. Tóc dài bị anh gỡ xuống, xõa ở sau lưng. Ngón tay thon dài của Hoắc Lương xuyên qua mái tóc Tiết Tiểu Tần, dịu dàng tràn ngập bốn phía, vừa từ tốn lại tràn ngập khiêu khích. Khi ngón tay của anh chạm đến da đầu của cô, Tiết Tiểu Tần vô cùng kinh ngạc, cô hoàn toàn không có cách kiềm chế thân thể phản ứng tự nhiên được. Da gà nổi lên khắp cả người.
Tiết Tiểu Tần không biết nên hình dung như thế nào, loại cảm giác đó giống như bị điện giật ấy. Cô si mê nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Lương mà không nói nên lời.
Tác giả :
Ai Lam