Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh
Chương 20: Hoắc tiên sinh thuộc về bóng tối
Tiết Tiểu Tần rất thích đọc sách, cô thích nhất là xem Liêu Trai vì trong mỗi truyện xưa đều có điều thú vị, mới lạ. Tranh vẽ của cô cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Liêu Trai. Bởi vì rất thích sách này, Tiết Tiểu Tần xem tất cả những phiên bản phim truyền hình và điện ảnh về Liêu Trai.
Trong đó có một bộ phim cải biên lại câu chuyện về ‘A Bảo’, nội dung là A Bảo mắc chứng bệnh lạ, chuyện hôm nay ngày mai cô ấy sẽ quên mất. Hiện tại, Tiết Tiểu Tần cảm thấy có lẽ bản thân cô cũng mắc bệnh này. Nhưng, cô không quên chuyện ngày hôm qua mà là quên những chuyện có liên quan đến Hoắc Lương.
Nhưng kể từ khi xem mắt đến bây giờ vì sao cô không quên gì hết? Mặc kệ anh giải thích như thế nào cô cũng cảm thấy có trăm ngàn chỗ hở, trái lại khả năng Hoắc Lương gạt cô rất là lớn.
Loại bỏ những nguyên nhân không thể, cho dù thừa lại nguyên nhân không thể chấp nhận, nhưng lại là sự thật.
Tiết Tiểu Tần không phải là kẻ ngốc, ngược lại cô rất thông minh. Cô rất thích Hoắc Lương, là rất thích rất thích nhưng cô không thích đến mức không thể rời khỏi anh. Bắt cô nén giận để bảo vệ tình yêu, đánh chết cô cũng không làm.
Cho nên, thừa dịp Hoắc Lương buông lỏng cô dùng sức giãy dụa. Một chân co lại, giẫm lên ngực của Hoắc Lương, kéo ra khoảng cách với Hoắc Lương, híp mắt hỏi: “Đừng có thử em, anh tưởng em là kẻ ngốc sao?”
Hoắc Lương nhìn cô: “Anh không có lừa em.”
Tiết Tiểu Tần càng không tin, cô nhớ tới những điểm kì quái của Hoắc Lương. Nhớ đến đêm hôm đó, hai người vì một chút chuyện nhỏ mà tranh cãi, Hoắc Lương sang phòng khách ngủ, nhớ giọng anh nói chuyện lúc đó… Cô càng nghĩ càng cảm thấy trên người Hoắc Lương có rất nhiều bí ẩn. Tiết Tiểu Tần lại bị suy nghĩ của mình hù dọa, có lẽ Hoắc Lương thật sự là yêu râu xanh!?
“Vậy anh mau nói thật đi, mấy tờ giấy đó lag do ai viết? Đêm hôm đó, hai chúng ta giận dỗi nhau, anh sang phòng khách nói chuyện với ai vậy? Còn nữa, cái khăn quàng cổ, dây buộc tóc, kẹp tóc trong ngăn kéo trong phòng làm việc của anh là của ai? Vì sao anh và cô ta có quan hệ tốt như vậy, anh còn kẹp mấy tờ giấy của người ta vào sách? Anh nói đi! Nếu hôm nay anh không nói rõ ràng, em không thèm để ý tới anh nữa!”
Khi Tiết Tiểu Tần thật sự tức giận ngay cả mẹ Tiết cũng phải sợ, đừng nói đến Hoắc Lương. Nói nghiêm khắc, không phải Hoắc Lương sợ hãi, mà là hoang mang. Nhưng bề ngoài anh không biểu hiện gì, đè nén hoang mang vào đáy lòng. Không ai biết rõ lúc này anh đang suy nghĩ chuyện gì, Tiết Tiểu Tần bực bội không thèm quan tâm. Một mặt vì Hoắc Lương không cho người khác nhìn thấu, một mặt là vì Tiết Tiểu Tần không rãnh đoán mò tâm tình của anh.
Nếu trong tình yêu không thể thẳng thắn với nhau, như vậy sẽ xuất hiện vấn đề khiến cho đôi bên có khoảng cách. Dù sau này có thể hòa thuận sống chung, nhưng muốn được hoàn mỹ như lúc đầu là rất khó. Hoàn hảo như lúc đầu hay gương vỡ lại lành đều là chuyện có xác xuất vô cùng nhỏ.
Hoắc Lương chăm chú nhìn Tiết Tiểu Tần, hỏi cô: “Em thật sự không cảm thấy mấy thứ đó rất quen thuộc sao?”
“Không cảm giác!” Cô trả lời rất hùng hồn.
Hoắc Lương cúi đầu xuống, tay anh vẫn còn nắm hai cổ tay của Tiết Tiểu Tần, ngực lại bị cô gái nhỏ giẫm giẫm. Lúc này, tư thế của hai người có chút tức cười nhưng không có người để ý: “Kẹp tóc, dây buộc tóc và mấy món đồ nữ trang đều là của em.”
Tiết Tiểu Tần sửng sốt.
“Anh lén trộm.”
Anh dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ‘trộm’ làm cho Tiết Tiểu Tần triệt để bối rối. Ban đầu Hoắc Lương không nói cho cô biết chuyện này, bởi vì nếu nói như vậy thì hình tượng người chồng hoàn hảo trong lòng vợ yêu sẽ sụp đổ. Thế nhưng —— so với việc bị cô xem là Sở Khanh cặn bã, thừa nhận mình là anh chàng si tình có vẻ khá hơn một chút!?
“Anh… trộm?”
Hoắc Lương cúi đầu, nếu Tiết Tiểu Tần quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện tay anh đang run nhẹ. Có lẽ anh không muốn đối mặt với cô, Hoắc Lương buông cô ra, ngồi ở bên giường, bóng lưng có vài phần cô độc: “Tiểu Tần, anh bị bệnh.”
“Ngã bệnh? Bệnh gì? Có phải đêm qua em đá chăn làm hại anh bị cảm?” Tiết Tiểu Tần nghe vậy liền khẩn trương: “Anh uống thuốc chưa? Đo nhiệt độ cơ thể chưa?”
“… Không phải loại bệnh có thể nhanh chóng chữa khỏi.” Hoắc Lương siết chặt nắm tay, nhưng trên mặt không có biểu cảm.
“Hả?”
“Chứng vọng tưởng.” Hoắc Lương bình tĩnh nói: “Chứng vọng tưởng của anh với em. Trên cơ bản có thể chia làm hai loại vọng tưởng quan hệ và vọng tưởng tình yêu. Anh và em vốn không quen biết gì nhau, nhưng anh nghĩ rằng hai ta có ràng buộc. Anh yêu em trước nhưng chứng vọng tưởng tình yêu cho nói với anh mọi hành động của em đều là vì yêu anh. Nước mắt của em vì ghen tuông, nụ cười của em là vì hạnh phúc, em tránh né anh là vì lo được lo mất —— Song, tất cả đều là giả, lí trí và chuyên nghiệp nói cho anh biết ý nghĩ của anh đang lừa gạt anh.”
Anh ngẩng đầu nhìn về vách tường trắng như tuyết: “Trong cơ thể của anh có hai người, một là anh, một là em.”
“Anh chỉ có thể đứng trong bóng tối lén lút nhìn em, nhưng không cách nào đến gần. Anh không thể kiềm nén khát vọng từ tận đáy lòng, vì vậy anh chia bản thân thành hai người… Như vậy, chúng ta là một thể.”
Tiết Tiểu Tần kinh hãi không nói thành lời.
“Anh biết bản thân mình có vấn đề, cho nên anh chưa từng nghĩ đến chuyện có được em. Thế nhưng ngày đó em đến nhầm lô ghế, xuất hiện trước mặt anh, nhận lầm anh thành đối tượng xem mắt. Anh nói dối em rằng anh đang chờ bệnh nhân. Anh biết em đi xem mắt cho nên mới đi theo em.”
Tấm lưng rộng của Hoắc Lương đang run lên: “Anh không muốn em biết một Hoắc Lương như thế, không ai có thể chấp nhận. Anh có thể tự kiềm chế bản thân rất tốt, cho nên kiểm tra sức khỏe trước khi chết không có xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Ngoại trừ em, anh không thể chấp nhận bất kì người nào khác. Khi em không ở bên cạnh, anh cũng không cảm thấy, anh đã trải qua cuộc sống như thế rất nhiều năm.”
Nhưng khi Tiết Tiểu Tần thật sự xuất hiện trước mặt anh, cô ở trong thân thể mới dần biến mất.
Em có thể hiểu được loại cảm giác này hay không?
Nếu bạn yêu một người, nhưng vì bản thân thiếu hụt chỉ có thể đứng xa xa nhìn người đó, thậm chí chẳng dám xuất hiện người đó. Thế nhưng có một ngày, người đó giống như thiên sứ xuất hiện trước mặt bạn. Khi đó, bạn sẽ lựa chọn như thế nào? Nắm giữ hay buông tay?
Hoắc Lương vẫn run rẩy.
“Tiểu Tần à, người như anh không cách nào tự thể nghiệm tình thân, tình bạn, tình yêu như người bình thường. Càng không thể cảm nhận tâm tình thương hại, đồng tình hay bi thương. Không thể cho phép và tiếp nhận thế giới này. Không thể thích ứng với việc giao tiếp xã hội, bất kì loại tình cảm nào của con người anh đều không có. Nếu không phải vì em, có lẽ anh đã trở thành người nhân cách phản xã hội biến thành sát thủ liên hoàn.”
“Là em đưa anh về nhân gian.”
“Năm ấy, anh mười lăm tuổi. Anh không chịu đựng nổi sự hành hạ của cha. Có một ngày, anh dự định giết ông ta.” Hoắc Lương càng run rẩy, nhẹ giọng nói: “Anh chuẩn bị dây thừng và lấy trộm một lường a-xít sun-phu-rít vừa đủ. Nếu ngày đó anh giết ông ta thì không có Hoắc Lương ngày hôm nay.”
Anh vốn là người cực kì nguy hiểm, điển hình người tàn nhẫn, nhân cách rối loạn mang khả năng công kích cao. Đặc biệt là, chỉ số IQ của anh cao hơn người bình thường —— Thiên tài và người điên chỉ cách nhau một con đường. Chính Tiết Tiểu Tần đã đưa anh từ địa ngục lạnh lẽo trở về nhân gian, Hoắc Lương cũng không dám tin. Anh sống gần ba mươi năm nhưng chưa từng làm một chuyện xấu nào hết.
Mặc dù anh không thể hiểu cũng không thể nào nhận thức, nhưng anh tuân thủ pháp luật, trung thành kiên trì, anh dồn toàn bộ tâm trí vào công việc. Mỗi năm, anh quyên một số tiền lớn làm từ thiện, gặp chó mèo lang thang trên đường anh cũng chủ động cho chúng ăn, gặp gỡ ăn mày cũng chủ động cho tiền… Nhưng thứ này đều không phải ý thức của bản thân anh, là Tiết Tiểu Tần quanh năm suốt tháng hướng dẫn anh thay đổi.
“Em có còn nhớ em đã ngăn cản anh không? A-xít sun-phu-rít rất nặng, em vừa che dù vừa nói chuyện với anh, đưa anh về nhà. Sau đó, em nói rất hân hạnh được biết anh. Thế nhưng em không nhớ, đó đều là kí ức của mình anh.” Cô là ánh sáng duy nhất trong suốt mười lăm năm sống đau khổ và dặn vặt của anh.
Cũng là ánh sáng duy nhất đưa anh ra khỏi vực sâu kinh khủng.
Tiết Tiểu Tần hoàn toàn không có ấn tượng. Từ bé nhân duyên của cô rất tốt, cô có rất nhiều bạn, càng miễn bàn việc cô giúp người làm niềm vui. Làm sao cô nhớ được chuyện mình che dù đưa người ta về nhà?
“Anh không có giết ông ta, anh lén lút trả mấy món đồ đó về chỗ cũ. Buồn cười nhất là không được mấy ngày, ông ta vì uống say mà chết chìm. Anh lấy tiền ra nước ngoài, nhưng vẫn nhớ kĩ em. Cho nên anh lựa chọn về nước làm việc, cũng vì em. Em ở Đế Đô nên anh mới đến.”
Tất cả đều vì em.
Anh vẫn luôn thích em.
“Năm cấp ba, em học đan khăn quàng cổ nhưng em chê đan không đẹp, lại không kiên trì nên vứt bỏ. Khi đó, anh ở phía sau em, anh nhặt khăn quàng cổ về. Tờ giấy cũng là do em viết, mỗi một quyển vở mỗi một trang giấy em dùng qua anh đều muốn có. Anh không chiếm được em, đành phải tự an ủi mình.”
Hoắc Lương nhéo nhéo mi tâm, anh chậm rãi tháo kính xuống, để lộ đôi tròng mắt đen xinh đẹp: “Anh… Không muốn để em biết mấy chuyện này. Ở trước mặt em, anh hi vọng mình là người hoàn mỹ nhất.”
Nhưng sự thật, ngay cả người bình thường anh cũng không làm được.
Bọn họ kết hôn nửa năm, anh không dối gạt cô được nữa. Hoắc Lương nghĩ, có lẽ hôm nay nói hết cho Tiểu Tần biết cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất anh không cần lo sợ khi cô biết sự thật sẽ rời khỏi anh.
Anh ngồi trên giường chờ đợi thật lâu, nhưng không nghe được câu trả lời của Tiết Tiểu Tần.
Khóe miệng Hoắc Lương giật giật, không biết anh muốn cười hay muốn khóc. Anh sớm biết mình có vấn đề, người như anh trừ nhịp tim và hô hấp làm sao có thể gọi là con người? Làm sao anh xứng với cô được chứ?
Anh chỉ là mặt hàng loại hai thiếu sót.
Dù tồn tại trong nhân loại, nhưng cũng là kẻ cổ quái không được chấp nhận.
Bệnh vọng tưởng của anh, bệnh sạch sẽ của anh, dục vọng chiếm hữu tình yêu của anh… Thế giới của anh và Tiết Tiểu Tần không cho phép bất kì ai tồn tại, không có ai chịu được một người như anh.
Yêu là buông tay, là thành toàn, là bao dung…
Anh dốc sức làm những điều đó. Lúc đầu, anh không nên tham lam, khiến cho Tiết Tiểu Tần hiểu lầm. Càng không nên xóa bỏ hiểu lầm còn chủ động muốn làm đối tượng hẹn hò của cô.
Từ lúc bắt đầu, anh nên tồn tại trong bóng tối.
Trong cuộc sống của Tiểu Tần không có chỗ cho anh đặt chân.
Trong đó có một bộ phim cải biên lại câu chuyện về ‘A Bảo’, nội dung là A Bảo mắc chứng bệnh lạ, chuyện hôm nay ngày mai cô ấy sẽ quên mất. Hiện tại, Tiết Tiểu Tần cảm thấy có lẽ bản thân cô cũng mắc bệnh này. Nhưng, cô không quên chuyện ngày hôm qua mà là quên những chuyện có liên quan đến Hoắc Lương.
Nhưng kể từ khi xem mắt đến bây giờ vì sao cô không quên gì hết? Mặc kệ anh giải thích như thế nào cô cũng cảm thấy có trăm ngàn chỗ hở, trái lại khả năng Hoắc Lương gạt cô rất là lớn.
Loại bỏ những nguyên nhân không thể, cho dù thừa lại nguyên nhân không thể chấp nhận, nhưng lại là sự thật.
Tiết Tiểu Tần không phải là kẻ ngốc, ngược lại cô rất thông minh. Cô rất thích Hoắc Lương, là rất thích rất thích nhưng cô không thích đến mức không thể rời khỏi anh. Bắt cô nén giận để bảo vệ tình yêu, đánh chết cô cũng không làm.
Cho nên, thừa dịp Hoắc Lương buông lỏng cô dùng sức giãy dụa. Một chân co lại, giẫm lên ngực của Hoắc Lương, kéo ra khoảng cách với Hoắc Lương, híp mắt hỏi: “Đừng có thử em, anh tưởng em là kẻ ngốc sao?”
Hoắc Lương nhìn cô: “Anh không có lừa em.”
Tiết Tiểu Tần càng không tin, cô nhớ tới những điểm kì quái của Hoắc Lương. Nhớ đến đêm hôm đó, hai người vì một chút chuyện nhỏ mà tranh cãi, Hoắc Lương sang phòng khách ngủ, nhớ giọng anh nói chuyện lúc đó… Cô càng nghĩ càng cảm thấy trên người Hoắc Lương có rất nhiều bí ẩn. Tiết Tiểu Tần lại bị suy nghĩ của mình hù dọa, có lẽ Hoắc Lương thật sự là yêu râu xanh!?
“Vậy anh mau nói thật đi, mấy tờ giấy đó lag do ai viết? Đêm hôm đó, hai chúng ta giận dỗi nhau, anh sang phòng khách nói chuyện với ai vậy? Còn nữa, cái khăn quàng cổ, dây buộc tóc, kẹp tóc trong ngăn kéo trong phòng làm việc của anh là của ai? Vì sao anh và cô ta có quan hệ tốt như vậy, anh còn kẹp mấy tờ giấy của người ta vào sách? Anh nói đi! Nếu hôm nay anh không nói rõ ràng, em không thèm để ý tới anh nữa!”
Khi Tiết Tiểu Tần thật sự tức giận ngay cả mẹ Tiết cũng phải sợ, đừng nói đến Hoắc Lương. Nói nghiêm khắc, không phải Hoắc Lương sợ hãi, mà là hoang mang. Nhưng bề ngoài anh không biểu hiện gì, đè nén hoang mang vào đáy lòng. Không ai biết rõ lúc này anh đang suy nghĩ chuyện gì, Tiết Tiểu Tần bực bội không thèm quan tâm. Một mặt vì Hoắc Lương không cho người khác nhìn thấu, một mặt là vì Tiết Tiểu Tần không rãnh đoán mò tâm tình của anh.
Nếu trong tình yêu không thể thẳng thắn với nhau, như vậy sẽ xuất hiện vấn đề khiến cho đôi bên có khoảng cách. Dù sau này có thể hòa thuận sống chung, nhưng muốn được hoàn mỹ như lúc đầu là rất khó. Hoàn hảo như lúc đầu hay gương vỡ lại lành đều là chuyện có xác xuất vô cùng nhỏ.
Hoắc Lương chăm chú nhìn Tiết Tiểu Tần, hỏi cô: “Em thật sự không cảm thấy mấy thứ đó rất quen thuộc sao?”
“Không cảm giác!” Cô trả lời rất hùng hồn.
Hoắc Lương cúi đầu xuống, tay anh vẫn còn nắm hai cổ tay của Tiết Tiểu Tần, ngực lại bị cô gái nhỏ giẫm giẫm. Lúc này, tư thế của hai người có chút tức cười nhưng không có người để ý: “Kẹp tóc, dây buộc tóc và mấy món đồ nữ trang đều là của em.”
Tiết Tiểu Tần sửng sốt.
“Anh lén trộm.”
Anh dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ‘trộm’ làm cho Tiết Tiểu Tần triệt để bối rối. Ban đầu Hoắc Lương không nói cho cô biết chuyện này, bởi vì nếu nói như vậy thì hình tượng người chồng hoàn hảo trong lòng vợ yêu sẽ sụp đổ. Thế nhưng —— so với việc bị cô xem là Sở Khanh cặn bã, thừa nhận mình là anh chàng si tình có vẻ khá hơn một chút!?
“Anh… trộm?”
Hoắc Lương cúi đầu, nếu Tiết Tiểu Tần quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện tay anh đang run nhẹ. Có lẽ anh không muốn đối mặt với cô, Hoắc Lương buông cô ra, ngồi ở bên giường, bóng lưng có vài phần cô độc: “Tiểu Tần, anh bị bệnh.”
“Ngã bệnh? Bệnh gì? Có phải đêm qua em đá chăn làm hại anh bị cảm?” Tiết Tiểu Tần nghe vậy liền khẩn trương: “Anh uống thuốc chưa? Đo nhiệt độ cơ thể chưa?”
“… Không phải loại bệnh có thể nhanh chóng chữa khỏi.” Hoắc Lương siết chặt nắm tay, nhưng trên mặt không có biểu cảm.
“Hả?”
“Chứng vọng tưởng.” Hoắc Lương bình tĩnh nói: “Chứng vọng tưởng của anh với em. Trên cơ bản có thể chia làm hai loại vọng tưởng quan hệ và vọng tưởng tình yêu. Anh và em vốn không quen biết gì nhau, nhưng anh nghĩ rằng hai ta có ràng buộc. Anh yêu em trước nhưng chứng vọng tưởng tình yêu cho nói với anh mọi hành động của em đều là vì yêu anh. Nước mắt của em vì ghen tuông, nụ cười của em là vì hạnh phúc, em tránh né anh là vì lo được lo mất —— Song, tất cả đều là giả, lí trí và chuyên nghiệp nói cho anh biết ý nghĩ của anh đang lừa gạt anh.”
Anh ngẩng đầu nhìn về vách tường trắng như tuyết: “Trong cơ thể của anh có hai người, một là anh, một là em.”
“Anh chỉ có thể đứng trong bóng tối lén lút nhìn em, nhưng không cách nào đến gần. Anh không thể kiềm nén khát vọng từ tận đáy lòng, vì vậy anh chia bản thân thành hai người… Như vậy, chúng ta là một thể.”
Tiết Tiểu Tần kinh hãi không nói thành lời.
“Anh biết bản thân mình có vấn đề, cho nên anh chưa từng nghĩ đến chuyện có được em. Thế nhưng ngày đó em đến nhầm lô ghế, xuất hiện trước mặt anh, nhận lầm anh thành đối tượng xem mắt. Anh nói dối em rằng anh đang chờ bệnh nhân. Anh biết em đi xem mắt cho nên mới đi theo em.”
Tấm lưng rộng của Hoắc Lương đang run lên: “Anh không muốn em biết một Hoắc Lương như thế, không ai có thể chấp nhận. Anh có thể tự kiềm chế bản thân rất tốt, cho nên kiểm tra sức khỏe trước khi chết không có xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Ngoại trừ em, anh không thể chấp nhận bất kì người nào khác. Khi em không ở bên cạnh, anh cũng không cảm thấy, anh đã trải qua cuộc sống như thế rất nhiều năm.”
Nhưng khi Tiết Tiểu Tần thật sự xuất hiện trước mặt anh, cô ở trong thân thể mới dần biến mất.
Em có thể hiểu được loại cảm giác này hay không?
Nếu bạn yêu một người, nhưng vì bản thân thiếu hụt chỉ có thể đứng xa xa nhìn người đó, thậm chí chẳng dám xuất hiện người đó. Thế nhưng có một ngày, người đó giống như thiên sứ xuất hiện trước mặt bạn. Khi đó, bạn sẽ lựa chọn như thế nào? Nắm giữ hay buông tay?
Hoắc Lương vẫn run rẩy.
“Tiểu Tần à, người như anh không cách nào tự thể nghiệm tình thân, tình bạn, tình yêu như người bình thường. Càng không thể cảm nhận tâm tình thương hại, đồng tình hay bi thương. Không thể cho phép và tiếp nhận thế giới này. Không thể thích ứng với việc giao tiếp xã hội, bất kì loại tình cảm nào của con người anh đều không có. Nếu không phải vì em, có lẽ anh đã trở thành người nhân cách phản xã hội biến thành sát thủ liên hoàn.”
“Là em đưa anh về nhân gian.”
“Năm ấy, anh mười lăm tuổi. Anh không chịu đựng nổi sự hành hạ của cha. Có một ngày, anh dự định giết ông ta.” Hoắc Lương càng run rẩy, nhẹ giọng nói: “Anh chuẩn bị dây thừng và lấy trộm một lường a-xít sun-phu-rít vừa đủ. Nếu ngày đó anh giết ông ta thì không có Hoắc Lương ngày hôm nay.”
Anh vốn là người cực kì nguy hiểm, điển hình người tàn nhẫn, nhân cách rối loạn mang khả năng công kích cao. Đặc biệt là, chỉ số IQ của anh cao hơn người bình thường —— Thiên tài và người điên chỉ cách nhau một con đường. Chính Tiết Tiểu Tần đã đưa anh từ địa ngục lạnh lẽo trở về nhân gian, Hoắc Lương cũng không dám tin. Anh sống gần ba mươi năm nhưng chưa từng làm một chuyện xấu nào hết.
Mặc dù anh không thể hiểu cũng không thể nào nhận thức, nhưng anh tuân thủ pháp luật, trung thành kiên trì, anh dồn toàn bộ tâm trí vào công việc. Mỗi năm, anh quyên một số tiền lớn làm từ thiện, gặp chó mèo lang thang trên đường anh cũng chủ động cho chúng ăn, gặp gỡ ăn mày cũng chủ động cho tiền… Nhưng thứ này đều không phải ý thức của bản thân anh, là Tiết Tiểu Tần quanh năm suốt tháng hướng dẫn anh thay đổi.
“Em có còn nhớ em đã ngăn cản anh không? A-xít sun-phu-rít rất nặng, em vừa che dù vừa nói chuyện với anh, đưa anh về nhà. Sau đó, em nói rất hân hạnh được biết anh. Thế nhưng em không nhớ, đó đều là kí ức của mình anh.” Cô là ánh sáng duy nhất trong suốt mười lăm năm sống đau khổ và dặn vặt của anh.
Cũng là ánh sáng duy nhất đưa anh ra khỏi vực sâu kinh khủng.
Tiết Tiểu Tần hoàn toàn không có ấn tượng. Từ bé nhân duyên của cô rất tốt, cô có rất nhiều bạn, càng miễn bàn việc cô giúp người làm niềm vui. Làm sao cô nhớ được chuyện mình che dù đưa người ta về nhà?
“Anh không có giết ông ta, anh lén lút trả mấy món đồ đó về chỗ cũ. Buồn cười nhất là không được mấy ngày, ông ta vì uống say mà chết chìm. Anh lấy tiền ra nước ngoài, nhưng vẫn nhớ kĩ em. Cho nên anh lựa chọn về nước làm việc, cũng vì em. Em ở Đế Đô nên anh mới đến.”
Tất cả đều vì em.
Anh vẫn luôn thích em.
“Năm cấp ba, em học đan khăn quàng cổ nhưng em chê đan không đẹp, lại không kiên trì nên vứt bỏ. Khi đó, anh ở phía sau em, anh nhặt khăn quàng cổ về. Tờ giấy cũng là do em viết, mỗi một quyển vở mỗi một trang giấy em dùng qua anh đều muốn có. Anh không chiếm được em, đành phải tự an ủi mình.”
Hoắc Lương nhéo nhéo mi tâm, anh chậm rãi tháo kính xuống, để lộ đôi tròng mắt đen xinh đẹp: “Anh… Không muốn để em biết mấy chuyện này. Ở trước mặt em, anh hi vọng mình là người hoàn mỹ nhất.”
Nhưng sự thật, ngay cả người bình thường anh cũng không làm được.
Bọn họ kết hôn nửa năm, anh không dối gạt cô được nữa. Hoắc Lương nghĩ, có lẽ hôm nay nói hết cho Tiểu Tần biết cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất anh không cần lo sợ khi cô biết sự thật sẽ rời khỏi anh.
Anh ngồi trên giường chờ đợi thật lâu, nhưng không nghe được câu trả lời của Tiết Tiểu Tần.
Khóe miệng Hoắc Lương giật giật, không biết anh muốn cười hay muốn khóc. Anh sớm biết mình có vấn đề, người như anh trừ nhịp tim và hô hấp làm sao có thể gọi là con người? Làm sao anh xứng với cô được chứ?
Anh chỉ là mặt hàng loại hai thiếu sót.
Dù tồn tại trong nhân loại, nhưng cũng là kẻ cổ quái không được chấp nhận.
Bệnh vọng tưởng của anh, bệnh sạch sẽ của anh, dục vọng chiếm hữu tình yêu của anh… Thế giới của anh và Tiết Tiểu Tần không cho phép bất kì ai tồn tại, không có ai chịu được một người như anh.
Yêu là buông tay, là thành toàn, là bao dung…
Anh dốc sức làm những điều đó. Lúc đầu, anh không nên tham lam, khiến cho Tiết Tiểu Tần hiểu lầm. Càng không nên xóa bỏ hiểu lầm còn chủ động muốn làm đối tượng hẹn hò của cô.
Từ lúc bắt đầu, anh nên tồn tại trong bóng tối.
Trong cuộc sống của Tiểu Tần không có chỗ cho anh đặt chân.
Tác giả :
Ai Lam