Chung Tình
Chương 22: Eta [1]
Qúa trình tìm được phi thuyền thuận lợi hơn Tần Vân nghĩ nhiều, ngoài ý muốn là, Alice sau khi tỉnh lại thế nhưng không có bạo tẩu.
Mội đôi Lính gác và Dẫn đường đã làm qua dấu hiệu cuối cùng, liền tính trong đó có một người bị thương, sức chiến đấu vẫn là không cho phép khinh thường. Phối hợp giữa hai người đó là hoàn mỹ, tiềm lực của từng người hoàn toàn không vận dụng lãng phí, nếu không phải có Tần Vân ở đó, có khả năng Trần Kiêu sẽ thật sự bị Maggie giết chết.
“Ta không có vũ khí thuận tay.” – Maggie đổi băng đạn cho cây súng cầm trong tay, tinh thần hệ của nàng là một con rắn Mamba đen[1], xà tín (lưỡi rắn) băng lãnh le ra, quấn bên hông chủ nhân.
“Ngươi muốn nói ngươi là Medusa sao…” – Trần Kiêu đương nhiên không chịu yếu thế, căm giận nói – “Hai đấu một vốn là không công bình!”
Maggie ngả ngớn nhướng mi, không nói gì thêm, nàng kiên nhẫn chờ Alice kiểm tra xong phòng điều khiển chính trên phi thuyền.
“Nhiên liệu đủ để chúng ta bay đến tọa độ ngươi cho.” – Alice tháo mũ trên đầu xuống, mái tóc xoăn dài kim sắc như dương quang xõa tung trên vai cô, cô nhìn nhìn Mặc Xá Lý – “Chúng ta cần hai người điều khiển.”
Mặc Xá Lý không nói một lời ngồi xuống ghế chủ, vết thương của Maggie đã sơ cứu xong, băng bó đơn giản một chút, nàng hơi do dự, cuối cùng cũng hướng ghế phó điều khiển mà ngồi xuống.
Alice thả ra tinh thần hệ của mình, là một con hamster ngân bạch, toàn thân tuyết trắng, chỉ có vành tai cùng mũi có một vòng lông tơ tinh tế màu xám.
Hamster nhanh như chớp chạy lên đầu rắn Mamba, khiến xà vương đưa nó lên vai Maggie, cô nàng vươn tay gãi gãi cằm nó.
Ánh mắt Alice thực ôn nhu, cô chuyên chú nhìn Maggie, xúc tu tư duy trấn an ý thức vân của Lính gác mình.
Lửa đạn ngoài Tu La Môn ngày càng dày đặc mãnh liệt, mặt Mặc Xá Lý dưới quang kính trầm như nước, Maggie càng là không quá tốt, liên quan đến Alice trên trán cũng phủ đầy mồ hôi tinh mịn.
Tần Vân có chút ngồi không yên, hắn thử vươn ra xúc tu tư duy tham nhập ý thức vân Mặc Xá Lý, qua một lúc lâu, biểu tình hoàng đế tựa hồ rốt cục buông lỏng một chút.
“Phía sau có truy binh.” – Trần Kiêu nhíu mày nhìn máy quét – “4 chiếc phi thuyền hạng năng trang bị vũ khí.”
Maggie cắn răng:
“Chúng ta chỉ có 3 quả hạm pháo.”
“Đủ.” – Mặc Xá Lý nhanh chóng mở ra chế độ người lái điều khiển, hắn kéo tay cầm lên, trào phúng cười cười – “Xử lý bọn họ.”
Qũy tích hạm pháo rơi vào tay Mặc Xá Lý chính xác đến quỷ dị, 2 chiếc phi thuyền của địch quân lại không dám tùy tiện tiến tới, nhưng Mặc Xá Lý cũng không lựa chọn lui lại.
Qủa hạm pháo cuối cùng đánh trúng khoang điều khiển của một chiếc phi thuyền, chiếc còn lại rõ ràng hoảng thần, không chút do dự phóng đạn truy tung.
Tại một khắc này, Maggie rốt cục hiểu được dụng ý của Mặc Xá Lý.
Hoàng đế bệ hạ điều khiển phi thuyền, lấy tốc độ khó mà tin tưởng bay về phía hàng hạm của địch quân, trong nháy mắt sắp va vào nhau đột nhiên lại đổi hướng quặt qua thân hạm, đạn truy tung ở phía sau phản ứng lại không kịp, trực tiếp đâm nổ cánh phi thuyền đối phương.
“Yêu——” – Trần Kiêu hưng phấn huýt sáo.
Tần Vân nhìn mấy chiếc phi thuyền nở hoa sau mông, nửa ngày đều không nói ra lời.
Maggie nằm trên đài phó điều khiển cơ hồ kiệt sức, Mặc Xá Lý lại đầy mặt thoải mái tháo quang kính xuống, ngồi yên tại chỗ không động, ngón tay hướng về phía Tần Vân ngoắc ngoắc.
“?” – Tần Vân đi qua cúi lưng.
Mặc Xá Lý nhìn thẳng mắt hắn không nói gì, chỉ lười biếng thò ngón tay điểm điểm miệng mình.
Tần Vân bất đắc dĩ bưng lấy mặt đối phương, nói nhỏ:
“Chúng ta có thể đợi lúc không có ai rồi làm chuyện này sao…”
“Ngậm miệng.” – Mặc Xá Lý không kiên nhẫn đè ót hắn lại – “Ngươi nói thật nhiều.”
Tần Vân nghĩ có lẽ đối với Mặc Xá Lý mà nói, mỗi một lần hôn chỉ là phương thức bình thường nhất để bổ sung tin tức tố… vì thế trong lòng hắn liền có chút khó chịu.
Hoàng đế hôn trong chốc lát khẽ nhíu mày, tách môi ra hỏi:
“Ngươi không chuyên tâm… nghĩ cái gì vậy?”
Tần Vân há miệng thở dốc, sắc mặt hắn biến đổi mấy lần, cuối cùng cũng chỉ thở dài nói:
“Không có gì.”
Mặc Xá Lý đầy mặt không tin, lại cũng không truy vấn nữa.
Maggie nhờ sự an ủi của Alice rốt cuộc khôi phục một ít thể lực, nàng dựa lưng vào ghế, đem Dẫn đường của mình ôm vào trong ngực.
Trần Kiêu thiết lập tọa độ xong, phi thuyền trực tiếp chuyển thành chế độ lái tự động. Gã đứng sau lưng Mặc Xá Lý, biểu tình nghiêm nghị nhìn về phía Lính gác đối diện.
“Hiện tại có thể giải thích một chút đi.” – Trần Kiêu hỏi – “Các ngươi vì cái gì muốn rời đi Olympus, không muốn đến ETA tinh?”
Maggie cùng Alice đưa mắt nhìn nhau, nàng tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn, mới chậm rãi nói:
“ETA tinh trong vòng 50 năm gần đây chính là hành tinh trọng yếu nhất của Olympus, mỗi ba tháng đều phải phái Lính gác và Dẫn đường đến thường trú, thủ hộ gene Thần cấp…”
“Mấy thứ đó chúng ta đều biết.” – Mặc Xá Lý khinh thường mở miệng – “Đừng lấy loại tin tức không có giá trị này đến lừa ta.”
“Ta cũng không tính toán giấu diếm cái gì.” – Maggie cười khổ – “Ý ta là, những chuyện này chỉ là mặt ngoài.” – Nàng nhìn về phía Mặc Xá Lý, trong mắt là phẫn nộ mang theo lãnh ý – “Biết vì cái gì vài năm nay, tỷ lệ Dẫn đường sinh ra ở Olympus sẽ cao như vậy sao… Loài điểu nhân ở ETA tinh, tinh thần lực rất cao, lại chỉ có giống đực, không thể sinh sản.”
Maggie hít sâu một hơi, cảm xúc nàng dao động rất lớn, bất đắc dĩ chỉ có thể dựa vào Alice trấn an:
“Olympus cư nhiên lập kế hoạch, cho đám súc sinh này *** cùng Lính gác hoặc Dẫn đường nhân loại, hơn nữa thực nghiệm thế nhưng lại thành công… được sinh ra… 80% đều là Dẫn đường cao cấp.”
“20% còn lại đâu?” – Tần Vân nhịn không được hỏi.
Alice nhìn hắn một cái, biểu tình đầy thương hại lại ghê tởm:
“Cái gì cũng không phải… Vừa không là điểu nhân, vừa không phải nhân loại, không có chỉ số thông minh, chỉ biết tàn bạo công kích.”
“Olympus điên rồi sao?” – Trần Kiêu thì thào – “Mỗi ba tháng một lần như vậy… chẳng lẽ không có ai phát hiện sao?!”
Maggie:
“Số lượng Dẫn đường phái đi cũng không nhiều, mà đều đã bị tẩy não nghiêm trọng… Các Lính gác thậm chí vì để có được Dẫn đường cao cấp hơn mà phối hợp với người bên trên.” – Nàng nhắm chặt mắt, thản nhiên nói – “Tại Olympus, luôn luôn chỉ có nhược nhục cường thực (kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu), vật cạnh thiên trạch[2], cấp cao đào thải cấp thấp chính là pháp tắc, vì theo đuổi Thần cấp, cái gì cũng có thể làm được, chuyện táng tận lương tâm hơn nữa cũng thật sự là rất bình thường với họ.”
Phi thuyền tại vũ trụ vững vàng phi hành, thời điểm Tần Vân đột nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện Mặc Xá Lý không ở bên người.
Ánh huỳnh quang trên đài điều khiển chiếu lên gương mặt không chút thay đổi của Mặc Xá Lý, chờ y quay đầu lại, Tần Vân mới phát hiện mình nhìn chằm chằm đối phương thật lâu.
“Sao lại tỉnh rồi?” -Mặc Xá Lý xoa xoa mi tâm, không quá đồng ý nhìn Dẫn đường nhà mình chỉ mặc một bộ đơn y mỏng manh liền đến đây – “Lại đây, ngươi không lạnh a?”
Tần Vân bị nhắc như vậy mới hậu tri hậu giác đánh hắt xì, xoa xoa mũi, mặc cho Lính gác của mình cởi áo choàng ra quàng lên người mình.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” – Tần Vân rướn cổ hỏi.
Mặc Xá Lý đem máy tính bảng “đồ cổ” đưa cho hắn:
“Lâm Đống Lương phát đến.”
Tần Vân:
“Yêu cầu tăng viện?”
“Ân.” – Mặc Xá Lý lãnh mặt – “Ta đem tình huống Olympus nói cho họ, họ lo lắng chỉ có ta và ngươi không xoay sở được.”
“…” – Bây giờ nói ra chính mình cũng lo lắng tựa hồ không tốt lắm…
Mặc Xá Lý hiển nhiên nhìn ra đối phương suy nghĩ cái gì, y đột nhiên thò tay niết niết cổ Tần Vân:
“Không cần nghĩ linh tinh, ta có thể bảo hộ ngươi.”
Lúc Lâm Đống Lương nhận được ba lệnh từ chối yêu cầu tăng viện, có chút thất bại mà đỡ trán, Scart cà lơ phất phơ cầm lên xem vài lần.
“Bệ hạ không tiếp nhận yêu cầu này, tất nhiên là ngài ấy có lý do của mình.” – Scart an ủi nói – “Thực lực ngài ấy chung quy là không thể nghi ngờ.”
Lâm Đống Lương thở dài:
“Ta chỉ là đề phòng vạn nhất… Xét đến tình huống này, tin tức về ETA tinh chúng ta thiết tưởng lúc trước không giống nhau, kế hoạch không theo kịp biến hóa dễ dàng gặp chuyện không may.”
Scart không nói chuyện, trong mắt gã, Mặc Xá Lý luôn là người đủ tư cách để tự phụ. Mà biểu hiện của Tần Vân trên đường cũng chứng thực hắn không phải một Dẫn đường cấp thấp đơn giản.
“Tra được dưỡng mẫu Tần Vân sao?” – Scart đột nhiên hỏi.
Lâm Đống Lương lắc lắc đầu:
“Dẫn đường cao cấp 3S, nếu cố ý che giấu, muốn tìm được không phải một chuyện dễ dàng… Hơn nữa gần đây có vẻ Nội Các cũng đánh hơi được gì đó, không tìm chúng ta mà trực tiếp tạo áp lực cho Tristana, yêu cầu xóa tên Dẫn đường cấp thấp trong quân bộ.”
Scart cười lạnh:
“Thật đúng là mấy bà già không biết an phận.”
“Berlin muốn làm như vậy đã lâu.” – Thần sắc Lâm Đống Lương sầu lo – “Bà ta luôn chủ trương lấy Dẫn đường cao cấp trong học viện để thay thế hạ tầng quân bộ…”
“Ha, vài con búp bê cao cấp của bà ta?” – Scart bị tức đến cười lớn – “Họ có thể lên chiến trường sao? Khiến thủ hạ của ta chém giết ở tiền tuyến, còn bọn họ thì núp ở phía sau?”
Scart cắn răng:
“Bà ta khỏi phải mơ tưởng!”
Lâm Đống Lương không phản bác gã, chỉ vươn ra xúc tu tư duy trấn an ý thức vân Scart. Tiểu gấu trúc nâng đầu lên, bò về phía đế vương ngạc đang nằm bên dưới, đuôi to che trên mắt cá sấu.
“Ta sẽ nghĩ cách.” – Lâm Đống Lương ôn hòa nói, hắn dừng một chút, lại kiên định – “Ta nghĩ, chúng ta hiện tại cần Garcia công tước ủng hộ.”
Cảm xúc Scart đã bình phục lại, nhưng biểu tình cũng không quá lạc quan:
“6 năm trước lúc Thẩm gặp chuyện không may, hắn còn có thể bảo trì trung lập, hiện tại bảo hắn phản chiến cũng không phải dễ dàng.”
“Nếu…” – Lâm Đống Lương suy nghĩ, nói – “Nếu Thẩm trở về thì sao? Tình huống có lẽ sẽ không quá tệ?”
[1] Rắn mamba đen là loài rắn độc dài nhất ở châu Phi, trung bình khoảng chừng dài khoảng 2,5 m đến 3,2 m và con lớn có thể dài tới 4,45m. Nó được gọi là mamba đen vì trong mỏm nó màu đen, trong khi vảy của nó thì có thể là vàng xanh hay xám.
[2] Nguyên câu là “Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn”, là thành ngữ dựa theo thuyết tiến hóa, nghĩa gốc là “Vật đua trời chọn, kẻ thích ứng thì sống”, ý chỉ vạn vật cạnh tranh lẫn nhau, kẻ nào có thể thích nghi thì sống, không thì bị tiêu diệt, đây là ứng với ý trời.
Mội đôi Lính gác và Dẫn đường đã làm qua dấu hiệu cuối cùng, liền tính trong đó có một người bị thương, sức chiến đấu vẫn là không cho phép khinh thường. Phối hợp giữa hai người đó là hoàn mỹ, tiềm lực của từng người hoàn toàn không vận dụng lãng phí, nếu không phải có Tần Vân ở đó, có khả năng Trần Kiêu sẽ thật sự bị Maggie giết chết.
“Ta không có vũ khí thuận tay.” – Maggie đổi băng đạn cho cây súng cầm trong tay, tinh thần hệ của nàng là một con rắn Mamba đen[1], xà tín (lưỡi rắn) băng lãnh le ra, quấn bên hông chủ nhân.
“Ngươi muốn nói ngươi là Medusa sao…” – Trần Kiêu đương nhiên không chịu yếu thế, căm giận nói – “Hai đấu một vốn là không công bình!”
Maggie ngả ngớn nhướng mi, không nói gì thêm, nàng kiên nhẫn chờ Alice kiểm tra xong phòng điều khiển chính trên phi thuyền.
“Nhiên liệu đủ để chúng ta bay đến tọa độ ngươi cho.” – Alice tháo mũ trên đầu xuống, mái tóc xoăn dài kim sắc như dương quang xõa tung trên vai cô, cô nhìn nhìn Mặc Xá Lý – “Chúng ta cần hai người điều khiển.”
Mặc Xá Lý không nói một lời ngồi xuống ghế chủ, vết thương của Maggie đã sơ cứu xong, băng bó đơn giản một chút, nàng hơi do dự, cuối cùng cũng hướng ghế phó điều khiển mà ngồi xuống.
Alice thả ra tinh thần hệ của mình, là một con hamster ngân bạch, toàn thân tuyết trắng, chỉ có vành tai cùng mũi có một vòng lông tơ tinh tế màu xám.
Hamster nhanh như chớp chạy lên đầu rắn Mamba, khiến xà vương đưa nó lên vai Maggie, cô nàng vươn tay gãi gãi cằm nó.
Ánh mắt Alice thực ôn nhu, cô chuyên chú nhìn Maggie, xúc tu tư duy trấn an ý thức vân của Lính gác mình.
Lửa đạn ngoài Tu La Môn ngày càng dày đặc mãnh liệt, mặt Mặc Xá Lý dưới quang kính trầm như nước, Maggie càng là không quá tốt, liên quan đến Alice trên trán cũng phủ đầy mồ hôi tinh mịn.
Tần Vân có chút ngồi không yên, hắn thử vươn ra xúc tu tư duy tham nhập ý thức vân Mặc Xá Lý, qua một lúc lâu, biểu tình hoàng đế tựa hồ rốt cục buông lỏng một chút.
“Phía sau có truy binh.” – Trần Kiêu nhíu mày nhìn máy quét – “4 chiếc phi thuyền hạng năng trang bị vũ khí.”
Maggie cắn răng:
“Chúng ta chỉ có 3 quả hạm pháo.”
“Đủ.” – Mặc Xá Lý nhanh chóng mở ra chế độ người lái điều khiển, hắn kéo tay cầm lên, trào phúng cười cười – “Xử lý bọn họ.”
Qũy tích hạm pháo rơi vào tay Mặc Xá Lý chính xác đến quỷ dị, 2 chiếc phi thuyền của địch quân lại không dám tùy tiện tiến tới, nhưng Mặc Xá Lý cũng không lựa chọn lui lại.
Qủa hạm pháo cuối cùng đánh trúng khoang điều khiển của một chiếc phi thuyền, chiếc còn lại rõ ràng hoảng thần, không chút do dự phóng đạn truy tung.
Tại một khắc này, Maggie rốt cục hiểu được dụng ý của Mặc Xá Lý.
Hoàng đế bệ hạ điều khiển phi thuyền, lấy tốc độ khó mà tin tưởng bay về phía hàng hạm của địch quân, trong nháy mắt sắp va vào nhau đột nhiên lại đổi hướng quặt qua thân hạm, đạn truy tung ở phía sau phản ứng lại không kịp, trực tiếp đâm nổ cánh phi thuyền đối phương.
“Yêu——” – Trần Kiêu hưng phấn huýt sáo.
Tần Vân nhìn mấy chiếc phi thuyền nở hoa sau mông, nửa ngày đều không nói ra lời.
Maggie nằm trên đài phó điều khiển cơ hồ kiệt sức, Mặc Xá Lý lại đầy mặt thoải mái tháo quang kính xuống, ngồi yên tại chỗ không động, ngón tay hướng về phía Tần Vân ngoắc ngoắc.
“?” – Tần Vân đi qua cúi lưng.
Mặc Xá Lý nhìn thẳng mắt hắn không nói gì, chỉ lười biếng thò ngón tay điểm điểm miệng mình.
Tần Vân bất đắc dĩ bưng lấy mặt đối phương, nói nhỏ:
“Chúng ta có thể đợi lúc không có ai rồi làm chuyện này sao…”
“Ngậm miệng.” – Mặc Xá Lý không kiên nhẫn đè ót hắn lại – “Ngươi nói thật nhiều.”
Tần Vân nghĩ có lẽ đối với Mặc Xá Lý mà nói, mỗi một lần hôn chỉ là phương thức bình thường nhất để bổ sung tin tức tố… vì thế trong lòng hắn liền có chút khó chịu.
Hoàng đế hôn trong chốc lát khẽ nhíu mày, tách môi ra hỏi:
“Ngươi không chuyên tâm… nghĩ cái gì vậy?”
Tần Vân há miệng thở dốc, sắc mặt hắn biến đổi mấy lần, cuối cùng cũng chỉ thở dài nói:
“Không có gì.”
Mặc Xá Lý đầy mặt không tin, lại cũng không truy vấn nữa.
Maggie nhờ sự an ủi của Alice rốt cuộc khôi phục một ít thể lực, nàng dựa lưng vào ghế, đem Dẫn đường của mình ôm vào trong ngực.
Trần Kiêu thiết lập tọa độ xong, phi thuyền trực tiếp chuyển thành chế độ lái tự động. Gã đứng sau lưng Mặc Xá Lý, biểu tình nghiêm nghị nhìn về phía Lính gác đối diện.
“Hiện tại có thể giải thích một chút đi.” – Trần Kiêu hỏi – “Các ngươi vì cái gì muốn rời đi Olympus, không muốn đến ETA tinh?”
Maggie cùng Alice đưa mắt nhìn nhau, nàng tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn, mới chậm rãi nói:
“ETA tinh trong vòng 50 năm gần đây chính là hành tinh trọng yếu nhất của Olympus, mỗi ba tháng đều phải phái Lính gác và Dẫn đường đến thường trú, thủ hộ gene Thần cấp…”
“Mấy thứ đó chúng ta đều biết.” – Mặc Xá Lý khinh thường mở miệng – “Đừng lấy loại tin tức không có giá trị này đến lừa ta.”
“Ta cũng không tính toán giấu diếm cái gì.” – Maggie cười khổ – “Ý ta là, những chuyện này chỉ là mặt ngoài.” – Nàng nhìn về phía Mặc Xá Lý, trong mắt là phẫn nộ mang theo lãnh ý – “Biết vì cái gì vài năm nay, tỷ lệ Dẫn đường sinh ra ở Olympus sẽ cao như vậy sao… Loài điểu nhân ở ETA tinh, tinh thần lực rất cao, lại chỉ có giống đực, không thể sinh sản.”
Maggie hít sâu một hơi, cảm xúc nàng dao động rất lớn, bất đắc dĩ chỉ có thể dựa vào Alice trấn an:
“Olympus cư nhiên lập kế hoạch, cho đám súc sinh này *** cùng Lính gác hoặc Dẫn đường nhân loại, hơn nữa thực nghiệm thế nhưng lại thành công… được sinh ra… 80% đều là Dẫn đường cao cấp.”
“20% còn lại đâu?” – Tần Vân nhịn không được hỏi.
Alice nhìn hắn một cái, biểu tình đầy thương hại lại ghê tởm:
“Cái gì cũng không phải… Vừa không là điểu nhân, vừa không phải nhân loại, không có chỉ số thông minh, chỉ biết tàn bạo công kích.”
“Olympus điên rồi sao?” – Trần Kiêu thì thào – “Mỗi ba tháng một lần như vậy… chẳng lẽ không có ai phát hiện sao?!”
Maggie:
“Số lượng Dẫn đường phái đi cũng không nhiều, mà đều đã bị tẩy não nghiêm trọng… Các Lính gác thậm chí vì để có được Dẫn đường cao cấp hơn mà phối hợp với người bên trên.” – Nàng nhắm chặt mắt, thản nhiên nói – “Tại Olympus, luôn luôn chỉ có nhược nhục cường thực (kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu), vật cạnh thiên trạch[2], cấp cao đào thải cấp thấp chính là pháp tắc, vì theo đuổi Thần cấp, cái gì cũng có thể làm được, chuyện táng tận lương tâm hơn nữa cũng thật sự là rất bình thường với họ.”
Phi thuyền tại vũ trụ vững vàng phi hành, thời điểm Tần Vân đột nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện Mặc Xá Lý không ở bên người.
Ánh huỳnh quang trên đài điều khiển chiếu lên gương mặt không chút thay đổi của Mặc Xá Lý, chờ y quay đầu lại, Tần Vân mới phát hiện mình nhìn chằm chằm đối phương thật lâu.
“Sao lại tỉnh rồi?” -Mặc Xá Lý xoa xoa mi tâm, không quá đồng ý nhìn Dẫn đường nhà mình chỉ mặc một bộ đơn y mỏng manh liền đến đây – “Lại đây, ngươi không lạnh a?”
Tần Vân bị nhắc như vậy mới hậu tri hậu giác đánh hắt xì, xoa xoa mũi, mặc cho Lính gác của mình cởi áo choàng ra quàng lên người mình.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” – Tần Vân rướn cổ hỏi.
Mặc Xá Lý đem máy tính bảng “đồ cổ” đưa cho hắn:
“Lâm Đống Lương phát đến.”
Tần Vân:
“Yêu cầu tăng viện?”
“Ân.” – Mặc Xá Lý lãnh mặt – “Ta đem tình huống Olympus nói cho họ, họ lo lắng chỉ có ta và ngươi không xoay sở được.”
“…” – Bây giờ nói ra chính mình cũng lo lắng tựa hồ không tốt lắm…
Mặc Xá Lý hiển nhiên nhìn ra đối phương suy nghĩ cái gì, y đột nhiên thò tay niết niết cổ Tần Vân:
“Không cần nghĩ linh tinh, ta có thể bảo hộ ngươi.”
Lúc Lâm Đống Lương nhận được ba lệnh từ chối yêu cầu tăng viện, có chút thất bại mà đỡ trán, Scart cà lơ phất phơ cầm lên xem vài lần.
“Bệ hạ không tiếp nhận yêu cầu này, tất nhiên là ngài ấy có lý do của mình.” – Scart an ủi nói – “Thực lực ngài ấy chung quy là không thể nghi ngờ.”
Lâm Đống Lương thở dài:
“Ta chỉ là đề phòng vạn nhất… Xét đến tình huống này, tin tức về ETA tinh chúng ta thiết tưởng lúc trước không giống nhau, kế hoạch không theo kịp biến hóa dễ dàng gặp chuyện không may.”
Scart không nói chuyện, trong mắt gã, Mặc Xá Lý luôn là người đủ tư cách để tự phụ. Mà biểu hiện của Tần Vân trên đường cũng chứng thực hắn không phải một Dẫn đường cấp thấp đơn giản.
“Tra được dưỡng mẫu Tần Vân sao?” – Scart đột nhiên hỏi.
Lâm Đống Lương lắc lắc đầu:
“Dẫn đường cao cấp 3S, nếu cố ý che giấu, muốn tìm được không phải một chuyện dễ dàng… Hơn nữa gần đây có vẻ Nội Các cũng đánh hơi được gì đó, không tìm chúng ta mà trực tiếp tạo áp lực cho Tristana, yêu cầu xóa tên Dẫn đường cấp thấp trong quân bộ.”
Scart cười lạnh:
“Thật đúng là mấy bà già không biết an phận.”
“Berlin muốn làm như vậy đã lâu.” – Thần sắc Lâm Đống Lương sầu lo – “Bà ta luôn chủ trương lấy Dẫn đường cao cấp trong học viện để thay thế hạ tầng quân bộ…”
“Ha, vài con búp bê cao cấp của bà ta?” – Scart bị tức đến cười lớn – “Họ có thể lên chiến trường sao? Khiến thủ hạ của ta chém giết ở tiền tuyến, còn bọn họ thì núp ở phía sau?”
Scart cắn răng:
“Bà ta khỏi phải mơ tưởng!”
Lâm Đống Lương không phản bác gã, chỉ vươn ra xúc tu tư duy trấn an ý thức vân Scart. Tiểu gấu trúc nâng đầu lên, bò về phía đế vương ngạc đang nằm bên dưới, đuôi to che trên mắt cá sấu.
“Ta sẽ nghĩ cách.” – Lâm Đống Lương ôn hòa nói, hắn dừng một chút, lại kiên định – “Ta nghĩ, chúng ta hiện tại cần Garcia công tước ủng hộ.”
Cảm xúc Scart đã bình phục lại, nhưng biểu tình cũng không quá lạc quan:
“6 năm trước lúc Thẩm gặp chuyện không may, hắn còn có thể bảo trì trung lập, hiện tại bảo hắn phản chiến cũng không phải dễ dàng.”
“Nếu…” – Lâm Đống Lương suy nghĩ, nói – “Nếu Thẩm trở về thì sao? Tình huống có lẽ sẽ không quá tệ?”
[1] Rắn mamba đen là loài rắn độc dài nhất ở châu Phi, trung bình khoảng chừng dài khoảng 2,5 m đến 3,2 m và con lớn có thể dài tới 4,45m. Nó được gọi là mamba đen vì trong mỏm nó màu đen, trong khi vảy của nó thì có thể là vàng xanh hay xám.
[2] Nguyên câu là “Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn”, là thành ngữ dựa theo thuyết tiến hóa, nghĩa gốc là “Vật đua trời chọn, kẻ thích ứng thì sống”, ý chỉ vạn vật cạnh tranh lẫn nhau, kẻ nào có thể thích nghi thì sống, không thì bị tiêu diệt, đây là ứng với ý trời.
Tác giả :
Tĩnh Thủy Biên