Chung Tình 2
Chương 73
đạo diễn Cố giống như không xương cốt dựa người lên trên cửa, đôi mắt hơi hơi nheo lại, hắn nhìn Tô Mặc Tu rồi lại cười: "Lớn lên thật không tệ."
Lưu Nhạc Nhan hơi ngốc ra.
Đạo diễn Cố người này ở trong giới thanh danh rất tốt, ít nhất tai tiếng lung tung rối loạn thì anh ta không dính vào, mọi người nhắc tới anh, nhiều nhất cũng nói anh có một chút thế lực.
Giới giải trí người nâng cao dẫm thấp nhiều lắm, thế lực một chút thật sự không tính là cái gì.
Nhưng hiện tại…… đạo diễn Cố đây là có ý gì?
Tô Mặc Tu cũng như thường lui tới, liệt một khuôn mặt nhìn người trước mắt.
Chỉ nhìn mặt y, giống như cảm xúc gì y cũng không có, nhưng bản thân y biết, tim y đập nhanh đến mức không thích hợp.
Trái tim nhanh chóng nhảy động kia phảng phất như phải nhảy ra khỏi lồng ngực y, chui vào trong thân thể người trước mắt vậy.
Đây thật sự là một loại cảm xúc…… vô cùng xa lạ.
"Đến đây đi, đỡ anh vào phòng," đạo diễn Cố nắm lấy đầu tóc của mình một phen, cười với Tô Mặc Tu, "Đêm nay biểu hiện tốt, anh sẽ để em đóng vai chính."
Lưu Nhạc Nhan cảm thấy trái tim mình, có thứ gì đang tan nát.
Nụ cười tươi trưng trên mặt cô khi mới gặp đạo diễn Cố cương trên mặt, một cổ tức giận từ ngực vọt lên tận cổ họng: "Đạo diễn Cố! Anh đây là có ý gì?"
"Các người tới đây chắc chắn là vì nhân vật đi? Tôi đồng ý." Ánh mắt của đạo diễn Cố vẫn không dời khỏi mặt Tô Mặc Tu, hắn đột nhiên bẻ thẻ khóa phòng trên tay, nghiêng ngả lảo đảo mà đi về hướng Tô Mặc Tu, còn giang hai tay, muốn ôm Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu vươn tay.
Lưu Nhạc Nhan hít hà một hơi, ý đồ ngăn lại Tô Mặc Tu: "Đừng……" Ngàn vạn đừng đả thương đạo diễn Cố nha!
Lại nói tiếp, nếu Tô Mặc Tu thật sự chỉ có một khuôn mặt, là rất khó hot.
Y hot còn có một nguyên nhân, đó chính là…… sức lực y rất lớn.
Lúc trước làm Tô Mặc Tu hot lên, là một gameshow thể loại khiêu chiến cực hạn.
Gameshow sẽ sắp xếp cho minh tinh rất nhiều nhiệm vụ để minh tinh đi làm, rất mệt rất phiền toái, rất nhiều minh tinh không muốn tham gia, lúc này mới để Tô Mặc Tu - người dựa vào giá trị nhan sắc nổi lên trên mạng, có cơ hội tham gia.
Lúc ấy, tất cả mọi người cảm thấy Tô Mặc Tu tinh xảo đến không giống người bình thường chắc chắn sẽ bị lăn lộn đến quỷ khóc sói tru trong tiết mục, nhưng mà sự thật hoàn toàn tương phản.
Thời điểm người khác quỷ khóc sói gào, Tô Mặc Tu mang một khuôn mặt than hoàn thành tất cả khiêu chiến……
Ngoài ra, con người y sau khi thu tiền, làm việc rất đáng tin cậy.
Xét thấy gameshow người ta cho y tiền, y mặc kệ là đọc lời quảng cáo trong gameshow hay là dựa theo kịch bản mà niệm lời kịch, cũng hoặc là lúc người khác nói chuyện ứng hòa, đều rất tích cực.
Sau đó người xem liền nhìn thấy một đại soái ca tuyệt thế, không chỉ thể lực kinh người nghiền áp mọi người, còn luôn mặt không biểu cảm mà đọc lời thoại khôi hài, mặt không biểu cảm mà đọc tài trợ quảng cáo, mặt không biểu cảm mà bảo người ta cố lên……
Mới đầu mọi người cho rằng là y cố ý, cảm thấy tương phản moe, cảm thấy đặc biệt buồn cười, cũng liền đặc biệt thích y, sau lại mới phát hiện, kỳ thật không phải y cố ý, y chỉ có một bộ dáng như vậy.
Dù buồn cười thì xem nhiều, chậm rãi liền chán.
Đương nhiên, hiện tại mấu chốt không phải Tô Mặc Tu là làm sao mà hot, mấu chốt là…… Tô Mặc Tu sức lực rất lớn, sức chiến đấu rất mạnh.
Trước kia cũng từng có kẻ coi trọng Tô Mặc Tu, muốn quy tắc ngầm y, kết quả Tô Mặc Tu vừa giận, trực tiếp vặn gãy luôn tay kẻ nọ.
May mà kẻ nọ cũng không phải nhân vật lợi hại gì, lúc ấy Tô Mặc Tu lại đang lúc nổi, bởi vậy nên chịu ảnh hưởng không lớn, sau khi chuyện này truyền ra ngoài, không có nào người dám nhớ thương Tô Mặc Tu.
Đóa hoa có gai này, không dễ hái!
Trước đó Lưu Nhạc Nhan thật ra là fan của đạo diễn Cố.
Đạo diễn Cố tên đầy đủ là Cố Thời Hạo, nhân sinh trải qua của hắn vô cùng dốc lòng.
Hắn sinh ra ở trong núi, tốt nghiệp sơ trung liền ra tới làm công, lại không vừa lòng với hiện trạng mà một lòng muốn thay đổi vận mệnh của mình.
Hắn một bên làm việc một bên tự học thi, vào năm hai mươi tuổi có được văn bằng khoa chính quy, cũng chính là lúc này, hắn có mộng tưởng của mình —— hắn muốn trở thành một đạo diễn.
Chuyện này với hắn mà nói rất khó rất khó, nhưng hắn thành công!
Hắn nghĩ cách tiến vào đoàn phim, thành một nhân viên công tác bình thường, sau đó vừa rảnh là đi học làm sao làm đạo diễn, còn không dừng đọc sách, lặp đi lặp lại xem các loại phim điện ảnh kinh điển……
Đầu tiên hắn làm là nhân viên đoàn phim bình thường, tiếp theo là làm trợ lý đạo diễn, cuối cùng còn bắt đầu giúp đạo diễn tiến hành một ít quay chụp đơn giản.
Cũng chính là lúc này, hắn tìm được một phú nhị đại muốn đóng phim điện ảnh chơi, hắn cùng với phú nhị đại kia cùng quay bộ phim điện ảnh đầu tiên trong nhân sinh của hắn.
Bộ điện ảnh này, là một bộ thể loại khôi hài, vai chính là hai thanh niên nông thôn vừa mới tốt nghiệp sơ trung tới thành phố lớn làm công, hai nam sinh tính trẻ con chưa thoát không hợp với thành phố lớn, bởi vì không có tiền, không thể không ở tại một tòa cao ốc bỏ dỡ thi công, vừa lúc, một đám bắt cóc bắt cóc một phú nhị đại, đồng dạng trốn vào tòa cao ốc bị bỏ hoang này.
Hai thằng nhóc vừa tốt nghiệp sơ trung không biết những người đó là bọn bắt cóc, bọn nó đói bụng nên trộm đồ ăn của bọn bắt cóc ăn, vì sợ bọn bắt cóc phát hiện, liền đem thuốc trộn vào thức ăn của bọn bắt cóc và phú nhị đại, kết quả bọn bắt cóc trúng thuốc, cũng nhờ vậy làm phú nhị đại có thể chạy thoát.
Phú nhị đại phát hiện bọn nó, sau đó ba người liền bắt đầu đấu trí đấu dũng với bọn bắt cóc ……
Phim có rất nhiều chi tiết khôi hài, nhưng động lòng người nhất lại là nó quay đến chân thật, quay đến làm người rơi lệ.
Bộ phim điện ảnh này bất quá đầu tư hai trăm vạn, thủ pháp quay chụp rất thô ráp, cuối cùng thế nhưng thu hoạch một trăm triệu doanh thu phòng vé!
Cố Thời Hạo nổi danh như vậy, lúc ấy hắn chỉ mới 25 tuổi.
Sáu năm sau, hắn đã phát triển càng ngày càng tốt.
Hắn phảng phất như có tinh lực dùng không hết, mỗi năm sẽ đánh ra chậm thì một bộ, nhiều thì hai bộ tác phẩm.
Trong rất nhiều tác phẩm, có hai bộ doanh thu phòng vé hơn một tỷ, còn lại doanh thu không cao như vậy, nhưng bởi vì đầu tư không cao, bởi vậy đều kiếm được.
Kể từ đó, danh khí của hắn cũng càng lúc càng lớn.
Mãi cho đến năm trước, Cố Thời Hạo mới không thuận lợi—— hắn quay một bộ điện ảnh IP* lớn xảy ra vấn đề, cuối cùng bất quá miễn cưỡng thu hồi phí tổn.
(*Thuật ngữ Intellectual Property hay IP (Sở hữu trí tuệ) hiện tại đang được sự dụng rộng rãi trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh tại Trung Quốc....!IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm)
Trừ bộ điện ảnh này, các phim điện ảnh khác của Cố Thời Hạo đều là phim thương mại, nguyên tố khôi hài, nhiệt huyết, sảng linh tinh luôn có mấy thứ như vậy, người không thích thì không thích, người thích lại cực kỳ thích.
Lưu Nhạc Nhan thì rất thích, đối với con người Cố Thời Hạo cũng rất tôn sùng.
Cũng đúng là bởi vậy, nhìn thấy Cố Thời Hạo đùa giỡn Tô Mặc Tu, cô mới có thể phẫn nộ như vậy.
Nhưng nếu Tô Mặc Tu động thủ với Cố Thời Hạo, làm đạo diễn Cố bị thương……
Bị người mắng, bị trong giới phong sát đều là việc nhỏ, nếu như đêm nay bị đưa vào trại tạm giam, vậy thật không xong!
Nhưng Tô Mặc Tu không phải người có tính tình tốt!
Lưu Nhạc Nhan đã làm tốt chuẩn bị nhìn thấy Cố Thời Hạo bị Tô Mặc Tu ném văng ra!
Nhưng mà, Tô Mặc Tu cũng không ném người.
Y vươn tay bắt lấy cánh tay Cố Thời Hạo muốn ôm y, nhìn chằm chằm Cố Thời Hạo: "Đạo diễn Cố?"
"Hửm?" đạo diễn Cố cười nhìn về phía Tô Mặc Tu, duỗi tay đi sờ mặt Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu cũng bắt lấy cái tay vươn ra của hắn, quay đầu nhìn về phía Lưu Nhạc Nhan: "Chắc là anh ấy uống say rồi."
"Uống say? Chúng ta đây làm sao bây giờ?" Lưu Nhạc Nhan có chút lo lắng, lúc nhìn về phía đạo diễn Cố, trên mặt mang theo tí chán ghét.
"Mang anh về thôi." đạo diễn Cố nhìn Tô Mặc Tu cười hì hì.
Tô Mặc Tu nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu: "Ừ, mang về trước."
Lưu Nhạc Nhan: "???" Tô Mặc Tu luôn luôn sợ phiền toái, lần này sao lại chủ động ôm phiền toái vào người thế?
Mặc kệ Lưu Nhạc Nhan nghi hoặc như thế nào, Tô Mặc Tu bắt lấy hai tay đạo diễn Cố, liền kéo đạo diễn Cố vào phòng mình.
Liền vào lúc y kéo người, một cô gái trang điểm tinh xảo đi ra từ thang máy.
Cô liếc mắt một cái liền thấy được cảnh tượng lôi kéo người phía trước, nhưng bởi vì chỉ nhìn thấy bóng dáng, không nhận ra đó là ai.
Nghi hoặc mà thu hồi tầm mắt, cô gái này hất mái tóc dài phiêu dật của mình một chút, quẹt thẻ phòng mở ra cánh cửa trước đó đạo diễn Cố dựa vào kia, giọng nói ngọt đến phát ngấy: "Đạo diễn Cố! Em tới nè!"
Trong phòng một người cũng không có.
Ngoài cửa, chiếc thẻ khóa bị bẻ lẻ loi mà nằm trên lối đi nhỏ.
Trong căn phòng cảnh biển xa hoa.
Sau khi Tô Mặc Tu kéo đạo diễn Cố vào, có chút không biết nên làm cái gì bây giờ mới ổn.
Đặc biệt là…… đạo diễn Cố mới vừa bị y kéo vào tới, liền…… Dựa vào tay y ngủ mất?
Lưu Nhạc Nhan nhìn đạo diễn Cố cũng không biết là hôn mê hay là ngủ, cười khổ nhìn về phía Tô Mặc Tu: "Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ?"
Tô Mặc Tu duỗi tay ước lượng đạo diễn Cố, phát hiện người này so với trong tưởng tượng của y thì nhẹ hơn rất nhiều: "Tôi cũng không biết."
Y vừa dứt lời…… đạo diễn Cố liền phun ra.
May mà cả người hắn là ghé vào trên cánh tay Tô Mặc Tu, lúc nôn cũng không nôn lên người Tô Mặc Tu, cũng không nôn lên người trên người mình.
Tô Mặc Tu và Lưu Nhạc Nhan hai mặt nhìn nhau.
Lưu Nhạc Nhan nói: "Nếu không, chúng ta tìm người mang anh ta đi đi? Tôi có số điện thoại của trợ lý anh ta……"
"Đừng tìm người khác." đạo diễn Cố đột nhiên ngẩng đầu, sau khi nói một câu lại phun ra.
"Không tìm người chẳng lẽ muốn chúng tôi hầu hạ anh?!" Lưu Nhạc Nhan phát điên.
Lúc này, Tô Mặc Tu nói: "Tôi tới xử lý."
Tô Mặc Tu nói, bèn kéo đạo diễn Cố buồng vệ sinh trong phòng mình, đặt người ở đó, rồi lại lạnh mặt ra cửa, thu dọn thứ trước đó đạo diễn Cố nhổ ra.
Khởi điểm y mang người này về phòng là bởi vì người này uống say, đặt bên ngoài nói không chừng sẽ bị người ta “nhặt xác” đi mất.
Mà hiện tại y không liên trợ lý của người này lại bởi vì….
Vừa rồi y ngửi thấy một mùi không thích hợp lắm trên người hắn.
Trong phòng vệ sinh của Tô Mặc Tu, Ngôn Cảnh Tắc đã xuyên thành Cố Thời Hạo đang ôm bồn cầu nôn ra.
Tình trạng hiện tại của hắn thật sự không tốt, dù sao….
Nguyên chủ là uống thuốc độc tự sát.
Chỉ là…… độc này không phải độc của thuốc, mà là độc ma túy.
Thế giới này cũng có trọng sinh người, người nọ chính là nguyên chủ Cố Thời Hạo.
Mà sau khi Cố Thời Hạo trọng sinh, lập tức liền lựa chọn tự sát.
Thật sự rất quyết đoán.
Hắn hiện tại dùng thân thể của Cố Thời Hạo, cũng tiếp được…… cục diện rối rắm của Cố Thời Hạo.
Được rồi, tình huống hiện tạj của Cố Thời Hạo còn chưa quá không xong, chậm một chút nữa tới mới là thật sự phiền toái.
Ngôn Cảnh Tắc đã có được ký ức Cố Thời Hạo, còn là ký ức của Cố Thời Hạo đã trọng sinh.
Hiện tại người bên ngoài nhìn Cố Thời Hạo sẽ cảm thấy hắn thật phong cảnh, nhưng bản thân Cố Thời Hạo kỳ thật vô cùng thống khổ.
Hắn từ trong núi bần cùng đi ra, một lòng muốn thay đổi nhân sinh của mình, cũng xác thật dựa vào quay phim điện ảnh thành công, sau đó…… Hắn phát hiện mình không có linh cảm.
Đã hai năm rồi hắn không quay ra được thứ gì nên hồn.
Này còn chưa tính, hắn sinh ra nghèo khổ, sau khi kiếm được tiền thì không thể tránh né mà bành trướng lên, hắn tiêu tiền rất nhiều, trả khoản vay mua căn hộ đắt đỏ.
Tuy mấy năm trước hắn quay phim điện ảnh doanh thu phòng vé rất cao, nhưng hắn không phải người làm đầu tư, chỉ là một đạo diễn, lấy tiền không tính nhiều, mua nhà, mua hàng xa xỉ, thêm vào các loại công cụ quay phim, phát tiền lương cho cấp dưới…… Tiền tiết kiệm của hắn cũng không nhiều.
Càng phiền toái chính là, bộ điện ảnh năm trước quay hỏng kia hắn còn ký hợp đồng, là doanh thu phòng vé bao nhiêu thì hắn được chia phần bấy nhiêu.
Nếu doanh thu phòng vé cao, hắn có thể kiếm không ít, nhưng cuối cùng doanh thu rất thấp, hắn cơ hồ chính là làm không công.
Cố Thời Hạo áp lực vô cùng lớn, đối với việc sản xuất ra phim điện ảnh mới, chờ mong cũng rất lớn.
Cố tình hắn không có linh cảm, cơ hồ là không trâu bắt chó đi cày!
Ngoài ra, bởi vì hắn mới vừa quay hỏng một bộ điện ảnh, gần đây giới làm phim điện ảnh cũng không dễ lăn lộn, hắn còn lấy không được đầu tư gì……
Dưới áp lực cực lớn, Cố Thời Hạo bị trợ lý bên người tính kế xúi giục, dùng ma túy, cho tới bây giờ đã hơn một tháng, thành nghiện.
Đời trước, vào hôm nay, sau khi Cố Thời Hạo sử dụng ma túy trong phòng khách sạn, có một nữ minh tinh vào phòng hắn.
Nữ minh tinh kia vốn định leo lên giường, kết quả phát hiện chuyện Cố Thời Hạo sử dụng ma túy, mà Cố Thời Hạo vì muốn nữ minh tinh này giữ bí mật, chỉ có thể để đối phương đóng vai nữ chính trong bộ phim mới kiêm bạn gái của mình.
Dưới đủ loại nguyên nhân, bộ phim điện ảnh này cuối cùng thành phẩm, so với bộ phim tệ trước đó còn kém hơn.
Này còn chưa tính, sau khi phim chiếu không lâu, còn có người báo cảnh sát hắn sử dụng và buôn lậu ma túy.
Hắn bị mang đi, xác định chuyện sử dụng ma túy, thân bại danh liệt.
Nửa đời sau của hắn vẫn luôn bồi hồi giữa cai nghiện và hút lại, còn nhiễm một thân bệnh, trôi quá đến muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.
Lúc này, hắn trọng sinh.
Nghiện ma túy không chỉ là trên thân thể, còn trên tâm lý, Cố Thời Hạo biết mình không cai được, cũng hận người kéo hắn vào vực sâu kia, dứt khoát bèn "Uống thuốc độc tự sát", cũng chuẩn bị dùng cái chết của chính mình vạch trần gương mặt thật của người nọ trên mạng.
Hắn là muốn dùng chính sinh mệnh của mình để báo thù..