Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền
Chương 67
Đến cả những người khác cũng đều có thể nhận thấy được tầm mắt của Trì Triệt dừng lại ở đây, càng miễn bàn đến Liễu Ngữ Tích.
Từ khi cô ta bước vào hội trường cho đến giờ, hai mắt vẫn luôn dán chặt trên người Trì Triệt.
Anh đi đến chỗ nào, cô ta liền nhìn sang chỗ đó.
Tuy rằng chỉ được đi vào từ cửa sau, cô ta không kịp nhìn tổng thể cách bài trí của hội trường hết một lượt.
Nhưng sau một hồi theo dõi từng bước đi của Trì Triệt, trong đầu cô ta đã vô tình tự vẽ ra cơ bản hình dáng của toàn bộ hội trường từ những ký ức vụn vặt trước đó.
Vì thế, khi bạn học bên cạnh tấm tắc khen ngợi yến tiệc được bày trí thực trang hoàng xa hoa, cô ta còn có thể chen miệng vào giải thích cho bọn họ một hai câu ——
Đầu tiên là nói cho bọn họ biết về lịch sử của hội trường này, đã từng có rất nhiều người nổi tiếng, danh nhân sử dụng, khoa trương nói về một vài người nổi trội có danh tiếng trong giới chính trị, thương nhân, nghệ sĩ,....
Đây là đang muốn nhắc nhở bọn họ,hôm nay có thể tới nơi này là nhờ vào thế lực của nhà họ Trì, nên cảm thấy kích động, nên cảm kích biết ơn.
Cô ta còn nói cho bọn họ, nhìn cách bài trí của hội trường liền biết đây là đặc biệt làm ra để phục vụ tiệc đính hôn, tỉ mỉ giải thích cách sắp xếp ở chỗ này là phong cách gì, để hoa cỏ ở kia là có dụng ý gì.
Kỳ thực cô ta nói không sai, nhưng trong đám bạn học xung quanh chẳng có mấy ai có thể nghe hiểu những lời cô ta nói.
Một đám mọt sách ngành khoa học và công nghệ, ngày thường chỉ biết ôm sách vở gặm nhấm, tư duy thẩm mỹ đạt đến tiêu chuẩn của người bình thường đã tốt lắm rồi, làm sao có thể hiểu được phong cách kiến trúc, dụng ý trang trí gì đó cơ chứ.
Bọn họ chỉ biết nơi này chính là tượng trưng cho giàu sang phú quý chỉ dành cho giới nhà giàu, một bình hoa nho nhỏ thôi cũng đã có giá trị tương đương với một tháng tiền lương của bọn họ.
Cũng nghe hiểu được ý tứ nhắc nhở của Liễu Ngữ Tích.
Người đàn ông lúc nãy còn cảm thán “Nơi này trang hoàng thật xa hoa, chờ đến khi tớ kết hôn, cũng muốn tổ chức ở chỗ này” bây giờ chỉ cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ vô cùng.
Thẹn quá hóa giận, anh ta nuốt vội hai ngụm rượu vang đỏ rồi tỏ vẻ cười nhạo.
“Quý giá như vậy sao…… Vậy tôi đây vẫn nên chọn nơi khác đi thôi. Bằng không chờ đến khi tôi kiếm được đủ tiền để tổ chức lễ cưới ở đây, có lẽ cả tôi và người yêu đều già khọm rồi”.
Liễu Ngữ Tích không hiểu anh ta có ý gì. Nãy giờ cô ta vẫn luôn một lòng đánh giá hội trường này xa hoa đến mức nào, cao quý bao nhiêu.
Nghe anh ta nói vậy, cô ta chưa kịp suy nghĩ đã lỡ miệng đáp lại anh ta một câu.
“Nhưng nơi này chỉ phục vụ theo chế độ hội viên. Cho dù anh có kiếm đủ tiền cũng không chắc là được dùng, chi bằng dứt khoát chọn nơi khác thì hơn”.
“……”
Người đàn ông kia bị câu trả lời của cô ta làm cho ngây ngẩn cả người. Không chỉ anh ta, những người khác nghe xong cũng đều không biết đáp lại thế nào.
Xem ra, câu nói ‘“dân nghèo thấp hèn nhất” chỉ có người nghèo mới hiểu được.
Kẻ có tiền, cho dù là văn nhã như Liễu Ngữ Tích cũng vẫn sẽ vô thức thể hiện thái độ cao cao tại thượng, thể hiện sự ưu việt của bản thân với người khác.
Nhưng…… Vậy thì có sao?
Tư duy của người chuyên về khoa học tự nhiên tương đối thẳng thắn. Tuy rằng cảm thấy Liễu Ngữ Tích nói như vậy là đang xúc phạm chính mình, nhưng nói cho cùng, người ta giàu có, người ta nhiều tiền, vậy thì người ta có tư cách để cao cao tại thượng.
Không có ai lên tiếng mắng Liễu Ngữ Tích, cũng không có ai tức tối châm chọc cô ta. Mọi người đồng loạt liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún nhún vai cam chịu.
Những người bạn học mà Trì Triệt mời tới này, đa số đều có tu dưỡng đạo đức không tồi.
Không chỉ tự thuyết phục chính mình không cần nhỏ nhen tức giận, còn sợ Liễu Ngữ Tích sẽ xấu hổ nên chủ động nói lảng sang chủ đề khác, đánh tan sự ngượng ngập của mọi người.
Liễu Ngữ Tích cũng thực sự ngây thơ. Các bạn học tùy tiện đáp lại cô ta “Phải không? Ồ! Thì ra là thế!” vài câu, thực sự lại có thể lừa gạt được cô ta.
Không chỉ có như vậy, Liễu Ngữ Tích được mọi người tán thưởng còn cảm thấy rất cao hứng, càng nói càng hăng say.
Mấy phút sau đó vẫn luôn bình phẩm về phong cách bài trí của hội trường buổi tiệc.
Đám bạn học của Trì Triệt nghe cô ta nói đến xấu hổ, Lệ Chi có lòng giám sát ở một bên cũng cảm thấy nhạt nhẽo đến cực điểm.
Không phải chỉ là một buổi tiệc đính hôn thôi sao. Trông vị tiểu thư này dường như còn không trải sự đời bằng mình.
Lệ Chi cảm thấy bản thân lúc trước thật đúng là lo lắng thừa thãi. Cô ấy sợ bản thân khi đến tham dự bữa tiệc sẽ bày ra vẻ mặt mù mờ của nhà quê lên tỉnh, khiến cho Khương Chỉ mất mặt vì mình.
*Nguyên văn là 刘姥姥进大观园: Già Lưu (刘姥姥) là một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, vốn là một bà nông dân quê mùa, chất phác nhưng tốt bụng. Do có quan hệ họ hàng xa lắc xa lơ với Giả phủ nên được đến Giả phủ 3 lần. Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa lộng lẫy của Giả phủ. Điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên có nghĩa là quê mùa, giống với câu nói “nhà quê lên tỉnh” của Việt Nam.
Cô ấy sợ suốt mấy đêm ngủ không yên giấc.
Hiện tại xem ra, đâu phải kẻ có tiền nào cũng có khí chất xuất chúng hơn người, coi tiền tài như nước.
Những người có tiền giống Khương Chỉ và Trì Triệt, vẫn còn rất ít.
Nghe ngóng người ta kể lể đến mệt mỏi rã rời, Lệ Chi buông lỏng cảnh giác, lại không biết trong lúc cô ấy đang giám sát Liễu tiểu thư, còn có một người khác cũng đang nhìn cô ấy chằm chằm không rời mắt.
Người này là Cố Nhị.
Cố Duyên Hiệt không có quan hệ quen thân với Khương Chỉ, với Trì Triệt lại càng không có quan hệ gì, đến nói cũng chưa từng nói được với nhau một câu nào.
Anh ta có thể tới “tham quan” tiệc đính hôn, là nhờ cầu xin ông già nhà mình mặt dày đến gặp ông cụ Trì xin thêm một tấm thiệp mời.
Ba của Cố Duyên Hiệt còn tưởng rằng con trai mình muốn mượn cơ hội này để tạo dựng quan hệ với nhà họ Trì, đương nhiên liền đáp ứng.
Nào ngờ con trai ông đây là ý của Tuý Ông không phải ở rượu*. Cố Duyên Hiệt căn bản không hề có ý đựng tạo dựng quan hệ, anh ta muốn tới chính là vì ngắm người đẹp.
*Nguyên văn là 醉翁之意不在酒, Hán Việt: TUÝ ÔNG CHI Ý BẤT TẠI TỬU, nghĩa là ý không ở trong lời nói; có dụng ý khác.
Từ khi đi vào trong hội trường, Cố Duyên Hiệt chỉ tập trung ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Lệ Chi.
Vất vả lắm mới tìm được cô ấy trong biển người. Khi nhìn thấy cô ấy hôm nay trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp vô cùng, hai mắt anh ta sáng ngời, lập tức muốn xông đến chào hỏi với cô ấy.
Đến cả lời dạo đầu Cố Duyên Hiệt cũng nghĩ kỹ cả rồi, liền nói:
“Hey, tôi đã nói không lừa cô rồi mà, tôi thực sự là bạn của Khương Chỉ”.
Dù sao Khương Chỉ cũng đang bận rộn cùng Trì Triệt bái trưởng bối, thực hiện nghi thức, sẽ không nghe được những lời anh ta đang nói, lại càng không có cơ hội phản bác.
Nhưng Lệ Chi vẫn luôn đứng gần Liễu Ngữ Tích chăm chú giám sát, không cho Cố Duyên Hiệt bất kỳ cơ hội tiếp cận nào, trong mắt còn mang theo tia cảnh giác quen thuộc.
Cố Nhị cẩn thận suy nghĩ lại một chút. Hừm, đây không phải là vẻ mặt ngày đó của cô ấy khi đứng ở ngoài cửa nhà hàng nhìn lén Nguyễn Điềm Điềm đó sao?
Cố Duyên Hiệt nương theo tầm mắt của Lệ Chi nhìn sang. Quả nhiên, người cô ấy đang nhìn chằm chằm là Liễu Ngữ Tích.
Anh ta ngẫm lại tin đồn vô tình nghe được trên đường tới đây, lập tức hiểu ra.
Còn thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
Nếu dùng cách nói của người chơi game, Lệ Chi quả thực giống như mắt thần Khương Chỉ mua về từ cửa hàng phụ kiện, ở đâu có tình địch liền cắm vào chỗ đó.
Cố Nhị nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất thú vị.
Anh ta lặng lẽ đứng ở một bên cạnh quan sát cô ấy hồi lâu, mãi đến khi thấy cô ấy bắt đầu nhàm chán đến mức cầm ly rượu ngồi ngẩn người ra mới thu hồi ý định xem cô ấy diễn trò, đi đến vỗ vỗ bả vai cô ấy chào hỏi.
“Hey”.
Lệ Chi bị làm cho hoảng sợ, bàn tay đang bưng chén rượu run lên bần bật, suýt chút nữa đã tự hất rượu lên váy mình.
Đây chính là chiếc váy Khương Chỉ cho cô ấy mượn. Mặc dù cho dù cô ấy có làm bẩn nó, Khương Chỉ cũng sẽ không bắt cô ấy đền. Nhưng trong lòng Lệ Chi vẫn sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô ấy sợ tới mức mặt trắng bệch.
Cố Duyên Hiệt phản ứng mau lẹ, nhanh chóng đỡ lấy Lệ Chi đang sắp té ngã, lại cầm ly rượu đang có xu hướng đổ ra ngoài về tay mình.
May mà anh ta nhanh tay, rượu chỉ hơi bị đổ ra ngoài một ít, lại còn đều đổ xuống mặt đất nên quần áo của hai người mới có thể may mắn thoát nạn.
Đúng lúc có một nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh Cố Duyên Hiệt liền thuận tay đặt ly rượu đó lên khay.
Sau đó cúi đầu trêu chọc Lệ Chi đã sợ đến mặt mũi tái nhợt.
“Tại sao lần nào tôi gặp cô, cũng thấy cô đang theo dõi người khác vậy?”
Lệ Chi nghe được giọng nói của anh ta, mới phản ứng lại được người đỡ mình là ai. Cô ấy ngẩn ra hai giây, đột nhiên vẻ mặt trở nên hung tợn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta.
“Tại sao mỗi lần tôi đi theo dõi, anh đều phải đến dọa tôi vậy hả?!”
Liễu Ngữ Tích giới thiệu xong một lượt kết cấu hội trường, đắc tội toàn bộ cả đám bạn học.
Còn thuận tiện đắc tội thêm cả Nhạc Nhiễm.
Từ giờ đến lúc hai đứa trẻ dâng trà kính ba mẹ còn một đoạn đoạn thời gian, Nhạc Nhiễm liền tạm rời khỏi hội trường, quay về xe giúp con gái lấy trang sức để thay khi thực hiện nghi thức mới. Trên đường quay trở lại, bà vô tình nghe được lời bình phẩm của Liễu Ngữ Tích về cách bài trí hội trường.
Lời nào cũng là khen ngợi hết lời!
Nhạc Nhiễm nghe xong cảm thấy vui mừng không thôi, có cảm giác như bao nhiêu tâm huyết công sức của mình cuối cùng cũng được người khác công nhận, cuối cùng cũng không uổng phí.
Đến cả người ngoài cũng nhìn ra được bà bố trí mọi thứ dụng tâm đến mức nào!
Vì muốn được nghe ca ngợi nhiều hơn, Nhạc Nhiễm liền dừng chân ở chỗ này nghỉ ngơi hai phút.
Cho đến khi nghe thấy câu kết thúc bài diễn thuyết bình phẩm của Liễu Ngữ Tích ——
“Không hổ là nhà họ Trì, nhà thiết kế được thuê tới cũng tài giỏi như vậy!”
Nhạc Nhiễm tối sầm mặt mày, quay ngoắt người rời đi, còn vừa đi vừa phỉ nhổ.
“Đúng là tuổi nhỏ không có kiến thức”.
Đồng thời, Trì Triệt cũng vì câu cảm khái này của cô ta mà đảo tầm mắt tới bên này.
Bốn mắt chạm nhau, khiến cho trái tim của Liễu Ngữ Tích chậm mất nửa nhịp.
Trước khi đến tham dự tiệc đính hôn, điều cô ta chờ mong nhất chính là cảnh tượng này ——
Tay anh kéo theo Khương Chỉ, nhưng tầm mắt lại liếc về phía đám đông tìm kiếm hình bóng của mình. Đến khi tìm được sẽ nhìn mình thật lâu, đáy mắt tràn đầy phức tạp.
Dù sao trước đó, cô ta đã bị Đường Lệnh Vi tẩy não.
Đầu tiên là nói với cô ta rằng: “A Triệt đứa nhỏ này sống nội tâm, càng yêu thích, càng muốn có được, lại càng không chịu nói ra. Thứ nó nắm chặt trong tay không phải là thứ nó muốn nhất đâu”.
Lại còn cố ý khen ngợi cô ta: “Cô cảm thấy Khương Chỉ không đẹp bằng Ngữ Tích của chúng ta, mà đầu óc khẳng định cũng không được thông minh như Ngữ Tích…… À mà không đúng, sao cô lại so sánh múa bale với Ngữ Tích được cơ chứ”.
Những lời này đã đủ cho cô ta tin sái cổ, cũng khiến cho rung động thuở xưa quay trở về.
Cả ngày chỉ biết ảo tưởng mấy chuyện không đâu trong tiểu thuyết ngôn tình ——
Tỷ như Trì Triệt cũng giống cô ta, khi mới vừa vào đại học liền nhất kiến chung tình với cô ta. Nhưng khi ấy anh ngại bản thân gia cảnh không tốt, còn chưa được kế thừa gia nghiệp của nhà họ Trì, nên cảm thấy bản thân không xứng với cô ta, vẫn luôn che giấu tình cảm của mình ở trong lòng.
Sau khi lời đồn lan truyền khắp nơi, anh không chủ động ra mặt giải thích chính là minh chứng tốt nhất.
Còn về nguyên nhân ngăn cản hai người bọn họ ở bên nhau…… có lẽ cũng là hiểu lầm đi?
Có thể là vì Trì Triệt nghe được tin cô ta phủ nhận lời đồn về bọn họ, nghĩ nhiều cho rằng cô ta không yêu mình. Khi đang đau buồn vì bị cô ta từ chối thì Khương Chỉ xuất hiện nhào vào ngực anh, nên mới đồng ý cưới Khương Chỉ cũng nên?
……
Nhưng những suy đoán vớ vẩn như vậy đã tan thành mây khói trong nháy mắt khi cô ta bước vào hội trường.
Nhìn thấy Khương Chỉ đứng bên cạnh Trì Triệt, vẻ mặt tươi cười của Liễu Ngữ Tích liền cứng đờ.
Sao bảo Khương Chỉ không đẹp bằng cô ta cơ mà?
Nghe Đường Lệnh Vi tâng bốc như vậy, Liễu Ngữ Tích còn tưởng rằng những bức ảnh của Khương Chỉ truyền ở trên mạng đều là ảnh đã qua chỉnh sửa. Nào ngờ người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh chụp.
Cô mặc một chiếc váy đỏ rực nổi bật, thêu chỉ vàng bên ngoài, chỉ bạc len lõi bên trong, hai loại hoa văn kết hợp với nhau khiến cho chiếc váy càng thêm xuất sắc, nhìn ở các góc độ khác nhau sẽ thấy được đủ loại hoa văn khác nhau.
Từ váy cho đến giày dép, tất cả đều được thêu thủ công, chính là để phối hợp với tiệc đính hôn kiểu Trung Hoa ngày hôm nay.
Mái tóc đen dài của Khương Chỉ đã bị giấu đi ở sau đầu. Nhưng bởi vì váy áo trên người đã quá cầu kỳ phức tạp, cho nên trâm cài đầu và trang sức đều được lựa chọn sao cho đơn giản, trang nhã. Toàn bộ đồ trang sức trên người cô hôm nay, từ khuyên tai, vòng cổ, vòng tay đều là cùng một bộ do Nghê Yểu để lại, đơn giản mà không kém phần sang trọng, quý phái.
Sắc đỏ của váy càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Khương Chỉ, khiến cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Kiểu tóc đơn giản vừa hay sẽ không cướp đoạt trọng điểm.
Ngũ quan có tì vết mới cần phải dùng kiểu tóc che đậy. Còn gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ vô khuyết như của Khương Chỉ, đem toàn bộ tóc đầu chải gọn ra sau đầu, để cho ngũ quan của cô hoàn toàn lộ ra bên ngoài mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì ánh mắt đầu tiên của mọi người khi lướt qua đều sẽ nhìn thấy mặt của cô trước tiên, mà đều bị gương mặt xinh đẹp này cướp đi toàn bộ lực chú ý, khó mà rời đi được.
Liễu Ngữ Tích cũng là một trong những người khó rời mắt đi nhất.
Cô ta thậm chí còn ngẩn ra vài giây, sau khi lấy lại tinh thần lại cảm thấy rất mất mặt, cũng biết được những suy đoán lúc trước của mình đều là ảo tưởng.
Chênh lệch về vẻ bề ngoài lớn như vậy, đến cả tư cách so sánh với Khương Chỉ cô ta cũng không có.
Người ta cái gì cũng chưa làm, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Trì Triệt nở nụ cười mê hoặc lòng người, đã đủ khiến cho toàn bộ phụ nữ có ý đồ với Trì Triệt đều biết thân biết phận mà chết tâm.
Nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của Trì Triệt quét trên người mình, cô ta lại bị làm cho lung lay tinh thần.
Lại còn có một cô bạn đùa giỡn, nói Trì Triệt có lẽ còn nhớ đoạn tình cảm hồi đại học, khiến cho tâm tư của cô ta hoàn toàn bị lung lay.
Nào biết cô gái kia nói giỡn, căn bản không phải chế nhạo, cũng không phải thực sự cảm thấy như vậy, mà là muốn thăm dò phản ứng của Liễu Ngữ Tích, muốn làm cho cô ta xấu mặt.
Bởi vì người đàn ông lúc trước bị Liễu Ngữ Tích châm chọc cho dù có tích cóp đủ tiền cũng không xứng được tổ chức tiệc kết hôn ở chỗ này chính là bạn trai của cô ta.
Không ngờ Liễu Ngữ Tích không hề khiến cô ta thất vọng, thực sự coi lời cô ta nói là thật, trong nháy mắt liền đỏ mặt ngượng ngùng.
Cô ta nín thinh trợn tròn hai mắt, quay sang người bên cạnh dùng khẩu hình môi dò hỏi:
“Không lẽ Liễu hoa khôi thực sự không biết là tôi đang nói giỡn sao? ’
Những người khác cũng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, ở sau lưng Liễu Ngữ Tích lén lút dùng khẩu hình đáp lại cô ta:
“Nói không chừng chuyện này là sự thật cũng nên. Phản ứng của cô ta như vậy, chẳng lẽ cô ta thực sự từng có một đoạn tình cảm với Trì Triệt?”
“Đánh rắm! Câm miệng hết đi!”
Lão Đại của phòng Trì Triệt trừng mắt chen vào nói. Tuy rằng anh ta không nói ra tiếng, nhưng nhìn thấy nước miếng trong miệng anh ta suýt chút nữa là văng đầy mặt mọi người xung quanh là có thể thấy được anh ta có bao nhiêu vội vàng.
Lão Đại cao 1m92, nặng 210 cân*, tuy rằng không tính là béo, nhưng dáng người rất cao to rất khỏe mạnh.
*Đây là cân tính theo đơn vị khối lượng của Trung Quốc, 210 cân ~ 105 kg.
Cho dù mọi người đều biết anh ta tính tình sang sảng, hào phóng, không tùy tiện đánh người. Nhưng bị một người to cao như vậy trừng mắt, ai ai cũng sợ tới mức im bặt.
Vì để giữ mặt mũi cho Liễu hoa khôi nên nãy giờ mọi người đều là dùng khẩu hình nói chuyện không phát ra tiếng, nhưng vẫn là chậm mất một bước.
Câu nói trêu chọc Liễu hoa khôi của cô gái kia đã bị Lệ Chi nghe được.
Cô ấy cũng trừng lớn hai mắt. Nhưng bởi vì đặc tính khuôn mặt không đủ hung hãn, nên bộ dạng trừng mắt nhìn người cũng không hề có sức công kích, ngược lại giống như nai con yếu đuối ra vẻ cảnh giác, đôi mắt long lanh như đang làm nũng.
Thấy mình trừng mắt không đủ sức uy hiếp, Lệ Chi còn nhìn bọn họ mắng một câu “Không biết xấu hổ”.
Giọng của cô ấy không lớn lắm, nhưng cũng đủ để cho đám bạn học kia nghe thấy rõ ràng từng chữ.
Lão Đại cau mày quay đầu lại nhìn, muốn xem ai dám to gan nói lời thô tục trong tiệc đính hôn của Lão Tam. Kết quả vừa mới quay đầu lại liền phát hiện đối phương là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, chân mày đang nhíu chặt lập tức thả lỏng, còn bị đối phương trừng lại một cái khiến cho xấu hổ gãi gãi cổ không biết phải làm sao.
Phản ứng điển hình của thẳng nam khi nhìn thấy mỹ nữ.
Mà sau khi anh ta gãi cổ hai cái, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cô gái nhỏ đang trừng mắt kia có chút quen mắt.
“Giống như đã từng gặp ở đâu rồi……”
Lão Đại lẩm bẩm nói.
“Tôi cũng cảm thấy quen mắt.”
Những người khác đều gật đầu theo.
Bỗng nhiên, Lão Nhị run lập cập giơ tay chỉ chỉ.
“Mẹ nó, cô không phải là bạn thân của em dâu sao?”
Nghe vậy, đám người kia liền ngẩn ra. Đúng rồi, không phải lúc mới đến hội trường chào hỏi Trì Triệt và Khương Chỉ, cô gái kia đã đứng ngay cạnh Khương Chỉ đó sao?
Cô ấy đứng gần như vậy, lại tức giận như vậy, còn mắng bọn họ “không biết xấu hổ”, chẳng lẽ……
Không, nhất định là cô ấy đã nghe được!!
Năm người không hẹn mà cùng sợ hãi nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau đó lại đồng loạt nhìn sang Lệ Chi, thấy bộ dạng đối phương hung dữ trừng mắt nhìn bọn họ, xem ra cô thật sự đã nghe được.
“Hỏng rồi, thế này thì Lão Tam… Khó mà giải thích được”.
Cố Duyên Hiệt không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng chứng kiến năm người đàn ông nhìn chằm chằm Lệ Chi, lại thấy Lệ Chi vừa mới mắng bọn họ, nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Anh ta liền không chút do dự, đứng chắn trước mắt Lệ Chi, dùng thân mình che cho cô, ngăn cách ánh nhìn của năm tên đàn ông này.
Tuy rằng Trì Triệt đang đứng ở trên sân khấu không biết phía dưới đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vào giờ phút này, anh bỗng nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh ập đến, khiến anh không khỏi run sợ một hồi.
Hít sâu một hơi, thực sự quá dọa người.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này có quá nhiều đất diễn cho nhân vật phụ, vượt quá mức cho phép. Để bồi thường cho mọi người, ở dưới phần bình luận của chương này tôi lại phát 200 bao lì xì nha.
Hẹn gặp lại Liễu tiểu thư ở chương sau!
Từ khi cô ta bước vào hội trường cho đến giờ, hai mắt vẫn luôn dán chặt trên người Trì Triệt.
Anh đi đến chỗ nào, cô ta liền nhìn sang chỗ đó.
Tuy rằng chỉ được đi vào từ cửa sau, cô ta không kịp nhìn tổng thể cách bài trí của hội trường hết một lượt.
Nhưng sau một hồi theo dõi từng bước đi của Trì Triệt, trong đầu cô ta đã vô tình tự vẽ ra cơ bản hình dáng của toàn bộ hội trường từ những ký ức vụn vặt trước đó.
Vì thế, khi bạn học bên cạnh tấm tắc khen ngợi yến tiệc được bày trí thực trang hoàng xa hoa, cô ta còn có thể chen miệng vào giải thích cho bọn họ một hai câu ——
Đầu tiên là nói cho bọn họ biết về lịch sử của hội trường này, đã từng có rất nhiều người nổi tiếng, danh nhân sử dụng, khoa trương nói về một vài người nổi trội có danh tiếng trong giới chính trị, thương nhân, nghệ sĩ,....
Đây là đang muốn nhắc nhở bọn họ,hôm nay có thể tới nơi này là nhờ vào thế lực của nhà họ Trì, nên cảm thấy kích động, nên cảm kích biết ơn.
Cô ta còn nói cho bọn họ, nhìn cách bài trí của hội trường liền biết đây là đặc biệt làm ra để phục vụ tiệc đính hôn, tỉ mỉ giải thích cách sắp xếp ở chỗ này là phong cách gì, để hoa cỏ ở kia là có dụng ý gì.
Kỳ thực cô ta nói không sai, nhưng trong đám bạn học xung quanh chẳng có mấy ai có thể nghe hiểu những lời cô ta nói.
Một đám mọt sách ngành khoa học và công nghệ, ngày thường chỉ biết ôm sách vở gặm nhấm, tư duy thẩm mỹ đạt đến tiêu chuẩn của người bình thường đã tốt lắm rồi, làm sao có thể hiểu được phong cách kiến trúc, dụng ý trang trí gì đó cơ chứ.
Bọn họ chỉ biết nơi này chính là tượng trưng cho giàu sang phú quý chỉ dành cho giới nhà giàu, một bình hoa nho nhỏ thôi cũng đã có giá trị tương đương với một tháng tiền lương của bọn họ.
Cũng nghe hiểu được ý tứ nhắc nhở của Liễu Ngữ Tích.
Người đàn ông lúc nãy còn cảm thán “Nơi này trang hoàng thật xa hoa, chờ đến khi tớ kết hôn, cũng muốn tổ chức ở chỗ này” bây giờ chỉ cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ vô cùng.
Thẹn quá hóa giận, anh ta nuốt vội hai ngụm rượu vang đỏ rồi tỏ vẻ cười nhạo.
“Quý giá như vậy sao…… Vậy tôi đây vẫn nên chọn nơi khác đi thôi. Bằng không chờ đến khi tôi kiếm được đủ tiền để tổ chức lễ cưới ở đây, có lẽ cả tôi và người yêu đều già khọm rồi”.
Liễu Ngữ Tích không hiểu anh ta có ý gì. Nãy giờ cô ta vẫn luôn một lòng đánh giá hội trường này xa hoa đến mức nào, cao quý bao nhiêu.
Nghe anh ta nói vậy, cô ta chưa kịp suy nghĩ đã lỡ miệng đáp lại anh ta một câu.
“Nhưng nơi này chỉ phục vụ theo chế độ hội viên. Cho dù anh có kiếm đủ tiền cũng không chắc là được dùng, chi bằng dứt khoát chọn nơi khác thì hơn”.
“……”
Người đàn ông kia bị câu trả lời của cô ta làm cho ngây ngẩn cả người. Không chỉ anh ta, những người khác nghe xong cũng đều không biết đáp lại thế nào.
Xem ra, câu nói ‘“dân nghèo thấp hèn nhất” chỉ có người nghèo mới hiểu được.
Kẻ có tiền, cho dù là văn nhã như Liễu Ngữ Tích cũng vẫn sẽ vô thức thể hiện thái độ cao cao tại thượng, thể hiện sự ưu việt của bản thân với người khác.
Nhưng…… Vậy thì có sao?
Tư duy của người chuyên về khoa học tự nhiên tương đối thẳng thắn. Tuy rằng cảm thấy Liễu Ngữ Tích nói như vậy là đang xúc phạm chính mình, nhưng nói cho cùng, người ta giàu có, người ta nhiều tiền, vậy thì người ta có tư cách để cao cao tại thượng.
Không có ai lên tiếng mắng Liễu Ngữ Tích, cũng không có ai tức tối châm chọc cô ta. Mọi người đồng loạt liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún nhún vai cam chịu.
Những người bạn học mà Trì Triệt mời tới này, đa số đều có tu dưỡng đạo đức không tồi.
Không chỉ tự thuyết phục chính mình không cần nhỏ nhen tức giận, còn sợ Liễu Ngữ Tích sẽ xấu hổ nên chủ động nói lảng sang chủ đề khác, đánh tan sự ngượng ngập của mọi người.
Liễu Ngữ Tích cũng thực sự ngây thơ. Các bạn học tùy tiện đáp lại cô ta “Phải không? Ồ! Thì ra là thế!” vài câu, thực sự lại có thể lừa gạt được cô ta.
Không chỉ có như vậy, Liễu Ngữ Tích được mọi người tán thưởng còn cảm thấy rất cao hứng, càng nói càng hăng say.
Mấy phút sau đó vẫn luôn bình phẩm về phong cách bài trí của hội trường buổi tiệc.
Đám bạn học của Trì Triệt nghe cô ta nói đến xấu hổ, Lệ Chi có lòng giám sát ở một bên cũng cảm thấy nhạt nhẽo đến cực điểm.
Không phải chỉ là một buổi tiệc đính hôn thôi sao. Trông vị tiểu thư này dường như còn không trải sự đời bằng mình.
Lệ Chi cảm thấy bản thân lúc trước thật đúng là lo lắng thừa thãi. Cô ấy sợ bản thân khi đến tham dự bữa tiệc sẽ bày ra vẻ mặt mù mờ của nhà quê lên tỉnh, khiến cho Khương Chỉ mất mặt vì mình.
*Nguyên văn là 刘姥姥进大观园: Già Lưu (刘姥姥) là một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, vốn là một bà nông dân quê mùa, chất phác nhưng tốt bụng. Do có quan hệ họ hàng xa lắc xa lơ với Giả phủ nên được đến Giả phủ 3 lần. Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa lộng lẫy của Giả phủ. Điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên có nghĩa là quê mùa, giống với câu nói “nhà quê lên tỉnh” của Việt Nam.
Cô ấy sợ suốt mấy đêm ngủ không yên giấc.
Hiện tại xem ra, đâu phải kẻ có tiền nào cũng có khí chất xuất chúng hơn người, coi tiền tài như nước.
Những người có tiền giống Khương Chỉ và Trì Triệt, vẫn còn rất ít.
Nghe ngóng người ta kể lể đến mệt mỏi rã rời, Lệ Chi buông lỏng cảnh giác, lại không biết trong lúc cô ấy đang giám sát Liễu tiểu thư, còn có một người khác cũng đang nhìn cô ấy chằm chằm không rời mắt.
Người này là Cố Nhị.
Cố Duyên Hiệt không có quan hệ quen thân với Khương Chỉ, với Trì Triệt lại càng không có quan hệ gì, đến nói cũng chưa từng nói được với nhau một câu nào.
Anh ta có thể tới “tham quan” tiệc đính hôn, là nhờ cầu xin ông già nhà mình mặt dày đến gặp ông cụ Trì xin thêm một tấm thiệp mời.
Ba của Cố Duyên Hiệt còn tưởng rằng con trai mình muốn mượn cơ hội này để tạo dựng quan hệ với nhà họ Trì, đương nhiên liền đáp ứng.
Nào ngờ con trai ông đây là ý của Tuý Ông không phải ở rượu*. Cố Duyên Hiệt căn bản không hề có ý đựng tạo dựng quan hệ, anh ta muốn tới chính là vì ngắm người đẹp.
*Nguyên văn là 醉翁之意不在酒, Hán Việt: TUÝ ÔNG CHI Ý BẤT TẠI TỬU, nghĩa là ý không ở trong lời nói; có dụng ý khác.
Từ khi đi vào trong hội trường, Cố Duyên Hiệt chỉ tập trung ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Lệ Chi.
Vất vả lắm mới tìm được cô ấy trong biển người. Khi nhìn thấy cô ấy hôm nay trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp vô cùng, hai mắt anh ta sáng ngời, lập tức muốn xông đến chào hỏi với cô ấy.
Đến cả lời dạo đầu Cố Duyên Hiệt cũng nghĩ kỹ cả rồi, liền nói:
“Hey, tôi đã nói không lừa cô rồi mà, tôi thực sự là bạn của Khương Chỉ”.
Dù sao Khương Chỉ cũng đang bận rộn cùng Trì Triệt bái trưởng bối, thực hiện nghi thức, sẽ không nghe được những lời anh ta đang nói, lại càng không có cơ hội phản bác.
Nhưng Lệ Chi vẫn luôn đứng gần Liễu Ngữ Tích chăm chú giám sát, không cho Cố Duyên Hiệt bất kỳ cơ hội tiếp cận nào, trong mắt còn mang theo tia cảnh giác quen thuộc.
Cố Nhị cẩn thận suy nghĩ lại một chút. Hừm, đây không phải là vẻ mặt ngày đó của cô ấy khi đứng ở ngoài cửa nhà hàng nhìn lén Nguyễn Điềm Điềm đó sao?
Cố Duyên Hiệt nương theo tầm mắt của Lệ Chi nhìn sang. Quả nhiên, người cô ấy đang nhìn chằm chằm là Liễu Ngữ Tích.
Anh ta ngẫm lại tin đồn vô tình nghe được trên đường tới đây, lập tức hiểu ra.
Còn thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
Nếu dùng cách nói của người chơi game, Lệ Chi quả thực giống như mắt thần Khương Chỉ mua về từ cửa hàng phụ kiện, ở đâu có tình địch liền cắm vào chỗ đó.
Cố Nhị nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất thú vị.
Anh ta lặng lẽ đứng ở một bên cạnh quan sát cô ấy hồi lâu, mãi đến khi thấy cô ấy bắt đầu nhàm chán đến mức cầm ly rượu ngồi ngẩn người ra mới thu hồi ý định xem cô ấy diễn trò, đi đến vỗ vỗ bả vai cô ấy chào hỏi.
“Hey”.
Lệ Chi bị làm cho hoảng sợ, bàn tay đang bưng chén rượu run lên bần bật, suýt chút nữa đã tự hất rượu lên váy mình.
Đây chính là chiếc váy Khương Chỉ cho cô ấy mượn. Mặc dù cho dù cô ấy có làm bẩn nó, Khương Chỉ cũng sẽ không bắt cô ấy đền. Nhưng trong lòng Lệ Chi vẫn sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô ấy sợ tới mức mặt trắng bệch.
Cố Duyên Hiệt phản ứng mau lẹ, nhanh chóng đỡ lấy Lệ Chi đang sắp té ngã, lại cầm ly rượu đang có xu hướng đổ ra ngoài về tay mình.
May mà anh ta nhanh tay, rượu chỉ hơi bị đổ ra ngoài một ít, lại còn đều đổ xuống mặt đất nên quần áo của hai người mới có thể may mắn thoát nạn.
Đúng lúc có một nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh Cố Duyên Hiệt liền thuận tay đặt ly rượu đó lên khay.
Sau đó cúi đầu trêu chọc Lệ Chi đã sợ đến mặt mũi tái nhợt.
“Tại sao lần nào tôi gặp cô, cũng thấy cô đang theo dõi người khác vậy?”
Lệ Chi nghe được giọng nói của anh ta, mới phản ứng lại được người đỡ mình là ai. Cô ấy ngẩn ra hai giây, đột nhiên vẻ mặt trở nên hung tợn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta.
“Tại sao mỗi lần tôi đi theo dõi, anh đều phải đến dọa tôi vậy hả?!”
Liễu Ngữ Tích giới thiệu xong một lượt kết cấu hội trường, đắc tội toàn bộ cả đám bạn học.
Còn thuận tiện đắc tội thêm cả Nhạc Nhiễm.
Từ giờ đến lúc hai đứa trẻ dâng trà kính ba mẹ còn một đoạn đoạn thời gian, Nhạc Nhiễm liền tạm rời khỏi hội trường, quay về xe giúp con gái lấy trang sức để thay khi thực hiện nghi thức mới. Trên đường quay trở lại, bà vô tình nghe được lời bình phẩm của Liễu Ngữ Tích về cách bài trí hội trường.
Lời nào cũng là khen ngợi hết lời!
Nhạc Nhiễm nghe xong cảm thấy vui mừng không thôi, có cảm giác như bao nhiêu tâm huyết công sức của mình cuối cùng cũng được người khác công nhận, cuối cùng cũng không uổng phí.
Đến cả người ngoài cũng nhìn ra được bà bố trí mọi thứ dụng tâm đến mức nào!
Vì muốn được nghe ca ngợi nhiều hơn, Nhạc Nhiễm liền dừng chân ở chỗ này nghỉ ngơi hai phút.
Cho đến khi nghe thấy câu kết thúc bài diễn thuyết bình phẩm của Liễu Ngữ Tích ——
“Không hổ là nhà họ Trì, nhà thiết kế được thuê tới cũng tài giỏi như vậy!”
Nhạc Nhiễm tối sầm mặt mày, quay ngoắt người rời đi, còn vừa đi vừa phỉ nhổ.
“Đúng là tuổi nhỏ không có kiến thức”.
Đồng thời, Trì Triệt cũng vì câu cảm khái này của cô ta mà đảo tầm mắt tới bên này.
Bốn mắt chạm nhau, khiến cho trái tim của Liễu Ngữ Tích chậm mất nửa nhịp.
Trước khi đến tham dự tiệc đính hôn, điều cô ta chờ mong nhất chính là cảnh tượng này ——
Tay anh kéo theo Khương Chỉ, nhưng tầm mắt lại liếc về phía đám đông tìm kiếm hình bóng của mình. Đến khi tìm được sẽ nhìn mình thật lâu, đáy mắt tràn đầy phức tạp.
Dù sao trước đó, cô ta đã bị Đường Lệnh Vi tẩy não.
Đầu tiên là nói với cô ta rằng: “A Triệt đứa nhỏ này sống nội tâm, càng yêu thích, càng muốn có được, lại càng không chịu nói ra. Thứ nó nắm chặt trong tay không phải là thứ nó muốn nhất đâu”.
Lại còn cố ý khen ngợi cô ta: “Cô cảm thấy Khương Chỉ không đẹp bằng Ngữ Tích của chúng ta, mà đầu óc khẳng định cũng không được thông minh như Ngữ Tích…… À mà không đúng, sao cô lại so sánh múa bale với Ngữ Tích được cơ chứ”.
Những lời này đã đủ cho cô ta tin sái cổ, cũng khiến cho rung động thuở xưa quay trở về.
Cả ngày chỉ biết ảo tưởng mấy chuyện không đâu trong tiểu thuyết ngôn tình ——
Tỷ như Trì Triệt cũng giống cô ta, khi mới vừa vào đại học liền nhất kiến chung tình với cô ta. Nhưng khi ấy anh ngại bản thân gia cảnh không tốt, còn chưa được kế thừa gia nghiệp của nhà họ Trì, nên cảm thấy bản thân không xứng với cô ta, vẫn luôn che giấu tình cảm của mình ở trong lòng.
Sau khi lời đồn lan truyền khắp nơi, anh không chủ động ra mặt giải thích chính là minh chứng tốt nhất.
Còn về nguyên nhân ngăn cản hai người bọn họ ở bên nhau…… có lẽ cũng là hiểu lầm đi?
Có thể là vì Trì Triệt nghe được tin cô ta phủ nhận lời đồn về bọn họ, nghĩ nhiều cho rằng cô ta không yêu mình. Khi đang đau buồn vì bị cô ta từ chối thì Khương Chỉ xuất hiện nhào vào ngực anh, nên mới đồng ý cưới Khương Chỉ cũng nên?
……
Nhưng những suy đoán vớ vẩn như vậy đã tan thành mây khói trong nháy mắt khi cô ta bước vào hội trường.
Nhìn thấy Khương Chỉ đứng bên cạnh Trì Triệt, vẻ mặt tươi cười của Liễu Ngữ Tích liền cứng đờ.
Sao bảo Khương Chỉ không đẹp bằng cô ta cơ mà?
Nghe Đường Lệnh Vi tâng bốc như vậy, Liễu Ngữ Tích còn tưởng rằng những bức ảnh của Khương Chỉ truyền ở trên mạng đều là ảnh đã qua chỉnh sửa. Nào ngờ người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh chụp.
Cô mặc một chiếc váy đỏ rực nổi bật, thêu chỉ vàng bên ngoài, chỉ bạc len lõi bên trong, hai loại hoa văn kết hợp với nhau khiến cho chiếc váy càng thêm xuất sắc, nhìn ở các góc độ khác nhau sẽ thấy được đủ loại hoa văn khác nhau.
Từ váy cho đến giày dép, tất cả đều được thêu thủ công, chính là để phối hợp với tiệc đính hôn kiểu Trung Hoa ngày hôm nay.
Mái tóc đen dài của Khương Chỉ đã bị giấu đi ở sau đầu. Nhưng bởi vì váy áo trên người đã quá cầu kỳ phức tạp, cho nên trâm cài đầu và trang sức đều được lựa chọn sao cho đơn giản, trang nhã. Toàn bộ đồ trang sức trên người cô hôm nay, từ khuyên tai, vòng cổ, vòng tay đều là cùng một bộ do Nghê Yểu để lại, đơn giản mà không kém phần sang trọng, quý phái.
Sắc đỏ của váy càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Khương Chỉ, khiến cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Kiểu tóc đơn giản vừa hay sẽ không cướp đoạt trọng điểm.
Ngũ quan có tì vết mới cần phải dùng kiểu tóc che đậy. Còn gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ vô khuyết như của Khương Chỉ, đem toàn bộ tóc đầu chải gọn ra sau đầu, để cho ngũ quan của cô hoàn toàn lộ ra bên ngoài mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì ánh mắt đầu tiên của mọi người khi lướt qua đều sẽ nhìn thấy mặt của cô trước tiên, mà đều bị gương mặt xinh đẹp này cướp đi toàn bộ lực chú ý, khó mà rời đi được.
Liễu Ngữ Tích cũng là một trong những người khó rời mắt đi nhất.
Cô ta thậm chí còn ngẩn ra vài giây, sau khi lấy lại tinh thần lại cảm thấy rất mất mặt, cũng biết được những suy đoán lúc trước của mình đều là ảo tưởng.
Chênh lệch về vẻ bề ngoài lớn như vậy, đến cả tư cách so sánh với Khương Chỉ cô ta cũng không có.
Người ta cái gì cũng chưa làm, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Trì Triệt nở nụ cười mê hoặc lòng người, đã đủ khiến cho toàn bộ phụ nữ có ý đồ với Trì Triệt đều biết thân biết phận mà chết tâm.
Nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của Trì Triệt quét trên người mình, cô ta lại bị làm cho lung lay tinh thần.
Lại còn có một cô bạn đùa giỡn, nói Trì Triệt có lẽ còn nhớ đoạn tình cảm hồi đại học, khiến cho tâm tư của cô ta hoàn toàn bị lung lay.
Nào biết cô gái kia nói giỡn, căn bản không phải chế nhạo, cũng không phải thực sự cảm thấy như vậy, mà là muốn thăm dò phản ứng của Liễu Ngữ Tích, muốn làm cho cô ta xấu mặt.
Bởi vì người đàn ông lúc trước bị Liễu Ngữ Tích châm chọc cho dù có tích cóp đủ tiền cũng không xứng được tổ chức tiệc kết hôn ở chỗ này chính là bạn trai của cô ta.
Không ngờ Liễu Ngữ Tích không hề khiến cô ta thất vọng, thực sự coi lời cô ta nói là thật, trong nháy mắt liền đỏ mặt ngượng ngùng.
Cô ta nín thinh trợn tròn hai mắt, quay sang người bên cạnh dùng khẩu hình môi dò hỏi:
“Không lẽ Liễu hoa khôi thực sự không biết là tôi đang nói giỡn sao? ’
Những người khác cũng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, ở sau lưng Liễu Ngữ Tích lén lút dùng khẩu hình đáp lại cô ta:
“Nói không chừng chuyện này là sự thật cũng nên. Phản ứng của cô ta như vậy, chẳng lẽ cô ta thực sự từng có một đoạn tình cảm với Trì Triệt?”
“Đánh rắm! Câm miệng hết đi!”
Lão Đại của phòng Trì Triệt trừng mắt chen vào nói. Tuy rằng anh ta không nói ra tiếng, nhưng nhìn thấy nước miếng trong miệng anh ta suýt chút nữa là văng đầy mặt mọi người xung quanh là có thể thấy được anh ta có bao nhiêu vội vàng.
Lão Đại cao 1m92, nặng 210 cân*, tuy rằng không tính là béo, nhưng dáng người rất cao to rất khỏe mạnh.
*Đây là cân tính theo đơn vị khối lượng của Trung Quốc, 210 cân ~ 105 kg.
Cho dù mọi người đều biết anh ta tính tình sang sảng, hào phóng, không tùy tiện đánh người. Nhưng bị một người to cao như vậy trừng mắt, ai ai cũng sợ tới mức im bặt.
Vì để giữ mặt mũi cho Liễu hoa khôi nên nãy giờ mọi người đều là dùng khẩu hình nói chuyện không phát ra tiếng, nhưng vẫn là chậm mất một bước.
Câu nói trêu chọc Liễu hoa khôi của cô gái kia đã bị Lệ Chi nghe được.
Cô ấy cũng trừng lớn hai mắt. Nhưng bởi vì đặc tính khuôn mặt không đủ hung hãn, nên bộ dạng trừng mắt nhìn người cũng không hề có sức công kích, ngược lại giống như nai con yếu đuối ra vẻ cảnh giác, đôi mắt long lanh như đang làm nũng.
Thấy mình trừng mắt không đủ sức uy hiếp, Lệ Chi còn nhìn bọn họ mắng một câu “Không biết xấu hổ”.
Giọng của cô ấy không lớn lắm, nhưng cũng đủ để cho đám bạn học kia nghe thấy rõ ràng từng chữ.
Lão Đại cau mày quay đầu lại nhìn, muốn xem ai dám to gan nói lời thô tục trong tiệc đính hôn của Lão Tam. Kết quả vừa mới quay đầu lại liền phát hiện đối phương là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, chân mày đang nhíu chặt lập tức thả lỏng, còn bị đối phương trừng lại một cái khiến cho xấu hổ gãi gãi cổ không biết phải làm sao.
Phản ứng điển hình của thẳng nam khi nhìn thấy mỹ nữ.
Mà sau khi anh ta gãi cổ hai cái, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cô gái nhỏ đang trừng mắt kia có chút quen mắt.
“Giống như đã từng gặp ở đâu rồi……”
Lão Đại lẩm bẩm nói.
“Tôi cũng cảm thấy quen mắt.”
Những người khác đều gật đầu theo.
Bỗng nhiên, Lão Nhị run lập cập giơ tay chỉ chỉ.
“Mẹ nó, cô không phải là bạn thân của em dâu sao?”
Nghe vậy, đám người kia liền ngẩn ra. Đúng rồi, không phải lúc mới đến hội trường chào hỏi Trì Triệt và Khương Chỉ, cô gái kia đã đứng ngay cạnh Khương Chỉ đó sao?
Cô ấy đứng gần như vậy, lại tức giận như vậy, còn mắng bọn họ “không biết xấu hổ”, chẳng lẽ……
Không, nhất định là cô ấy đã nghe được!!
Năm người không hẹn mà cùng sợ hãi nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau đó lại đồng loạt nhìn sang Lệ Chi, thấy bộ dạng đối phương hung dữ trừng mắt nhìn bọn họ, xem ra cô thật sự đã nghe được.
“Hỏng rồi, thế này thì Lão Tam… Khó mà giải thích được”.
Cố Duyên Hiệt không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng chứng kiến năm người đàn ông nhìn chằm chằm Lệ Chi, lại thấy Lệ Chi vừa mới mắng bọn họ, nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Anh ta liền không chút do dự, đứng chắn trước mắt Lệ Chi, dùng thân mình che cho cô, ngăn cách ánh nhìn của năm tên đàn ông này.
Tuy rằng Trì Triệt đang đứng ở trên sân khấu không biết phía dưới đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vào giờ phút này, anh bỗng nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh ập đến, khiến anh không khỏi run sợ một hồi.
Hít sâu một hơi, thực sự quá dọa người.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này có quá nhiều đất diễn cho nhân vật phụ, vượt quá mức cho phép. Để bồi thường cho mọi người, ở dưới phần bình luận của chương này tôi lại phát 200 bao lì xì nha.
Hẹn gặp lại Liễu tiểu thư ở chương sau!
Tác giả :
Tửu Nhưỡng Tuyết