Chúng Ta Thử Đến Với Nhau Xem?
Chương 4: Ấn tượng không tốt
“Này bảo bối, có muốn đi tham quan trường không?”
“Đi. Năm năm rồi, nơi này vẫn không thay đổi chút nào!”
Nói đoạn Lâm Hạ Thiên chồm lên phía trước, kéo tay Lâm Hạ Băng lôi đi xung quanh. Hai người một nam một nữ ngay buổi học đầu tiên vô tư trốn học, đi xung quanh School Gold.
Suốt đường đi, Lâm Hạ Thiên cứ thao thao bất tuyệt để cái miệng hoạt động hết công suất. Hắn ta có cái ưu điểm thu hút con gái là “nạnh nùng boy” cơ mà… Thế mà ai ngờ, hắn lại như mụ đàn bà ngồi tám ngoài chợ chứ. Một bên Lâm Hạ Băng mặt mày băng lãnh, một bên Lâm Hạ Thiên liên tiếp co dãn cơ mặt, cảnh tượng này có chút buồn cười!
Lâm Hạ Băng mải ngó nghiêng xung quanh, không để ý đến phía trước. Đã có Lâm Hạ Thiên bên cạnh thì lo lắng gì? Hắn trông coi trẻ em tốt lắm!
“Thiên sư huynh, trốn học à?” bỗng một giọng nói nam tính xa lạ vang lên, khiến cô bỗng nổi tính tò mò ngó về phía trước. Một mỹ nam a! Gương mặt kia hẳn là cực phẩm rồi, chỉ là chưa so sánh được với anh hai của cô..
“Huynh đệ tốt! Hôm nay đại ca phá lệ!” Lâm Hạ Thiên chỉ chỉ về phía cô, vô hại cười với tên con trai mang vẻ bất cần kia.
“Để huynh phá lệ hẳn là không phải người con gái bình thường nhỉ? Này, nói thật đi! Vừa rước từ cái cống nào lên thế?” tên con trai lạ mặt kia ngang nhiên dùng ánh mắt dò xét cô. Cái gì? Bảo cô là rước từ cống lên á?
“Này Tiểu Ân, ăn nói cho đàng hoàng nhé! Đây là…” Lâm Hạ Thiên vẻ mặt đang tươi cười bỗng tối sầm lại, lúc sau thì giật giật mày. Vội vàng đưa tay lên choàng qua người Lâm Hạ Băng, kẹp chặt lấy tay của cô. Hình như hắn sợ cô không kiềm chế được rồi manh động thì phải. Mở miệng ra định nói thì bỗng bị cô đưa tay lên bịt miệng, nuốt hết những từ chuẩn bị phun ra lại. Quay qua nhìn cô bằng ánh mắt kiêng dè, như muốn nói với cô hai chữ quá quen thuộc: “Nhẫn nại.”
Bình thản mắt đối mắt với Lâm Hạ Thiên, đáy mặt xẹt qua một tia bất bình. Cô liền quay qua tên con trai vô lại hồi này, ném một nụ cười tươi rói liền bước đi luôn. Bỏ mặc Lâm Hạ Thiên đứng đực ra.
“Huynh đệ, cậu sai rồi!” Lâm Hạ Thiên quay qua nhìn người huynh đệ tốt của mình bằng ánh mắt thương hại. Nói rồi liền phóng vụt đi đuổi theo Lâm Hạ Băng.
Lãnh Thiên Ân, phó hội trưởng hội học sinh. Anh em cực tốt với Lâm Hạ Thiên, chuyên gia cùng Lâm Hạ Thiên đi trêu ghẹo, tán tỉnh con gái nhà lành. Sở hữu vẻ ngoài bất cần, kiểu “nạnh nùng boy” chất lừ khiến lũ con gái đổ rầm rầm. Tên ngốc này nhìn thế thôi chứ học hành không thua kém ai đâu. Chỉ là cái áo của hắn chưa bao giờ nghiêm chỉnh, lúc nào cũng trong tình trạng nửa kín nửa hở muốn câu dẫn lũ con gái háo sắc. Rất lịch sự và ga lăng nhưng chỉ với cô gái mà cảm thấy có hứng thú. Gặp ai buổi đầu liền để lại ấn tượng cực kỳ không tốt với người ấy, như Lâm Hạ Băng. Thế nhưng đấy lại là điểm mạnh của tên này, thu hút những cô gái kiểu nai tơ… Chắc chắn Lâm Hạ Băng không phải kiểu này rồi, trai đẹp cô ngắm rất nhiều, nhiều đến nỗi phát chán.
Có thể Lâm Hạ Băng không nhớ, nhưng Lãnh Thiên Ân từng học với cô suốt từ năm tiểu học cho tới năm lớp sáu. Chỉ là lúc ấy, cô vốn chả quan tâm đến ai ngoài Tôn Thanh Vũ nên không có một chút ấn tượng nào. Hắn thích thầm cô sáu năm, cho tới khi cô đi du học tình cảm ấy cũng không phai nhòa! Thế nhưng, cô quá khó gần, hắn muốn có cơ hội tiếp xúc cô nhưng không thể. Hắn luôn âm thầm quan sát từng cử chỉ kiêu ngạo mà chỉ riêng cô mới có, hồi ấy hắn vẽ tranh rất đẹp, ở nhà hắn không biết là có bao nhiêu bức họa về cô.
Thích một người đâu sung sướng gì?
Có lẽ sau sáu năm, cô thay đổi nhiều quá chăng? Mà hắn gặp cô cũng không thể nhận ra đó chính là Lâm Hạ Băng? Cô nhóc băng giá mà hắn thầm yêu thương?
Khi nhìn cô nở nụ cười tựa như ánh mặt trời với Doãn Chính, nhìn cô mỉm cười dịu dàng như ánh trăng với Doãn Chính. Nhìn cô mở lòng với Doãn Chính, nhìn cô bên cạnh Doãn Chính. Nhìn cô chăm chỉ giảng bài cho Doãn Chính, nhìn cô chăm chú ngắm nhìn Doãn Chính. Lòng hắn đau biết bao nhiêu? Ôi cái tình cảm đầu đời sao lại ngu ngốc đến thế?
Khi nhìn cô lạnh lùng đá Doãn Chính ra khỏi cuộc đời của cô, hắn đã vui biết bao nhiêu? Nhưng hắn chợt nhận ra cô đang đau, cô đang rất đau! Hẳn là cô yêu thích Doãn Chính đến nhường nào? Lúc nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé kia tàn nhẫn quay bước đi, hắn đã muốn xông vào ôm lấy cô, để cho cô biết không chỉ có Doãn Chính, còn có hắn ở đây!!
***
“Bảo bối, đợi anh..” Lâm Hạ Thiên khổ sở chạy phía sau đuổi theo Lâm Hạ Băng.
“Thiên à, em không ngờ anh lại có bạn tốt thế đấy!” Lâm Hạ Băng vừa nghiến răng vừa lườm một cái sắc lẻm khiến Lâm Hạ Thiên bất giác lạnh sống lưng. Sao lại xui xẻo thế chứ? Hắn đâu muốn như vậy đâu?
“Thôi mà bảo bối, kệ Tiểu Ân đi ha. Anh đưa bảo bối đi ăn pizza ha?” hắn xuống nước nài nỉ cô bằng giọng điệu chảy nước, đã thế lại còn nói đúng món ăn ưa thích của cô thì bảo cô chịu sao được?
Bỗng quay ngoắt qua Lâm Hạ Thiên ngu ngốc, cô hắng giọng:
“Thiên này, tên vừa rồi đấy. Em nghĩ anh nên đặt tên cho thằng chết tiệt kia là cẩu vô lại! Người đâu mà thế? À anh vừa nói gì nhỉ? Pizza à? Đi thôi!”
“Ừ ừ, cẩu vô lại!” vừa gật gật đầu, vừa lôi Lâm Hạ Băng chạy thẳng xuống căng tin khu SS.
***
Lâm Hạ Thiên kéo tay cô xuống căng tin cực kỳ rộng lớn của khu SS. Lâm Hạ Băng ngắm nhìn xung quanh khu ẩm thực này. Một tòa nhà khoảng ba tầng y như khu mua sắm của thành phố, nhìn từ ngoài vào hệt như một nhà hàng kiểu châu Âu, mỗi tầng đề rõ từng tên của đồ ăn có trong căng tin.
Tầng một, một cái biển to đùng ghi lên chữ Fastfoot (đồ ăn nhanh) màu nâu vàng nổi bật trên bức tường trắng đẹp đẽ.
Tầng hai, cũng cái biển giống tầng một nhưng thay vào đó là chữ châu Âu màu đỏ rực và tầng ba là chữ châu Á màu vàng dịu nhẹ.
Ôi khu SS quý tộc của tôi ơi! Tại sao lại hấp dẫn như thế chứ?
Tính ham ăn của Lâm Hạ Băng lại nổi lên, vội vàng kéo áo của Lâm Hạ Thiên chạy vọt vào bên trong.
Oa, thực sự khi bước vào trong rồi lại người người ta choáng ngợp thêm nữa!! Trong căng tin gồm hai khu, một bên là đồ tự nấu bởi đầu bếp của riêng của những tiểu thư, thiếu gia có nhu cầu và một bên là đồ ăn có sẵn của nhà trường! Bên trong tầng một của căng tin chứa hàng trăm cái bàn, chưa kể cách bài trí đồ vật còn toát lên vẻ quý tộc sang trọng.
Thôi được rồi, khỏi cần giữ lễ nghĩa nữa! Đến đây rồi là phải lấp đầy cái bụng rỗng của cô đã a.
Hiên ngang bước vào căng tin trong giờ học, đã là học sinh trốn học rồi còn bày đặt! Rảo bước qua kêu chiếc pizza hải sản, sở thích của Lâm Hạ Băng là vô cùng thích ăn hải sản!
Chọn một cái bàn gần cửa sổ. Hai anh em nhà này cứ thế vô tư ngồi trong căng tin, oánh chén sạch cái pizza loại lớn. Xong còn không biết xấu hổ quay ra cười với chị bán hàng bằng cái miệng đầy bánh! Không hiểu có chỗ nào toát lên vẻ quý tộc nhỉ?
Vừa ăn, Lâm Hạ Thiên vừa miêu tả khái quát về tình hình mấy năm nay của School Gold. Hắn nói School Gold đã được chia ra thành ba trường cho ba cấp, còn thêm một trường đào tạo kỹ năng cho học sinh, sinh viên đã tốt nghiệp cấp ba.
Hắn còn vênh váo tự đắc ta đây là hội trưởng hội học sinh bên giới quý tộc. Có ai là học sinh gương mẫu đã trốn học còn như Lâm Hạ Thiên không? Hắn còn nói trường gồm bốn vị trí cao nhất. Hắn là hội trưởng hội học sinh rồi. Tên cẩu vô lại hồi nãy cô gặp là Lãnh Thiên Ân – phó hội trưởng hội học sinh. Còn hai vị trí là thư ký cho hắn và cẩu vô lại. Lần lượt là Nhan Kỳ Y và Tô Nhu. Sau này, cô phải cẩn thận với ba người này. Mặc dù tên cẩu vô lại kia là huynh đệ tốt của hắn nhưng cô vẫn phải đề phòng, hắn không phải người đơn giản.
Lâm Hạ Thiên dặn cô nếu không có việc gì đừng qua khu SB. Nơi đó thì cô biết rồi đấy, tụ tập toàn những thành phần không được ngoan ngoãn cho lắm. Cô nên tránh xa ra khỏi đó kẻo vướng phải những rắc rối không đáng có.
Nếu muốn che dấu thân phận của mình, tốt nhất cô nên hòa đồng với mọi người hơn một tí. Đừng lúc nào cũng trưng cái bộ mặt dọa người ấy ra, kẻo vướng phải những thứ không đáng vướng đấy!
Vừa nói hết thì chuông tan học tiết đầu tiền reo lên. Lâm Hạ Thiên nói với cô:
“Buổi đầu tiên đi học, trốn tiết đầu còn được. Tiết sau nên vào học kẻo để lại ấn tượng xấu. À bảo bối này, nhớ đừng có thái quá đấy. Tan học anh đây đưa đi ăn pizza!”
Đáp trả lại lời của Lâm Hạ Thiên là vẻ mặt không chút mảy may quan tâm của Lâm Hạ Băng. Hắn vội vã kéo cô, lườn lách ra khỏi dòng học sinh này để tránh gây chú ý..
Sau khi oánh chén no nê cùng Lâm Hạ Thiên. Lúc này, Lâm Hạ Băng mới ung dung bước về phía lớp 11SS1 mà không có vẻ nào là áy náy vì vừa vào học đã trốn tiết đầu. Coi bộ, sau này có khi lại thành học sinh cá biệt chăng?
“Đi. Năm năm rồi, nơi này vẫn không thay đổi chút nào!”
Nói đoạn Lâm Hạ Thiên chồm lên phía trước, kéo tay Lâm Hạ Băng lôi đi xung quanh. Hai người một nam một nữ ngay buổi học đầu tiên vô tư trốn học, đi xung quanh School Gold.
Suốt đường đi, Lâm Hạ Thiên cứ thao thao bất tuyệt để cái miệng hoạt động hết công suất. Hắn ta có cái ưu điểm thu hút con gái là “nạnh nùng boy” cơ mà… Thế mà ai ngờ, hắn lại như mụ đàn bà ngồi tám ngoài chợ chứ. Một bên Lâm Hạ Băng mặt mày băng lãnh, một bên Lâm Hạ Thiên liên tiếp co dãn cơ mặt, cảnh tượng này có chút buồn cười!
Lâm Hạ Băng mải ngó nghiêng xung quanh, không để ý đến phía trước. Đã có Lâm Hạ Thiên bên cạnh thì lo lắng gì? Hắn trông coi trẻ em tốt lắm!
“Thiên sư huynh, trốn học à?” bỗng một giọng nói nam tính xa lạ vang lên, khiến cô bỗng nổi tính tò mò ngó về phía trước. Một mỹ nam a! Gương mặt kia hẳn là cực phẩm rồi, chỉ là chưa so sánh được với anh hai của cô..
“Huynh đệ tốt! Hôm nay đại ca phá lệ!” Lâm Hạ Thiên chỉ chỉ về phía cô, vô hại cười với tên con trai mang vẻ bất cần kia.
“Để huynh phá lệ hẳn là không phải người con gái bình thường nhỉ? Này, nói thật đi! Vừa rước từ cái cống nào lên thế?” tên con trai lạ mặt kia ngang nhiên dùng ánh mắt dò xét cô. Cái gì? Bảo cô là rước từ cống lên á?
“Này Tiểu Ân, ăn nói cho đàng hoàng nhé! Đây là…” Lâm Hạ Thiên vẻ mặt đang tươi cười bỗng tối sầm lại, lúc sau thì giật giật mày. Vội vàng đưa tay lên choàng qua người Lâm Hạ Băng, kẹp chặt lấy tay của cô. Hình như hắn sợ cô không kiềm chế được rồi manh động thì phải. Mở miệng ra định nói thì bỗng bị cô đưa tay lên bịt miệng, nuốt hết những từ chuẩn bị phun ra lại. Quay qua nhìn cô bằng ánh mắt kiêng dè, như muốn nói với cô hai chữ quá quen thuộc: “Nhẫn nại.”
Bình thản mắt đối mắt với Lâm Hạ Thiên, đáy mặt xẹt qua một tia bất bình. Cô liền quay qua tên con trai vô lại hồi này, ném một nụ cười tươi rói liền bước đi luôn. Bỏ mặc Lâm Hạ Thiên đứng đực ra.
“Huynh đệ, cậu sai rồi!” Lâm Hạ Thiên quay qua nhìn người huynh đệ tốt của mình bằng ánh mắt thương hại. Nói rồi liền phóng vụt đi đuổi theo Lâm Hạ Băng.
Lãnh Thiên Ân, phó hội trưởng hội học sinh. Anh em cực tốt với Lâm Hạ Thiên, chuyên gia cùng Lâm Hạ Thiên đi trêu ghẹo, tán tỉnh con gái nhà lành. Sở hữu vẻ ngoài bất cần, kiểu “nạnh nùng boy” chất lừ khiến lũ con gái đổ rầm rầm. Tên ngốc này nhìn thế thôi chứ học hành không thua kém ai đâu. Chỉ là cái áo của hắn chưa bao giờ nghiêm chỉnh, lúc nào cũng trong tình trạng nửa kín nửa hở muốn câu dẫn lũ con gái háo sắc. Rất lịch sự và ga lăng nhưng chỉ với cô gái mà cảm thấy có hứng thú. Gặp ai buổi đầu liền để lại ấn tượng cực kỳ không tốt với người ấy, như Lâm Hạ Băng. Thế nhưng đấy lại là điểm mạnh của tên này, thu hút những cô gái kiểu nai tơ… Chắc chắn Lâm Hạ Băng không phải kiểu này rồi, trai đẹp cô ngắm rất nhiều, nhiều đến nỗi phát chán.
Có thể Lâm Hạ Băng không nhớ, nhưng Lãnh Thiên Ân từng học với cô suốt từ năm tiểu học cho tới năm lớp sáu. Chỉ là lúc ấy, cô vốn chả quan tâm đến ai ngoài Tôn Thanh Vũ nên không có một chút ấn tượng nào. Hắn thích thầm cô sáu năm, cho tới khi cô đi du học tình cảm ấy cũng không phai nhòa! Thế nhưng, cô quá khó gần, hắn muốn có cơ hội tiếp xúc cô nhưng không thể. Hắn luôn âm thầm quan sát từng cử chỉ kiêu ngạo mà chỉ riêng cô mới có, hồi ấy hắn vẽ tranh rất đẹp, ở nhà hắn không biết là có bao nhiêu bức họa về cô.
Thích một người đâu sung sướng gì?
Có lẽ sau sáu năm, cô thay đổi nhiều quá chăng? Mà hắn gặp cô cũng không thể nhận ra đó chính là Lâm Hạ Băng? Cô nhóc băng giá mà hắn thầm yêu thương?
Khi nhìn cô nở nụ cười tựa như ánh mặt trời với Doãn Chính, nhìn cô mỉm cười dịu dàng như ánh trăng với Doãn Chính. Nhìn cô mở lòng với Doãn Chính, nhìn cô bên cạnh Doãn Chính. Nhìn cô chăm chỉ giảng bài cho Doãn Chính, nhìn cô chăm chú ngắm nhìn Doãn Chính. Lòng hắn đau biết bao nhiêu? Ôi cái tình cảm đầu đời sao lại ngu ngốc đến thế?
Khi nhìn cô lạnh lùng đá Doãn Chính ra khỏi cuộc đời của cô, hắn đã vui biết bao nhiêu? Nhưng hắn chợt nhận ra cô đang đau, cô đang rất đau! Hẳn là cô yêu thích Doãn Chính đến nhường nào? Lúc nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé kia tàn nhẫn quay bước đi, hắn đã muốn xông vào ôm lấy cô, để cho cô biết không chỉ có Doãn Chính, còn có hắn ở đây!!
***
“Bảo bối, đợi anh..” Lâm Hạ Thiên khổ sở chạy phía sau đuổi theo Lâm Hạ Băng.
“Thiên à, em không ngờ anh lại có bạn tốt thế đấy!” Lâm Hạ Băng vừa nghiến răng vừa lườm một cái sắc lẻm khiến Lâm Hạ Thiên bất giác lạnh sống lưng. Sao lại xui xẻo thế chứ? Hắn đâu muốn như vậy đâu?
“Thôi mà bảo bối, kệ Tiểu Ân đi ha. Anh đưa bảo bối đi ăn pizza ha?” hắn xuống nước nài nỉ cô bằng giọng điệu chảy nước, đã thế lại còn nói đúng món ăn ưa thích của cô thì bảo cô chịu sao được?
Bỗng quay ngoắt qua Lâm Hạ Thiên ngu ngốc, cô hắng giọng:
“Thiên này, tên vừa rồi đấy. Em nghĩ anh nên đặt tên cho thằng chết tiệt kia là cẩu vô lại! Người đâu mà thế? À anh vừa nói gì nhỉ? Pizza à? Đi thôi!”
“Ừ ừ, cẩu vô lại!” vừa gật gật đầu, vừa lôi Lâm Hạ Băng chạy thẳng xuống căng tin khu SS.
***
Lâm Hạ Thiên kéo tay cô xuống căng tin cực kỳ rộng lớn của khu SS. Lâm Hạ Băng ngắm nhìn xung quanh khu ẩm thực này. Một tòa nhà khoảng ba tầng y như khu mua sắm của thành phố, nhìn từ ngoài vào hệt như một nhà hàng kiểu châu Âu, mỗi tầng đề rõ từng tên của đồ ăn có trong căng tin.
Tầng một, một cái biển to đùng ghi lên chữ Fastfoot (đồ ăn nhanh) màu nâu vàng nổi bật trên bức tường trắng đẹp đẽ.
Tầng hai, cũng cái biển giống tầng một nhưng thay vào đó là chữ châu Âu màu đỏ rực và tầng ba là chữ châu Á màu vàng dịu nhẹ.
Ôi khu SS quý tộc của tôi ơi! Tại sao lại hấp dẫn như thế chứ?
Tính ham ăn của Lâm Hạ Băng lại nổi lên, vội vàng kéo áo của Lâm Hạ Thiên chạy vọt vào bên trong.
Oa, thực sự khi bước vào trong rồi lại người người ta choáng ngợp thêm nữa!! Trong căng tin gồm hai khu, một bên là đồ tự nấu bởi đầu bếp của riêng của những tiểu thư, thiếu gia có nhu cầu và một bên là đồ ăn có sẵn của nhà trường! Bên trong tầng một của căng tin chứa hàng trăm cái bàn, chưa kể cách bài trí đồ vật còn toát lên vẻ quý tộc sang trọng.
Thôi được rồi, khỏi cần giữ lễ nghĩa nữa! Đến đây rồi là phải lấp đầy cái bụng rỗng của cô đã a.
Hiên ngang bước vào căng tin trong giờ học, đã là học sinh trốn học rồi còn bày đặt! Rảo bước qua kêu chiếc pizza hải sản, sở thích của Lâm Hạ Băng là vô cùng thích ăn hải sản!
Chọn một cái bàn gần cửa sổ. Hai anh em nhà này cứ thế vô tư ngồi trong căng tin, oánh chén sạch cái pizza loại lớn. Xong còn không biết xấu hổ quay ra cười với chị bán hàng bằng cái miệng đầy bánh! Không hiểu có chỗ nào toát lên vẻ quý tộc nhỉ?
Vừa ăn, Lâm Hạ Thiên vừa miêu tả khái quát về tình hình mấy năm nay của School Gold. Hắn nói School Gold đã được chia ra thành ba trường cho ba cấp, còn thêm một trường đào tạo kỹ năng cho học sinh, sinh viên đã tốt nghiệp cấp ba.
Hắn còn vênh váo tự đắc ta đây là hội trưởng hội học sinh bên giới quý tộc. Có ai là học sinh gương mẫu đã trốn học còn như Lâm Hạ Thiên không? Hắn còn nói trường gồm bốn vị trí cao nhất. Hắn là hội trưởng hội học sinh rồi. Tên cẩu vô lại hồi nãy cô gặp là Lãnh Thiên Ân – phó hội trưởng hội học sinh. Còn hai vị trí là thư ký cho hắn và cẩu vô lại. Lần lượt là Nhan Kỳ Y và Tô Nhu. Sau này, cô phải cẩn thận với ba người này. Mặc dù tên cẩu vô lại kia là huynh đệ tốt của hắn nhưng cô vẫn phải đề phòng, hắn không phải người đơn giản.
Lâm Hạ Thiên dặn cô nếu không có việc gì đừng qua khu SB. Nơi đó thì cô biết rồi đấy, tụ tập toàn những thành phần không được ngoan ngoãn cho lắm. Cô nên tránh xa ra khỏi đó kẻo vướng phải những rắc rối không đáng có.
Nếu muốn che dấu thân phận của mình, tốt nhất cô nên hòa đồng với mọi người hơn một tí. Đừng lúc nào cũng trưng cái bộ mặt dọa người ấy ra, kẻo vướng phải những thứ không đáng vướng đấy!
Vừa nói hết thì chuông tan học tiết đầu tiền reo lên. Lâm Hạ Thiên nói với cô:
“Buổi đầu tiên đi học, trốn tiết đầu còn được. Tiết sau nên vào học kẻo để lại ấn tượng xấu. À bảo bối này, nhớ đừng có thái quá đấy. Tan học anh đây đưa đi ăn pizza!”
Đáp trả lại lời của Lâm Hạ Thiên là vẻ mặt không chút mảy may quan tâm của Lâm Hạ Băng. Hắn vội vã kéo cô, lườn lách ra khỏi dòng học sinh này để tránh gây chú ý..
Sau khi oánh chén no nê cùng Lâm Hạ Thiên. Lúc này, Lâm Hạ Băng mới ung dung bước về phía lớp 11SS1 mà không có vẻ nào là áy náy vì vừa vào học đã trốn tiết đầu. Coi bộ, sau này có khi lại thành học sinh cá biệt chăng?
Tác giả :
Mạc Hân