Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi
Chương 27: Tai họa bất ngờ ai biết là phúc hay là họa
Sáng hôm sau Kỳ Dĩ đem Đạm Ngữ bước đi có chút dị dạng đưa về trường học rồi mới quay về nhà, trước khi đi còn không yên lòng dặn dò: “Lão đại lão tam buổi chiều lên tàu rồi, cậu không giúp được cũng đừng vô giúp vui, có việc thì gọi điện cho tôi.”
“Dong dài quá đi, đi nhanh đi đi nhanh đi, ông đây có thể gây ra chuyện gì ai u.” Lúc hô ai u xong Đạm Ngữ giẫm lên hụt một bậc thang, may là Kỳ Dĩ đang ở phía sau cậu, cả người bị đỡ lấy.
“Cẩn thận một chút!”
Đạm Ngữ lấy tốc độ cực nhanh xoay sở chạy tới gần ký túc xá rồi đóng cửa lại.
Kỳ Dĩ về đến nhà đã hơn chín giờ rồi, đem bữa sáng đặt trên bàn cơm, thấy mẹ mình đang bận rộn trong bếp. Kỳ mụ mụ cả đời phần lớn thời gian đều bôn ba theo chồng, con trai chào đời chưa lâu thì giao cho ông ngoại bà ngoại nuôi, trong lòng vẫn cảm thấy mắc nợ nhiều.
Gia đình phân tranh lần này tựa hồ đã biến bà thành người phù hợp chút, Kỳ mụ mụ rốt cục buông một phần công tác chuyển về quan tâm chiếu cố cuộc sống ẩm thực hàng ngày của một nhà ba người, thế nhưng Kỳ mụ mụ cả đời chưa tới bếp được mấy lần, thành phẩm ra đời quả thực chính là độc hại người nhà.
Kỳ mụ mụ ló nửa người ra nhìn con trai: “Về rồi à?”
Kỳ Dĩ gật đầu, tiến qua nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tay mẹ, vô thức nhắc nhở: “Rau ấy có thể vứt đi được rồi, có sâu.”
Kỳ mụ mụ kỳ quái nhìn con trai mình.
Kỳ Dĩ sờ sờ mũi, đi ra đằng trước hỗ trợ: “Con mang bữa sáng về, mẹ ăn trước đi.”
Mẹ con hai người ăn bữa cơm trưa cực khổ, Kỳ Dĩ thực sự là chán đến chết, bắt đầu sửa sang phòng ngủ của mình, Kỳ mụ mụ thấy con trai đang ở trong phòng dọn dẹp không khỏi kinh ngạc vô cùng: “Con không phải hai ngày trước mới dọn dẹp rồi sao?”
“Sạch sẽ một chút không phải chuyện xấu.” Kỳ Dĩ nói xong thì cảm thấy lời này sao lại quen tai thế, tự mình nhịn không nổi mà ngây ngốc muốn cười, hai người ở chung lực ảnh hưởng thật sự không nhỏ. Kỳ mụ mụ đời này thấy nét cười trên mặt con trai tuyệt đối là chuyện khó thấy, huống chi cười ngây ngô, thở dài rồi bỏ đi.
Di động cầm trên tay lúc này vang lên, Kỳ Dĩ mắt nhìn dãy số rồi mới nhận, trong mắt là che giấu không được thất vọng nhàn nhạt.
“A Dĩ? Tôi thao cậu sao lại không ở trường học? Cậu sao lại đem lão ngũ một mình vứt ở trường học là xong a? Cậu không phải mang về nhà sao lại không thẳng thắn ở lại?!”
“Làm sao vậy?”
“Nói việc chính, tôi và lão tam đều đang ở trên tàu rồi, vừa mới nhận được điện thoại của lớp trưởng, cậu nhanh một chút tới trường học, ai, khoan, cậu trực tiếp hỏi lớp trưởng chúng ta địa chỉ đi bệnh viện, lão ngũ đã xảy ra chuyện, chỗ ấy bây giờ không có bạn học nào giữ ở đó.”
“Chuyện gì?”
“Hình như bị té rồi, cậu đi trước đi, ngắt điện thoại đi rồi tôi lấy số của lớp trưởng cho cậu.”
“Được.”
“Cậu nhanh đi a, lão ngũ nhờ cậu đó.”
Kỳ Dĩ ba một tiếng ngắt di động, kéo ngăn tủ đầu giường ra đem toàn bộ tiền mặt bên trong nhét vào túi tiền, Kỳ mụ mụ nghe tiếng cách cách cách trong phòng Kỳ Dĩ vội chạy tới: “Làm sao vậy?”
“Mẹ, con đi bệnh viện cái.” Kỳ Dĩ không giải thích nhiều, cầm bao tiền rồi đi ra ngoài.
“Con bị điên hả, xỏ dép lê ra ngoài?”
Kỳ Dĩ vội lùi lại đổi giày.
Một lát sau thì lão đại gửi số tới, Kỳ Dĩ gọi một cuộc qua hỏi địa chỉ phòng bệnh, rồi vội vã một đường thẳng tới. Trên đường lớp trưởng còn gọi một cuộc qua nói tình trạng Đạm Ngữ không nghiêm trọng, để cậu khỏi lo lắng.
Kỳ Dĩ túm chặt túi tiền gân xanh nổi đầy, không lo lắng cái P a, đổi cậu thử coi!
Đại khái lớp trưởng cũng bị lão đại dằn vặt một hồi mới liên hệ đến, đợi tới khi Kỳ Dĩ vội vã chạy tới, tình huống Đạm Ngữ đã được xử lý khá ổn thỏa rồi.
“Trên đường không cẩn thận bị bạn học đẩy một cái, đầu động phải tường, chảy không ít máu, bác sĩ đã xử lý qua, không có vấn đề gì rồi.” Lớp trưởng nói một chuỗi dài mà đường nhìn của Kỳ Dĩ cũng chẳng nghiêng qua một ly, cặp mắt kiểm tra một vòng quanh thân Đạm Ngữ, ngoại trừ một mảnh vải trắng trên trán, những cái khác kết quả bình thường.
Người bạn học đẩy người kia ngược lại cũng không phải cố ý, lúc đó đang cùng bạn học đùa giỡn, không cẩn thận mới va phải Đạm Ngữ làm cậu ngã bay. Bạn học ấy không yên từ đầu xin lỗi tới đuôi, Đạm Ngữ phất phất tay biểu thị không có việc gì.
Cuối cùng lớp trưởng cất bước và bạn học xin lỗi lần cuối, mới trả lại một mảnh an tĩnh cho phòng bệnh.
Mắt Kỳ Dĩ kiểm ngại không hết, đem người sờ trên sờ dưới sờ tới sờ lui, không thấy thương tổn gì mới thở phào: “Trên đầu còn đau không?”
“Tê tê, không cảm giác gì.” Đạm Ngữ thành thật đáp, không biết có phải do chảy chút máu không mà tư duy có chút trì độn, cả người thoạt nhìn ngơ ngác dịu ngoan nghe lời.
Tay Kỳ Dĩ nắm lấy, ngực miễn bàn có bao nhiêu là khó chịu, lúc này mới xa nhau không được nửa ngày, người ta đã vào viện rồi, may là thương thế không nặng: “Cậu sáng sớm đáp ứng tôi thế nào?”
“Hắc hắc, cái kia, cũng không phải tôi đụng người ta, cái này cùng tôi không liên quan.”
Kỳ Dĩ thở dài đem thuốc và lời dặn của bác sĩ cầm lấy, dẫn người về trường.
Lúc tan học là thời điểm kẹt xe, trở lại ký túc xá đã qua giờ cơm thường ngày, Kỳ Dĩ đem Đạm Ngữ dàn xếp xong xuôi ở ký túc xá rồi đi ra ngoài mua đồ ăn, Lúc về ai kia lại mang một khối vải trắng trên đầu đã lên mạng rồi.
“Không phải bảo cậu nghỉ ngơi rồi sao?”
“Nằm chán quá à.”
“Vậy cũng đừng ngồi vi tính.” Kỳ Dĩ đem cơm tối đặt lên trên bàn, đem bát đũa của Đạm Ngữ đưa cho cậu, “Tới ăn đi, tôi mua đều là hương vị nhẹ.”
“A Dĩ, ” Đạm Ngữ tuốt lớp ni lông bọc chiếc đũa dùng một lần ra, ấp a ấp úng hỏi, “Cậu không cần trở về ăn cơm chiều sao?” Đạm Ngữ ánh mắt tránh né, càng thêm có vẻ chờ mong mà khiếp đảm.
Kỳ Dĩ đưa tay ra sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của cậu: “Tôi đã gọi cho ba tôi nói qua rồi, nói cậu té một chút, tôi không về nhà, cậu hồi phục hoàn toàn như trước, tôi đều sẽ đợi ở trường với cậu. Đừng lo, ba tôi biết nói thế nào với mẹ tôi mà.”
Ăn cơm xong Đạm Ngữ đã bị Kỳ Dĩ dỗ đến trên giường nằm, Kỳ Dĩ tự mình cũng nằm cùng lên đó. Đạm Ngữ trở tới trở lui ở trên giường mò a mò, Kỳ Dĩ nhìn không nổi nữa, đem người dụi vào trong lòng hỏi cậu: “Cậu đang tìm cái gì?”
“Túi tiền a.”
“Tôi tới tìm cho cậu.”
“Ờh.”
Đạm Ngữ hôm nay quả nhiên là nghe lời vô cùng. Kỳ Dĩ xoay người lật lên một chút, đem túi tiền kia đưa cho cậu.
Đạm Ngữ mở bóp da cách tầng, móc ra hai tấm ảnh chụp khổ nhỏ ra, trình một tấm cho Kỳ Dĩ: “Đây là ảnh chụp chung của nhà chúng tôi. Tôi chụp năm học cao nhị ấy.”
“Cậu lớn lên giống mẹ cậu.”
“Ba tôi cũng nói vậy,” Đạm Ngữ cọ đến trên người Kỳ Dĩ, “Cho nên tôi lớn lên cũng không cao, ai…”
“Không có, như vậy là vừa rồi, ôm lấy cũng thoải mái,” Kỳ Dĩ hôn hôn cậu, “Hôn lên cũng tốt.”
Kỳ ba ba trở lại Bắc Kinh thì tới trường thăm qua Đạm Ngữ, mang theo không ít thực phẩm dinh dưỡng các loại, trước khi đi còn để lại không ít tiền mặt. Đạm Ngữ đã hiểu rõ rồi, tính tình Kỳ ba ba đã quen nói một không nói hai rồi, từ chối với ông ấy không có ý nghĩa hiện thực gì, ngược lại đem đồ đạc nhận lấy, nhưng mà những xương ống và thuốc bổ gì gì đây đều là chuyện gì xảy ra a, mình chính là đầu đụng phải tường, không phải gãy xương mà…
Thái độ nhà Kỳ Dĩ bây giờ ngược lại cũng rõ ràng, Kỳ ba ba rốt cục đã cam chịu rồi, Kỳ mụ mụ còn đang trong trạng thái không bạo lực cũng không hợp tác, cũng không có bức hai người xa nhau, nhưng cũng không có tiếp nhận tồn tại của Đạm Ngữ. Hay là nói, chiến tranh lạnh. Về phần kỳ hạn của cuộc chiến tranh lạnh này, Kỳ Dĩ thấy ánh mắt chờ mong của Đạm Ngữ mà thở dài, mẹ mình cố cấp mình đương nhiên cũng rõ, kỳ hạn này sợ rằng là xa vô hạn.
Bắt đầu khai giảng chính là năm 4, khoa của Đạm Ngữ cần sớm bắt đầu thực tập, hai người ở gần đơn vị thực tập của Đạm Ngữ thuê một gian phòng nho nhỏ. Thời gian học năm 4 của Kỳ Dĩ cũng ít, lúc có tiết mới đi tới trường, bình thường đều tập hợp ở đơn vị thực tập đi làm thuê.
Gian phòng ấy cũng không gần khu ồn ào, tiền thuê cũng không rẻ, hai thực tập sinh có bao nhiêu tiền lương chứ, giảm đi chi tiêu hàng ngày quả thực là ăn uống kham khổ đều thấy eo hẹp, ngược lại Kỳ ba ba thỉnh thoảng đều sẽ tiếp tế một chút.
Cuộc sống gia đình của hai người tạm ổn tuy rằng về mặt kinh tế tương đối túng thiếu, về phương diện hành động lại tự do rất nhiều.
Tỷ như thời gian rảnh không phải thực tập bận rộn thỉnh thoảng còn có thể nhận phối âm và hậu kỳ kịch truyền thanh.
Kỳ Dĩ ngược lại trở thành CV chuyên nghiệp một lần, sau đấy vẫn an phận làm hậu kỳ của mình.
“Nè, cậu lúc ấy làm gì phải đi thử âm đế vương công kia a?” Đạm Ngữ một bên chạy thử sóng, một bên hỏi người đang sửa sang tài liệu đằng sau mình. Không có biện pháp, bài ca sinh nhật lần này của Đạm Ngữ từ lâu đã nhận lời rồi, lỡ hẹn mấy diễn đàn fans cũng không biết là đã âm vang bao xa rồi.
“Ừm, chính là cảm thấy bản thân cậu và tính cách của chủ dịch tiểu thụ kia khá giống nhau, ” Kỳ Dĩ đem tài liệu sửa sang tốt để xong, rồi đi tới tựa vào đằng sau Đạm Ngữ, “Lúc đó đang nghĩ, nếu như cậu không thể tiếp nhận tôi, chí ít ở trong kịch, chúng ta đã từng yêu nhau.”
“Thao,” Đạm Ngữ đỏ mặt đẩy cậu ấy ra, “Cách ông đây xa chút, nóng muốn chết.”
“Gi ữa mùa đông, Đạm tiểu thụ cậu cũng có thể nóng a, có phải khô nóng không a?” Tiếng trêu đùa bên kia truyền tới, té ra sóng đã thông rồi, bên kia Lạc Lạc tiếp tục nói, “Được rồi, thời gian gần tới rồi, bắt đầu đi.”
Đạm Ngữ lên sóng, mở nhạc đệm lên, giai điệu nhẹ nhàng ngân vang.
Bài ca và tiếng ca ấy đều mang theo ước mơ, cùng chờ mong tốt đẹp.
Kỳ Dĩ ở phía sau cậu nhẹ nhàng ôm lấy, loại chờ mong này, vẫn đem bọn họ kéo dài mãi về sau.
Hoàn chính văn
Tác giả :
Kiều Tu Hồ La Bặc