Chúng Ta Chia Tay Đi (Cẩu Cáo - ADS)
Chương 21
Tới nửa đêm tuyết mới ngừng rơi.
Yêu Hồ được cẩn thận đặt trên giường, chăn vén bốn phía bao y vào giữa.
Ngón tay Cô Hoạch Điểu nhẹ nhàng điểm trên trán Yêu Hồ một cái, linh lực tinh khiết tràn vào, hô hấp của Yêu Hồ theo đó mà vững vàng hơn rất nhiều, ma văn trên người vẫn còn nhưng không khuếch tán nữa.
Nhưng chung quy cũng chỉ là đối sách tạm thời.
Cô Hoạch Điểu ngồi trong đình viện, nhìn cây mai trong sân mà xuất thần, màu đỏ phảng phất như điềm báo, âm thầm nói lên vận mệnh hài tử của nàng.
Năm đó ở Hồ tộc, dưới gối nàng có rất nhiều cục lông trắng như nhung lăn lộn, chỉ có Yêu Hồ trên chóp tai và cuối đuôi nhiễm chút sắc tím, cũng chỉ có y là bướng bỉnh nhất, suốt ngày trèo cây bắt cá, chui vào lòng các tiểu tỷ tỷ trong tộc cầu xoa xoa.
Nàng còn nhớ rõ năm đó ôm đứa bé này vào lòng, cầm bánh ngọt dỗ y nghe lời, dẫn y đi ngắm trăng cùng hoa đào nở rộ trong núi. Trăng thanh gió mát, đứa nhỏ này còn dán mặt vào lòng nàng, nhỏ giọng gọi Cô Cô, thầm thì nói thích Cô Cô nhất.
Ấy vậy mà nháy mắt, đứa nhỏ ấy đã trưởng thành.
Y bị đưa vào Uyển Thiên Các, không còn bên cạnh nàng nữa.
Lại chớp mắt một cái, hài tử của nàng liền không còn linh lực cường thịnh như xưa, chỉ có thể nằm trên giường hấp hối.
Mà nàng lại bất lực.
Y cầu nàng tha thứ cho y một lần cuối cùng.
Nàng cũng muốn tha thứ cho y.
Muốn được như năm đó, cầm tay y nói, con đừng lo.
Nhưng sai lầm lần này y phạm phải, đã không giống như những lần y không cố gắng tu hành bị phạt chép sách, chỉ cần ngon ngọt vài câu với nàng là có thể vãn hồi nữa rồi.
Nàng sẽ vĩnh viễn mất đi đứa nhỏ này.
Nếu không phải các trưởng lão Uyển Thiên Các phát hiện gần đây Yêu Hồ không đúng mà viết thư cho nàng, để nàng đi tra hỏi Thanh Hành Đăng. Có khi mãi mãi nàng cũng không biết chuyện.
Mãi tới khi hài tử của nàng không còn trên nhân thế nữa, nàng vẫn chẳng hay biết gì, vẫn mơ mộng được đoàn tụ sum vầy, chờ hài tử của nàng mang ý trung nhân về thăm nàng.
Từng giọt nước mắt lăn trên gò má Cô Hoạch Điểu, rơi xuống thành từng khoanh nhỏ trên tuyết.
"Tiêu Đồ cô nương." Nàng thấp giọng gọi một câu, thanh âm khàn khàn khô khốc. Sức lực chống đỡ cho nàng chạy tới Uyển Thiên Các đã tan thành mây khói, nàng rất mệt mỏi, dường như đã trút xuống lớp khôi giáp gian khổ bất xâm, chỉ một đêm mà đã già đi rất nhiều.
Tiêu Đồ trong bóng tối giật mình. Từ lúc biết được thân phận của Cô Hoạch Điểu, nàng vô cùng hổ thẹn, không dám đối mặt với Cô Hoạch Điểu.
Cô Hoạch Điểu cũng không trách nàng. Hài tử nàng nuôi lớn, làm sao lại không hiểu tính tình của y?
Chuyện y đã muốn làm, dù liều lĩnh thế nào cũng phải đạt được mục đích.
Tiêu Đồ sao khuyên bảo được.
"Tiêu Đồ cô nương, thằng nhóc này đem mạng của mình đổi cho Đại Thiên Cẩu, dẫn ma khí nhập vào người mình, vậy ta thì sao?" Cô Hoạch Điểu mang theo một tia hy vọng cuối cùng hỏi nàng, "Ta có thể làm như nó, đem mạng của ta cho nó được không?"
Tiêu Đồ chua xót, cuối cùng khóc lên.
"Không được nữa rồi, ngân ti giác trùng đều không còn nữa." Nàng khóc sướt mướt, trong lòng tràn đầy hổ thẹn, "Chỉ có thể đổi mạng một lần thôi, không có cách nào đổi lại hết."
Quả nhiên...
Cô Hoạch Điểu cười một tiếng. Làm sao nàng lại không biết chứ. Nếu đổi mệnh đơn giản như vậy, vì sao Yêu Hồ còn phải trì hoãn tới hôm nay?
Nhưng trong lòng nàng vẫn ôm một chút hy vọng.
Nàng không nói gì nữa, chỉ ngồi nhìn tuyết đọng phủ kín đình viện. Giống như sẽ ngồi đây tới địa lão thiên hoang.
Trong thoáng chốc nàng nhớ ra, có một năm nọ, nàng xuống núi đi chơi hội chùa. Khi đó Yêu Hồ vừa mới hóa hình người, dáng dấp như một đứa trẻ loài người ba bốn tuổi ngọc tuyết khả ái, đôi mắt hổ phách long lanh, cười lên lại càng ngọt ngào, mềm mại như hoa.
Nàng ôm đứa bé trong tay, lòng tràn đầy vui sướng đi giữa đám đông, ai thấy Yêu Hồ cũng phải dừng lại trêu y một chút, khen y nhu thuận khả ái.
Nàng kiêu ngạo mà nghĩ, đây là hài tử nhà ta nha.
Nhưng tới khi đi qua sạp bói của một thuật sĩ trẻ tuổi một thân áo bào đen, tóc trắng lạnh băng.
Trước nay vốn không tin mấy thứ này, ngày ấy chẳng biết vì sao lại vì Yêu Hồ đi cầu một quẻ.
Thuật sĩ nhìn Yêu Hồ nho nhỏ, đưa cho một quẻ xăm.
Trên quẻ chỉ có mấy câu: "Sinh ra tâm tính bạc tình, cơ duyên xảo hợp thâm tình nhầm nơi. Phong nguyệt vấn vương một đời, tâm ý bày đó tỏ tường cùng ai. Số mệnh vốn chẳng bi ai, cố tình quên mệnh, liều mạng vì quân." (1)
Năm ấy nàng không hiểu quẻ này, chỉ cho là gạt người. Chẳng hiểu sao vẫn ghi nhớ trong lòng.
Cho tới hôm nay chuyện cũ quay về, nàng mới hiểu được thế nào là "Sinh ra tâm tính bạc tình, cơ duyên xảo hợp thâm tình nhầm nơi"
Hài tử của nàng, nhìn như phong lưu, tâm tính ngang ngạnh bất kham, hóa ra lại giấu một người ở trong lòng.
Giấu một lần liền giấu hết mười chín năm.
Kiếp này không phụ ai, lại đem trọn đời lầm lẫn. (2)
- ------
Câu gốc: 本是薄情人,却被深情误。难消旧时风月,难解眼前心意,拼却一生何故?"
Nghĩa là: Vốn là người bạc tình, lại thâm tình lầm nơi. Phong nguyệt trước đây khó tiêu, tâm ý trước mắt khó giải, cớ gì trọn đời liều mạng?
Mình thì muốn dịch cho thuần Việt nên bôi ra cho giống mấy quẻ xăm trên chùa.
(2) Câu cuối nguyên văn là thế này: 此生不负,却又将一生误尽。Mình vốn muốn dịch nó thật là thuần Việt, thật là thơ. Nhưng văn phong có hạn nên chưa biết nên dịch ra sao.
Yêu Hồ được cẩn thận đặt trên giường, chăn vén bốn phía bao y vào giữa.
Ngón tay Cô Hoạch Điểu nhẹ nhàng điểm trên trán Yêu Hồ một cái, linh lực tinh khiết tràn vào, hô hấp của Yêu Hồ theo đó mà vững vàng hơn rất nhiều, ma văn trên người vẫn còn nhưng không khuếch tán nữa.
Nhưng chung quy cũng chỉ là đối sách tạm thời.
Cô Hoạch Điểu ngồi trong đình viện, nhìn cây mai trong sân mà xuất thần, màu đỏ phảng phất như điềm báo, âm thầm nói lên vận mệnh hài tử của nàng.
Năm đó ở Hồ tộc, dưới gối nàng có rất nhiều cục lông trắng như nhung lăn lộn, chỉ có Yêu Hồ trên chóp tai và cuối đuôi nhiễm chút sắc tím, cũng chỉ có y là bướng bỉnh nhất, suốt ngày trèo cây bắt cá, chui vào lòng các tiểu tỷ tỷ trong tộc cầu xoa xoa.
Nàng còn nhớ rõ năm đó ôm đứa bé này vào lòng, cầm bánh ngọt dỗ y nghe lời, dẫn y đi ngắm trăng cùng hoa đào nở rộ trong núi. Trăng thanh gió mát, đứa nhỏ này còn dán mặt vào lòng nàng, nhỏ giọng gọi Cô Cô, thầm thì nói thích Cô Cô nhất.
Ấy vậy mà nháy mắt, đứa nhỏ ấy đã trưởng thành.
Y bị đưa vào Uyển Thiên Các, không còn bên cạnh nàng nữa.
Lại chớp mắt một cái, hài tử của nàng liền không còn linh lực cường thịnh như xưa, chỉ có thể nằm trên giường hấp hối.
Mà nàng lại bất lực.
Y cầu nàng tha thứ cho y một lần cuối cùng.
Nàng cũng muốn tha thứ cho y.
Muốn được như năm đó, cầm tay y nói, con đừng lo.
Nhưng sai lầm lần này y phạm phải, đã không giống như những lần y không cố gắng tu hành bị phạt chép sách, chỉ cần ngon ngọt vài câu với nàng là có thể vãn hồi nữa rồi.
Nàng sẽ vĩnh viễn mất đi đứa nhỏ này.
Nếu không phải các trưởng lão Uyển Thiên Các phát hiện gần đây Yêu Hồ không đúng mà viết thư cho nàng, để nàng đi tra hỏi Thanh Hành Đăng. Có khi mãi mãi nàng cũng không biết chuyện.
Mãi tới khi hài tử của nàng không còn trên nhân thế nữa, nàng vẫn chẳng hay biết gì, vẫn mơ mộng được đoàn tụ sum vầy, chờ hài tử của nàng mang ý trung nhân về thăm nàng.
Từng giọt nước mắt lăn trên gò má Cô Hoạch Điểu, rơi xuống thành từng khoanh nhỏ trên tuyết.
"Tiêu Đồ cô nương." Nàng thấp giọng gọi một câu, thanh âm khàn khàn khô khốc. Sức lực chống đỡ cho nàng chạy tới Uyển Thiên Các đã tan thành mây khói, nàng rất mệt mỏi, dường như đã trút xuống lớp khôi giáp gian khổ bất xâm, chỉ một đêm mà đã già đi rất nhiều.
Tiêu Đồ trong bóng tối giật mình. Từ lúc biết được thân phận của Cô Hoạch Điểu, nàng vô cùng hổ thẹn, không dám đối mặt với Cô Hoạch Điểu.
Cô Hoạch Điểu cũng không trách nàng. Hài tử nàng nuôi lớn, làm sao lại không hiểu tính tình của y?
Chuyện y đã muốn làm, dù liều lĩnh thế nào cũng phải đạt được mục đích.
Tiêu Đồ sao khuyên bảo được.
"Tiêu Đồ cô nương, thằng nhóc này đem mạng của mình đổi cho Đại Thiên Cẩu, dẫn ma khí nhập vào người mình, vậy ta thì sao?" Cô Hoạch Điểu mang theo một tia hy vọng cuối cùng hỏi nàng, "Ta có thể làm như nó, đem mạng của ta cho nó được không?"
Tiêu Đồ chua xót, cuối cùng khóc lên.
"Không được nữa rồi, ngân ti giác trùng đều không còn nữa." Nàng khóc sướt mướt, trong lòng tràn đầy hổ thẹn, "Chỉ có thể đổi mạng một lần thôi, không có cách nào đổi lại hết."
Quả nhiên...
Cô Hoạch Điểu cười một tiếng. Làm sao nàng lại không biết chứ. Nếu đổi mệnh đơn giản như vậy, vì sao Yêu Hồ còn phải trì hoãn tới hôm nay?
Nhưng trong lòng nàng vẫn ôm một chút hy vọng.
Nàng không nói gì nữa, chỉ ngồi nhìn tuyết đọng phủ kín đình viện. Giống như sẽ ngồi đây tới địa lão thiên hoang.
Trong thoáng chốc nàng nhớ ra, có một năm nọ, nàng xuống núi đi chơi hội chùa. Khi đó Yêu Hồ vừa mới hóa hình người, dáng dấp như một đứa trẻ loài người ba bốn tuổi ngọc tuyết khả ái, đôi mắt hổ phách long lanh, cười lên lại càng ngọt ngào, mềm mại như hoa.
Nàng ôm đứa bé trong tay, lòng tràn đầy vui sướng đi giữa đám đông, ai thấy Yêu Hồ cũng phải dừng lại trêu y một chút, khen y nhu thuận khả ái.
Nàng kiêu ngạo mà nghĩ, đây là hài tử nhà ta nha.
Nhưng tới khi đi qua sạp bói của một thuật sĩ trẻ tuổi một thân áo bào đen, tóc trắng lạnh băng.
Trước nay vốn không tin mấy thứ này, ngày ấy chẳng biết vì sao lại vì Yêu Hồ đi cầu một quẻ.
Thuật sĩ nhìn Yêu Hồ nho nhỏ, đưa cho một quẻ xăm.
Trên quẻ chỉ có mấy câu: "Sinh ra tâm tính bạc tình, cơ duyên xảo hợp thâm tình nhầm nơi. Phong nguyệt vấn vương một đời, tâm ý bày đó tỏ tường cùng ai. Số mệnh vốn chẳng bi ai, cố tình quên mệnh, liều mạng vì quân." (1)
Năm ấy nàng không hiểu quẻ này, chỉ cho là gạt người. Chẳng hiểu sao vẫn ghi nhớ trong lòng.
Cho tới hôm nay chuyện cũ quay về, nàng mới hiểu được thế nào là "Sinh ra tâm tính bạc tình, cơ duyên xảo hợp thâm tình nhầm nơi"
Hài tử của nàng, nhìn như phong lưu, tâm tính ngang ngạnh bất kham, hóa ra lại giấu một người ở trong lòng.
Giấu một lần liền giấu hết mười chín năm.
Kiếp này không phụ ai, lại đem trọn đời lầm lẫn. (2)
- ------
Câu gốc: 本是薄情人,却被深情误。难消旧时风月,难解眼前心意,拼却一生何故?"
Nghĩa là: Vốn là người bạc tình, lại thâm tình lầm nơi. Phong nguyệt trước đây khó tiêu, tâm ý trước mắt khó giải, cớ gì trọn đời liều mạng?
Mình thì muốn dịch cho thuần Việt nên bôi ra cho giống mấy quẻ xăm trên chùa.
(2) Câu cuối nguyên văn là thế này: 此生不负,却又将一生误尽。Mình vốn muốn dịch nó thật là thuần Việt, thật là thơ. Nhưng văn phong có hạn nên chưa biết nên dịch ra sao.
Tác giả :
Tu Hoa Ngộ