Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
Chương 16
Một ngày kia, bạn Gia Hân quyết định muốn sinh tiểu bảo bảo!
Vì chuyện này mà Triệt Hàn cùng Gia Hân không nhìn mặt nhau tới một tuần, không ai chịu nhượng bộ hết.
Trước đây cũng có một lần họ trục trặc như thế này, lúc Gia Hân quyết định qua công ty Viễn Trí làm việc.
Triệt Hàn cho rằng Viễn Trí có tình cảm đặc biệt với cô, còn cô lại muốn theo đuổi ước mơ của mình. Cô từng sống những tháng ngày không có ước mơ, cô không muốn trở lại bản thân trước kia. Công ty của Viễn Trí là cơ hội hiếm có để cô làm lại từ đầu.
Dù sao thì, chuyện này cũng liên quan đến tương lai của cô, anh không thể vô lý như vậy được. Chưa kể Viễn Trí và Mặc Giang đã quyết định bắt đầu qua lại với nhau.
Còn linh tính mách bảo Triệt Hàn rằng hai người kia hoàn toàn đang diễn kịch với nhau!
Chỉ đến khi trước hai người, Viễn Trí giới thiệu Mặc Giang là người yêu cuộc chiến tranh lạnh mới ngã ngũ. Gia Hân tới chỗ Viễn Trí làm việc.
Tuy làm hòa, nhưng từ đó trong lòng hai người bắt đầu xuất hiện một bóng ma vô hình. Gia Hân không hài lòng việc Triệt Hàn luôn muốn giữ cô bên cạnh như thú kiểng, còn Triệt Hàn thấy cô còn tin tưởng người ngoài hơn bản thân anh.
Hai tuần trước
Gia Hân ra ngoài dạo phố với Mặc Giang, từ ngày cô trở thành thư kí của Triệt Hàn, hai người ít có cơ hội gặp mặt hơn. Vì thế trong những ngày rảnh rỗi hiếm có của cả hai người, Triệt Hàn đều bị xếp qua một bên.
- Đợt này em và Viễn Trí vẫn tốt cả chứ, khiếp yêu vào có khác, nhìn xinh hẳn ra thế này – Gia Hân cảm thán, đợt này cô thấy cô bé Mặc Giang này như lột xác, đằm thắm hơn hẳn, bớt đi tự tinh nghịch tự nhiên của ngày xưa.
- Chị đừng đùa em nữa, dạo này em bị chồng chị đì đẹt cho bù đầu, làm gì có thời gian với anh Viễn Trí. Hic tại sao lại đưa em lên làm thư kí cho anh ấy chứ - Mặc Giang than thở - Chị à, chị có thể khuyên ông xã đại nhân hộ em không. Em nhớ phòng hành chính quá.
- Chị và anh ấy đã có thỏa thuận không can thiệp vào công việc của nhau rồi, hơn nữa em làm thư kí lương cũng được tăng không ít còn chi – Gia Hân an ủi.
- Không biết đâu, tất cả tại chị chuyển qua công ty khác làm á, hôm nay chị phải đền bù cho em – Mặc Giang quay sang nhõng nhẽo.
Giang sơn khó dời bản tính khó đổi, cô vừa khen Mặc Giang chín chắn hơn cô bé này liền chứng minh cô khen bậy liền. Lắc đầu cưng chiều, cũng khó trách, sở dĩ cô thân với Mặc Giang như vậy vì cô bé này luôn cho cô cảm giác làm chị mà cô chưa từng có, Gia Hân bất đắc dĩ đồng ý:
- Thôi được, lần này em muốn đi đâu đây?
- Em nghe nói quán Nguyên Tiêu mới mở có thức ăn vô cùng ngon, muốn tới ăn thử. Hôm nay chị chủ chi nha – Mặc Giang mắt liền long lanh nhìn cô.
- Đi thì đi, may là chị cũng vừa lấy tiền từ chỗ bạn trai em xong – Gia Hân nháy mắt tinh nghịch với Mặc Giang.
Đáy mắt Mặc Giang vội ánh lên một tia phức tạp, tranh thủ lúc Gia Hân gọi taxi liền móc máy điện thoại, nhắn một tin ngắn ngủi: “Xong, làm đi”
Sau đó hai người tới quán vừa ăn vừa tranh thủ nói xấu Triệt Hàn cùng Viễn Trí:
- Tên đó lạnh lùng thấy ghét, em không thích khuôn mặt lạnh ngàn năm của hắn chút nào – Giống như men say đã ngấm, Mặc Giang bắt đầu nói về Viễn Trí – Mỗi lần em hạ quyết tâm bỏ hắn, không hiểu sao hắn luôn có cách kéo em về.
- Như thế chẳng phải Viễn Trí xử sự rất đặc biệt với em sao. Chị chưa bao giờ thấy anh ý lạnh lùng cả - Gia Hân ngạc nhiên – Hay là, tại anh ý ngượng, haiz con trai khi yêu hay thế lắm.
- … - Mặc Giang im lặng, trong lòng thực sự rối loạn, Gia Hân à, chị có quá ngây thơ hay không?
- Triệt Hàn cũng vậy mà. Chị thấy anh ý những lúc đó dễ thương vô cùng. Đôi khi cũng vô lý khủng khiếp– Gia Hân ngừng một lát – Em cũng biết anh ấy cứng đầu thế nào về chuyện sinh con rồi đó… Nhiều khi chị cũng muốn có bảo bối, nhưng luôn bị từ chối. Cũng chẳng biết thế nào em ạ.
- Em nghĩ chỉ cần chị thẳng thắn nói với anh ấy là được – Mặc Giang nói – Nếu anh ấy thực sự yêu chị, em nghĩ là anh ấy sẽ đồng ý thôi.
- Chị cũng mong thế - Gia Hân đột nhiên cảm thấy không khỏe – Chị vào nhà vệ sinh một chút nhé.
- Vâng, chị vào đi, để đồ đạc lại đây em trông cho – Mặc Giang chờ bóng Gia Hân khuất hẳn, lôi điện thoại nhắn một tin nữa “một mình, WC”
Mỗi lần nhắc tới chuyện có bảo bảo hay không, Gia Hân luôn cảm thấy xúc động. Vợ chồng sống với nhau gần hai năm mà chưa có con, thực ra cô không thấy quá muộn. Nhưng trước sự mong chờ của ba mẹ, cô cũng thấy có một phần trách nhiệm. Triệt Hàn luôn tìm cớ thoái thác khiến cô thấy sự việc cũng không hề đơn giản, dường như anh còn gì giấu cô thì phải.
Đúng lúc này, cô thấy có tiếng người vang ngoài phòng vệ sinh. Hai người phụ nữ nói chuyện gia đình, cũng khá to tiếng nên cô không chú ý vẫn nghe được nội dung họ nói gì.
- Chồng chị dạo này thế nào rồi, vẫn còn càu nhàu chuyện có con chứ?
- Cũng ít rồi, lão yêu tôi nhiều hơn mà, tất nhiên là phải hoãn thôi.
- Hòa hoãn được tới 3 năm, chị cũng giỏi nhỉ?
- Trời, lão ý yêu tôi như thế mà, hơn nữa, có con làm chi, tôi cũng đâu nghiêm túc yêu lão. Hôn nhân này chẳng qua là tôi nợ lão một ân tình nên mới thế.
- Dù thế nào hai người cũng là vợ chồng còn gì, vẫn nên sinh hài tử mới phải.
- Vợ chồng chỉ là ký vào một tờ giấy, lúc nào cần đều có thể ly hôn. Con cái thì khác. Nhỡ đâu tôi hết hứng thú với anh ta thì sao?
Tiếng hai người phụ nữ sau đó nhỏ dần, nhưng những từ như “ân tình” hay “ly hôn” đều lọt vào tai Gia Hân cả. Chẳng lẽ anh vì cô từng cứu anh mà yêu cô? Dù không can hệ với hai người đàn bà kia, cô cũng khó bỏ ngoài tai câu chuyện của họ.
Vì thế Gia Hân quyết định nói thẳng với Triệt Hàn một lần. Cô tin lời của Mặc Giang, nếu anh thực sự yêu cô, anh sẽ đồng ý với cô!
Kết quả, anh và cô cãi nhau một trận long tai lở óc.
Lần này, Triệt Hàn dỗi liền bỏ nhà đi công tác hai tuần liền, cũng không báo trước với Gia Hân một tiếng, cô chỉ được biết khi gọi điện cho thư kí của anh.
Anh cứ như thế đi mà không báo trước hả? Gia Hân thấy thất vọng. Vợ chồng mà không báo được nhau một tiếng sao?
Thực ra, không phải Triệt Hàn không muốn báo trước. Chỉ là chi nhánh bên Hồng Kông đột ngột xảy ra chuyện, anh đang họp cũng phải dừng lại qua xử lý mọi việc trước. Lúc hòm hòm mọi chuyện cũng là 2 tuần sau.
Mà trong ba tuần này, cô cũng không hề gọi điện cho anh. Triệt Hàn nhăn mày nhìn điện thoại. Lần này cô là người sai, vậy mà cứng đầu. Hai người vẫn đang vui vẻ, không dưng lại muốn một đứa bé làm chi? Lần trước anh đã nhường cô chuyện cô đi làm rồi. Lần này anh không nhân nhượng nữa, cô cũng đâu quan tâm 3 tuần qua anh làm gì.
- Triệt Tổng, có ngài John hẹn gặp anh lúc 8h tối nay. Về chuyện phân xưởng bị cháy, ngài ấy nói có thể tiếp nhận đơn hàng đang thực hiện của chúng ta – Mặc Giang bình tĩnh đọc lịch trình. Cô đã làm ở vị trí này được gần hai năm rồi.
Chưa bao giờ cô nghĩ bản thân có thể được trọng dụng tới mức này. Năm xưa, lúc Triệt Hàn gặp riêng cô chất vấn chuyện chị cô là Mặc Giao, cô còn nghĩ bản thân bị đuổi việc tới nơi.
Không ngờ, lúc cô nói, mình không thù địch cũng không có ý định tổn hại Gia Hân, anh liền bỏ qua cho cô.
Đúng là Mặc Giang không hề có ý định trả thù. Cô coi đó là ân oán giữa chị cô và Triệt Hàn. Cô vốn chỉ là con của vợ lẽ, nên cũng không thân thiết với người chị cùng cha khác mẹ này của mình. Với Mặc Giao, cô chỉ là một vết nhơ không hơn không kém vào cuộc sống vốn hoàn hảo của chị mình. Vì thế nên cô và Mặc Giao chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện quá 5 phút.
Sau đó, cô liền được thăng chức lên thư kí giám đốc. Bản thân cô cũng không ngờ mình được trọng dụng như vậy.
Có điều ngày biết cô được thăng chức, người kia cũng liên tục gây áp lực. Cô biết là không nên, nhưng… cô không muốn mất anh. Cô có thể thay đổi được anh, cô tin là như thế.
8h sáng, Hồng Kông,
Triệt Hàn thức dậy, giật mình khi thấy bên cạnh mình là một thân thể đầy đặn, trắng hồng, đang ngủ vùi trong chăn. Mà người đó, không phải vợ anh.
Anh khẽ xoay người kia lại, cô “ưm” một tiếng, hai mí mắt khẽ động.
Mặc Giang!!!
Triệt Hàn mặt lạnh như băng, lần này không phải là khẽ xoay nữa mà đẩy xuống. Vô tình, cô kéo luôn chăn xuống, lộ ra một vệt đỏ hồng chói mắt.
Mà Mặc Giang lúc này đang ngơ ngác, lơ mơ tỉnh dậy.
- Cô định làm gì? – giọng nói đột ngột hạ xuống âm độ, Triệt Hàn đầy đe dọa hỏi Mặc Giang.
Không ngờ, Mặc Giang chỉ nhìn xuống thân thể trần trụi của mình, đỏ mặt trả lời:
- Không có gì hết, Triệt Tổng yên tâm, tôi sẽ không nói với Gia Hân. Coi như tối qua chưa xảy ra chuyện gì hết. Anh không cần lo cho tôi. – Sau đó, cô mau chóng bước vào phòng tắm.
Phản ứng của Mặc Giang hoàn toàn không nằm trong dự tính của Triệt Hàn. Ở kiếp trước, cũng có vài người to gan dám thiết kế anh lên giường cùng họ. Kết quả là không trói buộc được anh, chỉ rước thiệt vào người. Vừa rồi anh còn tưởng Mặc Giang sẽ làm ầm lên, nhưng cô không như thế. Nhìn vệt máu trên ga giường, anh khẽ nhăn mày. Chẳng lẽ là thật?
Tối qua anh gặp ông chủ John để bàn việc tiếp nhận hợp đồng, không ngờ, ông ta quyết chỉ ký kết với người nào hạ được tửu lượng của mình. Cả một bàn đầy đối tác, cuối cùng mình Triệt Hàn trụ được hơn ông ta một chút. Không lẽ sau khi uống rượu, anh lại làm càn sao? Lại còn là Mặc Giang nữa.
Nghĩ tới đây anh thật muốn đánh bản thân!
Đang bối rối chợt Mặc Giang kéo cửa phòng tắm ra, dù sao vẫn phải đối mặt với chuyện này:
- Tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy vẻ mặt hòa hoãn hơn rất nhiều của Triệt Hàn, Mặc Giang hiểu, kế hoạch của Viễn Trí đã bắt đầu, cô vội ấp úng:
- Không, không có gì hết, Triệt Tổng cứ yên tâm đi ạ.
- Không phải sợ, ít nhất tôi cũng muốn biết bản thân đã làm gì – thấy cô dường như khá sợ sệt, anh liền hỏi tiếp.
- Hôm qua, Triệt Tổng say quá nên…
- Không cần phải nói gì nữa, tôi hiểu rồi. Cô chịu thiệt thòi, yên tâm đi, nếu hợp lý tôi sẽ không để cô thiệt. Cô muốn gì? Cần séc bao nhiêu?
- Em… Em, không cần gì cả - Mặc Giang đột nhiên cảm thấy mình thật rẻ mạt, như một món đồ được mua bán ở chợ vậy.
- Cô cứ nói, tôi ghét nhất nợ ai thứ gì. Tốt nhất là nên giải quyết xong trước khi tôi về nước. Cô cần bao nhiêu, cứ nói – cô không phải cố ý như những người khác. Hơn nữa, đây lại là bạn thân của vợ anh, tất nhiên anh không thể để cô thiệt được;
- Em có một yêu cầu thôi, anh muốn cho em bao nhiêu cũng được. Em muốn dùng nó để đổi lại một tiếng thời gian của anh – Mặc Giang ôn nhu như nước nói.
- Cái đó… - Triệt Hàn nói, anh đã quá phận một lần, hiển nhiên không muốn kéo dài lần hai.
- Nếu không được… thì thôi ạ… em cũng không muốn gì hết, chỉ cần anh đừng quên đã từng dành một đêm cho em là được – Đem lời đã chuẩn bị từ trước nói ra, cô tin lần này Triệt Hàn sẽ động lòng.
- Xin lỗi, tôi không thể - Triệt Hàn khẳng định – Tôi là chồng của Gia Hân, bạn thân nhất của cô. Đừng quên điều đó. – Đừng coi anh vô tâm tới mức không nhận ra ẩn ý của cô chứ.
- Em… chưa bao giờ quên, chỉ là em… thôi đã thế cứ coi như chưa có chuyện gì đi ạ, em sẽ không nói với bất cứ ai đâu, anh yên tâm. – Mặc Giang không nản, cô có thể làm được. Cô tự nhủ như thế.
Vì chuyện này mà Triệt Hàn cùng Gia Hân không nhìn mặt nhau tới một tuần, không ai chịu nhượng bộ hết.
Trước đây cũng có một lần họ trục trặc như thế này, lúc Gia Hân quyết định qua công ty Viễn Trí làm việc.
Triệt Hàn cho rằng Viễn Trí có tình cảm đặc biệt với cô, còn cô lại muốn theo đuổi ước mơ của mình. Cô từng sống những tháng ngày không có ước mơ, cô không muốn trở lại bản thân trước kia. Công ty của Viễn Trí là cơ hội hiếm có để cô làm lại từ đầu.
Dù sao thì, chuyện này cũng liên quan đến tương lai của cô, anh không thể vô lý như vậy được. Chưa kể Viễn Trí và Mặc Giang đã quyết định bắt đầu qua lại với nhau.
Còn linh tính mách bảo Triệt Hàn rằng hai người kia hoàn toàn đang diễn kịch với nhau!
Chỉ đến khi trước hai người, Viễn Trí giới thiệu Mặc Giang là người yêu cuộc chiến tranh lạnh mới ngã ngũ. Gia Hân tới chỗ Viễn Trí làm việc.
Tuy làm hòa, nhưng từ đó trong lòng hai người bắt đầu xuất hiện một bóng ma vô hình. Gia Hân không hài lòng việc Triệt Hàn luôn muốn giữ cô bên cạnh như thú kiểng, còn Triệt Hàn thấy cô còn tin tưởng người ngoài hơn bản thân anh.
Hai tuần trước
Gia Hân ra ngoài dạo phố với Mặc Giang, từ ngày cô trở thành thư kí của Triệt Hàn, hai người ít có cơ hội gặp mặt hơn. Vì thế trong những ngày rảnh rỗi hiếm có của cả hai người, Triệt Hàn đều bị xếp qua một bên.
- Đợt này em và Viễn Trí vẫn tốt cả chứ, khiếp yêu vào có khác, nhìn xinh hẳn ra thế này – Gia Hân cảm thán, đợt này cô thấy cô bé Mặc Giang này như lột xác, đằm thắm hơn hẳn, bớt đi tự tinh nghịch tự nhiên của ngày xưa.
- Chị đừng đùa em nữa, dạo này em bị chồng chị đì đẹt cho bù đầu, làm gì có thời gian với anh Viễn Trí. Hic tại sao lại đưa em lên làm thư kí cho anh ấy chứ - Mặc Giang than thở - Chị à, chị có thể khuyên ông xã đại nhân hộ em không. Em nhớ phòng hành chính quá.
- Chị và anh ấy đã có thỏa thuận không can thiệp vào công việc của nhau rồi, hơn nữa em làm thư kí lương cũng được tăng không ít còn chi – Gia Hân an ủi.
- Không biết đâu, tất cả tại chị chuyển qua công ty khác làm á, hôm nay chị phải đền bù cho em – Mặc Giang quay sang nhõng nhẽo.
Giang sơn khó dời bản tính khó đổi, cô vừa khen Mặc Giang chín chắn hơn cô bé này liền chứng minh cô khen bậy liền. Lắc đầu cưng chiều, cũng khó trách, sở dĩ cô thân với Mặc Giang như vậy vì cô bé này luôn cho cô cảm giác làm chị mà cô chưa từng có, Gia Hân bất đắc dĩ đồng ý:
- Thôi được, lần này em muốn đi đâu đây?
- Em nghe nói quán Nguyên Tiêu mới mở có thức ăn vô cùng ngon, muốn tới ăn thử. Hôm nay chị chủ chi nha – Mặc Giang mắt liền long lanh nhìn cô.
- Đi thì đi, may là chị cũng vừa lấy tiền từ chỗ bạn trai em xong – Gia Hân nháy mắt tinh nghịch với Mặc Giang.
Đáy mắt Mặc Giang vội ánh lên một tia phức tạp, tranh thủ lúc Gia Hân gọi taxi liền móc máy điện thoại, nhắn một tin ngắn ngủi: “Xong, làm đi”
Sau đó hai người tới quán vừa ăn vừa tranh thủ nói xấu Triệt Hàn cùng Viễn Trí:
- Tên đó lạnh lùng thấy ghét, em không thích khuôn mặt lạnh ngàn năm của hắn chút nào – Giống như men say đã ngấm, Mặc Giang bắt đầu nói về Viễn Trí – Mỗi lần em hạ quyết tâm bỏ hắn, không hiểu sao hắn luôn có cách kéo em về.
- Như thế chẳng phải Viễn Trí xử sự rất đặc biệt với em sao. Chị chưa bao giờ thấy anh ý lạnh lùng cả - Gia Hân ngạc nhiên – Hay là, tại anh ý ngượng, haiz con trai khi yêu hay thế lắm.
- … - Mặc Giang im lặng, trong lòng thực sự rối loạn, Gia Hân à, chị có quá ngây thơ hay không?
- Triệt Hàn cũng vậy mà. Chị thấy anh ý những lúc đó dễ thương vô cùng. Đôi khi cũng vô lý khủng khiếp– Gia Hân ngừng một lát – Em cũng biết anh ấy cứng đầu thế nào về chuyện sinh con rồi đó… Nhiều khi chị cũng muốn có bảo bối, nhưng luôn bị từ chối. Cũng chẳng biết thế nào em ạ.
- Em nghĩ chỉ cần chị thẳng thắn nói với anh ấy là được – Mặc Giang nói – Nếu anh ấy thực sự yêu chị, em nghĩ là anh ấy sẽ đồng ý thôi.
- Chị cũng mong thế - Gia Hân đột nhiên cảm thấy không khỏe – Chị vào nhà vệ sinh một chút nhé.
- Vâng, chị vào đi, để đồ đạc lại đây em trông cho – Mặc Giang chờ bóng Gia Hân khuất hẳn, lôi điện thoại nhắn một tin nữa “một mình, WC”
Mỗi lần nhắc tới chuyện có bảo bảo hay không, Gia Hân luôn cảm thấy xúc động. Vợ chồng sống với nhau gần hai năm mà chưa có con, thực ra cô không thấy quá muộn. Nhưng trước sự mong chờ của ba mẹ, cô cũng thấy có một phần trách nhiệm. Triệt Hàn luôn tìm cớ thoái thác khiến cô thấy sự việc cũng không hề đơn giản, dường như anh còn gì giấu cô thì phải.
Đúng lúc này, cô thấy có tiếng người vang ngoài phòng vệ sinh. Hai người phụ nữ nói chuyện gia đình, cũng khá to tiếng nên cô không chú ý vẫn nghe được nội dung họ nói gì.
- Chồng chị dạo này thế nào rồi, vẫn còn càu nhàu chuyện có con chứ?
- Cũng ít rồi, lão yêu tôi nhiều hơn mà, tất nhiên là phải hoãn thôi.
- Hòa hoãn được tới 3 năm, chị cũng giỏi nhỉ?
- Trời, lão ý yêu tôi như thế mà, hơn nữa, có con làm chi, tôi cũng đâu nghiêm túc yêu lão. Hôn nhân này chẳng qua là tôi nợ lão một ân tình nên mới thế.
- Dù thế nào hai người cũng là vợ chồng còn gì, vẫn nên sinh hài tử mới phải.
- Vợ chồng chỉ là ký vào một tờ giấy, lúc nào cần đều có thể ly hôn. Con cái thì khác. Nhỡ đâu tôi hết hứng thú với anh ta thì sao?
Tiếng hai người phụ nữ sau đó nhỏ dần, nhưng những từ như “ân tình” hay “ly hôn” đều lọt vào tai Gia Hân cả. Chẳng lẽ anh vì cô từng cứu anh mà yêu cô? Dù không can hệ với hai người đàn bà kia, cô cũng khó bỏ ngoài tai câu chuyện của họ.
Vì thế Gia Hân quyết định nói thẳng với Triệt Hàn một lần. Cô tin lời của Mặc Giang, nếu anh thực sự yêu cô, anh sẽ đồng ý với cô!
Kết quả, anh và cô cãi nhau một trận long tai lở óc.
Lần này, Triệt Hàn dỗi liền bỏ nhà đi công tác hai tuần liền, cũng không báo trước với Gia Hân một tiếng, cô chỉ được biết khi gọi điện cho thư kí của anh.
Anh cứ như thế đi mà không báo trước hả? Gia Hân thấy thất vọng. Vợ chồng mà không báo được nhau một tiếng sao?
Thực ra, không phải Triệt Hàn không muốn báo trước. Chỉ là chi nhánh bên Hồng Kông đột ngột xảy ra chuyện, anh đang họp cũng phải dừng lại qua xử lý mọi việc trước. Lúc hòm hòm mọi chuyện cũng là 2 tuần sau.
Mà trong ba tuần này, cô cũng không hề gọi điện cho anh. Triệt Hàn nhăn mày nhìn điện thoại. Lần này cô là người sai, vậy mà cứng đầu. Hai người vẫn đang vui vẻ, không dưng lại muốn một đứa bé làm chi? Lần trước anh đã nhường cô chuyện cô đi làm rồi. Lần này anh không nhân nhượng nữa, cô cũng đâu quan tâm 3 tuần qua anh làm gì.
- Triệt Tổng, có ngài John hẹn gặp anh lúc 8h tối nay. Về chuyện phân xưởng bị cháy, ngài ấy nói có thể tiếp nhận đơn hàng đang thực hiện của chúng ta – Mặc Giang bình tĩnh đọc lịch trình. Cô đã làm ở vị trí này được gần hai năm rồi.
Chưa bao giờ cô nghĩ bản thân có thể được trọng dụng tới mức này. Năm xưa, lúc Triệt Hàn gặp riêng cô chất vấn chuyện chị cô là Mặc Giao, cô còn nghĩ bản thân bị đuổi việc tới nơi.
Không ngờ, lúc cô nói, mình không thù địch cũng không có ý định tổn hại Gia Hân, anh liền bỏ qua cho cô.
Đúng là Mặc Giang không hề có ý định trả thù. Cô coi đó là ân oán giữa chị cô và Triệt Hàn. Cô vốn chỉ là con của vợ lẽ, nên cũng không thân thiết với người chị cùng cha khác mẹ này của mình. Với Mặc Giao, cô chỉ là một vết nhơ không hơn không kém vào cuộc sống vốn hoàn hảo của chị mình. Vì thế nên cô và Mặc Giao chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện quá 5 phút.
Sau đó, cô liền được thăng chức lên thư kí giám đốc. Bản thân cô cũng không ngờ mình được trọng dụng như vậy.
Có điều ngày biết cô được thăng chức, người kia cũng liên tục gây áp lực. Cô biết là không nên, nhưng… cô không muốn mất anh. Cô có thể thay đổi được anh, cô tin là như thế.
8h sáng, Hồng Kông,
Triệt Hàn thức dậy, giật mình khi thấy bên cạnh mình là một thân thể đầy đặn, trắng hồng, đang ngủ vùi trong chăn. Mà người đó, không phải vợ anh.
Anh khẽ xoay người kia lại, cô “ưm” một tiếng, hai mí mắt khẽ động.
Mặc Giang!!!
Triệt Hàn mặt lạnh như băng, lần này không phải là khẽ xoay nữa mà đẩy xuống. Vô tình, cô kéo luôn chăn xuống, lộ ra một vệt đỏ hồng chói mắt.
Mà Mặc Giang lúc này đang ngơ ngác, lơ mơ tỉnh dậy.
- Cô định làm gì? – giọng nói đột ngột hạ xuống âm độ, Triệt Hàn đầy đe dọa hỏi Mặc Giang.
Không ngờ, Mặc Giang chỉ nhìn xuống thân thể trần trụi của mình, đỏ mặt trả lời:
- Không có gì hết, Triệt Tổng yên tâm, tôi sẽ không nói với Gia Hân. Coi như tối qua chưa xảy ra chuyện gì hết. Anh không cần lo cho tôi. – Sau đó, cô mau chóng bước vào phòng tắm.
Phản ứng của Mặc Giang hoàn toàn không nằm trong dự tính của Triệt Hàn. Ở kiếp trước, cũng có vài người to gan dám thiết kế anh lên giường cùng họ. Kết quả là không trói buộc được anh, chỉ rước thiệt vào người. Vừa rồi anh còn tưởng Mặc Giang sẽ làm ầm lên, nhưng cô không như thế. Nhìn vệt máu trên ga giường, anh khẽ nhăn mày. Chẳng lẽ là thật?
Tối qua anh gặp ông chủ John để bàn việc tiếp nhận hợp đồng, không ngờ, ông ta quyết chỉ ký kết với người nào hạ được tửu lượng của mình. Cả một bàn đầy đối tác, cuối cùng mình Triệt Hàn trụ được hơn ông ta một chút. Không lẽ sau khi uống rượu, anh lại làm càn sao? Lại còn là Mặc Giang nữa.
Nghĩ tới đây anh thật muốn đánh bản thân!
Đang bối rối chợt Mặc Giang kéo cửa phòng tắm ra, dù sao vẫn phải đối mặt với chuyện này:
- Tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy vẻ mặt hòa hoãn hơn rất nhiều của Triệt Hàn, Mặc Giang hiểu, kế hoạch của Viễn Trí đã bắt đầu, cô vội ấp úng:
- Không, không có gì hết, Triệt Tổng cứ yên tâm đi ạ.
- Không phải sợ, ít nhất tôi cũng muốn biết bản thân đã làm gì – thấy cô dường như khá sợ sệt, anh liền hỏi tiếp.
- Hôm qua, Triệt Tổng say quá nên…
- Không cần phải nói gì nữa, tôi hiểu rồi. Cô chịu thiệt thòi, yên tâm đi, nếu hợp lý tôi sẽ không để cô thiệt. Cô muốn gì? Cần séc bao nhiêu?
- Em… Em, không cần gì cả - Mặc Giang đột nhiên cảm thấy mình thật rẻ mạt, như một món đồ được mua bán ở chợ vậy.
- Cô cứ nói, tôi ghét nhất nợ ai thứ gì. Tốt nhất là nên giải quyết xong trước khi tôi về nước. Cô cần bao nhiêu, cứ nói – cô không phải cố ý như những người khác. Hơn nữa, đây lại là bạn thân của vợ anh, tất nhiên anh không thể để cô thiệt được;
- Em có một yêu cầu thôi, anh muốn cho em bao nhiêu cũng được. Em muốn dùng nó để đổi lại một tiếng thời gian của anh – Mặc Giang ôn nhu như nước nói.
- Cái đó… - Triệt Hàn nói, anh đã quá phận một lần, hiển nhiên không muốn kéo dài lần hai.
- Nếu không được… thì thôi ạ… em cũng không muốn gì hết, chỉ cần anh đừng quên đã từng dành một đêm cho em là được – Đem lời đã chuẩn bị từ trước nói ra, cô tin lần này Triệt Hàn sẽ động lòng.
- Xin lỗi, tôi không thể - Triệt Hàn khẳng định – Tôi là chồng của Gia Hân, bạn thân nhất của cô. Đừng quên điều đó. – Đừng coi anh vô tâm tới mức không nhận ra ẩn ý của cô chứ.
- Em… chưa bao giờ quên, chỉ là em… thôi đã thế cứ coi như chưa có chuyện gì đi ạ, em sẽ không nói với bất cứ ai đâu, anh yên tâm. – Mặc Giang không nản, cô có thể làm được. Cô tự nhủ như thế.
Tác giả :
Tiểu Nhi Nhi