Chúng Mình Lấy Nhau Đi
Quyển 2 - Chương 7: Giết nhau chẳng cái Lưu Cầu Giết nhau bằng cái u sầu độcchưa?
Từ khi Cao Vũ chuyển đến, cuộc sống của Tô Xán Xán trở nên bi kịch
Trước đây, cô chỉ có nghĩa vụ hàng ngày giặt giũ cho Triệu Noãn Noãn, nay còn phải giặt thêm rất nhiều, đã thế cái gã họ Cao đẹp trai rât thích làm đỏm, mỗi ngày thay một bộ quần áo, lại còn phải giặt là phẳng phiu tinh tươm nữa.
Uất ức nhất là thói quen sinh hoạt của Cao Vũ mỗi ngày mỗi khác,
tối 8 giờ ra khỏi cửa, sáng 6 giờ trở về khiến người ta rất khó theo hầu được anh ta. Riêng Triệu Noãn Noãn có thói quen sớm nào cũng chạy bộ, khi Cao Vũ trở về là lúc anh không có nhà, vậy là gánh nặng hầu hạ đại gia tự nhiên rơi vào Tô Xán Xán.
giờ sáng nay, Xán Xán đang nằm mơ thây chảy nước miếng vì món vịt quay Bắc Kinh
Bỗng nhiên, một âm thanh không biết tận đâu truyền lại, từ xa đến gần, giật phắt mất miếng vịt quay Bắc Kinh sắp vào mổm Xán Xán.
-Đừng đi mà! Em còn chưa ăn mà ! – Cô cố hết sức níu kéo.
Bính bong… – Tiếng chuông ngân nga, chú vịt quay bỗng nhiên ngóc đầu, mở to đôi mắt oan khuất:
Xán Xán, chúng mình e là kiếp này không có duyên rồi.
Xán Xán lắc đầu quầy quậy, vươn tay liều chết tóm lây cổ chú vịt quay, chi thây chú vịt quay đột nhiên xòe đôi cánh, đắm đuối ngoái đầu nhìn Xán Xán rồi từ tốn bay đi xa khuất tầm mắt cô.
-Đừng đi mà! – Xán Xán tuyệt vọng rên ri, vội vàng vươn tay, còn kịp tóm được cái gì đó, nhưng lông vịt quay sao lại không sạch sẽ thế này? Lại còn từng sợi từng sợi…
-Cái này là gì… – Xán Xán tự nhủ thầm.
-Đây là tóc anh.
Xán Xán giật thót mình, mở choàng mắt:
-Ma!
Em họ, anh đây chứ ma nào, anh cũng chẳng đi đâu, ngoài ra em cũng không thể ăn được. – Cao Vũ liếc mắt nhìn Tô Xán Xán.
Xán Xán lúc này mới tỉnh hẳn, nhìn rõ Cao Vũ đang ngồi bên giường cô, đang bị cô vò đầu tóc, chi thây anh ta mặc chiếc sơ-mi màu xanh, cổ áo mờ phanh, nét mặt có phần tiều tụy… Cô bỗng nhiên hiểu ra vì sao Triệu Noãn Noãn muốn bao bọc người đàn ông này.
Cao Vũ không trả lời, chỉ chau mày:
-Trước hết có thể bỏ tay ra được không?
Lúc này Xán Xán mới ý thức được là mình vẫn còn tóm tóc người ta:
-Xin… xin lỗi nhé… – Đợi đã! Cớ sao cô phải nói xin lỗi? Đó là kẻ cướp món vịt quay của cô mà. Tổn thất cô phải chịu đựng lớn lắm mà. Thế là cô khí thế ào ào. – Mới sớm bảnh mắt anh làm gì mà kêu tôi chứ!
Cao Vũ vuốt ve lại mái tóc bị xới loạn, ngáp dài một cái:
-Em mua giúp anh đổ ăn sáng đi. Tô Xán Xán chưng hửng, rồi lập tức nổi giận:
- Sớm tinh sương đã gọi tôi là để sai tôi đi mua đổ ăn sáng cho anh sao?
- Đúng vậy. – Cao Vũ nhún vai.
- Anh biến thái rồi! – Tô Xán Xán nghiến răng uất hận.
Bị mắng mà Cao Vũ cũng chẳng giận, chỉ phẩy tay nói:
Nếu em không đi mua giúp anh, anh sẽ bảo Noãn Noãn là em đuổi anh đi.
Tô Xán Xán:
-…..
Dưới sự hành hạ đồng bóng của Cao Vũ, mới có mấy ngày mà tinh thần Tô Xán Xán đã sa sút nghiêm trọng, cô từng nghĩ đến việc nhử phản đối Triệu Noãn Noãn nhưng thời gian đó công ty của Triệu Noãn Noãn đang nhận hợp đồng lớn, ngày nào cũng đi sớm về muộn, về nhà chỉ ăn xong bát cơm là ngồi ngay vào máy tính.
Tô Xán Xán tuy hay gây gổ nhưng cũng biết Triệu Noãn Noãn một khi đã làm việc thì quên mình, động vào anh như châm ngòi thuốc súng cho nên biết thân biết phận nuốt giận ngậm miệng.
Những ngày như thế dằng dai trong khoảng hai tuần, đến hôm chat với cô bạn thân Nhan Như Ngọc thì Tô Xán Xán mói thấy sóng lòng càng cuồn cuộn
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, hôm nay tớ gặp chàng đẹp trai đây!
Xán Xán: Á à.
Nhan Như Ngọc: Tớ chụp trộm hình anh ấy đây! Cậu muốn xem không?
Xán Xán: Tùy.
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cậu không ôm đây chứ? Trước đây, chỉ cần nói đến đẹp trai là cậu thế nào cũng hào hứng hơn tớ cơ mà.
Xán Xán: Tớ rất tệ…
Nhan Như Ngọc: Đừng có thế ! Hôm nay cậu có ngủ đủ 12 tiếng đổng hổ không?
Xán Xán: …
Nhan Như Ngọc: ???
Một phút trôi qua.
Nhan Như Ngọc: Cậu còn đó không? Sao không nói gì thê?
Xán Xán: Như Ngọc à, cậu bảo giết người nhất định sẽ bị tội tử hình phải không?
Nhan Như Ngọc: ?
Xán Xán: Không giết chết, chi chém thành liệt nửa người thì sẽ bị tội mấy năm?
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cậu mộng du như thế sao vẫn dùng được máy tính?
Xán Xán:…
Lại một phút nữa trôi đi.
Xán Xán: Cậu nói xem có cách gì để chém người mà không bị đi tù không?
Nhan Như Ngọc: Có!
Xán Xán: Cách gì?
Nhan Như Ngọc: Chém xong thì tự sát.
Xán Xán: Phù!
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, tớ thây cậu cần đi ngủ đi, đêm khuya đừng có nghĩ lung tung.
* *
Được Nhan Như Ngọc khuyên giải, Xán Xán tạm thời bỏ ý định giết Cao Vũ, nhưng rất mau chóng lại thấy hối hận.
-Em đang làm gì?
Hả ! Xán Xán run bắn toàn thân, nặng nhọc ngoái lại, giật mình nhìn thây Cao Vũ đứng sau lưng mình.
-Anh, anh, sao anh vào đây?
Cao Vũ làm động tác đẩy cửa:
-Cửa phòng em không khóa.
-Anh vào từ lúc nào? – Không biết mình nói chuyện vừa rồi anh ta có nhìn thây không?
-Không quá lâu…
Vẫn còn may… Xán Xán thở phào một hơi.
-Đúng lúc em nói giết người nhất định chịu tội tử hình.
Hả! Mồm Xán Xán chúm lại.
Nói chung, trừ khi tự vệ, giết người đều bị ghép tội tử hình. Đương nhiên, nếu chấp hành án tốt thì có khi chỉ bóc lịch bốn, năm mươi năm là được trả tự do.
Bốn, năm mươi năm, dài phết nhỉ… Mồm Xán Xán càng chu lại.
Nếu người bị hại bị trọng thương, ví dụ liệt hẳn nửa người, nỏi chung án phạt sẽ là vô kỳ hạn, cũng như anh vừa nói, nêu mà được bốn, năm mươi năm thì cũng còn tốt hơn là chung thân rồi.
Cao Vũ cứ khơi khơi giải thích.
25 tuổi, cộng thêm 40, 65 tuổi, so với một đời cũng chẳng ít hơn bao nhiêu… Xán Xán không còn giẩu mỏ được nữa.
Còn cách chém người mà không bị ngồi tù… – Cao Vũ nói từng nhát từng nhát, vẻ mặt cười cười nhìrỉ Xán Xán.
Có cách gì? – Hai mắt Xán Xán sáng rỡ.
Anh thấy cách của bạn em không tồi.
Thoắt cái, Xán Xán người cứng đờ như hóa đá, trông theo tiếng Cao Vũ đóng cửa đánh sầm một cái mà thấy bàn thân vỡ vụn từng mảnh…
Đọc tiếp Chúng mình lấy nhau đi – chương 8
Đọc truyện online trên điện thoại - Để những câu chuyện, tâm sự, phản hồi cũng như những thắc mắc của bạn đến với các độc giả của doctruyen360.com các bạn vui lòng gửi về email [email protected]
Trước đây, cô chỉ có nghĩa vụ hàng ngày giặt giũ cho Triệu Noãn Noãn, nay còn phải giặt thêm rất nhiều, đã thế cái gã họ Cao đẹp trai rât thích làm đỏm, mỗi ngày thay một bộ quần áo, lại còn phải giặt là phẳng phiu tinh tươm nữa.
Uất ức nhất là thói quen sinh hoạt của Cao Vũ mỗi ngày mỗi khác,
tối 8 giờ ra khỏi cửa, sáng 6 giờ trở về khiến người ta rất khó theo hầu được anh ta. Riêng Triệu Noãn Noãn có thói quen sớm nào cũng chạy bộ, khi Cao Vũ trở về là lúc anh không có nhà, vậy là gánh nặng hầu hạ đại gia tự nhiên rơi vào Tô Xán Xán.
giờ sáng nay, Xán Xán đang nằm mơ thây chảy nước miếng vì món vịt quay Bắc Kinh
Bỗng nhiên, một âm thanh không biết tận đâu truyền lại, từ xa đến gần, giật phắt mất miếng vịt quay Bắc Kinh sắp vào mổm Xán Xán.
-Đừng đi mà! Em còn chưa ăn mà ! – Cô cố hết sức níu kéo.
Bính bong… – Tiếng chuông ngân nga, chú vịt quay bỗng nhiên ngóc đầu, mở to đôi mắt oan khuất:
Xán Xán, chúng mình e là kiếp này không có duyên rồi.
Xán Xán lắc đầu quầy quậy, vươn tay liều chết tóm lây cổ chú vịt quay, chi thây chú vịt quay đột nhiên xòe đôi cánh, đắm đuối ngoái đầu nhìn Xán Xán rồi từ tốn bay đi xa khuất tầm mắt cô.
-Đừng đi mà! – Xán Xán tuyệt vọng rên ri, vội vàng vươn tay, còn kịp tóm được cái gì đó, nhưng lông vịt quay sao lại không sạch sẽ thế này? Lại còn từng sợi từng sợi…
-Cái này là gì… – Xán Xán tự nhủ thầm.
-Đây là tóc anh.
Xán Xán giật thót mình, mở choàng mắt:
-Ma!
Em họ, anh đây chứ ma nào, anh cũng chẳng đi đâu, ngoài ra em cũng không thể ăn được. – Cao Vũ liếc mắt nhìn Tô Xán Xán.
Xán Xán lúc này mới tỉnh hẳn, nhìn rõ Cao Vũ đang ngồi bên giường cô, đang bị cô vò đầu tóc, chi thây anh ta mặc chiếc sơ-mi màu xanh, cổ áo mờ phanh, nét mặt có phần tiều tụy… Cô bỗng nhiên hiểu ra vì sao Triệu Noãn Noãn muốn bao bọc người đàn ông này.
Cao Vũ không trả lời, chỉ chau mày:
-Trước hết có thể bỏ tay ra được không?
Lúc này Xán Xán mới ý thức được là mình vẫn còn tóm tóc người ta:
-Xin… xin lỗi nhé… – Đợi đã! Cớ sao cô phải nói xin lỗi? Đó là kẻ cướp món vịt quay của cô mà. Tổn thất cô phải chịu đựng lớn lắm mà. Thế là cô khí thế ào ào. – Mới sớm bảnh mắt anh làm gì mà kêu tôi chứ!
Cao Vũ vuốt ve lại mái tóc bị xới loạn, ngáp dài một cái:
-Em mua giúp anh đổ ăn sáng đi. Tô Xán Xán chưng hửng, rồi lập tức nổi giận:
- Sớm tinh sương đã gọi tôi là để sai tôi đi mua đổ ăn sáng cho anh sao?
- Đúng vậy. – Cao Vũ nhún vai.
- Anh biến thái rồi! – Tô Xán Xán nghiến răng uất hận.
Bị mắng mà Cao Vũ cũng chẳng giận, chỉ phẩy tay nói:
Nếu em không đi mua giúp anh, anh sẽ bảo Noãn Noãn là em đuổi anh đi.
Tô Xán Xán:
-…..
Dưới sự hành hạ đồng bóng của Cao Vũ, mới có mấy ngày mà tinh thần Tô Xán Xán đã sa sút nghiêm trọng, cô từng nghĩ đến việc nhử phản đối Triệu Noãn Noãn nhưng thời gian đó công ty của Triệu Noãn Noãn đang nhận hợp đồng lớn, ngày nào cũng đi sớm về muộn, về nhà chỉ ăn xong bát cơm là ngồi ngay vào máy tính.
Tô Xán Xán tuy hay gây gổ nhưng cũng biết Triệu Noãn Noãn một khi đã làm việc thì quên mình, động vào anh như châm ngòi thuốc súng cho nên biết thân biết phận nuốt giận ngậm miệng.
Những ngày như thế dằng dai trong khoảng hai tuần, đến hôm chat với cô bạn thân Nhan Như Ngọc thì Tô Xán Xán mói thấy sóng lòng càng cuồn cuộn
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, hôm nay tớ gặp chàng đẹp trai đây!
Xán Xán: Á à.
Nhan Như Ngọc: Tớ chụp trộm hình anh ấy đây! Cậu muốn xem không?
Xán Xán: Tùy.
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cậu không ôm đây chứ? Trước đây, chỉ cần nói đến đẹp trai là cậu thế nào cũng hào hứng hơn tớ cơ mà.
Xán Xán: Tớ rất tệ…
Nhan Như Ngọc: Đừng có thế ! Hôm nay cậu có ngủ đủ 12 tiếng đổng hổ không?
Xán Xán: …
Nhan Như Ngọc: ???
Một phút trôi qua.
Nhan Như Ngọc: Cậu còn đó không? Sao không nói gì thê?
Xán Xán: Như Ngọc à, cậu bảo giết người nhất định sẽ bị tội tử hình phải không?
Nhan Như Ngọc: ?
Xán Xán: Không giết chết, chi chém thành liệt nửa người thì sẽ bị tội mấy năm?
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cậu mộng du như thế sao vẫn dùng được máy tính?
Xán Xán:…
Lại một phút nữa trôi đi.
Xán Xán: Cậu nói xem có cách gì để chém người mà không bị đi tù không?
Nhan Như Ngọc: Có!
Xán Xán: Cách gì?
Nhan Như Ngọc: Chém xong thì tự sát.
Xán Xán: Phù!
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, tớ thây cậu cần đi ngủ đi, đêm khuya đừng có nghĩ lung tung.
* *
Được Nhan Như Ngọc khuyên giải, Xán Xán tạm thời bỏ ý định giết Cao Vũ, nhưng rất mau chóng lại thấy hối hận.
-Em đang làm gì?
Hả ! Xán Xán run bắn toàn thân, nặng nhọc ngoái lại, giật mình nhìn thây Cao Vũ đứng sau lưng mình.
-Anh, anh, sao anh vào đây?
Cao Vũ làm động tác đẩy cửa:
-Cửa phòng em không khóa.
-Anh vào từ lúc nào? – Không biết mình nói chuyện vừa rồi anh ta có nhìn thây không?
-Không quá lâu…
Vẫn còn may… Xán Xán thở phào một hơi.
-Đúng lúc em nói giết người nhất định chịu tội tử hình.
Hả! Mồm Xán Xán chúm lại.
Nói chung, trừ khi tự vệ, giết người đều bị ghép tội tử hình. Đương nhiên, nếu chấp hành án tốt thì có khi chỉ bóc lịch bốn, năm mươi năm là được trả tự do.
Bốn, năm mươi năm, dài phết nhỉ… Mồm Xán Xán càng chu lại.
Nếu người bị hại bị trọng thương, ví dụ liệt hẳn nửa người, nỏi chung án phạt sẽ là vô kỳ hạn, cũng như anh vừa nói, nêu mà được bốn, năm mươi năm thì cũng còn tốt hơn là chung thân rồi.
Cao Vũ cứ khơi khơi giải thích.
25 tuổi, cộng thêm 40, 65 tuổi, so với một đời cũng chẳng ít hơn bao nhiêu… Xán Xán không còn giẩu mỏ được nữa.
Còn cách chém người mà không bị ngồi tù… – Cao Vũ nói từng nhát từng nhát, vẻ mặt cười cười nhìrỉ Xán Xán.
Có cách gì? – Hai mắt Xán Xán sáng rỡ.
Anh thấy cách của bạn em không tồi.
Thoắt cái, Xán Xán người cứng đờ như hóa đá, trông theo tiếng Cao Vũ đóng cửa đánh sầm một cái mà thấy bàn thân vỡ vụn từng mảnh…
Đọc tiếp Chúng mình lấy nhau đi – chương 8
Đọc truyện online trên điện thoại - Để những câu chuyện, tâm sự, phản hồi cũng như những thắc mắc của bạn đến với các độc giả của doctruyen360.com các bạn vui lòng gửi về email [email protected]
Tác giả :
Vệ Sơ Lãng