Chúng Mình Lấy Nhau Đi
Quyển 12 - Chương 61: Trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, con chó của nhà hàng xóm cách xa hàng kilômét cũng biết cô ấy sắp cưới chồ
Vì chỗ nằm trong bệnh viện rất hạn chê’ lại thêm thương tích của Triệu Noãn Noãn không đáng ngại, đến chiều là bác sĩ đồng ý cho về nhà. Xán Xán vốn tưởng Triệu Noãn Noãn không đồng ý nên rắp tâm chuẩn bị mọi lời khuyên giải, kết quả là chưa kịp thuyết phục, anh đã đồng ý luôn.
Vậy là 12 tiếng đồng hồ sau tai nạn xe, Triệu Noãn Noãn ra viện. Xuất viện cùng lúc còn có một nam một nữ bệnh nhân cùng phòng.
- Anh Noãn Noãn, hai người kia lạ quá nhỉ.
Triệu Noãn Noãn tâm trạng râ’t thoải mái, giọng nói cũng vui vẻ hẳn lên:
- Sao mà lạ?
- Sao người đàn ông kia lại như con chim cứ theo sau người phụ nữ vậy?
- Không biết. – Triệu Noãn Noãn nhún vai – Có lẽ người đàn ông đã làm gì đó có lỗi với người phụ nữ.
Rất ít phụ nữ thỏa mãn được khi đang cơn tò mò, Xán Xán càng hiếu kỳ hơn:
- Anh bảo anh chàng ấy đã phạm lỗi gì với cô ấy?
Triệu Noãn Noãn cau mày:
- Xán Xán, em hỏi nhiều thế làm gì?
- Đâu mà! – Xán Xán chớp chớp mắt vẻ vô tư – Linh cảm muốn biết thôi mà, có thể lấy làm đề tài tiểu thuyết đấy chứ.
- Thế thì em viết chuyện anh ta bị đụng xe hóa thành phụ nữ đi. – Triệu Noãn Noãn cười.
Xán Xán đổ mồ hôi:
- Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười đâu? Cũng vì lo cho anh đấy chứ! Anh có biết hôm nay nhận được điện thoại từ bệnh viện em đã căng thẳng thế nào không? Em còn nghĩ rằng anh… – Cô không nói nữa.
- Ngốc thế chứ… – Tim anh mềm ra. Anh tiến đên ôm chặt lấy cô, nhìn đôi môi vì khóc mà sưng mọng, anh cúi xuống, hôn lên.
Nụ hôn này âu yếm gấp bội so với tôi hôm qua, mà hiệu quả cảm xúc lại càng gấp bội, khi anh buông cô ra, đôi mắt cô mơ màng, chân không đứng vững, vẫn nép chặt vào ngực anh. Đạt được hiệu quả đến thê’ Triệu Noãn Noãn vô cùng đẹp lòng: Hai người ôm nhau đứng đó, anh còn muốn cúi xuống hôn nữa, bỗng nhiên cảm thấy có gì khác lạ.
- Xán Xán? Xán Xán! Tô Xán Xán!
- Dạ.- Cô yếu ớt ngẩng lên. – Anh Noãn Noãn… Em thấy.,, nóng quá…
Triệu Noãn Noãn vội vàng áp tay lên trán cô. Hỏng rồi, sốt rồi!
* * *
Mấy ngày liền ăn không đủ, sức đề kháng giảm đáng kể, lại thêm đêm tối nhiễm lạnh và say rượu, Xán Xán đổ bệnh. Bệnh viện khốn khổ vừa tiễn được một bệnh nhân thì lại đón vào một bệnh nhân. Bệnh nhân này bệnh tình không dễ dàng thuyên giảm như bệnh nhân bị thương ngoài da Triệu Noãn Noãn. Xán Xán nằm một lèo ba ngày.
- Xán Xán! – Cửa phòng bật mở, bà mẹ xông vào trước. – Giời ơi con ngốc này! Ai bảo con không ăn hả, giờ thì hay chưa, ốm thế này rồi – B
à mẹ miệng thì trách cứ nhưng ánh mắt tỏ ra rất đau lòng.
- Mẹ, con xin lỗi. – Xán Xán nói, giọng phều phào.
- Được rồi, được rồi, mẹ không trách con đâu. – Trông thấy con gái ra nông nỗi này, bà mẹ còn lòng dạ nào trách cứ nữa. – Con cũng thật là, hẹn hò kiểu gì thế. – Bà nhìn sang Triệu Noãn Noãn ngồi bên, mắt ánh lên. – Thì ra hẹn nhau ở bệnh viện hả!
Xán Xán đỏ mặt:
- Mẹ„ mẹ nói gì thê’..
Con gái phản ứng thế càng khẳng định điều bà mẹ đoán thầm, bà cười ha ha nhìn sang Triệu Noãn Noãn đánh tiếng:
- Noãn Noãn này! Cô ngôc nhà mình lần này lại làm phiền anh đấy.
Triệu Noãn Noãn cũng lúng ta lúng túng:
- Mẹ ơi, mẹ đừng nói thế, chăm sóc Xán Xán… – Anh nói rồi không ngăn được ánh mắt nhìn sang Xán Xán. Hai mắt nhìn nhau, đều ửng đỏ lên mặt – Chăm sóc cô ấy là việc con nên làm mà.
- Nên chứ! Nên chứ! – Bà mẹ nhất thời cười hết cỡ – Con cứ tiếp tục chăm sóc nó đi, mẹ đi rửa ít hoa quả cho hai đứa. – Bà nói rồi không kịp cầm hoa quả, vội vàng chạy ra ngoài hành lang, móc điện thoại ra nhấn phím luôn.
- A lô, bố Xán Xán à? Tôi bảo ông này, Xán Xán nhà mình rốt cuộc lại có chuyện rồi! Phải, phải, phải! Mau báo với họ hàng xa gần đi, nhớ gọi điện cho cả thím họ nữa nhé, con gái nhà mình chắc sẽ lấy chồng sớm hơn con gái nhà bà ấy đấy!
Xán Xán nằm trên giường bệnh không hay tốc độ truyền tin từ bố mẹ mình đã nhanh hơn tên lửa. Chưa đầy một giờ sau đến cả họ hàng gần xa cùng con chó của láng giềng cách xa hàng kilômet đã biết là cô sắp lấy chồng, huống gì là người khác?
Để đề phòng sự tình lại đột biến, lần hai bố mẹ hai bên không dám chậm trễ, trước khi Xán Xán ra viện, mọi sự chuẩn bị cho hôn lễ đã đâu vào đó cả. Đến cả đồ uống trong tiệc cưới cũng đã chọn xong, chỉ đợi Xán Xán ra viện là cử hành hôn lễ.
Xán Xán chẳng biết gì. Cho nên sau khi xuất viện, nhìn thấy xe hoa dài thượt xếp hàng ngoài cửa bệnh viện, cô bàng hoàng.
Không chỉ xe hoa loại sang trọng, mà cả Triệu Noãn Noãn cũng ăn vận âu phục đàng hoàng, trông quá đẹp trai. Xán Xán cứ trố mắt ra nhìn:
- Anh Noãn Noãn… em chỉ ra viện thôi mà… Không cần… không cần long trọng thế này đâu…
Triệu Noãn Noãn thản nhiên:
- Cần chứ.
- Không phải! Sao xe này giống như… như đi kết hôn thế… – Xán Xán thấy tim đập bồm bộp. Thực ra việc này ngày thường cô cũng không phải chưa từng tưởng tượng tới, chỉ là sự việc xảy ra hôm nay quá đột ngột, cô chưa hề chuẩn bị tâm lý.
- Xe này chở chúng mình đi đón người cưới nhau, vì thế em đừng để lỡ giờ lành của mọi người.
Thế sao? Xán Xán kinh ngạc, công ty tổ chức hôn lễ ngày nay thật kín quá nhỉ, đón bệnh nhân rồi đón cô dâu luôn, chẳng nghĩ xem rốt cuộc thế là lành hay không lành nữa. Lên xe, xe vừa chạy một lát, Xán Xán lại nảy sinh nghi ngờ.
- Anh Noãn Noãn, xe này chạy hình như không đúng hướng.
- Vậy sao? – Triệu Noãn Noãn nhìn qua cửa – Có thể đang chạy đến khách sạn trước để đón cô dâu.
Hả! Vậy sao?
- Không phải à, cô dâu không phải ở nhà sao? Sao lại đến khách sạn đón?
- Nhà trai không nóng ruột, em sô’t ruột gì chứ?
Câu này khiến Xán Xán im bặt. Đúng là! Nhà trai người ta không vội, cô vội gì? Thê’ là xe hoa chạy thẳng đến khách sạn, ngoài cửa khách sạn đã gắn hoa tươi, nổi bật nhất là hai cột bóng sặc sỡ cao ngâ’t hiên ngang đón gió.
- Oa! Anh Noãn Noãn, làm lễ cưới ở đây tốn quá! Cầu kỳ quá, cả câu đối mừng nữa! – Cô vừa nói vừa thò đầu ra ngoài nhìn, muốn nhìn xem câu đốì mừng đám cưới viết gì. – Oa! Anh Noãn Noãn, anh xem kìa, chú rể nhà này giống tên anh!
Cô nhìn râ’t hào hứng, Triệu Noãn Noãn ngồi bên cạnh mặt thoáng nhăn nhó.
- Oa! Mau xem kìa! Tên cô dâu cũng trùng với tên em nữa!
Cuối cùng, Triệu Noãn Noãn chịu không nổi:
- Tô Xán Xán, sao em ngốc thế hả?
- Ngốc? – Xán Xán rụt cổ vào trong xe, nhìn Triệu Noãn Noãn vẻ đầy oan uổng. – Anh Noãn Noãn, sao anh bảo em ngốc? Em ngốc gì chứ?
- Ngốc chứ còn gì! – Không phải Triệu Noãn Noãn trả lời, mà là người lái xe từ nãy chẳng nói gì. – Chưa thấy cô dâu nào ngốc đến thê’, đến mình cưới còn không biết nữa!
Xán Xán nghe rồi, ba giây sau mới tỉnh hồn, sau đó chưng hửng.
* * *
Quy trình hôn lễ cực kỳ phiền phức, nhâ’t là cô dâu, phải trang điểm, phải mặc váy cưới, lại còn làm tóc… Triệu Noãn Noãn đợi ở ngoài đến tê dại cả chân. Người vốn luôn luôn điềm đạm như anh mà trong việc hôn lễ này cũng cuống cả lên. Không chỉ Triệu Noãn Noãn cuống quýt, lớn bé già trẻ trong nhà ngoài Tô Xán Xán ra cũng đều phát sô’t lên cả.
Không kể hôn lễ không theo nếp cũ, đến cô dâu cũng đi thẳng từ bệnh viện tới khách sạn, xứng đáng được gọi là độc nhất vô nhị trong lịch sử lễ cưới.
Đợi không biết bao nhiêu lâu, mái tóc cô dâu cuối cùng cũng được làm xong.
- Xán Xán! – Khi Triệu Noãn Noãn xông vào, nhìn thấy phía lưng cô dâu mặc váy trắng thì sững sờ.
Nghe tiếng anh, Xán Xán cũng giật mình, cô dè dặt quay lại, từ lúc biết tin kết hôn tới giờ, lần đầu tiên cô có cảm giác hồi hộp này. Hai người mặt đối mặt, mắt trong mắt, nhâ’t thời không một tiếng động.
Xán Xán hôm nay… đẹp quá! Khăn voan trắng cài lên mái tóc rất hợp với khuôn mặt, váy dài ôm khéo lấy thân hình vừa độ của cô, hoa trắng cài rủ bên mái tóc trang nhã. Gương mặt cô dâu được trang điểm hai màu phấn hồng và xanh nhạt làm nổi lên đường nét thanh xuân.
Anh đờ người ra ngắm, tâm trạng cuống quýt dần dần bình tĩnh lại.
Anh bước tới, trang trọng đưa tay về phía cô.
Xán Xán có chút bàng hoàng, e thẹn đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Hai bàn tay siết chặt trong nhau, bên tai vang lên lời ca ngập tràn hạnh phúc:
Nghe anh nói,
Tay trong tay cùng bước với anh,
Xây đắp đời hạnh phúc,
Hôm qua em chưa kịp
Ngày mai không tiếc gì
Hôm nay làm vợ anh đi
Cuối cùng, cô ngốc Tô Xán Xán cũng sắp lấy chồng.
Vậy là 12 tiếng đồng hồ sau tai nạn xe, Triệu Noãn Noãn ra viện. Xuất viện cùng lúc còn có một nam một nữ bệnh nhân cùng phòng.
- Anh Noãn Noãn, hai người kia lạ quá nhỉ.
Triệu Noãn Noãn tâm trạng râ’t thoải mái, giọng nói cũng vui vẻ hẳn lên:
- Sao mà lạ?
- Sao người đàn ông kia lại như con chim cứ theo sau người phụ nữ vậy?
- Không biết. – Triệu Noãn Noãn nhún vai – Có lẽ người đàn ông đã làm gì đó có lỗi với người phụ nữ.
Rất ít phụ nữ thỏa mãn được khi đang cơn tò mò, Xán Xán càng hiếu kỳ hơn:
- Anh bảo anh chàng ấy đã phạm lỗi gì với cô ấy?
Triệu Noãn Noãn cau mày:
- Xán Xán, em hỏi nhiều thế làm gì?
- Đâu mà! – Xán Xán chớp chớp mắt vẻ vô tư – Linh cảm muốn biết thôi mà, có thể lấy làm đề tài tiểu thuyết đấy chứ.
- Thế thì em viết chuyện anh ta bị đụng xe hóa thành phụ nữ đi. – Triệu Noãn Noãn cười.
Xán Xán đổ mồ hôi:
- Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười đâu? Cũng vì lo cho anh đấy chứ! Anh có biết hôm nay nhận được điện thoại từ bệnh viện em đã căng thẳng thế nào không? Em còn nghĩ rằng anh… – Cô không nói nữa.
- Ngốc thế chứ… – Tim anh mềm ra. Anh tiến đên ôm chặt lấy cô, nhìn đôi môi vì khóc mà sưng mọng, anh cúi xuống, hôn lên.
Nụ hôn này âu yếm gấp bội so với tôi hôm qua, mà hiệu quả cảm xúc lại càng gấp bội, khi anh buông cô ra, đôi mắt cô mơ màng, chân không đứng vững, vẫn nép chặt vào ngực anh. Đạt được hiệu quả đến thê’ Triệu Noãn Noãn vô cùng đẹp lòng: Hai người ôm nhau đứng đó, anh còn muốn cúi xuống hôn nữa, bỗng nhiên cảm thấy có gì khác lạ.
- Xán Xán? Xán Xán! Tô Xán Xán!
- Dạ.- Cô yếu ớt ngẩng lên. – Anh Noãn Noãn… Em thấy.,, nóng quá…
Triệu Noãn Noãn vội vàng áp tay lên trán cô. Hỏng rồi, sốt rồi!
* * *
Mấy ngày liền ăn không đủ, sức đề kháng giảm đáng kể, lại thêm đêm tối nhiễm lạnh và say rượu, Xán Xán đổ bệnh. Bệnh viện khốn khổ vừa tiễn được một bệnh nhân thì lại đón vào một bệnh nhân. Bệnh nhân này bệnh tình không dễ dàng thuyên giảm như bệnh nhân bị thương ngoài da Triệu Noãn Noãn. Xán Xán nằm một lèo ba ngày.
- Xán Xán! – Cửa phòng bật mở, bà mẹ xông vào trước. – Giời ơi con ngốc này! Ai bảo con không ăn hả, giờ thì hay chưa, ốm thế này rồi – B
à mẹ miệng thì trách cứ nhưng ánh mắt tỏ ra rất đau lòng.
- Mẹ, con xin lỗi. – Xán Xán nói, giọng phều phào.
- Được rồi, được rồi, mẹ không trách con đâu. – Trông thấy con gái ra nông nỗi này, bà mẹ còn lòng dạ nào trách cứ nữa. – Con cũng thật là, hẹn hò kiểu gì thế. – Bà nhìn sang Triệu Noãn Noãn ngồi bên, mắt ánh lên. – Thì ra hẹn nhau ở bệnh viện hả!
Xán Xán đỏ mặt:
- Mẹ„ mẹ nói gì thê’..
Con gái phản ứng thế càng khẳng định điều bà mẹ đoán thầm, bà cười ha ha nhìn sang Triệu Noãn Noãn đánh tiếng:
- Noãn Noãn này! Cô ngôc nhà mình lần này lại làm phiền anh đấy.
Triệu Noãn Noãn cũng lúng ta lúng túng:
- Mẹ ơi, mẹ đừng nói thế, chăm sóc Xán Xán… – Anh nói rồi không ngăn được ánh mắt nhìn sang Xán Xán. Hai mắt nhìn nhau, đều ửng đỏ lên mặt – Chăm sóc cô ấy là việc con nên làm mà.
- Nên chứ! Nên chứ! – Bà mẹ nhất thời cười hết cỡ – Con cứ tiếp tục chăm sóc nó đi, mẹ đi rửa ít hoa quả cho hai đứa. – Bà nói rồi không kịp cầm hoa quả, vội vàng chạy ra ngoài hành lang, móc điện thoại ra nhấn phím luôn.
- A lô, bố Xán Xán à? Tôi bảo ông này, Xán Xán nhà mình rốt cuộc lại có chuyện rồi! Phải, phải, phải! Mau báo với họ hàng xa gần đi, nhớ gọi điện cho cả thím họ nữa nhé, con gái nhà mình chắc sẽ lấy chồng sớm hơn con gái nhà bà ấy đấy!
Xán Xán nằm trên giường bệnh không hay tốc độ truyền tin từ bố mẹ mình đã nhanh hơn tên lửa. Chưa đầy một giờ sau đến cả họ hàng gần xa cùng con chó của láng giềng cách xa hàng kilômet đã biết là cô sắp lấy chồng, huống gì là người khác?
Để đề phòng sự tình lại đột biến, lần hai bố mẹ hai bên không dám chậm trễ, trước khi Xán Xán ra viện, mọi sự chuẩn bị cho hôn lễ đã đâu vào đó cả. Đến cả đồ uống trong tiệc cưới cũng đã chọn xong, chỉ đợi Xán Xán ra viện là cử hành hôn lễ.
Xán Xán chẳng biết gì. Cho nên sau khi xuất viện, nhìn thấy xe hoa dài thượt xếp hàng ngoài cửa bệnh viện, cô bàng hoàng.
Không chỉ xe hoa loại sang trọng, mà cả Triệu Noãn Noãn cũng ăn vận âu phục đàng hoàng, trông quá đẹp trai. Xán Xán cứ trố mắt ra nhìn:
- Anh Noãn Noãn… em chỉ ra viện thôi mà… Không cần… không cần long trọng thế này đâu…
Triệu Noãn Noãn thản nhiên:
- Cần chứ.
- Không phải! Sao xe này giống như… như đi kết hôn thế… – Xán Xán thấy tim đập bồm bộp. Thực ra việc này ngày thường cô cũng không phải chưa từng tưởng tượng tới, chỉ là sự việc xảy ra hôm nay quá đột ngột, cô chưa hề chuẩn bị tâm lý.
- Xe này chở chúng mình đi đón người cưới nhau, vì thế em đừng để lỡ giờ lành của mọi người.
Thế sao? Xán Xán kinh ngạc, công ty tổ chức hôn lễ ngày nay thật kín quá nhỉ, đón bệnh nhân rồi đón cô dâu luôn, chẳng nghĩ xem rốt cuộc thế là lành hay không lành nữa. Lên xe, xe vừa chạy một lát, Xán Xán lại nảy sinh nghi ngờ.
- Anh Noãn Noãn, xe này chạy hình như không đúng hướng.
- Vậy sao? – Triệu Noãn Noãn nhìn qua cửa – Có thể đang chạy đến khách sạn trước để đón cô dâu.
Hả! Vậy sao?
- Không phải à, cô dâu không phải ở nhà sao? Sao lại đến khách sạn đón?
- Nhà trai không nóng ruột, em sô’t ruột gì chứ?
Câu này khiến Xán Xán im bặt. Đúng là! Nhà trai người ta không vội, cô vội gì? Thê’ là xe hoa chạy thẳng đến khách sạn, ngoài cửa khách sạn đã gắn hoa tươi, nổi bật nhất là hai cột bóng sặc sỡ cao ngâ’t hiên ngang đón gió.
- Oa! Anh Noãn Noãn, làm lễ cưới ở đây tốn quá! Cầu kỳ quá, cả câu đối mừng nữa! – Cô vừa nói vừa thò đầu ra ngoài nhìn, muốn nhìn xem câu đốì mừng đám cưới viết gì. – Oa! Anh Noãn Noãn, anh xem kìa, chú rể nhà này giống tên anh!
Cô nhìn râ’t hào hứng, Triệu Noãn Noãn ngồi bên cạnh mặt thoáng nhăn nhó.
- Oa! Mau xem kìa! Tên cô dâu cũng trùng với tên em nữa!
Cuối cùng, Triệu Noãn Noãn chịu không nổi:
- Tô Xán Xán, sao em ngốc thế hả?
- Ngốc? – Xán Xán rụt cổ vào trong xe, nhìn Triệu Noãn Noãn vẻ đầy oan uổng. – Anh Noãn Noãn, sao anh bảo em ngốc? Em ngốc gì chứ?
- Ngốc chứ còn gì! – Không phải Triệu Noãn Noãn trả lời, mà là người lái xe từ nãy chẳng nói gì. – Chưa thấy cô dâu nào ngốc đến thê’, đến mình cưới còn không biết nữa!
Xán Xán nghe rồi, ba giây sau mới tỉnh hồn, sau đó chưng hửng.
* * *
Quy trình hôn lễ cực kỳ phiền phức, nhâ’t là cô dâu, phải trang điểm, phải mặc váy cưới, lại còn làm tóc… Triệu Noãn Noãn đợi ở ngoài đến tê dại cả chân. Người vốn luôn luôn điềm đạm như anh mà trong việc hôn lễ này cũng cuống cả lên. Không chỉ Triệu Noãn Noãn cuống quýt, lớn bé già trẻ trong nhà ngoài Tô Xán Xán ra cũng đều phát sô’t lên cả.
Không kể hôn lễ không theo nếp cũ, đến cô dâu cũng đi thẳng từ bệnh viện tới khách sạn, xứng đáng được gọi là độc nhất vô nhị trong lịch sử lễ cưới.
Đợi không biết bao nhiêu lâu, mái tóc cô dâu cuối cùng cũng được làm xong.
- Xán Xán! – Khi Triệu Noãn Noãn xông vào, nhìn thấy phía lưng cô dâu mặc váy trắng thì sững sờ.
Nghe tiếng anh, Xán Xán cũng giật mình, cô dè dặt quay lại, từ lúc biết tin kết hôn tới giờ, lần đầu tiên cô có cảm giác hồi hộp này. Hai người mặt đối mặt, mắt trong mắt, nhâ’t thời không một tiếng động.
Xán Xán hôm nay… đẹp quá! Khăn voan trắng cài lên mái tóc rất hợp với khuôn mặt, váy dài ôm khéo lấy thân hình vừa độ của cô, hoa trắng cài rủ bên mái tóc trang nhã. Gương mặt cô dâu được trang điểm hai màu phấn hồng và xanh nhạt làm nổi lên đường nét thanh xuân.
Anh đờ người ra ngắm, tâm trạng cuống quýt dần dần bình tĩnh lại.
Anh bước tới, trang trọng đưa tay về phía cô.
Xán Xán có chút bàng hoàng, e thẹn đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Hai bàn tay siết chặt trong nhau, bên tai vang lên lời ca ngập tràn hạnh phúc:
Nghe anh nói,
Tay trong tay cùng bước với anh,
Xây đắp đời hạnh phúc,
Hôm qua em chưa kịp
Ngày mai không tiếc gì
Hôm nay làm vợ anh đi
Cuối cùng, cô ngốc Tô Xán Xán cũng sắp lấy chồng.
Tác giả :
Vệ Sơ Lãng