Chúng Mình Lấy Nhau Đi
Quyển 12 - Chương 59: Đàn ông nói chả tin được câu nào! Hành động mới có thể chứng tỏ họ thành thực
Đến Tô Xán Xán cũng không hiểu nổi, cô vốn luôn bị thi lại môn chạy đường dài mà lại có thể chạy một hơi như thế về đến cổng khu nhà, rồi chạy một lèo qua mấy con phố, đến khi nhận ra sau lưng mình không hề có tiếng bước chân đuổi theo, cô mới trấn tĩnh lại, rồi cảm thấy hai đầu gối sụm xuống, đầu óc quay cuồng. Cô rẽ vào một góc, tựa vào tường, thở hổn hển. Nghĩ lại việc mới đó, chợt cảm thấy môi vẫn còn tê dại, đầu lưỡi còn tanh vị máu, cũng chẳng biết là của anh hay của cô.
Cô thở hối hả, tim đập thình thịch, tâm tư rối bời. Cái hôn của Triệu Noãn Noãn quá đột ngột, đột ngột đến mức cô không biết nghĩ sao nữa, đột ngột đến mức cô không kịp chuẩn bị, cứ thế hoảng hốt bỏ chạy.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, nhưng mà trong hoàn cành này, là với người không nên hôn. Trong lòng bất giác giật thột, lời nói vừa rồi của anh rành rành vang trong tai cô.
- Anh không hề thích em. Anh không hề thích em. Anh không hề thích em…
Không thích? Không thích sao vẫn hôn cô? Chẳng lẽ cô luôn luôn sai lầm, thực ra anh chỉ… đang chơi cô?
- Không đời nào! – Thần hộ vệ tình yêu từ đâu nhảy xổ ra bên tai phải. – Xán Xán, chắc chắn anh ấy thích cậu nên mới hôn cậu!
- Đô’ ngôc! – Thần phá hoại tình yêu nhảy ùa ra bên tai trái. – Anh ta đã nói rõ là không thích cậu, cậu đừng mơ!
Trên đầu các vị thần hào quang lấp lánh:
- Cậu mới ngốc! Đàn ông nói chả câu nào đáng tin! Hành động mới có thể chứng tỏ anh ta thực lòng.
- Ý cậu nói hành động của nửa dưới cơ thể hả?
Thần hộ vệ tình yêu thanh khiết đỏ lựng mặt:
- Đồ yêu quái! Sao cậu nghĩ bẩn thỉu tồi tệ thế?
- Xí! Ra bộ thanh cao! Thời nay không chuộng gái đồng trinh nữa rồi.
- Cậu muốn khiêu khích hả? – Thần hộ vệ tình yêu vén váy trắng tinh, sẵn sàng nghênh chiến.
- Nhào vào đi! Ai sợ ai!
- Được lắm! – Rốt cuộc Xán Xán nổi giận – Khiêu cái gì mà khiêu? Hòa bình ổn định hiểu không hả?
Wa!… Hai vị thần biến mât. Chỉ còn lại Xán Xán với vấn đề của mình.
* * *
Đêm đã khuya, đèn đóm trên đường nối nhau tắt lịm, chỉ còn lại những vì sao lấp lánh trên không gian mênh mông. Trong PUB Hành lang thời gian tiếng nổi như cồn, màn đêm vừa được vén lên. Trong một góc bị ánh sáng bỏ quên, một bóng người ngồi bê trễ, ly thủy tinh trong tay lấp lánh màu đồ uống, ngón tay nhịp nhè nhẹ, ánh mắt xa xăm.
- Thưa ông chủ, có người tìm anh. – Trông vẻ người này có gì đó kỳ lạ.
- Không gặp.
Câu đáp dứt khoát, người kia hẫng ra:
- Nhưng mà…
- Nói không gặp là không gặp, được chứ? – Hôm nay tâm trạng anh không vui, khẩu khí nặng nề.
Người kia thè lưỡi sợ hãi lui đi, đến bên người mặc áo trắng đứng ở đó không xa, khe khẽ nói:
- Tiểu Bạch, tớ thắng rồi, đưa tiền đây!
Tiểu Bạch sa sầm mặt đưa tiền cho người này, song vẫn nuối tiếc, không phục:
- Ông chủ nói gì? Sao tớ lại thua?
- Ông chủ nói không gặp, tớ dám nói ngoa à?
- Cậu có nói với ông chủ là ai tới tìm không?
- Cậu quá ngốc đấy! Nếu ông chủ biết là người phụ nữ lần trước lại tới tìm, thì có thể không điên lên được không? Bọn mình sớm mâ’t việc là cái chắc! – Người này khinh khỉnh lườm Tiểu Bạch.
- Cậu này gian thật! Cậu dám cược nếu ông chủ biết là cô ấy nhâ’t định sẽ gặp chứ!
- Cậu nghĩ là ông chủ cũng ngốc như cậu sao? Nếu bạn gái cậu biết cậu liệt dương, cậu dám gặp cô ấy không?
Nói rồi cả hai cùng ngẩn người. Sau đó cùng cười sặc sụa, cười bật nước miếng. Liệt dương? Liệt dương! Ha ha ha ha ha…
- Hai người cười cái gì?
Từ xa xa nhìn thấy hai nhân viên ở quầy bar chụm đầu ghé tai, thầm thì to nhỏ, rồi cười sằng sặc không dứt, Cao Vũ cũng phần nào đoán ra họ đang nói gì.
- Ông chủ! – Hai người đang cười đến vỡ bụng lập tức cứng đơ mặt:
- Không… không có gì… Bọn em không cười anh… Ui da!
Tiều Bạch ấp a ấp úng nói xong liền bị người bên cạnh đá ngầm cho một cái rõ đau.
Cao Vũ nhíu m
ày:
- Thế hả? Nói cho tôi ngh e đi, nghe mà tôi cũng cười thì sẽ trả thêm lương cho mấy cậu.
Hai cậu chàng đều chưng hửng, lí nhí:
- Ông chủ ơi, nếu nghe mà khóc thì có bị cắt lương không ạ?
- Không cắt.
Hai người thở phào một hơi dài.
- Cũng không thưởng.
Wa wa, trái tim bé nhỏ thâ’t vọng võ lả tả.
- Ông chủ à, cho chúng tôi thương lượng là không nói được không?
- Cũng được, vậy tôi cũng bàn với các cậu là lương tháng này không trả được không?
Hai cậu chàng đau khổ nhìn nhau, đành ấp úng tường thuật lại sự việc.
Cao Vũ nghe được một nửa câu chuyện đã biết người tới tìm mình là ai, anh gạt cậu nhân viên ra. Khi anh xông tới được trước mặt Xán Xán thì cô đang ngồi ngây ra với cốc nước đặt trên bàn, ánh đèn mờ tỏ mà lấp lánh vừa vặn che đôi môi sưng mọng của cô, chỉ thấp thoáng lướt qua lướt lại cảm giác tê dại trên môi. Cô đang nói với bản thân mình.
- Sao em một mình tới đây? – Cao Vũ chạy tới, ngồi xuống bên cô.
Xán Xán không đáp, chỉ chăm chắm vào ly nước, chất pha lê của cái ly long lanh lóa mắt, lay động rạng rỡ kích thích vào mắt cô.
- Xán Xán!
Cuối cùng cô cũng giật mình:
- Dạ?
Cao Vũ xót ruột lắc đầu:
- Em đến làm gì?
Làm gì? Xán Xán cúi đầu nghĩ một hồi, chợt ngẩng lên, ánh mắt kiên định:
- Em muốn uống rượu!
Cặp lông mày sắc nét có chút nhăn nhó, chăm chú quan sát gương mặt cô, sau đó ánh mắt dừng trên môi cô, ánh mắt anh tối lại:
- Muôn uống gì?
- Có gì mạnh thì mang ra đây!
Khẩu khí rất đĩnh đạc, Cao Vũ nhếch môi:
- Tiểu Bạch, pha một ly cocktail, loại mạnh vào.
- Ơ… – Tiểu Bạch bị cắt lương một tháng nhún vai khó hiểu, đi pha rượu.
Mẹ ơi! Từ nay chẳng dám đánh cược sau lưng ông chủ nữa đâu! Mâ’t cả mạng chứ chẳng chơi!
Ly thủy tinh chứa châ’t lỏng màu đỏ trong veo được mang tới, trên mặt còn cắm một lát chanh, nhìn là biết có vị chanh.
Xán Xán chau mày:
- Cái này rất mạnh sao? – Cô đang cần mượn rượu để đầu óc quên hết đi, tốt nhất là ngày mai tỉnh lại tất cả lại như bình thường.
Cao Vũ gật đầu:
- Loại mạnh nhâ’t đây.
Xán Xán nâng ly rượu, vừa định uống lại có phần do dự:
- Càng mạnh… càng đắt hả?
Cao Vũ lắc đầu:
- Yên tâm…
Thế là cô yên tâm mạnh dạn uổng một hớp, râ’t ngọt!
- Anh sẽ giảm cho em 80%.
- Bụp… – Một hớp rượu phun vào áo sơ-mi của Cao Vũ.
- Xin… em xin lỗi… – Phần vì xót của, phần vì thấy có lỗi, đúng là chó cắn áo rách.
- Không vâ’n đề gì. – Cao Vũ thản nhiên xua tay.
- Tiền giặt áo tính luôn vào tiền rượu là được.
Anh được lắm! Rất được! Quá được!
- Trả thì trả! – Nhận hai cú trời giáng, Xán Xán cuối cùng quyết định chơi hết mình đi – Nhưng phải nói trước cho rõ, em muốn ghi nợ!
- Không vấn đề gì. – Cao Vũ nhún vai, cuối cùng cũng có một nét cười trên miệng.
Cái giá của chơi hết mình là người có tửu lượng quá kém sẽ say một lần nữa.
- Mau mau lên, cô gái lần trước lại đang uống rượu đấy!
- Thật hả? – Một đống người mắt tròn mắt dẹt, trong mắt sáng rực vẻ hiếu kỳ, như ong vỡ tổ ùa tới, thì thầm to nhỏ phía sau.
Không lâu sau, quả nhiên tiếng chuyện trò vẳng tới, câu được câu chăng.
- Anh Cao Vũ, anh lại giảm giá rẻ rẻ một chút cho em được không? – Uống say vẫn không quên mặc cả.
- Được! Nhưng em phải nói cho anh biết vì sao em tới đây uống rượu?
Xán Xán lại gục xuống:
- Không muốn nói…
- Giảm giá 70%?
Nghiến chặt răng, không đáp.
- 80%?
Có chút dao động.
- Thôi, không muốn nói thì thôi.
- Em nói em nói! – Xán Xán cuống quýt – Là anh Noãn Noãn… anh ấy… anh ấy… – Cô chưa quá say, mím chặt môi, khiến đôi môi đã hơi tấy càng đỏ lên. – Anh ấy hôn em… – Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi bay, bị tiếng nhạc át đi, khiến người nghe không rõ nét.
- Nghe thấy gì không? – Đằng sau dãy ghế bành, một đám nghe lỏm chụm đầu nghiêng tai hỏi nhau.
- Hình như anh trai cô ấy không đồng ý bọn họ quan hệ! – Tiểu Bạch vừa bị trừ lương nghe rất cẩn thận, nếu mà nắm được thóp của ông chủ, biết đâu có thể giữ lại được tháng lương này.
Anh trai cô ấy biết rõ ông chủ bất lực? Cả bọn râm ran bàn tán:
- Thế ông chủ nói sao?
- Nghe không rõ, hình như hỏi cô ấy có thích mình không?
- Thê’cô ây trả lời sao?
- Ờ… hình như nói thích ông chủ, nhưng không lừa được anh trai… Còn nói phải đi… đi… phải rồi! Chạy trốn! Bọn họ muốn chạy trốn!
- Wa wa! Thật dũng cảm! Vì tình quên mình, bọn họ thật là quá vĩ đại!
Kỳ thực Tiểu Bạch nghe được ít xít ra nhiều, câu chuyện của hai người vốn thế này cơ:
- Em thích anh ấy đúng không?
- Ơ… – Xán Xán lại uống một hụm rượu, loại rượu này được pha tuy rất ngọt nhưng vị rượu rất mạnh, một hớp gấp mấy lần những hớp rượu vin. Càng say tự nhiên càng to gan. – Nhưng mà anh Noãn Noãn… Anh ấy không bao giờ thích em… – Cô nói rồi trong ngực bức bối, lại chiêu một hớp rượu, ly cocktail nhanh chóng trơ đáy.
- Hết rồi! – Cô ngẩng đầu, mắt nhìn mông lung.
- Muốn nữa không? Anh bảo bọn họ làm cho em ly nữa.
- Không cần đâu, em tự đi lấy… – Cô nói rồi loạng choạng đứng dậy, khe khẽ kêu một tiếng, ôm lấy ngực, rồi say lịm đi.
- Ngốc ạ! – Trông cái người mà mình nhớ trong lòng như thế, Cao Vũ chau mày mà xót xa. – Chẳng biết giữ mình chút nào, chịu thiệt thì làm sao được? – Lời nói khe khẽ như là trách móc, hơn thế là cả xót thương.
Anh đứng dậy, nhè nhẹ ôm cô đứng lên. Lại nhẹ bâng rồi.
- Cái cô ngốc không bao giờ biết chăm lo cho bản thân.
Thốt ra câu ấy rồi anh bế cô lên sô-pha.
- Các cậu làm gì thế? Sau ghếsô-pha có két tiền sao?
Đang chụm đầu nghe lỏm, cả bọn giật mình đánh thót, lập tức rối rít đứng lên, có kẻ to gan tiến lên giơ nắm tay về phía anh:
- Ông chủ! Cô’ lên!
Lại có kẻ bước tới:
- Phải đó, ông chủ! Hai người nhất định sẽ thành công! Tình yêu có thể chiến thắng tất cả!
- Ông chủ, em không nói gì đâu… – Tiểu Bạch nước mắt rưng rưng bước tới - Cái tháng lương của em coi như là tiền mua sữa cho em bé về sau… Còn cả tháng sau nữa! Tiền lương tháng sau em cũng không lĩnh! – Không ngờ ông chủ ngày thường lạnh lùng vậy mà lại có một tình yêu kinh thiên động địa như thế, thật quá cảm động!
Cao Vũ mặt lạnh như tiền nhìn cậu chàng:
- Tôt lắm, làm khó cậu rồi.
- Cả tiền lương tháng này em cũng không cần, coi như… Quà mừng lễ thành hôn của anh chị.
- Cả em nữa! Cả em nữa! – Cả bọn tranh nhau rối rít bày tỏ niềm tôn kính với tình yêu vĩ đại tối cao.
- Mọi người đã có lòng như thê’ thì xin cảm ơn. – Nói rồi, anh bê’ Xán Xán đi lên lầu.
Phòng làm việc của Cao Vũ nằm trên lầu của Hành làng thời gian, nói là phòng làm việc, thực ra là một cái ổ nhỏ có giường, có điện, ngăn nắp nghiêm chỉnh.
Khi anh mở cửa ra, bế Xán Xán vào phòng, người nằm trong lòng anh quẫy quẫy mình, cánh tay níu chặt cổ anh.
Ngọn đèn trang nhã tỏa ánh vàng, chiếu lên gương mặt Xán Xán, in bóng mờ mờ trên hai mắt. Anh ngắm kỹ đường nét trên mặt cô, đến khi ánh mắt dừng lại nơi đôi môi mọng, anh bỗng lặng người.
- Anh ấy hôn em…
Câu nói như tiếng muỗi vo ve mãi bên tai anh, khiến cảm giác chất chứa trong lồng ngực càng lúc càng mạnh, lắng đọng đau buồn. Anh thấy bứt rứt đến khó chịu, cúi mình đặt cô nằm lên giường. Một cánh tay chợt túm lấy vạt áo anh.
- Đừng đi… – Xán Xán nhắm mắt, miệng rì rầm. – Đừng đi, đừng đi… – Nút áo ngực không biết từ khi nào đã bật ra một khuy, thấp thoáng vẻ thanh xuân, môi hồng mấp máy, mời gọi nồng nàn.
Đừng đi… đừng đi…
Âm thanh ấy như một lời ma mị giữ anh lại, anh cúi mình, cả thân hình cô ở dưới anh.
Với Cao Vũ, đây là cảm giác kỳ diệu trước giờ chưa từng có, lúc này, gương mặt họ kề nhau, môi dường như chạm môi, hơi thở hòa vào nhau mơn man trên hai khuôn mặt.
- Đừng đi…
Cô lại rên rỉ câu ấy, dường như gọi anh, cũng có lẽ… có lẽ thử xem?
Môi anh chạm vào trán cô, giữa hai hàng lông mày của cô, tiện đường lướt trên sông mũi…
- Đừng đi… anh Noãn Noãn…
Trong phòng lặng ngắt như tờ, độ cách âm tốt đến mức mọi thứ đều bị ngăn lại ở bên ngoài. Cũng như trái tim cô, mọi thứ khác đều bị đặt ra ngoài.
Âm thanh ấy vang lên, anh đứng ở cửa, nhìn lại lần cuối cùng, ánh mắt u tối mà tràn ngập âu yếm. Anh là một người không dễ động tâm, tình yêu trong mắt anh chỉ là cuộc vui theo đuổi nhau mà thôi, cho nên khi anh nhận ra mình dường như cũng thinh thích cô bé ngốc nghếch mà lương thiện, nhiệt tình này, anh đã chọn cách ra đi, muốn quên đi cái lần động tâm trong chớp mắt.
Nhưng anh nhận ra hoàn toàn không dễ dàng xóa bỏ như thê’ mỗi lần gặp cô, cứ cảm thấy tâm trạng thoải mái vui vẻ hẳn lên, cảm giác này trước chưa từng biết tới. Anh đã đùa cợt, đã mơ hồ, đã dằn vặt và cuối cùng khi hiểu rõ cảm tình của mình, thì mọi thứ không còn kịp nữa. Trái tim cô ấy đã có một người khác, không thể thay thế.
- Xán Xán, phải hạnh phúc nhé, biết không?
Một tiếng nói nhè nhẹ vang lại trong căn phòng, cửa đã đóng vào, lập tức trong phòng lại yên tĩnh tuyệt đối. Người nằm trên giường trở mình, một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, vẫn cứ rì rầm một câu:
- Đừng đi, anh Noãn Noãn…
Cô thở hối hả, tim đập thình thịch, tâm tư rối bời. Cái hôn của Triệu Noãn Noãn quá đột ngột, đột ngột đến mức cô không biết nghĩ sao nữa, đột ngột đến mức cô không kịp chuẩn bị, cứ thế hoảng hốt bỏ chạy.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, nhưng mà trong hoàn cành này, là với người không nên hôn. Trong lòng bất giác giật thột, lời nói vừa rồi của anh rành rành vang trong tai cô.
- Anh không hề thích em. Anh không hề thích em. Anh không hề thích em…
Không thích? Không thích sao vẫn hôn cô? Chẳng lẽ cô luôn luôn sai lầm, thực ra anh chỉ… đang chơi cô?
- Không đời nào! – Thần hộ vệ tình yêu từ đâu nhảy xổ ra bên tai phải. – Xán Xán, chắc chắn anh ấy thích cậu nên mới hôn cậu!
- Đô’ ngôc! – Thần phá hoại tình yêu nhảy ùa ra bên tai trái. – Anh ta đã nói rõ là không thích cậu, cậu đừng mơ!
Trên đầu các vị thần hào quang lấp lánh:
- Cậu mới ngốc! Đàn ông nói chả câu nào đáng tin! Hành động mới có thể chứng tỏ anh ta thực lòng.
- Ý cậu nói hành động của nửa dưới cơ thể hả?
Thần hộ vệ tình yêu thanh khiết đỏ lựng mặt:
- Đồ yêu quái! Sao cậu nghĩ bẩn thỉu tồi tệ thế?
- Xí! Ra bộ thanh cao! Thời nay không chuộng gái đồng trinh nữa rồi.
- Cậu muốn khiêu khích hả? – Thần hộ vệ tình yêu vén váy trắng tinh, sẵn sàng nghênh chiến.
- Nhào vào đi! Ai sợ ai!
- Được lắm! – Rốt cuộc Xán Xán nổi giận – Khiêu cái gì mà khiêu? Hòa bình ổn định hiểu không hả?
Wa!… Hai vị thần biến mât. Chỉ còn lại Xán Xán với vấn đề của mình.
* * *
Đêm đã khuya, đèn đóm trên đường nối nhau tắt lịm, chỉ còn lại những vì sao lấp lánh trên không gian mênh mông. Trong PUB Hành lang thời gian tiếng nổi như cồn, màn đêm vừa được vén lên. Trong một góc bị ánh sáng bỏ quên, một bóng người ngồi bê trễ, ly thủy tinh trong tay lấp lánh màu đồ uống, ngón tay nhịp nhè nhẹ, ánh mắt xa xăm.
- Thưa ông chủ, có người tìm anh. – Trông vẻ người này có gì đó kỳ lạ.
- Không gặp.
Câu đáp dứt khoát, người kia hẫng ra:
- Nhưng mà…
- Nói không gặp là không gặp, được chứ? – Hôm nay tâm trạng anh không vui, khẩu khí nặng nề.
Người kia thè lưỡi sợ hãi lui đi, đến bên người mặc áo trắng đứng ở đó không xa, khe khẽ nói:
- Tiểu Bạch, tớ thắng rồi, đưa tiền đây!
Tiểu Bạch sa sầm mặt đưa tiền cho người này, song vẫn nuối tiếc, không phục:
- Ông chủ nói gì? Sao tớ lại thua?
- Ông chủ nói không gặp, tớ dám nói ngoa à?
- Cậu có nói với ông chủ là ai tới tìm không?
- Cậu quá ngốc đấy! Nếu ông chủ biết là người phụ nữ lần trước lại tới tìm, thì có thể không điên lên được không? Bọn mình sớm mâ’t việc là cái chắc! – Người này khinh khỉnh lườm Tiểu Bạch.
- Cậu này gian thật! Cậu dám cược nếu ông chủ biết là cô ấy nhâ’t định sẽ gặp chứ!
- Cậu nghĩ là ông chủ cũng ngốc như cậu sao? Nếu bạn gái cậu biết cậu liệt dương, cậu dám gặp cô ấy không?
Nói rồi cả hai cùng ngẩn người. Sau đó cùng cười sặc sụa, cười bật nước miếng. Liệt dương? Liệt dương! Ha ha ha ha ha…
- Hai người cười cái gì?
Từ xa xa nhìn thấy hai nhân viên ở quầy bar chụm đầu ghé tai, thầm thì to nhỏ, rồi cười sằng sặc không dứt, Cao Vũ cũng phần nào đoán ra họ đang nói gì.
- Ông chủ! – Hai người đang cười đến vỡ bụng lập tức cứng đơ mặt:
- Không… không có gì… Bọn em không cười anh… Ui da!
Tiều Bạch ấp a ấp úng nói xong liền bị người bên cạnh đá ngầm cho một cái rõ đau.
Cao Vũ nhíu m
ày:
- Thế hả? Nói cho tôi ngh e đi, nghe mà tôi cũng cười thì sẽ trả thêm lương cho mấy cậu.
Hai cậu chàng đều chưng hửng, lí nhí:
- Ông chủ ơi, nếu nghe mà khóc thì có bị cắt lương không ạ?
- Không cắt.
Hai người thở phào một hơi dài.
- Cũng không thưởng.
Wa wa, trái tim bé nhỏ thâ’t vọng võ lả tả.
- Ông chủ à, cho chúng tôi thương lượng là không nói được không?
- Cũng được, vậy tôi cũng bàn với các cậu là lương tháng này không trả được không?
Hai cậu chàng đau khổ nhìn nhau, đành ấp úng tường thuật lại sự việc.
Cao Vũ nghe được một nửa câu chuyện đã biết người tới tìm mình là ai, anh gạt cậu nhân viên ra. Khi anh xông tới được trước mặt Xán Xán thì cô đang ngồi ngây ra với cốc nước đặt trên bàn, ánh đèn mờ tỏ mà lấp lánh vừa vặn che đôi môi sưng mọng của cô, chỉ thấp thoáng lướt qua lướt lại cảm giác tê dại trên môi. Cô đang nói với bản thân mình.
- Sao em một mình tới đây? – Cao Vũ chạy tới, ngồi xuống bên cô.
Xán Xán không đáp, chỉ chăm chắm vào ly nước, chất pha lê của cái ly long lanh lóa mắt, lay động rạng rỡ kích thích vào mắt cô.
- Xán Xán!
Cuối cùng cô cũng giật mình:
- Dạ?
Cao Vũ xót ruột lắc đầu:
- Em đến làm gì?
Làm gì? Xán Xán cúi đầu nghĩ một hồi, chợt ngẩng lên, ánh mắt kiên định:
- Em muốn uống rượu!
Cặp lông mày sắc nét có chút nhăn nhó, chăm chú quan sát gương mặt cô, sau đó ánh mắt dừng trên môi cô, ánh mắt anh tối lại:
- Muôn uống gì?
- Có gì mạnh thì mang ra đây!
Khẩu khí rất đĩnh đạc, Cao Vũ nhếch môi:
- Tiểu Bạch, pha một ly cocktail, loại mạnh vào.
- Ơ… – Tiểu Bạch bị cắt lương một tháng nhún vai khó hiểu, đi pha rượu.
Mẹ ơi! Từ nay chẳng dám đánh cược sau lưng ông chủ nữa đâu! Mâ’t cả mạng chứ chẳng chơi!
Ly thủy tinh chứa châ’t lỏng màu đỏ trong veo được mang tới, trên mặt còn cắm một lát chanh, nhìn là biết có vị chanh.
Xán Xán chau mày:
- Cái này rất mạnh sao? – Cô đang cần mượn rượu để đầu óc quên hết đi, tốt nhất là ngày mai tỉnh lại tất cả lại như bình thường.
Cao Vũ gật đầu:
- Loại mạnh nhâ’t đây.
Xán Xán nâng ly rượu, vừa định uống lại có phần do dự:
- Càng mạnh… càng đắt hả?
Cao Vũ lắc đầu:
- Yên tâm…
Thế là cô yên tâm mạnh dạn uổng một hớp, râ’t ngọt!
- Anh sẽ giảm cho em 80%.
- Bụp… – Một hớp rượu phun vào áo sơ-mi của Cao Vũ.
- Xin… em xin lỗi… – Phần vì xót của, phần vì thấy có lỗi, đúng là chó cắn áo rách.
- Không vâ’n đề gì. – Cao Vũ thản nhiên xua tay.
- Tiền giặt áo tính luôn vào tiền rượu là được.
Anh được lắm! Rất được! Quá được!
- Trả thì trả! – Nhận hai cú trời giáng, Xán Xán cuối cùng quyết định chơi hết mình đi – Nhưng phải nói trước cho rõ, em muốn ghi nợ!
- Không vấn đề gì. – Cao Vũ nhún vai, cuối cùng cũng có một nét cười trên miệng.
Cái giá của chơi hết mình là người có tửu lượng quá kém sẽ say một lần nữa.
- Mau mau lên, cô gái lần trước lại đang uống rượu đấy!
- Thật hả? – Một đống người mắt tròn mắt dẹt, trong mắt sáng rực vẻ hiếu kỳ, như ong vỡ tổ ùa tới, thì thầm to nhỏ phía sau.
Không lâu sau, quả nhiên tiếng chuyện trò vẳng tới, câu được câu chăng.
- Anh Cao Vũ, anh lại giảm giá rẻ rẻ một chút cho em được không? – Uống say vẫn không quên mặc cả.
- Được! Nhưng em phải nói cho anh biết vì sao em tới đây uống rượu?
Xán Xán lại gục xuống:
- Không muốn nói…
- Giảm giá 70%?
Nghiến chặt răng, không đáp.
- 80%?
Có chút dao động.
- Thôi, không muốn nói thì thôi.
- Em nói em nói! – Xán Xán cuống quýt – Là anh Noãn Noãn… anh ấy… anh ấy… – Cô chưa quá say, mím chặt môi, khiến đôi môi đã hơi tấy càng đỏ lên. – Anh ấy hôn em… – Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi bay, bị tiếng nhạc át đi, khiến người nghe không rõ nét.
- Nghe thấy gì không? – Đằng sau dãy ghế bành, một đám nghe lỏm chụm đầu nghiêng tai hỏi nhau.
- Hình như anh trai cô ấy không đồng ý bọn họ quan hệ! – Tiểu Bạch vừa bị trừ lương nghe rất cẩn thận, nếu mà nắm được thóp của ông chủ, biết đâu có thể giữ lại được tháng lương này.
Anh trai cô ấy biết rõ ông chủ bất lực? Cả bọn râm ran bàn tán:
- Thế ông chủ nói sao?
- Nghe không rõ, hình như hỏi cô ấy có thích mình không?
- Thê’cô ây trả lời sao?
- Ờ… hình như nói thích ông chủ, nhưng không lừa được anh trai… Còn nói phải đi… đi… phải rồi! Chạy trốn! Bọn họ muốn chạy trốn!
- Wa wa! Thật dũng cảm! Vì tình quên mình, bọn họ thật là quá vĩ đại!
Kỳ thực Tiểu Bạch nghe được ít xít ra nhiều, câu chuyện của hai người vốn thế này cơ:
- Em thích anh ấy đúng không?
- Ơ… – Xán Xán lại uống một hụm rượu, loại rượu này được pha tuy rất ngọt nhưng vị rượu rất mạnh, một hớp gấp mấy lần những hớp rượu vin. Càng say tự nhiên càng to gan. – Nhưng mà anh Noãn Noãn… Anh ấy không bao giờ thích em… – Cô nói rồi trong ngực bức bối, lại chiêu một hớp rượu, ly cocktail nhanh chóng trơ đáy.
- Hết rồi! – Cô ngẩng đầu, mắt nhìn mông lung.
- Muốn nữa không? Anh bảo bọn họ làm cho em ly nữa.
- Không cần đâu, em tự đi lấy… – Cô nói rồi loạng choạng đứng dậy, khe khẽ kêu một tiếng, ôm lấy ngực, rồi say lịm đi.
- Ngốc ạ! – Trông cái người mà mình nhớ trong lòng như thế, Cao Vũ chau mày mà xót xa. – Chẳng biết giữ mình chút nào, chịu thiệt thì làm sao được? – Lời nói khe khẽ như là trách móc, hơn thế là cả xót thương.
Anh đứng dậy, nhè nhẹ ôm cô đứng lên. Lại nhẹ bâng rồi.
- Cái cô ngốc không bao giờ biết chăm lo cho bản thân.
Thốt ra câu ấy rồi anh bế cô lên sô-pha.
- Các cậu làm gì thế? Sau ghếsô-pha có két tiền sao?
Đang chụm đầu nghe lỏm, cả bọn giật mình đánh thót, lập tức rối rít đứng lên, có kẻ to gan tiến lên giơ nắm tay về phía anh:
- Ông chủ! Cô’ lên!
Lại có kẻ bước tới:
- Phải đó, ông chủ! Hai người nhất định sẽ thành công! Tình yêu có thể chiến thắng tất cả!
- Ông chủ, em không nói gì đâu… – Tiểu Bạch nước mắt rưng rưng bước tới - Cái tháng lương của em coi như là tiền mua sữa cho em bé về sau… Còn cả tháng sau nữa! Tiền lương tháng sau em cũng không lĩnh! – Không ngờ ông chủ ngày thường lạnh lùng vậy mà lại có một tình yêu kinh thiên động địa như thế, thật quá cảm động!
Cao Vũ mặt lạnh như tiền nhìn cậu chàng:
- Tôt lắm, làm khó cậu rồi.
- Cả tiền lương tháng này em cũng không cần, coi như… Quà mừng lễ thành hôn của anh chị.
- Cả em nữa! Cả em nữa! – Cả bọn tranh nhau rối rít bày tỏ niềm tôn kính với tình yêu vĩ đại tối cao.
- Mọi người đã có lòng như thê’ thì xin cảm ơn. – Nói rồi, anh bê’ Xán Xán đi lên lầu.
Phòng làm việc của Cao Vũ nằm trên lầu của Hành làng thời gian, nói là phòng làm việc, thực ra là một cái ổ nhỏ có giường, có điện, ngăn nắp nghiêm chỉnh.
Khi anh mở cửa ra, bế Xán Xán vào phòng, người nằm trong lòng anh quẫy quẫy mình, cánh tay níu chặt cổ anh.
Ngọn đèn trang nhã tỏa ánh vàng, chiếu lên gương mặt Xán Xán, in bóng mờ mờ trên hai mắt. Anh ngắm kỹ đường nét trên mặt cô, đến khi ánh mắt dừng lại nơi đôi môi mọng, anh bỗng lặng người.
- Anh ấy hôn em…
Câu nói như tiếng muỗi vo ve mãi bên tai anh, khiến cảm giác chất chứa trong lồng ngực càng lúc càng mạnh, lắng đọng đau buồn. Anh thấy bứt rứt đến khó chịu, cúi mình đặt cô nằm lên giường. Một cánh tay chợt túm lấy vạt áo anh.
- Đừng đi… – Xán Xán nhắm mắt, miệng rì rầm. – Đừng đi, đừng đi… – Nút áo ngực không biết từ khi nào đã bật ra một khuy, thấp thoáng vẻ thanh xuân, môi hồng mấp máy, mời gọi nồng nàn.
Đừng đi… đừng đi…
Âm thanh ấy như một lời ma mị giữ anh lại, anh cúi mình, cả thân hình cô ở dưới anh.
Với Cao Vũ, đây là cảm giác kỳ diệu trước giờ chưa từng có, lúc này, gương mặt họ kề nhau, môi dường như chạm môi, hơi thở hòa vào nhau mơn man trên hai khuôn mặt.
- Đừng đi…
Cô lại rên rỉ câu ấy, dường như gọi anh, cũng có lẽ… có lẽ thử xem?
Môi anh chạm vào trán cô, giữa hai hàng lông mày của cô, tiện đường lướt trên sông mũi…
- Đừng đi… anh Noãn Noãn…
Trong phòng lặng ngắt như tờ, độ cách âm tốt đến mức mọi thứ đều bị ngăn lại ở bên ngoài. Cũng như trái tim cô, mọi thứ khác đều bị đặt ra ngoài.
Âm thanh ấy vang lên, anh đứng ở cửa, nhìn lại lần cuối cùng, ánh mắt u tối mà tràn ngập âu yếm. Anh là một người không dễ động tâm, tình yêu trong mắt anh chỉ là cuộc vui theo đuổi nhau mà thôi, cho nên khi anh nhận ra mình dường như cũng thinh thích cô bé ngốc nghếch mà lương thiện, nhiệt tình này, anh đã chọn cách ra đi, muốn quên đi cái lần động tâm trong chớp mắt.
Nhưng anh nhận ra hoàn toàn không dễ dàng xóa bỏ như thê’ mỗi lần gặp cô, cứ cảm thấy tâm trạng thoải mái vui vẻ hẳn lên, cảm giác này trước chưa từng biết tới. Anh đã đùa cợt, đã mơ hồ, đã dằn vặt và cuối cùng khi hiểu rõ cảm tình của mình, thì mọi thứ không còn kịp nữa. Trái tim cô ấy đã có một người khác, không thể thay thế.
- Xán Xán, phải hạnh phúc nhé, biết không?
Một tiếng nói nhè nhẹ vang lại trong căn phòng, cửa đã đóng vào, lập tức trong phòng lại yên tĩnh tuyệt đối. Người nằm trên giường trở mình, một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, vẫn cứ rì rầm một câu:
- Đừng đi, anh Noãn Noãn…
Tác giả :
Vệ Sơ Lãng