Chúng Mình Lấy Nhau Đi
Quyển 1 - Chương 1: Đến cục dân chính, chúng mình lấy nhau đi! Chín tệ, em mời anh!
- Hả? – Triệu Noãn Noãn bị câu hỏi này làm cho đầu óc rối loạn, ngẩn ngơ một lúc lâu mới ấp úng đáp: – Có chứ… - Ở thành phố chứ?
- Lạy hồn, nhà anh em tới bao nhiêu lần rồi, đương nhiên ở thành phố còn gì!
Đừng nói thừa, em hỏi cái gì anh đáp cái đấy thôi! – Tô Xán Xán tuôn thêm một tràng mắng nhiếc – Có hai phòng một sảnh không?
Ba phòng hai sảnh…
- Có xe riêng không?
-Có…
-Đời mới không?
- BMW…
Tốt! – Tô Xán Xán thở phào quát to. – Thu nhập hàng năm bao nhiêu?
- Hả…? – Mặt Triệu Noãn Noãn nhăn nhúm, Tô Xán Xán hôm nay uống nhầm thuốc thì phải? – Không biết, còn phải xem đóng góp với công ty ra sao.
- Có hai mươi vạn không?
- Cái này chắc chắc có…
- Triệu Noãn Noãn, em lại hỏcanh một câu. – Giọng Tô Xán Xán đột nhiên trở nên nghiêm túc.
- Được, em hỏi đi.
- Anh khẳng định anh là GAY chứ?
- Tô Xán Xán, hôm nay có uống nhầm thuốc gì hả? – Triệu Noãn Noãn nhịn không nổi, anh nhìn người đàn ông đang nằm ngủ bên cạnh, mặt đỏ lên, nói quả quyết. – Đúng, anh khẳng định.
- Tốt! – Giọng Tô Xán Xán còn quả quyết hơn anh. – Triệu Noãn Noãn, hai mươi phút nữa anh phải có mặt ở cổng hội trường Tất Thắng bên cạnh đường Nhân Dân, mang theo chứng minh thư và khai sinh cùa anh, nếu không cả đời anh sẽ không gặp lại em đâu đây. Bye bye!
Nói rổi, Tô Xán Xán cúp máy.
Cô còn 6 tiếng 45 phút nữa, không phải vội!
Cùng lúc ây, Triệu Noãn Noãn nghe tràng tút… tút… tút… dài trong điện thoại, cả người như hóa đá. ( )
- Cưng ơi, sao vậy? – Bỗng nhiên một cánh tay dàiii vươn ra từ trong chăn, ôm riết lấy cổ Triệu Noãn Noãn, liền đó đôi môi mỏng êm ái gắn chặt lên má anh, chiếc lưỡi mềm dịu dàng liếm lên vành tai mẫn cảm, đôi mắt phượng mơ màng đắm đuối nhìn gương mặt đang thất kinh của Triệu Noãn Noãn.
Triệu Noãn Noãn đỏ bừng mặt, dường như nhớ ra việc gì đó, ngồi phắt dậy vớ lấy chiếc sơ-mi bên cạnh:
- Phải ra ngoài!
- Sao vậy, cưng? – Bàn tay Cao Vũ tuy không vạm vỡ nhưng rất chắc nắm chặt lấy tay áo anh, thở khe khẽ bên tacanh.
- Không có gì… – Triệu Noãn Noãn không vui, chau mày rồi kêu lên. – Không xong, không xong rồi! Mình mà không đến thì cô ấy sẽ đi chết mất! – Nói rồi nhân lúc Cao Vũ lỏng tay, thoát ngay khỏi anh ta, vội vã mặc quần áo chỉnh tề, rất nhanh tìm ra chứng minh thư và giấy khai sinh, lao như tên bắn khỏi cửa.
Trước khi đi không quên dặn Cao Vũ vẫn nằm trên giường:
- Đi sau nhớ khóa cửa cẩn thận nhé! – Dứt lời, người đã mất hút.
Nhìn theo bóng anh, người nằm trên giường nhếch môi khe khẽ.
* * *
20 phút sau.
Tô Xán Xán nóng ruột đi đi lại lại trước cửa Hội trường Tất Thắng, một chiếc BMW màu ngọc dừng trước cô, cửa xe bị mở ra vội vã, Triệu Noãn Noãn hớt hơ hớt hải từ trong xe xông ra, ôm choàng lấy vai Tô Xán Xán:
Xán Xán, em sao rồi? Gặp chuyện gì hả? Em đừng có nghĩ quẩn, việc khó thế nào cũng có cách giải quyết, chết không phải là cách đâu…
- Câm miệng! Anh mới đáng chết thì có! – Tô Xán Xán không nhịn dược, cắt ngang lời.
Sao? – Triệu Noãn Noãn thêm một lần đơ người. – Chẳng phải em nói anh không có mặt thì sẽ không bao giờ gặp lại em sao? Em không tìm tới cái chết thì đi làm gì?
Hụp! – Trán Noãn Noãn bị gõ kêu cácbụp. – Đồ chết tiệt, em chết bao giờ được!
- Thế mới sáng sớm em gọi anh ra đây làm gì? – Lúc này Triệu Noãn phát cáu, anh vừa phải thiệt thòi để lại Cao Vũ ở nhà…
- Kết hôn thôi! – Tô Xán Xán quát to một tiếng khiến người đi đường ngoái lại nhìn. – Triệu Noãn Noãn, chúng mình lấy nhau đi! Có 9 tệ, em mời anh!
Triệu Noãn Noãn cứng đơ người.
Đừng ngẩn ra thế, chị đây còn phải mời lần nữa sao? Đi mau nào!
- Lạy hồn, nhà anh em tới bao nhiêu lần rồi, đương nhiên ở thành phố còn gì!
Đừng nói thừa, em hỏi cái gì anh đáp cái đấy thôi! – Tô Xán Xán tuôn thêm một tràng mắng nhiếc – Có hai phòng một sảnh không?
Ba phòng hai sảnh…
- Có xe riêng không?
-Có…
-Đời mới không?
- BMW…
Tốt! – Tô Xán Xán thở phào quát to. – Thu nhập hàng năm bao nhiêu?
- Hả…? – Mặt Triệu Noãn Noãn nhăn nhúm, Tô Xán Xán hôm nay uống nhầm thuốc thì phải? – Không biết, còn phải xem đóng góp với công ty ra sao.
- Có hai mươi vạn không?
- Cái này chắc chắc có…
- Triệu Noãn Noãn, em lại hỏcanh một câu. – Giọng Tô Xán Xán đột nhiên trở nên nghiêm túc.
- Được, em hỏi đi.
- Anh khẳng định anh là GAY chứ?
- Tô Xán Xán, hôm nay có uống nhầm thuốc gì hả? – Triệu Noãn Noãn nhịn không nổi, anh nhìn người đàn ông đang nằm ngủ bên cạnh, mặt đỏ lên, nói quả quyết. – Đúng, anh khẳng định.
- Tốt! – Giọng Tô Xán Xán còn quả quyết hơn anh. – Triệu Noãn Noãn, hai mươi phút nữa anh phải có mặt ở cổng hội trường Tất Thắng bên cạnh đường Nhân Dân, mang theo chứng minh thư và khai sinh cùa anh, nếu không cả đời anh sẽ không gặp lại em đâu đây. Bye bye!
Nói rổi, Tô Xán Xán cúp máy.
Cô còn 6 tiếng 45 phút nữa, không phải vội!
Cùng lúc ây, Triệu Noãn Noãn nghe tràng tút… tút… tút… dài trong điện thoại, cả người như hóa đá. ( )
- Cưng ơi, sao vậy? – Bỗng nhiên một cánh tay dàiii vươn ra từ trong chăn, ôm riết lấy cổ Triệu Noãn Noãn, liền đó đôi môi mỏng êm ái gắn chặt lên má anh, chiếc lưỡi mềm dịu dàng liếm lên vành tai mẫn cảm, đôi mắt phượng mơ màng đắm đuối nhìn gương mặt đang thất kinh của Triệu Noãn Noãn.
Triệu Noãn Noãn đỏ bừng mặt, dường như nhớ ra việc gì đó, ngồi phắt dậy vớ lấy chiếc sơ-mi bên cạnh:
- Phải ra ngoài!
- Sao vậy, cưng? – Bàn tay Cao Vũ tuy không vạm vỡ nhưng rất chắc nắm chặt lấy tay áo anh, thở khe khẽ bên tacanh.
- Không có gì… – Triệu Noãn Noãn không vui, chau mày rồi kêu lên. – Không xong, không xong rồi! Mình mà không đến thì cô ấy sẽ đi chết mất! – Nói rồi nhân lúc Cao Vũ lỏng tay, thoát ngay khỏi anh ta, vội vã mặc quần áo chỉnh tề, rất nhanh tìm ra chứng minh thư và giấy khai sinh, lao như tên bắn khỏi cửa.
Trước khi đi không quên dặn Cao Vũ vẫn nằm trên giường:
- Đi sau nhớ khóa cửa cẩn thận nhé! – Dứt lời, người đã mất hút.
Nhìn theo bóng anh, người nằm trên giường nhếch môi khe khẽ.
* * *
20 phút sau.
Tô Xán Xán nóng ruột đi đi lại lại trước cửa Hội trường Tất Thắng, một chiếc BMW màu ngọc dừng trước cô, cửa xe bị mở ra vội vã, Triệu Noãn Noãn hớt hơ hớt hải từ trong xe xông ra, ôm choàng lấy vai Tô Xán Xán:
Xán Xán, em sao rồi? Gặp chuyện gì hả? Em đừng có nghĩ quẩn, việc khó thế nào cũng có cách giải quyết, chết không phải là cách đâu…
- Câm miệng! Anh mới đáng chết thì có! – Tô Xán Xán không nhịn dược, cắt ngang lời.
Sao? – Triệu Noãn Noãn thêm một lần đơ người. – Chẳng phải em nói anh không có mặt thì sẽ không bao giờ gặp lại em sao? Em không tìm tới cái chết thì đi làm gì?
Hụp! – Trán Noãn Noãn bị gõ kêu cácbụp. – Đồ chết tiệt, em chết bao giờ được!
- Thế mới sáng sớm em gọi anh ra đây làm gì? – Lúc này Triệu Noãn phát cáu, anh vừa phải thiệt thòi để lại Cao Vũ ở nhà…
- Kết hôn thôi! – Tô Xán Xán quát to một tiếng khiến người đi đường ngoái lại nhìn. – Triệu Noãn Noãn, chúng mình lấy nhau đi! Có 9 tệ, em mời anh!
Triệu Noãn Noãn cứng đơ người.
Đừng ngẩn ra thế, chị đây còn phải mời lần nữa sao? Đi mau nào!
Tác giả :
Vệ Sơ Lãng