Chứng Kiến Thần Thám
Chương 1: Cẩu nam nhân
Edit: Cải Trắng
Quyển 1: Mặt nạ cẩu tình nhân
[ Q1 ] Chương 1: Cẩu nam nhân.
Hôm nay thời tiết thật sự rất đẹp, rốt cuộc thì nửa tháng mưa triền miên cũng chấm dứt, từ sáng sớm những ánh mặt trời rực rỡ đã chiếu xuống từng ngóc ngách của thành phố, chỉ đáng tiếc là, thời tiết tươi đẹp như thế này cũng không thể khiến nội tâm Chúc An Sinh ấm áp nổi.
Chúc An Sinh quả thật không nghĩ tới, trong một ngày đẹp trời như này mà cô lại nhận được một vụ về vấn đế rắc rối của người vợ trước.
Chúc An Sinh lạnh lùng nhìn ba người trước mặt mình, hai người phụ nữ kia đã sớm tóc tai bù xù như quỷ. Có thể thấy trên mặt người phụ nữ kia còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô, đặc biệt ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn bạc vô cùng giản dị. Khi Chúc An Sinh tới nơi, người phụ nữ kia vẫn còn chưa dừng khóc, một giọt lại một giọt, như những viên ngọc rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay, rơi xuống đất, tất cả đều rối tinh rối mù.
Im lặng nhìn qua một lượt tình huống hiện tại, ánh mắt Chúc An Sinh có hơi dao động, nhưng khi cô nhìn về phía người đàn ông đang im lặng đứng một bên, ánh mắt lại trở nên vô cùng sắc bén.
" Anh chắc hẳn là, kẻ đầu sỏ gây nên tình trạng này đi, thế nào, để hai người phụ nữ đánh nhau vì anh như này, anh vừa lòng chưa? "
Thanh âm của Chúc An Sinh lạnh lùng, tựa như xung quanh đang là hầm băng vậy, người đàn ông kia thấy Chúc An Sinh châm chọc mình như vậy cũng không cãi lại được, chỉ biết cúi đầu không nói.
Biểu hiện của người đàn ông bị người phụ nữ trẻ tuổi hơn kia nhìn thấy được, ngay sau đó ánh mắt ả hung ác chuyển hướng sang công kích Chúc An Sinh: " Tôi nói đồng chí cảnh sát như vậy là không được, cô đang vô duyên vô cớ vu khống đấy. Tôi nói cho cô biết, tôi báo cảnh sát chính là để các người bắt người phụ nữ điên này lại. Tôi còn chưa tố cáo tội của cô ta đâu, tự ý xông vào nhà riêng, lại còn đả thương người, điều đó cô không nhìn thấy sao, có phải hay không mắt cảnh sát mấy người bị mù rồi đi. Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám chần chừ không bắt người phụ nữ này tôi sẽ khiếu nại mấy người đó, cô tin không? "
" A. " Bộ dáng Chúc An Sinh vô cùng bình tĩnh nghe người phụ nữ đó nói, cho tới khi ả nói xong cô mới cười lạnh một tiếng: " Tự ý xông vào nhà riêng, cố ý đả thương người, đúng là có kiến thức luật cao đấy, vậy cô có biết không, theo điều luật của < Cảnh sát nhân dân Trung Hoa > điều 35 còn có quy định, nếu người dân cố ý vũ nhục người thi hành công vụ, có thể giao cho ban an ninh xử lý, tất cả những gì cô nói tôi đều có bản ghi chép, cô có muốn giờ cùng tôi đi tới đồn công an một chuyến không? "
Chúc An Sinh nói xong còn mỉm cười một cái, đôi mắt sáng ngời, điều này làm cho đồng nghiệp Cao Bằng Phi bên cạnh xuân tâm nhộn nhạo.
Cao Bằng Phi cảm thấy Chúc An Sinh có thể dùng hai từ hoàn mỹ để hình dung, tốt nghiệp học viện cảnh sát, còn đạt tới học vị thạc sĩ, càng không thể tin được nữa là, hắn nghe nói năm đó số điểm cô thi vào đại học có thể được xét tuyển vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, vậy mà Chúc An Sinh lại một lòng hướng về học viện cảnh sát, xem ra cô rất thích làm cảnh sát, chỉ là hiện tại sao Chúc An Sinh lại làm việc ở một đồn công an nho nhỏ như này bọn họ quả thực không hiểu được.
Mà bên kia, ả vừa rồi còn vênh váo uy hiếp Chúc An Sinh giờ lại bị cô đáp trả như vậy, lập tức ngậm miệng không dám nhiều lời.
Chúc An Sinh không có hơi đâu quan tâm tới ả, cô tiếp tục quay đầu nói chuyện với người đàn ông đang đứng im lặng kia.
" Bây giờ sao đây? Chuyện tới nước này rồi mà anh còn định kệ hả? Hãy nhìn hai người phụ nữ này đi, xem hai người này chật vật như thế nào, chính là vì anh có biết không, ở chỗ này, người mất mặt nhất chính là anh đấy. "
" Cô không hiểu. " Người đàn ông kia rốt cuộc cũng mở miệng: " Tôi cùng Tố Phân sớm đã không còn tình cảm với nhau, còn Mẫn Lan, tôi thực sự yêu cô ấy. "
Lời nói người đàn ông kia vừa thốt ra, làm cho biểu cảm trên mặt hai người phụ nữ đều thay đổi, người lộ ra nụ cười tươi kia chính là người vừa uy hiếp cô – Mẫn Lan, còn người che mặt khóc kia chính là Tố Phân.
Ánh mắt Chúc An Sinh tràn ngập lửa giận, cô không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
" Hừm. Anh thế mà không biết xấu hổ nói ra từ " yêu " này sao? " Chúc An Sinh cảm thấy cô như đang được nghe chuyện nực cười nhất thế gian này: " Anh biết không, tôi không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì. "
Chúc An Sinh nói xong liền cầm lấy bàn tay Tố Phân, chiếc nhẫn bạc giản dị ngay lập tức lộ ra trước mắt mọi người.
" Anh nhìn xem đi, mở to đôi mắt ra mà nhìn cho kỹ! Chiếc nhẫn này là sao? Nhìn vào nó một cái, sẽ thấy nó bình thường, nó chỉ là món đồ rẻ tiền, thậm chí còn không có ánh kim, nó còn rẻ hơn so với một cốc rượu anh uống trong bar, mà có khi anh cũng đã quên, khi anh đeo cho cô ấy chiếc nhẫn này anh cũng đâu có nói anh sẽ yêu người con gái khác tên Mẫn Lan. "
" Anh không thấy cô ấy rất tiều tụy sao, nhưng dù nửa điểm thôi cô ấy vẫn ăn đứt người như Mẫn Lan. "
Chúc An Sinh chán ghét liếc mắt nhìn qua chiếc vòng cổ xinh đẹp của Mẫn Lan, cuối cùng buông tay Tố Phân ra, Chúc An Sinh không biết cô sẽ giúp được gì cho Tố Phân, nhưng cô cũng tới bên cạnh nhẹ nhàng an ủi cô ấy: " Một người muốn sống tốt, quan trọng không phải là dựa vào cái gì, cứ yêu lấy bản thân mình là được. "
Dứt lời cô cảm thấy chuyện này như vậy là giải quyết xong rồi, cô chỉ có thể làm tới như vậy thôi, không có ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác, trừ khi chính bản thân họ muốn thay đổi, Chúc An Sinh luôn cho rằng như vậy. Cuối cùng cô và Cao Bằng Phi còn ở lại dạy dỗ Mẫn Lan một lúc, sau đó bọn họ mới rời đi.
Chỉ là tới cuối cùng Chúc An Sinh vẫn không hiểu, trên thế giới này sao lại có loại người đã phá hoại hạnh phúc của người ta còn đi công khai cho bàn dân thiên hạ nhìn được?
Lúc trên đường về đồn công an cô đã hỏi Cao Bằng Phi một câu như vậy, nhưng hắn cũng không trả lời được.
" Nói tới trở về, lão Lưu có nói với tôi rằng, chúng ta ở cái đồn này chính là thảm nhất, mấy năm rồi tới hiện tại tôi mới hiểu được lời của lão Lưu, mỗi ngày đều xử lý mấy vụ án vớ vẩn, làm cảnh sát cũng thật buồn chán. Mà An Sinh, cô cũng thật lợi hại, lời cô nói làm cho tên tra nam* kia sửng sốt, người không biết còn tưởng cô là người thân của bọn họ, biết rõ họ như vậy. "
Tra nam: Người đàn ông cặn bã.
Cao Bằng Phi nhịn không được nói hết ra, rõ ràng hôm nay tâm tình hắn cũng không tồi, nhưng sáng sớm ra gặp loại tình huống này, là ai cũng sẽ không cao hứng nổi, hắn còn nhớ rõ hình dáng Chúc An Sinh lúc dạy dỗ người đàn ông kia, bộ dáng vô cùng uy phong, lập tức mặt mày liền hớn hở.
Chúc An Sinh nghe xong cười chua xót, cần gì phải biết rõ chứ, cô chỉ cần nhìn bộ dạng của hai người phụ nữ kia cũng hiểu đại khái tình huống rồi, huống chi loại chuyện này còn ít sao?
Chỉ là Chúc An Sinh không nghĩ tới, cô học về suy luận phân tích hành vi vậy mà giờ lại áp dụng vào tình huống này.
Nghĩ muốn nản, Chúc An Sinh cảm thấy hơi buồn, cô hạ cửa kính xe xuống, làn gió lạnh nhanh chóng ùa vào, tóc cô lập tức bay lung tung, tâm tư cô cũng khá hơn một chút.
Lời Cao Bằng Phi nói có phần đúng, cô từ bỏ các trường đại học nổi tiếng để học ở một học viện cảnh sát bình thường, sao có thể chôn chân tại đồn công an nhỏ bé này được?
Trước kia là vì Phương Trọng Bình hết lời khuyên bảo nên cô mới đành thuận theo ý ông ấy đi tới đồn công an này làm, hiện giờ đã qua một năm rồi, Chúc An Sinh thật không hiểu liệu trong vòng tròn lặp lại này cô có thể kiên trì được bao lâu.
Chỉ có tự cô mới hiểu được, trong người cô lúc nào cũng có một con dã thú, như cô nói thì người khác không thể can thiệp vào cuộc sống của mình. Cho nên Phương Trọng Bình cũng không thể kìm kẹp được cô, cô sớm muộn gì cũng sẽ thoát ra khỏi cái lồng này, tiến vào vòng vây đầy rẫy hiểm nguy, Chúc An Sinh cảm thấy có lẽ cũng gần tới lúc đó rồi.
" Hửm? "
Đột nhiên, qua cửa sổ xe cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cho dù xe đã đi qua nhưng cô nhịn không được quay lại nhìn thêm vài lần.
" Làm sao vậy? " Lúc này Cao Bằng Phi cảm thấy cô có hơi khác thường.
" À, không có gì, chỉ là đang nhớ lại mấy ngày trước có người tới đồn báo án đi, cô gái tên Vương Vũ Đình đó ấy, tôi nhớ rõ hôm đấy cô ấy khóc một lúc lâu, chó của cô ấy đi đâu không biết, không có manh mối chúng ta chẳng giúp được gì. "
" Cô ấy, à tôi nhớ, lúc nãy thấy cô ấy trên đường làm gì vậy? "
" Hình như đang phát tờ rơi, hẳn là vẫn đang tìm chó của mình, thật là một người con gái thiện lương, chắc có lẽ chú chó ấy vô cùng quan trọng với cô ấy, cô ấy coi nó như người nhà vậy. "
" Đúng vậy, mà gần đây bọn trộm chó đúng là càng ngày càng càn rỡ, đáng tiếc cho dù bắt được bọn họ cũng không thể đưa ra hình phạt nặng, ai bảo chúng ta còn quá buông lỏng điều này chứ. Chỉ là tôi thấy Vương Vũ Đình này gần đây đúng là xui xẻo. "
" Là có ý gì? " Chúc An Sinh cảm thấy khó hiểu.
" Ôi xem trí nhớ của tôi này, chút nữa thì quên mất, buổi chiều hôm qua cô ấy tới báo án lúc cô đi ra ngoài. "
" Buổi chiều ngày hôm qua? Cô ấy tới báo vấn đề gì? "
" Cô ấy tới báo về việc bạn trai cũ của cô ấy dạo gần đây quấy rối và theo dõi mình, còn nói hai lần trước hắn không cần sự đồng ý của cô ấy đã xông vào nhà, giúp cô ấy dọn đồ, giặt quần áo, còn nấu cơm cho cô ấy, hy vọng có thể quay lại với cô ấy. Rồi tôi có hỏi sao ngay lúc đó cô không báo án đi, thì cô ấy bảo đó là khu dân cư riêng, cô ấy không nhẫn tâm làm vậy, giờ cô ấy vẫn cảm thấy mấy ngày gần đây bạn trai cũ bám theo mình, lúc này cô ấy mới báo án. "
" Sau đó thì sao? "
" Sau đó bọn tôi tìm tới bạn trai cũ của cô ấy, tên là Lục Kỳ, nhưng đúng là người cũng như tên, một bộ dáng vô cùng nho nhã, chúng ta không có chứng cứ gì cho nên chỉ có thể hỏi qua một chút rồi thả người, có thể thấy chắc là gần đây Vương Vũ Đình mới chia tay lại thêm mất chú chó nên gặp đả kích lớn, làm cho cô ấy hốt hoảng nghi thần nghi quỷ. "
" Ra là như vậy. "
Nghe xong cô lại không nhịn được mà ngoái lại phía sau nhìn, nhưng đã không còn nhìn được gì nữa rồi, cô cảm thấy có chút lo lắng cho cô gái lương thiện Vương Vũ Đình này, cũng tính toán khi trở về sẽ tra một lượt những vụ trộm chó gần khu, cô hy vọng mình có thể tìm được manh mối gì đó giúp ích cho Vương Vũ Đình.
Còn nữa Chúc An Sinh âm thầm vạch ra kế hoạch rõ ràng, chút nữa cô phải đi tìm Phương Trọng Bình để nói rõ, tuy rằng ở đồn công an này có thể bình bình yên yên mà sống qua ngày nhưng đây không phải là điều mà cô muốn.
......
Đúng 6 giờ 30 chiều, cô lái xe tới nhà của Phương Trọng Bình, nhưng mà lúc cô tới mới biết Phương Trọng Bình vẫn chưa về nhà, trong nhà chỉ có mẹ Phương Trọng Bình. Cô cùng bà Phương ăn cơm chiều với nhau, từ nhỏ cô đã được Phương Trọng Bình một tay nuôi lớn, cho nên mẹ ông có thể coi là bà nội của cô.
Cơm nước xong xuôi cô còn mát xa cho bà một lúc, tới khi bà thoải mái đi về phòng ngủ, chỉ còn mình Chúc An Sinh là đợi ông trở về nhà.
Cứ ngồi đợi người như vậy cũng thấy nhàm chán, nhưng cũng may lúc đó hồ sơ cô cần người khác tìm giúp đã được gửi tới hòm thư, cô thừa lúc rảnh rỗi này xem một chút tư liệu về những vụ trộm chó gần đây, chốc lát đã trôi qua 2 tiếng, chẳng mấy chốc đã tới 11 giờ khuya rồi.
11 giờ 23, lúc mà Chúc An Sinh thiếu chút nữa ngủ gật trước máy tính thì Phương Trọng Bình đã trở về. Cô cũng không vội vã, đầu tiên tiến tới ôm một cái, cô dự tính đầu tiên cứ mềm mỏng ứng phó với Phương Trọng Bình, sau đó có thể thuận lợi từng bước theo như những gì cô định sẵn.
" Chú Phương, cháu nhớ chú quá. "
" Nhóc con, cháu chẳng thành thật gì cả, hôm trước không phải chú mới tới đồn hay sao, huống hồ chúng ta cũng đâu phải ở xa nhau, lúc trước chính cháu muốn dọn ra ngoài còn gì? Cháu nói nhớ chú, chú không tin. "
Chúc An Sinh có hơi chột dạ, quả nhiên không hổ danh người đã lăn lội trong giới cảnh sát hơn 20 năm, chút tâm tư nhỏ của cô quả nhiên không qua mắt được ông.
" Chú Phương, chú muốn ăn chút cơm không? Hôm nay cháu làm thịt sườn đó, chú có muốn ăn một chút không? " Chúc An Sinh quyết định lùi kế hoạch lại.
" Hôm nay là ngày gì thế, cháu lại còn chạy tới đây làm thịt sườn cho chú? Không thể tự nhiên mà ân cần vậy được, không phải cháu đang đào hố đấy chứ. "
Ánh mắt Phương Trọng Bình sáng quắc, cấp dưới của ông mà nhìn vào chắc là không giữ được bình tĩnh mất, cũng may Chúc An Sinh từ nhỏ đã quen với dáng vẻ này của ông, cô có thể trấn định được tâm tình mình.
" Chú Phương, chú nói như vậy là đang nói cháu không phải là một người con tốt sao? Cháu đây sẽ đi hâm lại thịt sườn cho chú nha. "
Dứt lời, cô liền đi vòng qua Phương Trọng Bình, cười cười đi vào nhà bếp hâm lại thịt sườn, chỉ là, khi Chúc An Sinh mở tủ lạnh lấy đĩa thịt sườn ra, thấy đĩa sườn, cô bỗng dưng ngẩn người ra.
Chậc, đĩa thịt sườn kia vẫn còn duy trì được màu sắc hương vị, Chúc An Sinh tựa hồ có thể ngửi được mùi thịt sườn mê người, nhưng đồng thời lúc đó một ý nghĩ đáng sợ đã nảy ra trong đầu cô.
Chúc An Sinh thậm chí còn chẳng đặt đĩa sườn xuống, cô cứ thế lấy điện thoại trong túi ra rồi chạy nhanh tới cạnh laptop, cô ấn điện thoại gọi cho Vương Vũ Đình ngay trước ánh mắt nghi hoặc của Phương Trọng Bình.
" Alo? "
" Là Vương Vũ Đình sao? "
" Ai vậy...? "
" Lúc trước cô là người đã báo án với tôi, tôi là Chúc An Sinh. "
" Hóa ra là cảnh sát Chúc, cô gọi cho tôi là đã tìm được gì rồi sao? "
Đầu dây bên kia có thể thấy được Vương Vũ Đình đang cao hứng, nhưng Chúc An Sinh lại có cảm giác lòng mình lạnh đi, đột nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng.
" Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút, cô còn nhớ rõ lần đầu tiên cô bạn trai cũ xông vào nhà cô đã nấu gì cho cô ăn không? "
" Hả? Tôi cũng không biết nữa, nhưng nó là một thịt hầm lớn, có rất nhiều hương vị trộn lẫn, cũng không biết sao tôi thấy nó thật ghê tởm, tôi không ăn được nên vứt đi. "
Vương Vũ Đình không biết, khi cô ấy nói xong câu đó thì Chúc An Sinh đột nhiên sự ghê tởm từ sâu trong đáy lòng mình dâng lên. Đợi Vương Vũ Đình nói xong, cô lại liếc mắt nhìn đĩa thịt sườn trong tay mình, từng miếng thịt như phát ra ánh sáng hấp dẫn mê người, rốt cuộc Chúc An Sinh không nhịn được đặt đĩa thịt xuống, chạy vào trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, bữa cơm chiều nay của cô coi như ra ngoài hết rồi.
" Đi mau. "
Đây là từ đầu tiên cô nói ra sau khi nôn xong, cô thật không thể tưởng tượng được, có người sau khi chia tay xong lại đi giết chết chú chó của bạn gái cũ, còn muốn cho cô ấy ăn, thật đúng là biến thái! Càng khiến cho Chúc An Sinh sợ hãi hơn chính là, không ngờ sau khi chia tay Lục Kỳ lại trở nên điên cuồng như thế, huống chi hôm qua Vương Vũ Đình còn báo cảnh sát vì việc Lục Kỳ theo dõi mình.
" Mau! Cô đang gặp nguy hiểm! Mau rời khỏi nhà đi! Tìm nhà một người bạn tốt đáng tin cậy ở lại đó! Nhanh lên! "
Thanh âm Chúc An Sinh tràn ngập vẻ kinh sợ, Vương Vũ Đình ở đầu dây bên kia không biết là đang xảy ra chuyện gì, Vương Vũ Đình nghe theo sự phân phó của cô liền nhanh chóng cầm lấy túi xách, ra cửa đi giày vào.
" Cô hiện tại đang làm gì rồi? "
Đột nhiên, Chúc An Sinh chẳng nghe được động tĩnh gì của Vương Vũ Đình nữa.
" Tôi đang chờ thang máy, giờ chỉ có thể sử dụng một thang máy, thang máy còn lại đều hỏng hơn mười ngày nay rồi, nhưng mà hiện tại thang máy đó có người đang đi lên. "
Vương Vũ Đình không biết, Chúc An Sinh nghe xong câu này mắt càng lúc càng mở to hơn, ánh mắt cô tràn đầy sợ hãi, tơ máu đỏ hiện rõ trong mắt cô, cùng lúc đó, Vương Vũ Đình đang chằm chằm nhìn vào các con số hiển thị.
Tầng 2
Tầng 5
Tầng 9
Tầng 12
....
Quyển 1: Mặt nạ cẩu tình nhân
[ Q1 ] Chương 1: Cẩu nam nhân.
Hôm nay thời tiết thật sự rất đẹp, rốt cuộc thì nửa tháng mưa triền miên cũng chấm dứt, từ sáng sớm những ánh mặt trời rực rỡ đã chiếu xuống từng ngóc ngách của thành phố, chỉ đáng tiếc là, thời tiết tươi đẹp như thế này cũng không thể khiến nội tâm Chúc An Sinh ấm áp nổi.
Chúc An Sinh quả thật không nghĩ tới, trong một ngày đẹp trời như này mà cô lại nhận được một vụ về vấn đế rắc rối của người vợ trước.
Chúc An Sinh lạnh lùng nhìn ba người trước mặt mình, hai người phụ nữ kia đã sớm tóc tai bù xù như quỷ. Có thể thấy trên mặt người phụ nữ kia còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô, đặc biệt ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn bạc vô cùng giản dị. Khi Chúc An Sinh tới nơi, người phụ nữ kia vẫn còn chưa dừng khóc, một giọt lại một giọt, như những viên ngọc rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay, rơi xuống đất, tất cả đều rối tinh rối mù.
Im lặng nhìn qua một lượt tình huống hiện tại, ánh mắt Chúc An Sinh có hơi dao động, nhưng khi cô nhìn về phía người đàn ông đang im lặng đứng một bên, ánh mắt lại trở nên vô cùng sắc bén.
" Anh chắc hẳn là, kẻ đầu sỏ gây nên tình trạng này đi, thế nào, để hai người phụ nữ đánh nhau vì anh như này, anh vừa lòng chưa? "
Thanh âm của Chúc An Sinh lạnh lùng, tựa như xung quanh đang là hầm băng vậy, người đàn ông kia thấy Chúc An Sinh châm chọc mình như vậy cũng không cãi lại được, chỉ biết cúi đầu không nói.
Biểu hiện của người đàn ông bị người phụ nữ trẻ tuổi hơn kia nhìn thấy được, ngay sau đó ánh mắt ả hung ác chuyển hướng sang công kích Chúc An Sinh: " Tôi nói đồng chí cảnh sát như vậy là không được, cô đang vô duyên vô cớ vu khống đấy. Tôi nói cho cô biết, tôi báo cảnh sát chính là để các người bắt người phụ nữ điên này lại. Tôi còn chưa tố cáo tội của cô ta đâu, tự ý xông vào nhà riêng, lại còn đả thương người, điều đó cô không nhìn thấy sao, có phải hay không mắt cảnh sát mấy người bị mù rồi đi. Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám chần chừ không bắt người phụ nữ này tôi sẽ khiếu nại mấy người đó, cô tin không? "
" A. " Bộ dáng Chúc An Sinh vô cùng bình tĩnh nghe người phụ nữ đó nói, cho tới khi ả nói xong cô mới cười lạnh một tiếng: " Tự ý xông vào nhà riêng, cố ý đả thương người, đúng là có kiến thức luật cao đấy, vậy cô có biết không, theo điều luật của < Cảnh sát nhân dân Trung Hoa > điều 35 còn có quy định, nếu người dân cố ý vũ nhục người thi hành công vụ, có thể giao cho ban an ninh xử lý, tất cả những gì cô nói tôi đều có bản ghi chép, cô có muốn giờ cùng tôi đi tới đồn công an một chuyến không? "
Chúc An Sinh nói xong còn mỉm cười một cái, đôi mắt sáng ngời, điều này làm cho đồng nghiệp Cao Bằng Phi bên cạnh xuân tâm nhộn nhạo.
Cao Bằng Phi cảm thấy Chúc An Sinh có thể dùng hai từ hoàn mỹ để hình dung, tốt nghiệp học viện cảnh sát, còn đạt tới học vị thạc sĩ, càng không thể tin được nữa là, hắn nghe nói năm đó số điểm cô thi vào đại học có thể được xét tuyển vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, vậy mà Chúc An Sinh lại một lòng hướng về học viện cảnh sát, xem ra cô rất thích làm cảnh sát, chỉ là hiện tại sao Chúc An Sinh lại làm việc ở một đồn công an nho nhỏ như này bọn họ quả thực không hiểu được.
Mà bên kia, ả vừa rồi còn vênh váo uy hiếp Chúc An Sinh giờ lại bị cô đáp trả như vậy, lập tức ngậm miệng không dám nhiều lời.
Chúc An Sinh không có hơi đâu quan tâm tới ả, cô tiếp tục quay đầu nói chuyện với người đàn ông đang đứng im lặng kia.
" Bây giờ sao đây? Chuyện tới nước này rồi mà anh còn định kệ hả? Hãy nhìn hai người phụ nữ này đi, xem hai người này chật vật như thế nào, chính là vì anh có biết không, ở chỗ này, người mất mặt nhất chính là anh đấy. "
" Cô không hiểu. " Người đàn ông kia rốt cuộc cũng mở miệng: " Tôi cùng Tố Phân sớm đã không còn tình cảm với nhau, còn Mẫn Lan, tôi thực sự yêu cô ấy. "
Lời nói người đàn ông kia vừa thốt ra, làm cho biểu cảm trên mặt hai người phụ nữ đều thay đổi, người lộ ra nụ cười tươi kia chính là người vừa uy hiếp cô – Mẫn Lan, còn người che mặt khóc kia chính là Tố Phân.
Ánh mắt Chúc An Sinh tràn ngập lửa giận, cô không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
" Hừm. Anh thế mà không biết xấu hổ nói ra từ " yêu " này sao? " Chúc An Sinh cảm thấy cô như đang được nghe chuyện nực cười nhất thế gian này: " Anh biết không, tôi không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì. "
Chúc An Sinh nói xong liền cầm lấy bàn tay Tố Phân, chiếc nhẫn bạc giản dị ngay lập tức lộ ra trước mắt mọi người.
" Anh nhìn xem đi, mở to đôi mắt ra mà nhìn cho kỹ! Chiếc nhẫn này là sao? Nhìn vào nó một cái, sẽ thấy nó bình thường, nó chỉ là món đồ rẻ tiền, thậm chí còn không có ánh kim, nó còn rẻ hơn so với một cốc rượu anh uống trong bar, mà có khi anh cũng đã quên, khi anh đeo cho cô ấy chiếc nhẫn này anh cũng đâu có nói anh sẽ yêu người con gái khác tên Mẫn Lan. "
" Anh không thấy cô ấy rất tiều tụy sao, nhưng dù nửa điểm thôi cô ấy vẫn ăn đứt người như Mẫn Lan. "
Chúc An Sinh chán ghét liếc mắt nhìn qua chiếc vòng cổ xinh đẹp của Mẫn Lan, cuối cùng buông tay Tố Phân ra, Chúc An Sinh không biết cô sẽ giúp được gì cho Tố Phân, nhưng cô cũng tới bên cạnh nhẹ nhàng an ủi cô ấy: " Một người muốn sống tốt, quan trọng không phải là dựa vào cái gì, cứ yêu lấy bản thân mình là được. "
Dứt lời cô cảm thấy chuyện này như vậy là giải quyết xong rồi, cô chỉ có thể làm tới như vậy thôi, không có ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác, trừ khi chính bản thân họ muốn thay đổi, Chúc An Sinh luôn cho rằng như vậy. Cuối cùng cô và Cao Bằng Phi còn ở lại dạy dỗ Mẫn Lan một lúc, sau đó bọn họ mới rời đi.
Chỉ là tới cuối cùng Chúc An Sinh vẫn không hiểu, trên thế giới này sao lại có loại người đã phá hoại hạnh phúc của người ta còn đi công khai cho bàn dân thiên hạ nhìn được?
Lúc trên đường về đồn công an cô đã hỏi Cao Bằng Phi một câu như vậy, nhưng hắn cũng không trả lời được.
" Nói tới trở về, lão Lưu có nói với tôi rằng, chúng ta ở cái đồn này chính là thảm nhất, mấy năm rồi tới hiện tại tôi mới hiểu được lời của lão Lưu, mỗi ngày đều xử lý mấy vụ án vớ vẩn, làm cảnh sát cũng thật buồn chán. Mà An Sinh, cô cũng thật lợi hại, lời cô nói làm cho tên tra nam* kia sửng sốt, người không biết còn tưởng cô là người thân của bọn họ, biết rõ họ như vậy. "
Tra nam: Người đàn ông cặn bã.
Cao Bằng Phi nhịn không được nói hết ra, rõ ràng hôm nay tâm tình hắn cũng không tồi, nhưng sáng sớm ra gặp loại tình huống này, là ai cũng sẽ không cao hứng nổi, hắn còn nhớ rõ hình dáng Chúc An Sinh lúc dạy dỗ người đàn ông kia, bộ dáng vô cùng uy phong, lập tức mặt mày liền hớn hở.
Chúc An Sinh nghe xong cười chua xót, cần gì phải biết rõ chứ, cô chỉ cần nhìn bộ dạng của hai người phụ nữ kia cũng hiểu đại khái tình huống rồi, huống chi loại chuyện này còn ít sao?
Chỉ là Chúc An Sinh không nghĩ tới, cô học về suy luận phân tích hành vi vậy mà giờ lại áp dụng vào tình huống này.
Nghĩ muốn nản, Chúc An Sinh cảm thấy hơi buồn, cô hạ cửa kính xe xuống, làn gió lạnh nhanh chóng ùa vào, tóc cô lập tức bay lung tung, tâm tư cô cũng khá hơn một chút.
Lời Cao Bằng Phi nói có phần đúng, cô từ bỏ các trường đại học nổi tiếng để học ở một học viện cảnh sát bình thường, sao có thể chôn chân tại đồn công an nhỏ bé này được?
Trước kia là vì Phương Trọng Bình hết lời khuyên bảo nên cô mới đành thuận theo ý ông ấy đi tới đồn công an này làm, hiện giờ đã qua một năm rồi, Chúc An Sinh thật không hiểu liệu trong vòng tròn lặp lại này cô có thể kiên trì được bao lâu.
Chỉ có tự cô mới hiểu được, trong người cô lúc nào cũng có một con dã thú, như cô nói thì người khác không thể can thiệp vào cuộc sống của mình. Cho nên Phương Trọng Bình cũng không thể kìm kẹp được cô, cô sớm muộn gì cũng sẽ thoát ra khỏi cái lồng này, tiến vào vòng vây đầy rẫy hiểm nguy, Chúc An Sinh cảm thấy có lẽ cũng gần tới lúc đó rồi.
" Hửm? "
Đột nhiên, qua cửa sổ xe cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cho dù xe đã đi qua nhưng cô nhịn không được quay lại nhìn thêm vài lần.
" Làm sao vậy? " Lúc này Cao Bằng Phi cảm thấy cô có hơi khác thường.
" À, không có gì, chỉ là đang nhớ lại mấy ngày trước có người tới đồn báo án đi, cô gái tên Vương Vũ Đình đó ấy, tôi nhớ rõ hôm đấy cô ấy khóc một lúc lâu, chó của cô ấy đi đâu không biết, không có manh mối chúng ta chẳng giúp được gì. "
" Cô ấy, à tôi nhớ, lúc nãy thấy cô ấy trên đường làm gì vậy? "
" Hình như đang phát tờ rơi, hẳn là vẫn đang tìm chó của mình, thật là một người con gái thiện lương, chắc có lẽ chú chó ấy vô cùng quan trọng với cô ấy, cô ấy coi nó như người nhà vậy. "
" Đúng vậy, mà gần đây bọn trộm chó đúng là càng ngày càng càn rỡ, đáng tiếc cho dù bắt được bọn họ cũng không thể đưa ra hình phạt nặng, ai bảo chúng ta còn quá buông lỏng điều này chứ. Chỉ là tôi thấy Vương Vũ Đình này gần đây đúng là xui xẻo. "
" Là có ý gì? " Chúc An Sinh cảm thấy khó hiểu.
" Ôi xem trí nhớ của tôi này, chút nữa thì quên mất, buổi chiều hôm qua cô ấy tới báo án lúc cô đi ra ngoài. "
" Buổi chiều ngày hôm qua? Cô ấy tới báo vấn đề gì? "
" Cô ấy tới báo về việc bạn trai cũ của cô ấy dạo gần đây quấy rối và theo dõi mình, còn nói hai lần trước hắn không cần sự đồng ý của cô ấy đã xông vào nhà, giúp cô ấy dọn đồ, giặt quần áo, còn nấu cơm cho cô ấy, hy vọng có thể quay lại với cô ấy. Rồi tôi có hỏi sao ngay lúc đó cô không báo án đi, thì cô ấy bảo đó là khu dân cư riêng, cô ấy không nhẫn tâm làm vậy, giờ cô ấy vẫn cảm thấy mấy ngày gần đây bạn trai cũ bám theo mình, lúc này cô ấy mới báo án. "
" Sau đó thì sao? "
" Sau đó bọn tôi tìm tới bạn trai cũ của cô ấy, tên là Lục Kỳ, nhưng đúng là người cũng như tên, một bộ dáng vô cùng nho nhã, chúng ta không có chứng cứ gì cho nên chỉ có thể hỏi qua một chút rồi thả người, có thể thấy chắc là gần đây Vương Vũ Đình mới chia tay lại thêm mất chú chó nên gặp đả kích lớn, làm cho cô ấy hốt hoảng nghi thần nghi quỷ. "
" Ra là như vậy. "
Nghe xong cô lại không nhịn được mà ngoái lại phía sau nhìn, nhưng đã không còn nhìn được gì nữa rồi, cô cảm thấy có chút lo lắng cho cô gái lương thiện Vương Vũ Đình này, cũng tính toán khi trở về sẽ tra một lượt những vụ trộm chó gần khu, cô hy vọng mình có thể tìm được manh mối gì đó giúp ích cho Vương Vũ Đình.
Còn nữa Chúc An Sinh âm thầm vạch ra kế hoạch rõ ràng, chút nữa cô phải đi tìm Phương Trọng Bình để nói rõ, tuy rằng ở đồn công an này có thể bình bình yên yên mà sống qua ngày nhưng đây không phải là điều mà cô muốn.
......
Đúng 6 giờ 30 chiều, cô lái xe tới nhà của Phương Trọng Bình, nhưng mà lúc cô tới mới biết Phương Trọng Bình vẫn chưa về nhà, trong nhà chỉ có mẹ Phương Trọng Bình. Cô cùng bà Phương ăn cơm chiều với nhau, từ nhỏ cô đã được Phương Trọng Bình một tay nuôi lớn, cho nên mẹ ông có thể coi là bà nội của cô.
Cơm nước xong xuôi cô còn mát xa cho bà một lúc, tới khi bà thoải mái đi về phòng ngủ, chỉ còn mình Chúc An Sinh là đợi ông trở về nhà.
Cứ ngồi đợi người như vậy cũng thấy nhàm chán, nhưng cũng may lúc đó hồ sơ cô cần người khác tìm giúp đã được gửi tới hòm thư, cô thừa lúc rảnh rỗi này xem một chút tư liệu về những vụ trộm chó gần đây, chốc lát đã trôi qua 2 tiếng, chẳng mấy chốc đã tới 11 giờ khuya rồi.
11 giờ 23, lúc mà Chúc An Sinh thiếu chút nữa ngủ gật trước máy tính thì Phương Trọng Bình đã trở về. Cô cũng không vội vã, đầu tiên tiến tới ôm một cái, cô dự tính đầu tiên cứ mềm mỏng ứng phó với Phương Trọng Bình, sau đó có thể thuận lợi từng bước theo như những gì cô định sẵn.
" Chú Phương, cháu nhớ chú quá. "
" Nhóc con, cháu chẳng thành thật gì cả, hôm trước không phải chú mới tới đồn hay sao, huống hồ chúng ta cũng đâu phải ở xa nhau, lúc trước chính cháu muốn dọn ra ngoài còn gì? Cháu nói nhớ chú, chú không tin. "
Chúc An Sinh có hơi chột dạ, quả nhiên không hổ danh người đã lăn lội trong giới cảnh sát hơn 20 năm, chút tâm tư nhỏ của cô quả nhiên không qua mắt được ông.
" Chú Phương, chú muốn ăn chút cơm không? Hôm nay cháu làm thịt sườn đó, chú có muốn ăn một chút không? " Chúc An Sinh quyết định lùi kế hoạch lại.
" Hôm nay là ngày gì thế, cháu lại còn chạy tới đây làm thịt sườn cho chú? Không thể tự nhiên mà ân cần vậy được, không phải cháu đang đào hố đấy chứ. "
Ánh mắt Phương Trọng Bình sáng quắc, cấp dưới của ông mà nhìn vào chắc là không giữ được bình tĩnh mất, cũng may Chúc An Sinh từ nhỏ đã quen với dáng vẻ này của ông, cô có thể trấn định được tâm tình mình.
" Chú Phương, chú nói như vậy là đang nói cháu không phải là một người con tốt sao? Cháu đây sẽ đi hâm lại thịt sườn cho chú nha. "
Dứt lời, cô liền đi vòng qua Phương Trọng Bình, cười cười đi vào nhà bếp hâm lại thịt sườn, chỉ là, khi Chúc An Sinh mở tủ lạnh lấy đĩa thịt sườn ra, thấy đĩa sườn, cô bỗng dưng ngẩn người ra.
Chậc, đĩa thịt sườn kia vẫn còn duy trì được màu sắc hương vị, Chúc An Sinh tựa hồ có thể ngửi được mùi thịt sườn mê người, nhưng đồng thời lúc đó một ý nghĩ đáng sợ đã nảy ra trong đầu cô.
Chúc An Sinh thậm chí còn chẳng đặt đĩa sườn xuống, cô cứ thế lấy điện thoại trong túi ra rồi chạy nhanh tới cạnh laptop, cô ấn điện thoại gọi cho Vương Vũ Đình ngay trước ánh mắt nghi hoặc của Phương Trọng Bình.
" Alo? "
" Là Vương Vũ Đình sao? "
" Ai vậy...? "
" Lúc trước cô là người đã báo án với tôi, tôi là Chúc An Sinh. "
" Hóa ra là cảnh sát Chúc, cô gọi cho tôi là đã tìm được gì rồi sao? "
Đầu dây bên kia có thể thấy được Vương Vũ Đình đang cao hứng, nhưng Chúc An Sinh lại có cảm giác lòng mình lạnh đi, đột nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng.
" Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút, cô còn nhớ rõ lần đầu tiên cô bạn trai cũ xông vào nhà cô đã nấu gì cho cô ăn không? "
" Hả? Tôi cũng không biết nữa, nhưng nó là một thịt hầm lớn, có rất nhiều hương vị trộn lẫn, cũng không biết sao tôi thấy nó thật ghê tởm, tôi không ăn được nên vứt đi. "
Vương Vũ Đình không biết, khi cô ấy nói xong câu đó thì Chúc An Sinh đột nhiên sự ghê tởm từ sâu trong đáy lòng mình dâng lên. Đợi Vương Vũ Đình nói xong, cô lại liếc mắt nhìn đĩa thịt sườn trong tay mình, từng miếng thịt như phát ra ánh sáng hấp dẫn mê người, rốt cuộc Chúc An Sinh không nhịn được đặt đĩa thịt xuống, chạy vào trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, bữa cơm chiều nay của cô coi như ra ngoài hết rồi.
" Đi mau. "
Đây là từ đầu tiên cô nói ra sau khi nôn xong, cô thật không thể tưởng tượng được, có người sau khi chia tay xong lại đi giết chết chú chó của bạn gái cũ, còn muốn cho cô ấy ăn, thật đúng là biến thái! Càng khiến cho Chúc An Sinh sợ hãi hơn chính là, không ngờ sau khi chia tay Lục Kỳ lại trở nên điên cuồng như thế, huống chi hôm qua Vương Vũ Đình còn báo cảnh sát vì việc Lục Kỳ theo dõi mình.
" Mau! Cô đang gặp nguy hiểm! Mau rời khỏi nhà đi! Tìm nhà một người bạn tốt đáng tin cậy ở lại đó! Nhanh lên! "
Thanh âm Chúc An Sinh tràn ngập vẻ kinh sợ, Vương Vũ Đình ở đầu dây bên kia không biết là đang xảy ra chuyện gì, Vương Vũ Đình nghe theo sự phân phó của cô liền nhanh chóng cầm lấy túi xách, ra cửa đi giày vào.
" Cô hiện tại đang làm gì rồi? "
Đột nhiên, Chúc An Sinh chẳng nghe được động tĩnh gì của Vương Vũ Đình nữa.
" Tôi đang chờ thang máy, giờ chỉ có thể sử dụng một thang máy, thang máy còn lại đều hỏng hơn mười ngày nay rồi, nhưng mà hiện tại thang máy đó có người đang đi lên. "
Vương Vũ Đình không biết, Chúc An Sinh nghe xong câu này mắt càng lúc càng mở to hơn, ánh mắt cô tràn đầy sợ hãi, tơ máu đỏ hiện rõ trong mắt cô, cùng lúc đó, Vương Vũ Đình đang chằm chằm nhìn vào các con số hiển thị.
Tầng 2
Tầng 5
Tầng 9
Tầng 12
....
Tác giả :
Tưởng Du Nguyên