Chung Cực Truyền Thừa
Chương 46: Phong Vân Thư Các
Ma Đằng Tử Liên là tồn tại đỉnh tiêm trong ma thú! Nghe nói nó có được trí tuệ! Khác với đại đa số ma thú Thực Vật Hệ chính là...nó có thể di động!
Ngoại trừ nó bản thân có được dị năng thuật pháp cường đại tiếp cận bát cấp Dị năng Thủ Hộ Giả ra, dây leo của nó cũng là một loại vũ khí công kích cực kỳ lợi hại!
Độc tố phát ra từ nó, có thể hóa một người sống trong khoảnh khắc thành một bãi nước mủ! Vô cùng lợi hại!
Bất quá Ma Đằng Tử Liên tuy rằng rất lợi hại, nhưng lại rất ít ỏi. Bởi vì, nơi mà nó sinh trưởng, hoàn cảnh thực sự quá ác liệt!
Cực Trú Hàn Viên! Một trong tam đại siêu cấp cấm địa của Bạch Đế đại lục! Nghe nói bao năm qua vô số cường giả muốn tìm tòi bên trong đến cùng có bộ dạng thế nào, nhưng chỉ có người đi mà chưa từng có người trở lại.
Nghe nói sự tồn tại của Ma Đằng Tử Liên là do một ít ngươi đi đến ngoại vi đã quay người rời đi truyền ra. Nghe nói loại ma thú đáng sợ này, ở bên ngoài Cực Trú Hàn Viên, vây quanh rậm rạp chằng chịt! Lực công kích khủng bố cùng với công kích kịch độc, đủ để cho tất cả mọi người dừng lại bên ngoài Cực Trú.
Mà nguyên nhân Tông Phạm chiến kỹ học viện lấy Ma Đằng Tử Liên làm làm tiêu chí lại có rất ít người biết rõ.
Ngoại trừ cái này ra, còn có một trương thẻ màu vàng, một cái chìa khóa cùng với một huy chương màu tím tinh xảo...So sánh với tiêu chí tử liên trên giấy chứng nhận, tiêu chí cây tử đằng trên huy chương này không thể nghi ngờ càng thêm tinh tế và tinh xảo...Mặc dù không nhìn thấy tử liên, nhưng tin tưởng không khác thật là bao.
- Tiếp theo, chúng ta lần nữa xin mời quan chấp hành đại nhân phát biểu nói chuyện với chúng ta!
Thanh âm của thầy chủ nhiệm khiến các học viên đặc biệt từ ban năm 60016 đang nghiên cứu phần thương của Lâm Dịch ngẩng đầu lên.
Trương Hạo khẽ gật đầu cười với thầy chủ nhiệm, mới đi tới trước đài cao, sau khi nhìn thoáng các học viên đã dần yên tĩnh lại, cười mở miệng nói:
- Đầu tiên ta xin đại biểu đế quốc cảm tạ học viện chiến kỹ Tông Phạm đã vì đế quốc mà tạo ra một nhóm lớn nhân tài như vậy!
Nói xong, cứ như vậy đối mặt bái thật sâu với tất cả mọi người, lập tức dẫn phát một hồi tiếng vỗ tay rung trời.
Sau khi đứng thẳng lại, hắn đè ép tay, lập tức phía dưới dần yên tĩnh lại, trên mặt Trương Hạo lộ ra mấy phần cảm khái cười nói:
- Lúc đến ta cũng rất chờ mong...Tuy rằng Tông Phạm với tư cách là chiêu bài học viện của Khắc Lâm ta, nhưng ta chưa từng tới nơi này, đây vẫn là chuyện ta tiếc nuối...Bởi vậy ta rất chờ mong, đến tột cùng Tông Phạm là nơi thế nào? Nó đến cùng có xứng là chiêu bài của Khắc Lâm ta không? Đồng thời với trông chờ, ta lại ẩn ẩn có một ít lo lắng.
Các học viên đều bị hắn đả động, yên tĩnh nghe hắn tiếp tục nói:
- Nhưng sự thật chứng minh...Lo lắng của ta là dư thừa. Tông Phạm tuyệt đối không thẹn với danh xưng học viện chiêu bài của Khắc Lâm ta! Các ngươi mỗi người đều ưu tú như thế...Ưu tú đến mức dù là ta, cũng chưa từng gặp qua người nào ưu tú hơn các ngươi ở bất cứ chỗ nào!
Ngữ khí đột nhiên trở nên kích động của Trương Hạo khiến cảm xúc của tất cả mọi người đều tăng vọt! Tiếng vỗ tay như sấm rền đinh tai nhức óc, mặc dù sau đó Trương Hạo liên tục làm ra thủ thể áp xuống, nhưng tiếng vỗ tay vẫn là kéo dài không dứt...
Thật lâu về sau, mới dần an tĩnh lại, Trương Hạo nói tiếp:
- Nhưng các ngươi lại không thể vì vậy mà tự ngạo...Cần biết, vinh dự của Tông Phạm cần các ngươi đi giữ gìn! Các ngươi đi bảo vệ! Mới khiến uy danh Tông Phạm vĩnh viễn truyền thừa xuống dưới! Khiến thanh danh Tông Phạm tốt đẹp, truyền khắp toàn bộ đế quốc!
Câu nói sau cùng, lập tức nghênh đón một đại cao trào...Tất cả mọi người hăng hái vỗ tay, tiếng gầm cực lớn kia, cơ hồ khiến đại địa cũng run rẩy...
Trong tiếng vỗ tay điên cuồng của tất cả mọi người, Trương Hạo phất tay, đi xuống đài cao với hiệu trưởng...Mà biểu dương đại hội, cũng tuyên cáo chấm dứt.
Mãi cho đến chấm dứt, cũng không ai biết đến cùng quan chấp hành rất được người ưa thích này, đến cùng phong thưởng cho Lang Sa như thế nào.
Đương nhiên, đó cũng không phải chuyện Lâm Dịch quan tâm.
Sau khi biểu dương đại hội kết thúc, Lâm Dịch lại lần nữa bị vây lại chúc mừng. Đương nhiên, trong đó tự nhiên ngoại trừ Ám Tương một bên vẻ mặt khó chịu.
Lúc Lâm Dịch trở lại tiểu viện của mình, phát hiện đại môn đã được mở ra.
- n?
Mang theo nghi hoặc, Lâm Dịch cất bước đi vào. Chỉ nghe thấy một hồi thanh âm di chuyển vật phẩm ' binh binh pằng pằng'
- Động tác nhanh lên, những vật này đều dời qua.
Trong đại sảnh truyền ra một thanh âm Lâm Dịch rất quen thuộc, trong lúc nghi hoặc liền nhìn thấy hai người bứng cái như bàn trà trong đại sảnh đi ra.
- Các ngươi là...
Lâm Dịch nghi ngờ hỏi.
Hai người thấy được Lâm Dịch, lập tức lộ ra dáng tươi cười nói:
- Ngươi chính là Lâm Dịch sao? Ha ha, lúc ấy cách quá xa không thấy rõ...Nguyên lai là một đại suất ca a!
Hai người này đều là trung niên, lúc này nói ra lời vui đùa này, lập tức khiến Lâm Dịch xấu hổ một hồi, sau khi xấu hổ gãi gãi đầu, Lâm Dịch lại lần nữa hỏi:
- Các ngươi làm gì vậy?
Tên còn lại vừa cười vừa nói:
- Lưu lão sư ở bên trong, ngươi đi hỏi hắn đi
Nói xong hai người mang bàn trà đi ra đại môn.
Lâm Dịch ngẩn người:
- Lưu lão sư?
Sau đó đi đến đại sảnh.
Vào cửa chỉ thấy Lưu Dương ở trong chỉ huy bảy tám người, những người kia ăn mặc đều giống nhau, lâm Dịch biết rõ, những điều này đều là lao công trong trường.
- Lưu lão sư...Đây là...
Thanh âm nghi hoặc của Lâm Dịch khiến Lưu Dương xoay đầu lại. Nhìn thấy là Lâm Dịch, trên mặt Lưu Dương lập tức lộ ra dáng tươi cười nói:
- Chúc mừng ah Lâm Dịch!
- Ách...Cám ơn Lưu lão sư. Bất quá...Lưu lão sư, người đang làm gì vậy?
Lâm Dịch nghi hoặc tiếp tục hỏi.
- Đương nhiên là dọn nhà cho tiểu tử ngươi rồi!
- Dọn nhà?
Lâm Dịch ngẩn người, lập tức nhớ tới trong phần thuởng của mình tựa hồ có một căn phòng hàng nhất, nhưng mình ở nơi này rất tốt, căn bản không cần phải dọn đến đó. Vì vậy nói:
- Phòng ở cũng không cần chuyển đâu? Dù sao đệ tử ở nơi này cũng đã quen rồi, không cần phải đổi nơi khác...
Lưu Dương ngẩn người, sau đó cười nói:
- Ngươi còn không biết a? Kỳ thật phòng này ở khu tinh anh chỉ coi là bình thường, mà phòng ngươi được ban thưởng so với phòng này lớn hơn gấp mấy lần! Hơn nữa phương tiện bên trong so với phòng này cũng tốt hơn nhiều, vẫn nên dời qua đó đi.
Lâm Dịch nghe vậy lại lắc đầu nói:
- Không cần, đệ tử ở nơi này đã quen rồi...Huống hồ bản thân phòng này cũng khá lớn rồi, đệ tử ở nơi lớn như vậy cũng không làm được gì, không phải sao?
Lưu Dương lại lần nữa ngẩn người, nói:
- Thật sự không cần? Căn phòng kia so với cái này thì tốt hơn nhiều a!
Lâm Dịch lắc đầu, nói:
- Cảm ơn Lưu lão sư có ý tốt, nhưng vẫn thôi đi...đệ tử đã quen rồi.
Nói xong, lấy chìa phòng phòng ở được ban thưởng trong túi ra đưa cho Lưu Dương.
Nghe Lâm Dịch nói như vậy, Lưu Dương ngược lại không kiên trì nữa, vì vậy cười nhận lấy chìa khóa, nói:
- Đã như vậy, vậy thì đừng chuyển nữa.
Sau đó nói với mấy tên trường công kia.
- Đã thành, không chuyển nữa, khôi phục đồ vật lại chỗ cũ đi.
Bảy tám giáo công nghe vậy, liền lại bắt đầu công tác khôi phục.
- Đi, ngươi muốn tiếp tục ở đây thì cứ ở đây, bất quá hôm nay ngươi đạt được ban thưởng nặng như vậy, với tư cách là tiếp dẫn lão sư của ngươi, ta rất đắc ý, ha ha, đi, chúng ta đi ăn cơm.
Lưu Dương ha ha cười cười, lôi kéo tay Lâm Dịch ra khỏi cửa.
Lâm Dịch ngẩn người, sau khi kịp phản ứng đã bị kéo ra khỏi đại sảnh, thấy Lưu Dương như vậy, lại nghĩ tới đối phương dù sao cũng cũng chúc mừng mình, nếu cự tuyệt cũng không có ý tứ...Cũng chỉ có thể tùy ý để hắn lôi kéo đi.
Không đến một lát, hai người liền đi tới khu nhà hàng của trường học
Trải qua nửa năm này, toàn bộ trường học trừ một ít nơi bị cấm ra, về cơ bản đều bị Lâm Dịch đi dạo một lần.
Toàn bộ Tông Phạm đại khái phân thành mấy đại khu. Khu dạy học, khu ký túc xá bình thường, khu hợp viện, khu tinh anh, khu tu hành thể thuật, khu nhà hàng cùng với thao trường cực lớn kia. Chỉ những địa phương này, diện tích cộng lại cũng đủ để khiến người trợn mắt há hốc mồm.
Mà khu nhà hàng này, ngoại trừ nhà hàng tương đối bình thường của trường học ra, còn có một ít khu tiêu phí cùng loại với quán rượu do thương nhân mở ra. Đương nhiên, tiêu chuẩn tiêu phí trong tửu lâu, cũng không phải nhà hàng bình thường có thể sánh được
Trên thực tế, Lâm Dịch trước kia cũng rất ít khi vào trong này, chỉ đi vào có hai lần, cũng là lúc hai đại tài chủ La Á hoặc Ám Tương mời khách. Căn cứ quan sát biểu lộ của hai người lúc thanh toán thì có thể tưởng tượng, tiêu phí bên trong tuyệt đối không rẻ.
Lưu Dương mang Lâm Dịch thẳng vào quán rượu học viên cao ba tầng, vào cửa chợt nghe thấy hai thanh âm êm ái ôn nhu kêu:
- Hoan nghênh quang lâm.
Quay đầu xem, chỉ thấy hai thị nữ mặc phục sức bồi bàn khẽ khom người ở hai bên đại môn.
- Chúng ta muốn bao một phòng.
Lưu Dương hiển nhiên thường xuyên ra vào chỗ này, cho nên rất thuần thục cười cười nói.
Trên mặt thị nữ bên trái mang theo dáng tươi nhu hòa cười hơi áy náy nói:
- Thực xin lỗi khách nhân, hôm nay bao sương của chúng tôi đã đầy...Người xem...
Lưu Dương nghe vậy ngẩn người, chợt nhớ tới lúc này đã hơn năm giờ chiều rồi, đúng là lúc ăn cơm tối, khách nhân đầy cũng có thể hiểu được. Vì vậy nói với Lâm Dịch.
- Chúng ta đi nhà hàng khác nhìn xem còn bao sương không
Nói xong, muốn quay người.
Mà Lâm Dịch ở một bên lại kéo Lưu Dương lại nói:
- Không cần Lưu lão sư, cứ ăn ở đại sảnh cũng được, không cần phiền như thế.
Lưu Dương nghe hắn nói như vậy, nghĩ nghĩ, chung quanh tuy rằng cũng có chỗ không kém lắm với tửu lâu này, nhưng hương vị đồ ăn lại có chút không đủ, thấy Lâm Dịch cũng nói như vậy rồi, Lưu Dương cũng không kiên trì nữa.
Thị nữ ở một bên nghe thấy hai người quyết định ăn ở đây, một người trong đó liền dẫn hai người lên lầu hai.
Lầu một là đại sảnh tiếp đãi, mà lầu hai chính là đại sảnh dùng cơm.
Nhìn ra sinh ý của tửu lâu này đích thật không tệ. Toàn bộ đại sảnh gần hai ba mươi cái bàn lớn, lúc này đã sắp đầy người ngồi. Dưới sự dẫn dắt của thị nữ, hai người tới một vị trí hẻo lánh, liền ngồi xuống.
Sau khi Lâm Dịch tùy ý chọn mấy món, thị nữ kia liền rời đi, mà Lưu Dương thì cười nói chuyện phiếm với Lâm Dịch.
Đối với Lưu Dương, trong lòng Lâm Dịch vẫn có một loại cảm giác tín nhiệm rất đặc thù. Dù sao, là hắn nhận mình vào trường học này, hơn nữa hai người đã có thời gian gần một học kỳ không gặp mặt, nên lập tức giống như báo cáo công tác mà nói tất cả chuyện học tập sinh hoạt của mình trong học kỳ này với Lưu Dương một lần.
Khi Lưu Dương nghe nói Lâm Dịch rõ ràng lớn gan dám trong lúc nghỉ học chạy đến khu sơn mạch phía sau tiến hành tu luyện săn ma, lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng! Phải biết rằng, chỗ kia ngay cả hắn cũng không dám đơn giản muốn vào là vào a!
Nghe được sự hung hiểm khi gặp phải Xích Viêm Hổ ở đó, mặc dù biết rõ Lâm Dịch cuối cùng khẳng định không có việc gì, nhưng vẫn không nhìn được vì hắn mà đổ mồ hôi lạnh...
Thẳng đến sau khi nghe xong, Lưu Dương mới lòng còn xót lại nói:
- Lâm Dịch, về sau ngươi ngàn vạn lần không nên làm việc xúc động như vậy a! Sự hung hiểm của sơn mạch phía sau núi, mặc dù là ta cũng không nắm chắc sau khi xâm nhập sẽ toàn thân trở ra! Thực lực ngươi bây giờ tuy rằng coi như không tệ, nhưng muốn lăn lộn trong đó với ma thú vẫn không có khả năng, thật sự muốn đi vào, ít nhất cũng chờ ngươi đột phá Cảnh Môn đã rồi nói sau! Biết không?
Nói ra câu cuối, trong thanh âm Lưu Dương mang theo một tia nghiêm khắc...Nghĩ đến là đã có thời gian dài làm lão sư, ngữ khí lúc giáo dục đệ tử không tự giác được lộ ra.
Đương nhiên, sự thật Lâm Dịch cũng xem Lưu Dương như lão sư của mình. Lúc này thanh âm Lưu Dương tuy rằng hơi nghiêm khắc, nhưng vẻ lo lắng lộ ra trong mắt lại không phải giả vờ, trong lòng có chút ấm áp, trên mặt lại cúi đầu nói:
- n, đệ tử đã biết Lưu lão sư.
Nghe thấy Lâm Dịch trả lời thuyết phục, Lưu Dương mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này đồ ăn của hai người đã sớm được bưng lên, Lưu Dương bưng chén rượu trước mặt lên, sau khi hít sâu một hơi cười nói:
- Vạn hạnh không có việc gì, hơn nữa vì kích thích từ chuyện này mà khiến ngươi tiến nhập cấp bậc Thương Môn nhanh như vậy, coi như là không uổng công chịu một lần tổn thương nặng như vậy. Lão sư ở chỗ này chúc mừng ngươi!
Nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Lâm Dịch cũng bưng chén rượu lên, nói:
- n, cám ơn Lưu lão sư.
Nói xong, cũng ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi lại ăn uống một hồi, Lưu Dương đột nhiên cười nói:
- Đúng rồi, ngươi biết ' Phong Vân Thư Các 'không?
Lâm Dịch ngẩn người, sau đó mới nhớ tới trong ban thưởng hôm nay của mình, tựa hồ có huy chương là có tư cách tiến vào ' Phong Vân Thư Các'. Buổi chiều bởi vì Lưu Dương nên hắn mới đặt chuyện này qua một bên, lúc này Lưu Dương nhắc đến, hắn cũng lập tức nghĩ tới.
Nói lên ' Phong Vân Thư Các ' này, chỉ sợ chỉ cần là đệ tử của Tông Phạm, sẽ không ai không biết. Nguyên nhân rất đơn giản...Ở chỗ sâu nhất khu đạo học, có một căn phòng độc lập, phòng ở cũng không quá lớn, chiếm diện tích ước chừng chỉ chừng 200...300 mét vuông. Hơn nữa luận độ cao, lại có năm tầng lầu, nếu so với mấy nhà lầu cao hơn mười tầng lầu ở chung quanh thì kém hơn nhiều...Nhưng kỳ quái chính là...Ở chung quanh đó, lại dựng lên một bức tường cao. Độ cao của tường, cũng khoảng chừng ba tầng! Hơn nữa chỗ cửa ra vào, cơ hồ thời thời khắc khắc đều có mấy lão sư bảo vệ. Bất luận người nào vô luận là cố ý hoặc vô ý tiếp cận chỗ này, đều lập tức bị đuổi đi! Nhưng lại có một quy định chính là, bất luận người nào không chấp mệnh lệnh rời, lão sư trông coi có quyền lợi đánh chết hắn tại chỗ!
Đánh chết! - chỉ với một điều quy định này thôi, cũng có thể thấy được trường học đối với chỗ này coi trọng cỡ nào. Bởi vì, ở trong này có chứa thứ đủ khiến bất kỳ người bình thường nào đều điên cuồng - Phá môn ấn ký của Kinh, Khai hai môn.
Trong trường học, Lâm Dịch tự nhiên đã nghe qua truyền thuyết về thư các này. Lúc ấy liền sinh lòng hướng tới...Dù sao phá môn ấn ký ' Kinh Môn ' và' Khai Môn ' đối với một võ giả mà nói, lực hấp dẫn thật sự quá lớn! Nghe nói, trong toàn bộ đại lục, cũng chỉ có mấy nơi có thể đếm được trên đầu ngón tay có được ghi chép về Phá môn ấn ký hai môn này. Mà nơi có được Phá môn ấn ký của hai môn này, không chỗ nào mà không phải là tổng bộ của thế lực chí cao trên đại lục. Khách quan mà nói, ở trong một học viện, ' Phong Vân Thư Các ' ngược lại là nơi có lực lượng phòng vệ yếu kém nhất trong những nơi này rồi.
Theo như truyền thuyết, trong lịch sử, đã có không dưới mấy trăm lần ngoại nhân xâm lấn đại quy mô, muốn đi vào chỗ này cướp lấy Phá môn ấn ký hai môn này, nhưng cuối cùng lại không thành công.
Lâm Dịch tuy rằng hướng tới, nhưng cũng không có ngu ngốc mà muốn đến xem một chút, Dù sao, mạng nhỏ vẫn tương đối trọng yếu.
Cho nên khi biết được trong ban thưởng hôm nay, rõ ràng có ban thưởng huy chương tư cách tiến vào ' Phong Vân Thư Các ', lập tức khiến tin Lâm Dịch đập rộn lên, lúc này nghe Lưu Dương nhắc tới, cũng có chút hưng phấn.
- Lưu lão sư, ngài nhất định đã đi vào ' Phong Vân Thư Các ' hả? Ngài có thể nói cho ta nghe một chút tình huống bên trong không?
Lâm Dịch hi vọng nhìn Lưu Dương.
Lưu Dương nhẹ gật đầu cười nói:
- ' Phong Vân Thư Các ' được thành lập vào hơn ba nghìn năm trước khi trường học vừa thành lập. Ngay lúc đó kiến trúc kỹ xảo còn không thành thục như hiện giờ, cao ốc năm tầng, đã là cực hạn lúc đó, mà ' Phong Vân Thư Các ', cũng là nhà lầu cao nhất toàn bộ học phủ lúc đó.
Lâm Dịch nghe vậy thì giật mình, khó trách thời điểm trước kia hắn qua sát căn phòng này ở phía xa xa, có cảm giác phong cách kiến trúc phi thường cổ xưa, thì ra là kiến trúc của ba ngàn năm trước! Nhưng mà, kiến trúc hơn ba ngàn năm trước, thật sự có thể bảo trì tới bây giờ sao? Hơn nữa còn không có một chút tổn hại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Lưu Dương đương nhiên nhìn ra nghi hoặc của Lâm Dịch, vì vậy cười giải thích nói:
- Đương nhiên, hiện tại ' Phong Vân Thư Các ' đã được tu sửa rất nhiều lần, với tư cách là kiến trúc mang tính tiêu chí của học viện, vẫn bảo trì phong cách cổ xưa của nó, cho nên thời điểm sửa chữa, đều dựa vào bộ dáng kiến trúc ban đầu mà tu sửa, bởi vậy đến bây giờ nhìn nó vẫn có kiến trúc cổ xưa, tính toán thời gian, lần sửa chữa gần đây nhất, cũng đã có hơn ba bốn mươi năm a.
Lâm Dịch giờ mới hiểu được, gật đầu nói:
- Thảo nào...Ha ha...
Lưu Dương cười cười, nói tiếp:
- Thời điểm mới vừa thành lập, tàng thư bên trong ' Phong Vân Thư Các ' phi thường thưa thớt, trừ "Kinh" "Khai" là hai quyển sách quý nhất ra, những tư liệu còn lại đều rất bình thường, nhưng theo thời gian trôi qua, tư liệu sách vở ở các nơi trên đại lục từ từ thất truyền, mà những tư liệu thập phần bình thường trong ' Phong Vân Thư Các ', đến bây giờ đã biến thành những tư liệu phi thường trân quý.
- Sau đó các đời Tông Phạm đều không ngừng thu nạp, bổ sung...Đến bây giờ, không chút khách khí nói, tàng thư ở bên trong ' Phong Vân Thư Các ' đều rất trân quý, cơ hồ có thể so với ' Bạch Đế Thư Uyển' của đế quốc!
Trên mặt của Lưu Dương lộ ra biểu hiện phi thường tự hào.
Đương nhiên, loại thuyết pháp này đúng là quá mức khoa trường, phải biết rằng' Bạch Đế Thư Uyển ' của đế quốc, ở bên trong tàng thư phi thường phong phú, nhiều đến mức người thường không cách nào tưởng tượng! Trong đó trừ hai quyển ' Kinh '' Khai' ra còn có ' Phá Môn Ấn Ký ', còn có thuật giả dị năng giả Đô Nhãn Hồng ' Thuật Giả Tổng Thiên'..., đại đa số sách vở ở trong đó, đều là độc bản, tuy sách vở tư liệu trong ' Phong Vân Thư Các ' cũng được coi là tương đối trân quý...Nhưng so sánh với một đế quốc thống nhất đại lục suốt hơn sáu vạn năm, không thể nghi ngờ vẫn chênh lệch nhiều cấp bậc.
Nhưng không thể phủ nhận, tàng thư ở bên trong ' Phong Vân Thư Các ' vẫn còn kém so với ' Bạch Đế Thư Uyển ', nhưng so với cả đại lục mà nói, tuyệt đối là hiếm có.
Cứ như vậy, Lưu Dương đều đem tình huống trong ' Phong Vân Thư Các ' nói đại khái một lần cho Lâm Dịch nghe. Đến cuối cùng, bỗng nhiên sắc mặt của Lưu Dương trở nên nghiêm túc nói ra:
- Tuy bây giờ ngươi có tư cách tiến vào ' Phong Vân Thư Các ', nhưng tầng thứ năm không nên đi vào. Nếu không...Cho dù hiệu trưởng rất coi trọng ngươi, cũng bảo vệ không được ngươi.
Lâm Dịch nghe xon sững sờ, không khỏi nghi ngờ nói ra:
- Vì cái gì lại thế?
Lưu Dương khẽ thở dài một cái, sau đó mới nói:
- Kỳ thật về ' Phong Vân Thư Các ', có rất nhiều bí mật mà ta cũng không biết, giống như lần trước chúng ta bị tập kích mấy trăm lần, dùng lực lượng của học viện chúng ta, quả quyết không có khả năng bảo vệ nổi thư các, nhưng sau đó thì sao? Những người cường đại của thế lực kia xâm nhập, không một người nào tiến vào thư cách xong còn có thể đi ra, phải biết rằng...Trong những người xâm nhập vào thư các, tuyệt đối không thiếu chiến sĩ cấp bậc cường giả Khai Môn a...
Con mắt Lâm Dịch trợn trừng, bỗng nhiên trong nội tâm nhảy ra hai chữ: Thánh Giai!
- Ở bên trong thư các...Có Thánh Giai?
Con mắt Lâm Dịch trợn tròn, sững sờ nhìn Lưu Dương.
Lưu Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà, không nên tới gần tầng năm, đối với ngươi mà nói cũng không có ảnh hưởng gì. Dù sao với thực lực của ngươi bây giờ, có đi lên được hay không cũng làm được gì, chỉ cần thực lực của ngươi đạt đến, tin tưởng hiệu trưởng sẽ cho ngươi quyền lực tiến vào tầng năm.
Lâm Dịch sững sờ thật lâu, mới hồi phục tinh thần lại, sau đó chân thành nói với Lưu Dương:
- Cảm ơn ngài, Lưu lão sư.
Lưu Dương cười cười, lắc đầu.
Sau đó, hai người ăn cơm xong, liền cáo biệt rời đi, đương nhiên, tiền bữa ăn tối là Lưu Dương trả!
Thời gian từ từ trôi qua, bất tri bất giác, thời gian cũng tiến vào cuối tuần.
Sau khi chương trình học buổi sáng hoàn tất, Lâm Dịch liền từ trong phòng học đi ra, ánh mặt trời đọng trên bầu trời, tản ra hào quang nóng rực, trên bãi tập người đến người đi, lộ ra nhân khí phi thường náo nhiệt.
Sau khi đi ra khỏi phòng học, Lâm Dịch chạy thằng từ khu phòng học ra khu vực đằng sau.
Từ trong lòng ngực lấy miếng tử sắc Ma Đằng Tử Liên Huy Chương ra, cẩn thận đặt lên ngực, Lâm Dịch liền bước về phương hướng ' Phong Vân Thư Các '.
Tử sắc huy chương nằm trên ngực áo màu trắng của Lâm Dịch, thập phần bắt mắt, sau khi những đệ tử trên đường đi nhìn thấy, cũng không khỏi dùng ánh mắt ngạc nhiên và thần sắc hâm mộ nhìn Lâm Dịch...Sau đó nhỏ giọng nghị luận, mà những nơi Lâm Dịch đi qua đều là như thế.
- Hắn là...Hình như gọi là Lâm Dịch đúng không?
- Ừ, ta nhớ ra hắn, trong đại hội ngày đó hắn được khen gợi, hắn chính là kẻ đã đứng bên cạnh tiểu thư Lang Sa! Ta có ấn tượng rất sâu với hắn đấy!
- Oa...Ngày đó ta đứng xa quá nên không nhìn thấy rõ ràng, không nghĩ tới hắn lại đẹp trai như vậy a?
- Bây giờ hắn đi tới chỗ nào? Chẳng lẽ muốn đi ' Phong Vân Thư Các ' sao?
- Hẳn là vậy, đúng là hâm mộ nha!
...
Đều là đệ tử, đương nhiên không có gì phải cố kỵ cả, tuy tiếng nghị luận được đè thấp xuống, nhưng Lâm Dịch vẫn nghe rõ rành mạch, đối với tính cách hướng nội trời sinh của Lâm Dịch, hắn không quen nhất chính là bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, lúc nghe được người khác nghị luận, bước chân không khỏi nhanh thêm một chút, trên mặt không khỏi xuất hiện một tia ửng đỏ.
Những học sinh kia đoán không sai, lúc này Lâm Dịch có ý định tiến vào trong ' Phong Vân Thư Các '. Nhìn xem cái thư các phủ lên màu sắc thần kỳ trong mắt của các học sinh kia, bên trong rốt cuộc có bộ dáng như thế nào.
Dần dần người đi đường bắt đầu ít dần, hắn cũng đi vào sâu trong khu dạy học, xa xa, tường vây cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Dịch.
Tới nơi này người đương nhiên là ít rồi, cho nên hoàn cảnh lộ ra màu sắc tươi đẹp và tĩnh mịch, rừng cây hai bên xuất hiện tiếng chim kêu, buồn bực âm hiểm, ánh mặt trời xuyên thấu tán cây chiếu xuống mặt đất những quang ảnh pha tạp.
Tường vây phong cách cổ xưa bị quang ảnh pha tạp chiếu vào, lộ ra cản giác tuế nguyệt xa xưa.
Tiếng tim đập nhanh của Lâm Dịch không cách nào ức chế, sau khi hít sâu mấy hỏi, mới miễn cưỡng áp chế được, mà lúc này, hắn chạy tới trước chạy tới trước cổng chính của tường vây.
- Người nào?
Đột nhiên âm thanh thập phần âm trầm vang lên, Lâm Dịch lập tức cả kinh ngẩng đầu nhìn chung quang, đại môn vẫn im ắng như trước, trên tấm biển phong cách cổ xưa viết lên bốn chữ ' Phong Vân Thư Các ' lộ ra khí thế trang nghiêm thần thánh bức người.
m thanh kia từ bốn phương tám hướng mà đến, cho nên làm cho Lâm Dịch không cách nào phân rõ âm thanh này đến từ phương hướng nào.
Tác giả :
Vũ Thần Vũ