Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 57: Minh Châu Ma Đô
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
Sân bay Ma Đô!
Đám vệ sĩ nghiêm túc đứng thành hai hàng nhìn một máy bay tư nhân đang chậm rãi hạ xuống.
Ở Hoa Hạ này, máy bay tư nhân tượng trưng cho thân phận.
Cho dù hiện giờ đã tiến vào thế kỷ 21, nhưng cũng không có mấy người trong nước có máy bay tư nhân đâu.
Phải biết rằng, một chiếc máy bay tư nhân rẻ nhất cũng phải tiền triệu, hơn nữa, phí duy trì sửa chữa bảo dưỡng hàng năm hơn ngàn vạn, tài sản không có vài chục triệu thì đừng nghĩ đến việc mua nó.
Sau khi máy bay tư nhân dừng lại, hai hàng vệ sĩ nhanh chóng đi tới cửa ra.
Theo cửa hầm mở, một thiếu nữ mặc tây trang màu đen đi ra đầu tiên.
Cô ấy liếc mắt nhìn xung quanh một cái mới lùi lại, sau đó một thiếu nữ giống như tiên tử xuất hiện.
Lông mi, bờ môi cô ấy giống như tác phẩm điêu khắc tự nhiên.
Ánh mắt Lâm Nhu Nhi bình tĩnh nhìn bốn phía, từ từ bước bậc thang đi xuống đất.
Đám vệ sĩ nhanh chóng bao vây cô nàng ở giữa.
Ngồi trên Lincoln số lượng có hạn, Lâm Nhu Nhi nhìn một thiếu nữ đeo kính vàng ngồi bên cạnh.
- Tiểu Mai, tình hình ông nội tôi thế nào?
Lâm Nhu Nhi hỏi.
- 1 tiếng trước ông cụ đã tỉnh lại, trải qua kiểm tra của nhiều chuyên ra y học nổi tiếng, các chỉ tiêu hạng mục trong cơ thể ông đều tốt đẹp.
Tiểu Mai, một trong những thư ký của Lâm Nhu Nhi.
- Ừm, còn chuyện gì khác sao?
Lâm Nhu Nhi khẽ gật đầu, cô nàng cũng biết tin này trước đó rồi.
- Buổi tối, Chu phu nhân chủ trì một bữa tiệc từ thiện, thư mời đã được đưa đến phủ.
Tiểu Mai mở bản ghi chép ra nói.
Thực ra, không cần ghi chép, Tiểu Mai cũng có thể nhớ kỹ những chuyện này, nhưng hành trình Lâm Nhu Nhi liên quan đến an toàn của cô, bởi vậy những chuyện này phải ghi lại rõ ràng.
- Còn gì nữa không?
- Diệp Hạo bị đồn công an đường Giang Chiết khu Mẫn Hành mang đi rồi.
- Diệp Hạo?
Lúc Lâm Nhu Nhi nghe thấy tên này khẽ giật mình.
- Diệp Hạo là học sinh cứu ông cụ, cô đã bảo tôi chú ý tung tích của cậu ta.
Tiểu Mai nói khẽ.
- Vì chuyện gì?
Trong đầu Lâm Nhu Nhi không khỏi xuất hiện bộ dáng của Diệp Hạo.
- Sau khi Diệp Hạo xảy ra chuyện tôi đã lập tức bắt tay vào điều tra, bây giờ còn chưa lấy được kết quả.
- Lập tức lái xe tới đồn công an đường Giang Chiết, khu Mẫn Hành đi.
Lâm Nhu Nhi trầm giọng nói.
Lúc cả đám đang trên đường tới đồn công an, Tiểu Mai nhận một cuộc điện thoại.
- Tiểu thư, đã tìm hiểu rõ chuyện này rồi, do Vi Đà sai bảo.
- Vi Đà sao?
- Nhà họ Vi, tuy chỉ là một gia tộc nhỏ như cọng cỏ tại Ma Đô, nhưng mẹ Vi Đà lại là người nhà họ Vương.
- Nói chuyện này cho cục trưởng Giang đi!
Hai mắt Lâm Nhu Nhi khẽ động.
Diệp Hạo là ân nhân cứu mạng của ông nội cô nàng, Lâm Viễn Đồ, bởi vậy cho dù đắc tội Vương gia cũng chả sao!
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – )
…
Giang Cao Nghĩa, cục trưởng công an khu Mẫn Hành.
Sau khi ông ta nghe điện thoại do thư ký Lâm Nhu Nhi gọi đến, lúc này mới đi đến đồn công an đường Giang Chiết.
Trên đường, Giang Cao Nghĩa ý thức được chuyện này hơn phân nửa là thật.
Lúc ông ta đi tới cửa, cũng đúng lúc gặp đội xe của Lâm Nhu Nhi.
- Lâm tiểu thư.
Giang Cao Nghĩa hơi giật mình tiến lên chào hỏi.
Ông ta cảm thấy sợ hãi.
Diệp Hạo rốt cuộc có lai lịch gì để Minh Châu của Ma Đô tự mình đến đây?
- Cục trưởng Giang, không biết tôi có tiện nhìn bạn mình một chút không?
- Lâm tiểu thư nói đùa rồi.
Giang Cao Nghĩa cười trừ đáp
- Mời.
Tiện hay không tiện cũng phải cho Lâm Nhu Nhi mặt mũi chứ!
Nhà họ Lâm là quái vật khổng lồ, có quan hệ với cấp cao tại Ma Đô!
Giang Cao Nghĩa đến làm tất cả nhân viên trong đồn đều khẩn trương lên.
- Vương Chấn đâu?
- Đội trưởng Vương … Đội trưởng Vương… anh ấy…
Một cảnh sát ấp úng không dám trả lời.
Giang Cao Nghĩa hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đi về phía phòng thẩm vấn.
Trên đường đến Giang Cao Nghĩa đã hỏi thăm rõ ràng chuyện của Diệp Hạo, chuyện này do Vi Đà sai Vương Chấn làm, vì muốn hãm hại Diệp Hạo mà bất chấp thủ đoạn.
Dưới sự quản lý của mình mà chuyện này vẫn xảy ra, trong lòng Giang Cao Nghĩa đầy lửa giận.
Lúc Giang Cao Nghĩa đi tới cửa phòng phòng thẩm vấn, đã nghe thấy tiếng nói của Vương Chấn.
- Diệp Hạo, đây là tấm miếng thứ chín, nếu cậu không đồng ý, đến lúc đó có chết cũng đừng trách tôi.
Giang Cao Nghĩa nghe thấy câu này càng biến sắc.
Đáng chết!
Ông ta đạp mạnh cửa lớn ra.
- Ai dám…?
Vương Chấn vừa mới hai từ đã thấy bóng dáng cục trưởng của mình.
- Giang… Cục trưởng Giang.
Vương Chấn choáng váng.
Hắn ta không biết sao chuyện này lại kinh động đến Giang Cao Nghĩa?
Giang Cao Nghĩa không có thời gian để ý Vương Chấn, ông ta bước nhanh đến bên người Diệp Hạo.
Thư ký và vệ sĩ Lâm Nhu Nhi cũng đi tới bên cạnh main ta.
- Nước ớt cay.
Vệ sĩ Tiểu Lan biến sắc.
Giang Cao Nghĩa kéo hết mấy tấm vải mỏng dán trên mặt Diệp Hạo xuống, sau đó cầm lấy thùng nước lạnh bên cạnh đổ lên mặt Diệp Hạo.
- Nhanh đi lấy thêm mấy thùng nước.
Ông ta vừa đổ vừa nói.
Lâm Nhu Nhi nhìn vệ sĩ bên người một cái, hai vệ sĩ nhanh chóng rời khỏi.
Đợi Giang Cao Nghĩa đổ thùng nước nhưng hai vệ sĩ vẫn còn chưa tới, ông ta sờ mặt Diệp Hạo.
Nóng hổi dọa người.
- Gọi 120 đi…
Giang Cao Nghĩa trầm giọng nói.
- Không cần.
Đúng lúc này, Diệp Hạo mở hai mắt ra, đôi mắt hắn cũng đỏ chót như máu.
Được thùng nước dội xuống, Diệp Hạo cảm thấy thư thái không ít, lúc này thân thể hắn đang từ từ chữa thương theo bản năng.
- Không được, nước ớt cay sẽ làm phỏng mắt và da cậu mất.
Giang Cao Nghĩa vội vàng nói.
Lúc này, một vệ sĩ xách theo hai bình nước khoáng chạy vào.
Trong thời gian ngắn không thể đổ đầy hai thùng nước, bởi vậy một người nhanh chóng chạy qua cửa hàng tự động bên đường mua hai bình nước khoáng.
- Tửa mặt cho cậu ta trước đi, chứ đợi bác sĩ đến sẽ muốn hỏng mất.
Giang Cao Nghĩa thấy hai bình nước khoáng liền tiến lên mở một bình ra.
- Giúp đi…
Lâm Nhu Nhi trầm giọng nói.
Vệ sĩ Tiểu Lan, thư ký Tiểu Mai vội vàng ngồi xổm xuống giúp mở bình nước khoáng ra.
- Nhìn xem có nước khoáng ướp lạnh hay không?
Giang Cao Nghĩa như nghĩ đến gì đó.
- Thật sự không cần!
Lúc Diệp Hạo nói đến đây, vang lên tiếng kim loại rơi, hai còng tay đã bị hắn bứt đứt.
Thân hình Tiểu Lan lóe lên xuất hiện trước mặt Lâm Nhu Nhi, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Diệp Hạo.
Bẻ gãy còng tay, nàng cũng có thể làm được, nhưng Diệp Hạo mới vừa bị cực hình a, nhưng hắn vẫn còn sức làm chuyện này!
Diệp Hạo hồn nhiên không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người xung quanh, hắn nắm chặt sợi dây thừng đang ghìm mình.
Roẹt một tiếng, dây đứt thành nhiều mảnh.
- Cậu…
Vương Chấn kinh ngạc chỉ Diệp Hạo.
- Sao cậu làm được?
- Muốn làm thì làm thôi.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm đối phương, đôi mắt lóe lên nét lạnh lẽo.
- Cậu muốn làm gì?
Vương Chấn thấy thế không khỏi lùi về sau một bước.
- Bây giờ tôi còn chưa làm được chuyện không để ý pháp luật, nhưng có chuyện tôi nhất định phải nói cho ông biết…mạng nhỏ của ông tôi nắm chắc rồi.
Diệp Hạo gằn từng chữ.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
Sân bay Ma Đô!
Đám vệ sĩ nghiêm túc đứng thành hai hàng nhìn một máy bay tư nhân đang chậm rãi hạ xuống.
Ở Hoa Hạ này, máy bay tư nhân tượng trưng cho thân phận.
Cho dù hiện giờ đã tiến vào thế kỷ 21, nhưng cũng không có mấy người trong nước có máy bay tư nhân đâu.
Phải biết rằng, một chiếc máy bay tư nhân rẻ nhất cũng phải tiền triệu, hơn nữa, phí duy trì sửa chữa bảo dưỡng hàng năm hơn ngàn vạn, tài sản không có vài chục triệu thì đừng nghĩ đến việc mua nó.
Sau khi máy bay tư nhân dừng lại, hai hàng vệ sĩ nhanh chóng đi tới cửa ra.
Theo cửa hầm mở, một thiếu nữ mặc tây trang màu đen đi ra đầu tiên.
Cô ấy liếc mắt nhìn xung quanh một cái mới lùi lại, sau đó một thiếu nữ giống như tiên tử xuất hiện.
Lông mi, bờ môi cô ấy giống như tác phẩm điêu khắc tự nhiên.
Ánh mắt Lâm Nhu Nhi bình tĩnh nhìn bốn phía, từ từ bước bậc thang đi xuống đất.
Đám vệ sĩ nhanh chóng bao vây cô nàng ở giữa.
Ngồi trên Lincoln số lượng có hạn, Lâm Nhu Nhi nhìn một thiếu nữ đeo kính vàng ngồi bên cạnh.
- Tiểu Mai, tình hình ông nội tôi thế nào?
Lâm Nhu Nhi hỏi.
- 1 tiếng trước ông cụ đã tỉnh lại, trải qua kiểm tra của nhiều chuyên ra y học nổi tiếng, các chỉ tiêu hạng mục trong cơ thể ông đều tốt đẹp.
Tiểu Mai, một trong những thư ký của Lâm Nhu Nhi.
- Ừm, còn chuyện gì khác sao?
Lâm Nhu Nhi khẽ gật đầu, cô nàng cũng biết tin này trước đó rồi.
- Buổi tối, Chu phu nhân chủ trì một bữa tiệc từ thiện, thư mời đã được đưa đến phủ.
Tiểu Mai mở bản ghi chép ra nói.
Thực ra, không cần ghi chép, Tiểu Mai cũng có thể nhớ kỹ những chuyện này, nhưng hành trình Lâm Nhu Nhi liên quan đến an toàn của cô, bởi vậy những chuyện này phải ghi lại rõ ràng.
- Còn gì nữa không?
- Diệp Hạo bị đồn công an đường Giang Chiết khu Mẫn Hành mang đi rồi.
- Diệp Hạo?
Lúc Lâm Nhu Nhi nghe thấy tên này khẽ giật mình.
- Diệp Hạo là học sinh cứu ông cụ, cô đã bảo tôi chú ý tung tích của cậu ta.
Tiểu Mai nói khẽ.
- Vì chuyện gì?
Trong đầu Lâm Nhu Nhi không khỏi xuất hiện bộ dáng của Diệp Hạo.
- Sau khi Diệp Hạo xảy ra chuyện tôi đã lập tức bắt tay vào điều tra, bây giờ còn chưa lấy được kết quả.
- Lập tức lái xe tới đồn công an đường Giang Chiết, khu Mẫn Hành đi.
Lâm Nhu Nhi trầm giọng nói.
Lúc cả đám đang trên đường tới đồn công an, Tiểu Mai nhận một cuộc điện thoại.
- Tiểu thư, đã tìm hiểu rõ chuyện này rồi, do Vi Đà sai bảo.
- Vi Đà sao?
- Nhà họ Vi, tuy chỉ là một gia tộc nhỏ như cọng cỏ tại Ma Đô, nhưng mẹ Vi Đà lại là người nhà họ Vương.
- Nói chuyện này cho cục trưởng Giang đi!
Hai mắt Lâm Nhu Nhi khẽ động.
Diệp Hạo là ân nhân cứu mạng của ông nội cô nàng, Lâm Viễn Đồ, bởi vậy cho dù đắc tội Vương gia cũng chả sao!
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – )
…
Giang Cao Nghĩa, cục trưởng công an khu Mẫn Hành.
Sau khi ông ta nghe điện thoại do thư ký Lâm Nhu Nhi gọi đến, lúc này mới đi đến đồn công an đường Giang Chiết.
Trên đường, Giang Cao Nghĩa ý thức được chuyện này hơn phân nửa là thật.
Lúc ông ta đi tới cửa, cũng đúng lúc gặp đội xe của Lâm Nhu Nhi.
- Lâm tiểu thư.
Giang Cao Nghĩa hơi giật mình tiến lên chào hỏi.
Ông ta cảm thấy sợ hãi.
Diệp Hạo rốt cuộc có lai lịch gì để Minh Châu của Ma Đô tự mình đến đây?
- Cục trưởng Giang, không biết tôi có tiện nhìn bạn mình một chút không?
- Lâm tiểu thư nói đùa rồi.
Giang Cao Nghĩa cười trừ đáp
- Mời.
Tiện hay không tiện cũng phải cho Lâm Nhu Nhi mặt mũi chứ!
Nhà họ Lâm là quái vật khổng lồ, có quan hệ với cấp cao tại Ma Đô!
Giang Cao Nghĩa đến làm tất cả nhân viên trong đồn đều khẩn trương lên.
- Vương Chấn đâu?
- Đội trưởng Vương … Đội trưởng Vương… anh ấy…
Một cảnh sát ấp úng không dám trả lời.
Giang Cao Nghĩa hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đi về phía phòng thẩm vấn.
Trên đường đến Giang Cao Nghĩa đã hỏi thăm rõ ràng chuyện của Diệp Hạo, chuyện này do Vi Đà sai Vương Chấn làm, vì muốn hãm hại Diệp Hạo mà bất chấp thủ đoạn.
Dưới sự quản lý của mình mà chuyện này vẫn xảy ra, trong lòng Giang Cao Nghĩa đầy lửa giận.
Lúc Giang Cao Nghĩa đi tới cửa phòng phòng thẩm vấn, đã nghe thấy tiếng nói của Vương Chấn.
- Diệp Hạo, đây là tấm miếng thứ chín, nếu cậu không đồng ý, đến lúc đó có chết cũng đừng trách tôi.
Giang Cao Nghĩa nghe thấy câu này càng biến sắc.
Đáng chết!
Ông ta đạp mạnh cửa lớn ra.
- Ai dám…?
Vương Chấn vừa mới hai từ đã thấy bóng dáng cục trưởng của mình.
- Giang… Cục trưởng Giang.
Vương Chấn choáng váng.
Hắn ta không biết sao chuyện này lại kinh động đến Giang Cao Nghĩa?
Giang Cao Nghĩa không có thời gian để ý Vương Chấn, ông ta bước nhanh đến bên người Diệp Hạo.
Thư ký và vệ sĩ Lâm Nhu Nhi cũng đi tới bên cạnh main ta.
- Nước ớt cay.
Vệ sĩ Tiểu Lan biến sắc.
Giang Cao Nghĩa kéo hết mấy tấm vải mỏng dán trên mặt Diệp Hạo xuống, sau đó cầm lấy thùng nước lạnh bên cạnh đổ lên mặt Diệp Hạo.
- Nhanh đi lấy thêm mấy thùng nước.
Ông ta vừa đổ vừa nói.
Lâm Nhu Nhi nhìn vệ sĩ bên người một cái, hai vệ sĩ nhanh chóng rời khỏi.
Đợi Giang Cao Nghĩa đổ thùng nước nhưng hai vệ sĩ vẫn còn chưa tới, ông ta sờ mặt Diệp Hạo.
Nóng hổi dọa người.
- Gọi 120 đi…
Giang Cao Nghĩa trầm giọng nói.
- Không cần.
Đúng lúc này, Diệp Hạo mở hai mắt ra, đôi mắt hắn cũng đỏ chót như máu.
Được thùng nước dội xuống, Diệp Hạo cảm thấy thư thái không ít, lúc này thân thể hắn đang từ từ chữa thương theo bản năng.
- Không được, nước ớt cay sẽ làm phỏng mắt và da cậu mất.
Giang Cao Nghĩa vội vàng nói.
Lúc này, một vệ sĩ xách theo hai bình nước khoáng chạy vào.
Trong thời gian ngắn không thể đổ đầy hai thùng nước, bởi vậy một người nhanh chóng chạy qua cửa hàng tự động bên đường mua hai bình nước khoáng.
- Tửa mặt cho cậu ta trước đi, chứ đợi bác sĩ đến sẽ muốn hỏng mất.
Giang Cao Nghĩa thấy hai bình nước khoáng liền tiến lên mở một bình ra.
- Giúp đi…
Lâm Nhu Nhi trầm giọng nói.
Vệ sĩ Tiểu Lan, thư ký Tiểu Mai vội vàng ngồi xổm xuống giúp mở bình nước khoáng ra.
- Nhìn xem có nước khoáng ướp lạnh hay không?
Giang Cao Nghĩa như nghĩ đến gì đó.
- Thật sự không cần!
Lúc Diệp Hạo nói đến đây, vang lên tiếng kim loại rơi, hai còng tay đã bị hắn bứt đứt.
Thân hình Tiểu Lan lóe lên xuất hiện trước mặt Lâm Nhu Nhi, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Diệp Hạo.
Bẻ gãy còng tay, nàng cũng có thể làm được, nhưng Diệp Hạo mới vừa bị cực hình a, nhưng hắn vẫn còn sức làm chuyện này!
Diệp Hạo hồn nhiên không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người xung quanh, hắn nắm chặt sợi dây thừng đang ghìm mình.
Roẹt một tiếng, dây đứt thành nhiều mảnh.
- Cậu…
Vương Chấn kinh ngạc chỉ Diệp Hạo.
- Sao cậu làm được?
- Muốn làm thì làm thôi.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm đối phương, đôi mắt lóe lên nét lạnh lẽo.
- Cậu muốn làm gì?
Vương Chấn thấy thế không khỏi lùi về sau một bước.
- Bây giờ tôi còn chưa làm được chuyện không để ý pháp luật, nhưng có chuyện tôi nhất định phải nói cho ông biết…mạng nhỏ của ông tôi nắm chắc rồi.
Diệp Hạo gằn từng chữ.
Tác giả :
Sát Trư Đao