Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 167: Cô Gái Thích Cười
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Trương Kình Tùng dựa theo Diệp Hạo dặn dò mời người Tiếu gia vào văn phòng Diệp Hạo.
- Có thể lấy ra rồi.
Lúc này giọng nói Diệp Hạo vang lên trong văn phòng.
Tiếu Lạc Nhật vội vàng cầm hộp gấm thứ nhất ra.
- Tiền bối đây là một gốc sâm già ngàn năm.
Tiếu Lạc Nhật chỉ sâm già dùng dây đỏ buộc lấy trong hộp gấm.
- Ông cảm thấy có thể dùng dây đỏ buộc sâm già ngàn năm lại à?
Diệp Hạo thản nhiên nói.
“A!”
Tiếu Lạc Nhật hoảng sợ.
Ông ta không ngờ mình nhìn sai.
- Đây chỉ là một gốc nhân sâm 400 năm thôi, nếu như nhân sâm ngàn năm đã sớm thành tinh, người thế tục căn bản không thể bắt được nó.
- Xem như tạm được.
Lúc Diệp Hạo nói câu này ra Tiếu Lạc Nhật không khỏi thở dài một hơi.
Diệp Hạo không trách tội đã rất tốt rồi.
Lúc Tiếu Lạc Nhật mở hộp gấm thứ hai ra, hai mắt Diệp Hạo không khỏi sáng lên.
Kiểm Cổ!
Diệp Hạo cảm nhận được Linh Lực nhàn nhạt dao động trên thanh Kiếm Cổ này.
Đây là một thanh Linh Kiếm.
- Thanh Kiếm Cổ này do tổ tiên tôi tìm được, đáng tiếc đến bây giờ chúng tôi đều không thể dùng nó.
Tiếu Lạc Nhật nói đến đây, bắt đầu thổn thức một trận.
Tiếu Lạc Nhật có thể chắc chắn đây là một thanh Thần Binh, nhưng có Thần Binh trong tay thì sao chứ?
- Cái hộp gấm thứ ba thì sao?
Diệp Hạo không tỏ thái độ với thanh Kiếm Cổ này, mà nhìn hộp gấm thứ ba.
Lúc Tiếu Lạc Nhật mở hộp gấm thứ ba ra, trong mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng trong mắt Tiếu Lạc Nhật lại tràn đầy đau lòng:
- Trong hộp gấm thứ ba có 50 viên Linh Thạch.
Loại tài nguyên như Linh Thạch cho dù Võ Đạo Thế Gia cũng không có bao nhiêu.
Sở dĩ Tiếu Lạc Nhật mở cái hộp gấm này ra cuối cùng vì cảm thấy vật trong hộp gấm này nặng cân nhất.
Nhưng Tiếu Lạc Nhật không ngờ tới việc trong tay Diệp Hạo có hơn ngàn Linh Thạch a.
Diệp Hạo thật sự không để 50 viên Linh Thạch này trong mắt.
- Có nhiêu đây thôi sao?
Diệp Hạo lạnh nhạt hỏi.
Trong lòng Tiếu Lạc Nhật trầm xuống.
Mình đã lấy ra nhiều như vậy, người này còn không thỏa mãn?
Nhưng Diệp Hạo đặt câu hỏi làm Tiếu Lạc Nhật không dám không trả lời.
- Đúng rồi, tổn thất của hội sở Bồng Lai, Tiếu gia tôi sẽ bồi thường 10 triệu.
- Cho số tài khoản của hội sở Bồng Lai đi.
- Dạ.
- Chuyện Tiếu gia các ông tạm thời vậy thôi, bây giờ nói chuyện cháu nội của ông đi.
Giọng nói Diệp Hạo lại vang lên toàn bộ hội trường.
Lời vừa nói ra khiến Tiếu Lạc Nhật biến sắc.
Giọng nói Diệp Hạo vang lên xung quanh, rõ ràng chuẩn bị ra oai.
Đúng lúc này, Tiếu Quang kêu thảm một tiếng, một đoạn cánh tay trực tiếp bị đánh thành mảnh vỡ:
- Đây là cái giá cho việc mạo phạm hội sở Bồng Lai.
- Đa tạ tiên trưởng.
Cho dù Tiếu Lạc Nhật nổi giận trong lòng, nhưng trên mặt vẫn rất cung kính.
- Đi thôi!
Diệp Hạo thản nhiên ra lệnh trục xuất.
Tiếu Lạc Nhật vung tay lên, người Tiếu gia mang Tiếu Quang trọng thương rời đi.
- Tiếp tục công việc thôi!
Trên mặt Trương Kình Tùng vẫn mang theo nụ cười mỉm đi lên sân khấu nói:
- Vừa rồi xảy ra một chút nhạc đệm, hi vọng không ảnh hưởng đến hào hứng của chư vị.
- Sau đây sẽ tiến hành đấu giá Linh Đan thứ ba.
Lúc này tinh thần mọi người mới quay về viên Linh Đan thứ ba.
- 10 triệu.
Lâm Viễn Đồ đi lên nói giá này.
- 11 triệu.
Chu Uyển Thanh không chút do dự tham gia vào.
Lần này Chu Uyển Thanh đến đây đại biểu cho Chu gia.
- 20 triệu.
Chu Uyển Thanh vừa mới nói xong, một người trung niên có dung mạo không đáng để ý vội vàng đi vào hội trường.
Ánh mắt Diệp Hạo ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn người vừa mới đến này.
- Phương Khải Minh.
- Gia chủ đương nhiệm Phương gia.
- Sao người này lại đến đây?
Không thể không nói Phương Khải Minh đến hoàn toàn làm rối loạn cạnh tranh của Lâm gia và Chu gia.
Gia chủ Phương gia tự mình đến đây, nếu bọn họ lại cạnh tranh mà nói, rõ ràng không cho Phương gia mặt mũi.
Diệp Hạo nghe đám người bàn tán đã biết thân phận người này.
Nhưng Diệp Hạo vẫn không thèm để ý.
Dù gia chủ đương nhiệm của Phương gia hay tộc trưởng Phương gia, hắn đều không để trong lòng.
Lâm gia, Chu gia hai gia tộc lớn đứng đầu không dám cạnh tranh, gia tộc khác càng không dám đấu giá tùy tiện.
- Sau này Phương gia các ông không được đặt chân vào hội sở Bồng Lai của tôi nữa!
Lúc này giọng nói không vui của Diệp Hạo vang lên trong hội trường.
- Không có tư cách cạnh tranh Linh Đan của tôi.
Phương Khải Minh hoảng sợ
Ông ta không ngờ hành động của mình đã đắc tội người này.
Bởi vậy Phương Khải Minh vội vàng giải thích.
- Tiên trưởng, đừng tức giận, tôi bằng lòng thêm 10 triệu mua viên Linh Đan này.
- Không cần, tôi không phải người thiếu tiền.
Diệp Hạo thản nhiên nói:
- Còn nữa, nhớ kỹ lời tôi nói.
- Tiên trưởng, lần này tôi đến thứ nhất để mua Linh Đan, thứ hai cũng muốn nói cho tiên trưởng một chuyện.
- Chuyện gì?
- Nói ở đây không tiện lắm.
- Vậy đến văn phòng tôi đợi một chút!
- Tuân mệnh!
Phương Khải Minh hiểu rõ Diệp Hạo là nhân vật gì, Phương gia của ông ta căn bản không trêu chọc nổi.
Thực ra toàn bộ Tam Tông Lục Môn giới Tu Đạo sao để ý những nhân vật quyền thế bọn họ ở Thế Tục được.
Cục Linh Dị thành lập đến bây giờ cả nước đều không có mấy người biết là một ví dụ.
Hơn nữa, thành viên cục Linh Dị và chính phủ chỉ có quan hệ hợp tác, hay nói cách khác chính phủ không chỉ huy được cục Linh Dị.
Sau khi Phương Khải Minh rời đi, giọng nói của Diệp Hạo vang lên ở hội trường lần nữa.
- Sau đây còn có một hoạt động tặng Linh Đan miễn phí, các vị đừng bỏ lở.
Trương Kình Tùng ra hiệu cho hai nhân viên phát giấy và bút.
Chu Uyển Thanh viết tên mình lên tờ giấy.
- Không biết tôi có được chọn trúng hay không?
- Sẽ.
Diệp Hạo cười nói.
- Có phải cô gái thích cười đều có vận khí không tệ hay không?
- Thông minh.
Sau khi người phục vụ tập hợp danh sách, Trương Kình Tùng cố ý lắc lắc.
Sau khi Trương Kình Tùng vươn tay vào trong cái hộp trong suốt, một tờ giấy bám chặt vào tay ông ta.
Lúc Trương Kình Tùng mở tờ giấy này ra, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì tên trên tờ giấy viết tên Diệp Hạo.
Cậu chủ đang chơi trò gì thế?
Trương Kình Tùng thật không biết, ông chỉ biết phối hợp với Diệp Hạo diễn vở kịch này thôi.
- Diệp Hạo.
Trương Kình Tùng nói xong lật tờ giấy ra cho mọi người xem.
Lúc mọi người nhìn thấy Trương Kình Tùng rút trúng tên Diệp Hạo, tất cả đều hiện lên vẻ khiếp sợ.
Ai cũng không ngờ tới người may mắn là Diệp Hạo.
- Diệp Hạo đâu phải hội viên của hội sở Bồng Lai, cậu ta có tư cách gì rút Linh Đan?
Lãnh Hồng Xương trầm giọng thắc mắc.
- Ai bảo với ông Diệp Hạo không phải hội viên của hội sở Bồng Lai chúng tôi?
Trương Kình Tùng lạnh lùng nhìn Lãnh Hồng Xương, nói tiếp.
- Lãnh Hồng Xương ông đang nghi ngờ tính công bằng của hội sở Bồng Lai hả?
- Không - - không có…
Sắc mặt Lãnh Hồng Xương không khỏi trắng bệch yếu ớt đáp lời.
Ông chủ phía sau hội sở Bồng Lai ở ngay đây đó!
- Không có thì câm miệng cho tôi.
Trương Kình Tùng nói đến đây, ra hiệu nhân viên mang viên Linh Đan giao cho Diệp Hạo trong ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người.
Diệp Hạo đưa bình ngọc đựng Linh Đan cho Chu Uyển Thanh.
- Tặng cho cô đó!
- Tặng cho tôi?
Chu Uyển Thanh ngạc nhiên hỏi lại.
- Vừa rồi tôi nói cô gái thích cười có vận khí không tệ, bây giờ cô đã hiểu tôi không lừa cô chứ?
Diệp Hạo mỉm cười nói với Chu Uyển Thanh.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Trương Kình Tùng dựa theo Diệp Hạo dặn dò mời người Tiếu gia vào văn phòng Diệp Hạo.
- Có thể lấy ra rồi.
Lúc này giọng nói Diệp Hạo vang lên trong văn phòng.
Tiếu Lạc Nhật vội vàng cầm hộp gấm thứ nhất ra.
- Tiền bối đây là một gốc sâm già ngàn năm.
Tiếu Lạc Nhật chỉ sâm già dùng dây đỏ buộc lấy trong hộp gấm.
- Ông cảm thấy có thể dùng dây đỏ buộc sâm già ngàn năm lại à?
Diệp Hạo thản nhiên nói.
“A!”
Tiếu Lạc Nhật hoảng sợ.
Ông ta không ngờ mình nhìn sai.
- Đây chỉ là một gốc nhân sâm 400 năm thôi, nếu như nhân sâm ngàn năm đã sớm thành tinh, người thế tục căn bản không thể bắt được nó.
- Xem như tạm được.
Lúc Diệp Hạo nói câu này ra Tiếu Lạc Nhật không khỏi thở dài một hơi.
Diệp Hạo không trách tội đã rất tốt rồi.
Lúc Tiếu Lạc Nhật mở hộp gấm thứ hai ra, hai mắt Diệp Hạo không khỏi sáng lên.
Kiểm Cổ!
Diệp Hạo cảm nhận được Linh Lực nhàn nhạt dao động trên thanh Kiếm Cổ này.
Đây là một thanh Linh Kiếm.
- Thanh Kiếm Cổ này do tổ tiên tôi tìm được, đáng tiếc đến bây giờ chúng tôi đều không thể dùng nó.
Tiếu Lạc Nhật nói đến đây, bắt đầu thổn thức một trận.
Tiếu Lạc Nhật có thể chắc chắn đây là một thanh Thần Binh, nhưng có Thần Binh trong tay thì sao chứ?
- Cái hộp gấm thứ ba thì sao?
Diệp Hạo không tỏ thái độ với thanh Kiếm Cổ này, mà nhìn hộp gấm thứ ba.
Lúc Tiếu Lạc Nhật mở hộp gấm thứ ba ra, trong mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng trong mắt Tiếu Lạc Nhật lại tràn đầy đau lòng:
- Trong hộp gấm thứ ba có 50 viên Linh Thạch.
Loại tài nguyên như Linh Thạch cho dù Võ Đạo Thế Gia cũng không có bao nhiêu.
Sở dĩ Tiếu Lạc Nhật mở cái hộp gấm này ra cuối cùng vì cảm thấy vật trong hộp gấm này nặng cân nhất.
Nhưng Tiếu Lạc Nhật không ngờ tới việc trong tay Diệp Hạo có hơn ngàn Linh Thạch a.
Diệp Hạo thật sự không để 50 viên Linh Thạch này trong mắt.
- Có nhiêu đây thôi sao?
Diệp Hạo lạnh nhạt hỏi.
Trong lòng Tiếu Lạc Nhật trầm xuống.
Mình đã lấy ra nhiều như vậy, người này còn không thỏa mãn?
Nhưng Diệp Hạo đặt câu hỏi làm Tiếu Lạc Nhật không dám không trả lời.
- Đúng rồi, tổn thất của hội sở Bồng Lai, Tiếu gia tôi sẽ bồi thường 10 triệu.
- Cho số tài khoản của hội sở Bồng Lai đi.
- Dạ.
- Chuyện Tiếu gia các ông tạm thời vậy thôi, bây giờ nói chuyện cháu nội của ông đi.
Giọng nói Diệp Hạo lại vang lên toàn bộ hội trường.
Lời vừa nói ra khiến Tiếu Lạc Nhật biến sắc.
Giọng nói Diệp Hạo vang lên xung quanh, rõ ràng chuẩn bị ra oai.
Đúng lúc này, Tiếu Quang kêu thảm một tiếng, một đoạn cánh tay trực tiếp bị đánh thành mảnh vỡ:
- Đây là cái giá cho việc mạo phạm hội sở Bồng Lai.
- Đa tạ tiên trưởng.
Cho dù Tiếu Lạc Nhật nổi giận trong lòng, nhưng trên mặt vẫn rất cung kính.
- Đi thôi!
Diệp Hạo thản nhiên ra lệnh trục xuất.
Tiếu Lạc Nhật vung tay lên, người Tiếu gia mang Tiếu Quang trọng thương rời đi.
- Tiếp tục công việc thôi!
Trên mặt Trương Kình Tùng vẫn mang theo nụ cười mỉm đi lên sân khấu nói:
- Vừa rồi xảy ra một chút nhạc đệm, hi vọng không ảnh hưởng đến hào hứng của chư vị.
- Sau đây sẽ tiến hành đấu giá Linh Đan thứ ba.
Lúc này tinh thần mọi người mới quay về viên Linh Đan thứ ba.
- 10 triệu.
Lâm Viễn Đồ đi lên nói giá này.
- 11 triệu.
Chu Uyển Thanh không chút do dự tham gia vào.
Lần này Chu Uyển Thanh đến đây đại biểu cho Chu gia.
- 20 triệu.
Chu Uyển Thanh vừa mới nói xong, một người trung niên có dung mạo không đáng để ý vội vàng đi vào hội trường.
Ánh mắt Diệp Hạo ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn người vừa mới đến này.
- Phương Khải Minh.
- Gia chủ đương nhiệm Phương gia.
- Sao người này lại đến đây?
Không thể không nói Phương Khải Minh đến hoàn toàn làm rối loạn cạnh tranh của Lâm gia và Chu gia.
Gia chủ Phương gia tự mình đến đây, nếu bọn họ lại cạnh tranh mà nói, rõ ràng không cho Phương gia mặt mũi.
Diệp Hạo nghe đám người bàn tán đã biết thân phận người này.
Nhưng Diệp Hạo vẫn không thèm để ý.
Dù gia chủ đương nhiệm của Phương gia hay tộc trưởng Phương gia, hắn đều không để trong lòng.
Lâm gia, Chu gia hai gia tộc lớn đứng đầu không dám cạnh tranh, gia tộc khác càng không dám đấu giá tùy tiện.
- Sau này Phương gia các ông không được đặt chân vào hội sở Bồng Lai của tôi nữa!
Lúc này giọng nói không vui của Diệp Hạo vang lên trong hội trường.
- Không có tư cách cạnh tranh Linh Đan của tôi.
Phương Khải Minh hoảng sợ
Ông ta không ngờ hành động của mình đã đắc tội người này.
Bởi vậy Phương Khải Minh vội vàng giải thích.
- Tiên trưởng, đừng tức giận, tôi bằng lòng thêm 10 triệu mua viên Linh Đan này.
- Không cần, tôi không phải người thiếu tiền.
Diệp Hạo thản nhiên nói:
- Còn nữa, nhớ kỹ lời tôi nói.
- Tiên trưởng, lần này tôi đến thứ nhất để mua Linh Đan, thứ hai cũng muốn nói cho tiên trưởng một chuyện.
- Chuyện gì?
- Nói ở đây không tiện lắm.
- Vậy đến văn phòng tôi đợi một chút!
- Tuân mệnh!
Phương Khải Minh hiểu rõ Diệp Hạo là nhân vật gì, Phương gia của ông ta căn bản không trêu chọc nổi.
Thực ra toàn bộ Tam Tông Lục Môn giới Tu Đạo sao để ý những nhân vật quyền thế bọn họ ở Thế Tục được.
Cục Linh Dị thành lập đến bây giờ cả nước đều không có mấy người biết là một ví dụ.
Hơn nữa, thành viên cục Linh Dị và chính phủ chỉ có quan hệ hợp tác, hay nói cách khác chính phủ không chỉ huy được cục Linh Dị.
Sau khi Phương Khải Minh rời đi, giọng nói của Diệp Hạo vang lên ở hội trường lần nữa.
- Sau đây còn có một hoạt động tặng Linh Đan miễn phí, các vị đừng bỏ lở.
Trương Kình Tùng ra hiệu cho hai nhân viên phát giấy và bút.
Chu Uyển Thanh viết tên mình lên tờ giấy.
- Không biết tôi có được chọn trúng hay không?
- Sẽ.
Diệp Hạo cười nói.
- Có phải cô gái thích cười đều có vận khí không tệ hay không?
- Thông minh.
Sau khi người phục vụ tập hợp danh sách, Trương Kình Tùng cố ý lắc lắc.
Sau khi Trương Kình Tùng vươn tay vào trong cái hộp trong suốt, một tờ giấy bám chặt vào tay ông ta.
Lúc Trương Kình Tùng mở tờ giấy này ra, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì tên trên tờ giấy viết tên Diệp Hạo.
Cậu chủ đang chơi trò gì thế?
Trương Kình Tùng thật không biết, ông chỉ biết phối hợp với Diệp Hạo diễn vở kịch này thôi.
- Diệp Hạo.
Trương Kình Tùng nói xong lật tờ giấy ra cho mọi người xem.
Lúc mọi người nhìn thấy Trương Kình Tùng rút trúng tên Diệp Hạo, tất cả đều hiện lên vẻ khiếp sợ.
Ai cũng không ngờ tới người may mắn là Diệp Hạo.
- Diệp Hạo đâu phải hội viên của hội sở Bồng Lai, cậu ta có tư cách gì rút Linh Đan?
Lãnh Hồng Xương trầm giọng thắc mắc.
- Ai bảo với ông Diệp Hạo không phải hội viên của hội sở Bồng Lai chúng tôi?
Trương Kình Tùng lạnh lùng nhìn Lãnh Hồng Xương, nói tiếp.
- Lãnh Hồng Xương ông đang nghi ngờ tính công bằng của hội sở Bồng Lai hả?
- Không - - không có…
Sắc mặt Lãnh Hồng Xương không khỏi trắng bệch yếu ớt đáp lời.
Ông chủ phía sau hội sở Bồng Lai ở ngay đây đó!
- Không có thì câm miệng cho tôi.
Trương Kình Tùng nói đến đây, ra hiệu nhân viên mang viên Linh Đan giao cho Diệp Hạo trong ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người.
Diệp Hạo đưa bình ngọc đựng Linh Đan cho Chu Uyển Thanh.
- Tặng cho cô đó!
- Tặng cho tôi?
Chu Uyển Thanh ngạc nhiên hỏi lại.
- Vừa rồi tôi nói cô gái thích cười có vận khí không tệ, bây giờ cô đã hiểu tôi không lừa cô chứ?
Diệp Hạo mỉm cười nói với Chu Uyển Thanh.
Tác giả :
Sát Trư Đao