Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống
Chương 80: Trân trọng
Toàn bộ đại sảnh đều bị tiếng hát của Lâm Tĩnh Hương hấp dẫn, mặc dù cách xử lý thanh điệu còn chưa đến mức xuất thần nhập hóa như tiên âm của Cố Khuynh Thành nhưng giọng nghe êm tai cũng biểu diễn nhập thần làm nàng trở nên nổi bật trên sân khấu.
Khách mời mọi người đều vỗ tay nhiệt tình cho một giọng ca trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Cố Khuynh Thành cũng gật đầu mỉm cười tiếp nhận món quà của Lâm Tĩnh Hương.
“Cảm ơn em, em hát rất tốt, rất hay. Chị rất vui vì nhận của em món quà này. Chúc em thăng tiến trên con đường ca hát nhé.”
Nhóm minh tinh đều lộ vẻ hâm mộ ghen ghét đủ mọi loại ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Tĩnh Hương. Trước đó Lâm Tĩnh Hương bị phong sát cho đến hắc danh tiếng thì hiện tại nàng tiền đồ vô cùng rộng mở. Ai cũng rõ ràng câu nói vừa rồi của Cố Khuynh Thành là ý gì, nếu quả thật có công ty nào muốn chết mới đi đối nghịch với làng giải trí quái vật khổng lồ tập đoàn Hoa Thành.
Lâm Tĩnh Hương nghe vậy mà cảm động rơi nước mắt có chút luống cuống tay chân vì kích động nói cảm ơn.
Đợi Lâm Tĩnh Hương xuống sân khấu, Tiêu Hạo thấy nàng một mặt nước mắt mà lấy khăn lạnh đưa nàng lau mặt.
“Cô lau nước mắt đi, có gì đâu mà khóc. Lớn rồi còn khóc nhè như con mèo mít ướt vậy.”
Lâm Tĩnh Hương có chút ngượng ngùng đỏ mặt tiếp nhận khăn ướt.
“Cảm ơn ân nhân, em không biết làm thế nào để đa tạ ngài nữa.”
“Cảm ơn thì khỏi, cô chỉ ở làng giải trí lăn lộn cho tốt vào. Và nhớ kỹ là đừng bao giờ vì hoàn cảnh mà từ bỏ đam mê của mình nhé.”
“Haha, tiểu Hạo nói đúng. Em là một ca sĩ có tiềm năng, đừng vì ít chuyện thị phi từ liều báo mà từ bỏ đam mê của mình. Cố gắng lên em nhé.”
Đinh Trường cũng cười khích lệ Lâm Tĩnh Hương. Vào làng giải trí đã mấy chục năm, Đinh Trường hiểu rất rõ tâm lý của những tân binh khi vừa đặt chân vào. Chỉ cần dính chút thị phi thì rất khó ngóc đầu dậy.
Tiêu Hạo cũng gật đầu làm cái thủ thế cố lên, sau đó quay sang cười nói với Đinh Trường.
“Hay anh cũng lên góp vui làm một bài tặng cho cô ấy đi.”
“Cũng được, anh đến mà không hát tặng chủ nhân buổi tiệc quả thật là đánh mặt người ta rồi.”
“Haha, không ngờ ca sĩ gạo cội làng giải trí như anh lại nói được từ ngữ giới trẻ đâu.”
“Fan anh hay nói mấy từ giới trẻ thường dùng nên anh nghe hoài cũng quen.”
Đinh Trường bước lên sân khấu sau khi một ca sĩ kết thúc phần trình diễn của mình.
Khách nhân thấy ca sĩ gạo cội làng giải trí bước lên sân khấu đều trở nên nhao nhao lên ánh mắt tập trung vào Đinh Trường.
“Trước tiên thì cho Đinh Trường gửi lời chào đến các vị khách nhân đang có mặt trong buổi tiệc hôm nay. Tôi hôm nay đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của Khuynh Thành còn may mắn quen biết được một người em trai vô cùng hợp tính với bản thân. Hy vọng em có thể cùng lên song ca với anh một bài để làm quà sinh nhật.”
Tiêu Hạo ngồi bên dưới bị Đinh Trường lôi kéo lên hát cùng có chút mộng bức, trong lòng buồn bực: Trường ca hại em rồi, em có biết hát quái gì đâu. Không ngờ anh cũng bán thằng em một cái hố to đùng.
Tuy bị đào hố cho nhảy có chút không vui nhưng Tiêu Hạo cũng ở trạng thái không tình nguyện bước lên sân khấu cố nặn vẻ tươi cười so với khóc còn khó coi hơn.
Nhìn trên sân khấu sắc mặt khổ qua Tiêu Hạo, Cố Khuynh Thành cười trộm lay lay Dương Sơ Tuyết.
“Sơ Tuyết, bà nhìn hắn ta sắc mặt tái như miếng gan heo trông thật vui.”
“Haha, tui cũng không ngờ sắc mặt của anh ấy lại đặc sắc khi bị gọi lên hát nha.”
“Đã biết nhược điểm của hắn, hừ hừ, để xem tui cho hắn biết kết quả đắc tội với bản đại minh tinh.”
Tiêu Hạo nhìn thấy thần sắc hả hê Cố Khuynh Thành ngồi bên dưới, trong lòng mắng to: đồ thần kinh lại một bụng đen muốn chơi xấu mình đây. Hừ hừ, Hạo ca mới không làm cô đạt được ý muốn.
Từ trong cửa hàng bỏ 5 vạn điểm hối đoái ca thần thẻ bài tri thức, Tiêu Hạo trong đầu bắt đầu tiếp thu tất cả tri thức về đẳng cấp ca thần.
Ca hát đẳng cấp có nghiệp dư, chuyên nghiệp, ca vương, ca thần. Thẻ ca kỹ mà Tiêu Hạo hối đoái là ca thần nên tri thức vô cùng nhiều nên cần thời gian hơi lâu một chút để quán thâu, vì vậy Tiêu Hạo mới nói với Đinh Trường.
“Anh Trường, hay là anh hát trước 1 bài đi. Em đi nói với dàn nhạc chuẩn bị 1 tiết mục bất ngờ tặng cho cô nàng.”
Đinh Trường cũng không miễn cưỡng mà để Tiêu Hạo đến nói với ban nhạc xướng dụng cụ rồi đi xuống đài.
“Cậu em tôi nói, cậu ấy muốn chuẩn bị món quà bất ngờ tặng cho Khuynh Thành nên tôi quyết định hát trước một bài để nhường lại sân khấu cho cậu ấy. Sau đây sẽ là ca khúc Thanh xuân của tôi. Đây là bài hát được chuyển thể từ nhạc Hoa với từa bài hát gốc là Gặp người đúng lúc do Lý Ngọc Cương trình bày. Vậy thì cũng không cần đợi nữa, tôi xin được phép trình bày ca khúc, kính mời quý vị và các bạn cùng lắng nghe.
…
Cùng nhau ngắm mưa.
Đoạn đường đón đưa.
Cười cười nói nói vui như thế.
Thanh xuân lấp lánh như bụi mưa.
Cùng nhau đếm sao.
Một thời huyên náo.
Giật mình nhìn thời gian đã xóa.
Thanh xuân như chút gió ngọt ngào.
Ta đã gặp nhau để nói thương nhau.
Giữ cho nhau ký ức nhiệm màu.
Nước mắt có lần ướt khóe mi.
Cũng chẳng muốn rời tay người.
Tay cầm tay để nói thương nhau.
Dẫu mai sau vật đổi sao dời.
Thương vẫn thương vậy thôi.
Đừng quên nhé thanh xuân của tôi.
Tự do hát ca.
Bụi đường quê nhà.
Nghiêng nghiêng cánh chim bay trong gió.
Mưa bay lấp lánh những ngày xanh.
Thành đô nắng hoa.
Lòng người băng giá.
Nhiều lần giật mình trong nước mắt.
Thanh xuân hôm qua đã nhạt nhòa.
Ta gặp nhau để nói thương nhau.
Giữ cho nhau ký ức nhiệm màu.
Nước mắt có lần ướt khóe mi.
Cũng chẳng muốn rời tay người.
Tay cầm tay để nói thương nhau.
Dẫu mai sau vật đổi sao dời.
Thương vẫn thương vậy thôi.
Đừng quên nhé thanh xuân của tôi.
Thương vẫn thương vậy thôi.
Đừng quên nhé thanh xuân của tôi.
…
Đinh Trường vừa kết thúc tiếng ngân cuối cùng, cả đại sảnh vang lên như sấm tiếng vỗ tay không kém gì Cố Khuynh Thành lúc biểu diễn.
“Cảm ơn mọi người thưởng thức bài hát. Vốn theo kế hoạch thì tôi sẽ hát tiếng Hoa bài Gặp người đúng lúc nhưng rất tiếc là thời gian có hạn phải đợi đến dịp khác rồi. Bây giờ là đến phần biểu diễn của cậu em trai Tiêu Hạo, xin mọi người cho một tràng pháo tay.”
Tiêu Hạo cũng ở phía trong sân khấu bước ra cầm mic lên.
“Trước tiên xin cảm ơn anh Trường đã tạo điều kiện cho tôi bước lên đứng trên sân khấu này để có thể hát tặng chủ nhân bữa tiệc sinh nhật một bài hát.”
“Lúc nãy tôi muốn làm tiết mục người hát sau cùng vì tôi muốn hát tặng không chỉ là chủ nhân bữa tiệc mà còn cho tất cả mọi người ở đây.”
“Như bài hát anh Trường vừa hát tặng mọi người đều gợi nhắc cho chúng ta thanh xuân là khoảng thời gian vô cùng tươi đẹp có đúng không ạ? Vậy thì tôi cũng tiếp theo đó một bài hát mang chủ đề nhắc về thanh xuân chúng ta.”
Khúc nhạc dạo của bài hát lúc này cũng vang lên, trong đại sảnh ánh đèn bắt đầu phai mờ nhạt dần bầu không khí đều hướng về phía Tiêu Hạo giữa sân khấu làm trung tâm.
“Đây là một ca khúc tôi vô cùng yêu thích, nó không chỉ nhắc nhở chúng ta quý trọng những gì đang có đối với thanh xuân mình mà còn nhắc nhở chúng ta biết trân trọng giá trị hiện tại mà hướng tới tương lai. Bài hát là một ca khúc Hoa ngữ được mang tên Trân trọng, xin mời các vị ngồi đây cùng lắng nghe.”
Tiêu Hạo hít sâu một hơi cất lên tiếng ca đầu tiên.
“Ngày hôm qua, con thuyền đậu trên bến bờ ly biệt.”
Tiếng hát như thần của Tiêu Hạo vang lên cùng hiệu ứng ánh đèn chiếu sáng làm Tiêu Hạo trở thành một vị ca thần duy nhất đứng giữa bầu trời này đang hòa cùng một nhịp với âm nhạc.
Toàn trường bị câu hát đầu tiên của Tiêu Hạo cho rung động thật sâu mà như tiến vào cảnh giới của thần nghe thần ca xướng.
Tiêu Hạo không để ý đến thái độ của khách mời bên dưới mà tiếp tục hát lên.
…
Bao nhiêu giấc mơ tầng tầng lớp lớp chợt hiện về.
Hoàng hôn buông xuống, lặng lẽ ngắm ánh trăng tĩnh mịch.
Tuổi trẻ cuồng si rồi cũng đến lúc chạm đến ngọn gió cuối thu.
Em đã từng có những lúc nỗi buồn nhiều hơn niềm vui.
Tôi đã từng đi qua, những ngày tháng chạy theo tình yêu điên cuồng.
Ai nói rằng tuổi trẻ là không thể phạm sai lầm.
Tình nguyện rơi lệ nhưng kiên quyết không lùi bước.
Hãy trân trọng những gì đã có.
Trân trọng những giây phút tay trong tay.
Trân trọng lấy ước mơ của tuổi trẻ.
Trân trọng những năm tháng bên nhau.
Mỗi người ai cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ ngông cuồng, cố chấp.
Mặt trăng có lúc tròn lúc khuyết.
Cuộc sống dù là hạnh phúc hay khổ đau.
Con người có ai không muốn giương lên cánh buồm mơ ước.
Trân trọng những giọt lệ em rơi vì anh.
Trân trọng những tháng ngày tươi đẹp của em.
Ai có thể vô tâm với quãng thời gian tươi đẹp này.
Ngày mai mây vẫn bay cao, để lại tôi giữa bầu trời rộng lớn.
Không than thở, không hối hận mới là cuộc sống tươi đẹp.
…
Bài hát cũng chạm đến nốt cuối cùng mà ở giai điệu nhạc đệm vừa kết thúc, cả đại sảnh đều im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cố Khuynh Thành ngồi phía dưới không hiểu sao lại chảy xuống hai hàng nước mắt. Mấy vị khách mời trẻ tuổi cũng bị nội dung bài hát cho xúc động mà vừa khóc vừa hét lên nhìn vô cùng buồn cười.
“Trân trọng thanh xuân.”
Từ một người thanh niên trẻ tuổi hét lên, còn lại khách mời dự tiệc cũng hưởng ứng theo thành một làn sóng hò hét.
“Trân trọng thanh xuân.”
“Trân trọng thanh xuân.”
“Trân trọng thanh xuân + 10001.”
MC Lê Nghĩa nhìn thấy mọi người kích động cũng không nhịn được xúc động theo muốn khóc mà dùng tay chà chà khóe mắt.
“Thật là một bài hát quá tuyệt vời phải không quý vị. Giọng ca của cậu ấy vừa cất lên một cái thôi mà như đưa chúng ta đi lạc vào quá khứ mà đến với thanh xuân của mình. Chỉ nghe thôi mà đã cảm thấy nhiệt huyết thanh xuân của bản thân lại bùng cháy lên rồi.”
“Haha, anh Nghĩa cũng ngoài 40 rồi mà còn chơi thanh xuân với nhóm người trẻ tuổi bọn em.”
Lê Nghĩa có chút lúng túng cười haha.
“Thanh xuân ai cũng có, dù anh qua tuổi thanh xuân nhưng cháy lại tuổi trẻ cũng được mà. Tuổi trẻ quả thật là tốt. Có ngông cuồng, có cố chấp, có vui có buồn, có hạnh phúc có đau khổ đúng không thưa quý vị.”
“Cảm ơn anh Nghĩa đã có những nhận xét vô cùng chính xác. Cuộc đời chúng ta mất rồi mới biết quý trọng, qua rồi mới tiếc nuối, xa rồi mới biết nhớ. Có lạnh thì mới có ấm, có đắng cay thì mới có ngọt bùi, có cô đơn thì mới có đoàn tụ. Nhân sinh là như vậy, đừng để cuối đời ngắm nhìn mây trôi về phương xa trong hoàng hôn mà tiếc nuối. Lúc đó đã muộn màng, hãy biết quý, biết giữ và biết trân trọng những gì mình đã và đang có.”
Link bài hát Trân trọng:
Khách mời mọi người đều vỗ tay nhiệt tình cho một giọng ca trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Cố Khuynh Thành cũng gật đầu mỉm cười tiếp nhận món quà của Lâm Tĩnh Hương.
“Cảm ơn em, em hát rất tốt, rất hay. Chị rất vui vì nhận của em món quà này. Chúc em thăng tiến trên con đường ca hát nhé.”
Nhóm minh tinh đều lộ vẻ hâm mộ ghen ghét đủ mọi loại ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Tĩnh Hương. Trước đó Lâm Tĩnh Hương bị phong sát cho đến hắc danh tiếng thì hiện tại nàng tiền đồ vô cùng rộng mở. Ai cũng rõ ràng câu nói vừa rồi của Cố Khuynh Thành là ý gì, nếu quả thật có công ty nào muốn chết mới đi đối nghịch với làng giải trí quái vật khổng lồ tập đoàn Hoa Thành.
Lâm Tĩnh Hương nghe vậy mà cảm động rơi nước mắt có chút luống cuống tay chân vì kích động nói cảm ơn.
Đợi Lâm Tĩnh Hương xuống sân khấu, Tiêu Hạo thấy nàng một mặt nước mắt mà lấy khăn lạnh đưa nàng lau mặt.
“Cô lau nước mắt đi, có gì đâu mà khóc. Lớn rồi còn khóc nhè như con mèo mít ướt vậy.”
Lâm Tĩnh Hương có chút ngượng ngùng đỏ mặt tiếp nhận khăn ướt.
“Cảm ơn ân nhân, em không biết làm thế nào để đa tạ ngài nữa.”
“Cảm ơn thì khỏi, cô chỉ ở làng giải trí lăn lộn cho tốt vào. Và nhớ kỹ là đừng bao giờ vì hoàn cảnh mà từ bỏ đam mê của mình nhé.”
“Haha, tiểu Hạo nói đúng. Em là một ca sĩ có tiềm năng, đừng vì ít chuyện thị phi từ liều báo mà từ bỏ đam mê của mình. Cố gắng lên em nhé.”
Đinh Trường cũng cười khích lệ Lâm Tĩnh Hương. Vào làng giải trí đã mấy chục năm, Đinh Trường hiểu rất rõ tâm lý của những tân binh khi vừa đặt chân vào. Chỉ cần dính chút thị phi thì rất khó ngóc đầu dậy.
Tiêu Hạo cũng gật đầu làm cái thủ thế cố lên, sau đó quay sang cười nói với Đinh Trường.
“Hay anh cũng lên góp vui làm một bài tặng cho cô ấy đi.”
“Cũng được, anh đến mà không hát tặng chủ nhân buổi tiệc quả thật là đánh mặt người ta rồi.”
“Haha, không ngờ ca sĩ gạo cội làng giải trí như anh lại nói được từ ngữ giới trẻ đâu.”
“Fan anh hay nói mấy từ giới trẻ thường dùng nên anh nghe hoài cũng quen.”
Đinh Trường bước lên sân khấu sau khi một ca sĩ kết thúc phần trình diễn của mình.
Khách nhân thấy ca sĩ gạo cội làng giải trí bước lên sân khấu đều trở nên nhao nhao lên ánh mắt tập trung vào Đinh Trường.
“Trước tiên thì cho Đinh Trường gửi lời chào đến các vị khách nhân đang có mặt trong buổi tiệc hôm nay. Tôi hôm nay đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của Khuynh Thành còn may mắn quen biết được một người em trai vô cùng hợp tính với bản thân. Hy vọng em có thể cùng lên song ca với anh một bài để làm quà sinh nhật.”
Tiêu Hạo ngồi bên dưới bị Đinh Trường lôi kéo lên hát cùng có chút mộng bức, trong lòng buồn bực: Trường ca hại em rồi, em có biết hát quái gì đâu. Không ngờ anh cũng bán thằng em một cái hố to đùng.
Tuy bị đào hố cho nhảy có chút không vui nhưng Tiêu Hạo cũng ở trạng thái không tình nguyện bước lên sân khấu cố nặn vẻ tươi cười so với khóc còn khó coi hơn.
Nhìn trên sân khấu sắc mặt khổ qua Tiêu Hạo, Cố Khuynh Thành cười trộm lay lay Dương Sơ Tuyết.
“Sơ Tuyết, bà nhìn hắn ta sắc mặt tái như miếng gan heo trông thật vui.”
“Haha, tui cũng không ngờ sắc mặt của anh ấy lại đặc sắc khi bị gọi lên hát nha.”
“Đã biết nhược điểm của hắn, hừ hừ, để xem tui cho hắn biết kết quả đắc tội với bản đại minh tinh.”
Tiêu Hạo nhìn thấy thần sắc hả hê Cố Khuynh Thành ngồi bên dưới, trong lòng mắng to: đồ thần kinh lại một bụng đen muốn chơi xấu mình đây. Hừ hừ, Hạo ca mới không làm cô đạt được ý muốn.
Từ trong cửa hàng bỏ 5 vạn điểm hối đoái ca thần thẻ bài tri thức, Tiêu Hạo trong đầu bắt đầu tiếp thu tất cả tri thức về đẳng cấp ca thần.
Ca hát đẳng cấp có nghiệp dư, chuyên nghiệp, ca vương, ca thần. Thẻ ca kỹ mà Tiêu Hạo hối đoái là ca thần nên tri thức vô cùng nhiều nên cần thời gian hơi lâu một chút để quán thâu, vì vậy Tiêu Hạo mới nói với Đinh Trường.
“Anh Trường, hay là anh hát trước 1 bài đi. Em đi nói với dàn nhạc chuẩn bị 1 tiết mục bất ngờ tặng cho cô nàng.”
Đinh Trường cũng không miễn cưỡng mà để Tiêu Hạo đến nói với ban nhạc xướng dụng cụ rồi đi xuống đài.
“Cậu em tôi nói, cậu ấy muốn chuẩn bị món quà bất ngờ tặng cho Khuynh Thành nên tôi quyết định hát trước một bài để nhường lại sân khấu cho cậu ấy. Sau đây sẽ là ca khúc Thanh xuân của tôi. Đây là bài hát được chuyển thể từ nhạc Hoa với từa bài hát gốc là Gặp người đúng lúc do Lý Ngọc Cương trình bày. Vậy thì cũng không cần đợi nữa, tôi xin được phép trình bày ca khúc, kính mời quý vị và các bạn cùng lắng nghe.
…
Cùng nhau ngắm mưa.
Đoạn đường đón đưa.
Cười cười nói nói vui như thế.
Thanh xuân lấp lánh như bụi mưa.
Cùng nhau đếm sao.
Một thời huyên náo.
Giật mình nhìn thời gian đã xóa.
Thanh xuân như chút gió ngọt ngào.
Ta đã gặp nhau để nói thương nhau.
Giữ cho nhau ký ức nhiệm màu.
Nước mắt có lần ướt khóe mi.
Cũng chẳng muốn rời tay người.
Tay cầm tay để nói thương nhau.
Dẫu mai sau vật đổi sao dời.
Thương vẫn thương vậy thôi.
Đừng quên nhé thanh xuân của tôi.
Tự do hát ca.
Bụi đường quê nhà.
Nghiêng nghiêng cánh chim bay trong gió.
Mưa bay lấp lánh những ngày xanh.
Thành đô nắng hoa.
Lòng người băng giá.
Nhiều lần giật mình trong nước mắt.
Thanh xuân hôm qua đã nhạt nhòa.
Ta gặp nhau để nói thương nhau.
Giữ cho nhau ký ức nhiệm màu.
Nước mắt có lần ướt khóe mi.
Cũng chẳng muốn rời tay người.
Tay cầm tay để nói thương nhau.
Dẫu mai sau vật đổi sao dời.
Thương vẫn thương vậy thôi.
Đừng quên nhé thanh xuân của tôi.
Thương vẫn thương vậy thôi.
Đừng quên nhé thanh xuân của tôi.
…
Đinh Trường vừa kết thúc tiếng ngân cuối cùng, cả đại sảnh vang lên như sấm tiếng vỗ tay không kém gì Cố Khuynh Thành lúc biểu diễn.
“Cảm ơn mọi người thưởng thức bài hát. Vốn theo kế hoạch thì tôi sẽ hát tiếng Hoa bài Gặp người đúng lúc nhưng rất tiếc là thời gian có hạn phải đợi đến dịp khác rồi. Bây giờ là đến phần biểu diễn của cậu em trai Tiêu Hạo, xin mọi người cho một tràng pháo tay.”
Tiêu Hạo cũng ở phía trong sân khấu bước ra cầm mic lên.
“Trước tiên xin cảm ơn anh Trường đã tạo điều kiện cho tôi bước lên đứng trên sân khấu này để có thể hát tặng chủ nhân bữa tiệc sinh nhật một bài hát.”
“Lúc nãy tôi muốn làm tiết mục người hát sau cùng vì tôi muốn hát tặng không chỉ là chủ nhân bữa tiệc mà còn cho tất cả mọi người ở đây.”
“Như bài hát anh Trường vừa hát tặng mọi người đều gợi nhắc cho chúng ta thanh xuân là khoảng thời gian vô cùng tươi đẹp có đúng không ạ? Vậy thì tôi cũng tiếp theo đó một bài hát mang chủ đề nhắc về thanh xuân chúng ta.”
Khúc nhạc dạo của bài hát lúc này cũng vang lên, trong đại sảnh ánh đèn bắt đầu phai mờ nhạt dần bầu không khí đều hướng về phía Tiêu Hạo giữa sân khấu làm trung tâm.
“Đây là một ca khúc tôi vô cùng yêu thích, nó không chỉ nhắc nhở chúng ta quý trọng những gì đang có đối với thanh xuân mình mà còn nhắc nhở chúng ta biết trân trọng giá trị hiện tại mà hướng tới tương lai. Bài hát là một ca khúc Hoa ngữ được mang tên Trân trọng, xin mời các vị ngồi đây cùng lắng nghe.”
Tiêu Hạo hít sâu một hơi cất lên tiếng ca đầu tiên.
“Ngày hôm qua, con thuyền đậu trên bến bờ ly biệt.”
Tiếng hát như thần của Tiêu Hạo vang lên cùng hiệu ứng ánh đèn chiếu sáng làm Tiêu Hạo trở thành một vị ca thần duy nhất đứng giữa bầu trời này đang hòa cùng một nhịp với âm nhạc.
Toàn trường bị câu hát đầu tiên của Tiêu Hạo cho rung động thật sâu mà như tiến vào cảnh giới của thần nghe thần ca xướng.
Tiêu Hạo không để ý đến thái độ của khách mời bên dưới mà tiếp tục hát lên.
…
Bao nhiêu giấc mơ tầng tầng lớp lớp chợt hiện về.
Hoàng hôn buông xuống, lặng lẽ ngắm ánh trăng tĩnh mịch.
Tuổi trẻ cuồng si rồi cũng đến lúc chạm đến ngọn gió cuối thu.
Em đã từng có những lúc nỗi buồn nhiều hơn niềm vui.
Tôi đã từng đi qua, những ngày tháng chạy theo tình yêu điên cuồng.
Ai nói rằng tuổi trẻ là không thể phạm sai lầm.
Tình nguyện rơi lệ nhưng kiên quyết không lùi bước.
Hãy trân trọng những gì đã có.
Trân trọng những giây phút tay trong tay.
Trân trọng lấy ước mơ của tuổi trẻ.
Trân trọng những năm tháng bên nhau.
Mỗi người ai cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ ngông cuồng, cố chấp.
Mặt trăng có lúc tròn lúc khuyết.
Cuộc sống dù là hạnh phúc hay khổ đau.
Con người có ai không muốn giương lên cánh buồm mơ ước.
Trân trọng những giọt lệ em rơi vì anh.
Trân trọng những tháng ngày tươi đẹp của em.
Ai có thể vô tâm với quãng thời gian tươi đẹp này.
Ngày mai mây vẫn bay cao, để lại tôi giữa bầu trời rộng lớn.
Không than thở, không hối hận mới là cuộc sống tươi đẹp.
…
Bài hát cũng chạm đến nốt cuối cùng mà ở giai điệu nhạc đệm vừa kết thúc, cả đại sảnh đều im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cố Khuynh Thành ngồi phía dưới không hiểu sao lại chảy xuống hai hàng nước mắt. Mấy vị khách mời trẻ tuổi cũng bị nội dung bài hát cho xúc động mà vừa khóc vừa hét lên nhìn vô cùng buồn cười.
“Trân trọng thanh xuân.”
Từ một người thanh niên trẻ tuổi hét lên, còn lại khách mời dự tiệc cũng hưởng ứng theo thành một làn sóng hò hét.
“Trân trọng thanh xuân.”
“Trân trọng thanh xuân.”
“Trân trọng thanh xuân + 10001.”
MC Lê Nghĩa nhìn thấy mọi người kích động cũng không nhịn được xúc động theo muốn khóc mà dùng tay chà chà khóe mắt.
“Thật là một bài hát quá tuyệt vời phải không quý vị. Giọng ca của cậu ấy vừa cất lên một cái thôi mà như đưa chúng ta đi lạc vào quá khứ mà đến với thanh xuân của mình. Chỉ nghe thôi mà đã cảm thấy nhiệt huyết thanh xuân của bản thân lại bùng cháy lên rồi.”
“Haha, anh Nghĩa cũng ngoài 40 rồi mà còn chơi thanh xuân với nhóm người trẻ tuổi bọn em.”
Lê Nghĩa có chút lúng túng cười haha.
“Thanh xuân ai cũng có, dù anh qua tuổi thanh xuân nhưng cháy lại tuổi trẻ cũng được mà. Tuổi trẻ quả thật là tốt. Có ngông cuồng, có cố chấp, có vui có buồn, có hạnh phúc có đau khổ đúng không thưa quý vị.”
“Cảm ơn anh Nghĩa đã có những nhận xét vô cùng chính xác. Cuộc đời chúng ta mất rồi mới biết quý trọng, qua rồi mới tiếc nuối, xa rồi mới biết nhớ. Có lạnh thì mới có ấm, có đắng cay thì mới có ngọt bùi, có cô đơn thì mới có đoàn tụ. Nhân sinh là như vậy, đừng để cuối đời ngắm nhìn mây trôi về phương xa trong hoàng hôn mà tiếc nuối. Lúc đó đã muộn màng, hãy biết quý, biết giữ và biết trân trọng những gì mình đã và đang có.”
Link bài hát Trân trọng:
Tác giả :
Bại Gia Công Tử