Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống
Chương 25: Hai nữ chất vấn
Hoa Hạ, Huyết Linh giáo tổng đà.
Doãn Chí Minh ngồi trên một cái ghế được làm bằng xương người, phía trên có khảm vài khỏa đầu lâu, sắc mặt lúc nào cũng mang vẻ tái xanh đi nhưng lại mang theo tia khát máu như quỷ dữ.
“Bọn mày kế hoạch tiến hành thế nào?”
“Giáo chủ, một quân cờ ở Đồng Xuyên tỉnh S quốc đã chết.Các nước khác quân cờ thả ra cũng đã hấp dẫn được chú ý của mấy nước bọn chúng.Còn lại đều không có vấn đề gì.”
Một cái cao tầng Huyết Linh giáo lão già nói.
Doãn Chí Minh nghe một hồi tình báo, trầm giọng nói.
“Quân cờ thôi, chết thì chết, tìm một cái quân cờ khác thay thế là được.Nên nhớ đừng để lộ tin tức giáo chúng ta vị trí phân đà.”
Doãn Chí Minh nói đến đây, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn, lè lưỡi liếm môi.
“Chỉ cần kế hoạch thành công, toàn bộ Châu Á đều là của Huyết Linh giáo ta hậu hoa viên khà khà khà.50 năm trước mối thù, đám lão già đáng chết kia chờ coi, bây giờ ta Doãn Chí Minh trở lại báo thù.Tắm rửa sạch sẽ mà chờ ông mày đến ăn đi thôi.Dù thịt có hơi khó ăn nhưng không ăn không phát tiết được của tao mối hận trong lòng.”
Tiêu Hạo bắt xe buýt một lúc cũng về đến nhà, nhìn đồng hồ cũng 5 giờ chiều.Tiêu Hạo khẩn trương bước vào quán tạp hóa cũng là nhà mình.Tiêu Chính Hào cùng Diêu Ái Phương đang bán đồ, thấy con mình trở về tức giận nói.
“Thằng nhóc, mày hôm nay lá gan ngày càng mập, đi học một buổi mà đến chiều mới về nhà.Thôi lên phòng đi, chút nữa tao tính sổ với mày.”
Tiêu Hạo nghe vậy, thấy có chút không đúng.Lắc đầu, xoay người chạy lên lầu đi về phòng mình.
Diêu Ái Phương trong lòng lúc này cười lạnh.Con trai ơi là con trai, để xem con làm thế nào với 2 cô cọp cái đang ngồi trên kia đây.
20 phút trước, Diêu Ái Phương thấy 2 cô nàng nổi giận đùng đùng chạy đến nhà.Biết là thằng con trai tốt nhà mình lại làm cái gì khiến hai nữ giận dữ như cọp cái rồi.
Khẽ lắc đầu, con trai mình phong lưu cũng là khổ a.Diêu Ái Phương có chút cười trên nỗi đau người khác thầm nghĩ.
Tiêu Hạo về đến phòng, mở cửa ra thấy đang ngồi hai nữ sắc mặt tựa cười mà không phải cười nhìn mình.Tiêu Hạo trong lòng lộp bộp, không phải là bị phát hiện cái gì đi.
Hai nữ cùng nhau gật đầu, chạy đến ngửi ngửi Tiêu Hạo mùi rồi đồng thanh nói.
“Có mùi nữ nhân.”
Sau đó là tức giận hai tay chống eo chất vấn.
“Anh lá gan thật béo, dám sau lưng hai cái như hoa như ngọc bà xã đi thông đồng với con khác.”
Tiêu Hạo trong lòng thầm mắng làm sao nữ nhân lỗ mũi như chó một dạng đâu.Có chết cũng không thừa nhận, Tiêu Hạo gương mặt lộ vẻ không hiểu hỏi.
“Cái gì thông đồng nữ nhân?hôm nay anh là đến satra trung tâm thương mại mua đồ đâu rồi?”
Hai nữ trừng mắt nhìn Tiêu Hạo cười lạnh nói.
“Anh đi mua đồ, vậy thì đồ đâu rồi?”
Tiêu Hạo lúc này mới nhớ, vì mấy người mắt chó coi thường người khác mà mất hứng mua đồ, sau đó là cùng Dương Sơ Tuyết mướn phòng đâu rồi.Làm gì có mua cái gì.Tiêu Hạo có chút chột dạ nói ra.
“Anh mua nhưng lại có việc gấp nên để quên ở cửa hàng.”
Hai nữ nghe vậy tức giận gầm thét lên.
“Còn dám nói láo, anh quả thật là đồ lưu manh dám làm mà không dám nhận.”
Tiêu Hạo cười khổ, biết là có giấu diếm cũng vô dụng mới đem sự tình bị truy sát cùng hạ dược nói ra.
Hai nữ nghe xong đều giả bộ sợ hãi lo lắng.Nói chuyện một hồi, Tiêu Hạo mới nói là xuống bếp nấu cơm chiều.
Sau khi Tiêu Hạo xuống bếp, hai nữ trầm mặc một lúc lâu, Khương Du Du lo lắng nói.
“Yên Yên, việc này ông xã sợ là vô cùng nguy hiểm.Kẻ địch trong tối mình ngoài sáng, ông xã có thể bất cứ lúc nào bị ám sát.”
Ninh Tuyết Yên gương mặt lộ ra sát khí nói với Khương Du Du.
“Du Du, cái này Huyết Linh giáo vô cùng không đơn giản, rất có thể có Nguyên Anh kỳ cao thủ tọa trấn.Trong lúc sưu hồn mình có biết được có một chấp sự của Huyết Linh giáo ở tỉnh ta đạt đến Trúc Cơ viên mãn.”
Nói đến đây, Ninh Tuyết Yên lộ vẻ giận dữ.
“Đám súc sinh này không chỉ ăn thịt, uống máu người mà còn lấy tra tấn người làm niềm vui.Một ngày không trừ diệt thì khó mà tâm yên.”
Khương Du Du nghe vậy gật đầu như có điều suy nghĩ.
Cùng thời điểm này, Cố gia tiếp đãi 2 người một già một trẻ.
“Ai da, bạn già làm sao lại dẫn cháu gái đến đây rồi?”
Cố Chấn Hoa cười haha đập Dương Chí Bình bả vai nói ra.
“Cố gia gia!”
Dương Sơ Tuyết cười ngọt ngào chạy đến ôm Cố Chấn Hoa hôn lên má một cái.
“Uy, Cố gia gia râu nhìn thật khó coi.”
Cố Chấn Hoa nghe vậy bất đắc dĩ nói.
“Tiểu Tuyết à, con lại giống Khuynh Thành nha đầu kia chê ông rồi.”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Hừ hừ, con chỉ là nói sự thật thôi, râu ông còn mới không thèm chê đây.”
Ba người 1 già 2 trẻ cùng nhau trò chuyện.Lúc này Cố Khuynh Thành cũng cùng Cố Thiên Tú trở về, thấy có khách đến là Dương gia ông cháu vui vẻ chạy đến bắt chuyện.Cố Khuynh Thành mừng rỡ chạy đến lôi kéo Dương Sơ Tuyết về phòng riêng đi.
“Ài, hai cái đứa nhỏ này vẫn quấn nhau như sam giống lúc nhỏ.”
Cố Chấn Hoa có chút cười khổ nói.
Dương Chí Bình suy nghĩ một hồi mới nói.
“Lão Cố, ông có thấy hôm nay Sơ Tuyết đứa nhỏ này hành vi cử chỉ có chút quái lạ không?”
Cố Chấn Hoa như có điều suy nghĩ gật đầu.
“Ừ, có là có.Trở nên nhu thuận hiểu chuyện hơn một chút, nhưng tính cách bướng bỉnh vẫn còn đó.”
Dương Chí Bình gương mặt sầu lo nói.
“Con bé này hôm nay ra ngoài tận 4 tiếng đồng hồ mới trở về.Mà về đến thì tính cách thay đổi như vậy đây, ông nói có khi nào nó gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn mà thay đổi không?”
Cố Chấn Hoa ánh mắt lộ vẻ không hiểu hỏi.
“Thay đổi vậy là chiều hướng tốt, có gì phải lo đâu.Ông là quan tâm con bé có chút quá mức rồi.”
“Hy vọng là tôi suy nghĩ nhiều.”
Trong phòng, Cố Khuynh Thành cùng Dương Sơ Tuyết ngồi trên giường đùa giỡn với nhau.
“Khuynh Thành, bà chừng nào thì về đến rồi?làm sao không báo cho tui biết?”
Cố Khuynh Thành bĩu môi, có chút sinh khí nói.
“Tui muốn cho bà cái niềm vui bất ngờ chứ sao.Kinh không kinh hỉ, có không ngoài ý muốn đây?”
Dương Sơ Tuyết cười khanh khách, gù lét Cố Khuynh Thành.
“Tui cũng có kinh hỉ cho bà đây, xem chiêu.”
“A, dám đánh lén tui, bà lá gan mập lên rồi.Xem ác chủ bài của tui đây.”
Hai người đùa giỡn một hồi, nhìn thấy Cố Khuynh Thành gương mặt sầu não, Dương Sơ Tuyết mới hỏi.
“Bà có chuyện gì mà nhìn có vẻ buồn rầu vậy?”
Cố Khuynh Thành nghe vậy chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói.
“Còn không phải là Cố gia gia của bà?Ông nội lại bắt tui xắp xếp thời gian đi tham gia tiệc rượu với ông.Còn muốn giới thiệu cho tui vài cái anh chàng tài giỏi làm cháu rể ổng đâu rồi.”
Dương Sơ Tuyết gương mặt cười trên nỗi đau của người khác nhìn Cố Khuynh Thành.
“Haha đáng đời bà, ai bảo bà 24 tuổi mà còn là một cái độc thân chó đâu.”
Cố Khuynh Thành tức giận trừng mắt nhìn Dương Sơ Tuyết.
“Bà cũng là độc thân chó mà còn nói tui.”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy tức giận trừng mắt lại Cố Khuynh Thành.
“Ai nói tui là độc thân chó, tui cũng có bạn trai rồi nha.”
Cố Khuynh Thành nghe vậy cười lạnh bóp ngực Dương Sơ Tuyết một cái.
“Thối cô nàng, còn dám nói láo.À, tui hiểu rồi.Chồng bà là cái máy tính cùng cái điện thoại là con trai chứ gì.”
Dương Sơ Tuyết khí giận huýt nàng một cái ngạo kiều nói ra.
“Bà không tin?hừ hừ, nói chà bà biết đi, tui hôm nay vừa mới nếm thử tư vị của thành đàn bà đây.”
“Cái gì?bà đem lần đầu cho thằng nào?”
Cố Khuynh Thành nghe vậy tức giận nhảy dựng lên chất vấn.
Dương Sơ Tuyết đập đầu nàng một cái, gương mặt lộ vẻ hạnh phúc nói.
“Thằng nào?tất nhiên là chồng tương lai của tui rồi.Anh ấy vô cùng hoàn mỹ nha, hơn xa đám kia cặn bã công tử ca tự cho mình là thiên tài hừ hừ.”
Cố Khuynh Thành có chút tò mò nghe ngóng.
“Hắn ta làm gì mà bà nói hoàn mỹ?”
Dương Sơ Tuyết thốt ra.
“Một cái học sinh sắp thi đại học à.”
“Nà ní?”
Cố Khuynh Thành kinh ngạc há to mồm đủ nhét vừa quả trứng gà.Chợt sắc mặt cổ quái nhìn Dương Sơ Tuyết.
“Tui với bà là thanh mai trúc mã mấy chục năm mà bây giờ mới biết bà là dạng trâu già thích gặm cỏ non à.”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy tức giận phản bác.
“Cái gì mà trâu già thích gặm cỏ non, khó nghe chết.Người ta là hai bên tình căn thâm chủng có được không hả?”
Sau đó, Dương Sơ Tuyết cười trêu tức nhìn Cố Khuynh Thành.
“Thế nào?đại minh tinh nhà chúng ta đã tuyển ra được anh nào chưa?hay là còn ế dài dài đây hả?”
Cố Khuynh Thành nghe vậy tức giận nói.
“Ai nói với bà là tui ế hả?tui, tui cũng có bạn trai rồi nhưng mà không công khai thôi.”
Dương Sơ Tuyết suy nghĩ cũng phải, gật đầu nói.
“Bà nói cũng phải.Ai bảo bà nổi tiếng quá làm chi, 24 tuổi mà trở thành minh tinh cự đầu trong nước, Châu Á cũng xem như minh tinh cấp A cũng ghê gớm lắm chứ.”
“Nhưng mà tui không tin.Bà đi lừa gạt con nít 3 tuổi được chứ tui biết bà bao nhiêu năm còn không rõ bà tính cách sao hả?”
Dương Sơ Tuyết không nhịn được giễu cợt Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành bị nói cho giận dữ xấu hổ muốn chết, dùng tay nắn ngực Dương Sơ Tuyết.
“Thối cô nàng, dám giễu cợt bản tiểu thư.Có giỏi thì chúng ta đánh cược đi.”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy lộ vẻ hứng thú.
“Cược cái gì đâu?”
“Nếu tui có bạn trai, mà bạn trai lại vô cùng giỏi vô cùng ưu tú.Bà phải đáp ứng tui một cái điều kiện.Thế nào?dám cược sao?”
Cố Khuynh Thành tức giận thở phì phò nói ra.
Dương Sơ Tuyết bĩu môi một cái, từ chối cho ý kiến hỏi.
“Nếu như bà thua thì sao đây?”
“Thì tui đáp ứng bà một điều kiện là được.”
Cố Khuynh Thành lộ ra nụ cười xinh đẹp như đạt được mục đích.
Sau một hồi, Dương Sơ Tuyết thấy cũng đã trễ đứng dậy cáo biệt Cố Khuynh Thành.
Đợi Dương Sơ Tuyết rời khỏi, Trong phòng Cố Khuynh Thành như có điều suy nghĩ.Dương Sơ Tuyết hôm nay thái độ khác thường cộng thêm Cố Khuynh Thành cũng nhìn ra Dương Sơ Tuyết tu vi đạt đến Hóa Khí Hậu Thiên tầng 4 cao thủ(Luyện Khí tầng 3).
Doãn Chí Minh ngồi trên một cái ghế được làm bằng xương người, phía trên có khảm vài khỏa đầu lâu, sắc mặt lúc nào cũng mang vẻ tái xanh đi nhưng lại mang theo tia khát máu như quỷ dữ.
“Bọn mày kế hoạch tiến hành thế nào?”
“Giáo chủ, một quân cờ ở Đồng Xuyên tỉnh S quốc đã chết.Các nước khác quân cờ thả ra cũng đã hấp dẫn được chú ý của mấy nước bọn chúng.Còn lại đều không có vấn đề gì.”
Một cái cao tầng Huyết Linh giáo lão già nói.
Doãn Chí Minh nghe một hồi tình báo, trầm giọng nói.
“Quân cờ thôi, chết thì chết, tìm một cái quân cờ khác thay thế là được.Nên nhớ đừng để lộ tin tức giáo chúng ta vị trí phân đà.”
Doãn Chí Minh nói đến đây, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn, lè lưỡi liếm môi.
“Chỉ cần kế hoạch thành công, toàn bộ Châu Á đều là của Huyết Linh giáo ta hậu hoa viên khà khà khà.50 năm trước mối thù, đám lão già đáng chết kia chờ coi, bây giờ ta Doãn Chí Minh trở lại báo thù.Tắm rửa sạch sẽ mà chờ ông mày đến ăn đi thôi.Dù thịt có hơi khó ăn nhưng không ăn không phát tiết được của tao mối hận trong lòng.”
Tiêu Hạo bắt xe buýt một lúc cũng về đến nhà, nhìn đồng hồ cũng 5 giờ chiều.Tiêu Hạo khẩn trương bước vào quán tạp hóa cũng là nhà mình.Tiêu Chính Hào cùng Diêu Ái Phương đang bán đồ, thấy con mình trở về tức giận nói.
“Thằng nhóc, mày hôm nay lá gan ngày càng mập, đi học một buổi mà đến chiều mới về nhà.Thôi lên phòng đi, chút nữa tao tính sổ với mày.”
Tiêu Hạo nghe vậy, thấy có chút không đúng.Lắc đầu, xoay người chạy lên lầu đi về phòng mình.
Diêu Ái Phương trong lòng lúc này cười lạnh.Con trai ơi là con trai, để xem con làm thế nào với 2 cô cọp cái đang ngồi trên kia đây.
20 phút trước, Diêu Ái Phương thấy 2 cô nàng nổi giận đùng đùng chạy đến nhà.Biết là thằng con trai tốt nhà mình lại làm cái gì khiến hai nữ giận dữ như cọp cái rồi.
Khẽ lắc đầu, con trai mình phong lưu cũng là khổ a.Diêu Ái Phương có chút cười trên nỗi đau người khác thầm nghĩ.
Tiêu Hạo về đến phòng, mở cửa ra thấy đang ngồi hai nữ sắc mặt tựa cười mà không phải cười nhìn mình.Tiêu Hạo trong lòng lộp bộp, không phải là bị phát hiện cái gì đi.
Hai nữ cùng nhau gật đầu, chạy đến ngửi ngửi Tiêu Hạo mùi rồi đồng thanh nói.
“Có mùi nữ nhân.”
Sau đó là tức giận hai tay chống eo chất vấn.
“Anh lá gan thật béo, dám sau lưng hai cái như hoa như ngọc bà xã đi thông đồng với con khác.”
Tiêu Hạo trong lòng thầm mắng làm sao nữ nhân lỗ mũi như chó một dạng đâu.Có chết cũng không thừa nhận, Tiêu Hạo gương mặt lộ vẻ không hiểu hỏi.
“Cái gì thông đồng nữ nhân?hôm nay anh là đến satra trung tâm thương mại mua đồ đâu rồi?”
Hai nữ trừng mắt nhìn Tiêu Hạo cười lạnh nói.
“Anh đi mua đồ, vậy thì đồ đâu rồi?”
Tiêu Hạo lúc này mới nhớ, vì mấy người mắt chó coi thường người khác mà mất hứng mua đồ, sau đó là cùng Dương Sơ Tuyết mướn phòng đâu rồi.Làm gì có mua cái gì.Tiêu Hạo có chút chột dạ nói ra.
“Anh mua nhưng lại có việc gấp nên để quên ở cửa hàng.”
Hai nữ nghe vậy tức giận gầm thét lên.
“Còn dám nói láo, anh quả thật là đồ lưu manh dám làm mà không dám nhận.”
Tiêu Hạo cười khổ, biết là có giấu diếm cũng vô dụng mới đem sự tình bị truy sát cùng hạ dược nói ra.
Hai nữ nghe xong đều giả bộ sợ hãi lo lắng.Nói chuyện một hồi, Tiêu Hạo mới nói là xuống bếp nấu cơm chiều.
Sau khi Tiêu Hạo xuống bếp, hai nữ trầm mặc một lúc lâu, Khương Du Du lo lắng nói.
“Yên Yên, việc này ông xã sợ là vô cùng nguy hiểm.Kẻ địch trong tối mình ngoài sáng, ông xã có thể bất cứ lúc nào bị ám sát.”
Ninh Tuyết Yên gương mặt lộ ra sát khí nói với Khương Du Du.
“Du Du, cái này Huyết Linh giáo vô cùng không đơn giản, rất có thể có Nguyên Anh kỳ cao thủ tọa trấn.Trong lúc sưu hồn mình có biết được có một chấp sự của Huyết Linh giáo ở tỉnh ta đạt đến Trúc Cơ viên mãn.”
Nói đến đây, Ninh Tuyết Yên lộ vẻ giận dữ.
“Đám súc sinh này không chỉ ăn thịt, uống máu người mà còn lấy tra tấn người làm niềm vui.Một ngày không trừ diệt thì khó mà tâm yên.”
Khương Du Du nghe vậy gật đầu như có điều suy nghĩ.
Cùng thời điểm này, Cố gia tiếp đãi 2 người một già một trẻ.
“Ai da, bạn già làm sao lại dẫn cháu gái đến đây rồi?”
Cố Chấn Hoa cười haha đập Dương Chí Bình bả vai nói ra.
“Cố gia gia!”
Dương Sơ Tuyết cười ngọt ngào chạy đến ôm Cố Chấn Hoa hôn lên má một cái.
“Uy, Cố gia gia râu nhìn thật khó coi.”
Cố Chấn Hoa nghe vậy bất đắc dĩ nói.
“Tiểu Tuyết à, con lại giống Khuynh Thành nha đầu kia chê ông rồi.”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Hừ hừ, con chỉ là nói sự thật thôi, râu ông còn mới không thèm chê đây.”
Ba người 1 già 2 trẻ cùng nhau trò chuyện.Lúc này Cố Khuynh Thành cũng cùng Cố Thiên Tú trở về, thấy có khách đến là Dương gia ông cháu vui vẻ chạy đến bắt chuyện.Cố Khuynh Thành mừng rỡ chạy đến lôi kéo Dương Sơ Tuyết về phòng riêng đi.
“Ài, hai cái đứa nhỏ này vẫn quấn nhau như sam giống lúc nhỏ.”
Cố Chấn Hoa có chút cười khổ nói.
Dương Chí Bình suy nghĩ một hồi mới nói.
“Lão Cố, ông có thấy hôm nay Sơ Tuyết đứa nhỏ này hành vi cử chỉ có chút quái lạ không?”
Cố Chấn Hoa như có điều suy nghĩ gật đầu.
“Ừ, có là có.Trở nên nhu thuận hiểu chuyện hơn một chút, nhưng tính cách bướng bỉnh vẫn còn đó.”
Dương Chí Bình gương mặt sầu lo nói.
“Con bé này hôm nay ra ngoài tận 4 tiếng đồng hồ mới trở về.Mà về đến thì tính cách thay đổi như vậy đây, ông nói có khi nào nó gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn mà thay đổi không?”
Cố Chấn Hoa ánh mắt lộ vẻ không hiểu hỏi.
“Thay đổi vậy là chiều hướng tốt, có gì phải lo đâu.Ông là quan tâm con bé có chút quá mức rồi.”
“Hy vọng là tôi suy nghĩ nhiều.”
Trong phòng, Cố Khuynh Thành cùng Dương Sơ Tuyết ngồi trên giường đùa giỡn với nhau.
“Khuynh Thành, bà chừng nào thì về đến rồi?làm sao không báo cho tui biết?”
Cố Khuynh Thành bĩu môi, có chút sinh khí nói.
“Tui muốn cho bà cái niềm vui bất ngờ chứ sao.Kinh không kinh hỉ, có không ngoài ý muốn đây?”
Dương Sơ Tuyết cười khanh khách, gù lét Cố Khuynh Thành.
“Tui cũng có kinh hỉ cho bà đây, xem chiêu.”
“A, dám đánh lén tui, bà lá gan mập lên rồi.Xem ác chủ bài của tui đây.”
Hai người đùa giỡn một hồi, nhìn thấy Cố Khuynh Thành gương mặt sầu não, Dương Sơ Tuyết mới hỏi.
“Bà có chuyện gì mà nhìn có vẻ buồn rầu vậy?”
Cố Khuynh Thành nghe vậy chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói.
“Còn không phải là Cố gia gia của bà?Ông nội lại bắt tui xắp xếp thời gian đi tham gia tiệc rượu với ông.Còn muốn giới thiệu cho tui vài cái anh chàng tài giỏi làm cháu rể ổng đâu rồi.”
Dương Sơ Tuyết gương mặt cười trên nỗi đau của người khác nhìn Cố Khuynh Thành.
“Haha đáng đời bà, ai bảo bà 24 tuổi mà còn là một cái độc thân chó đâu.”
Cố Khuynh Thành tức giận trừng mắt nhìn Dương Sơ Tuyết.
“Bà cũng là độc thân chó mà còn nói tui.”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy tức giận trừng mắt lại Cố Khuynh Thành.
“Ai nói tui là độc thân chó, tui cũng có bạn trai rồi nha.”
Cố Khuynh Thành nghe vậy cười lạnh bóp ngực Dương Sơ Tuyết một cái.
“Thối cô nàng, còn dám nói láo.À, tui hiểu rồi.Chồng bà là cái máy tính cùng cái điện thoại là con trai chứ gì.”
Dương Sơ Tuyết khí giận huýt nàng một cái ngạo kiều nói ra.
“Bà không tin?hừ hừ, nói chà bà biết đi, tui hôm nay vừa mới nếm thử tư vị của thành đàn bà đây.”
“Cái gì?bà đem lần đầu cho thằng nào?”
Cố Khuynh Thành nghe vậy tức giận nhảy dựng lên chất vấn.
Dương Sơ Tuyết đập đầu nàng một cái, gương mặt lộ vẻ hạnh phúc nói.
“Thằng nào?tất nhiên là chồng tương lai của tui rồi.Anh ấy vô cùng hoàn mỹ nha, hơn xa đám kia cặn bã công tử ca tự cho mình là thiên tài hừ hừ.”
Cố Khuynh Thành có chút tò mò nghe ngóng.
“Hắn ta làm gì mà bà nói hoàn mỹ?”
Dương Sơ Tuyết thốt ra.
“Một cái học sinh sắp thi đại học à.”
“Nà ní?”
Cố Khuynh Thành kinh ngạc há to mồm đủ nhét vừa quả trứng gà.Chợt sắc mặt cổ quái nhìn Dương Sơ Tuyết.
“Tui với bà là thanh mai trúc mã mấy chục năm mà bây giờ mới biết bà là dạng trâu già thích gặm cỏ non à.”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy tức giận phản bác.
“Cái gì mà trâu già thích gặm cỏ non, khó nghe chết.Người ta là hai bên tình căn thâm chủng có được không hả?”
Sau đó, Dương Sơ Tuyết cười trêu tức nhìn Cố Khuynh Thành.
“Thế nào?đại minh tinh nhà chúng ta đã tuyển ra được anh nào chưa?hay là còn ế dài dài đây hả?”
Cố Khuynh Thành nghe vậy tức giận nói.
“Ai nói với bà là tui ế hả?tui, tui cũng có bạn trai rồi nhưng mà không công khai thôi.”
Dương Sơ Tuyết suy nghĩ cũng phải, gật đầu nói.
“Bà nói cũng phải.Ai bảo bà nổi tiếng quá làm chi, 24 tuổi mà trở thành minh tinh cự đầu trong nước, Châu Á cũng xem như minh tinh cấp A cũng ghê gớm lắm chứ.”
“Nhưng mà tui không tin.Bà đi lừa gạt con nít 3 tuổi được chứ tui biết bà bao nhiêu năm còn không rõ bà tính cách sao hả?”
Dương Sơ Tuyết không nhịn được giễu cợt Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành bị nói cho giận dữ xấu hổ muốn chết, dùng tay nắn ngực Dương Sơ Tuyết.
“Thối cô nàng, dám giễu cợt bản tiểu thư.Có giỏi thì chúng ta đánh cược đi.”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy lộ vẻ hứng thú.
“Cược cái gì đâu?”
“Nếu tui có bạn trai, mà bạn trai lại vô cùng giỏi vô cùng ưu tú.Bà phải đáp ứng tui một cái điều kiện.Thế nào?dám cược sao?”
Cố Khuynh Thành tức giận thở phì phò nói ra.
Dương Sơ Tuyết bĩu môi một cái, từ chối cho ý kiến hỏi.
“Nếu như bà thua thì sao đây?”
“Thì tui đáp ứng bà một điều kiện là được.”
Cố Khuynh Thành lộ ra nụ cười xinh đẹp như đạt được mục đích.
Sau một hồi, Dương Sơ Tuyết thấy cũng đã trễ đứng dậy cáo biệt Cố Khuynh Thành.
Đợi Dương Sơ Tuyết rời khỏi, Trong phòng Cố Khuynh Thành như có điều suy nghĩ.Dương Sơ Tuyết hôm nay thái độ khác thường cộng thêm Cố Khuynh Thành cũng nhìn ra Dương Sơ Tuyết tu vi đạt đến Hóa Khí Hậu Thiên tầng 4 cao thủ(Luyện Khí tầng 3).
Tác giả :
Bại Gia Công Tử