Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4
Chương 72: Đường Nhạc cùng Lam Hiên Vũ
Buổi hòa nhạc như thế này là không có người chủ trì đấy, mà người vừa nói chính là Nhạc Khanh Linh đứng ở phía sau khán đài.
"Kinh hỉ?"
Với tư cách là đại biểu chủ sự của Thiên La tinh, (thôn trang xây dựng)? cảm thấy rất buồn bực, hắn không nhớ rõ hôm nay có cái kinh hỉ gì, nếu như có thì công ty quản lí của Nhạc công tử sẽ không cho hắn thêm tiền sao? Còn có, hắn cũng là một gã hồn sư, hơn nữa tu vi không thấp, nhưng hắn tự hỏi dù như thế nào mình cũng không có khả năng bay vèo một cái đi như Nhạc Công Tử nếu không dùng tới cơ giáp.
"Đại diện, cuối cùng là tình huống như thế nào đây? Nhạc công tử hắn đi nơi nào?" Thôn trang xây dựng vội vàng hỏi Nhạc Khanh Linh. Nhạc Khanh Linh sắc mặt nghiêm túc nói: " Đã nói là kinh hỉ cho tất cả thì sao có thể sớm nói cho ngươi? Chờ một lát a, Nhạc công tử cần có thời gian chuẩn bị."
Đã có câu nói kia của nàng, khán giả dưới đài lập tức trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Kinh hỉ? Nhạc công tử sẽ mang đến kinh hỉ như thế nào đây? Những buổi hòa nhạc trước của hắn cho tới bây giờ còn chưa bao giờ xuất hiện qua kinh hỉ a! Lần này sẽ có thay đổi gì đây?
Khán giả rất chờ mong, kia dù sao cũng là Nhạc công tử của bọn họ a!
...
Y viện Tử La thành.
Nam Trừng mệt mỏi ngồi ở ngoài phòng trọng chứng giám hộ. Tình huống của Lam Hiên Vũ cuối cùng cũng đã ổn định lại rồi, tất cả đều đã bình thường, điều này làm cho tinh thần của nàng buông lỏng được rất nhiều. Cuối cùng cũng không phải tin tức xấu nhất, đối với nàng mà nói thì giờ cái này cũng đã thỏa mãn.
Về phần kỳ tích, hiện tại nàng đã không còn dám chờ mong quá nhiều, trong lòng nàng, chỉ cần nhi tử có thể còn sống là tốt rồi. Bác sĩ đã từng nói qua, nếu quan sát hắn tại phòng trọng chứng giám hộ một tháng mà còn không có tỉnh lại là sẽ chuyển hắn tới phòng bình thường, về sau dựa vào người nhà kêu gọi có lẽ cũng sẽ có khả năng tỉnh lại.
Nam Trừng cũng đã chuẩn bị tốt, nàng quyết định về sau mỗi ngày sẽ đều ở bên cạnh nhi tử, mỗi ngày kêu gọi hắn, nàng tin tưởng mình nhất định có thể đánh thức hắn.
Nàng đã rất mệt rồi, nhưng là vừa mạnh mẽ chống đỡ không ngủ. Nàng nghĩ thầm, hôm nay nhi tử xuất hiện một lần dị thường, vạn nhất sau nửa đêm lại có chuyện gì thì sao đây? Gần đây áp lực của Lam Tiêu cũng rất lớn, trước hết không nên nói cho hắn, đêm nay cứ trong con ngay ở chỗ này là được. Vuốt vuốt hai gò má có chút cứng ngắc của mình, Nam Trừng miễn cưỡng làm cho mình thanh tỉnh vài phần, ngồi thẳng thân thể. Nhưng nàng thật sự là quá mỏi mệt rồi, nhất là trên tinh thần, thế cho nên chỉ sau một lát nàng đã không thể chống cự mà ngủ gật trên ghế.
Ngay khi nàng vừa ngủ, một đạo thân ảnh màu vàng đột nhiên lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở trong phòng trọng chứng giám hộ.
Người này có một đầu màu lam tóc rối tung ở sau ót, khi hắn tiến vào trong phòng trọng chứng giám hộ thì tất cả thiết bị giám sát và điều khiển đều trở nên không nhạy, tựa như trên người hắn có một loại từ trường đặc thù vậy. Đường Nhạc ngơ ngác đứng ở trước giường, hắn có chút không rõ vì cái gì chính mình lại xuất hiện ở chỗ này.
Ngay tại lúc hắn vừa mới biểu diễn khúc Niệm, trong tối tăm tựa hồ có một cỗ lực lượng đặc thù dẫn hắn đến nơi này. Mà sau khi tới đây hắn liền thấy đứa bé nằm ở trên giường này. Nằm ở nơi đó, Lam Hiên Vũ đặc biệt yên tĩnh, khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt, một mái tóc ngắn màu đen, trên người thì hợp với các loại dụng cụ, nhìn qua hắn yếu ớt như vậy.
Thế nhưng khi Đường Nhạc nhìn đến hắn thì lại có một loại cảm giác rất đặc biệt, có vẻ như mình và hắn có cái gì đó ràng buộc lấy nhau. Hắn nhìn qua có chút quen thuộc. Vì cái gì lại có cảm giác quen thuộc đây? rõ ràng đây là lần đầu tiên mình thấy đứa bé này a. Ánh mắt Đường Nhạc có chút ngốc trệ, nhưng hắn hoàn toàn có thể khẳng định cái kia chính là một loại cảm giác quen thuộc. Hắn vô thức nâng tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve hai má Lam Hiên Vũ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Hiên Vũ có chút lạnh buốt. Khi Đường Nhạc chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì tâm của hắn bỗng nhiên run rẩy. Tâm thái vẫn luôn thập phần bình tĩnh như nước hồ thu dường như bị ném vào một cục đá, nổi lên rung động, trong nội tâm hắn bị xúc động rồi.
Đứa bé này ngã bệnh sao?
Đường Nhạc có chút đau lòng mà chính hắn cũng không hiểu, bàn tay nhẹ nhàng mà đặt ở trên trán Lam Hiên Vũ, quang mang kim sắc nhàn nhạt chậm rãi lan tràn ra từ tay hắn mà tiến vào cơ thể Lam Hiên Vũ. Sau một lát, lông mày Đường Nhạc cũng cau lại. Hắn cảm nhận được vòng xoáy kia trong cơ thể Lam Hiên Vũ, cũng cảm nhận được trạng thái hôn mê sâu của hắn lúc này.
Sau khi thoáng suy nghĩ, hắn đem đặt hai tay phân biệt đặt tại trán và bụng Lam Hiên Vũ, trong khảnh khắc đó, kim sắc quang mang liền bao lấy thân thể Lam Hiên Vũ. Nhiệt độ cơ thể Lam Hiên Vũ bắt đầu dần tăng lên, thời gian dần qua, mặt ngoài làn da của hắn dần đường vân màu vàng nhàn nhạt, thân thể hắn cũng theo đó mà chấn động nhẹ.
Trong hai mắt Đường Nhạc là kim quang lập loè, tản mát ra một cỗ khí tức uy nghiêm. Trong cơ thể Lam Hiên Vũ nguyên vốn là hai cỗ năng lượng kim, ngân đang dao động, nhưng khi bị cỗ khí tức uy nghiêm này ảnh hưởng thì đều rút lui xuống. Hai tay Đường Nhạc xoa nhẹ một chút lên người Lam Hiên Vũ, mỗi một lần xoa Lam Hiên Vũ đều run rẩy nhẹ một lát.
Cuối cùng, khi hắn thu hồi hai tay thì trong mắt cũng toát ra vẻ suy tư, có vẻ như càng thêm mê võng. Hắn vung tay phải lên, một đoàn kim quang nhu hòa tràn vào trong cơ thể Lam Hiên Vũ. Lập tức, hai gốc Lam Ngân Thảo trong hai lòng bàn tay của Lam Hiên Vũ sinh dài ra.
Chính là Kim văn Lam Ngân Thảo cùng ngân văn Lam Ngân Thảo.
Khi thấy Lam Ngân Thảo, Đường Nhạc như bị điện giật vậy, toàn thân hắn kịch liệt chấn động, hắn vô thức mà nâng hai tay của mình. Cũng là hai gốc dây leo sáng long lanh lóe ra quang mang lam kim sắc chui ra từ lòng bàn tay của hắn.
Đây là...
"Tít tít tít, tít tít tít" Đúng lúc này, hồn đạo thông tin trên cổ thay hắn trên cổ tay hắn đột nhiên vang lên, Đường Nhạc cau mày lại, lúc trước vì hắn vẫn luôn phi hành với tốc độ cao nên hồn đạo thông tin không tiếp được tín hiệu, lúc này hắn đã dừng lại mới có tín hiệu.
"Khanh Linh, làm sao vậy?" Đường Nhạc nhàn nhạt hỏi.
"Làm sao vậy? Ngươi còn hỏi ta làm sao vậy! Ngươi có phải điên rồi hay không hả, ném hai vạn tên mê ca nhạc tại hiện trường? Ngươi có chút ý thức trách nhiệm nào không vậy? Ngươi, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi đi tới nơi nào? Ngươi chạy nhanh về đây cho ta, như thế nào bay đi thì bay về như vậy cho ta. Nếu không thì tình cảnh không thể chỉnh đốn được nữa, ngươi thì cũng xong, ngươi có biết hay không?"
Tiếng gào của Nhạc Khanh Linh đã làm cho Đường Nhạc không tự chủ được mà giơ chiếc hồn đạo thông tin ra khỏi tai mình, lông mày hắn cau lại.
"Ừm, đã biết."
"Cái gì gọi là đã biết? Lúc nào ngươi mới trở về a? Ta đã nói với khán giả rằng ngươi muốn cho bọn hắn một cái kinh hỉ thì bọn hắn mới chịu an tĩnh lại. Nhưng cái này đã tới nửa giờ rồi, ngươi lại vẫn không trở về thì sẽ thật sự xong!"
"Đã biết." Đường Nhạc dập máy.
Hắn nhìn Lam Hiên Vũ nằm ở trên giường thật sâu, sau đó lại nhẹ nhàng mà sờ lên hai má trắng nõn của hắn, kim quang lóe lên, hắn biến mất ngay trong phòng.
Thiên La Thành.
Đã hơn nửa giờ rồi, kinh hỉ đâu? Kinh hỉ ở nơi nào a?!
Đám khán giả đã bắt đầu xao động bất an rồi, mà hiện tại vẫn chưa ai thấy chút bóng dáng nào của Đường Nhạc. Bên chủ sự vừa mới phải xuống phát bánh mì cùng nước cho tất cả khán giả, lúc này mới khiến chúng tâm tình bọn họ ổn định hơn một chút, nhưng cũng chỉ được một lát đám khản giả lại bắt đầu nôn nóng rồi.
"Muốn chúng ta đợi tới khi nào nữa đây hả?"
"Chủ sự, cho chúng ta một lời giải thích, Nhạc công tử đâu? Nhạc công tử ở nơi nào?"
"Đúng đấy, nhanh bảo Nhạc công tử đi ra nha! Chúng ta là mua phiếu đấy. Vậy mà một ca khúc cũng không có hát xong, ít nhất cũng có thể hát ba lượt “Niệm” a. Hiện tại cái này tính thế nào đây?!"
Mặt Nhạc Khanh Linh đã trướng đến đỏ bừng, hiện tại, bên người nàng đang bị vây đầy người của bên chủ sự. Không thể nghi ngờ, tất cả mọi người đều hướng về nàng mà đòi người.
"Đại diện Nhạc, cái này là không được đó a! Đây chính là hai vạn tên khán giả đó. Nếu như Nhạc công tử không xuất hiện nữa chỉ sợ sẽ dẫn phát sự kiện quần thể, đây là việc ai cũng không chịu nổi đấy. Nhạc công tử bây giờ đang ở đâu, ngươi phải nói cho ta một câu đi chứ"
"Kinh hỉ?"
Với tư cách là đại biểu chủ sự của Thiên La tinh, (thôn trang xây dựng)? cảm thấy rất buồn bực, hắn không nhớ rõ hôm nay có cái kinh hỉ gì, nếu như có thì công ty quản lí của Nhạc công tử sẽ không cho hắn thêm tiền sao? Còn có, hắn cũng là một gã hồn sư, hơn nữa tu vi không thấp, nhưng hắn tự hỏi dù như thế nào mình cũng không có khả năng bay vèo một cái đi như Nhạc Công Tử nếu không dùng tới cơ giáp.
"Đại diện, cuối cùng là tình huống như thế nào đây? Nhạc công tử hắn đi nơi nào?" Thôn trang xây dựng vội vàng hỏi Nhạc Khanh Linh. Nhạc Khanh Linh sắc mặt nghiêm túc nói: " Đã nói là kinh hỉ cho tất cả thì sao có thể sớm nói cho ngươi? Chờ một lát a, Nhạc công tử cần có thời gian chuẩn bị."
Đã có câu nói kia của nàng, khán giả dưới đài lập tức trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Kinh hỉ? Nhạc công tử sẽ mang đến kinh hỉ như thế nào đây? Những buổi hòa nhạc trước của hắn cho tới bây giờ còn chưa bao giờ xuất hiện qua kinh hỉ a! Lần này sẽ có thay đổi gì đây?
Khán giả rất chờ mong, kia dù sao cũng là Nhạc công tử của bọn họ a!
...
Y viện Tử La thành.
Nam Trừng mệt mỏi ngồi ở ngoài phòng trọng chứng giám hộ. Tình huống của Lam Hiên Vũ cuối cùng cũng đã ổn định lại rồi, tất cả đều đã bình thường, điều này làm cho tinh thần của nàng buông lỏng được rất nhiều. Cuối cùng cũng không phải tin tức xấu nhất, đối với nàng mà nói thì giờ cái này cũng đã thỏa mãn.
Về phần kỳ tích, hiện tại nàng đã không còn dám chờ mong quá nhiều, trong lòng nàng, chỉ cần nhi tử có thể còn sống là tốt rồi. Bác sĩ đã từng nói qua, nếu quan sát hắn tại phòng trọng chứng giám hộ một tháng mà còn không có tỉnh lại là sẽ chuyển hắn tới phòng bình thường, về sau dựa vào người nhà kêu gọi có lẽ cũng sẽ có khả năng tỉnh lại.
Nam Trừng cũng đã chuẩn bị tốt, nàng quyết định về sau mỗi ngày sẽ đều ở bên cạnh nhi tử, mỗi ngày kêu gọi hắn, nàng tin tưởng mình nhất định có thể đánh thức hắn.
Nàng đã rất mệt rồi, nhưng là vừa mạnh mẽ chống đỡ không ngủ. Nàng nghĩ thầm, hôm nay nhi tử xuất hiện một lần dị thường, vạn nhất sau nửa đêm lại có chuyện gì thì sao đây? Gần đây áp lực của Lam Tiêu cũng rất lớn, trước hết không nên nói cho hắn, đêm nay cứ trong con ngay ở chỗ này là được. Vuốt vuốt hai gò má có chút cứng ngắc của mình, Nam Trừng miễn cưỡng làm cho mình thanh tỉnh vài phần, ngồi thẳng thân thể. Nhưng nàng thật sự là quá mỏi mệt rồi, nhất là trên tinh thần, thế cho nên chỉ sau một lát nàng đã không thể chống cự mà ngủ gật trên ghế.
Ngay khi nàng vừa ngủ, một đạo thân ảnh màu vàng đột nhiên lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở trong phòng trọng chứng giám hộ.
Người này có một đầu màu lam tóc rối tung ở sau ót, khi hắn tiến vào trong phòng trọng chứng giám hộ thì tất cả thiết bị giám sát và điều khiển đều trở nên không nhạy, tựa như trên người hắn có một loại từ trường đặc thù vậy. Đường Nhạc ngơ ngác đứng ở trước giường, hắn có chút không rõ vì cái gì chính mình lại xuất hiện ở chỗ này.
Ngay tại lúc hắn vừa mới biểu diễn khúc Niệm, trong tối tăm tựa hồ có một cỗ lực lượng đặc thù dẫn hắn đến nơi này. Mà sau khi tới đây hắn liền thấy đứa bé nằm ở trên giường này. Nằm ở nơi đó, Lam Hiên Vũ đặc biệt yên tĩnh, khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt, một mái tóc ngắn màu đen, trên người thì hợp với các loại dụng cụ, nhìn qua hắn yếu ớt như vậy.
Thế nhưng khi Đường Nhạc nhìn đến hắn thì lại có một loại cảm giác rất đặc biệt, có vẻ như mình và hắn có cái gì đó ràng buộc lấy nhau. Hắn nhìn qua có chút quen thuộc. Vì cái gì lại có cảm giác quen thuộc đây? rõ ràng đây là lần đầu tiên mình thấy đứa bé này a. Ánh mắt Đường Nhạc có chút ngốc trệ, nhưng hắn hoàn toàn có thể khẳng định cái kia chính là một loại cảm giác quen thuộc. Hắn vô thức nâng tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve hai má Lam Hiên Vũ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Hiên Vũ có chút lạnh buốt. Khi Đường Nhạc chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì tâm của hắn bỗng nhiên run rẩy. Tâm thái vẫn luôn thập phần bình tĩnh như nước hồ thu dường như bị ném vào một cục đá, nổi lên rung động, trong nội tâm hắn bị xúc động rồi.
Đứa bé này ngã bệnh sao?
Đường Nhạc có chút đau lòng mà chính hắn cũng không hiểu, bàn tay nhẹ nhàng mà đặt ở trên trán Lam Hiên Vũ, quang mang kim sắc nhàn nhạt chậm rãi lan tràn ra từ tay hắn mà tiến vào cơ thể Lam Hiên Vũ. Sau một lát, lông mày Đường Nhạc cũng cau lại. Hắn cảm nhận được vòng xoáy kia trong cơ thể Lam Hiên Vũ, cũng cảm nhận được trạng thái hôn mê sâu của hắn lúc này.
Sau khi thoáng suy nghĩ, hắn đem đặt hai tay phân biệt đặt tại trán và bụng Lam Hiên Vũ, trong khảnh khắc đó, kim sắc quang mang liền bao lấy thân thể Lam Hiên Vũ. Nhiệt độ cơ thể Lam Hiên Vũ bắt đầu dần tăng lên, thời gian dần qua, mặt ngoài làn da của hắn dần đường vân màu vàng nhàn nhạt, thân thể hắn cũng theo đó mà chấn động nhẹ.
Trong hai mắt Đường Nhạc là kim quang lập loè, tản mát ra một cỗ khí tức uy nghiêm. Trong cơ thể Lam Hiên Vũ nguyên vốn là hai cỗ năng lượng kim, ngân đang dao động, nhưng khi bị cỗ khí tức uy nghiêm này ảnh hưởng thì đều rút lui xuống. Hai tay Đường Nhạc xoa nhẹ một chút lên người Lam Hiên Vũ, mỗi một lần xoa Lam Hiên Vũ đều run rẩy nhẹ một lát.
Cuối cùng, khi hắn thu hồi hai tay thì trong mắt cũng toát ra vẻ suy tư, có vẻ như càng thêm mê võng. Hắn vung tay phải lên, một đoàn kim quang nhu hòa tràn vào trong cơ thể Lam Hiên Vũ. Lập tức, hai gốc Lam Ngân Thảo trong hai lòng bàn tay của Lam Hiên Vũ sinh dài ra.
Chính là Kim văn Lam Ngân Thảo cùng ngân văn Lam Ngân Thảo.
Khi thấy Lam Ngân Thảo, Đường Nhạc như bị điện giật vậy, toàn thân hắn kịch liệt chấn động, hắn vô thức mà nâng hai tay của mình. Cũng là hai gốc dây leo sáng long lanh lóe ra quang mang lam kim sắc chui ra từ lòng bàn tay của hắn.
Đây là...
"Tít tít tít, tít tít tít" Đúng lúc này, hồn đạo thông tin trên cổ thay hắn trên cổ tay hắn đột nhiên vang lên, Đường Nhạc cau mày lại, lúc trước vì hắn vẫn luôn phi hành với tốc độ cao nên hồn đạo thông tin không tiếp được tín hiệu, lúc này hắn đã dừng lại mới có tín hiệu.
"Khanh Linh, làm sao vậy?" Đường Nhạc nhàn nhạt hỏi.
"Làm sao vậy? Ngươi còn hỏi ta làm sao vậy! Ngươi có phải điên rồi hay không hả, ném hai vạn tên mê ca nhạc tại hiện trường? Ngươi có chút ý thức trách nhiệm nào không vậy? Ngươi, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi đi tới nơi nào? Ngươi chạy nhanh về đây cho ta, như thế nào bay đi thì bay về như vậy cho ta. Nếu không thì tình cảnh không thể chỉnh đốn được nữa, ngươi thì cũng xong, ngươi có biết hay không?"
Tiếng gào của Nhạc Khanh Linh đã làm cho Đường Nhạc không tự chủ được mà giơ chiếc hồn đạo thông tin ra khỏi tai mình, lông mày hắn cau lại.
"Ừm, đã biết."
"Cái gì gọi là đã biết? Lúc nào ngươi mới trở về a? Ta đã nói với khán giả rằng ngươi muốn cho bọn hắn một cái kinh hỉ thì bọn hắn mới chịu an tĩnh lại. Nhưng cái này đã tới nửa giờ rồi, ngươi lại vẫn không trở về thì sẽ thật sự xong!"
"Đã biết." Đường Nhạc dập máy.
Hắn nhìn Lam Hiên Vũ nằm ở trên giường thật sâu, sau đó lại nhẹ nhàng mà sờ lên hai má trắng nõn của hắn, kim quang lóe lên, hắn biến mất ngay trong phòng.
Thiên La Thành.
Đã hơn nửa giờ rồi, kinh hỉ đâu? Kinh hỉ ở nơi nào a?!
Đám khán giả đã bắt đầu xao động bất an rồi, mà hiện tại vẫn chưa ai thấy chút bóng dáng nào của Đường Nhạc. Bên chủ sự vừa mới phải xuống phát bánh mì cùng nước cho tất cả khán giả, lúc này mới khiến chúng tâm tình bọn họ ổn định hơn một chút, nhưng cũng chỉ được một lát đám khản giả lại bắt đầu nôn nóng rồi.
"Muốn chúng ta đợi tới khi nào nữa đây hả?"
"Chủ sự, cho chúng ta một lời giải thích, Nhạc công tử đâu? Nhạc công tử ở nơi nào?"
"Đúng đấy, nhanh bảo Nhạc công tử đi ra nha! Chúng ta là mua phiếu đấy. Vậy mà một ca khúc cũng không có hát xong, ít nhất cũng có thể hát ba lượt “Niệm” a. Hiện tại cái này tính thế nào đây?!"
Mặt Nhạc Khanh Linh đã trướng đến đỏ bừng, hiện tại, bên người nàng đang bị vây đầy người của bên chủ sự. Không thể nghi ngờ, tất cả mọi người đều hướng về nàng mà đòi người.
"Đại diện Nhạc, cái này là không được đó a! Đây chính là hai vạn tên khán giả đó. Nếu như Nhạc công tử không xuất hiện nữa chỉ sợ sẽ dẫn phát sự kiện quần thể, đây là việc ai cũng không chịu nổi đấy. Nhạc công tử bây giờ đang ở đâu, ngươi phải nói cho ta một câu đi chứ"
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu