Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4
Chương 287: Bí mật của Nguyên Ân Huy Huy
Dịch: Đức Thành
Những người khác thì đều có thể gọi tắt là “thảm”. Hầu hết đều tiêu hao nghiêm trọng cả thể lực lẫn hồn lực. Thậm chí lúc này bọn bắn còn không thể nhích tới vùng đồi lúc trước. Ngay khi Lam Hiên Vũ có thể nói chuyện, hắn trực tiếp quyết định khôi phục tại chỗ, thậm chí muốn vượt qua một đêm ở chỗ này. Sở dĩ hắn quyết định như vậy, đó cũng là dựa vào đặc tính của những quái thú trên tinh cầu này.
Từ những trận chiến lúc trước là có thể nhìn ra, quái thú trên tinh cầu này rất có ý thức lãnh địa. Mỗi khi bọn hắn đánh giết một đám quái thú bình thường, những quái thú thủ lĩnh sẽ lập tức tụ tập tới. Mà một khi thủ lĩnh bị giết thì phiến khu vực đó sẽ lập tức không còn quái thú xuất hiện, ít nhất là trong thời gian ngắn sẽ không. Bởi vì phiến khu vực đó thuộc về đám quái thú đã bị giết.
Hai ngày trước đều là như thế, nên sau khi bọn hắn đánh chết tộc đàn Song Đầu Viên Hầu này, hẳn là sẽ có thể khống chế phiến khu vực này. Hiện tại chúng nó đều đã chết, phiến khu vực này lại trở thành nơi an toàn. Có thể an toàn được bao lâu thì bọn hắn cũng không rõ. Nhưng dưới tình huống không còn cách nào thế này, bọn hắn chỉ vó thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái bản thân, khôi phục một chút sức chiến đấu. Ít nhất phải có thể đánh được đám quái thú đồi bên kia để tới đó.
Mặc dù một trận chiến này hết sức gian khổ, nhưng thu hoạch của bọn hắn cũng cực kì to lớn. Tinh hạch của Song Đầu Viên Hầu Vương rất lớn, óng ánh long lanh, bên trong rõ ràng ẩn chứa những tầng năng lượng ba động kịch liệt, đây tuyệt đối là thứ tốt. Mặc dù không biết nó đáng giá tới mức nào, nhưng bọn hắn đều tin, thi đậu Sử Lai Khắc sẽ không còn là vấn đề khi đã có thứ đồ chơi này.
Sau trận chiến này, người có tâm tình tốt nhất phải kể tới Tiền Lỗi. Vì trận này đã có sự kích thích lớn nhất đối với hắn. Dưới loại kích thích này, hắn đã có nhận thức hoàn toàn mới về võ hồn của bản thân. Dưới tình huống không có Lam Hiên Vũ phụ trợ, vậy mà hắn đã có thể triệu hoán ra một thứ đáng tin cậy. Mà sự dung hợp với hồn thú triệu hoán mới là thứ làm hắn kinh hỉ nhất. Vì điều này có nghĩa là hắn cũng có sức chiến đấu, mà không phải một tên vô dụng chỉ có thể khống chế thú triệu hoán và đứng nhìn như trước.
Còn về phần loại dung hợp này cần dùng như thế nào, có thể kéo dài bao lâu, hắn có thể tiến hành dung hợp với loại hồn thú gì. Vậy phải chờ khi trở về không ngừng thử nghiệm mới có thể xác định rõ ràng. Nhưng không hề nghi ngờ, sự xúc động trong trận chiến này đã làm thực lực tổng hợp của hắn tăng lên một cấp bậc mới. Ít nhất hắn đã có cảm giác, rốt cuộc mình cũng đã có cơ sở thực lực để ở lại học viện Sử Lai Khắc.
Cánh tay phải của Lam Hiên Vũ đã được khôi phục, mà cấp bậc hồn lực thấp cũng có chỗ tốt, đó là tốc độ khôi phục của hắn trở thành nhanh nhất. Từ khi hắn đến học viện Sử Lai Khắc rồi huyết mạch sinh ra biến dị, tốc độ khôi phục cũng đã tăng nhiều. Sau khi sắc trời hoàn toàn tối thì hắn cũng đã khôi phục cơ bản.
Sau khi Lam Hiên Vũ cảm thụ biến hóa trên thân thể Lâm Đông Huy một chút, liền dứt khoát quấn kim văn Lam Ngân thảo lên người hắn. Mặc dù kim văn Lam Ngân thảo không thể tăng sức chiến đấu cho Lâm Đông Huy, nhưng cũng vẫn có thể tăng khí huyết chi lực bản nguyên nhất. Lâm Đông Huy bị thương nghiêm trọng, hiện tại chỉ có thể tự lành, nếu khí huyết chi lực đủ mạnh thì hiển nhiên sẽ có lợi nhất đối với việc tự khôi phục này.
Một đêm này, mọi người đều vượt qua trong nơm nớp lo sợ. Lý luận và phán đoán là một chuyện, ai biết sẽ còn xuất hiện biến hóa gì trên cái tinh cầu xa lạ này?
Thế nhưng điều làm cho tất cả mọi người giật mình lại không phải đến từ quái thú, mà đó là đến từ Nguyên Ân Huy Huy. Nguyên Ân Huy Huy không chỉ tiêu hao thể lực cùng hồn lực, hắn còn bị thương nặng khi va chạm với cột sáng xoay hai màu, cho nên thời gian hắn hôn mê trở nên rất dài, mãi đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen hắn mới chậm rãi tỉnh lại.
Hắn khi tỉnh lại, một màn kỳ dị phát sinh. Lam Hiên Vũ ngồi ngay bên người Nguyên Ân Huy Huy, hắn kinh ngạc phát hiện, thời điểm Nguyên Ân Huy Huy chậm rãi mở ra hai mắt, lông mi của hắn chợt biến dài, những đường cong trên mặt trở nên nhu hòa, toàn thân cũng trở nên càng thêm nhỏ nhắn hơn, điểm trọng yếu nhất chính là yết hầu trên cổ hắn dần chậm rãi co vào, biến mất...
Nguyên Ân Huy Huy chớp chớp đôi mắt to, chống đỡ ngồi dậy rồi vuốt vuốt ngực, run tiếng ỏn ẻn nói: "Đau quá!"
Tiếng này của hắn vừa ra, chung quanh lập tức trở nên quanh hoàn toàn yên tĩnh. Giọng nói êm khẽ mềm mại này làm biểu tình của tất cả mọi người không khỏi trở nên quái dị. Nguyên Ân Huy Huy cảm nhận được ánh mắt mọi người có chút khác lạ, thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thứ hắn thấy chính là một mảnh trời đen nhánh...
"Aaaaa____"
Hắn hét lên một tiếng. Lam Hiên Vũ vội vàng giơ tay bịt miệng của hắn. Bây giờ còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm đâu, chẳng may lại dẫn tới quái thú thì làm sao bây giờ? Nguyên Ân Huy Huy nhìn về phía Lam Hiên Vũ, đôi mắt to lập tức ngấn lệ.
"Đừng khóc, trước hết ngươi đừng khóc. Đã tới lúc này thì ngươi có khóc cũng vô dụng. Tất cả mọi người đều là bằng hữu đồng sinh cộng tử. Nếu đây là bí mật của ngươi, vậy nhất định bọn ta sẽ giữ kín giúp ngươi, trước hết yên tĩnh một chút đã." Lam Hiên Vũ vội vàng nói.
Tới cả nửa ngày, mãi đến khi nước mắt thấm ướt bàn tay Lam Hiên Vũ thì Nguyên Ân Huy Huy mới miễn cưỡng khẽ gật đầu. Lúc này Lam Hiên Vũ mới buông tay ra, Nguyên Ân Huy Huy lại lập tức nhào vào trong ngực hắn mà khóc thút thít. Lam Hiên Vũ cảm thấy có chút xấu hổ, mà những người khác là một mặt kinh ngạc.
Cuối cùng là thế nào vậy? Mặc dù lúc trước gần như Lam Hiên Vũ có thể “moi” được bí mật của Nguyên Ân Huy Huy, nhưng đó là một chuyện, thật sự bại lộ lại là một chuyện khác. Mà lại ai có thể nghĩ bí mật này lại lớn tới vậy?
Thật vất vả Nguyên Ân Huy Huy mới tỉnh táo lại, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lam Hiên Vũ: “Bí mật của ta, bí mật của ta...”
Lam Hiên Vũ vội vàng an ủi: “Yên tâm đi, tất cả mọi người sẽ giữ kín giúp ngươi. Ngươi rốt cuộc là...”
Lúc này Nguyên Ân Huy Huy mới nói ra tình huống của mình. Hắn tới từ một gia tộc cổ trong thành Sử Lai Khắc, gia tộc Thái Thản Cự Viên. Đến thế hệ này của hắn thì lượng nhân khẩu trong gia tộc đã rất thịnh vượng, hắn là đứa bé có tuổi nhỏ nhất trong thế hệ này của gia tộc.
Lại nói, thân thế của hắn còn có chút sắc thái truyền kỳ. Bản thân cha hắn cũng là một đệ tử của học viện Sử Lai Khắc, hàng năm gia tộc Thái Thản Cự Viên đều có những xuất danh ngạch cử học, thành viên gia tộc đều được miễn khảo hạch, trực tiếp tiến vào học viện Sử Lai Khắc.
Cha Nguyên Ân Huy Huy từng theo quân đội liên bang tiến hành khai phá ngoài tinh cầu, trong quá trình khai phá này, nhân loại đã đạt thành hiệp nghị với dân bản địa của tinh cầu kia. Đó chính là hàn tinh thứ bảy của nhân loại. Mà sau này tinh cầu đó lại được chuyển giao cho hồn thú, trở thành lãnh địa của hồn thú. Trong tất cả những tinh cầu hành chính thì đó chính là hành tinh được lấy một cách thoải mái nhất, nơi đó có tên là Tinh Linh Tinh.
Tinh Linh Tinh là hành tinh có hoàn cảnh tốt nhất trong tất cả những tinh cầu được nhân loại chưởng khống, bao gồm cả hành tinh mẹ, trên cả hành tinh đều là sông suối giăng suốt bốn phương cùng hàng loạt rừng nguyên thủy. Nơi này do một bộ tộc chưởng khống, một bộ tộc trí tuệ yêu thích hòa bình, nhưng số lượng lại rất thưa thớt: Tinh Linh tộc.
Tinh Linh tộc có rất nhiều chi nhánh, tất cả đều cực kỳ yêu thích hòa bình. Người Tinh Linh tộc có tuổi đời kéo dài tới ngàn năm, nhưng phương diện sinh sôi lại cực kỳ khó khăn, lúc mang thai đều phải dùng tới thời gian trăm năm để tính toán.
Thời điểm quân đội liên bang đặt chân tới Tinh Linh Tinh, cường giả của Tinh Linh tộc cũng đã xảy ra giằng co đàm phán với nhân loại. Sau khi cảm nhận được sự mạnh mẽ khủng bố của nhân loại, những cường giả Tinh Linh tộc đã lựa chọn đầu hàng có điều kiện. Nhưng điều kiện này lại rất đơn giản: nhân loại không thể phá hoại hoàn cảnh của nơi này. Tinh Linh tộc chỉ sinh tồn trong phạm vi không tới năm phần trăm, phần lớn tinh cầu đều vẫn cực kỳ nguyên thủy, ngoại trừ thực vật thì cũng chỉ có một vài loài tộc đàn gần như không có trí khôn.
Sau nhiều lần bàn bạc. Đấu La liên bang đã đáp ứng điều kiện của Tinh Linh tộc, vừa lúc lượng sinh sôi của hồn thú trên tinh cầu hành chính thứ ba đã vượt quá giới hạn, so với tinh cầu hành chính thứ ba thì nơi này lại càng thích hợp hồn thú sinh tồn. Sau khi Đấu La liên bang thương nghị với những cường giả dẫn đầu hồn thú, đạt thành một vài hiệp nghị, sau đó liền tặng luôn tinh cầu này này cho hồn thú.
Những người khác thì đều có thể gọi tắt là “thảm”. Hầu hết đều tiêu hao nghiêm trọng cả thể lực lẫn hồn lực. Thậm chí lúc này bọn bắn còn không thể nhích tới vùng đồi lúc trước. Ngay khi Lam Hiên Vũ có thể nói chuyện, hắn trực tiếp quyết định khôi phục tại chỗ, thậm chí muốn vượt qua một đêm ở chỗ này. Sở dĩ hắn quyết định như vậy, đó cũng là dựa vào đặc tính của những quái thú trên tinh cầu này.
Từ những trận chiến lúc trước là có thể nhìn ra, quái thú trên tinh cầu này rất có ý thức lãnh địa. Mỗi khi bọn hắn đánh giết một đám quái thú bình thường, những quái thú thủ lĩnh sẽ lập tức tụ tập tới. Mà một khi thủ lĩnh bị giết thì phiến khu vực đó sẽ lập tức không còn quái thú xuất hiện, ít nhất là trong thời gian ngắn sẽ không. Bởi vì phiến khu vực đó thuộc về đám quái thú đã bị giết.
Hai ngày trước đều là như thế, nên sau khi bọn hắn đánh chết tộc đàn Song Đầu Viên Hầu này, hẳn là sẽ có thể khống chế phiến khu vực này. Hiện tại chúng nó đều đã chết, phiến khu vực này lại trở thành nơi an toàn. Có thể an toàn được bao lâu thì bọn hắn cũng không rõ. Nhưng dưới tình huống không còn cách nào thế này, bọn hắn chỉ vó thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái bản thân, khôi phục một chút sức chiến đấu. Ít nhất phải có thể đánh được đám quái thú đồi bên kia để tới đó.
Mặc dù một trận chiến này hết sức gian khổ, nhưng thu hoạch của bọn hắn cũng cực kì to lớn. Tinh hạch của Song Đầu Viên Hầu Vương rất lớn, óng ánh long lanh, bên trong rõ ràng ẩn chứa những tầng năng lượng ba động kịch liệt, đây tuyệt đối là thứ tốt. Mặc dù không biết nó đáng giá tới mức nào, nhưng bọn hắn đều tin, thi đậu Sử Lai Khắc sẽ không còn là vấn đề khi đã có thứ đồ chơi này.
Sau trận chiến này, người có tâm tình tốt nhất phải kể tới Tiền Lỗi. Vì trận này đã có sự kích thích lớn nhất đối với hắn. Dưới loại kích thích này, hắn đã có nhận thức hoàn toàn mới về võ hồn của bản thân. Dưới tình huống không có Lam Hiên Vũ phụ trợ, vậy mà hắn đã có thể triệu hoán ra một thứ đáng tin cậy. Mà sự dung hợp với hồn thú triệu hoán mới là thứ làm hắn kinh hỉ nhất. Vì điều này có nghĩa là hắn cũng có sức chiến đấu, mà không phải một tên vô dụng chỉ có thể khống chế thú triệu hoán và đứng nhìn như trước.
Còn về phần loại dung hợp này cần dùng như thế nào, có thể kéo dài bao lâu, hắn có thể tiến hành dung hợp với loại hồn thú gì. Vậy phải chờ khi trở về không ngừng thử nghiệm mới có thể xác định rõ ràng. Nhưng không hề nghi ngờ, sự xúc động trong trận chiến này đã làm thực lực tổng hợp của hắn tăng lên một cấp bậc mới. Ít nhất hắn đã có cảm giác, rốt cuộc mình cũng đã có cơ sở thực lực để ở lại học viện Sử Lai Khắc.
Cánh tay phải của Lam Hiên Vũ đã được khôi phục, mà cấp bậc hồn lực thấp cũng có chỗ tốt, đó là tốc độ khôi phục của hắn trở thành nhanh nhất. Từ khi hắn đến học viện Sử Lai Khắc rồi huyết mạch sinh ra biến dị, tốc độ khôi phục cũng đã tăng nhiều. Sau khi sắc trời hoàn toàn tối thì hắn cũng đã khôi phục cơ bản.
Sau khi Lam Hiên Vũ cảm thụ biến hóa trên thân thể Lâm Đông Huy một chút, liền dứt khoát quấn kim văn Lam Ngân thảo lên người hắn. Mặc dù kim văn Lam Ngân thảo không thể tăng sức chiến đấu cho Lâm Đông Huy, nhưng cũng vẫn có thể tăng khí huyết chi lực bản nguyên nhất. Lâm Đông Huy bị thương nghiêm trọng, hiện tại chỉ có thể tự lành, nếu khí huyết chi lực đủ mạnh thì hiển nhiên sẽ có lợi nhất đối với việc tự khôi phục này.
Một đêm này, mọi người đều vượt qua trong nơm nớp lo sợ. Lý luận và phán đoán là một chuyện, ai biết sẽ còn xuất hiện biến hóa gì trên cái tinh cầu xa lạ này?
Thế nhưng điều làm cho tất cả mọi người giật mình lại không phải đến từ quái thú, mà đó là đến từ Nguyên Ân Huy Huy. Nguyên Ân Huy Huy không chỉ tiêu hao thể lực cùng hồn lực, hắn còn bị thương nặng khi va chạm với cột sáng xoay hai màu, cho nên thời gian hắn hôn mê trở nên rất dài, mãi đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen hắn mới chậm rãi tỉnh lại.
Hắn khi tỉnh lại, một màn kỳ dị phát sinh. Lam Hiên Vũ ngồi ngay bên người Nguyên Ân Huy Huy, hắn kinh ngạc phát hiện, thời điểm Nguyên Ân Huy Huy chậm rãi mở ra hai mắt, lông mi của hắn chợt biến dài, những đường cong trên mặt trở nên nhu hòa, toàn thân cũng trở nên càng thêm nhỏ nhắn hơn, điểm trọng yếu nhất chính là yết hầu trên cổ hắn dần chậm rãi co vào, biến mất...
Nguyên Ân Huy Huy chớp chớp đôi mắt to, chống đỡ ngồi dậy rồi vuốt vuốt ngực, run tiếng ỏn ẻn nói: "Đau quá!"
Tiếng này của hắn vừa ra, chung quanh lập tức trở nên quanh hoàn toàn yên tĩnh. Giọng nói êm khẽ mềm mại này làm biểu tình của tất cả mọi người không khỏi trở nên quái dị. Nguyên Ân Huy Huy cảm nhận được ánh mắt mọi người có chút khác lạ, thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thứ hắn thấy chính là một mảnh trời đen nhánh...
"Aaaaa____"
Hắn hét lên một tiếng. Lam Hiên Vũ vội vàng giơ tay bịt miệng của hắn. Bây giờ còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm đâu, chẳng may lại dẫn tới quái thú thì làm sao bây giờ? Nguyên Ân Huy Huy nhìn về phía Lam Hiên Vũ, đôi mắt to lập tức ngấn lệ.
"Đừng khóc, trước hết ngươi đừng khóc. Đã tới lúc này thì ngươi có khóc cũng vô dụng. Tất cả mọi người đều là bằng hữu đồng sinh cộng tử. Nếu đây là bí mật của ngươi, vậy nhất định bọn ta sẽ giữ kín giúp ngươi, trước hết yên tĩnh một chút đã." Lam Hiên Vũ vội vàng nói.
Tới cả nửa ngày, mãi đến khi nước mắt thấm ướt bàn tay Lam Hiên Vũ thì Nguyên Ân Huy Huy mới miễn cưỡng khẽ gật đầu. Lúc này Lam Hiên Vũ mới buông tay ra, Nguyên Ân Huy Huy lại lập tức nhào vào trong ngực hắn mà khóc thút thít. Lam Hiên Vũ cảm thấy có chút xấu hổ, mà những người khác là một mặt kinh ngạc.
Cuối cùng là thế nào vậy? Mặc dù lúc trước gần như Lam Hiên Vũ có thể “moi” được bí mật của Nguyên Ân Huy Huy, nhưng đó là một chuyện, thật sự bại lộ lại là một chuyện khác. Mà lại ai có thể nghĩ bí mật này lại lớn tới vậy?
Thật vất vả Nguyên Ân Huy Huy mới tỉnh táo lại, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lam Hiên Vũ: “Bí mật của ta, bí mật của ta...”
Lam Hiên Vũ vội vàng an ủi: “Yên tâm đi, tất cả mọi người sẽ giữ kín giúp ngươi. Ngươi rốt cuộc là...”
Lúc này Nguyên Ân Huy Huy mới nói ra tình huống của mình. Hắn tới từ một gia tộc cổ trong thành Sử Lai Khắc, gia tộc Thái Thản Cự Viên. Đến thế hệ này của hắn thì lượng nhân khẩu trong gia tộc đã rất thịnh vượng, hắn là đứa bé có tuổi nhỏ nhất trong thế hệ này của gia tộc.
Lại nói, thân thế của hắn còn có chút sắc thái truyền kỳ. Bản thân cha hắn cũng là một đệ tử của học viện Sử Lai Khắc, hàng năm gia tộc Thái Thản Cự Viên đều có những xuất danh ngạch cử học, thành viên gia tộc đều được miễn khảo hạch, trực tiếp tiến vào học viện Sử Lai Khắc.
Cha Nguyên Ân Huy Huy từng theo quân đội liên bang tiến hành khai phá ngoài tinh cầu, trong quá trình khai phá này, nhân loại đã đạt thành hiệp nghị với dân bản địa của tinh cầu kia. Đó chính là hàn tinh thứ bảy của nhân loại. Mà sau này tinh cầu đó lại được chuyển giao cho hồn thú, trở thành lãnh địa của hồn thú. Trong tất cả những tinh cầu hành chính thì đó chính là hành tinh được lấy một cách thoải mái nhất, nơi đó có tên là Tinh Linh Tinh.
Tinh Linh Tinh là hành tinh có hoàn cảnh tốt nhất trong tất cả những tinh cầu được nhân loại chưởng khống, bao gồm cả hành tinh mẹ, trên cả hành tinh đều là sông suối giăng suốt bốn phương cùng hàng loạt rừng nguyên thủy. Nơi này do một bộ tộc chưởng khống, một bộ tộc trí tuệ yêu thích hòa bình, nhưng số lượng lại rất thưa thớt: Tinh Linh tộc.
Tinh Linh tộc có rất nhiều chi nhánh, tất cả đều cực kỳ yêu thích hòa bình. Người Tinh Linh tộc có tuổi đời kéo dài tới ngàn năm, nhưng phương diện sinh sôi lại cực kỳ khó khăn, lúc mang thai đều phải dùng tới thời gian trăm năm để tính toán.
Thời điểm quân đội liên bang đặt chân tới Tinh Linh Tinh, cường giả của Tinh Linh tộc cũng đã xảy ra giằng co đàm phán với nhân loại. Sau khi cảm nhận được sự mạnh mẽ khủng bố của nhân loại, những cường giả Tinh Linh tộc đã lựa chọn đầu hàng có điều kiện. Nhưng điều kiện này lại rất đơn giản: nhân loại không thể phá hoại hoàn cảnh của nơi này. Tinh Linh tộc chỉ sinh tồn trong phạm vi không tới năm phần trăm, phần lớn tinh cầu đều vẫn cực kỳ nguyên thủy, ngoại trừ thực vật thì cũng chỉ có một vài loài tộc đàn gần như không có trí khôn.
Sau nhiều lần bàn bạc. Đấu La liên bang đã đáp ứng điều kiện của Tinh Linh tộc, vừa lúc lượng sinh sôi của hồn thú trên tinh cầu hành chính thứ ba đã vượt quá giới hạn, so với tinh cầu hành chính thứ ba thì nơi này lại càng thích hợp hồn thú sinh tồn. Sau khi Đấu La liên bang thương nghị với những cường giả dẫn đầu hồn thú, đạt thành một vài hiệp nghị, sau đó liền tặng luôn tinh cầu này này cho hồn thú.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu