Chung Cư Của Các Ảnh Đế
Chương 37: Ai cũng đều có lịch sử đen tối, tội gì phải làm khó hoa khôi trường
“Con mẹ nó, đánh mắt à? ! Ơ đệch, bó tay!”
Đột nhiên có giọng ai đó ở sau lưng, Thẩm Triệt giật thót mình, quay đầu lại liền thấy Âu Triết Luân đã đứng ở ngay sau sô pha từ lúc nào, hai mắt kinh khủng nhìn chằm chằm Tần Tu trên trang web. Thẩm Triệt chưa kịp phản ứng thì Âu thiên vương đã bổ nhào đến cướp lấy chuột,click, click click vào hình ảnh, biến đổi đủ mọi biểu cảm, cuối cùng, trên gương mặt tuấn tú của Âu thiên vương bỗng phủ lên một tầng u ám: “Mọe, còn không cho người ta gọi là hoa khôi trường, thế mà ảnh chụp thì khác éo gì hoa mạn đà la* đâu chứ …”
(Hoa mạn đà la hay cà độc dược theo truyền thuyết của Phật giáo, là loài hoa từ trên trời giáng xuống, được coi là một loài hoa cao quý)
Hạ Lan Bá từ ngoài ban công vừa đi vào vừa cường điệu ngẩng đầu chun chun mũi ngửi chung quanh: “Âu Thạch Khai,cậu mới sáng ra đã ăn dưa chua rồi à?”
“Em đâu có nói bậy, anh vào đây mà xem. Chẹp chẹp, đàn ông đàn ang mà trang điểm đậm thành cái dạng này. Loạn hết rồi!”
Hạ Lan Bá đi ngang qua sô pha, liếc mắt một cái, rồi lại liếc mắt nhìn thêm cái nữa, rốt cuộc đối diện với đại mỹ nhân trên màn hình cũng phải tháo kính xuống lau: “. . . . . . Kia…. chuyên viên trang điểm sao lại dám biến cậu ta thành như này? Hoa khôi trường nhìn vào gương mà không phát điên sao?”
Thẩm Triệt bị kẹp giữa cánh tay hai người. Bên trái, Hạ Lan Bá bình tĩnh xoa xoa cằm: “Cơ bụng này của hoa khôi trường PS (photoshop) là chắc. Thật là có lương tâm nghề nghiệp nha!”. Bên phải, Âu thiên vương nghĩ một đằng nói một nẻo mắt đang dán vào bức hình soi soi mói mói: “Không biết ai đánh mắt cho cậu ta nhỉ?”
Ngay sau đó cửa phòng khách mở ra, Tần Tu trên người mặc áo ba lỗ trắng, quần thể thao màu lam thoải mái bước vào. Thẩm Triệt nghe tiếng bèn nhìn lại, trên cổ Tần mỹ nhân còn vắt một cái khăn mặt trắng, mấy lọn tóc tùy ý thả xuống, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng sau khi vừa chạy bộ. Thẩm Triệt đầu ong ong, bỗng nhớ đến cái câu kia trên diễn đàn: “Trả lại hoa khôi trường thanh thuần cho chúng tôi đê”!
Thừa dịp Tần Tu chưa phát hiện ra, Thẩm Triệt vội vã thu hồi tầm mắt, lập tức nuốt xuống hai ngụm nước bọt. Tần Tu môi hồng răng trắng đẹp thế kia, cậu thấy còn thanh thuần hơn mấy thiếu nữ ngồi sau xe đạp, mặc váy trắng, tóc dài bay bay trong gió ý chứ. Ơ, đậu má! Anh giai nhà cậu sao có thể lý giải hai chữ “thanh thuần” vặn vẹo như thế chứ!
Tần Tu vừa đi vào phòng bếp vừa nhìn lướt qua ba tên con trai đang ngồi chen chúc trên sô pha, khóe miệng khinh thường nhếch lên. Nhìn cái bộ dáng thèm nhỏ dãi kia kìa, không phải đang ngắm mấy cô em 3 vòng nóng bỏng thì cũng đang xem web đen, hoặc là GV linh tinh gì đó. Trước mắt lại hiện ra bộ dạng con Vượng Tài lông xù thèm thuồng đến mức chỉ muốn nhào lên liếm màn hình một cái, Đại ma vương não bổ quá độ “cạch” một tiếng, mở lon coca, sau đó đập cánh cửa tủ lạnh vào. Hai động tác kia đặc biệt hung tàn.
Uống coca bước tới, đầu quắn có vẻ rốt cuộc cũng nhìn thấy anh, liền rụt vai lại, điệu bộ của vẻ chột dạ, Tần Tu hung tợn nhíu mày. Ở trước mặt tôi mà xem mấy thứ này, cậu cũng có ý tứ gớm nhỉ. Cậu rốt cuộc là thích đàn ông hay đàn bà? A, lông mày đột nhiên xoắn lại, đừng nói cậu là Bi* gì đó nhá….
(Bi = bi***ual: người lưỡng tính luyến, thích cả đàn ông và phụ nữ)
Vừa ngu ngốc lại còn cuồng rình trộm, ờ, cuồng rình trộm tôi cũng có thể nhịn, à lại còn đồng tính luyến ái, tính độc chiếm nữa chứ. Được rồi, đồng tính luyến tôi không nên kì thị, tính độc chiếm gì đó tôi cũng có thể chấp nhận. Bây giờ cậu lại định nói với tôi cậu thích đàn ông nhưng đối với các cô em thì cũng không nỡ từ chối, Thẩm Triệt, cậu có còn cái giới hạn nào nữa không hả?!
Trong đầu đang liên tục chửi thầm, Âu Triết Luân đang chúi mặt vào cái máy tính đột nhiên ngẩng lên, vẻ mặt kinh hỉ chỉ vào người Tần Tu: “Hoa khôi trường lộ ti!”
Hai cặp mắt bên cạnh nghe thế thì lập tức hành động, dời khỏi màn hình mà hướng lên trên.
Tần Tu vội cúi đầu, một tay còn cầm coca, tay kia đã khẩn cấp giơ lên che trước ngực. Ngay cả Hạ Lan Bá nhìn thấy động tác này cũng suýt rớt mắt kính. Mệ nó, sao có thể e thẹn thế chứ?
Đến tận khi Âu Triết Luân phun ra cười thành tiếng, Tần Tu mới nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Áo ba lỗ trắng che lấy ***g ngực bằng phẳng mà rắn chắc, hình tượng khỏe khoắn vô cùng, làm gì có chỗ nào lộ ti? Anh buông tay xuống, liếc xéo một cái về phía Âu Triế Luân còn đang ôm bụng cười, khôi phục trạng thái băng sơn cường đại: “Anh buồn chán đến mức ấy sao.”
Nào biết Âu Triết Luân đang chán không biết làm gì, lập tức bắt lấy lời: “Đúng rồi, Tần Tu, cậu thấy đàn ông mà đánh mắt khi chụp ảnh thì thế nào?”
Lời vừa nói ra, Hạ Lan Bá và Thẩm Triệt vẻ mặt “cậu to gan thế” cùng hướng ánh mắt về phía Âu thiên vương rất dũng cảm vừa vuốt mông hổ kia.
Tần Tu đối với Âu Triết Luân lúc nào cũng dính lấy cái gương vốn không vừa mắt, lại nghe nhắc đến trang điểm mắt thì cảng tỏ vẻ khinh thường: “Đàn ông con trai, trang điểm mắt làm gì?”
“Chuẩn không cần chỉnh!” Âu Triết Luân thấy con mồi đã rơi vào bẫy, tiếp tục thọt vào chỗ ngứa: “Tôi cũng thấy đàn ông mà đánh mắt nhìn rất ẻo lả, ẻo lả đến đàn bà phải thua luôn!”
Thẩm Triệt lúc này mới muộn màng phát hiện, hóa ra Âu Triết Luân đang câu cá sao? Rõ ràng là Tần Tu không nhớ rằng chính mình cũng đã từng trang điểm mắt, để tránh Tần đại ma vương lát nữa tự tát mặt mình, cậu vội vàng lên tiếng giảng hòa: “À, thực ra em thấy còn phải tùy trường hợp nữa. Có nhiều khi đàn ông đánh mắt cũng là do tình thế đòi hỏi thôi, ví dụ như mấy minh tinh, người mẫu gì đó. Đúng rồi, em nhớ rõ An Gia Miện cũng đã từng kẻ viền mắt nha, tuy rằng không hẳn là đánh mắt nhưng cũng gần như thế, ha ha….”
Tần Tu vừa nghe hai tiếng “ha ha” kia của Thẩm Triệt là lại bắt đầu ngứa tiết. Nói đi nói lại, hóa ra là cậu không chấp nhận được chuyện có người nói một câu không hay về An Gia Miện đúng không? Còn không nhớ đến cái chữ kí tàn độc khắc vào lòng bàn tay mình hay sao? Ngoài cuồng rình trộm, tính độc chiếm và song tính luyến, tên này vẫn là một tên fan não tàn, đúng là điểm nào cũng chọc cho anh muốn điên lên. Tần Tu cười lạnh một tiếng: “Đàn ông mà vẽ mắt và kẻ viền mắt chỉ có hai loại, không xăng pha nhớt thì cũng là đồng tính luyến ái.” Lon coca trong tay ‘rộp’ một tiếng bẹp dúm.
Thẩm Triệt ngạc nhiên, há hốc mồm nhìn Tần Tu. Có phải lại bắt đầu xù lông lên với tôi đấy không, tôi đang giúp anh mà, đại ca!
“Thế thì đúng là đồng tính luyến ái xăng pha nhớt rồi nha!” Âu Triết Luân vỗ đùi, gương mặt nanh ác hiện lên mấy chữ ‘ý đồ thành công mỹ mãn’.
Chuông di động bỗng nhiên reo lên, Tần Tu bực bội lia cho Thẩm Triệt đang trưng ra bộ mặt ‘tui vô tội’ một cái lườm đứt người, bước ra ngoài tiếp điện thoại.
“Tần Tu à, cậu mau mau lên forum trường các cậu mà xem đi, tôi tặng cậu một kinh hỷ lớn, cậu chắc chắn sẽ thích cho coi!”
Tần Tu sốt ruột nhíu mày: “Cậu lại bày trò gì nữa thế?”
“Ha ha, ảnh cậu chụp cho ấn phẩm thiết kế quý đầu tiên của Alex Wu tôi post lên forum rồi. Mẹ nó chứ, hơi bị hot nhá! Bây giờ đã tăng thêm mười ba trang …”
Thẩm Triệt bị Tần Tu một phen túm cổ xách lên, đồng thời Hạ Lan Bá cùng Âu Triết Luân một trái một phải bị quăng ngã ngồi trên đất. Tần Tu ở trước sô pha khom người, nhìn chằm chằm vào hình ảnh chính mình trên màn hình LCD, yêu nghiệt đến điên đảo chúng sinh, hai tai đỏ bừng, môi cắn đến độ sắp bật máu.
Hạ Lan Bá mò mẫm trên mặt đất tìm kiếm cái mắt kính, mắt mũi mờ mịt hỏi: “. . . . . . Mẹ nhà nó, ban nãy là Randy Orton RKO đấy à?”
(Randy Orton là một võ sĩ quyền anh người Mỹ)
Âu Triết Luân cũng suýt thì hôn mê, đầu đập vào sô pha u lên một cục, xây xẩm mặt mày ngồi lại, sợ sệt nhìn bóng lưng Tần Tu, xem chừng sẽ mất một thời gian không dám vuốt râu Tu lão hổ nữa đây.
Thẩm Triệt ngẩng đầu mắt thấy Tần Tu nghiến chặt hàm dưới, cẩn thận ló đầu ra từ sau bàn trà: “Cái này, Tần Tu. . . . . .”
Tần Tu cúi đầu liếc cậu một cái, bộp một cái, đem cái laptop đóng gập xuống. Thẩm Triệt trợn tròn mắt nhìn cái laptop đáng thương của mình, thấy đỉnh đầu phát ra cái giọng giận giữ đã cố nén mà không được của Tần Tu: “Chờ đấy. Lát tôi tính sổ với cậu!”
Thẩm Triệt mù mờ, không hiểu sao món nợ này lại tính lên đầu cậu, cảm thấy có hơi hơi không phục: “Topic này có phải do tôi lập đâu!”
Tần Tu xách xái laptop lên: “Cái này có phải của cậu không?”
Thẩm Triệt thấy nguồn điện ổ điện các thứ trên bàn trà đều bị rầm một tiếng rút hết ra, bình hoa thiếu chút thì lật ngược, hình ảnh này quả thực hết sức bạo lực, cậu mới cuống quít cả lên: “Lap top của tôi! Laptop của tôi!”
Tần Tu hung ác cắn răng: “Vậy cậu còn có gì để nói nữa!?”
Thẩm Triệt: “. . . . . .”
Hạ Lan Bá tìm được mắt kính, lúc ngẩng đầu vừa kịp chiêm ngưỡng dáng vẻ nổi giận đùng đùng xoay người bước đi của ông hoàng vô lý Tần Tu.
Trong phòng khách có ba tên vật vật vờ vờ dõi mắt theo băng sơn mỹ nhân đi lên lầu, đóng sầm cửa. Hạ Lan Bá nghĩ lại ban nãy, đúng là suýt chút nữa đã gãy hết bộ xương cốt già nua của anh, quyết định đứng lên quyền đấm cước đá với Âu Triết Luân.
“Tôi đã bảo rồi mà, cậu chính là cái đồ gây chuyện! Lúc nào cũng gây rắc rối!”
.
Tần Tu theo mấy bức ảnh trong bài post lần được tới địa chỉ trang web lưu trữ ảnh, lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: “Nói mật khẩu trang đăng ảnh kia cho tôi”
“Làm sao vậy? Tôi thấy khen rất nhiều mà! Cậu xem, người nhận xét phía dưới bài post toàn là khen cậu rất đẹp đấy thôi?”
Tần đại ma vương đen mặt. Thế mà gọi là khen à , giáo viên ngữ văn hồi tiểu học của cậu là thầy giáo thể dục đúng không? “Mật khẩu là gì?”
“Cậu chụp thì cũng chụp rồi, tôi chỉ là đăng nó lên thôi, tất cả những người nhìn thấy đều. . . “
“Mật! khẩu!.”
“QXQX10VE! !”
Suôn sẻ vào được trang web, nhìn thấy một chuỗi file tên là “Yêu nghiệt nữ vương” , “Tần tiểu Tu bắn” , “Hoa trên núi cao ta hái ta hái ta hái hái hái”, Tần Tu phải vận khí đan điền mấy lần mới có thể áp chế được cơn tức trong bụng. Thế nhưng còn có không ít bài đăng khác đều được công khai, bên dưới ảnh tràn ngập những bình luận khó coi như:
— Mỹ nhân thật là thụ ~~
– YD dụ thụ chưa có thỏa mãn! (YD: có nghĩa là *** đãng)
— Cầu mỹ nhân lộ thịt!
Tần Tu ngồi trước máy tính nhìn thấy “YD dụ thụ” , trong đầu như có con thảo nê nã một giây chạy được 7 vòng quanh trái đất*! Bức ảnh cậu cùng bạn bè đi chơi tiết thanh minh, tụ tập liên hoan thì có cái gì mà YD?
(Thảo nê mã là cách gọi trại đi của f*ck you mother trong tiếng Trung, ý của câu này là Tần Tu đang thầm chửi bậy trong đầu)
Bên này bắt đầu nhanh tay xóa bỏ, đầu bên kia di động rõ ràng là cũng vừa refresh, không bao lâu liền nhảy dựng lên: “Cậu xóa hết của tôi thế à! Đệch mợ!!! Cậu có nhân tính hay không vậy! Uổng công tôi yêu cậu như vậy!”
Gân xanh bên thái dương Tần Tu giật giật. Tại sao mấy kẻ yêu tôi không biến thái thì cũng cực phẩm thế này?!
—–
Laptop của Thẩm Triệt bị Tần mỹ nhân dập cho một cái giờ ngỏm thật rồi, màn hình mở kiểu gì cũng không lên được dù cậu đã ba lần khởi động lại nguồn. Trợ lý của Âu Triết Luân đã tới đón người. Lúc này tiểu thiên vương mạnh mẽ mới khôi phục lại bình thường sau trận tập kích vừa rồi, đang vừa mang giày ra khỏi cửa vừa tán dóc với trợ lý tỷ tỷ lưng hùm vai gấu: “Vị đạo diễn kia là người thế nào vậy?”
“Là con lai, mới ba mươi tuổi, tài hoa không thua kém Khải đại thủ đâu nha!” Tráng sĩ trợ lý tỷ tỷ khen ngợi.
Âu Triết Luân hoảng hoảng hốt hốt ( hưng phấn khó nhịn) ôm cánh tay: “Ai nha, vậy sẽ không có quy tắc ngầm hay linh tinh gì đó chứ?”
(Trong giới nghệ sĩ của một quy tắc ngầm, những nghệ sĩ mới, nếu muốn nhận được vai diễn tốt thì phải trao đổi với những người chóp bu, thường là đổi tình lấy vai diễn)
“Cậu nghĩ đi đâu vậy, người ta là nữ đạo diễn, rất thẹn thùng. Lần đầu tiên thấy ảnh của cậu còn đỏ mặt à nha! Yên tâm, ai cũng có thể đặt quy tắc ngầm với cậu chứ cô ấy thì không thể nào!” Nói xong bèn mạnh mẽ vỗ lưng cậu nghệ sĩ nhà mình.
Tiểu thiên vương mảnh khảnh bị tráng sĩ tỷ tỷ đánh cho một phát lảo đảo chúi người về trước, trên mặt hiện ra vẻ yên tâm (mất hứng): “Ha ha, vậy là tốt rồi. . . . . .”
Sau khi Âu Triết Luân rời đi, phòng khách liền an tĩnh lại. Hạ Lan Bá sau khi bôi Cẩu Bì cao dược* trên lưng xong thì lết vào phòng viết kịch bản, Thẩm Triệt đang ngồi chọc chọc cái laptop thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi đến của Khải Mặc Lũng.
(Cẩu Bì cao dược xuất phát từ Thiết Quải Lý, một trang 8 vị tiên thời cổ đại, lưu truyền rằng ông là người phát minh ra Cẩu Bì cao dược. Cẩu Bì cao dược đem các vị thuốc bôi trực tiếp lên chỗ đau, có tác dụng giảm đau nhanh chóng, công hiệu rất tốt, không có tác dụng phụ, ngày nay vẫn được dùng tới. Ngoài ra “cẩu bì cao dược” hiện tại còn mang một ý nghĩa xấu khác, đó là ám chỉ những thứ thuốc lừa bịp của lang băm.)
“Âu Triết Luân vừa mới gọi cho anh, nói các cậu bị Tần Tu đánh đến thê thảm, sao lại như vậy? Hạ Lan Bá không nghe điện thoại của anh, cậu ta không phải đã bị đánh chết rồi đó chứ?”
Thẩm Triệt vẻ mặt tối sầm: ” Đâu có quá đến mức vậy, sư huynh đã bôi Cẩu Bì cao dược rồi.”
Đầu bên kia điện thoại trầm ngâm hồi lâu: “. . . . . . Vậy là bị đánh thật hả?”
Thẩm Triệt nghe Khải Mặc Lũng hỏi thế mà muốn độn thổ cho xong. Ba đại lão gia bị một tên con trai yêu nghiệt quăng cho lăn quay trên đất đúng là có chút mất mặt. ” Hic, cũng không tính là bị đánh, chỉ là ngã có đau tí xíu.”
“Hử, chú nói xem sao lại như vậy.”
Thẩm Triệt đành phải đem rõ đầu đuôi sự tình khai báo liền một hơi.
Khải Mặc Lũng nghe xong, chỉ hỏi: “Tần Tu còn ở đó không?”
“Dạ, vẫn còn….” Thẩm Triệt theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh. . . . . .
“Chú giữ cậu ta ở lại đó, trong vòng 10 phút nữa anh sẽ về tới.” Sau đó là một tiến “cạch” rồi mấy tiếng “Tút tút tút” vội vàng.
Thẩm Triệt cầm di động há hốc mồm nhìn Tần Tu sắc mặt lạnh lẽo đứng cạnh lan can trên lầu hai.
Đột nhiên có giọng ai đó ở sau lưng, Thẩm Triệt giật thót mình, quay đầu lại liền thấy Âu Triết Luân đã đứng ở ngay sau sô pha từ lúc nào, hai mắt kinh khủng nhìn chằm chằm Tần Tu trên trang web. Thẩm Triệt chưa kịp phản ứng thì Âu thiên vương đã bổ nhào đến cướp lấy chuột,click, click click vào hình ảnh, biến đổi đủ mọi biểu cảm, cuối cùng, trên gương mặt tuấn tú của Âu thiên vương bỗng phủ lên một tầng u ám: “Mọe, còn không cho người ta gọi là hoa khôi trường, thế mà ảnh chụp thì khác éo gì hoa mạn đà la* đâu chứ …”
(Hoa mạn đà la hay cà độc dược theo truyền thuyết của Phật giáo, là loài hoa từ trên trời giáng xuống, được coi là một loài hoa cao quý)
Hạ Lan Bá từ ngoài ban công vừa đi vào vừa cường điệu ngẩng đầu chun chun mũi ngửi chung quanh: “Âu Thạch Khai,cậu mới sáng ra đã ăn dưa chua rồi à?”
“Em đâu có nói bậy, anh vào đây mà xem. Chẹp chẹp, đàn ông đàn ang mà trang điểm đậm thành cái dạng này. Loạn hết rồi!”
Hạ Lan Bá đi ngang qua sô pha, liếc mắt một cái, rồi lại liếc mắt nhìn thêm cái nữa, rốt cuộc đối diện với đại mỹ nhân trên màn hình cũng phải tháo kính xuống lau: “. . . . . . Kia…. chuyên viên trang điểm sao lại dám biến cậu ta thành như này? Hoa khôi trường nhìn vào gương mà không phát điên sao?”
Thẩm Triệt bị kẹp giữa cánh tay hai người. Bên trái, Hạ Lan Bá bình tĩnh xoa xoa cằm: “Cơ bụng này của hoa khôi trường PS (photoshop) là chắc. Thật là có lương tâm nghề nghiệp nha!”. Bên phải, Âu thiên vương nghĩ một đằng nói một nẻo mắt đang dán vào bức hình soi soi mói mói: “Không biết ai đánh mắt cho cậu ta nhỉ?”
Ngay sau đó cửa phòng khách mở ra, Tần Tu trên người mặc áo ba lỗ trắng, quần thể thao màu lam thoải mái bước vào. Thẩm Triệt nghe tiếng bèn nhìn lại, trên cổ Tần mỹ nhân còn vắt một cái khăn mặt trắng, mấy lọn tóc tùy ý thả xuống, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng sau khi vừa chạy bộ. Thẩm Triệt đầu ong ong, bỗng nhớ đến cái câu kia trên diễn đàn: “Trả lại hoa khôi trường thanh thuần cho chúng tôi đê”!
Thừa dịp Tần Tu chưa phát hiện ra, Thẩm Triệt vội vã thu hồi tầm mắt, lập tức nuốt xuống hai ngụm nước bọt. Tần Tu môi hồng răng trắng đẹp thế kia, cậu thấy còn thanh thuần hơn mấy thiếu nữ ngồi sau xe đạp, mặc váy trắng, tóc dài bay bay trong gió ý chứ. Ơ, đậu má! Anh giai nhà cậu sao có thể lý giải hai chữ “thanh thuần” vặn vẹo như thế chứ!
Tần Tu vừa đi vào phòng bếp vừa nhìn lướt qua ba tên con trai đang ngồi chen chúc trên sô pha, khóe miệng khinh thường nhếch lên. Nhìn cái bộ dáng thèm nhỏ dãi kia kìa, không phải đang ngắm mấy cô em 3 vòng nóng bỏng thì cũng đang xem web đen, hoặc là GV linh tinh gì đó. Trước mắt lại hiện ra bộ dạng con Vượng Tài lông xù thèm thuồng đến mức chỉ muốn nhào lên liếm màn hình một cái, Đại ma vương não bổ quá độ “cạch” một tiếng, mở lon coca, sau đó đập cánh cửa tủ lạnh vào. Hai động tác kia đặc biệt hung tàn.
Uống coca bước tới, đầu quắn có vẻ rốt cuộc cũng nhìn thấy anh, liền rụt vai lại, điệu bộ của vẻ chột dạ, Tần Tu hung tợn nhíu mày. Ở trước mặt tôi mà xem mấy thứ này, cậu cũng có ý tứ gớm nhỉ. Cậu rốt cuộc là thích đàn ông hay đàn bà? A, lông mày đột nhiên xoắn lại, đừng nói cậu là Bi* gì đó nhá….
(Bi = bi***ual: người lưỡng tính luyến, thích cả đàn ông và phụ nữ)
Vừa ngu ngốc lại còn cuồng rình trộm, ờ, cuồng rình trộm tôi cũng có thể nhịn, à lại còn đồng tính luyến ái, tính độc chiếm nữa chứ. Được rồi, đồng tính luyến tôi không nên kì thị, tính độc chiếm gì đó tôi cũng có thể chấp nhận. Bây giờ cậu lại định nói với tôi cậu thích đàn ông nhưng đối với các cô em thì cũng không nỡ từ chối, Thẩm Triệt, cậu có còn cái giới hạn nào nữa không hả?!
Trong đầu đang liên tục chửi thầm, Âu Triết Luân đang chúi mặt vào cái máy tính đột nhiên ngẩng lên, vẻ mặt kinh hỉ chỉ vào người Tần Tu: “Hoa khôi trường lộ ti!”
Hai cặp mắt bên cạnh nghe thế thì lập tức hành động, dời khỏi màn hình mà hướng lên trên.
Tần Tu vội cúi đầu, một tay còn cầm coca, tay kia đã khẩn cấp giơ lên che trước ngực. Ngay cả Hạ Lan Bá nhìn thấy động tác này cũng suýt rớt mắt kính. Mệ nó, sao có thể e thẹn thế chứ?
Đến tận khi Âu Triết Luân phun ra cười thành tiếng, Tần Tu mới nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Áo ba lỗ trắng che lấy ***g ngực bằng phẳng mà rắn chắc, hình tượng khỏe khoắn vô cùng, làm gì có chỗ nào lộ ti? Anh buông tay xuống, liếc xéo một cái về phía Âu Triế Luân còn đang ôm bụng cười, khôi phục trạng thái băng sơn cường đại: “Anh buồn chán đến mức ấy sao.”
Nào biết Âu Triết Luân đang chán không biết làm gì, lập tức bắt lấy lời: “Đúng rồi, Tần Tu, cậu thấy đàn ông mà đánh mắt khi chụp ảnh thì thế nào?”
Lời vừa nói ra, Hạ Lan Bá và Thẩm Triệt vẻ mặt “cậu to gan thế” cùng hướng ánh mắt về phía Âu thiên vương rất dũng cảm vừa vuốt mông hổ kia.
Tần Tu đối với Âu Triết Luân lúc nào cũng dính lấy cái gương vốn không vừa mắt, lại nghe nhắc đến trang điểm mắt thì cảng tỏ vẻ khinh thường: “Đàn ông con trai, trang điểm mắt làm gì?”
“Chuẩn không cần chỉnh!” Âu Triết Luân thấy con mồi đã rơi vào bẫy, tiếp tục thọt vào chỗ ngứa: “Tôi cũng thấy đàn ông mà đánh mắt nhìn rất ẻo lả, ẻo lả đến đàn bà phải thua luôn!”
Thẩm Triệt lúc này mới muộn màng phát hiện, hóa ra Âu Triết Luân đang câu cá sao? Rõ ràng là Tần Tu không nhớ rằng chính mình cũng đã từng trang điểm mắt, để tránh Tần đại ma vương lát nữa tự tát mặt mình, cậu vội vàng lên tiếng giảng hòa: “À, thực ra em thấy còn phải tùy trường hợp nữa. Có nhiều khi đàn ông đánh mắt cũng là do tình thế đòi hỏi thôi, ví dụ như mấy minh tinh, người mẫu gì đó. Đúng rồi, em nhớ rõ An Gia Miện cũng đã từng kẻ viền mắt nha, tuy rằng không hẳn là đánh mắt nhưng cũng gần như thế, ha ha….”
Tần Tu vừa nghe hai tiếng “ha ha” kia của Thẩm Triệt là lại bắt đầu ngứa tiết. Nói đi nói lại, hóa ra là cậu không chấp nhận được chuyện có người nói một câu không hay về An Gia Miện đúng không? Còn không nhớ đến cái chữ kí tàn độc khắc vào lòng bàn tay mình hay sao? Ngoài cuồng rình trộm, tính độc chiếm và song tính luyến, tên này vẫn là một tên fan não tàn, đúng là điểm nào cũng chọc cho anh muốn điên lên. Tần Tu cười lạnh một tiếng: “Đàn ông mà vẽ mắt và kẻ viền mắt chỉ có hai loại, không xăng pha nhớt thì cũng là đồng tính luyến ái.” Lon coca trong tay ‘rộp’ một tiếng bẹp dúm.
Thẩm Triệt ngạc nhiên, há hốc mồm nhìn Tần Tu. Có phải lại bắt đầu xù lông lên với tôi đấy không, tôi đang giúp anh mà, đại ca!
“Thế thì đúng là đồng tính luyến ái xăng pha nhớt rồi nha!” Âu Triết Luân vỗ đùi, gương mặt nanh ác hiện lên mấy chữ ‘ý đồ thành công mỹ mãn’.
Chuông di động bỗng nhiên reo lên, Tần Tu bực bội lia cho Thẩm Triệt đang trưng ra bộ mặt ‘tui vô tội’ một cái lườm đứt người, bước ra ngoài tiếp điện thoại.
“Tần Tu à, cậu mau mau lên forum trường các cậu mà xem đi, tôi tặng cậu một kinh hỷ lớn, cậu chắc chắn sẽ thích cho coi!”
Tần Tu sốt ruột nhíu mày: “Cậu lại bày trò gì nữa thế?”
“Ha ha, ảnh cậu chụp cho ấn phẩm thiết kế quý đầu tiên của Alex Wu tôi post lên forum rồi. Mẹ nó chứ, hơi bị hot nhá! Bây giờ đã tăng thêm mười ba trang …”
Thẩm Triệt bị Tần Tu một phen túm cổ xách lên, đồng thời Hạ Lan Bá cùng Âu Triết Luân một trái một phải bị quăng ngã ngồi trên đất. Tần Tu ở trước sô pha khom người, nhìn chằm chằm vào hình ảnh chính mình trên màn hình LCD, yêu nghiệt đến điên đảo chúng sinh, hai tai đỏ bừng, môi cắn đến độ sắp bật máu.
Hạ Lan Bá mò mẫm trên mặt đất tìm kiếm cái mắt kính, mắt mũi mờ mịt hỏi: “. . . . . . Mẹ nhà nó, ban nãy là Randy Orton RKO đấy à?”
(Randy Orton là một võ sĩ quyền anh người Mỹ)
Âu Triết Luân cũng suýt thì hôn mê, đầu đập vào sô pha u lên một cục, xây xẩm mặt mày ngồi lại, sợ sệt nhìn bóng lưng Tần Tu, xem chừng sẽ mất một thời gian không dám vuốt râu Tu lão hổ nữa đây.
Thẩm Triệt ngẩng đầu mắt thấy Tần Tu nghiến chặt hàm dưới, cẩn thận ló đầu ra từ sau bàn trà: “Cái này, Tần Tu. . . . . .”
Tần Tu cúi đầu liếc cậu một cái, bộp một cái, đem cái laptop đóng gập xuống. Thẩm Triệt trợn tròn mắt nhìn cái laptop đáng thương của mình, thấy đỉnh đầu phát ra cái giọng giận giữ đã cố nén mà không được của Tần Tu: “Chờ đấy. Lát tôi tính sổ với cậu!”
Thẩm Triệt mù mờ, không hiểu sao món nợ này lại tính lên đầu cậu, cảm thấy có hơi hơi không phục: “Topic này có phải do tôi lập đâu!”
Tần Tu xách xái laptop lên: “Cái này có phải của cậu không?”
Thẩm Triệt thấy nguồn điện ổ điện các thứ trên bàn trà đều bị rầm một tiếng rút hết ra, bình hoa thiếu chút thì lật ngược, hình ảnh này quả thực hết sức bạo lực, cậu mới cuống quít cả lên: “Lap top của tôi! Laptop của tôi!”
Tần Tu hung ác cắn răng: “Vậy cậu còn có gì để nói nữa!?”
Thẩm Triệt: “. . . . . .”
Hạ Lan Bá tìm được mắt kính, lúc ngẩng đầu vừa kịp chiêm ngưỡng dáng vẻ nổi giận đùng đùng xoay người bước đi của ông hoàng vô lý Tần Tu.
Trong phòng khách có ba tên vật vật vờ vờ dõi mắt theo băng sơn mỹ nhân đi lên lầu, đóng sầm cửa. Hạ Lan Bá nghĩ lại ban nãy, đúng là suýt chút nữa đã gãy hết bộ xương cốt già nua của anh, quyết định đứng lên quyền đấm cước đá với Âu Triết Luân.
“Tôi đã bảo rồi mà, cậu chính là cái đồ gây chuyện! Lúc nào cũng gây rắc rối!”
.
Tần Tu theo mấy bức ảnh trong bài post lần được tới địa chỉ trang web lưu trữ ảnh, lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: “Nói mật khẩu trang đăng ảnh kia cho tôi”
“Làm sao vậy? Tôi thấy khen rất nhiều mà! Cậu xem, người nhận xét phía dưới bài post toàn là khen cậu rất đẹp đấy thôi?”
Tần đại ma vương đen mặt. Thế mà gọi là khen à , giáo viên ngữ văn hồi tiểu học của cậu là thầy giáo thể dục đúng không? “Mật khẩu là gì?”
“Cậu chụp thì cũng chụp rồi, tôi chỉ là đăng nó lên thôi, tất cả những người nhìn thấy đều. . . “
“Mật! khẩu!.”
“QXQX10VE! !”
Suôn sẻ vào được trang web, nhìn thấy một chuỗi file tên là “Yêu nghiệt nữ vương” , “Tần tiểu Tu bắn” , “Hoa trên núi cao ta hái ta hái ta hái hái hái”, Tần Tu phải vận khí đan điền mấy lần mới có thể áp chế được cơn tức trong bụng. Thế nhưng còn có không ít bài đăng khác đều được công khai, bên dưới ảnh tràn ngập những bình luận khó coi như:
— Mỹ nhân thật là thụ ~~
– YD dụ thụ chưa có thỏa mãn! (YD: có nghĩa là *** đãng)
— Cầu mỹ nhân lộ thịt!
Tần Tu ngồi trước máy tính nhìn thấy “YD dụ thụ” , trong đầu như có con thảo nê nã một giây chạy được 7 vòng quanh trái đất*! Bức ảnh cậu cùng bạn bè đi chơi tiết thanh minh, tụ tập liên hoan thì có cái gì mà YD?
(Thảo nê mã là cách gọi trại đi của f*ck you mother trong tiếng Trung, ý của câu này là Tần Tu đang thầm chửi bậy trong đầu)
Bên này bắt đầu nhanh tay xóa bỏ, đầu bên kia di động rõ ràng là cũng vừa refresh, không bao lâu liền nhảy dựng lên: “Cậu xóa hết của tôi thế à! Đệch mợ!!! Cậu có nhân tính hay không vậy! Uổng công tôi yêu cậu như vậy!”
Gân xanh bên thái dương Tần Tu giật giật. Tại sao mấy kẻ yêu tôi không biến thái thì cũng cực phẩm thế này?!
—–
Laptop của Thẩm Triệt bị Tần mỹ nhân dập cho một cái giờ ngỏm thật rồi, màn hình mở kiểu gì cũng không lên được dù cậu đã ba lần khởi động lại nguồn. Trợ lý của Âu Triết Luân đã tới đón người. Lúc này tiểu thiên vương mạnh mẽ mới khôi phục lại bình thường sau trận tập kích vừa rồi, đang vừa mang giày ra khỏi cửa vừa tán dóc với trợ lý tỷ tỷ lưng hùm vai gấu: “Vị đạo diễn kia là người thế nào vậy?”
“Là con lai, mới ba mươi tuổi, tài hoa không thua kém Khải đại thủ đâu nha!” Tráng sĩ trợ lý tỷ tỷ khen ngợi.
Âu Triết Luân hoảng hoảng hốt hốt ( hưng phấn khó nhịn) ôm cánh tay: “Ai nha, vậy sẽ không có quy tắc ngầm hay linh tinh gì đó chứ?”
(Trong giới nghệ sĩ của một quy tắc ngầm, những nghệ sĩ mới, nếu muốn nhận được vai diễn tốt thì phải trao đổi với những người chóp bu, thường là đổi tình lấy vai diễn)
“Cậu nghĩ đi đâu vậy, người ta là nữ đạo diễn, rất thẹn thùng. Lần đầu tiên thấy ảnh của cậu còn đỏ mặt à nha! Yên tâm, ai cũng có thể đặt quy tắc ngầm với cậu chứ cô ấy thì không thể nào!” Nói xong bèn mạnh mẽ vỗ lưng cậu nghệ sĩ nhà mình.
Tiểu thiên vương mảnh khảnh bị tráng sĩ tỷ tỷ đánh cho một phát lảo đảo chúi người về trước, trên mặt hiện ra vẻ yên tâm (mất hứng): “Ha ha, vậy là tốt rồi. . . . . .”
Sau khi Âu Triết Luân rời đi, phòng khách liền an tĩnh lại. Hạ Lan Bá sau khi bôi Cẩu Bì cao dược* trên lưng xong thì lết vào phòng viết kịch bản, Thẩm Triệt đang ngồi chọc chọc cái laptop thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi đến của Khải Mặc Lũng.
(Cẩu Bì cao dược xuất phát từ Thiết Quải Lý, một trang 8 vị tiên thời cổ đại, lưu truyền rằng ông là người phát minh ra Cẩu Bì cao dược. Cẩu Bì cao dược đem các vị thuốc bôi trực tiếp lên chỗ đau, có tác dụng giảm đau nhanh chóng, công hiệu rất tốt, không có tác dụng phụ, ngày nay vẫn được dùng tới. Ngoài ra “cẩu bì cao dược” hiện tại còn mang một ý nghĩa xấu khác, đó là ám chỉ những thứ thuốc lừa bịp của lang băm.)
“Âu Triết Luân vừa mới gọi cho anh, nói các cậu bị Tần Tu đánh đến thê thảm, sao lại như vậy? Hạ Lan Bá không nghe điện thoại của anh, cậu ta không phải đã bị đánh chết rồi đó chứ?”
Thẩm Triệt vẻ mặt tối sầm: ” Đâu có quá đến mức vậy, sư huynh đã bôi Cẩu Bì cao dược rồi.”
Đầu bên kia điện thoại trầm ngâm hồi lâu: “. . . . . . Vậy là bị đánh thật hả?”
Thẩm Triệt nghe Khải Mặc Lũng hỏi thế mà muốn độn thổ cho xong. Ba đại lão gia bị một tên con trai yêu nghiệt quăng cho lăn quay trên đất đúng là có chút mất mặt. ” Hic, cũng không tính là bị đánh, chỉ là ngã có đau tí xíu.”
“Hử, chú nói xem sao lại như vậy.”
Thẩm Triệt đành phải đem rõ đầu đuôi sự tình khai báo liền một hơi.
Khải Mặc Lũng nghe xong, chỉ hỏi: “Tần Tu còn ở đó không?”
“Dạ, vẫn còn….” Thẩm Triệt theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh. . . . . .
“Chú giữ cậu ta ở lại đó, trong vòng 10 phút nữa anh sẽ về tới.” Sau đó là một tiến “cạch” rồi mấy tiếng “Tút tút tút” vội vàng.
Thẩm Triệt cầm di động há hốc mồm nhìn Tần Tu sắc mặt lạnh lẽo đứng cạnh lan can trên lầu hai.
Tác giả :
Thiên Bình Tọa