Chung Cư Của Các Ảnh Đế
Chương 161: Comeout đi!
Lễ trao giải kết thúc, theo thông lệ sẽ là khoảng thời gian phỏng vấn với truyền thông. Các phóng viên chực chờ ở khu vực phỏng vấn đã chuẩn bị sẵn sàng săn đón những người thắng lớn đêm nay. Toàn bộ người được giải thưởng, người không được giải thưởng, ngay cả khách mời đều đã đi ra, vậy mà mãi vẫn không thấy bóng dáng Tần Tu. Không chỉ có vậy, ngay cả Diễn viên mới xuất sắc nhất Thẩm Triệt cũng không thấy đâu.
Lúc được truyền thông phỏng vấn, Lưu Mỹ Lệ bị hỏi về những học trò mất tích của mình, cô chỉ mỉm cười: “Nói chung đều là người trẻ tuổi mà. Có lẽ là phấn khích quá nên tự chạy đi ăn mừng rồi.”
Nhìn nét mặt viện trưởng Lưu có vẻ như muốn bao bọc học trò, các phóng viên cũng khó có cơ hội mà hỏi thêm, chỉ cười cười ngầm hiểu. Một vài người bắt đầu trêu chọc:
“Nghe nói hai người họ vẫn còn lưu ban đúng không? Viện trưởng, cô quản giáo bọn họ chặt chẽ một chút nha!”
“ Tần Tu có vẻ rất thích đi chơi cùng Thẩm Triệt!”
“ Thẩm Triệt mới là người thích bám đuôi Tần Tu thì có. Ha ha!”
***
Tần Tu chui vào taxi, ngả người ra ghế sau, xoa xoa cổ: “Mệt chết mất.”
Thẩm Triệt đóng cửa xe, tài xế quay đầu hỏi xem hai người đi đâu, Thẩm Triệt bèn hỏi Tần Tu: “Đi đâu chúc mừng bây giờ nhỉ?”
Tần Tu nghiêng đầu tựa ra lưng ghế: “Tùy. Cậu thích đi đâu cũng được.”
“Anh không phấn khởi chút nào sao?”
“Phấn khởi rồi mà!” Tần Tu trợn mắt lừ cậu thanh niên tóc xoăn mắt long la long lanh ngồi bên cạnh. Ai mà giống cậu, một ngày hai mươi tư tiếng lúc nào cũng toe toe toét toét. Cậu chạy bằng pin Nam Phu đấy à? Với cả bây giờ phải đi thêm bốn năm cây số trên đường nữa, có muốn phấn khởi cũng không nổi.
Thấy Thẩm Triệt trưng ra cái mặt “chuyện này sao mà hết phấn khởi được nhờ?” Tần Tu nhỏm dậy một chút, giơ tay chỉ về đằng trước: “Bây giờ, nhìn phía trước kìa.”
Thẩm Triệt thấy Tần Tu nói y như thật cũng mắc lừa nhìn theo. Trước mặt là mấy chữ sáng lóe to đùng “Bệnh viện giang tràng”
(bệnh viện điều trị các bệnh về hậu môn và đường ruột)
Tần Tu thu tay lại: “Ý của tôi là, một năm này cũng qua rồi, cứ tự nhiên mà quên nó đi, bắt đầu dốc sức chuẩn bị cho một năm hoàn toàn mới…”
Thẩm Triệt không để ý nghe Tần Tu lải nhải cái gì, cậu đang quay cửa kính xe xuống, một đầu tóc xoăn bay hỗn loạn trong gió. Tần Tu khinh bỉ bĩu môi: “Nhìn cái bộ dạng cậu chả có tí chí lớn gì cả.”
Xe chạy đến giao lộ, tài xế lại quay đầu hỏi: “Rốt cuộc thì hai cậu đi đâu nào?”
“Quay về tòa nhà Đan Mỹ đi.” Thẩm Triệt nghĩ nghĩ một chút, nói. Thời khắc huy hoàng của cuộc đời như này phải chia sẻ với sư phụ Hạ Lan mới phải đạo chớ.
Taxi dừng lại trước tòa nhà A Đan Mỹ, Tần Tu sờ sờ người mới phát hiện mình không mang tiền. May mà có Thẩm Triệt đáng tin, lôi từ trong túi áo ZZegna ra một xấp tiền, rút ra ba tờ mười tệ đưa cho bác tài. Tiền xe hết tất cả 28 tệ, Thẩm Triệt rất đại gia mà nói không cần thối lại.
Tần Tu nhìn Thẩm Triệt vừa mở cửa vùa đem một đống tiền nhàu nát, tờ to nhất mệnh giá năm mươi, tờ nhỏ nhất là năm tệ nhét trở lại vào túi quần, mặt nhăn nhó y như khỉ ăn ớt. Khải Mặc Lũng mà biết Thẩm Triệt đem nắm tiền rách nát kia nhét thẳng vào bộ quần áo hàng hiệu giá trị trên vạn của mình thì sẽ thế nào nhỉ?
Tần Tu nhìn chòng chọc cái quần của Thẩm Triệt, thầm nói: “Ít nhất cũng phải mang ví tiền chứ.”
Thẩm Triệt vậy mà cũng nghe thấy, liền lộn trái túi quần ZZegna nhỏ xíu ra cho anh xem: “Túi này không nhét ví vào được á.”
Tần Tu quay mặt đi, đỡ trán. Thôi bỏ đi, kiểu gì cậu ta chả lý sự.
Hai người quay về căn chung cư số 20-3. Thẩm Triệt lại lôi trong túi quần ra một chùm bự chìa khóa xủng xẻng, mở cửa ra mới phát hiện cả nhà tối om om, ngay cả đèn cũng không bật, một chốc lại đóng cửa trở lại.
Tần Tu bực mình: “Làm sao vậy? Hạ Lan Bá chết trong đấy rồi à?”
Thẩm Triệt quay đầu làm bộ thần bí cười hề hề: “Phòng khách không bật đèn. Chắc là sư phụ Hạ Lan và Âu Triết Luân muốn dành cho chúng ta sự bất ngờ đây mà. Tôi nhắc anh trước, lát anh đỡ bị giật mình.” Nói xong mới lại mở cửa.
Phòng khách vẫn tối om. Hai người đứng trước cửa một lúc, Tần Tu mất kiên nhẫn nhỏ giọng nói: “Kinh hỉ đâu?”
Thẩm Triệt đợi một lát cũng không thấy cảnh tượng “bụp” một tiếng, dây ruy băng tung ra đâu cả, đúng lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa cọt kẹt.
Hạ Lan Bá từ thư phòng thong thả đi ra, xuống thẳng bếp. Thẩm Triệt nghe thấy tiếng mở cửa tủ lạnh, sau đó trạch nam đầu tổ chim tay cầm một cái chân giò hun khói đi ra khỏi bếp, dưới ánh trăng sáng lại hờ hững đóng cửa thư phòng.
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và Diễn viên mới xuất sắc nhất vẫn đứng đực ra trước cửa nhà, vẻ thất vọng in rành rành lên mặt Thẩm Triệt, Tần Tu thì vẻ mặt đầy khinh bỉ. Đứng ở đây với cậu ngoài bẽ mặt thì chỉ có mất mặt!
***
Mười hai rưỡi khuya.
“Cậu không sợ rớt luôn mắt ra sao… Cái đồ háo sắc!” Tần Tu bên trên đứt quãng nói.
“Anh có thể… nằm sấp xuống chút được không…” Thẩm Triệt bên dưới còn hổn hển hơn.
“Cậu mắt cận thị à… tôi cởi hết rồi mà nhìn còn không rõ sao?… Muốn tôi nằm sấp xuống làm gì?”
Thẩm Triệt mặt nghiêm túc: “Tôi muốn hôn anh một chút…”
Sao lại cứ thích hôn nhẹ với liếm liếm thế nhỉ? Tần Tu đè nén dục vọng đang dâng trào, cúi xuống hôn một cái ngoài miệng Thẩm Triệt, còn cắn một miếng, rồi lại nâng người cắn chặt môi dồn toàn lực. Sau đó liền nghe thấy “rầm” một tiếng!
Thẩm Triệt chỉ cảm thấy đỉnh đầu giống như có cái búa tạ đập xuống, trước mắt bỗng dưng đen thui!
Tần Tu dừng động tác lại, há hốc miệng nhìn bức tranh treo trên đầu giường vừa rớt xuống đập trúng trán Thẩm Triệt.
“Tụi bây làm cái qué gì trên đó thế hả?”
Hạ Lan Bá thực sự nhịn hết nổi. Thấy bóng đèn treo trong phòng mình cứ lắc qua lắc lại y như cái đèn màu hình cầu trong vũ trường, anh còn lên diễn đàn lập topic hỏi có phải lại có động đất hay không, kết quả bị một đám nhảy vào chế giễu hội đồng, “Động đất ở Okasa 5.0 độ rich-te cuối cùng anh cũng cảm ứng được rồi à”, sau đó liền nghe thấy trên lầu vang lên một tràng “loảng xoảng rầm”, rốt cuộc cũng biết tám chín phần là Thẩm Triệt và Tần Tu lại đang làm trò quỷ.
Thở hồng hộc cầm dép lê chạy xộc lên lầu hai, Hạ Lan Bá đẩy một phát tung cửa ra: “Tụi bây đang làm méo gì thế hả? Lại bắt Tiểu Kỷ Kỷ?!”
(Các bạn còn nhở Tiểu Kỷ Kỷ của Khải đại thủ hông? ) Kỷ Kỷ phát âm là Jiji. Mà JJ là cái gì chắc mọi người đều biết rồi nhể ) Hạ Lan sư phụ đúng là bụng đầy chữ, nói câu nào cũng hai tầng nghĩa hết :v)
Tần Tu bọc người trong chăn, cả lưng để trần xoay người lại, tóc tai lộn xộn bết mồ hôi, vẻ mặt ngạc nhiên chớp chớp mắt mấy cái, bộ dáng đặc biệt ngây thơ vô tội: “…Tôi mơ thấy ác mộng.”
Hạ Lan Bá tưởng rằng sẽ thấy Thẩm Triệt nhưng thực tế lại không có. Trên giường chỉ có mình Tần Tu. Xem ra Thẩm Triệt còn chưa lết về. Hạ Lan Bá nhìn tấm lưng trần dưới ánh trăng còn vương chút mồ hôi, nhìn mê người đến cực điểm, ho khan một tiếng: “Cậu gặp ác mộng cũng dọa người quá đấy.”
Lúc xuống lầu rồi, biên kịch trạch nam nhịn không được phải gào thét trong lòng. Biết mình đẹp nên cố ý ngủ nude phải không? Về sau lão tử phải thêm vào phòng quy một điều nữa mới được. Nude một lần, phạt *** nhảy ếch một trăm lần!
Sau khi Hạ Lan Bá xuống lầu rồi, Tần Tu vội quấn chăn leo xuống giường, ngồi xổm xuống vén ga trải giường lên: “Cậu có sao không?”
Thẩm Triệt ôm trán từ gầm giường chui ra. Tần Tu vén tóc mái Thẩm Triệt lên thấy một cái u to tướng tím bầm liền mắng: “Cái giường chết tiệt này! Kêu quái gì mà to thế! Cả bức tranh cũng bị chấn động mà rớt xuống!”
Thẩm Triệt lớn đến từng này thiệt tình cũng chưa thấy ai lại vô lý như cái người này.
Tần Tu quay người lại, khuỵu gối dưới sàn nhà: “Ngày mai phải mua giường mới mới được.”
Thẩm Triệt cũng xoay người ngồi xuống, đau khổ xoa xoa cái trán đau buốt, thầm nghĩ đi đâu mà tìm được cái giường rắn chắc như đàn Piano Steinway cơ chứ.
Tần Tu ngồi giữa đống chăn mền lùm xùm, nhìn đầu quắn trần như nhộng đột nhiên lại bổ nhào tới.
“Tôi vẫn muốn làm!”
Thẩm Triệt nghe câu kia mà nghiến răng nghiến lợi nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành căm phẫn nhìn trần nhà: “Cầm thú!”
“Tôi là cầm thú thế cậu là gì? Ai kêu cậu trần như nhộng mà ngồi trước mặt tôi! Cậu còn không muốn ăn chắc? Thứ này tôi chưa từng ăn của người khác đâu đấy nhé!”
“Muốn ăn nhưng cũng phải có lúc ăn no chứ…”
“Tôi muốn ăn cậu bây giờ, biết sao đây?”
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu mình khoác chăn, vẻ mặt ngạo kiều chỉ còn biết thở dài trong lòng. Ai kêu mình thích người ta chứ. Dù có là cầm thú thì vẫn phải cưng chiều thôi: “Vậy thì tôi ăn.”
Tần Tu cười hết sức kiêu ngạo, vùi người xuống, cúi đầu ghé sát vào lỗ tai Thẩm Triệt, nhẹ giọng mỉm cười: “Vừa hôn vừa ăn.”
Hai người nằm dưới sàn nhà trùm chăn quấn thành một cục. Thẩm Triệt ngửa đầu nhìn hai chiếc cúp giải thưởng Kim Chi đặt sóng đôi trên giá sách, như là minh chứng cho tình yêu và ước mơ của hai người. Cậu dán lên đôi môi Tần Tu, tình cảm ngập tràn: “Tôi yêu anh.”
Hoa khôi trường xinh đẹp dùng đầu lưỡi cọ cọ hàm răng cún của đầu quắn: “Nói lại đi.”
“Tôi yêu anh…”
Tần Tu ôm lấy lưng Thẩm Triệt: “Tình yêu của cậu tôi đều phê chuẩn.”
Có bao nhiêu tôi liền phê chuẩn bấy nhiêu, mãi mãi sẽ không chê nhiều.
Lúc Thẩm Triệt tỉnh dậy trời đã sáng bảnh mắt. Tần Tu đang ngồi ở mép giường, không biết đang làm gì. Thẩm Triệt lần mò ngó thử mới thấy hóa ra Tần Tu đang gỡ cái khung tranh bằng kính, đem bức tranh phong cảnh làng quê lôi ra ngoài.
“Bức tranh này cũ quá rồi, tôi tính đổi bức mới.” Tần Tu đứng dậy, thấy Thẩm Triệt cũng rời giường liền xoay người quay trở lại, hôn nhẹ một cái lên mí mắt cậu thanh niên tóc xoăn.
“Chào buổi sáng.”
Thẩm Triệt đơ người trên giường, có một sự giật mình không hề nhẹ.
Hoa khôi Tần động tác nhanh gọn đổi tranh xong sau đó mở tủ quần áo, mặc vào một chiếc jacket ngắn màu trắng gọn gàng: “Tôi phải tới công ty một chút. Vết bầm trên trán cậu tôi thoa thuốc rồi đó. Vân Nam bạch dược ở trên bàn kia kìa.”
Thẩm Triệt mê mẩn nhìn bóng Tần Tu thay quần áo , đúng là vừa nhân thê vừa ôn nhu. Xem ra thường xuyên nói câu “Tôi yêu anh” đúng là rất có lợi!
Thấy Tần Tu đeo kính gọng đen chuẩn bị ra cửa, Thẩm Triệt đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi. Không phải anh nói muốn mua giường sao? Chiều nay một mình tôi đi xem cũng được. À mà…” do dự một lát, “Chuyện của chúng ta, hay là nói cho mấy người Hạ Lan sư phụ nhé.”
Tần Tu quay đầu lại nhìn Thẩm Triệt hai giây: “Thế cũng được.”
Thẩm Triệt không ngờ Tần Tu lại trả lời dứt khoát như vậy.
“Cậu muốn nói cho ai cũng được.” Tần Tu mở cửa, “Dù sao đối với cậu mà nói cũng là một việc may mắn.”
Này… là có ý gì hả? Giống như tôi chiếm lợi nhiều hơn không bằng… Thẩm Triệt nhìn chòng chọc cánh cửa phòng đóng cạch lại, bó tay.
Đỡ eo bước xuống giường, nhìn thấy hộp Vân nam bạch dược trên bàn, Thẩm Triệt nghĩ nghĩ một chút, thực ra mình cũng được lợi nhiều đấy chứ, keke.
Tuy nói là muốn thẳng thắn với Hạ Lan Bá nhưng tự nhiên gõ cửa đi vào nói “Sư phụ, em với Tần Tu đang hẹn hò” thì cũng đường đột quá. Thẩm Triệt tần ngần đứng trước cửa phòng Hạ Lan Bá một lúc lâu, cuối cùng vẫn nghĩ nên tới cửa hàng nội thất đặt một cái giường đôi trước, đến lúc đó sư phụ Hạ Lan có hỏi, cậu nói ra vẫn tự nhiên hơn.
Thẩm Triệt vừa đi khỏi, Hạ Lan Bá từ thư phòng bước ra, vẻ mặt đông cứng nhìn cửa nhà vừa đóng lại.
Trên tay anh là một tờ báo, là 《Báo giải trí sớm》sáng nay mới được mang tới. Thẩm Triệt đương nhiên còn chưa hay biết gì.
Lúc được truyền thông phỏng vấn, Lưu Mỹ Lệ bị hỏi về những học trò mất tích của mình, cô chỉ mỉm cười: “Nói chung đều là người trẻ tuổi mà. Có lẽ là phấn khích quá nên tự chạy đi ăn mừng rồi.”
Nhìn nét mặt viện trưởng Lưu có vẻ như muốn bao bọc học trò, các phóng viên cũng khó có cơ hội mà hỏi thêm, chỉ cười cười ngầm hiểu. Một vài người bắt đầu trêu chọc:
“Nghe nói hai người họ vẫn còn lưu ban đúng không? Viện trưởng, cô quản giáo bọn họ chặt chẽ một chút nha!”
“ Tần Tu có vẻ rất thích đi chơi cùng Thẩm Triệt!”
“ Thẩm Triệt mới là người thích bám đuôi Tần Tu thì có. Ha ha!”
***
Tần Tu chui vào taxi, ngả người ra ghế sau, xoa xoa cổ: “Mệt chết mất.”
Thẩm Triệt đóng cửa xe, tài xế quay đầu hỏi xem hai người đi đâu, Thẩm Triệt bèn hỏi Tần Tu: “Đi đâu chúc mừng bây giờ nhỉ?”
Tần Tu nghiêng đầu tựa ra lưng ghế: “Tùy. Cậu thích đi đâu cũng được.”
“Anh không phấn khởi chút nào sao?”
“Phấn khởi rồi mà!” Tần Tu trợn mắt lừ cậu thanh niên tóc xoăn mắt long la long lanh ngồi bên cạnh. Ai mà giống cậu, một ngày hai mươi tư tiếng lúc nào cũng toe toe toét toét. Cậu chạy bằng pin Nam Phu đấy à? Với cả bây giờ phải đi thêm bốn năm cây số trên đường nữa, có muốn phấn khởi cũng không nổi.
Thấy Thẩm Triệt trưng ra cái mặt “chuyện này sao mà hết phấn khởi được nhờ?” Tần Tu nhỏm dậy một chút, giơ tay chỉ về đằng trước: “Bây giờ, nhìn phía trước kìa.”
Thẩm Triệt thấy Tần Tu nói y như thật cũng mắc lừa nhìn theo. Trước mặt là mấy chữ sáng lóe to đùng “Bệnh viện giang tràng”
(bệnh viện điều trị các bệnh về hậu môn và đường ruột)
Tần Tu thu tay lại: “Ý của tôi là, một năm này cũng qua rồi, cứ tự nhiên mà quên nó đi, bắt đầu dốc sức chuẩn bị cho một năm hoàn toàn mới…”
Thẩm Triệt không để ý nghe Tần Tu lải nhải cái gì, cậu đang quay cửa kính xe xuống, một đầu tóc xoăn bay hỗn loạn trong gió. Tần Tu khinh bỉ bĩu môi: “Nhìn cái bộ dạng cậu chả có tí chí lớn gì cả.”
Xe chạy đến giao lộ, tài xế lại quay đầu hỏi: “Rốt cuộc thì hai cậu đi đâu nào?”
“Quay về tòa nhà Đan Mỹ đi.” Thẩm Triệt nghĩ nghĩ một chút, nói. Thời khắc huy hoàng của cuộc đời như này phải chia sẻ với sư phụ Hạ Lan mới phải đạo chớ.
Taxi dừng lại trước tòa nhà A Đan Mỹ, Tần Tu sờ sờ người mới phát hiện mình không mang tiền. May mà có Thẩm Triệt đáng tin, lôi từ trong túi áo ZZegna ra một xấp tiền, rút ra ba tờ mười tệ đưa cho bác tài. Tiền xe hết tất cả 28 tệ, Thẩm Triệt rất đại gia mà nói không cần thối lại.
Tần Tu nhìn Thẩm Triệt vừa mở cửa vùa đem một đống tiền nhàu nát, tờ to nhất mệnh giá năm mươi, tờ nhỏ nhất là năm tệ nhét trở lại vào túi quần, mặt nhăn nhó y như khỉ ăn ớt. Khải Mặc Lũng mà biết Thẩm Triệt đem nắm tiền rách nát kia nhét thẳng vào bộ quần áo hàng hiệu giá trị trên vạn của mình thì sẽ thế nào nhỉ?
Tần Tu nhìn chòng chọc cái quần của Thẩm Triệt, thầm nói: “Ít nhất cũng phải mang ví tiền chứ.”
Thẩm Triệt vậy mà cũng nghe thấy, liền lộn trái túi quần ZZegna nhỏ xíu ra cho anh xem: “Túi này không nhét ví vào được á.”
Tần Tu quay mặt đi, đỡ trán. Thôi bỏ đi, kiểu gì cậu ta chả lý sự.
Hai người quay về căn chung cư số 20-3. Thẩm Triệt lại lôi trong túi quần ra một chùm bự chìa khóa xủng xẻng, mở cửa ra mới phát hiện cả nhà tối om om, ngay cả đèn cũng không bật, một chốc lại đóng cửa trở lại.
Tần Tu bực mình: “Làm sao vậy? Hạ Lan Bá chết trong đấy rồi à?”
Thẩm Triệt quay đầu làm bộ thần bí cười hề hề: “Phòng khách không bật đèn. Chắc là sư phụ Hạ Lan và Âu Triết Luân muốn dành cho chúng ta sự bất ngờ đây mà. Tôi nhắc anh trước, lát anh đỡ bị giật mình.” Nói xong mới lại mở cửa.
Phòng khách vẫn tối om. Hai người đứng trước cửa một lúc, Tần Tu mất kiên nhẫn nhỏ giọng nói: “Kinh hỉ đâu?”
Thẩm Triệt đợi một lát cũng không thấy cảnh tượng “bụp” một tiếng, dây ruy băng tung ra đâu cả, đúng lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa cọt kẹt.
Hạ Lan Bá từ thư phòng thong thả đi ra, xuống thẳng bếp. Thẩm Triệt nghe thấy tiếng mở cửa tủ lạnh, sau đó trạch nam đầu tổ chim tay cầm một cái chân giò hun khói đi ra khỏi bếp, dưới ánh trăng sáng lại hờ hững đóng cửa thư phòng.
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và Diễn viên mới xuất sắc nhất vẫn đứng đực ra trước cửa nhà, vẻ thất vọng in rành rành lên mặt Thẩm Triệt, Tần Tu thì vẻ mặt đầy khinh bỉ. Đứng ở đây với cậu ngoài bẽ mặt thì chỉ có mất mặt!
***
Mười hai rưỡi khuya.
“Cậu không sợ rớt luôn mắt ra sao… Cái đồ háo sắc!” Tần Tu bên trên đứt quãng nói.
“Anh có thể… nằm sấp xuống chút được không…” Thẩm Triệt bên dưới còn hổn hển hơn.
“Cậu mắt cận thị à… tôi cởi hết rồi mà nhìn còn không rõ sao?… Muốn tôi nằm sấp xuống làm gì?”
Thẩm Triệt mặt nghiêm túc: “Tôi muốn hôn anh một chút…”
Sao lại cứ thích hôn nhẹ với liếm liếm thế nhỉ? Tần Tu đè nén dục vọng đang dâng trào, cúi xuống hôn một cái ngoài miệng Thẩm Triệt, còn cắn một miếng, rồi lại nâng người cắn chặt môi dồn toàn lực. Sau đó liền nghe thấy “rầm” một tiếng!
Thẩm Triệt chỉ cảm thấy đỉnh đầu giống như có cái búa tạ đập xuống, trước mắt bỗng dưng đen thui!
Tần Tu dừng động tác lại, há hốc miệng nhìn bức tranh treo trên đầu giường vừa rớt xuống đập trúng trán Thẩm Triệt.
“Tụi bây làm cái qué gì trên đó thế hả?”
Hạ Lan Bá thực sự nhịn hết nổi. Thấy bóng đèn treo trong phòng mình cứ lắc qua lắc lại y như cái đèn màu hình cầu trong vũ trường, anh còn lên diễn đàn lập topic hỏi có phải lại có động đất hay không, kết quả bị một đám nhảy vào chế giễu hội đồng, “Động đất ở Okasa 5.0 độ rich-te cuối cùng anh cũng cảm ứng được rồi à”, sau đó liền nghe thấy trên lầu vang lên một tràng “loảng xoảng rầm”, rốt cuộc cũng biết tám chín phần là Thẩm Triệt và Tần Tu lại đang làm trò quỷ.
Thở hồng hộc cầm dép lê chạy xộc lên lầu hai, Hạ Lan Bá đẩy một phát tung cửa ra: “Tụi bây đang làm méo gì thế hả? Lại bắt Tiểu Kỷ Kỷ?!”
(Các bạn còn nhở Tiểu Kỷ Kỷ của Khải đại thủ hông? ) Kỷ Kỷ phát âm là Jiji. Mà JJ là cái gì chắc mọi người đều biết rồi nhể ) Hạ Lan sư phụ đúng là bụng đầy chữ, nói câu nào cũng hai tầng nghĩa hết :v)
Tần Tu bọc người trong chăn, cả lưng để trần xoay người lại, tóc tai lộn xộn bết mồ hôi, vẻ mặt ngạc nhiên chớp chớp mắt mấy cái, bộ dáng đặc biệt ngây thơ vô tội: “…Tôi mơ thấy ác mộng.”
Hạ Lan Bá tưởng rằng sẽ thấy Thẩm Triệt nhưng thực tế lại không có. Trên giường chỉ có mình Tần Tu. Xem ra Thẩm Triệt còn chưa lết về. Hạ Lan Bá nhìn tấm lưng trần dưới ánh trăng còn vương chút mồ hôi, nhìn mê người đến cực điểm, ho khan một tiếng: “Cậu gặp ác mộng cũng dọa người quá đấy.”
Lúc xuống lầu rồi, biên kịch trạch nam nhịn không được phải gào thét trong lòng. Biết mình đẹp nên cố ý ngủ nude phải không? Về sau lão tử phải thêm vào phòng quy một điều nữa mới được. Nude một lần, phạt *** nhảy ếch một trăm lần!
Sau khi Hạ Lan Bá xuống lầu rồi, Tần Tu vội quấn chăn leo xuống giường, ngồi xổm xuống vén ga trải giường lên: “Cậu có sao không?”
Thẩm Triệt ôm trán từ gầm giường chui ra. Tần Tu vén tóc mái Thẩm Triệt lên thấy một cái u to tướng tím bầm liền mắng: “Cái giường chết tiệt này! Kêu quái gì mà to thế! Cả bức tranh cũng bị chấn động mà rớt xuống!”
Thẩm Triệt lớn đến từng này thiệt tình cũng chưa thấy ai lại vô lý như cái người này.
Tần Tu quay người lại, khuỵu gối dưới sàn nhà: “Ngày mai phải mua giường mới mới được.”
Thẩm Triệt cũng xoay người ngồi xuống, đau khổ xoa xoa cái trán đau buốt, thầm nghĩ đi đâu mà tìm được cái giường rắn chắc như đàn Piano Steinway cơ chứ.
Tần Tu ngồi giữa đống chăn mền lùm xùm, nhìn đầu quắn trần như nhộng đột nhiên lại bổ nhào tới.
“Tôi vẫn muốn làm!”
Thẩm Triệt nghe câu kia mà nghiến răng nghiến lợi nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành căm phẫn nhìn trần nhà: “Cầm thú!”
“Tôi là cầm thú thế cậu là gì? Ai kêu cậu trần như nhộng mà ngồi trước mặt tôi! Cậu còn không muốn ăn chắc? Thứ này tôi chưa từng ăn của người khác đâu đấy nhé!”
“Muốn ăn nhưng cũng phải có lúc ăn no chứ…”
“Tôi muốn ăn cậu bây giờ, biết sao đây?”
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu mình khoác chăn, vẻ mặt ngạo kiều chỉ còn biết thở dài trong lòng. Ai kêu mình thích người ta chứ. Dù có là cầm thú thì vẫn phải cưng chiều thôi: “Vậy thì tôi ăn.”
Tần Tu cười hết sức kiêu ngạo, vùi người xuống, cúi đầu ghé sát vào lỗ tai Thẩm Triệt, nhẹ giọng mỉm cười: “Vừa hôn vừa ăn.”
Hai người nằm dưới sàn nhà trùm chăn quấn thành một cục. Thẩm Triệt ngửa đầu nhìn hai chiếc cúp giải thưởng Kim Chi đặt sóng đôi trên giá sách, như là minh chứng cho tình yêu và ước mơ của hai người. Cậu dán lên đôi môi Tần Tu, tình cảm ngập tràn: “Tôi yêu anh.”
Hoa khôi trường xinh đẹp dùng đầu lưỡi cọ cọ hàm răng cún của đầu quắn: “Nói lại đi.”
“Tôi yêu anh…”
Tần Tu ôm lấy lưng Thẩm Triệt: “Tình yêu của cậu tôi đều phê chuẩn.”
Có bao nhiêu tôi liền phê chuẩn bấy nhiêu, mãi mãi sẽ không chê nhiều.
Lúc Thẩm Triệt tỉnh dậy trời đã sáng bảnh mắt. Tần Tu đang ngồi ở mép giường, không biết đang làm gì. Thẩm Triệt lần mò ngó thử mới thấy hóa ra Tần Tu đang gỡ cái khung tranh bằng kính, đem bức tranh phong cảnh làng quê lôi ra ngoài.
“Bức tranh này cũ quá rồi, tôi tính đổi bức mới.” Tần Tu đứng dậy, thấy Thẩm Triệt cũng rời giường liền xoay người quay trở lại, hôn nhẹ một cái lên mí mắt cậu thanh niên tóc xoăn.
“Chào buổi sáng.”
Thẩm Triệt đơ người trên giường, có một sự giật mình không hề nhẹ.
Hoa khôi Tần động tác nhanh gọn đổi tranh xong sau đó mở tủ quần áo, mặc vào một chiếc jacket ngắn màu trắng gọn gàng: “Tôi phải tới công ty một chút. Vết bầm trên trán cậu tôi thoa thuốc rồi đó. Vân Nam bạch dược ở trên bàn kia kìa.”
Thẩm Triệt mê mẩn nhìn bóng Tần Tu thay quần áo , đúng là vừa nhân thê vừa ôn nhu. Xem ra thường xuyên nói câu “Tôi yêu anh” đúng là rất có lợi!
Thấy Tần Tu đeo kính gọng đen chuẩn bị ra cửa, Thẩm Triệt đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi. Không phải anh nói muốn mua giường sao? Chiều nay một mình tôi đi xem cũng được. À mà…” do dự một lát, “Chuyện của chúng ta, hay là nói cho mấy người Hạ Lan sư phụ nhé.”
Tần Tu quay đầu lại nhìn Thẩm Triệt hai giây: “Thế cũng được.”
Thẩm Triệt không ngờ Tần Tu lại trả lời dứt khoát như vậy.
“Cậu muốn nói cho ai cũng được.” Tần Tu mở cửa, “Dù sao đối với cậu mà nói cũng là một việc may mắn.”
Này… là có ý gì hả? Giống như tôi chiếm lợi nhiều hơn không bằng… Thẩm Triệt nhìn chòng chọc cánh cửa phòng đóng cạch lại, bó tay.
Đỡ eo bước xuống giường, nhìn thấy hộp Vân nam bạch dược trên bàn, Thẩm Triệt nghĩ nghĩ một chút, thực ra mình cũng được lợi nhiều đấy chứ, keke.
Tuy nói là muốn thẳng thắn với Hạ Lan Bá nhưng tự nhiên gõ cửa đi vào nói “Sư phụ, em với Tần Tu đang hẹn hò” thì cũng đường đột quá. Thẩm Triệt tần ngần đứng trước cửa phòng Hạ Lan Bá một lúc lâu, cuối cùng vẫn nghĩ nên tới cửa hàng nội thất đặt một cái giường đôi trước, đến lúc đó sư phụ Hạ Lan có hỏi, cậu nói ra vẫn tự nhiên hơn.
Thẩm Triệt vừa đi khỏi, Hạ Lan Bá từ thư phòng bước ra, vẻ mặt đông cứng nhìn cửa nhà vừa đóng lại.
Trên tay anh là một tờ báo, là 《Báo giải trí sớm》sáng nay mới được mang tới. Thẩm Triệt đương nhiên còn chưa hay biết gì.
Tác giả :
Thiên Bình Tọa