Chứng Bệnh Bất Tử
Chương 35
Edit: Lacnguyet
Beta: P.U
–
Sau khi Diệp Thiệu khỏi bệnh hoàn toàn giống như là được tái sinh lại.
Cậu như cây măng lâu ngày gặp được mưa, qua một đêm, sau khi lột bỏ một lớp khô héo mục nát bên ngoài, đã từ từ lộ ra những ngọt ngào và đầy ấp bên trong.
Từ khi chuyển sang loại thuốc mới, Ngụy Bách Ngôn có thể nhìn thấy rõ ràng sự biến đổi của Diệp Thiệu. Làn da vàng khô ban đầu của Diệp Thiệu đã được thay đổi thành làn da trắng mịn, khuôn mặt có da có thịt bây giờ lại lộ thêm chiếc cằm nhọn, đôi mắt càng thêm đen bóng, giống như một viên ngọc bích màu đen được đánh bóng. Thân hình thon dài của cậu đã được khôi phục như trước khi bị bệnh, cao ngất mê người, cơ bắp đều có đường nét rõ ràng, còn gầy ra được hai cái hõm Apollo.
Diệp Thiệu như thế này càng hấp dẫn người hơn lúc trước.
Cậu tựa như một vầng thái dương ấm áp, dịu dàng mà lại tràn đầy sức sống.
Có đôi khi Ngụy Bách Ngôn nhìn lại, hắn cảm thấy những chuyện đã trải qua mấy năm nay giống như một giấc mơ. Lúc đó máu và hận, tình và cừu, hằng đêm giống như con dao nhọn mổ xẻ trong lòng, đã bao lần đi qua quỷ môn quan, còn có nỗi tuyệt vọng chờ đợi vô bờ bến, nhưng đến cuối cùng nó chỉ như giấc mộng lớn, thật sự đều biến mất. Chỉ có ở bên người kia, giống như dục hỏa trùng sinh, trở thành một người rất tốt.
Hắn không cầu mong gì nữa, như vậy là đã trọn niềm vui.
Sau khi Diệp Thiệu bình phục, Ngụy Bách Ngôn thực hiện lời hứa của mình. Hắn đưa Diệp Thiệu đi leo núi, đi du lịch, trong nhà còn nuôi một con mèo Anh lông ngắn.
Mỗi khi Ngụy Bách Ngôn không đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiệu, thì chỉ cần Diệp Thiệu nhỏ giọng cầu xin hắn vài câu, hắn sẽ đáp ứng ngay. Lúc trước khi ở chung với Diệp Thiệu, phần lớn Diệu Thiệu đều có bộ dạng vô cầu, nhưng bây giờ vì có thể đã trãi qua đại nạn, nên cậu có chút thay đổi, học cách quý trọng thời gian khi còn sống của mình, bắt đầu học cách đưa ra yêu cầu của bản thân.
Ngụy Bách Ngôn biết được Diệp Thiệu thích ăn ngọt, thích ăn chua. Hắn còn biết được rằng Diệp Thiệu không thích ban đêm, không thích ngủ một mình trong những ngày mưa giông sấm sét.
Ngụy Bách Ngôn rất kinh hỉ đối với những thay đổi của Diệp Thiệu, cũng sẵn sàng chiều chuộng.
Chẳng qua là ở phương diện điều trị cơ thể cho Diệp Thiệu, Ngụy Bách Ngôn lại vô cùng quyết tâm, kiên quyết không mềm lòng.
Tuy rằng thân thể Diệp Thiệu đã khỏe, nhưng Ngụy Bách Ngôn vẫn sợ hãi cơ thể Diệp Thiệu lại xảy ra vấn đề, vì thế mỗi ngày hắn đều nấu thuốc cho Diệp Thiệu uống. Đủ loại thuốc bổ giúp cường thân kiện thể và thuốc Đông y, cũng không biết Ngụy Bách Ngôn xin từ đâu về. Ví dụ, mỗi ngày phải chiên một con cá Pecca thơm ngon, chiên cho nó chuyển sang màu xám, rồi đem nấu thành canh cá. Lại ví dụ như, mỗi ngày đều phải uống một ly bào tử nấm linh chi, để tăng cường khả năng miễn dịch.
Ngoại trừ canh cá, ban đầu Diệp Thiệu còn miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng càng về sau, cậu càng không chịu nổi. Những loại thuốc và các phương thuốc cổ truyền vừa chua xót lại vừa đắng, không thì là tanh và cay. Lúc trước cậu bị bệnh phải uống thuốc, nên không có oán giận. Bây giờ đã khỏi bệnh còn phải uống mấy thứ này, trong lòng khó tránh khỏi phiền muộn. Dù trong lòng cậu muốn cự tuyệt, nhưng vẫn cố chịu đựng, sau vài lần khéo léo từ chối, Ngụy Bách Ngôn vẫn mang đến một ít thuốc bổ, để cho cậu uống.
Diệp Thiệu thật sự rất ghét mùi vị đó. Lại thêm tính cậu hiền lành, nên trong lòng có chút buồn. Hôm nay sau khi cậu đã một hơi uống hết bát thuốc vừa đen thui, vừa tanh hôi xong, thì lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.
Cậu đã lâu không có nôn, bây giờ nôn ra hết sức khổ cực. Sau khi nôn xong, cậu đem dơ bẩn dội đi, nửa cong thắt lưng, tay chống đầu gối, đứng trong nhà vệ sinh.
Ngụy Bách Ngôn nghe được động tĩnh của Diệp Thiệu, lập tức chạy vào, hắn nhìn thấy bộ dạng không nhúc nhích của Diệp Thiệu, nên có chút lo lắng, “Làm sao vậy? Tại sao lại nôn?”
Trong lòng Diệp Thiệu sinh ra một tầng ủy khuất. Cậu cũng không biết chính mình nghĩ gì, không nói một lời đi ngang qua Ngụy Bách Ngôn, đi ra ngoài phòng.
Trong lòng Ngụy Bách Ngôn “lộp bộp” một tiếng.
Ngụy Bách Ngôn vội vàng chạy theo: “Diệp Thiệu!”
Diệp Thiệu không thích mang dép lê, đến bây giờ vẫn đi chân trần trên sàn nhà. Ngụy Bách Ngôn đưa đôi dép ra cho cậu, cậu cũng không mang, đi thẳng ra cửa. Thân thể cậu đơn bạc, bên ngoài trời lại lạnh, trong lòng Ngụy Bách Ngôn quýnh lên, vội vàng cầm lấy áo khoác và chìa khóa, bước nhanh đuổi theo.
Diệp Thiệu không biết mình bị làm sao, cậu luôn coi nhẹ mọi thứ, sẽ không để ý những chuyện như lông gà vỏ tỏi, nhưng có thể vì chịu đựng rất lâu, nên bản thân bắt đầu bộc phát nóng nảy. Lúc đi ra khỏi cửa cậu mơ hồ có chút hối hận, nhưng mà để cậu quay đầu lại thì có chút mất mặt, đành phải buồn bực đi về phía trước.
Ngoài trời thì lạnh, gió thổi vào mặt có chút đau. Phía sau truyền đến tiếng gọi của Ngụy Bách Ngôn, một đôi tay nóng hổi cố gắng kéo tay của Diệp Thiệu. Diệp Thiệu cũng không quay đầu lại, mặc kệ Ngụy Bách Ngôn.
Nhưng người kia vẫn bám riết không tha, lấy áo ấm khoác lên vai của cậu, Diệp Thiệu xoay đầu lại, nhìn Ngụy Bách Ngôn đứng trong gió, hắn đưa áo khoác cho Diệp Thiệu, ngược lại bản thân không có mặc nhiều. Trong lòng Diệp Thiệu lại như bị nhéo một chút, “Chính anh mặc đi.”
Nói xong lập tức đem áo khoác trả lại cho Ngụy Bách Ngôn.
Người kia lại đưa áo khoác cho Diệp Thiệu. Diệp Thiệu quay đầu lại…, “Anh mặc vào!”
Người kia không cử động.
Lúc Diệp Thiệu đi đến cửa lớn, cậu thật sự cảm thấy hơi lạnh. Bị gió lạnh thổi một lúc, đầu cậu cũng tỉnh táo rất nhiều. Đầu cậu co rúm quay lại, nhìn dưới ngọn đèn cách đó không xa, có một bóng người. Người đó cao lớn khôi ngô, quần áo lại mỏng manh, run rẩy trước gió. Ánh mắt hắn tha thiết nhìn vào chính cậu, nghĩ muốn tiến lên lại không dám, nhìn hắn như vậy cuối cùng cậu cũng dừng lại. Ngụy Bách Ngôn chạy đến, có chút dè dặt nói:
“Mặc vào đi, trời đang lạnh.”
Nhìn bản thân cậu không có phản ứng, Ngụy Bách Ngôn men theo ánh trăng mà đi đến, lần thứ ba đem áo khoác đặt lên vai cậu.
Không biết tại sao, trái tim Diệp Thiệu bỗng nhiên mềm nhũn. Như là băng tan, mềm mại như nước, không còn chỗ nào cứng rắn. Cậu nép vào trong áo khoác, giọng nói có chút buồn, “Sau này em không muốn uống thuốc nữa.”
“Thuốc rất tanh, rất đắng, lại rất hôi.”
“Đặc biệt là canh cá.”
“Thật sự là rất khó uống.”
Ngụy Bách Ngôn nắm tay cậu, Diệp Thiệu không có cự tuyệt, cũng ngoan ngoãn để cho hắn nắm.
Ngụy Bách Ngôn nói, “Vậy thì về sau anh sẽ uống cùng với em, được không?”
Diệp Thiệu sửng sốt. Ánh mắt cậu có chút chua xót, “Nhưng mà thuốc thật sự rất khó uống.”
“Không sao.”
Gió thổi vù vù, làm rối tóc Diệp Thiệu, Ngụy Bách Ngôn dùng ngón tay ấm áp vén tóc trên trán cho Diệp Thiệu, nói, “Chúng ta về nhà thôi?”
Vầng trăng to đi ra khỏi mây mù, vừa sáng lại vừa tròn. Không biết tiếng pháo ở nơi nào vang lên, đặc biệt vang dội.
Cả hai đạp lên ánh trăng, cùng khoác chung chiếc áo, tay trong tay, vụng về đi về nhà.
“Vâng, về nhà thôi.”
– HOÀN CHÍNH VĂN –
Beta: P.U
–
Sau khi Diệp Thiệu khỏi bệnh hoàn toàn giống như là được tái sinh lại.
Cậu như cây măng lâu ngày gặp được mưa, qua một đêm, sau khi lột bỏ một lớp khô héo mục nát bên ngoài, đã từ từ lộ ra những ngọt ngào và đầy ấp bên trong.
Từ khi chuyển sang loại thuốc mới, Ngụy Bách Ngôn có thể nhìn thấy rõ ràng sự biến đổi của Diệp Thiệu. Làn da vàng khô ban đầu của Diệp Thiệu đã được thay đổi thành làn da trắng mịn, khuôn mặt có da có thịt bây giờ lại lộ thêm chiếc cằm nhọn, đôi mắt càng thêm đen bóng, giống như một viên ngọc bích màu đen được đánh bóng. Thân hình thon dài của cậu đã được khôi phục như trước khi bị bệnh, cao ngất mê người, cơ bắp đều có đường nét rõ ràng, còn gầy ra được hai cái hõm Apollo.
Diệp Thiệu như thế này càng hấp dẫn người hơn lúc trước.
Cậu tựa như một vầng thái dương ấm áp, dịu dàng mà lại tràn đầy sức sống.
Có đôi khi Ngụy Bách Ngôn nhìn lại, hắn cảm thấy những chuyện đã trải qua mấy năm nay giống như một giấc mơ. Lúc đó máu và hận, tình và cừu, hằng đêm giống như con dao nhọn mổ xẻ trong lòng, đã bao lần đi qua quỷ môn quan, còn có nỗi tuyệt vọng chờ đợi vô bờ bến, nhưng đến cuối cùng nó chỉ như giấc mộng lớn, thật sự đều biến mất. Chỉ có ở bên người kia, giống như dục hỏa trùng sinh, trở thành một người rất tốt.
Hắn không cầu mong gì nữa, như vậy là đã trọn niềm vui.
Sau khi Diệp Thiệu bình phục, Ngụy Bách Ngôn thực hiện lời hứa của mình. Hắn đưa Diệp Thiệu đi leo núi, đi du lịch, trong nhà còn nuôi một con mèo Anh lông ngắn.
Mỗi khi Ngụy Bách Ngôn không đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiệu, thì chỉ cần Diệp Thiệu nhỏ giọng cầu xin hắn vài câu, hắn sẽ đáp ứng ngay. Lúc trước khi ở chung với Diệp Thiệu, phần lớn Diệu Thiệu đều có bộ dạng vô cầu, nhưng bây giờ vì có thể đã trãi qua đại nạn, nên cậu có chút thay đổi, học cách quý trọng thời gian khi còn sống của mình, bắt đầu học cách đưa ra yêu cầu của bản thân.
Ngụy Bách Ngôn biết được Diệp Thiệu thích ăn ngọt, thích ăn chua. Hắn còn biết được rằng Diệp Thiệu không thích ban đêm, không thích ngủ một mình trong những ngày mưa giông sấm sét.
Ngụy Bách Ngôn rất kinh hỉ đối với những thay đổi của Diệp Thiệu, cũng sẵn sàng chiều chuộng.
Chẳng qua là ở phương diện điều trị cơ thể cho Diệp Thiệu, Ngụy Bách Ngôn lại vô cùng quyết tâm, kiên quyết không mềm lòng.
Tuy rằng thân thể Diệp Thiệu đã khỏe, nhưng Ngụy Bách Ngôn vẫn sợ hãi cơ thể Diệp Thiệu lại xảy ra vấn đề, vì thế mỗi ngày hắn đều nấu thuốc cho Diệp Thiệu uống. Đủ loại thuốc bổ giúp cường thân kiện thể và thuốc Đông y, cũng không biết Ngụy Bách Ngôn xin từ đâu về. Ví dụ, mỗi ngày phải chiên một con cá Pecca thơm ngon, chiên cho nó chuyển sang màu xám, rồi đem nấu thành canh cá. Lại ví dụ như, mỗi ngày đều phải uống một ly bào tử nấm linh chi, để tăng cường khả năng miễn dịch.
Ngoại trừ canh cá, ban đầu Diệp Thiệu còn miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng càng về sau, cậu càng không chịu nổi. Những loại thuốc và các phương thuốc cổ truyền vừa chua xót lại vừa đắng, không thì là tanh và cay. Lúc trước cậu bị bệnh phải uống thuốc, nên không có oán giận. Bây giờ đã khỏi bệnh còn phải uống mấy thứ này, trong lòng khó tránh khỏi phiền muộn. Dù trong lòng cậu muốn cự tuyệt, nhưng vẫn cố chịu đựng, sau vài lần khéo léo từ chối, Ngụy Bách Ngôn vẫn mang đến một ít thuốc bổ, để cho cậu uống.
Diệp Thiệu thật sự rất ghét mùi vị đó. Lại thêm tính cậu hiền lành, nên trong lòng có chút buồn. Hôm nay sau khi cậu đã một hơi uống hết bát thuốc vừa đen thui, vừa tanh hôi xong, thì lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.
Cậu đã lâu không có nôn, bây giờ nôn ra hết sức khổ cực. Sau khi nôn xong, cậu đem dơ bẩn dội đi, nửa cong thắt lưng, tay chống đầu gối, đứng trong nhà vệ sinh.
Ngụy Bách Ngôn nghe được động tĩnh của Diệp Thiệu, lập tức chạy vào, hắn nhìn thấy bộ dạng không nhúc nhích của Diệp Thiệu, nên có chút lo lắng, “Làm sao vậy? Tại sao lại nôn?”
Trong lòng Diệp Thiệu sinh ra một tầng ủy khuất. Cậu cũng không biết chính mình nghĩ gì, không nói một lời đi ngang qua Ngụy Bách Ngôn, đi ra ngoài phòng.
Trong lòng Ngụy Bách Ngôn “lộp bộp” một tiếng.
Ngụy Bách Ngôn vội vàng chạy theo: “Diệp Thiệu!”
Diệp Thiệu không thích mang dép lê, đến bây giờ vẫn đi chân trần trên sàn nhà. Ngụy Bách Ngôn đưa đôi dép ra cho cậu, cậu cũng không mang, đi thẳng ra cửa. Thân thể cậu đơn bạc, bên ngoài trời lại lạnh, trong lòng Ngụy Bách Ngôn quýnh lên, vội vàng cầm lấy áo khoác và chìa khóa, bước nhanh đuổi theo.
Diệp Thiệu không biết mình bị làm sao, cậu luôn coi nhẹ mọi thứ, sẽ không để ý những chuyện như lông gà vỏ tỏi, nhưng có thể vì chịu đựng rất lâu, nên bản thân bắt đầu bộc phát nóng nảy. Lúc đi ra khỏi cửa cậu mơ hồ có chút hối hận, nhưng mà để cậu quay đầu lại thì có chút mất mặt, đành phải buồn bực đi về phía trước.
Ngoài trời thì lạnh, gió thổi vào mặt có chút đau. Phía sau truyền đến tiếng gọi của Ngụy Bách Ngôn, một đôi tay nóng hổi cố gắng kéo tay của Diệp Thiệu. Diệp Thiệu cũng không quay đầu lại, mặc kệ Ngụy Bách Ngôn.
Nhưng người kia vẫn bám riết không tha, lấy áo ấm khoác lên vai của cậu, Diệp Thiệu xoay đầu lại, nhìn Ngụy Bách Ngôn đứng trong gió, hắn đưa áo khoác cho Diệp Thiệu, ngược lại bản thân không có mặc nhiều. Trong lòng Diệp Thiệu lại như bị nhéo một chút, “Chính anh mặc đi.”
Nói xong lập tức đem áo khoác trả lại cho Ngụy Bách Ngôn.
Người kia lại đưa áo khoác cho Diệp Thiệu. Diệp Thiệu quay đầu lại…, “Anh mặc vào!”
Người kia không cử động.
Lúc Diệp Thiệu đi đến cửa lớn, cậu thật sự cảm thấy hơi lạnh. Bị gió lạnh thổi một lúc, đầu cậu cũng tỉnh táo rất nhiều. Đầu cậu co rúm quay lại, nhìn dưới ngọn đèn cách đó không xa, có một bóng người. Người đó cao lớn khôi ngô, quần áo lại mỏng manh, run rẩy trước gió. Ánh mắt hắn tha thiết nhìn vào chính cậu, nghĩ muốn tiến lên lại không dám, nhìn hắn như vậy cuối cùng cậu cũng dừng lại. Ngụy Bách Ngôn chạy đến, có chút dè dặt nói:
“Mặc vào đi, trời đang lạnh.”
Nhìn bản thân cậu không có phản ứng, Ngụy Bách Ngôn men theo ánh trăng mà đi đến, lần thứ ba đem áo khoác đặt lên vai cậu.
Không biết tại sao, trái tim Diệp Thiệu bỗng nhiên mềm nhũn. Như là băng tan, mềm mại như nước, không còn chỗ nào cứng rắn. Cậu nép vào trong áo khoác, giọng nói có chút buồn, “Sau này em không muốn uống thuốc nữa.”
“Thuốc rất tanh, rất đắng, lại rất hôi.”
“Đặc biệt là canh cá.”
“Thật sự là rất khó uống.”
Ngụy Bách Ngôn nắm tay cậu, Diệp Thiệu không có cự tuyệt, cũng ngoan ngoãn để cho hắn nắm.
Ngụy Bách Ngôn nói, “Vậy thì về sau anh sẽ uống cùng với em, được không?”
Diệp Thiệu sửng sốt. Ánh mắt cậu có chút chua xót, “Nhưng mà thuốc thật sự rất khó uống.”
“Không sao.”
Gió thổi vù vù, làm rối tóc Diệp Thiệu, Ngụy Bách Ngôn dùng ngón tay ấm áp vén tóc trên trán cho Diệp Thiệu, nói, “Chúng ta về nhà thôi?”
Vầng trăng to đi ra khỏi mây mù, vừa sáng lại vừa tròn. Không biết tiếng pháo ở nơi nào vang lên, đặc biệt vang dội.
Cả hai đạp lên ánh trăng, cùng khoác chung chiếc áo, tay trong tay, vụng về đi về nhà.
“Vâng, về nhà thôi.”
– HOÀN CHÍNH VĂN –
Tác giả :
Mãnh Quỷ Hấp Miêu