Chức Nghiệp Thế Thân
Chương 47
Sáng thứ Bảy, Chu Tường nhận được điện thoại của Vương tổng, lúc ấy hắn vẫn còn đang ngủ, nhìn thấy tên người gọi thì vội vàng ấn nghe.
“Alo, Vương tổng ạ?”
“Tiểu Chu à, vẫn chưa dậy hả?”
“Haha, hôm qua mệt quá.”
“Hôm nay chắc cũng mệt đấy, dậy nhanh đi, tôi vừa sắp xếp cho cậu một cái quảng cáo, bây giờ cậu qua luôn đi.”
“Dạ? Luôn bây giờ ấy ạ?”
“Ừ, siêu sao đã chỉ đích danh cậu rồi, còn gọi đến nhà tôi cơ mà.” Giọng Vương tổng có chút kỳ quái.
Chu Tường xoa xoa mặt, “Ai thế ạ?”
“Yến Minh Tu.”
Chu Tường lập tức tỉnh táo lại, “Yến… Yến Minh Tu?”
Vương tổng tưởng hắn kích động quá, bèn nói, “Ừ, chính là Yến Minh Tu đó. Chẳng biết cậu ta ưng ý cậu ở đâu, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội ngàn năm, nhóc con số may đấy. Đóng quảng cáo với Yến Minh Tu, đóng MV với Lan Khê Nhung, tương lai tươi sáng hẳn lên rồi. Nhưng MV của Khê Nhung vẫn đang trong giai đoạn lên kế hoạch, bắt tay vào làm chắc cũng phải mấy tháng nữa, còn quảng cáo của Yến Minh Tu thì ngay trước mắt, nếu bánh đã rụng lên đầu thì cứ tóm lấy đi.”
“Cái này… Anh Uy chưa nói với tôi.”
“Chẳng biết Thái Uy nghĩ cái gì mà không cho cậu làm, để người ta phải gọi thẳng đến cho tôi. Lát tôi hỏi Thái Uy xem thế nào, cậu cứ chuẩn đi trước đi đã.”
Chu Tường vắt óc nghĩ cách từ chối, hắn khó xử bảo, “Vương tổng, không phải tôi không muốn làm, nhưng hôm nay tôi có việc rồi.”
“Việc gì?”
“Tôi có… Quảng cáo khác, vừa đúng hôm nay.”
“Chuyện nhỏ, cứ bảo Thái Uy đổi người khác, ba cái quảng cáo lẻ tẻ thì mặt mũi coi đẹp chút là được, không nhất thiết phải đúng cậu đi, còn bên này Yến Minh Tu đã chỉ đích danh cậu rồi, cậu không đi không được. Thôi đừng nói gì nữa, nhanh dậy rửa mặt ăn sáng, nhắn địa chỉ nhà cho tôi, tôi bảo lái xe qua đón.”
“Vương tổng…”
Chu Tường biết có nói thêm gì cũng vô ích, một chuyện đáng mừng như thế, tất nhiên Vương tổng phải sung sướng bán hắn cho Yến Minh Tu. Đối với ông, cùng lắm thì chỉ là cho Yến Minh Tu mượn nhân viên dùng một lát, nhưng đối với hắn mà nói, chẳng khác nào tự lao đầu vào khổ ải.
Hắn dậy rửa mặt, tự vả ten tét lên má, cố sức ép mình tỉnh táo lại.
Trần Anh nghe tiếng động lạ, vội vàng chạy tới, kinh ngạc hỏi, “Con làm gì thế? Mặt đỏ hết lên rồi kìa?”
Chu Tường cười nói, “Không sao đâu mẹ, bây giờ con phải đi làm, con đang đập cho mình tỉnh táo.”
Trần Anh đau lòng bảo, “Từ hồi con đi làm, hầu như chẳng có ngày nào được nghỉ. Chúng ta cần tiền thật, nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất, nếu con lại bệnh thì biết làm sao, đừng vì tiền mà làm khổ mình nữa.”
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá, việc của con cũng không nhiều, quanh đi quẩn lại chỉ vung vẩy mấy động tác trước ống kính thôi, mệt làm sao được. Mà mẹ đó, phải nghỉ ngơi nhiều vào, dạo này con thấy mặt mẹ cứ vàng như sáp.”
Chu Tường nhìn Trần Anh, chẳng hiểu canh gà bổ đi đâu, hắn đã béo lên mấy phần, Trần Anh cũng uống cùng với hắn, tại sao sắc mặt bà vẫn kém như thế.
Trần Anh cười nói, “Mẹ sắp sáu mươi rồi, làm sao trắng trẻo nõn nà như mấy đứa con gái được? Mẹ không cần nghỉ ngơi, ở nhà mãi mệt lắm. Con đi sớm về sớm, chiều nay mẹ mua tôm về ăn.”
Trần Anh vừa bàn bạc buổi tối ăn gì, vừa lau dọn bãi nước Chu Tường rửa mặt làm tràn ra. Chu Tường cúi đầu nhìn sống lưng gầy guộc của bà, trong lòng xót xa khôn kể.
Đừng nghĩ đến Yến Minh Tu làm gì, chỉ cần nghĩ đến tiền là được. Thù lao đóng quảng cáo với Yến Minh Tu nhất định không nhỏ, hắn phải biết điều gì là quan trọng nhất lúc này.
Chỉ có điều, nguyên nhân Yến Minh Tu tìm hắn đóng quảng cáo lại làm hắn lo âu.
Nửa tiếng sau, lái xe của Vương tổng đã đến dưới nhà hắn.
Lúc ngồi trên xe, Chu Tường ngẫm nghĩ tại sao Thái Uy không cho hắn đi, chẳng lẽ chỉ vì anh ghét Yến Minh Tu? Nhưng cuối cùng Thái Uy từ chối thay hắn lại thành có lợi cho Vương tổng, ông giúp được Yến Minh Tu một lần, mà cảm nhận hay khó xử của hắn, tất nhiên ông sẽ không quan tâm.
Đối với Vương tổng, được đóng quảng cáo cùng Yến Minh Tu, một người mới nhỏ nhoi như hắn, lẽ ra phải thắp ba nén hương tạ ơn trời.
Chu Tường cười cười châm chọc.
Từ khi hắn tỉnh lại trong thân thể này, đã hơn hai tháng trôi qua, mới đầu hắn còn chưa thích ứng, lúc nào cũng thấy mất tự nhiên, nhưng đến bây giờ, rốt cục hắn cũng đã có cảm giác dung hợp hoàn toàn với thân thể này. Trong hai tháng qua, ngày nào hắn cũng thấp thỏm lo âu, thậm chí còn hơi khúm núm, đặc biệt vào thời điểm phải đối mặt với người quen, hắn rất sợ mình sẽ nói gì lỡ miệng, làm gì sai sót, khiến người khác hoài nghi. Cho dù hắn vẫn không ngừng tự nhắc nhở, hắn đã không còn là Chu Tường kia nữa, và dù hắn vẫn luôn cẩn thận, nhưng cũng có đôi lần hắn nói sai vài điều. Một người trưởng thành đã hoàn thiện tâm lý, muốn từ trong tiềm thức thay đổi chính mình, bắt ép chính mình biến đổi thân phận, là một điều khó khăn không thể tưởng, nhưng hắn vẫn phải từng bước vượt qua.
Sau khừa nhận thân thể này, những tính cách trước đây của hắn cũng dần dần quay lại. Chu Tường hắn không nên mang cái vẻ khiếp đảm chột dạ đó, sẽ chẳng ai tin chuyện linh hồn người chết quay về dương thế, nên hắn quyết định phải giữ kín bí mật này, nhưng điều đó không có nghĩa là cả đời hắn phải sống trong bóng tối. Hắn phải bước ra, hắn phải tìm lại sự trầm tĩnh và khoáng đạt của mình, để thoải mái đón nhận cuộc đời hoàn toàn mới.
Hắn trẻ tuổi hơn trước, nhiều lợi thế hơn trước, hắn thậm chí còn có người thân, nhìn cách nào cũng thấy đây là may trong rủi. Điều duy nhất hắn phải làm bây giờ chính là rũ bỏ quá khứ, rũ bỏ Yến Minh Tu và kiếp trước của mình. Tất nhiên sẽ đau đớn, nhưng hắn vẫn phải làm, nếu không làm, hắn sẽ lại lãng phí sinh mạng mới này, trái tim mới của hắn sẽ lại thối rữa, tàn tạ như xưa.
Mà hiện tại, bước đầu tiên hắn phải làm, chính là thản nhiên đối diện với Yến Minh Tu, đối diện với cái người hắn đã từng yêu nhưng không hề yêu hắn, hắn phải quên đi mối tình nhục nhã ê chề đó, để hắn và Yến Minh Tu thực sự trở thành hai người xa lạ.
Sau khi tự củng cố tinh thần, tiến tới một bước dài, những lo âu căng thẳng của Chu Tường đã dịu đi không ít.
Lúc xuống xe, hắn gặp trợ lý vẫn theo bên người Yến Minh Tu. Hít sâu một hơi, hắn tươi cười trấn định, “Xin chào, tôi là Chu Tường, hình như lần trước chúng ta có gặp nhau rồi, xin hỏi anh xưng hô thế nào?”
“Tôi họ Khương, tuổi tác chúng ta không cách biệt nhiều, cậu cứ gọi tôi Tiểu Khương là được.” Làm trợ lý của Yến Minh Tu, địa vị Tiểu Khương ở trong nghề không thể khinh thường, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến thái độ của Yến Minh Tu với người này, tất nhiên Tiểu Khương không dám giả vờ kiêu ngạo.
“Anh Khương khách sáo quá, tôi chưa đóng quảng cáo bao giờ, còn phải nhờ anh chỉ bảo thêm.” Chu Tường rút một điếu thuốc mời Khương trợ lý, “Anh Khương hút thuốc không?”
Khương trợ lý lắc đầu, “Không hút, chúng ta vào thôi, Minh Tu đang chờ rồi.”
Chu Tường hơi hoảng, âm thầm siết chặt hai nắm tay, vừa nói vừa cười đi theo Khương trợ lý vào Studio.
Hôm nay là quảng cáo Âu phục hàng hiệu, tình tiết mô phỏng theo Men in Black, đại khái tất cả cùng đeo kính râm, Yến Minh Tu dẫn đầu một đám người mặc Âu phục đen đi qua đi lại.
Tuy setting nhìn hơi ngốc ngốc, nhưng qua công đoạn xử lý hậu kỳ, bọn họ sẽ giống như đang đi trong đường hầm không gian, vô cùng oai phong lẫm liệt.
Chu Tường đến nơi mới biết mình sẽ là một trong số những người mặc Âu phục đen, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Khương trợ lý đã sắp xếp cho hắn đứng lên đầu, nhưng mặc quần áo và đeo kính râm y hệt nhau, giữa cảnh nền mờ mờ ảo ảo, hắn cũng không quá gây chú ý.
Hắn vào Studio, Yến Minh Tu đã tạo hình xong xuôi cũng bước ra. Y không cần đeo kính râm nên phải make-up cho đôi mắt, đôi mắt y được tô điểm rất tinh tế, khóe mắt hơi cong lên, cực kỳ tương xứng với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không tỳ vết của y, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ yêu dị. Ánh mắt y lướt qua, vô cùng mê hoặc lòng người, giống như yêu quái được miêu tả trong sách cổ, câu hồn đoạt phách.
Mặc dù Chu Tường đã từng quan hệ thể xác với y trong một năm, nhưng đôi lúc hắn vẫn sẽ bị vẻ ngoài của y làm chấn động, hôm nay cũng không ngoại lệ. Sắc đẹp là hạnh phúc vĩnh hằng, không có ai cưỡng lại được, nếu không phải Yến Minh Tu xinh đẹp đến thế, thì ngay từ đầu Chu Tường đã không tiếp cận y, để rồi sau đó mù quáng chìm đắm vào y.
Yến Minh Tu cũng nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ lẳng lặng quan sát hắn, ước chừng chỉ ba giây thôi, Chu Tường đã toát mồ hôi lạnh.
Chu Tường không muốn rơi vào thế bị động, trước khi Yến Minh Tu kịp phản ứng, hắn dứt khoát bước tới, nịnh nọt cười cười, “Yến tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi. Tôi thật không ngờ ngài lại tìm tôi đóng quảng cáo, tôi không biết phải cảm ơn ngài thế nào cho phải, ngài có hút thuốc không?”
Hắn biết Yến Minh Tu ghét nhất là kiểu người nịnh hót bợ đỡ, cứ để Yến Minh Tu ghét đến nỗi từ nay về sau không muốn gặp hắn mới là tốt nhất.
Hắn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy bóng hình Yến Minh Tu hào hoa phong nhã, còn Yến Minh Tu mãi mãi không biết hắn tồn tại trên đời, đó mới là kết cục tốt nhất cho bọn họ.
Quả nhiên, Yến Minh Tu ngẩn người, khẽ nhíu mày. Khác hẳn hai lần trước dửng dưng lạnh nhạt, Chu Tường chủ động thân thiện khiến y không khỏi ngạc nhiên. Bộ dáng nịnh bợ ton hót y chang những kẻ vây quanh y, tại sao y lại cảm thấy người này giống “Hắn”? Đôi mắt Yến Minh Tu đã ẩn ẩn tức giận.
Yến Minh Tu im lặng nhìn Chu Tường, sau đó tựa như chẳng quan tâm nữa, y lướt qua hắn, rời đi.
Chu Tường vẫn đang giơ tay, hắn cũng không thấy ngượng nghịu, chỉ bình tĩnh rút tay về, xoay người đi vào buồng hoá trang.
Thay quần áo, hóa trang, cầm đạo cụ, giống hơn mười người mặc đồ đen khác, cần chuẩn bị gì thì hắn chuẩn bị luôn.
Chu Tường dần thả lỏng, mặc kệ Yến Minh Tu gọi hắn tới đây vì mục đích gì, bây giờ y cũng chẳng buồn để ý hắn nữa, hắn chỉ cần vui vẻ đóng quảng cáo rồi cầm tiền bỏ chạy là xong.
Sau khi mặc Âu phục, hắn soi gương tự ngắm nghía mình, cảm giác rất khoái trá. Lúc còn ở bệnh viện, hắn chỉ nghĩ khuôn mặt chàng trai này không tồi, tiếc là gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, bây giờ béo lên, hắn lại chăm chỉ tập luyện, vóc dáng đã bắt đầu thành hình. Nhìn người trong gương, không chỉ có khổ người, chiều cao, mà ngay cả dáng dấp cũng giống thân thể cũ của hắn.
Có lẽ đàn ông cùng chiều cao cân nặng thì vóc dáng cũng tương tự nhau, chẳng như phụ nữ còn hai cái ***g gà trước ngực để nhận dạng.
Chu Tường dù thế nào cũng không muốn thừa nhận bóng lưng mình lại tiếp tục giống Uông Vũ Đông, tất nhiên hắn không tự nhìn được sau lưng, mà hắn cũng chẳng muốn nhìn.
Thư ký trường quay kêu gọi mọi người tập hợp. Chu Tường theo những người khác về Studio. Thư ký trường quay dặn dò bọn họ lát phải đi những đâu, làm tư thế gì, sau đó bảo bọn họ xếp thành hàng bước tới, tốc độ, tần suất phải khớp với nhau, hơn nữa còn phải giữ vững biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt.
Không ít tiếng cười vang lên xung quanh, bởi vì một đống người mặc Âu phục đen đi tới đi lui quả thật rất tức cười.
Chu Tường đứng giữa hàng đầu tiên, ngoại trừ Yến Minh Tu nổi bật nhất thì hắn diễn xuất rất quy củ, không vượt trội, cũng không gây thêm phiền toái cho mọi người. Nhưng có một điều khiến hắn không thoải mái, thỉnh thoảng Yến Minh Tu sẽ nhìn sang phía hắn, ánh mắt tựa như soi mói làm hắn rất mất tự nhiên.
Bọn họ dành gần hết buổi sáng để xếp thành hàng đi qua đi lại. Bước chân phải đều nhịp, động tác phải thống nhất, đối với những người trẻ tuổi mới vào nghề thì như vậy cũng là một thách thức không nhỏ rồi.
Yến Minh Tu ung dung hơn nhiều, chỉ tập vài lần đã biết mình phải làm gì, y ngồi xuống một bên, đôi lúc ngẩn người, đôi lúc lại đảo mắt nhìn Chu Tường.
Chu Tường nhớ lại ba năm trước đây, Yến Minh Tu cũng ngồi một bên nhìn hắn đóng phim như lúc này. Khi ấy, hai người làm tình trong WC mờ tối, sau đó Yến Minh Tu chờ hắn đến đêm. Ký ức về những tháng ngày điên cuồng đó bị hắn giam kín trong đầu, đôi khi hắn xao động, chúng sẽ ào ạt trào dâng như muốn phá vỡ gông cùm, thôi thúc hắn nhớ lại tất cả những cảm xúc và rung động đã qua.
Hắn phải chặn lại những rung động buồn cười này.
Quá trưa, quảng cáo rốt cục đã thành hình.
Lúc Chu Tường đang diễn, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ quan sát Yến Minh Tu. Yến Minh Tu không được tính là diễn viên phái thực lực, chủ yếu bởi vì y không có khả năng biểu cảm phong phú, nhưng điều này lại mang về cho y một lượng fan đông đảo. Dựa vào khuôn mặt cứng như đá để nổi danh trong giới showbiz, chắc chắn Yến Minh Tu là người đầu tiên.
Nghe nói, chỉ khi làm khách mời trong phim của anh rể Uông Vũ Đông, Yến Minh Tu mới khẽ cười một cái. Để nhìn Yến Minh Tu cười, số lượng fan đến rạp cũng đông đảo chẳng kém lượng người tới thưởng thức phim của Uông Vũ Đông. Tất nhiên Chu Tường hiểu được điều này, Yến Minh Tu đối với ai cũng thờ ơ lãnh đạm, chỉ khi ở bên Uông Vũ Đông, y mới có thể hé miệng cười.
Cuối cùng cũng xong, Chu Tường thay quần áo, tẩy trang, đang định về nhà.
Hắn vừa ra đến cổng, Khương trợ lý đã bước tới, “Chu Tường.”
Chu Tường lên tiếng, “Anh Khương, hôm nay cám ơn anh, cái gì tôi cũng không biết, chắc phiền anh nhiều rồi.”
Khương trợ lý cười nói, “Cậu khiêm tốn quá, nếu cậu không bảo mình là người mới, tôi còn tưởng cậu theo nghiệp diễn đã lâu. Hôm nay cậu thể hiện tốt nhất.”
Chu Tường cũng cười, “Vậy là tốt rồi, thế tôi về trước nhé.”
“Ấy, từ từ…” Khương trợ lý kéo hắn sang một bên, xác định những người khác không nghe được, lúc này gã mới nói, “Chu Tường, Minh Tu muốn mời cậu ăn cơm. Cậu ấy đang chờ trong xe rồi, cậu đi luôn cho kịp.”
Chu Tường kinh ngạc hỏi, “Tại… sao?”
Khương trợ lý kỳ quái nhìn hắn, “Cái này phải hỏi chính cậu chứ, làm sao tôi biết được?”
Chu Tường cười khổ, “Tôi cũng không biết mà, hay là anh nhầm rồi?”
“Nhầm sao được, cậu đi mau đi, Minh Tu không thích đợi ai đâu, mà lúc dùng cơm nhớ cẩn thận một chút, cậu ấy đang không vui, đừng nói gì chọc cậu ấy giận.”
“Anh, anh không đi cùng à?” Tim Chu Tường rớt xuống.
Khương trợ lý đẩy hắn ra ngoài, “Tôi đi làm gì, cậu nhanh lên nào.”
Chu Tường thở dài thườn thượt, lo lắng đón thang máy xuống garage, hắn liếc mắt đã thấy chiếc Lexus rất khiêm tốn của Yến Minh Tu đỗ ở đó.
Trong cảm nhận của hắn, các quý công tử ở kinh thành ăn-mặc-dùng đồ đều phải chọn những thứ người thường không sắm nổi, để thể hiện đẳng cấp và thân phận cao quý của mình, đại khái như chiếc xe vương giả của Vương tổng. Yến Minh Tu tuy cũng dùng toàn đồ tốt, nhưng y không hề khoa trương, nếu không thì Chu Tường đã chẳng đến nỗi hơn nửa năm chung sống mà vẫn mù tịt về gia thế của y, hắn chỉ nghĩ nhà y chắc không tồi.
Sau khi làm ngôi sao, Yến Minh Tu hình như càng thêm kín đáo, y dùng chiếc xe này đúng là rất an toàn, sẽ không ai dám tin Yến Minh Tu đại phú đại quý lại nấp ở bên trong.
Chỉ có Chu Tường biết, bởi vì chiếc xe này, hắn đã từng ngồi lên rất nhiều lần.
Hắn bước tới, mở cửa ra, ngồi xuống ghế phó lái, “Yến tổng.”
Yến Minh Tu thản nhiên nhìn hắn, “Muốn ăn gì?”
“Tùy.”
Yến Minh Tu khởi động xe, chầm chậm rời khỏi garage.
Đây là lần đầu tiên hai người ở bên nhau sau khi Chu Tường sống lại, hơn nữa còn trong một không gian eo hẹp như vậy.
Trái tim đập loạn đến mức bồn chồn, hắn không ngừng tự hỏi, tại sao, tại sao Yến Minh Tu lại chú ý tới hắn, chẳng lẽ y đã nhận thấy điều gì?
Không thể nào, hắn không lộ sơ hở, sẽ không ai biết được, y cũng không thể biết.
Chỉ có duy nhất một khả năng…
Chu Tường nghĩ tới buổi nói chuyện với chị Trương hôm screen test, hắn vẫn còn nhớ rõ từng lời của chị Trương, “Bóng lưng cậu rất giống Uông Vũ Đông.”
Trái tim hắn như rớt xuống đáy vực.
END47.
“Alo, Vương tổng ạ?”
“Tiểu Chu à, vẫn chưa dậy hả?”
“Haha, hôm qua mệt quá.”
“Hôm nay chắc cũng mệt đấy, dậy nhanh đi, tôi vừa sắp xếp cho cậu một cái quảng cáo, bây giờ cậu qua luôn đi.”
“Dạ? Luôn bây giờ ấy ạ?”
“Ừ, siêu sao đã chỉ đích danh cậu rồi, còn gọi đến nhà tôi cơ mà.” Giọng Vương tổng có chút kỳ quái.
Chu Tường xoa xoa mặt, “Ai thế ạ?”
“Yến Minh Tu.”
Chu Tường lập tức tỉnh táo lại, “Yến… Yến Minh Tu?”
Vương tổng tưởng hắn kích động quá, bèn nói, “Ừ, chính là Yến Minh Tu đó. Chẳng biết cậu ta ưng ý cậu ở đâu, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội ngàn năm, nhóc con số may đấy. Đóng quảng cáo với Yến Minh Tu, đóng MV với Lan Khê Nhung, tương lai tươi sáng hẳn lên rồi. Nhưng MV của Khê Nhung vẫn đang trong giai đoạn lên kế hoạch, bắt tay vào làm chắc cũng phải mấy tháng nữa, còn quảng cáo của Yến Minh Tu thì ngay trước mắt, nếu bánh đã rụng lên đầu thì cứ tóm lấy đi.”
“Cái này… Anh Uy chưa nói với tôi.”
“Chẳng biết Thái Uy nghĩ cái gì mà không cho cậu làm, để người ta phải gọi thẳng đến cho tôi. Lát tôi hỏi Thái Uy xem thế nào, cậu cứ chuẩn đi trước đi đã.”
Chu Tường vắt óc nghĩ cách từ chối, hắn khó xử bảo, “Vương tổng, không phải tôi không muốn làm, nhưng hôm nay tôi có việc rồi.”
“Việc gì?”
“Tôi có… Quảng cáo khác, vừa đúng hôm nay.”
“Chuyện nhỏ, cứ bảo Thái Uy đổi người khác, ba cái quảng cáo lẻ tẻ thì mặt mũi coi đẹp chút là được, không nhất thiết phải đúng cậu đi, còn bên này Yến Minh Tu đã chỉ đích danh cậu rồi, cậu không đi không được. Thôi đừng nói gì nữa, nhanh dậy rửa mặt ăn sáng, nhắn địa chỉ nhà cho tôi, tôi bảo lái xe qua đón.”
“Vương tổng…”
Chu Tường biết có nói thêm gì cũng vô ích, một chuyện đáng mừng như thế, tất nhiên Vương tổng phải sung sướng bán hắn cho Yến Minh Tu. Đối với ông, cùng lắm thì chỉ là cho Yến Minh Tu mượn nhân viên dùng một lát, nhưng đối với hắn mà nói, chẳng khác nào tự lao đầu vào khổ ải.
Hắn dậy rửa mặt, tự vả ten tét lên má, cố sức ép mình tỉnh táo lại.
Trần Anh nghe tiếng động lạ, vội vàng chạy tới, kinh ngạc hỏi, “Con làm gì thế? Mặt đỏ hết lên rồi kìa?”
Chu Tường cười nói, “Không sao đâu mẹ, bây giờ con phải đi làm, con đang đập cho mình tỉnh táo.”
Trần Anh đau lòng bảo, “Từ hồi con đi làm, hầu như chẳng có ngày nào được nghỉ. Chúng ta cần tiền thật, nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất, nếu con lại bệnh thì biết làm sao, đừng vì tiền mà làm khổ mình nữa.”
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá, việc của con cũng không nhiều, quanh đi quẩn lại chỉ vung vẩy mấy động tác trước ống kính thôi, mệt làm sao được. Mà mẹ đó, phải nghỉ ngơi nhiều vào, dạo này con thấy mặt mẹ cứ vàng như sáp.”
Chu Tường nhìn Trần Anh, chẳng hiểu canh gà bổ đi đâu, hắn đã béo lên mấy phần, Trần Anh cũng uống cùng với hắn, tại sao sắc mặt bà vẫn kém như thế.
Trần Anh cười nói, “Mẹ sắp sáu mươi rồi, làm sao trắng trẻo nõn nà như mấy đứa con gái được? Mẹ không cần nghỉ ngơi, ở nhà mãi mệt lắm. Con đi sớm về sớm, chiều nay mẹ mua tôm về ăn.”
Trần Anh vừa bàn bạc buổi tối ăn gì, vừa lau dọn bãi nước Chu Tường rửa mặt làm tràn ra. Chu Tường cúi đầu nhìn sống lưng gầy guộc của bà, trong lòng xót xa khôn kể.
Đừng nghĩ đến Yến Minh Tu làm gì, chỉ cần nghĩ đến tiền là được. Thù lao đóng quảng cáo với Yến Minh Tu nhất định không nhỏ, hắn phải biết điều gì là quan trọng nhất lúc này.
Chỉ có điều, nguyên nhân Yến Minh Tu tìm hắn đóng quảng cáo lại làm hắn lo âu.
Nửa tiếng sau, lái xe của Vương tổng đã đến dưới nhà hắn.
Lúc ngồi trên xe, Chu Tường ngẫm nghĩ tại sao Thái Uy không cho hắn đi, chẳng lẽ chỉ vì anh ghét Yến Minh Tu? Nhưng cuối cùng Thái Uy từ chối thay hắn lại thành có lợi cho Vương tổng, ông giúp được Yến Minh Tu một lần, mà cảm nhận hay khó xử của hắn, tất nhiên ông sẽ không quan tâm.
Đối với Vương tổng, được đóng quảng cáo cùng Yến Minh Tu, một người mới nhỏ nhoi như hắn, lẽ ra phải thắp ba nén hương tạ ơn trời.
Chu Tường cười cười châm chọc.
Từ khi hắn tỉnh lại trong thân thể này, đã hơn hai tháng trôi qua, mới đầu hắn còn chưa thích ứng, lúc nào cũng thấy mất tự nhiên, nhưng đến bây giờ, rốt cục hắn cũng đã có cảm giác dung hợp hoàn toàn với thân thể này. Trong hai tháng qua, ngày nào hắn cũng thấp thỏm lo âu, thậm chí còn hơi khúm núm, đặc biệt vào thời điểm phải đối mặt với người quen, hắn rất sợ mình sẽ nói gì lỡ miệng, làm gì sai sót, khiến người khác hoài nghi. Cho dù hắn vẫn không ngừng tự nhắc nhở, hắn đã không còn là Chu Tường kia nữa, và dù hắn vẫn luôn cẩn thận, nhưng cũng có đôi lần hắn nói sai vài điều. Một người trưởng thành đã hoàn thiện tâm lý, muốn từ trong tiềm thức thay đổi chính mình, bắt ép chính mình biến đổi thân phận, là một điều khó khăn không thể tưởng, nhưng hắn vẫn phải từng bước vượt qua.
Sau khừa nhận thân thể này, những tính cách trước đây của hắn cũng dần dần quay lại. Chu Tường hắn không nên mang cái vẻ khiếp đảm chột dạ đó, sẽ chẳng ai tin chuyện linh hồn người chết quay về dương thế, nên hắn quyết định phải giữ kín bí mật này, nhưng điều đó không có nghĩa là cả đời hắn phải sống trong bóng tối. Hắn phải bước ra, hắn phải tìm lại sự trầm tĩnh và khoáng đạt của mình, để thoải mái đón nhận cuộc đời hoàn toàn mới.
Hắn trẻ tuổi hơn trước, nhiều lợi thế hơn trước, hắn thậm chí còn có người thân, nhìn cách nào cũng thấy đây là may trong rủi. Điều duy nhất hắn phải làm bây giờ chính là rũ bỏ quá khứ, rũ bỏ Yến Minh Tu và kiếp trước của mình. Tất nhiên sẽ đau đớn, nhưng hắn vẫn phải làm, nếu không làm, hắn sẽ lại lãng phí sinh mạng mới này, trái tim mới của hắn sẽ lại thối rữa, tàn tạ như xưa.
Mà hiện tại, bước đầu tiên hắn phải làm, chính là thản nhiên đối diện với Yến Minh Tu, đối diện với cái người hắn đã từng yêu nhưng không hề yêu hắn, hắn phải quên đi mối tình nhục nhã ê chề đó, để hắn và Yến Minh Tu thực sự trở thành hai người xa lạ.
Sau khi tự củng cố tinh thần, tiến tới một bước dài, những lo âu căng thẳng của Chu Tường đã dịu đi không ít.
Lúc xuống xe, hắn gặp trợ lý vẫn theo bên người Yến Minh Tu. Hít sâu một hơi, hắn tươi cười trấn định, “Xin chào, tôi là Chu Tường, hình như lần trước chúng ta có gặp nhau rồi, xin hỏi anh xưng hô thế nào?”
“Tôi họ Khương, tuổi tác chúng ta không cách biệt nhiều, cậu cứ gọi tôi Tiểu Khương là được.” Làm trợ lý của Yến Minh Tu, địa vị Tiểu Khương ở trong nghề không thể khinh thường, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến thái độ của Yến Minh Tu với người này, tất nhiên Tiểu Khương không dám giả vờ kiêu ngạo.
“Anh Khương khách sáo quá, tôi chưa đóng quảng cáo bao giờ, còn phải nhờ anh chỉ bảo thêm.” Chu Tường rút một điếu thuốc mời Khương trợ lý, “Anh Khương hút thuốc không?”
Khương trợ lý lắc đầu, “Không hút, chúng ta vào thôi, Minh Tu đang chờ rồi.”
Chu Tường hơi hoảng, âm thầm siết chặt hai nắm tay, vừa nói vừa cười đi theo Khương trợ lý vào Studio.
Hôm nay là quảng cáo Âu phục hàng hiệu, tình tiết mô phỏng theo Men in Black, đại khái tất cả cùng đeo kính râm, Yến Minh Tu dẫn đầu một đám người mặc Âu phục đen đi qua đi lại.
Tuy setting nhìn hơi ngốc ngốc, nhưng qua công đoạn xử lý hậu kỳ, bọn họ sẽ giống như đang đi trong đường hầm không gian, vô cùng oai phong lẫm liệt.
Chu Tường đến nơi mới biết mình sẽ là một trong số những người mặc Âu phục đen, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Khương trợ lý đã sắp xếp cho hắn đứng lên đầu, nhưng mặc quần áo và đeo kính râm y hệt nhau, giữa cảnh nền mờ mờ ảo ảo, hắn cũng không quá gây chú ý.
Hắn vào Studio, Yến Minh Tu đã tạo hình xong xuôi cũng bước ra. Y không cần đeo kính râm nên phải make-up cho đôi mắt, đôi mắt y được tô điểm rất tinh tế, khóe mắt hơi cong lên, cực kỳ tương xứng với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không tỳ vết của y, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ yêu dị. Ánh mắt y lướt qua, vô cùng mê hoặc lòng người, giống như yêu quái được miêu tả trong sách cổ, câu hồn đoạt phách.
Mặc dù Chu Tường đã từng quan hệ thể xác với y trong một năm, nhưng đôi lúc hắn vẫn sẽ bị vẻ ngoài của y làm chấn động, hôm nay cũng không ngoại lệ. Sắc đẹp là hạnh phúc vĩnh hằng, không có ai cưỡng lại được, nếu không phải Yến Minh Tu xinh đẹp đến thế, thì ngay từ đầu Chu Tường đã không tiếp cận y, để rồi sau đó mù quáng chìm đắm vào y.
Yến Minh Tu cũng nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ lẳng lặng quan sát hắn, ước chừng chỉ ba giây thôi, Chu Tường đã toát mồ hôi lạnh.
Chu Tường không muốn rơi vào thế bị động, trước khi Yến Minh Tu kịp phản ứng, hắn dứt khoát bước tới, nịnh nọt cười cười, “Yến tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi. Tôi thật không ngờ ngài lại tìm tôi đóng quảng cáo, tôi không biết phải cảm ơn ngài thế nào cho phải, ngài có hút thuốc không?”
Hắn biết Yến Minh Tu ghét nhất là kiểu người nịnh hót bợ đỡ, cứ để Yến Minh Tu ghét đến nỗi từ nay về sau không muốn gặp hắn mới là tốt nhất.
Hắn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy bóng hình Yến Minh Tu hào hoa phong nhã, còn Yến Minh Tu mãi mãi không biết hắn tồn tại trên đời, đó mới là kết cục tốt nhất cho bọn họ.
Quả nhiên, Yến Minh Tu ngẩn người, khẽ nhíu mày. Khác hẳn hai lần trước dửng dưng lạnh nhạt, Chu Tường chủ động thân thiện khiến y không khỏi ngạc nhiên. Bộ dáng nịnh bợ ton hót y chang những kẻ vây quanh y, tại sao y lại cảm thấy người này giống “Hắn”? Đôi mắt Yến Minh Tu đã ẩn ẩn tức giận.
Yến Minh Tu im lặng nhìn Chu Tường, sau đó tựa như chẳng quan tâm nữa, y lướt qua hắn, rời đi.
Chu Tường vẫn đang giơ tay, hắn cũng không thấy ngượng nghịu, chỉ bình tĩnh rút tay về, xoay người đi vào buồng hoá trang.
Thay quần áo, hóa trang, cầm đạo cụ, giống hơn mười người mặc đồ đen khác, cần chuẩn bị gì thì hắn chuẩn bị luôn.
Chu Tường dần thả lỏng, mặc kệ Yến Minh Tu gọi hắn tới đây vì mục đích gì, bây giờ y cũng chẳng buồn để ý hắn nữa, hắn chỉ cần vui vẻ đóng quảng cáo rồi cầm tiền bỏ chạy là xong.
Sau khi mặc Âu phục, hắn soi gương tự ngắm nghía mình, cảm giác rất khoái trá. Lúc còn ở bệnh viện, hắn chỉ nghĩ khuôn mặt chàng trai này không tồi, tiếc là gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, bây giờ béo lên, hắn lại chăm chỉ tập luyện, vóc dáng đã bắt đầu thành hình. Nhìn người trong gương, không chỉ có khổ người, chiều cao, mà ngay cả dáng dấp cũng giống thân thể cũ của hắn.
Có lẽ đàn ông cùng chiều cao cân nặng thì vóc dáng cũng tương tự nhau, chẳng như phụ nữ còn hai cái ***g gà trước ngực để nhận dạng.
Chu Tường dù thế nào cũng không muốn thừa nhận bóng lưng mình lại tiếp tục giống Uông Vũ Đông, tất nhiên hắn không tự nhìn được sau lưng, mà hắn cũng chẳng muốn nhìn.
Thư ký trường quay kêu gọi mọi người tập hợp. Chu Tường theo những người khác về Studio. Thư ký trường quay dặn dò bọn họ lát phải đi những đâu, làm tư thế gì, sau đó bảo bọn họ xếp thành hàng bước tới, tốc độ, tần suất phải khớp với nhau, hơn nữa còn phải giữ vững biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt.
Không ít tiếng cười vang lên xung quanh, bởi vì một đống người mặc Âu phục đen đi tới đi lui quả thật rất tức cười.
Chu Tường đứng giữa hàng đầu tiên, ngoại trừ Yến Minh Tu nổi bật nhất thì hắn diễn xuất rất quy củ, không vượt trội, cũng không gây thêm phiền toái cho mọi người. Nhưng có một điều khiến hắn không thoải mái, thỉnh thoảng Yến Minh Tu sẽ nhìn sang phía hắn, ánh mắt tựa như soi mói làm hắn rất mất tự nhiên.
Bọn họ dành gần hết buổi sáng để xếp thành hàng đi qua đi lại. Bước chân phải đều nhịp, động tác phải thống nhất, đối với những người trẻ tuổi mới vào nghề thì như vậy cũng là một thách thức không nhỏ rồi.
Yến Minh Tu ung dung hơn nhiều, chỉ tập vài lần đã biết mình phải làm gì, y ngồi xuống một bên, đôi lúc ngẩn người, đôi lúc lại đảo mắt nhìn Chu Tường.
Chu Tường nhớ lại ba năm trước đây, Yến Minh Tu cũng ngồi một bên nhìn hắn đóng phim như lúc này. Khi ấy, hai người làm tình trong WC mờ tối, sau đó Yến Minh Tu chờ hắn đến đêm. Ký ức về những tháng ngày điên cuồng đó bị hắn giam kín trong đầu, đôi khi hắn xao động, chúng sẽ ào ạt trào dâng như muốn phá vỡ gông cùm, thôi thúc hắn nhớ lại tất cả những cảm xúc và rung động đã qua.
Hắn phải chặn lại những rung động buồn cười này.
Quá trưa, quảng cáo rốt cục đã thành hình.
Lúc Chu Tường đang diễn, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ quan sát Yến Minh Tu. Yến Minh Tu không được tính là diễn viên phái thực lực, chủ yếu bởi vì y không có khả năng biểu cảm phong phú, nhưng điều này lại mang về cho y một lượng fan đông đảo. Dựa vào khuôn mặt cứng như đá để nổi danh trong giới showbiz, chắc chắn Yến Minh Tu là người đầu tiên.
Nghe nói, chỉ khi làm khách mời trong phim của anh rể Uông Vũ Đông, Yến Minh Tu mới khẽ cười một cái. Để nhìn Yến Minh Tu cười, số lượng fan đến rạp cũng đông đảo chẳng kém lượng người tới thưởng thức phim của Uông Vũ Đông. Tất nhiên Chu Tường hiểu được điều này, Yến Minh Tu đối với ai cũng thờ ơ lãnh đạm, chỉ khi ở bên Uông Vũ Đông, y mới có thể hé miệng cười.
Cuối cùng cũng xong, Chu Tường thay quần áo, tẩy trang, đang định về nhà.
Hắn vừa ra đến cổng, Khương trợ lý đã bước tới, “Chu Tường.”
Chu Tường lên tiếng, “Anh Khương, hôm nay cám ơn anh, cái gì tôi cũng không biết, chắc phiền anh nhiều rồi.”
Khương trợ lý cười nói, “Cậu khiêm tốn quá, nếu cậu không bảo mình là người mới, tôi còn tưởng cậu theo nghiệp diễn đã lâu. Hôm nay cậu thể hiện tốt nhất.”
Chu Tường cũng cười, “Vậy là tốt rồi, thế tôi về trước nhé.”
“Ấy, từ từ…” Khương trợ lý kéo hắn sang một bên, xác định những người khác không nghe được, lúc này gã mới nói, “Chu Tường, Minh Tu muốn mời cậu ăn cơm. Cậu ấy đang chờ trong xe rồi, cậu đi luôn cho kịp.”
Chu Tường kinh ngạc hỏi, “Tại… sao?”
Khương trợ lý kỳ quái nhìn hắn, “Cái này phải hỏi chính cậu chứ, làm sao tôi biết được?”
Chu Tường cười khổ, “Tôi cũng không biết mà, hay là anh nhầm rồi?”
“Nhầm sao được, cậu đi mau đi, Minh Tu không thích đợi ai đâu, mà lúc dùng cơm nhớ cẩn thận một chút, cậu ấy đang không vui, đừng nói gì chọc cậu ấy giận.”
“Anh, anh không đi cùng à?” Tim Chu Tường rớt xuống.
Khương trợ lý đẩy hắn ra ngoài, “Tôi đi làm gì, cậu nhanh lên nào.”
Chu Tường thở dài thườn thượt, lo lắng đón thang máy xuống garage, hắn liếc mắt đã thấy chiếc Lexus rất khiêm tốn của Yến Minh Tu đỗ ở đó.
Trong cảm nhận của hắn, các quý công tử ở kinh thành ăn-mặc-dùng đồ đều phải chọn những thứ người thường không sắm nổi, để thể hiện đẳng cấp và thân phận cao quý của mình, đại khái như chiếc xe vương giả của Vương tổng. Yến Minh Tu tuy cũng dùng toàn đồ tốt, nhưng y không hề khoa trương, nếu không thì Chu Tường đã chẳng đến nỗi hơn nửa năm chung sống mà vẫn mù tịt về gia thế của y, hắn chỉ nghĩ nhà y chắc không tồi.
Sau khi làm ngôi sao, Yến Minh Tu hình như càng thêm kín đáo, y dùng chiếc xe này đúng là rất an toàn, sẽ không ai dám tin Yến Minh Tu đại phú đại quý lại nấp ở bên trong.
Chỉ có Chu Tường biết, bởi vì chiếc xe này, hắn đã từng ngồi lên rất nhiều lần.
Hắn bước tới, mở cửa ra, ngồi xuống ghế phó lái, “Yến tổng.”
Yến Minh Tu thản nhiên nhìn hắn, “Muốn ăn gì?”
“Tùy.”
Yến Minh Tu khởi động xe, chầm chậm rời khỏi garage.
Đây là lần đầu tiên hai người ở bên nhau sau khi Chu Tường sống lại, hơn nữa còn trong một không gian eo hẹp như vậy.
Trái tim đập loạn đến mức bồn chồn, hắn không ngừng tự hỏi, tại sao, tại sao Yến Minh Tu lại chú ý tới hắn, chẳng lẽ y đã nhận thấy điều gì?
Không thể nào, hắn không lộ sơ hở, sẽ không ai biết được, y cũng không thể biết.
Chỉ có duy nhất một khả năng…
Chu Tường nghĩ tới buổi nói chuyện với chị Trương hôm screen test, hắn vẫn còn nhớ rõ từng lời của chị Trương, “Bóng lưng cậu rất giống Uông Vũ Đông.”
Trái tim hắn như rớt xuống đáy vực.
END47.
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa