Chúa Tể Vũ Trụ
Chương 276: Bị vây
Cách xa hơn chục mét nhưng đám người vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ kia mang lại.
Loại này ngọn lửa vượt xa hẳn lửa bình thường. Tuy nhiên cảm nhận độ nóng, Vũ Minh thấy cũng không có gì. Thua xa Lâm Dũng nắm giữ hỏa kỹ năng.
Vốn dĩ Lâm Dũng cũng không phải pháp sư, cho nên trình độ điều khiểu hỏa của hắn thật vô cùng… tồi tệ. Cũng chỉ có thể đem hỏa phóng ra bên ngoài, không giống như Vũ Minh. Hắn có thể đem hắc ám tạo thành 1 lĩnh vực, gọi là lĩnh vực không có nghĩa hắn đứng ở thế bất bại, đơn giản tới nói hắn điều khiển hắc ám so với đại đa số người trên trái đất mạnh hơn, nhưng lại thua xa 1 tên pháp sư học đồ.
Đương nhiên nếu như Lâm Dũng sử dụng hỏa kỹ năng của hắn cùng con quái vật kia chiến đấu, có lẽ sẽ chiếm ưu thế, nhưng chưa biết được con quái vật kia sức chiến đấu của nó là gì nên không đánh giá được.
Tuy nhiên không biết rõ thực lực nó ra sao, nhưng chắc hẳn cũng không vượt quá Hợp Đạo cảnh, dù sao nếu vượt qua quá nhiều, Alena cũng sống không nổi để ra khỏi chỗ này cùng bọn họ nói.
Con kia quái vật nhìn chằm chằm lấy họ, miệng thả ra từng đợt hơi thở nóng hổi, con mắt giống như tạo ra vô tận sợ hãi, nhìn vào như chìm trong biển lửa như thế.
“Nhân loại, các ngươi muốn chết? Dám tiến tới đây? Lần trước mấy tên nhóc ta đã tha cho rồi, lần này còn dám tới?”. Con quái vật nói.
“Ngươi là thứ gì? Xấu đến dạng này cũng là 1 cực phẩm”. Lâm Dũng châm chọc nói.
“Khốn kiếp, dám cùng bản vương nói chuyện như thế?”. Con quái vật kia nghe xong tức giân giơ tay lên, bàn tay hắn xuất hiện 1 quả cầu lửa sau đó ném về phía Lâm Dũng.
Chỉ thấy Lâm Dũng nhẹ nhàng mở ra chân nguyên bảo hộ cản lại, 1 chút ba động cũng không có, chứng tỏ 1 đòn kia thực rất yếu. Dù dùng thân thể chịu cũng không có việc gì.
“Yếu như thế?”. Lâm Dũng kinh ngạc nói 1 câu.
“Hừ, nếu không phải bản vương bị phong ấn, ngươi cho rằng ngươi có thể tiếp bản vương 1 chiêu?”.
“Ha ha, vậy sao? Vậy thì đi chết đi”.
“Khoan đã!”. Vũ Minh lập tức cản lại Lâm Dũng, hắn có cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như con quái vật này đang cố tình khiêu khích họ như thế.
Nếu như nó thực lực mạnh hơn họ nhiều còn dễ nói, nhưng thực lực của nó ngay cả Alena cũng có thể chống lại, làm sao có thể là đối thủ của họ? Lại vì cái gì khiêu khích họ?.
Hơn nữa, nó tự xưng bản vương, đủ thấy nó cao ngạo thế nào, 1 kẻ như thế chắc chắn sẽ không ngu ngốc nói ra câu “bị phong ấn”, như vậy chỉ làm cho mình bị coi rẻ cùng khiến đối thủ không còn kiêng kị gì nữa.
Nó làm như thế là muốn Lâm Dũng tấn công? Vì cái gì? Một đòn vừa rồi hẳn là thăm dò, như vậy nó có thể phán đoán 1 chút thực lực của họ như thế nào. Là có bẫy rập, vẫn là có thứ gì khác?.
“Ngươi cản ta làm gì?”. Lâm Dũng kỳ quái nhìn Vũ Minh hỏi.
“Chờ 1 chút!”. Vũ Minh nhẹ lắc đầu.
Hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản chút nào, càng lúc càng kỳ quái.
“Ha ha, sợ hãi sao? Nếu không đánh thì bản vương đánh”. Con quái vật kia cười ha hả nói, sau đó nó ngửa đầu lên trời gầm 1 tiếng, chỉ thấy ngọn lửa xung quanh nó tràn ra ngoài. Trong nháy mắt bao phủ cả tòa nhà.
Mà những nơi bị ngọn lửa bao phủ nhô ra từng cái bàn tay cùng đầu lâu, chúng nó phát ra từng tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.
Đám người Vũ Minh có chút kinh dị giật mình 1 cái.
“Ha ha ha, các con, chơi chết đám nhân loại này cho ta, để cho chúng biết chúng ta ác ma tộc cường đại thế nào”. Con quái vật cười ha hả nói.
Vừa dứt lời, xung quanh từ trong ngọn lửa từng bộ xương được lửa bao kín bò ra ngoài. Chỉ có vài giây liền có mấy trăm con bò đi ra.
“Thật đáng chết! Vừa rồi ngươi không nên ngăn cản ta”. Lâm Dũng tức giận nói 1 câu.
Vũ Minh không có lên tiếng, hắn cảm thấy thật rất kỳ quái, nhưng kỳ quái chỗ nào lại không nhận ra được. Chỉ là lúc này hắn không có thời gian để suy nghĩ, đem đám này xử lý trước rồi nói sau.
Xung quanh đám gọi là ác ma bắt đầu lao tới tấn công đám người Vũ Minh.
Dù cho có câu, song quyền nan địch tứ thủ, nhưng đám “ác ma” này thật sự quá mức phế vật, thậm chí ngay cả tiếp xúc gần 5 mét cũng làm không được, cứ hễ có tên nào tới gần liền bị đánh bay ra ngoài.
“Hừ!”.
Nhìn đám ác ma càng lúc càng nhiều, Vũ Minh khẽ hừ lạnh 1 tiếng. Đã chơi quyền cước không ăn thua, hắn liền sẽ chuyển sang vũ khí nóng. Nhưng là hắn lại quên mất rằng, hắn cũng không phải là thực thể, mà không gian trang bị dù có cũng chỉ là để trưng cho đẹp, bên trong lấy đâu ra vũ khí cho hắn sử dụng?.
Dù cho đây có là chân thực ảo giác, bọn hắn thực lực vẫn như cũ, chiêu thức vẫn như cũ, thì người nơi này cũng sẽ không quan sát được bên trong không gian trang bị của hắn, làm sao mô phỏng ra được loại kia vũ khí cơ chứ.
Nếu tên đó làm được thì cũng không cần thiết đưa họ vào trong này.
Đáng chết! Ta vậy mà quên điều này.
Vũ Minh thầm hận 1 tiếng, nhân số thực sự quá nhiều, mặc dù không có nguy hiểm gì, nhưng thật rất vướng tay chân, đặc biệt là hiện tại tên cầm đầu đã biến mất không thấy bóng dáng, không biết đang trốn ở chỗ nào.
Ngọn lửa kia rất kì quái, nó đem trọn ngôi nhà đều bao phủ, nhưng chính là không có thứ gì cháy cả, nếu như là bình thường chỉ sợ ngôi nhà đã bị đốt thành tro rồi, có lẽ đây là cái gọi là phong ấn đi. Đem cả ngôi nhà đều thiết kế thành phong ấn, cho nên ngọn lửa mới không thể đốt cháy được.
Đám này ác ma kỳ thật thực sự rấy yếu, yếu tới mức Vũ Minh tuy tiện 1 quyền liền đánh nổ, nhưng chính là số lượng thực quá nhiều, họ 1 giây giết được vài chục con thì từ xung quanh chui ra thêm cả 100 con. Chính là giết mãi không hết.
Dù thể lực có nhiều tới đâu, với kiểu như này sớm muộn cũng bị mài sạch thể lực.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này Vũ Minh đã không biết giết bao nhiêu con, ngàn con, vẫn là vạn con? Hắn đếm không được, dù sao chết đi ác ma đều hóa thành tro bụi, tan biến vào không khí. Cho nên muốn đếm là không có khả năng.
“10881, 10882, 10883…”.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng lẩm nhẩm của Lâm Dũng làm Vũ Minh có chút chán nản. Từ đầu tới giờ Lâm Dũng liên tục tại đếm số lượng giết của mình, hắn thật sự đúng là phục rồi.
Mẹ nó lại có thể không ngừng đếm như thế, tai hắn đều mọc kén.
Cũng chẳng biết Lâm Dũng hắn kiếm đâu ra vũ khí, trên tay hắn hiện tại cầm 1 thanh búa lớn, giơ lên đập lấy từng con một.
Vũ Minh hắn hiện tại rất muốn phá ra vòng vây, chỉ là đám ma quỷ này thật nhiều lắm, dù giết thế nào cũng không hết.
Hắn cắn răng 1 cái, hắn cũng không tin tên kia có thể triệu hoán nhiều hơn nữa, không phải là muốn mài chết họ sao? Để xem rốt cuộc ai mài chết ai!
Cứ thế cả đám đều bị vây tại trong ngôi nhà suốt 3 ngày, mà điều này cũng làm hắn kỳ quái nhất, đáng lý ra, chỉ cần trời sáng đám này liền biến mất mới đúng, nhưng chúng nó lại hoàn toàn không biến mất như trong tưởng tượng.
Vũ Minh đôi mắt lóe lên như nghĩ tới cái gì.
Trong 3 ngày qua, đám người Vũ Minh bị phân tán ra, mấy người Duke bị dồn vào 1 góc, Vũ Minh cùng Lâm Dũng cũng bị dồn về 1 hướng.
Hắn trong đầu chỉ nghĩ tới 1 điều, đó chính là… kéo dài thời gian.
Giống như từ đầu đến giờ cũng không có xuất hiện thứ gì có thể gây nguy hiểm cho họ, hắn cũng không tin thủ hạ của tên kia lại không có người mạnh hơn, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn triệu hồi ra đám tốt thí này.
Đã muốn kéo dài thời gian, như vậy chắc chắn nó phải có mục đích gì đó, mà trước tiên hắn nghĩ tới đó chính là phá bỏ phong ấn!
Chỉ là biết được mục đích của hắn cũng không có tác dụng quái gì, vẫn bị vây tại đây.
Hơn nữa hắn còn cảm thấy, thời gian bị vây tại đây sẽ còn kéo dài nữa.
Ban đầu vốn dĩ không có con ác ma nào tới gần được, nhưng theo thời gian thì khoảng cách càng lúc càng thu hẹp, kiến nhiều cắn chết voi, đạo lý này ai cũng biết. Thực lực mạnh hơn nữa cũng rất khó đột phá ra khỏi chỗ này.
Ngươi cứ thử tưởng tượng, bốn phương tám hướng đều chật ních kẻ địch, ép ngươi chỉ còn không gian chưa tới 1 mét để hoạt động, ngươi giết vài chục người 1 bên thì phía khác lại ép tới. Cuối cùng rồi cùng sẽ bị nó đè lên quần công, tuy nhiên tính mạng là không lo, nhưng chắc chắn là thoát không được.
Từ thể lực tới chân nguyên lực cũng sẽ bị chúng nó mài hết.
Mà điều khó chịu nhất chính là giết xong chúng nó, thi thể lại toàn bộ hóa thành tro, với lại đám này chỉ giống như 1 cỗ máy bị người điều khiển như thế, 1 chút sát khí cũng không có, chỉ còn lại bản năng duy nhất chính là giết chết họ.
Vũ Minh hắn muốn dùng ra bí pháp quần công cũng không được, đơn giản tới nói, hắn quần công bí pháp Huyết Ảnh Phân Thân phải dựa vào máu tươi, mà với tình trang hiện tại nếu dùng ra, sử dụng hết máu tươi của 5 người họ cũng thoát không được.
Nếu như đây là chiến trường, đám địch nhân này có máu thịt, hắn có thể lợi dụng triệu hồi ra 5 cái, 10 cái phân thân huyết ảnh, nhưng chính là mẹ nó vừa chết liền hóa thành tro, 1 chút cặn bã cũng không còn, hắn lợi hại hơn cũng dùng ra không được cái gì hữu ích.
Sử dụng dị năng sao? Càng không đáng nhắc tới, đến cả ma pháp học đồ cũng sử dụng nguyên tố cũng lợi hại hơn hắn, hắn có cái rắm gì đem ra sử dụng? Hơn nữa nếu như dùng hắc ám chiêu thức, chỉ sợ rất nhanh hắn tinh thần liền lâm vào mệt mỏi. Dù sao võ giả cùng pháp sư là 2 trường phái khác biệt, võ gia tu là chân nguyên lực cùng thần thể, còn pháp sư tu là ma lực cùng hồn lực.
Võ giả đi cùng pháp sư so ma lực? Ngươi là ngại mình xấu mặt chưa đủ sao?.
Cho nên nói, hiện tại, đám người họ là bị vây tại chỗ này!
Loại này ngọn lửa vượt xa hẳn lửa bình thường. Tuy nhiên cảm nhận độ nóng, Vũ Minh thấy cũng không có gì. Thua xa Lâm Dũng nắm giữ hỏa kỹ năng.
Vốn dĩ Lâm Dũng cũng không phải pháp sư, cho nên trình độ điều khiểu hỏa của hắn thật vô cùng… tồi tệ. Cũng chỉ có thể đem hỏa phóng ra bên ngoài, không giống như Vũ Minh. Hắn có thể đem hắc ám tạo thành 1 lĩnh vực, gọi là lĩnh vực không có nghĩa hắn đứng ở thế bất bại, đơn giản tới nói hắn điều khiển hắc ám so với đại đa số người trên trái đất mạnh hơn, nhưng lại thua xa 1 tên pháp sư học đồ.
Đương nhiên nếu như Lâm Dũng sử dụng hỏa kỹ năng của hắn cùng con quái vật kia chiến đấu, có lẽ sẽ chiếm ưu thế, nhưng chưa biết được con quái vật kia sức chiến đấu của nó là gì nên không đánh giá được.
Tuy nhiên không biết rõ thực lực nó ra sao, nhưng chắc hẳn cũng không vượt quá Hợp Đạo cảnh, dù sao nếu vượt qua quá nhiều, Alena cũng sống không nổi để ra khỏi chỗ này cùng bọn họ nói.
Con kia quái vật nhìn chằm chằm lấy họ, miệng thả ra từng đợt hơi thở nóng hổi, con mắt giống như tạo ra vô tận sợ hãi, nhìn vào như chìm trong biển lửa như thế.
“Nhân loại, các ngươi muốn chết? Dám tiến tới đây? Lần trước mấy tên nhóc ta đã tha cho rồi, lần này còn dám tới?”. Con quái vật nói.
“Ngươi là thứ gì? Xấu đến dạng này cũng là 1 cực phẩm”. Lâm Dũng châm chọc nói.
“Khốn kiếp, dám cùng bản vương nói chuyện như thế?”. Con quái vật kia nghe xong tức giân giơ tay lên, bàn tay hắn xuất hiện 1 quả cầu lửa sau đó ném về phía Lâm Dũng.
Chỉ thấy Lâm Dũng nhẹ nhàng mở ra chân nguyên bảo hộ cản lại, 1 chút ba động cũng không có, chứng tỏ 1 đòn kia thực rất yếu. Dù dùng thân thể chịu cũng không có việc gì.
“Yếu như thế?”. Lâm Dũng kinh ngạc nói 1 câu.
“Hừ, nếu không phải bản vương bị phong ấn, ngươi cho rằng ngươi có thể tiếp bản vương 1 chiêu?”.
“Ha ha, vậy sao? Vậy thì đi chết đi”.
“Khoan đã!”. Vũ Minh lập tức cản lại Lâm Dũng, hắn có cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như con quái vật này đang cố tình khiêu khích họ như thế.
Nếu như nó thực lực mạnh hơn họ nhiều còn dễ nói, nhưng thực lực của nó ngay cả Alena cũng có thể chống lại, làm sao có thể là đối thủ của họ? Lại vì cái gì khiêu khích họ?.
Hơn nữa, nó tự xưng bản vương, đủ thấy nó cao ngạo thế nào, 1 kẻ như thế chắc chắn sẽ không ngu ngốc nói ra câu “bị phong ấn”, như vậy chỉ làm cho mình bị coi rẻ cùng khiến đối thủ không còn kiêng kị gì nữa.
Nó làm như thế là muốn Lâm Dũng tấn công? Vì cái gì? Một đòn vừa rồi hẳn là thăm dò, như vậy nó có thể phán đoán 1 chút thực lực của họ như thế nào. Là có bẫy rập, vẫn là có thứ gì khác?.
“Ngươi cản ta làm gì?”. Lâm Dũng kỳ quái nhìn Vũ Minh hỏi.
“Chờ 1 chút!”. Vũ Minh nhẹ lắc đầu.
Hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản chút nào, càng lúc càng kỳ quái.
“Ha ha, sợ hãi sao? Nếu không đánh thì bản vương đánh”. Con quái vật kia cười ha hả nói, sau đó nó ngửa đầu lên trời gầm 1 tiếng, chỉ thấy ngọn lửa xung quanh nó tràn ra ngoài. Trong nháy mắt bao phủ cả tòa nhà.
Mà những nơi bị ngọn lửa bao phủ nhô ra từng cái bàn tay cùng đầu lâu, chúng nó phát ra từng tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.
Đám người Vũ Minh có chút kinh dị giật mình 1 cái.
“Ha ha ha, các con, chơi chết đám nhân loại này cho ta, để cho chúng biết chúng ta ác ma tộc cường đại thế nào”. Con quái vật cười ha hả nói.
Vừa dứt lời, xung quanh từ trong ngọn lửa từng bộ xương được lửa bao kín bò ra ngoài. Chỉ có vài giây liền có mấy trăm con bò đi ra.
“Thật đáng chết! Vừa rồi ngươi không nên ngăn cản ta”. Lâm Dũng tức giận nói 1 câu.
Vũ Minh không có lên tiếng, hắn cảm thấy thật rất kỳ quái, nhưng kỳ quái chỗ nào lại không nhận ra được. Chỉ là lúc này hắn không có thời gian để suy nghĩ, đem đám này xử lý trước rồi nói sau.
Xung quanh đám gọi là ác ma bắt đầu lao tới tấn công đám người Vũ Minh.
Dù cho có câu, song quyền nan địch tứ thủ, nhưng đám “ác ma” này thật sự quá mức phế vật, thậm chí ngay cả tiếp xúc gần 5 mét cũng làm không được, cứ hễ có tên nào tới gần liền bị đánh bay ra ngoài.
“Hừ!”.
Nhìn đám ác ma càng lúc càng nhiều, Vũ Minh khẽ hừ lạnh 1 tiếng. Đã chơi quyền cước không ăn thua, hắn liền sẽ chuyển sang vũ khí nóng. Nhưng là hắn lại quên mất rằng, hắn cũng không phải là thực thể, mà không gian trang bị dù có cũng chỉ là để trưng cho đẹp, bên trong lấy đâu ra vũ khí cho hắn sử dụng?.
Dù cho đây có là chân thực ảo giác, bọn hắn thực lực vẫn như cũ, chiêu thức vẫn như cũ, thì người nơi này cũng sẽ không quan sát được bên trong không gian trang bị của hắn, làm sao mô phỏng ra được loại kia vũ khí cơ chứ.
Nếu tên đó làm được thì cũng không cần thiết đưa họ vào trong này.
Đáng chết! Ta vậy mà quên điều này.
Vũ Minh thầm hận 1 tiếng, nhân số thực sự quá nhiều, mặc dù không có nguy hiểm gì, nhưng thật rất vướng tay chân, đặc biệt là hiện tại tên cầm đầu đã biến mất không thấy bóng dáng, không biết đang trốn ở chỗ nào.
Ngọn lửa kia rất kì quái, nó đem trọn ngôi nhà đều bao phủ, nhưng chính là không có thứ gì cháy cả, nếu như là bình thường chỉ sợ ngôi nhà đã bị đốt thành tro rồi, có lẽ đây là cái gọi là phong ấn đi. Đem cả ngôi nhà đều thiết kế thành phong ấn, cho nên ngọn lửa mới không thể đốt cháy được.
Đám này ác ma kỳ thật thực sự rấy yếu, yếu tới mức Vũ Minh tuy tiện 1 quyền liền đánh nổ, nhưng chính là số lượng thực quá nhiều, họ 1 giây giết được vài chục con thì từ xung quanh chui ra thêm cả 100 con. Chính là giết mãi không hết.
Dù thể lực có nhiều tới đâu, với kiểu như này sớm muộn cũng bị mài sạch thể lực.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này Vũ Minh đã không biết giết bao nhiêu con, ngàn con, vẫn là vạn con? Hắn đếm không được, dù sao chết đi ác ma đều hóa thành tro bụi, tan biến vào không khí. Cho nên muốn đếm là không có khả năng.
“10881, 10882, 10883…”.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng lẩm nhẩm của Lâm Dũng làm Vũ Minh có chút chán nản. Từ đầu tới giờ Lâm Dũng liên tục tại đếm số lượng giết của mình, hắn thật sự đúng là phục rồi.
Mẹ nó lại có thể không ngừng đếm như thế, tai hắn đều mọc kén.
Cũng chẳng biết Lâm Dũng hắn kiếm đâu ra vũ khí, trên tay hắn hiện tại cầm 1 thanh búa lớn, giơ lên đập lấy từng con một.
Vũ Minh hắn hiện tại rất muốn phá ra vòng vây, chỉ là đám ma quỷ này thật nhiều lắm, dù giết thế nào cũng không hết.
Hắn cắn răng 1 cái, hắn cũng không tin tên kia có thể triệu hoán nhiều hơn nữa, không phải là muốn mài chết họ sao? Để xem rốt cuộc ai mài chết ai!
Cứ thế cả đám đều bị vây tại trong ngôi nhà suốt 3 ngày, mà điều này cũng làm hắn kỳ quái nhất, đáng lý ra, chỉ cần trời sáng đám này liền biến mất mới đúng, nhưng chúng nó lại hoàn toàn không biến mất như trong tưởng tượng.
Vũ Minh đôi mắt lóe lên như nghĩ tới cái gì.
Trong 3 ngày qua, đám người Vũ Minh bị phân tán ra, mấy người Duke bị dồn vào 1 góc, Vũ Minh cùng Lâm Dũng cũng bị dồn về 1 hướng.
Hắn trong đầu chỉ nghĩ tới 1 điều, đó chính là… kéo dài thời gian.
Giống như từ đầu đến giờ cũng không có xuất hiện thứ gì có thể gây nguy hiểm cho họ, hắn cũng không tin thủ hạ của tên kia lại không có người mạnh hơn, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn triệu hồi ra đám tốt thí này.
Đã muốn kéo dài thời gian, như vậy chắc chắn nó phải có mục đích gì đó, mà trước tiên hắn nghĩ tới đó chính là phá bỏ phong ấn!
Chỉ là biết được mục đích của hắn cũng không có tác dụng quái gì, vẫn bị vây tại đây.
Hơn nữa hắn còn cảm thấy, thời gian bị vây tại đây sẽ còn kéo dài nữa.
Ban đầu vốn dĩ không có con ác ma nào tới gần được, nhưng theo thời gian thì khoảng cách càng lúc càng thu hẹp, kiến nhiều cắn chết voi, đạo lý này ai cũng biết. Thực lực mạnh hơn nữa cũng rất khó đột phá ra khỏi chỗ này.
Ngươi cứ thử tưởng tượng, bốn phương tám hướng đều chật ních kẻ địch, ép ngươi chỉ còn không gian chưa tới 1 mét để hoạt động, ngươi giết vài chục người 1 bên thì phía khác lại ép tới. Cuối cùng rồi cùng sẽ bị nó đè lên quần công, tuy nhiên tính mạng là không lo, nhưng chắc chắn là thoát không được.
Từ thể lực tới chân nguyên lực cũng sẽ bị chúng nó mài hết.
Mà điều khó chịu nhất chính là giết xong chúng nó, thi thể lại toàn bộ hóa thành tro, với lại đám này chỉ giống như 1 cỗ máy bị người điều khiển như thế, 1 chút sát khí cũng không có, chỉ còn lại bản năng duy nhất chính là giết chết họ.
Vũ Minh hắn muốn dùng ra bí pháp quần công cũng không được, đơn giản tới nói, hắn quần công bí pháp Huyết Ảnh Phân Thân phải dựa vào máu tươi, mà với tình trang hiện tại nếu dùng ra, sử dụng hết máu tươi của 5 người họ cũng thoát không được.
Nếu như đây là chiến trường, đám địch nhân này có máu thịt, hắn có thể lợi dụng triệu hồi ra 5 cái, 10 cái phân thân huyết ảnh, nhưng chính là mẹ nó vừa chết liền hóa thành tro, 1 chút cặn bã cũng không còn, hắn lợi hại hơn cũng dùng ra không được cái gì hữu ích.
Sử dụng dị năng sao? Càng không đáng nhắc tới, đến cả ma pháp học đồ cũng sử dụng nguyên tố cũng lợi hại hơn hắn, hắn có cái rắm gì đem ra sử dụng? Hơn nữa nếu như dùng hắc ám chiêu thức, chỉ sợ rất nhanh hắn tinh thần liền lâm vào mệt mỏi. Dù sao võ giả cùng pháp sư là 2 trường phái khác biệt, võ gia tu là chân nguyên lực cùng thần thể, còn pháp sư tu là ma lực cùng hồn lực.
Võ giả đi cùng pháp sư so ma lực? Ngươi là ngại mình xấu mặt chưa đủ sao?.
Cho nên nói, hiện tại, đám người họ là bị vây tại chỗ này!
Tác giả :
Gia Cát Tư Uyển