Chúa Tể Vũ Trụ
Chương 187: Luyến tiếc, trở lại cùng tăng lên Eun Jung thực lực
“Eun Jung tỷ…”.
“Mọi người về đi, ta chỉ muốn an tĩnh 1 chút thôi”. Eun Jung nói.
“...Vậy được, Eun Jung, chúng ta đi trước, ngươi nhớ tranh thủ về sớm”. Boram thở dài nói.
Mấy người họ sớm nhận ra Eun Jung đây là vướng phải chuyện tình cảm, cho nên mới có tình trạng thế này. Mấy tháng nay họ đã phát hiện ra, nhưng là Eun Jung vẫn kiên cường lấy biểu diễn, cho nên họ cũng không tiện nói ra, sợ Eun Jung đau lòng.
Hôm nay nàng rốt cuộc chịu không nổi, mà hiện tại, mấy người họ cũng không thể làm cái gì. Cho nên chỉ còn cách để Eun Jung 1 mình suy nghĩ 1 chút. Hy vọng nàng sớm ngày tỉnh ngộ.
Đám người vừa đi, Eun Jung lập tức gục mặt xuống bàn khóc thút thít.
“Ngươi chẳng phải nói sẽ không bỏ mặc ta sao? Chẳng phải nói sẽ để ta cùng ngươi sao?”.
“Tại sao ngươi lại biến mất lâu như thế? Ngay cả 1 lời nhắn cũng không lưu lại?”.
“Ngươi có phải hay không không muốn ta nữa?”.
“Oppa ngươi đang ở đâu?”.
Eun Jung khóc như 1 đứa trẻ. Vũ Minh lẳng lặng ngồi cách đó không xa nhìn nàng. Trong lòng có chút đau xót. Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Ta chẳng phải bảo muốn ở 1 mình sao? Các ngươi…”. Eun Jung tức giận ngẩng đầu dậy quát, nhưng khi thấy gương mặt Vũ Minh liền không nói lên lời.
Sau 1 lúc.
“Oppa”.
Eun Jung nhào vào lòng Vũ Minh khóc lớn. Miệng không ngừng trách mắng Vũ Minh.
Vũ Minh nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của nàng nói.
“Là oppa sai, oppa không đúng, đừng khóc”.
“Oppa ngươi rốt cuộc đi đâu, điện thoại cũng không gọi được, cũng không có tin tức gì của ngươi”.
“Ngươi có phải hay không không cần ta”.
Eun Jung khóc lớn, bàn tay đánh vào ngực Vũ Minh nói.
“Tốt, tốt. Ta không phải trở lại rồi nha, ta sẽ không rời đi ngươi. Đừng khóc”. Vũ Minh an ủi nói.
An ủi 1 hồi lâu, Eun Jung mới ngừng khóc. Bờ vai hắn đã bị ướt đẫm bởi nước mắt của nàng.
“Được rồi, ngoan. Đi, oppa đưa ngươi về. Đã trễ thế này rồi”. Vũ Minh nhẹ vuốt lấy trên má giọt nước mắt nói.
“Không muốn”. Eun Jung lập tức nói.
“Đừng như vậy, bây giờ đã rất trễ, ngươi phải biết Ji Yeon mấy người các nàng rất lo lắng cho ngươi. Ngươi bây giờ lại không chịu về, các nàng làm sao yên tâm được”. Vũ Minh nhẹ nói.
“Ta… ta sợ oppa ngươi sẽ lại đi mất”. Eun Jung ủy khuất nói.
Vũ Minh ngẩn người, sau đó nở nụ cười. Cô gái này… thật đúng là.
“Ta làm sao sẽ bỏ Eun Jung lại mà đi được. Yên tâm. Ngày mai ta cùng Chiêu Hy sẽ đi gặp người, có 1 số chuyện cần ngươi biết. Không sao, yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi lại”. Vũ Minh bóp bóp lấy 2 má của nàng nói.
“Ừm”. Eun Jung cười ngả vào lòng hắn.
Ngồi thêm 5 phút, Vũ Minh liền đưa Eun Jung về.
Thực ra hôm đó đám người Ji Yeon cũng ở đó không xa, không có đi về vì lo lắng cho nàng, cho nên toàn bộ mọi chuyện họ đều bị họ thấy hết.
Vũ Minh cũng biết điều đó nên không có ngay lúc đó liền nói ra mọi chuyện mà lựa chọn ngày hôm sau.
Đám người Ji Yeon các nàng tâm tình có chút phức tạp. Vũ Minh hắn các nàng nhận ra, mấy ngày nay trên mạng đều có đưa tin về hắn cùng cái cô gái kia. Họ không nhận ra cũng không được.
Chỉ là họ cảm thấy, Eun Jung lựa chọn cùng hắn, có phải hay không quá không sáng suốt? Dù sao Vũ Minh hắn cũng là người có người yêu. Mà Eun Jung nàng lại là người thứ ba.
Đêm đó nhóm người T-ara nói chuyện rất lâu, cho đến tận khuya gần 2 giờ sáng mới ngừng.
Eun Jung cũng nói ra chuyện giữa nàng và Vũ Minh là do Chiêu Hy tác hợp. Làm cả đám bất ngờ không thôi.
Nhưng mà Vũ Minh gia thế có lẽ cũng sẽ không để cho Eun Jung chịu thiệt thòi, dù sao đây cũng là lựa chọn của nàng, họ cũng không thể nói cái gì.
Sáng hôm sau khi thấy Vũ Minh xuất hiện, đám người Ji Yeon nhìn hắn rất phức tạp. Thật rất muốn đi lên chửi hắn, nhưng lại không có lý do chính đáng, muốn hắn từ bỏ Chiêu Hy, họ lại không làm được.
Dù sao Eun Jung nàng cũng là người đến sau.
Cho họ 1 ánh mắt trấn an, Vũ Minh liền đưa Eun Jung đi.
Trở lại nhà mình, Vũ Minh liền đưa cho Eun Jung Ký Ức Thạch mà hắn đã đưa hết những kiến thức về thế giới của hắn, để nàng hiểu rõ thế giới mà Vũ Minh sinh sống.
Mất tới 2 ngày, Eun Jung mới tiêu hóa được sự thật này, hơn nữa não vực của nàng cũng không có đủ mạnh để hấp thu hết, cái này còn phải chờ lấy Vũ Minh giúp nàng tăng lên tới Thông Mạch cảnh nàng mới có thể tiêu hóa hết được.
Nhưng dù thế, nàng cũng hiểu đại khái lấy tình huống thế giới của Vũ Minh, cũng biết lấy bản thần nàng cũng chỉ là người từng tồn tại trong quá khứ.
“Oppa, nói như vậy, ta phải rời đi gia đình cùng bạn bè sao?”. Eun Jung buồn bã nói.
“Không phải là mãi mãi, yên tâm đi, nơi này sẽ bị đóng lại, chờ cho chúng ta có được biện pháp mở ra vĩnh viễn, ngươi liền có thể gặp lại họ. Trong thời gian đó, thời gian ở đây liền sẽ ngừng lại, họ vẫn sẽ tồn tại. Yên tâm đi”. Vũ Minh an ủi.
“Eun Jung, không sao đâu, chúng ta có rất nhiều thời gian để tìm biện pháp, trong thời gian đó, ngươi hãy cố gắng trở thành siêu sao âm nhạc toàn thế giới, phải biết thế giới chúng ta văn hóa chỉ đạt tới năm 2000 độ cao, ngươi hoàn toàn có thể thành người nổi tiếng nhất thế giới. Sau đó xông vào vũ trụ, phát triển âm nhạc của ngươi”. Chiêu Hy bên cạnh cũng cười nói.
“Vâng, tỷ tỷ”. Eun Jung gật đầu nói.
Chiêu Hy nhìn 2 người hiểu ý, liền để lại họ ở lại với nhau, còn nàng thì lại đi du lịch.
Thực ra Vũ Minh cũng muốn Chiêu Hy ở lại, nhưng là nàng vô cùng bảo thủ. Nói là chừng nào kết hôn thì mới chịu cho hắn làm Vũ Minh xấu hổ không thôi.
“Oppa, ngươi nhìn gì nha”. Eun Jung bị Vũ Minh nhìn chằm chằm có chút xấu hổ nói.
“Eun Jung, ngươi thật xinh đẹp”.
Vũ Minh tiến tới, nâng cằm nàng lên, sau đó liền hôn xuống. Bàn tay hắn cũng vuốt ve lấy toàn thân nàng, xuyên qua lớp quần áo tiền vào bên trong.
Da thịt của nàng vô cùng mềm mại, có 1 loại cảm giác muốn tan vào lòng bàn tay hắn như thế.
Đặt tay lên 2 ngọn đồi tiếp cận C cúp của nàng bắt đầu xoa nắn.
Eun Jung cả người đều nóng lên, toàn thân không có lấy 1 chút khí lực. Vũ Minh đặt nàng xuống dưới ghế sofa, đầu gục xuống bắt đầu chấm mút lấy 2 đóa nhũ hoa hồng kia.
Sau đó dần dần trượt xuống.
“Oppa… đừng ở chỗ này…”. Eun Jung thở gấp nói.
Vũ Minh hiểu ý, ôm nàng đi vào trong phòng…
(phía dưới tự hành não bổ)
Sáng hôm sau, Eun Jung tỉnh dậy, bên người Vũ Minh đã không thấy, nàng giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh gọi lên.
“Oppa”.
“Nha, Eun Jung ngươi dậy rồi? Chờ oppa 1 chút”. Vũ Minh giọng nói từ dưới bếp vang lên.
Eun Jung khẽ thờ phào 1 cái. Còn tưởng hắn lại chơi trò biến mất đây.
Vũ Minh từ dưới bếp đi lên, nhìn thấy Eun Jung ngồi trên giường, hắn có chút kích động muốn đi lên làm thêm vài hiệp, nhưng là nghĩ tới hôm qua quần nhau hơn 3 giờ, sợ nàng chịu không được hắn liền từ bỏ.
Đi tới bên cạnh nàng, phi thương nhẹ nhàng giúp nàng mặc lên quần nhỏ. Sau đó khoác lên cho nàng chiếc áo ngủ rộng thùng thình rồi dùng kiểu bế công chúa ôm lấy nàng lên đưa nàng vào nhà ăn.
Nhìn lấy 1 bàn thức ăn, Eun Jung chỉ cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng.
Nàng lập tức chạy tới cho Vũ Minh 1 nụ hôn nóng bỏng.
…
Thời gian 1 tháng qua, Eun Jung trở lên vui vẻ lạ thường khiến đám người Ji Yeon cũng yên lòng không ít.
Vũ Minh trong thời gian này, cũng thỉnh thoảng đi cùng Lee Eun Ah nói chuyện phiếm, còn lại thời gian toàn bộ đều cùng Eun Jung ở chung với nhau. Tất nhiên cũng không thiếu số lần cùng nàng “vận động”.
Mặc dù vẫn rất xinh đẹp, nhưng hiện tại Eun Jung lại mang theo 1 chút quyến rũ khí chất. Hẳn là trở thành phụ nữ nên xuất hiện đi.
Hôm nay là ngày cuối cùng mà hắn ở lại nơi này.
Mang theo Eun Jung đi cùng, đến nơi mà hắn và Chiêu Hy đã hẹn trước. Quay đầu nhìn lại, mang theo 1 chút luyến tiếc, Vũ Minh, Eun Jung cùng Chiêu Hy liền rời khỏi nơi yên bình này.
Ngay lập tức, từ trên cao đi xuống 1 cái vòng tròn bao trọn lấy 3 người.
Ở bên trong, Vũ Minh nhìn lấy Eun Jung có chút cảm giác khó chịu, hắn nhìn 1 chút Chiêu Hy. Chiêu Hy hiểu ý lập tức sử dụng lấy vận mệnh lực ít ỏi của mình bảo vệ lấy Eun Jung.
Mà Vũ Minh, hắn thôi thúc toàn bộ sinh mệnh lực trong vũ trụ nhỏ hòa làm 1 với vận mệnh lực của Chiêu Hy bao quanh lấy Eun Jung.
Thoáng cái Eun Jung liền cảm giác dễ chịu hơn nhiều, bên ngoài đi vào từng đợt từng đợt tia sáng chui vào thân thể Eun Jung.
“Đây là thời gian tẩy lễ đi?”. Vũ Minh thầm nghĩ.
Không biết trải qua bao lâu, vận mệnh lực của Chiêu Hy chỉ còn lại ít ỏi vài sợi, mà Vũ Minh sinh mệnh lực cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.
Trước mặt họ ánh sáng lóe lên, ngay sau đó liền xuất hiện tại trong căn phòng trước khi đi vào.
Nhìn xung quanh có chút quen thuộc, Vũ Minh cùng Chiêu Hy mới nhẹ thở ra.
Xem như kết thúc.
Eun Jung lạ lẫm, mang theo 1 chút xíu kích động nhìn xung quanh.
“Eun Jung, ngồi xuống nghỉ ngơi 1 chút, 1 hồi ta để ngươi tu luyện, hiện giờ ngươi đã rất mệt mỏi rồi”. Vũ Minh nhẹ giọng nói.
“Ừm”. kiềm chế sự kích động trong lòng, Eun Jung liền ngồi xuống ngả đầu vào vai hắn thiếp đi. Ngay cả Chiêu Hy cũng thế.
Vũ Minh liếc nhìn xung quanh, 2 cái cabin kia đã bị hủy rơi mất. Xem ra 2 cái cabin này là nơi giao thoa giữa 2 thế giới. Bây giờ xem ra đã bị hoàn toàn đóng lại.
Nhìn lấy Eun Jung cùng Chiêu Hy mệt mỏi nằm ngủ trên vai mình, Vũ Minh chỉ cảm thấy 1 loại vô cùng bình yên. Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn lấy 2 người các nàng.
“Tỉnh”.
Đang lúc Vũ Minh cũng có chút mệt mỏi muốn ngủ đi, thì Vũ Duệ lên tiếng kém chút làm Vũ Minh tức điên.
“Ngươi lại muốn gì?”.
“Ngươi dùng hơn 1 nửa sinh mệnh lực, hại thế giới thụ co rút lại chỉ còn có 1 nửa, không cho ta 1 chút thuyết pháp sao?”. Vũ Duệ lên tiếng.
“Lăn”. Vũ Minh tức giận nói.
Nực cười.
Thế giới vốn là của ta, ngươi liên quan cái rổ.
Té sang 1 bên.
“Tốt, vậy để lần sau ta sẽ tuyên dương sự việc ngươi cùng Eun Jung chiến đấu trên giường với người khác đi”. Vũ Duệ chẳng sao cả nói.
“Ngươi mẹ nó là nhìn lén cuồng sao?”. Vũ Minh kém chút tức chết.
Vũ Duệ bị nói có chút xấu hổ, hắn thề chỉ nhìn đến khi Vũ Minh cùng Eun Jung hôn nhau hắn liền lặn mất, chuyện sau đó hắn hoàn toàn không có nhìn lén, hoàn toàn là hắn não bổ mà ra.
Bây giờ bị Vũ Minh nói như thế làm hắn có chút không có ý tứ, nhưng là đã đóng vai ác thì đóng đến cùng đi.
“Ta muốn…”.
“Muốn ngươi muội, lăn”. Vũ Minh không chút do dự quát.
Vũ Duệ…
“Được rồi, ta thừa nhận, ta không có nhìn lén, thật”. Vũ Duệ đầu hàng nói.
“Vậy ngươi không có tư cách cùng ta bàn điều kiện, lăn”. Vũ Minh lập tức đáp trả.
Vũ Duệ…
Bất đắc dĩ, Vũ Duệ liền trở lại vũ trụ nhỏ, nhìn lấy chỉ còn lại 1 nửa thế giới thụ. Hắn khóc không ra nước mắt.
Đòi bồi thường không được, ngay cả AV thực thể bản cũng xem không được.
Hắn thật khổ a.
…
Cũng không biết ngủ bao lâu, Eun Jung cùng Chiêu Hy vươn mình thức dậy, nhìn thấy Vũ Minh đang ngồi nhìn lấy 2 người cười tít mắt làm họ giật mình vô thức đưa chân đạp tới.
Thoáng cái hắn liền bị đạp té ngửa.
Hắn trêu ai ghẹo ai rồi?.
“A… Vũ Minh ca, ngươi không sao chứ?”. Chiêu Hy nhận ra Vũ Minh, giật mình đi tới kéo hắn dậy.
“Oppa, thế nào rồi”. Eun Jung cũng quan tâm chạy tới.
“Bị 2 người các ngươi đạp, các ngươi nói xem ta có sao không?”. Vũ Minh ai oán nói.
“Ai bảo ngươi dọa ta”. 2 người đồng loạt nói.
“Được được, là ta sai”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói, thấy thế 2 người liền cười khẽ, sau đó đều hôn lên mặt hắn 1 cái làm hắn nhất thời sửng sốt, sau đó liền cười hắc hắc nói.
“Tới 1 cái, bây giờ là nơi này”. Vũ Minh chỉ chỉ miệng mình nói.
Vèo.
Hai người đồng loạt đưa chân lên cho hắn thêm 1 đạp.
Vũ Minh …
Kiểm tra 1 chút thời gian, Vũ Minh liền nhìn lấy mấy tên còn lại đang nằm trong cabin. Còn tới hơn 1 tháng nữa thì họ mới tỉnh lại, Vũ Minh liền quyết định để cho Eun Jung tăng lên thực lực.
Còn lại 4 viên Tương Thích Đan, Vũ Minh lập tức để cho Eun Jung phục dụng, sau đó hắn ở 1 bên giúp nàng Khai Thể.
Thực ra Tương Thích Đan cũng không có cái gì tác dụng cho tu luyện công pháp, cho nến hắn chỉ để cho Eun Jung tu luyện 1 bản bình thường nhất công pháp, sau đó điều động chân nguyên lực từ không khí vào trong cơ thể nàng, giúp nàng hấp thụ cùng tiêu hóa chúng.
Thoáng cái thời gian liền trôi qua 30 ngày, Eun Jung hiện tại vừa mới bước vào Thông Mạch cảnh tầng thứ nhất.
Cảm giác trong cơ thể tràn đầy lực lượng, Eun Jung hưng phấn không thôi, khắp nơi đầu thử 1 chút lực lượng của mình.
Vũ Minh cùng Chiêu Hy ở bên cười trộm, Eun Jung nàng chỉ có thể vận dụng được 1 phần 10 thực lực, đây là còn chưa thích ứng lấy sức mạnh của bản thân. Rất bình thường, cần chút thời gian thích ứng là được.
May mắn rằng Vũ Minh còn lại đầy đủ thức ăn bổ sung dinh dưỡng, nếu không thật đúng là khó vượt qua 1 tháng này.
Chỉ riêng việc giúp Eun Jung tăng lên thực lực đủ làm hắn mệt chết rồi.
“Mọi người về đi, ta chỉ muốn an tĩnh 1 chút thôi”. Eun Jung nói.
“...Vậy được, Eun Jung, chúng ta đi trước, ngươi nhớ tranh thủ về sớm”. Boram thở dài nói.
Mấy người họ sớm nhận ra Eun Jung đây là vướng phải chuyện tình cảm, cho nên mới có tình trạng thế này. Mấy tháng nay họ đã phát hiện ra, nhưng là Eun Jung vẫn kiên cường lấy biểu diễn, cho nên họ cũng không tiện nói ra, sợ Eun Jung đau lòng.
Hôm nay nàng rốt cuộc chịu không nổi, mà hiện tại, mấy người họ cũng không thể làm cái gì. Cho nên chỉ còn cách để Eun Jung 1 mình suy nghĩ 1 chút. Hy vọng nàng sớm ngày tỉnh ngộ.
Đám người vừa đi, Eun Jung lập tức gục mặt xuống bàn khóc thút thít.
“Ngươi chẳng phải nói sẽ không bỏ mặc ta sao? Chẳng phải nói sẽ để ta cùng ngươi sao?”.
“Tại sao ngươi lại biến mất lâu như thế? Ngay cả 1 lời nhắn cũng không lưu lại?”.
“Ngươi có phải hay không không muốn ta nữa?”.
“Oppa ngươi đang ở đâu?”.
Eun Jung khóc như 1 đứa trẻ. Vũ Minh lẳng lặng ngồi cách đó không xa nhìn nàng. Trong lòng có chút đau xót. Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Ta chẳng phải bảo muốn ở 1 mình sao? Các ngươi…”. Eun Jung tức giận ngẩng đầu dậy quát, nhưng khi thấy gương mặt Vũ Minh liền không nói lên lời.
Sau 1 lúc.
“Oppa”.
Eun Jung nhào vào lòng Vũ Minh khóc lớn. Miệng không ngừng trách mắng Vũ Minh.
Vũ Minh nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của nàng nói.
“Là oppa sai, oppa không đúng, đừng khóc”.
“Oppa ngươi rốt cuộc đi đâu, điện thoại cũng không gọi được, cũng không có tin tức gì của ngươi”.
“Ngươi có phải hay không không cần ta”.
Eun Jung khóc lớn, bàn tay đánh vào ngực Vũ Minh nói.
“Tốt, tốt. Ta không phải trở lại rồi nha, ta sẽ không rời đi ngươi. Đừng khóc”. Vũ Minh an ủi nói.
An ủi 1 hồi lâu, Eun Jung mới ngừng khóc. Bờ vai hắn đã bị ướt đẫm bởi nước mắt của nàng.
“Được rồi, ngoan. Đi, oppa đưa ngươi về. Đã trễ thế này rồi”. Vũ Minh nhẹ vuốt lấy trên má giọt nước mắt nói.
“Không muốn”. Eun Jung lập tức nói.
“Đừng như vậy, bây giờ đã rất trễ, ngươi phải biết Ji Yeon mấy người các nàng rất lo lắng cho ngươi. Ngươi bây giờ lại không chịu về, các nàng làm sao yên tâm được”. Vũ Minh nhẹ nói.
“Ta… ta sợ oppa ngươi sẽ lại đi mất”. Eun Jung ủy khuất nói.
Vũ Minh ngẩn người, sau đó nở nụ cười. Cô gái này… thật đúng là.
“Ta làm sao sẽ bỏ Eun Jung lại mà đi được. Yên tâm. Ngày mai ta cùng Chiêu Hy sẽ đi gặp người, có 1 số chuyện cần ngươi biết. Không sao, yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi lại”. Vũ Minh bóp bóp lấy 2 má của nàng nói.
“Ừm”. Eun Jung cười ngả vào lòng hắn.
Ngồi thêm 5 phút, Vũ Minh liền đưa Eun Jung về.
Thực ra hôm đó đám người Ji Yeon cũng ở đó không xa, không có đi về vì lo lắng cho nàng, cho nên toàn bộ mọi chuyện họ đều bị họ thấy hết.
Vũ Minh cũng biết điều đó nên không có ngay lúc đó liền nói ra mọi chuyện mà lựa chọn ngày hôm sau.
Đám người Ji Yeon các nàng tâm tình có chút phức tạp. Vũ Minh hắn các nàng nhận ra, mấy ngày nay trên mạng đều có đưa tin về hắn cùng cái cô gái kia. Họ không nhận ra cũng không được.
Chỉ là họ cảm thấy, Eun Jung lựa chọn cùng hắn, có phải hay không quá không sáng suốt? Dù sao Vũ Minh hắn cũng là người có người yêu. Mà Eun Jung nàng lại là người thứ ba.
Đêm đó nhóm người T-ara nói chuyện rất lâu, cho đến tận khuya gần 2 giờ sáng mới ngừng.
Eun Jung cũng nói ra chuyện giữa nàng và Vũ Minh là do Chiêu Hy tác hợp. Làm cả đám bất ngờ không thôi.
Nhưng mà Vũ Minh gia thế có lẽ cũng sẽ không để cho Eun Jung chịu thiệt thòi, dù sao đây cũng là lựa chọn của nàng, họ cũng không thể nói cái gì.
Sáng hôm sau khi thấy Vũ Minh xuất hiện, đám người Ji Yeon nhìn hắn rất phức tạp. Thật rất muốn đi lên chửi hắn, nhưng lại không có lý do chính đáng, muốn hắn từ bỏ Chiêu Hy, họ lại không làm được.
Dù sao Eun Jung nàng cũng là người đến sau.
Cho họ 1 ánh mắt trấn an, Vũ Minh liền đưa Eun Jung đi.
Trở lại nhà mình, Vũ Minh liền đưa cho Eun Jung Ký Ức Thạch mà hắn đã đưa hết những kiến thức về thế giới của hắn, để nàng hiểu rõ thế giới mà Vũ Minh sinh sống.
Mất tới 2 ngày, Eun Jung mới tiêu hóa được sự thật này, hơn nữa não vực của nàng cũng không có đủ mạnh để hấp thu hết, cái này còn phải chờ lấy Vũ Minh giúp nàng tăng lên tới Thông Mạch cảnh nàng mới có thể tiêu hóa hết được.
Nhưng dù thế, nàng cũng hiểu đại khái lấy tình huống thế giới của Vũ Minh, cũng biết lấy bản thần nàng cũng chỉ là người từng tồn tại trong quá khứ.
“Oppa, nói như vậy, ta phải rời đi gia đình cùng bạn bè sao?”. Eun Jung buồn bã nói.
“Không phải là mãi mãi, yên tâm đi, nơi này sẽ bị đóng lại, chờ cho chúng ta có được biện pháp mở ra vĩnh viễn, ngươi liền có thể gặp lại họ. Trong thời gian đó, thời gian ở đây liền sẽ ngừng lại, họ vẫn sẽ tồn tại. Yên tâm đi”. Vũ Minh an ủi.
“Eun Jung, không sao đâu, chúng ta có rất nhiều thời gian để tìm biện pháp, trong thời gian đó, ngươi hãy cố gắng trở thành siêu sao âm nhạc toàn thế giới, phải biết thế giới chúng ta văn hóa chỉ đạt tới năm 2000 độ cao, ngươi hoàn toàn có thể thành người nổi tiếng nhất thế giới. Sau đó xông vào vũ trụ, phát triển âm nhạc của ngươi”. Chiêu Hy bên cạnh cũng cười nói.
“Vâng, tỷ tỷ”. Eun Jung gật đầu nói.
Chiêu Hy nhìn 2 người hiểu ý, liền để lại họ ở lại với nhau, còn nàng thì lại đi du lịch.
Thực ra Vũ Minh cũng muốn Chiêu Hy ở lại, nhưng là nàng vô cùng bảo thủ. Nói là chừng nào kết hôn thì mới chịu cho hắn làm Vũ Minh xấu hổ không thôi.
“Oppa, ngươi nhìn gì nha”. Eun Jung bị Vũ Minh nhìn chằm chằm có chút xấu hổ nói.
“Eun Jung, ngươi thật xinh đẹp”.
Vũ Minh tiến tới, nâng cằm nàng lên, sau đó liền hôn xuống. Bàn tay hắn cũng vuốt ve lấy toàn thân nàng, xuyên qua lớp quần áo tiền vào bên trong.
Da thịt của nàng vô cùng mềm mại, có 1 loại cảm giác muốn tan vào lòng bàn tay hắn như thế.
Đặt tay lên 2 ngọn đồi tiếp cận C cúp của nàng bắt đầu xoa nắn.
Eun Jung cả người đều nóng lên, toàn thân không có lấy 1 chút khí lực. Vũ Minh đặt nàng xuống dưới ghế sofa, đầu gục xuống bắt đầu chấm mút lấy 2 đóa nhũ hoa hồng kia.
Sau đó dần dần trượt xuống.
“Oppa… đừng ở chỗ này…”. Eun Jung thở gấp nói.
Vũ Minh hiểu ý, ôm nàng đi vào trong phòng…
(phía dưới tự hành não bổ)
Sáng hôm sau, Eun Jung tỉnh dậy, bên người Vũ Minh đã không thấy, nàng giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh gọi lên.
“Oppa”.
“Nha, Eun Jung ngươi dậy rồi? Chờ oppa 1 chút”. Vũ Minh giọng nói từ dưới bếp vang lên.
Eun Jung khẽ thờ phào 1 cái. Còn tưởng hắn lại chơi trò biến mất đây.
Vũ Minh từ dưới bếp đi lên, nhìn thấy Eun Jung ngồi trên giường, hắn có chút kích động muốn đi lên làm thêm vài hiệp, nhưng là nghĩ tới hôm qua quần nhau hơn 3 giờ, sợ nàng chịu không được hắn liền từ bỏ.
Đi tới bên cạnh nàng, phi thương nhẹ nhàng giúp nàng mặc lên quần nhỏ. Sau đó khoác lên cho nàng chiếc áo ngủ rộng thùng thình rồi dùng kiểu bế công chúa ôm lấy nàng lên đưa nàng vào nhà ăn.
Nhìn lấy 1 bàn thức ăn, Eun Jung chỉ cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng.
Nàng lập tức chạy tới cho Vũ Minh 1 nụ hôn nóng bỏng.
…
Thời gian 1 tháng qua, Eun Jung trở lên vui vẻ lạ thường khiến đám người Ji Yeon cũng yên lòng không ít.
Vũ Minh trong thời gian này, cũng thỉnh thoảng đi cùng Lee Eun Ah nói chuyện phiếm, còn lại thời gian toàn bộ đều cùng Eun Jung ở chung với nhau. Tất nhiên cũng không thiếu số lần cùng nàng “vận động”.
Mặc dù vẫn rất xinh đẹp, nhưng hiện tại Eun Jung lại mang theo 1 chút quyến rũ khí chất. Hẳn là trở thành phụ nữ nên xuất hiện đi.
Hôm nay là ngày cuối cùng mà hắn ở lại nơi này.
Mang theo Eun Jung đi cùng, đến nơi mà hắn và Chiêu Hy đã hẹn trước. Quay đầu nhìn lại, mang theo 1 chút luyến tiếc, Vũ Minh, Eun Jung cùng Chiêu Hy liền rời khỏi nơi yên bình này.
Ngay lập tức, từ trên cao đi xuống 1 cái vòng tròn bao trọn lấy 3 người.
Ở bên trong, Vũ Minh nhìn lấy Eun Jung có chút cảm giác khó chịu, hắn nhìn 1 chút Chiêu Hy. Chiêu Hy hiểu ý lập tức sử dụng lấy vận mệnh lực ít ỏi của mình bảo vệ lấy Eun Jung.
Mà Vũ Minh, hắn thôi thúc toàn bộ sinh mệnh lực trong vũ trụ nhỏ hòa làm 1 với vận mệnh lực của Chiêu Hy bao quanh lấy Eun Jung.
Thoáng cái Eun Jung liền cảm giác dễ chịu hơn nhiều, bên ngoài đi vào từng đợt từng đợt tia sáng chui vào thân thể Eun Jung.
“Đây là thời gian tẩy lễ đi?”. Vũ Minh thầm nghĩ.
Không biết trải qua bao lâu, vận mệnh lực của Chiêu Hy chỉ còn lại ít ỏi vài sợi, mà Vũ Minh sinh mệnh lực cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.
Trước mặt họ ánh sáng lóe lên, ngay sau đó liền xuất hiện tại trong căn phòng trước khi đi vào.
Nhìn xung quanh có chút quen thuộc, Vũ Minh cùng Chiêu Hy mới nhẹ thở ra.
Xem như kết thúc.
Eun Jung lạ lẫm, mang theo 1 chút xíu kích động nhìn xung quanh.
“Eun Jung, ngồi xuống nghỉ ngơi 1 chút, 1 hồi ta để ngươi tu luyện, hiện giờ ngươi đã rất mệt mỏi rồi”. Vũ Minh nhẹ giọng nói.
“Ừm”. kiềm chế sự kích động trong lòng, Eun Jung liền ngồi xuống ngả đầu vào vai hắn thiếp đi. Ngay cả Chiêu Hy cũng thế.
Vũ Minh liếc nhìn xung quanh, 2 cái cabin kia đã bị hủy rơi mất. Xem ra 2 cái cabin này là nơi giao thoa giữa 2 thế giới. Bây giờ xem ra đã bị hoàn toàn đóng lại.
Nhìn lấy Eun Jung cùng Chiêu Hy mệt mỏi nằm ngủ trên vai mình, Vũ Minh chỉ cảm thấy 1 loại vô cùng bình yên. Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn lấy 2 người các nàng.
“Tỉnh”.
Đang lúc Vũ Minh cũng có chút mệt mỏi muốn ngủ đi, thì Vũ Duệ lên tiếng kém chút làm Vũ Minh tức điên.
“Ngươi lại muốn gì?”.
“Ngươi dùng hơn 1 nửa sinh mệnh lực, hại thế giới thụ co rút lại chỉ còn có 1 nửa, không cho ta 1 chút thuyết pháp sao?”. Vũ Duệ lên tiếng.
“Lăn”. Vũ Minh tức giận nói.
Nực cười.
Thế giới vốn là của ta, ngươi liên quan cái rổ.
Té sang 1 bên.
“Tốt, vậy để lần sau ta sẽ tuyên dương sự việc ngươi cùng Eun Jung chiến đấu trên giường với người khác đi”. Vũ Duệ chẳng sao cả nói.
“Ngươi mẹ nó là nhìn lén cuồng sao?”. Vũ Minh kém chút tức chết.
Vũ Duệ bị nói có chút xấu hổ, hắn thề chỉ nhìn đến khi Vũ Minh cùng Eun Jung hôn nhau hắn liền lặn mất, chuyện sau đó hắn hoàn toàn không có nhìn lén, hoàn toàn là hắn não bổ mà ra.
Bây giờ bị Vũ Minh nói như thế làm hắn có chút không có ý tứ, nhưng là đã đóng vai ác thì đóng đến cùng đi.
“Ta muốn…”.
“Muốn ngươi muội, lăn”. Vũ Minh không chút do dự quát.
Vũ Duệ…
“Được rồi, ta thừa nhận, ta không có nhìn lén, thật”. Vũ Duệ đầu hàng nói.
“Vậy ngươi không có tư cách cùng ta bàn điều kiện, lăn”. Vũ Minh lập tức đáp trả.
Vũ Duệ…
Bất đắc dĩ, Vũ Duệ liền trở lại vũ trụ nhỏ, nhìn lấy chỉ còn lại 1 nửa thế giới thụ. Hắn khóc không ra nước mắt.
Đòi bồi thường không được, ngay cả AV thực thể bản cũng xem không được.
Hắn thật khổ a.
…
Cũng không biết ngủ bao lâu, Eun Jung cùng Chiêu Hy vươn mình thức dậy, nhìn thấy Vũ Minh đang ngồi nhìn lấy 2 người cười tít mắt làm họ giật mình vô thức đưa chân đạp tới.
Thoáng cái hắn liền bị đạp té ngửa.
Hắn trêu ai ghẹo ai rồi?.
“A… Vũ Minh ca, ngươi không sao chứ?”. Chiêu Hy nhận ra Vũ Minh, giật mình đi tới kéo hắn dậy.
“Oppa, thế nào rồi”. Eun Jung cũng quan tâm chạy tới.
“Bị 2 người các ngươi đạp, các ngươi nói xem ta có sao không?”. Vũ Minh ai oán nói.
“Ai bảo ngươi dọa ta”. 2 người đồng loạt nói.
“Được được, là ta sai”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói, thấy thế 2 người liền cười khẽ, sau đó đều hôn lên mặt hắn 1 cái làm hắn nhất thời sửng sốt, sau đó liền cười hắc hắc nói.
“Tới 1 cái, bây giờ là nơi này”. Vũ Minh chỉ chỉ miệng mình nói.
Vèo.
Hai người đồng loạt đưa chân lên cho hắn thêm 1 đạp.
Vũ Minh …
Kiểm tra 1 chút thời gian, Vũ Minh liền nhìn lấy mấy tên còn lại đang nằm trong cabin. Còn tới hơn 1 tháng nữa thì họ mới tỉnh lại, Vũ Minh liền quyết định để cho Eun Jung tăng lên thực lực.
Còn lại 4 viên Tương Thích Đan, Vũ Minh lập tức để cho Eun Jung phục dụng, sau đó hắn ở 1 bên giúp nàng Khai Thể.
Thực ra Tương Thích Đan cũng không có cái gì tác dụng cho tu luyện công pháp, cho nến hắn chỉ để cho Eun Jung tu luyện 1 bản bình thường nhất công pháp, sau đó điều động chân nguyên lực từ không khí vào trong cơ thể nàng, giúp nàng hấp thụ cùng tiêu hóa chúng.
Thoáng cái thời gian liền trôi qua 30 ngày, Eun Jung hiện tại vừa mới bước vào Thông Mạch cảnh tầng thứ nhất.
Cảm giác trong cơ thể tràn đầy lực lượng, Eun Jung hưng phấn không thôi, khắp nơi đầu thử 1 chút lực lượng của mình.
Vũ Minh cùng Chiêu Hy ở bên cười trộm, Eun Jung nàng chỉ có thể vận dụng được 1 phần 10 thực lực, đây là còn chưa thích ứng lấy sức mạnh của bản thân. Rất bình thường, cần chút thời gian thích ứng là được.
May mắn rằng Vũ Minh còn lại đầy đủ thức ăn bổ sung dinh dưỡng, nếu không thật đúng là khó vượt qua 1 tháng này.
Chỉ riêng việc giúp Eun Jung tăng lên thực lực đủ làm hắn mệt chết rồi.
Tác giả :
Gia Cát Tư Uyển