Chúa Tể Chi Vương
Chương 498: Chỉ điểm đốn ngộ
Những lời suy tính bói toán của Tn Giả. Khiến cho thần sắc của không ít người tại đây đều sa sút, trong lòng hồi lâu vẫn không thể bình phục.
Kết quả suy tính được cũng không quá khó hiểu, thiên tài đi ra từ truyền thừa Ngoại Vực, đều có đại kỳ ngộ, đại khí vận, tiền đồ tương lai không thể hạn lượng.
Ngược lại, người không đi ra thi lành ít dữ nhiều, cơ bản không có gì khó hiểu.
Nhất thời, một vài người tới bái phỏng như Triệu Phong, Mạc Thiên Y, sắc mặt đều dị thường, ánh mắt lập lòe bất định, lâm vào trầm mặc trong giây lát.
Trí Giả liếc nhìn Triệu Phong với vẻ dò xét, sau đó lại giải đáp và chỉ điểm những người tới bái phỏng khác.
Thật lâu sau...
Nỗi lòng Triệu Phong dần dần trở lại bình tĩnh.
- Tình cảnh của Vũ Phi, ít nhất ta vẫn hiểu rõ, huống chi trước khi đi, Tàn linh Tử Thánh đã từng tặng ta một cái “Tử Thánh lệnh”, có thể sinh ra một tia liên hệ với Di tích Tử Thánh.
Trong lòng bàn tay Triệu Phong, đột nhiên hiển hiện một lệnh bài tử sắc mờ ảo như nước chảy.
Lệnh bài tử sắc này, chính là “Tử Thánh lệnh”, từ trên đó truyền đến một tia chấn động mơ hồ, lóe lên trong lòng bàn tay Triệu Phong rồi sau đó biến mất.
Về phần công đụng của “Tử Thánh lệnh”, Tản linh Tử Thánh đã từng giải thích qua: Lệnh bài này có thể sinh ra một tia liên hệ thần bí với Di tích Tử Thánh, thậm chí còn có thể xem là một tiêu điểm tọa độ, mở ra một thông đạo truyền thừa từ không gian di tích.
Nếu như Triệu Vũ Phi có thỉnh cầu gì, hoặc Triệu Phong muốn đến Di tích Tử Thánh, cũng có thể thông qua “Tử Thánh lệnh” này mà thực hiện.
Nhưng lệnh bài này cũng hạn chế nhất định, tối đa chỉ có thể sử dụng ba lượt.
- Mấu chốt là không biết tình cảnh của Cầm Tâm còn sống hay đã chết, ta hoàn toàn không biết gì cả.
Triệu Phong khẽ thở ra một hơi.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cho đến tối khuya, những người bái phỏng lần lượt rời đi, gương mặt Trí Giả có chút mỏi mệt, lập tức muốn đi nghỉ ngoi.
Triệu Phong và Mạc Thiên Y lại không lập tức rời đi.
- Trí Giả, ta còn một việc cần ngài chỉ điểm.
Triệu Phong rốt cuộc đã mở miệng.
Trí Giả cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cười hỏi:
- Mục đích tới đây của ngươi, có phải là vì Cầm Tâm không?
- Không sai, xin hỏi Trí Giả, Cầm Tâm rốt cuộc còn sống hay đã chết?
Triệu Phong trực tiếp hỏi.
Trước đó, suy tính của Trí Giả, chỉ là một khái niệm không rõ ràng phần lớn nhằm vào truyền thừa có đi ra khỏi truyền thừa Ngoại Vực hay không
Nhưng lần này, vấn đề của Triệu Phong càng thêm cụ thể hơn, chỉ nhằm vào một người.
- Triệu Phong Liễu Cầm Tâm kia đã tiến vào truyền thừa Vực Ngoại xa xôi, không tìm ra manh mối căn cứ, ngươi muốn sư tôn suy tính sinh tử của nàng như vậy không phải là si tâm vọng tưởng cưỡng cầu sao?
Cầm Vương Phi lạnh lùng nói, thanh âm có vài phần không vui.
Triệu Phong cũng không có hành động gì, chỉ nhìn về phía Trí Giả, trên mặt chan chứa một tia hi vọng cuối cùng.
Hắn cũng biết rõ, trong truyền thừa Mệnh đạo, việc suy tính bói toán cần có thông tin và manh mối khách quan, không phải bỗng nhiên vọng luận.
Hiển nhiên, Cầm Vương Phi cũng có xem qua về Mệnh đạo, biết rằng sau khi Liễu Cầm Tâm tiến vào truyền thừa Ngoại Vực, thiếu đi manh mối để suy tính, có thể xác định được hung cát của nàng đã không tệ rồi chứ đừng nói là xác định sinh tử.
- Triệu Phong vấn đề này, ta không thể trả lời ngươi.
Trí Giả đứng chắp tay, trên gương mặt tang thương không nhìn ra một tia cảm xúc dao động nào.
Không thể trả lời?
Triệu Phong không khỏi sững sờ.
Trí Giả cũng không nói là mình có thể suy tính hay không ngược lại nói rằng “không thể trả lời”.
- Trí Giả, theo ta được biết, ngài là sư tổ của Cầm Tâm,
Triệu Phong cũng không từ bỏ, hắn mơ hồ cảm thấy, có lẽ Trí Giả đã biết được điều gì đó, nhưng lại không muốn nói với mình.
Mà càng như vậy, hắn lại càng thêm lo lắng cho tình cảnh của Liễu Cầm Tâm.
Trí Giả cũng không phủ nhận, trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng mở miệng:
- Cầm Tâm có thiên phú ngộ tính kinh người tại Mệnh, Cầm nhị đạo, lão hủ cũng rất yêu thích, đang chuẩn bị đợi sau khi nàng đi ra khỏi truyền thừa sẽ truyền lại y bát. Chỉ tiếc...
Nói đến đây, Trí Giả thấp giọng thở dài một hơi, dường như đối diện với vận mệnh tối tăm này, ngay cả người tu hành Mệnh đạo như ông ta, cũng cảm thấy bất lực sâu sắc.
- Triệu Phong này, chẳng lẽ còn không nhìn ra, Liễu Cầm Tâm căn bản đã chết trong truyền thừa Ngoại Vực rồi. Nếu không tại sao sư tôn lại không trả lời?
Cầm Vương Phi ở bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong đôi mắt phượng hiện lên một tia trào phúng.
Nàng và Liễu Cầm Tâm ở thế đối lập.
Sư tôn của Liễu Cầm Tâm, trước khi chết đã từng suy diễn một lần, để nàng sửa tên, cùng tên với Cầm Vương Phi, chính là vì muốn tranh đoạt số mệnh, nghịch thiên mà đi.
Đối với việc này, Cầm Vương Phi cũng biết được đại khái, tự nhiên có chút phản cảm.
- Nếu như không có được đáp án xác thực, khúc mắc trong lòng vãn bối khó mà giải được.
Triệu Phong trịnh trọng thi lễ với Trí Giả.
- Triệu Phong, lão hủ không thể đáp giải, cũng không dám vọng động kết luận. Nếu không, sẽ dẫn phát số mệnh biến hóa, ngay cả ta không đảm đương nổi việc này.
Trí Giả cay đắng lắc đầu.
Lời này vừa nói ra, ngay cả Cầm Vương Phi cũng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Trí Giả dường như cố kỵ điều gì đó, không dám vọng động phán đoán, tránh ảnh hưởng tới số mệnh của bản thân Triệu Phong, khiến cho số mệnh thiên địa dẫn tới ảnh hưởng không thể dự đoán.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu dường như có điều suy nghĩ, chợt lộ ra một tia minh ngộ.
Meo ô...
Đại Lại Miêu nheo mắt lại, ném lên mấy đồng tiền cổ, nhìn chăm chú vào Triệu Phong hôi lâu, dần dần lộ ra một tia hoảng sợ.
- Rốt cuộc là tại sao, Trí Giả dường như biết rõ một vài số mệnh trên người ta, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ không gánh vác nổi hậu quả.
Trong lòng Triệu Phong càng trở nên nghi hoặc hơn.
- Lão hủ chỉ có thể nói cho ngươi biết một chuyện: Bất kẻ là đại hung hay đại cát, thế gian này đều không có sự tình tuyệt đối. Cho dù là người chắc chắn phải chết, cũng có thể xoay chuyển số mệnh trời đất. Ví dụ như Bát Đại Thần Mâu trong truyền thuyết, “Luân Hồi nhãn” trong đó có được năng lực nghịch chuyển sinh tử.
Trí Giả bình đạm nói.
Bát Đại Thần Mâu? Luân Hồi nhãn?
Triệu Phong nghe thấy mấy chữ này, đột nhiên cảm thấy mắt trái bỗng nhiên nhảy lên.
- Thế gian này không ngờ lại có huyết mạch đồng tử nghịch thiên như vậy, ngay cả sinh tử cũng có thể nghịch chuyển.
Triệu Phong kinh hãi trước nay chưa từng có.
Nghịch chuyển sinh tử, dường như nghe có chút quen tai, một vài trân phẩm thiên địa hoặc là bí pháp thiên địa, dường như cũng có công hiệu này.
Nhưng nó chỉ là “chết tương đối”, không phải tử vong chính thức, chỉ có thể kéo dài tử vong mà thôi.
Loại năng lực của “Luân Hồi nhãn” mà Trí Giả đề cập tới, cho dù tử vong chính thức, thân thể chôn vùi, linh hồn tán loạn, vẫn có thể nghịch chuyển hồi sinh.
- Đương nhiên, những điều này chỉ là truyền thuyết, Bát Đại Thần Mâu, chúa tể bát phương thiên địa, mỗi một loại đều có năng lực nghịch thiên, mà Luân Hồi nhãn chỉ là một trong số đó.
Trí Giả cười một tiếng.
Triệu Phong hiển nhiên cũng biết được đôi chút về truyền thuyết Bát Đại Thần Mâu.
Nghe nói, Bát Đại Thần Mâu chính là Thủy Tổ của tất cả huyết mạch đồng tử trên thế gian, toàn bộ những loại huyết mạch đồng tử cường đại, hoặc ít hoặc nhiều đều có một tia liên hệ sâu xa với Bát Đại Thần Mâu.
Tàn linh Tử Thánh cũng từng đề cập qua, trên thế gian này có truyền thừa của Bát Đại Thần Mâu.
Về phần truyền thừa của Bát Đại Thần Mâu, tại sao không giáng lâm Đại lục Thanh Hoa thì Triệu Phong cũng không biết.
Có lẽ, truyện thừa của Bát Đại Thần Mâu quá mức cường đại, Đại lục Thanh Hoa không thể tiếp nhận nổi, hoặc có lẽ vì quá xa xôi, mà Thiên Tài Long Vận của Thanh Hoa Vực còn chưa đủ, không phù hợp với điều kiện của đám thiên tài.
- Đa tạ Trí Giả chỉ điểm. Thế gian không có chuyện tuyệt đối, chỉ cần ta cố gắng hết sực, lúc có đủ thực lực, có lẽ có thể tiếp xúc với Bát Đại Thần Mâu. Tất cả đều có cơ hội thay đổi.
Triệu Phong giống như chợt ngộ ra điều gì đó, lại lần nữa cảm tạ Trí Giả.
Lúc Trí Giả nhắc tới Bát Đại Thần Mâu, trong tâm linh, thậm chí là trong huyết mạch của Triệu Phong, bỗng nhiên sinh ra một loại hưng phấn và chiến ý không thể hình dung
- Bát Đại Thần Mâu... Thái cổ Vạn Tộc Bảng... Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ đứng ngang hàng với các ngươi.
Trong lúc giật mình, tầm mắt và mục tiểu nhân sinh của Triệu Phong đột nhiên phát sinh chuyển biến.
Hết thảy những điều này, đều bắt nguồn từ sự chỉ điểm của Trí Giả.
- Bây giờ, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?
Trí Giả vui vẻ nói, mơ hồ lộ ra một tia vui mừng.
- Vãn bối đã minh bạch.
“Tâm kết” sâu trong tâm linh của Triệu Phong dần dần cởi bỏ, phương hướng nhân sinh càng trở nên rõ ràng hơn.
Trong mắt hắn lấp lánh thần quang lẩm bẩm:
- Sớm muộn sẽ có một ngày ta bước ra khỏi Đại lục này, tìm hiểu thế giới rộng lớn bên ngoài, những thế lực khổng lồ Nhị Tinh, Tam Tinh... Chờ đến khi có đủ thực lực, ta có thể trực tiếp tìm đến “Thiên Thánh cầm truyền thừa”.
Bỗng nhiên lòng dạ Triệu Phong trở nên khoáng đạt, tâm linh trong vắt hoàn mỹ, tất cả tạp niệm đều bị diệt hết, chỉ còn lại tâm cảnh dũng cảm tiến tới, không ngừng leo lên đỉnh cao.
Giờ khắc này.
Triệu Phong nhắm mắt lại, cảnh giới tâm thần giống như đóa hoa nở rộ, lực lượng tâm hồn khổng lồ, nghiễm nhiên được tẩy luyện, càng trở nên trầm trọng và ngưng thực, đem đến một loại cảm giác rất thực.
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, tâm cảnh của Triệu Phong đã tăng cường và ngưng thực.
Cảnh giới tinh thần của hắn, hoàn toàn đạt tới Chân Chủ cấp đỉnh phong, thậm chí cũng không kém Nửa bước Đan Nguyên cảnh bao nhiêu.
Về phần lực lượng tâm hồn, cho dù không tiến thêm một bước lớn mạnh, nhưng không thể nghi ngờ, sau khi được tẩy luyện, nó cảng tinh thuần hơn trước kia rất nhiều.
Trước đó, tại Di tích Tử Thánh, tâm hồn của Triệu Phong đạt được “Mộc Linh tinh phách”, tăng trưởng lớn mạnh chưa từng có, có thể nói là phát triển nhảy vọt.
Loại tăng trưởng quá nhanh này là đến từ ngoại lực, căn cơ không quá ổn định.
Nhưng bây giờ, Triệu Phong dưới sự chỉ điểm của Trí Giả, lòng dạ cảnh giới trở nên khoáng đạt, lực lượng tâm hồn tiến thêm một bước củng cố, ý cảnh theo đó mà tăng lên.
- Đa tạ Trí Giả chỉ điểm, trước khi chia tay, ta còn một vấn đề cuối cùng...
Triệu Phong đưa tay, chạm vào mắt trái của mình.
- Huyết mạch đồng tử của ngươi, lão hủ sớm đã phát hiện. Nó có quan hệ nhất định với “Thái Cổ Vạn Tộc Bảng”, quy nguyên cụ thể thì vượt ngoài cực hạn suy tính của lão hủ. Nhưng ngươi có thể vững tin rằng, có lẽ nó thông qua quá trình phát triển, cuối cùng sẽ đạt đến cấp độ sánh ngang với Bát Đại Thần Mâu.
Trí Giả cũng không nghĩ nhiều, lập tức trả lời.
Triệu Phong nghe vậy, không khỏi cảm thấy ngoài dự liệu.
Hiển nhiên, Trí Giả đã sớm phát giác ra sự tồn tại của Thần Linh nhãn, có lẽ là căn cứ vào dị tượng nào đó.
Trí Giả và Tàn linh Tử Thánh, cả hai đều nhất trí một cách kỳ lạ.
Huyết mạch đồng tử của Triệu Phong, có quan hệ nhất định với Thái cổ Vạn Tộc Bảng
- Sánh ngang với Bát Đại Thần Mâu?
Mạc Thiên Y và Cầm Vương Phi thì lộ vẻ kinh ngạc rung động không thôi.
Huyết mạch đồng tử của Triệu Phong không ngờ lại có hi vọng tiếp cận Bát Đại Thần Mâu, cho dù hi vọng này thoạt nhìn cực kỳ nhỏ bé.
Có lẽ, Mạc Thiên Y và Cầm Vương Phi cũng không biết được Bát Đại Thần Mâu rốt cuộc cường hoành tới mức độ nào, dù sao thì đây cũng là tồn tại giống như thần thoại, là tám loại huyết mạch đồng tử mạnh nhất tồn lưu trên thế gian.
Ngay cả bản thân Triệu Phong cũng cảm thấy ngoài dự liệu, chưa từng nghĩ tới, Thần Linh nhãn của mình lại có tiềm lực lớn như vậy.
Bát Đại Thần Mâu, đây chính là Thủy Tổ của tất cả huyết mạch đồng tử cường đại.
Thí dụ như Luân Hồi nhãn mà Trí Giả đã để cập tới, ngay cả người chết cũng có thể nghịch chuyển phục sinh. Năng lực nghịch thiên như vậy, trên thế gian này còn việc gì không làm được?
Ít nhất, trước mắt Thần Linh nhãn của Triệu Phong còn xa mới đạt tới năng lực nghịch thiên như vậy.
Hỏi xong vấn đề cuối cùng, Triệu Phong rốt cuộc cũng đứng dậy từ biệt, rời khỏi Lục Vu Tháp.
- Triệu Phong.
Mạc Thiên Y đuổi tới, trên mặt đầy vẻ vội vàng.
- Mạc Thiên Y, ngươi muốn hỏi tình cảnh an nguy của Vũ Phi?
Triệu Phong dường như đã đoán trước, mỉm cười nói.
- Triệu huynh đệ, bây giờ cũng không có người lạ nào, ngươi và Vũ Phi cùng nhau tiến nhập truyền thừa Ngoại Vực, hiện tình cảnh của nàng như thê nào? Còn sống hay đã chết?
Mạc Thiên Y hít sâu một hơi.
Hỏi Trí Giả vẫn đề này, còn không bằng tìm đáp án từ chỗ Triệu Phong.
Kết quả suy tính được cũng không quá khó hiểu, thiên tài đi ra từ truyền thừa Ngoại Vực, đều có đại kỳ ngộ, đại khí vận, tiền đồ tương lai không thể hạn lượng.
Ngược lại, người không đi ra thi lành ít dữ nhiều, cơ bản không có gì khó hiểu.
Nhất thời, một vài người tới bái phỏng như Triệu Phong, Mạc Thiên Y, sắc mặt đều dị thường, ánh mắt lập lòe bất định, lâm vào trầm mặc trong giây lát.
Trí Giả liếc nhìn Triệu Phong với vẻ dò xét, sau đó lại giải đáp và chỉ điểm những người tới bái phỏng khác.
Thật lâu sau...
Nỗi lòng Triệu Phong dần dần trở lại bình tĩnh.
- Tình cảnh của Vũ Phi, ít nhất ta vẫn hiểu rõ, huống chi trước khi đi, Tàn linh Tử Thánh đã từng tặng ta một cái “Tử Thánh lệnh”, có thể sinh ra một tia liên hệ với Di tích Tử Thánh.
Trong lòng bàn tay Triệu Phong, đột nhiên hiển hiện một lệnh bài tử sắc mờ ảo như nước chảy.
Lệnh bài tử sắc này, chính là “Tử Thánh lệnh”, từ trên đó truyền đến một tia chấn động mơ hồ, lóe lên trong lòng bàn tay Triệu Phong rồi sau đó biến mất.
Về phần công đụng của “Tử Thánh lệnh”, Tản linh Tử Thánh đã từng giải thích qua: Lệnh bài này có thể sinh ra một tia liên hệ thần bí với Di tích Tử Thánh, thậm chí còn có thể xem là một tiêu điểm tọa độ, mở ra một thông đạo truyền thừa từ không gian di tích.
Nếu như Triệu Vũ Phi có thỉnh cầu gì, hoặc Triệu Phong muốn đến Di tích Tử Thánh, cũng có thể thông qua “Tử Thánh lệnh” này mà thực hiện.
Nhưng lệnh bài này cũng hạn chế nhất định, tối đa chỉ có thể sử dụng ba lượt.
- Mấu chốt là không biết tình cảnh của Cầm Tâm còn sống hay đã chết, ta hoàn toàn không biết gì cả.
Triệu Phong khẽ thở ra một hơi.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cho đến tối khuya, những người bái phỏng lần lượt rời đi, gương mặt Trí Giả có chút mỏi mệt, lập tức muốn đi nghỉ ngoi.
Triệu Phong và Mạc Thiên Y lại không lập tức rời đi.
- Trí Giả, ta còn một việc cần ngài chỉ điểm.
Triệu Phong rốt cuộc đã mở miệng.
Trí Giả cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cười hỏi:
- Mục đích tới đây của ngươi, có phải là vì Cầm Tâm không?
- Không sai, xin hỏi Trí Giả, Cầm Tâm rốt cuộc còn sống hay đã chết?
Triệu Phong trực tiếp hỏi.
Trước đó, suy tính của Trí Giả, chỉ là một khái niệm không rõ ràng phần lớn nhằm vào truyền thừa có đi ra khỏi truyền thừa Ngoại Vực hay không
Nhưng lần này, vấn đề của Triệu Phong càng thêm cụ thể hơn, chỉ nhằm vào một người.
- Triệu Phong Liễu Cầm Tâm kia đã tiến vào truyền thừa Vực Ngoại xa xôi, không tìm ra manh mối căn cứ, ngươi muốn sư tôn suy tính sinh tử của nàng như vậy không phải là si tâm vọng tưởng cưỡng cầu sao?
Cầm Vương Phi lạnh lùng nói, thanh âm có vài phần không vui.
Triệu Phong cũng không có hành động gì, chỉ nhìn về phía Trí Giả, trên mặt chan chứa một tia hi vọng cuối cùng.
Hắn cũng biết rõ, trong truyền thừa Mệnh đạo, việc suy tính bói toán cần có thông tin và manh mối khách quan, không phải bỗng nhiên vọng luận.
Hiển nhiên, Cầm Vương Phi cũng có xem qua về Mệnh đạo, biết rằng sau khi Liễu Cầm Tâm tiến vào truyền thừa Ngoại Vực, thiếu đi manh mối để suy tính, có thể xác định được hung cát của nàng đã không tệ rồi chứ đừng nói là xác định sinh tử.
- Triệu Phong vấn đề này, ta không thể trả lời ngươi.
Trí Giả đứng chắp tay, trên gương mặt tang thương không nhìn ra một tia cảm xúc dao động nào.
Không thể trả lời?
Triệu Phong không khỏi sững sờ.
Trí Giả cũng không nói là mình có thể suy tính hay không ngược lại nói rằng “không thể trả lời”.
- Trí Giả, theo ta được biết, ngài là sư tổ của Cầm Tâm,
Triệu Phong cũng không từ bỏ, hắn mơ hồ cảm thấy, có lẽ Trí Giả đã biết được điều gì đó, nhưng lại không muốn nói với mình.
Mà càng như vậy, hắn lại càng thêm lo lắng cho tình cảnh của Liễu Cầm Tâm.
Trí Giả cũng không phủ nhận, trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng mở miệng:
- Cầm Tâm có thiên phú ngộ tính kinh người tại Mệnh, Cầm nhị đạo, lão hủ cũng rất yêu thích, đang chuẩn bị đợi sau khi nàng đi ra khỏi truyền thừa sẽ truyền lại y bát. Chỉ tiếc...
Nói đến đây, Trí Giả thấp giọng thở dài một hơi, dường như đối diện với vận mệnh tối tăm này, ngay cả người tu hành Mệnh đạo như ông ta, cũng cảm thấy bất lực sâu sắc.
- Triệu Phong này, chẳng lẽ còn không nhìn ra, Liễu Cầm Tâm căn bản đã chết trong truyền thừa Ngoại Vực rồi. Nếu không tại sao sư tôn lại không trả lời?
Cầm Vương Phi ở bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong đôi mắt phượng hiện lên một tia trào phúng.
Nàng và Liễu Cầm Tâm ở thế đối lập.
Sư tôn của Liễu Cầm Tâm, trước khi chết đã từng suy diễn một lần, để nàng sửa tên, cùng tên với Cầm Vương Phi, chính là vì muốn tranh đoạt số mệnh, nghịch thiên mà đi.
Đối với việc này, Cầm Vương Phi cũng biết được đại khái, tự nhiên có chút phản cảm.
- Nếu như không có được đáp án xác thực, khúc mắc trong lòng vãn bối khó mà giải được.
Triệu Phong trịnh trọng thi lễ với Trí Giả.
- Triệu Phong, lão hủ không thể đáp giải, cũng không dám vọng động kết luận. Nếu không, sẽ dẫn phát số mệnh biến hóa, ngay cả ta không đảm đương nổi việc này.
Trí Giả cay đắng lắc đầu.
Lời này vừa nói ra, ngay cả Cầm Vương Phi cũng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Trí Giả dường như cố kỵ điều gì đó, không dám vọng động phán đoán, tránh ảnh hưởng tới số mệnh của bản thân Triệu Phong, khiến cho số mệnh thiên địa dẫn tới ảnh hưởng không thể dự đoán.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu dường như có điều suy nghĩ, chợt lộ ra một tia minh ngộ.
Meo ô...
Đại Lại Miêu nheo mắt lại, ném lên mấy đồng tiền cổ, nhìn chăm chú vào Triệu Phong hôi lâu, dần dần lộ ra một tia hoảng sợ.
- Rốt cuộc là tại sao, Trí Giả dường như biết rõ một vài số mệnh trên người ta, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ không gánh vác nổi hậu quả.
Trong lòng Triệu Phong càng trở nên nghi hoặc hơn.
- Lão hủ chỉ có thể nói cho ngươi biết một chuyện: Bất kẻ là đại hung hay đại cát, thế gian này đều không có sự tình tuyệt đối. Cho dù là người chắc chắn phải chết, cũng có thể xoay chuyển số mệnh trời đất. Ví dụ như Bát Đại Thần Mâu trong truyền thuyết, “Luân Hồi nhãn” trong đó có được năng lực nghịch chuyển sinh tử.
Trí Giả bình đạm nói.
Bát Đại Thần Mâu? Luân Hồi nhãn?
Triệu Phong nghe thấy mấy chữ này, đột nhiên cảm thấy mắt trái bỗng nhiên nhảy lên.
- Thế gian này không ngờ lại có huyết mạch đồng tử nghịch thiên như vậy, ngay cả sinh tử cũng có thể nghịch chuyển.
Triệu Phong kinh hãi trước nay chưa từng có.
Nghịch chuyển sinh tử, dường như nghe có chút quen tai, một vài trân phẩm thiên địa hoặc là bí pháp thiên địa, dường như cũng có công hiệu này.
Nhưng nó chỉ là “chết tương đối”, không phải tử vong chính thức, chỉ có thể kéo dài tử vong mà thôi.
Loại năng lực của “Luân Hồi nhãn” mà Trí Giả đề cập tới, cho dù tử vong chính thức, thân thể chôn vùi, linh hồn tán loạn, vẫn có thể nghịch chuyển hồi sinh.
- Đương nhiên, những điều này chỉ là truyền thuyết, Bát Đại Thần Mâu, chúa tể bát phương thiên địa, mỗi một loại đều có năng lực nghịch thiên, mà Luân Hồi nhãn chỉ là một trong số đó.
Trí Giả cười một tiếng.
Triệu Phong hiển nhiên cũng biết được đôi chút về truyền thuyết Bát Đại Thần Mâu.
Nghe nói, Bát Đại Thần Mâu chính là Thủy Tổ của tất cả huyết mạch đồng tử trên thế gian, toàn bộ những loại huyết mạch đồng tử cường đại, hoặc ít hoặc nhiều đều có một tia liên hệ sâu xa với Bát Đại Thần Mâu.
Tàn linh Tử Thánh cũng từng đề cập qua, trên thế gian này có truyền thừa của Bát Đại Thần Mâu.
Về phần truyền thừa của Bát Đại Thần Mâu, tại sao không giáng lâm Đại lục Thanh Hoa thì Triệu Phong cũng không biết.
Có lẽ, truyện thừa của Bát Đại Thần Mâu quá mức cường đại, Đại lục Thanh Hoa không thể tiếp nhận nổi, hoặc có lẽ vì quá xa xôi, mà Thiên Tài Long Vận của Thanh Hoa Vực còn chưa đủ, không phù hợp với điều kiện của đám thiên tài.
- Đa tạ Trí Giả chỉ điểm. Thế gian không có chuyện tuyệt đối, chỉ cần ta cố gắng hết sực, lúc có đủ thực lực, có lẽ có thể tiếp xúc với Bát Đại Thần Mâu. Tất cả đều có cơ hội thay đổi.
Triệu Phong giống như chợt ngộ ra điều gì đó, lại lần nữa cảm tạ Trí Giả.
Lúc Trí Giả nhắc tới Bát Đại Thần Mâu, trong tâm linh, thậm chí là trong huyết mạch của Triệu Phong, bỗng nhiên sinh ra một loại hưng phấn và chiến ý không thể hình dung
- Bát Đại Thần Mâu... Thái cổ Vạn Tộc Bảng... Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ đứng ngang hàng với các ngươi.
Trong lúc giật mình, tầm mắt và mục tiểu nhân sinh của Triệu Phong đột nhiên phát sinh chuyển biến.
Hết thảy những điều này, đều bắt nguồn từ sự chỉ điểm của Trí Giả.
- Bây giờ, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?
Trí Giả vui vẻ nói, mơ hồ lộ ra một tia vui mừng.
- Vãn bối đã minh bạch.
“Tâm kết” sâu trong tâm linh của Triệu Phong dần dần cởi bỏ, phương hướng nhân sinh càng trở nên rõ ràng hơn.
Trong mắt hắn lấp lánh thần quang lẩm bẩm:
- Sớm muộn sẽ có một ngày ta bước ra khỏi Đại lục này, tìm hiểu thế giới rộng lớn bên ngoài, những thế lực khổng lồ Nhị Tinh, Tam Tinh... Chờ đến khi có đủ thực lực, ta có thể trực tiếp tìm đến “Thiên Thánh cầm truyền thừa”.
Bỗng nhiên lòng dạ Triệu Phong trở nên khoáng đạt, tâm linh trong vắt hoàn mỹ, tất cả tạp niệm đều bị diệt hết, chỉ còn lại tâm cảnh dũng cảm tiến tới, không ngừng leo lên đỉnh cao.
Giờ khắc này.
Triệu Phong nhắm mắt lại, cảnh giới tâm thần giống như đóa hoa nở rộ, lực lượng tâm hồn khổng lồ, nghiễm nhiên được tẩy luyện, càng trở nên trầm trọng và ngưng thực, đem đến một loại cảm giác rất thực.
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, tâm cảnh của Triệu Phong đã tăng cường và ngưng thực.
Cảnh giới tinh thần của hắn, hoàn toàn đạt tới Chân Chủ cấp đỉnh phong, thậm chí cũng không kém Nửa bước Đan Nguyên cảnh bao nhiêu.
Về phần lực lượng tâm hồn, cho dù không tiến thêm một bước lớn mạnh, nhưng không thể nghi ngờ, sau khi được tẩy luyện, nó cảng tinh thuần hơn trước kia rất nhiều.
Trước đó, tại Di tích Tử Thánh, tâm hồn của Triệu Phong đạt được “Mộc Linh tinh phách”, tăng trưởng lớn mạnh chưa từng có, có thể nói là phát triển nhảy vọt.
Loại tăng trưởng quá nhanh này là đến từ ngoại lực, căn cơ không quá ổn định.
Nhưng bây giờ, Triệu Phong dưới sự chỉ điểm của Trí Giả, lòng dạ cảnh giới trở nên khoáng đạt, lực lượng tâm hồn tiến thêm một bước củng cố, ý cảnh theo đó mà tăng lên.
- Đa tạ Trí Giả chỉ điểm, trước khi chia tay, ta còn một vấn đề cuối cùng...
Triệu Phong đưa tay, chạm vào mắt trái của mình.
- Huyết mạch đồng tử của ngươi, lão hủ sớm đã phát hiện. Nó có quan hệ nhất định với “Thái Cổ Vạn Tộc Bảng”, quy nguyên cụ thể thì vượt ngoài cực hạn suy tính của lão hủ. Nhưng ngươi có thể vững tin rằng, có lẽ nó thông qua quá trình phát triển, cuối cùng sẽ đạt đến cấp độ sánh ngang với Bát Đại Thần Mâu.
Trí Giả cũng không nghĩ nhiều, lập tức trả lời.
Triệu Phong nghe vậy, không khỏi cảm thấy ngoài dự liệu.
Hiển nhiên, Trí Giả đã sớm phát giác ra sự tồn tại của Thần Linh nhãn, có lẽ là căn cứ vào dị tượng nào đó.
Trí Giả và Tàn linh Tử Thánh, cả hai đều nhất trí một cách kỳ lạ.
Huyết mạch đồng tử của Triệu Phong, có quan hệ nhất định với Thái cổ Vạn Tộc Bảng
- Sánh ngang với Bát Đại Thần Mâu?
Mạc Thiên Y và Cầm Vương Phi thì lộ vẻ kinh ngạc rung động không thôi.
Huyết mạch đồng tử của Triệu Phong không ngờ lại có hi vọng tiếp cận Bát Đại Thần Mâu, cho dù hi vọng này thoạt nhìn cực kỳ nhỏ bé.
Có lẽ, Mạc Thiên Y và Cầm Vương Phi cũng không biết được Bát Đại Thần Mâu rốt cuộc cường hoành tới mức độ nào, dù sao thì đây cũng là tồn tại giống như thần thoại, là tám loại huyết mạch đồng tử mạnh nhất tồn lưu trên thế gian.
Ngay cả bản thân Triệu Phong cũng cảm thấy ngoài dự liệu, chưa từng nghĩ tới, Thần Linh nhãn của mình lại có tiềm lực lớn như vậy.
Bát Đại Thần Mâu, đây chính là Thủy Tổ của tất cả huyết mạch đồng tử cường đại.
Thí dụ như Luân Hồi nhãn mà Trí Giả đã để cập tới, ngay cả người chết cũng có thể nghịch chuyển phục sinh. Năng lực nghịch thiên như vậy, trên thế gian này còn việc gì không làm được?
Ít nhất, trước mắt Thần Linh nhãn của Triệu Phong còn xa mới đạt tới năng lực nghịch thiên như vậy.
Hỏi xong vấn đề cuối cùng, Triệu Phong rốt cuộc cũng đứng dậy từ biệt, rời khỏi Lục Vu Tháp.
- Triệu Phong.
Mạc Thiên Y đuổi tới, trên mặt đầy vẻ vội vàng.
- Mạc Thiên Y, ngươi muốn hỏi tình cảnh an nguy của Vũ Phi?
Triệu Phong dường như đã đoán trước, mỉm cười nói.
- Triệu huynh đệ, bây giờ cũng không có người lạ nào, ngươi và Vũ Phi cùng nhau tiến nhập truyền thừa Ngoại Vực, hiện tình cảnh của nàng như thê nào? Còn sống hay đã chết?
Mạc Thiên Y hít sâu một hơi.
Hỏi Trí Giả vẫn đề này, còn không bằng tìm đáp án từ chỗ Triệu Phong.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm