Chúa Tể Chi Vương
Chương 421: Thanh âm của triệu vũ phi
Lúc này.
Lý Hoành đã hiển lộ sát cơ không hề che giấu chút nào, uy năng Chân Chủ cấp thông triệt thiên địa, hô ứng với nguyên khí Thủy Lôi vô tận trong hư không, một tầng gợn sóng u lam điện, hội tụ như mây, khí thế khổng lồ.
Đây chính là lần đầu tiên Triệu Phong kháng cự với uy thế cuồn cuộn mênh mông của Chân Chủ cấp đại thành.
Lúc trước, giao phong với Diệp Yên Vũ ngắn ngủi trong chốc lát, bởi vì chênh lệch quá lớn, mà Triệu Phong lại vừa muốn áp dụng kế hoạch của mình, cho nên chỉ “thử qua rồi dừng”.
Dưới loại áp bách uy năng như vậy. Triệu Phong không hề có chút kinh hoàng nào. Liếc nhìn về phía Diệp Yên Vũ. Dựa theo ước định, đối phương phải đảm bảo an toàn cho hắn.
Nhưng trước mắt. Nàng ta dường như không hề có ý tứ “giải vây”.
Trong lòng Diệp Yên Vũ cũng có suy tính của mình:
Thứ nhất, nàng muốn mượn Lý Hoành để diệt đi uy phong của Triệu Phong.
Thứ hai. Diệp Yên Vũ dần dần có cảm giác không thể khống chế được Triệu Phong nữa, cảm giác như không thể chính thức nhìn thấu đối phương.
Triệu Phong rõ ràng là do nàng bức hiếp hợp tác, thế nhưng vẫn biểu hiện bộ dạng lạnh nhạt tự nhiên, còn tranh thủ kiếm chác được rất nhiều lợi ích trong kẽ hở của Tam Đại Tông Phái. Không chỉ thu hoạch của kẻ này tương đối khá. Mà thậm chí còn đồng thời giao dịch với nàng và người của Hắc Nhai Cung, quả thật không khác gì “phong sinh thủy khởi”.
Diệp Yên Vũ đần dần xuất hiện một loại cảm giác không thể khống chế đối với Triệu Phong.
Đặc biệt là không lâu trước, Triệu Phong còn nhẹ nhàng thu được một Thụ Yêu Tinh Quả, tu vi đột phá, còn gián tiếp hại chết Vũ Lạc.
Triệu Phong không khó để đoán ra tâm tư của Diệp Yên Vũ.
Nếu như nàng đã khoanh tay đứng nhìn, vậy thì hắn đành phải tự bằng vào sức mình mà giải quyết.
Lần này tiến vào Di tích Tử Thánh, đối thủ cường đại chưa từng có, Triệu Phong dựa vào trí tuệ của mình, không ngừng thu được lợi ích từ kẽ hở của Tam Đại Tông Phái.
- Ha ha, thiên tài của Tịnh Nguyệt Linh Tông, chẳng lẽ đều là loại vô năng như vậy sao?
Triệu Phong khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn đầy ý tứ trào phúng.
Vô năng?
Đám người Hắc Nhai Cung và Nguyệt Ma Điện đang xem trò hay đều khẽ giật mình, không khỏi kinh ngạc.
Nếu như ngay cả thiên tài của Tịnh Nguyệt Linh Tông đều bị gán cho cái tên “vô năng”, vậy thì đám người Nguyệt Ma Điện và Hắc Nhai Cung vẫn một mực bị Tịnh Nguyệt Linh Tông áp chế, làm sao có thể chịu nổi?
- Vô năng? Tên quê mùa, đừng vội cuồng vọng tự đại.
- Nếu ngươi không có một lý do, cho dù Lý Hoành sư huynh không ra tay, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Triệu Phong lập tức gây nên sự công phẫn từ đám thiên tài Tịnh Nguyệt Linh Tông.
Không chỉ oán giận.
Một câu mơ hồ vừa rồi của Triệu Phong, cũng triệt để đắc tội với đám đệ tử của Tịnh Nguyệt Linh Tông.
- Ha ha ha, ta hỏi các ngươi một câu, hung thủ chính thức giết chết Vũ Lạc là ai?
Triệu Phong cười dài một tiếng.
Hung thủ chính thức?
Đám thiên tài của Tịnh Nguyệt Linh Tông đều khẽ giật mình
Bất chợt, ánh mắt của không ít người đều chuyển hướng về phía Tham Thiên Thụ Yêu ở sâu trong rừng cây.
- Là Thụ Yêu.
Có người vô thức nói.
- Chậc chậc, Lý Hoành các hạ, cả hai vị nhân huynh lúc trước nữa, nếu như “hung phạm” đã gần ngay trước mắt, tại sao các ngươi không đi giết Thụ Yêu, báo thù cho huynh đệ, lại hết lần này tới lần khác, tìm “người bị hại” như ta để gây phiền toái?
Ngữ khí của Triệu Phong, mang theo vẻ trêu chọc sâu sắc.
Hắn tận lực nhân mạnh hai chữ “hung phạm” và “người bị hại”.
Hung phạm là Tham Thiên Thụ Yêu.
Đây là sự thật.
Triệu Phong cũng thật sự bị Vũ Lạc đuổi giết.
Người bị hại, quả thật không sai.
- Ha ha ha, việc bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, lấy mạnh hiếp yếu, chẳng lẽ không phải là biểu hiện “vô năng của Tịnh Nguyệt Linh Tông sao?
Triệu Phong cuối cùng ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng.
- Ngươi ngươi...
Lý Hoành lập tức khựng lại, không nói nên lời, kể cả hai gã nam đệ tử vừa rồi ra tay với Triệu Phong, sắc mặt cũng lúc đó lúc xanh.
Nói như vậy.
Ngay cả những đệ tử khác của Tịnh Nguyệt Linh Tông cũng đều cảm thấy xấu hổ.
Hung phạm bày ra trước mắt, không nghĩ cách loại trừ lại muốn tìm một “người bị hại” để gây phiền toái.
Chuyện này, dù nhìn từ góc độ nào cũng khó tránh khỏi là điển hình của việc bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Dù sao thì Tịnh Nguyệt Linh Tông cũng là danh môn chính phái, cái gọi là Tông phái chính đạo, đó là hết thảy mọi việc làm phải phù hợp với quan niệm đạo đức chính thông.
Chính vì điều này cho nên Triệu Phong mới hợp tác với Tịnh Nguyệt Linh Tông, căn bản không hề cân nhắc đến Hắc Nhai Cung và Nguyệt Ma Điện.
- Ha ha, Tịnh Nguyệt Linh Tông bị mất sạch thể diện rồi, chẳng qua chỉ là một đám ngụy quân tử sợ mạnh hiếp yêu mà thôi.
Đám đệ tử của Hắc Nhai Cung và Nguyệt Ma Điện đều đồng loạt xôn xao nghị luận, cười rộ lên một phen.
Thân là phe đối địch, bọn hắn sẽ không ngại đả kích chế nhạo Tịnh Nguyệt Linh Tông.
Đám đệ tử Tịnh Nguyệt Linh Tông, vẻ mặt đều trở nên cực kỳ khó coi.
Kể cả Diệp Yên Vũ, đôi mi thanh tú cũng khẽ cau lại, cảm giác có chút mất mặt:
- Lý Hoành sư huynh, lúc trước ta và Triệu Phong đã có ước định hợp tác, về người này, chờ sau khi di tích kết thúc, hãy cân nhắc sau.
Lý Hoành mất sạch mặt mũi trước mặt mọi người, trên mặt tràn đầy tức giận và không cam lòng.
- Tiểu tử, xem như nể mặt Diệp sư muội, ta chỉ ra tay với ngươi một chiêu.
Lý Hoành vừa mới nói xong, “vụt một tiếng”, tung ra một chưởng đánh về phía Triệu Phong.
Dị biến này khiến Diệp Yên Vũ biến sắc, muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp.
Lý Hoành ở trước mặt mọi người mất sạch mặt mũi, hiển nhiên muốn một chiêu giáo huân Triệu Phong, thậm chí loại trừ kẻ này trong cơn tức giận.
Ô... Ô... Ô... N... G!
Một chưởng của Lý Hoành vẽ lên gọn sóng u lam giống như ánh sáng điện lôi, có nhu tính biến hóa của nước, lại có lực lượng phá hoại cường đại của điện lội, cương nhu sát nhập, thôn phệ mọi thử có thể nói là hoàn mỹ.
Bởi vì phụ cận có người, cho nên công kích của Lý Hoành bị khống chế lực đạo đến mức tận cùng, tuyệt đối sẽ không lan ra quá một trượng.
- Uy lực của một chưởng này, tuyệt đối có thể gạt bỏ mọi tồn tại dưới Chân Chủ cấp.
Triệu Phong nếu dùng thủ đoạn thông thường, bằng vào tu vi, Tam Hoa Bảo Liên và lực lượng huyết mạch là có thể miễn cưỡng chống cự.
Chẳng qua.
Hắn quyết định cường thế đến cùng.
- Cút cho ta.
Triệu Phong quát lớn một tiếng, trong cơ thể đột nhiên bộc phát một luồng khí tức đáng sợ không thể hình dung.
Trong nháy mắt đó, một phần mươi Chân Linh nguyên của Thủy Nguyệt đạo tặc đang tụ tập trong cơ thể hắn, đột nhiên bốc cháy.
Thiêu đốt Chân Linh nguyên, chiến lực có thể tăng lên gấp mấy lần.
Nếu như là Chân Huyền cấp bình thường, như vậy thì cũng bỏ đi, thiêu đốt lực lượng Chân Linh nguyên, quá mức cường hoành, nhưng cảnh giới bản thân không đủ, cũng không cách nào chính thức khống chế, phát huy lực lượng.
Nhưng mấu chốt chính là, cảnh giới tinh thần của Triệu Phong, đã ngoài Chân Chủ cấp tiểu thành
Hắn cơ bản có thể khống chế lực lượng cuồng bạo do Chân Linh nguyên thiêu đốt, lại tăng thêm khí lực của hắn, cơ thể sau khi trải qua “U Thủy Tâm Mạch”, “Thụ Yêu Tinh Quả” lột xác, không hề thua kém gì so với Chân Chủ cấp bình thường
Phành...
Triệu Phong phất tay đánh ra một chưởng, giống như trăm hoa đua nở, chưởng lực thiêu đốt, giống như pháo hóa nổ vang
- Thiêu đốt Chân Linh nguyên, mọi người cẩn thận.
Diệp Yên Vũ bỗng nhiên lách người lên trước, ngọc thủ vung lên một cái, huy động một trận quang mang như ánh trăng hoàn toàn ngăn cách lực lượng bộc phát lúc hai người Triệu Phong giao phong
Phành...
Tại chỗ lưu lại một hố sâu cực lớn không thấy đáy, vết nứt một hơi kéo dài hơn mười trượng trong đó, một nửa lực lượng đã bị Diệp Yên Vũ ngăn cản hóa giải.
Đây là tình huống lực lượng tập trung nếu không thì phương viên một dặm đã bị san thành bình địa rồi.
Tịnh Nguyệt Linh Tông có vài đệ tử bị sóng khí cường đại cuốn bay ra ngoài.
Trong màn bụi bặm dày đặc, điện mị hư quang lóe lên, một thân ảnh trong đó ha ha cười lớn, rơi xuống bên cạnh Diệp Yên Vũ.
- Tiểu tử, ta phải giết ngươi...
Thanh âm phẫn nộ điên cuồng của Lý Hoành từ trong màn bụi bặm truyền ra.
Chỉ thấy thân hình Lý Hoành hơi có vẻ chật vật, quần áo tóc tai lộn xộn, có chút dơ bẩn.
Đệ tử của ba Tông đều kinh ngạc một hồi.
Vừa rồi đối kích một chưởng, thoạt nhìn Triệu Phong chiếm được tiện nghi.
Ngược lại, Lý Hoành cho dù không bị thương nhưng lại chật vật vô cùng, giống như chịu thiệt.
Dừng tay!
Trên mặt Diệp Yên Vũ lộ vẻ hàn sát, quát khẽ một tiếng, cánh tay ngọc phất lên, một tầng ánh trăng trong suốt tràn ra, chấn lui Lý Hoành mấy trượng có dư.
- Diệp sư muội, không ngờ muội lại bảo vệ cho một ngoại nhân.
Con mắt Lý Hoành đỏ bừng, hận Triệu Phong đến ngứa răng
Nhưng hắn cũng cực kỳ kiêng kỵ thực lực của Diệp Yên Vũ, cho dù đối phương bị thương không phải ở trạng thái đỉnh phong đi nữa.
Triệu Phong khoan thai đứng bên cạnh Diệp Yên Vũ, hắn chắc chắn rằng Diệp Yên Vũ sẽ không đứng yên bên ngoài mà nhìn.
Thứ nhất, Diệp Yên Vũ đã nói, nàng có ước định với Triệu Phong cũng từng nhắc nhở Lý Hoành
Lý Hoành còn ra tay với Triệu Phong như vậy là không nể mặt Diệp Yên Vũ.
Thứ hai, Lý Hoành hứa hẹn chỉ xuất “một chiêu”, nếu như không tuân thủ bất tín, sẽ khiến cho Tịnh Nguyệt Linh Tông mất mặt lần nữa.
Có thể nói.
Chỉ trong chốc lát, Lý Hoành đã làm mặt sạch thể diện của Tịnh Nguyệt Linh Tông cho dù là với tính cách điềm nhiên của Diệp Yên Vũ cũng không thể nhịn được nữa.
- Còn ngại mất mặt chưa đủ sao?
Diệp Yên Vũ lạnh lùng nghiêm mặt.
- Ta...
Lý Hoành dường như cũng ý thức được vừa rồi mình đã quá xúc động
Quả thực hắn hứa hẹn chỉ xuất thủ “một chiêu” với Triệu Phong cho dù một chiêu đó đã làm trái ý nguyện của Diệp Yên Vũ.
Lúc này, những đệ tử khác của Tịnh Nguyệt Linh Tông đều cảm thấy vẻ mặt ảm đạm thất sắc.
Trong lòng Lý Hoành chợt dâng lên phẫn nộ, ủy khuất.
- Lúc này, không bằng nghĩ biện pháp loại trừ Tham Thiên Thụ Yêu. Như vậy có thể báo thù cho Vũ Lạc sư huynh, đồng thời cũng có thể giành được đại thu hoạch.
Diệp Yên Vũ khôi phục sắc mặt, lại khuyên bảo một phen.
- Diệp sư muội, muội nói đúng việc cấp bách đó là chúng ta phải loại bỏ hung thủ thật sự, về phần tiểu tử này, chờ sau khi di tích kết thúc, sẽ xử lý sau.
Lý Hoành rốt cuộc đã tỉnh táo lại.
Hắn hứa hẹn một chiêu, bây giờ đã thực hiện xong nếu như còn bám riết không bỏ Triệu Phong sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Một tràng phong ba, rốt cuộc cũng bình thường trở lại.
- Thiếu niên tóc xanh này... Thật không đơn giản.
Trang Quán Nhi của Nguyệt Ma Điện, ngưng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh Diệp Yên Vũ, thế nhưng vẫn ra vẻ khoan thai tự nhiên.
Diệp Yên Vũ cũng liếc nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, vừa rồi Triệu Phong thiêu đốt luồng Chân Linh nguyên kia, hiển nhiên có chút khác biệt với Chân Linh khí của bản thân hắn.
Lý Hoành ra tay, cũng không tạo nên tác dụng nhưng ít nhất có thể thăm dò được một át chủ bài của Triệu Phong
Trong cơ thể Triệu Phong rõ ràng tiềm ẩn một luồng Chân Linh nguyên khác, cho dù không phải Chân Linh nguyên của Chân Chủ cấp, thế nhưng ít nhất cũng đạt tới Chân Huyền cấp đỉnh phong
Một khi Triệu Phong bất kể trả giá đắt, thiêu đốt luồng Chân Linh nguyên này, tuyệt đối sẽ mang đến uy hiếp rất lớn đối với Chân Chủ cấp.
- Ta đã sớm nói qua, tiểu tử này không đơn giản. Khó trách lúc trước hắn giao phong với chúng ta, lại không sợ hãi chút nào.
Sắc mặt Xích Quỷ trở nên ngưng trọng thậm chí có chút sợ hãi, may mắn là lúc trước không ra tay với Triệu Phong
- Vừa rồi Lý Hoành chỉ tiện tay đánh ra một kích, không dốc hết toàn lực, vì vậy cho nên mới bị ta bạo phản kích, chịu thiệt một phen.
Trong lòng Triệu Phong hoàn toàn thông suốt.
Không lâu sau.
Đám thiên tài của Tam Đại Tông Phái lại tập hợp một chỗ, bắt đầu thương thảo việc đối phó với Tham Thiên Thụ Yêu.
Tham Thiên Thụ Yêu bị “Hư Thần bảo hộ” đánh thương đồng thời xuất hiện một lỗ hổng lộ ra sơ hở rõ ràng
Dưới loại thế cục này, chém giết Thụ yêu còn dễ dàng hơn trước vài lần.
Triệu Phong ngáp một cái, bộ dạng không hứng thú lắm.
Cho dù giết chết Tham Thiên Thụ Yêu thì hắn cũng khó có được Mộc Linh tinh phách, trừ phi hắn muốn dùng sức một mình trở thành địch nhân của thiên tài thuộc trận doanh của Tam Đại Tông Phái.
Đúng lúc này.
- Triệu Phong ca!
Một âm thanh thiếu nữ quen thuộc vang lên trong não hải Triệu Phong.
Người nào?
Triệu Phong lại càng hoảng sợ, nhưng hắn cảm thấy âm thanh này rất quen tai, hình như là... Triệu Vù Phi.
Thế nhưng thanh âm của Triệu Vũ Phi làm sao lại có thể vang lên trong não hải?
Khoảnh khắc tiếp theo...
Trong đầu Triệu Phong hiện lên một thân hình xinh đẹp, chính là Triệu Vũ Phi.
Triệu Vũ Phi ở trong đầu hắn mỉm cười, nói:
- Triệu Phọng ca, bây giờ ta đã là người dự tuyển thừa kế Di tích Tử Thánh, nhưng muốn chính thức khống chế “Không gian di tích”, có lẽ cần phải có sự trợ giúp của huynh.
Lý Hoành đã hiển lộ sát cơ không hề che giấu chút nào, uy năng Chân Chủ cấp thông triệt thiên địa, hô ứng với nguyên khí Thủy Lôi vô tận trong hư không, một tầng gợn sóng u lam điện, hội tụ như mây, khí thế khổng lồ.
Đây chính là lần đầu tiên Triệu Phong kháng cự với uy thế cuồn cuộn mênh mông của Chân Chủ cấp đại thành.
Lúc trước, giao phong với Diệp Yên Vũ ngắn ngủi trong chốc lát, bởi vì chênh lệch quá lớn, mà Triệu Phong lại vừa muốn áp dụng kế hoạch của mình, cho nên chỉ “thử qua rồi dừng”.
Dưới loại áp bách uy năng như vậy. Triệu Phong không hề có chút kinh hoàng nào. Liếc nhìn về phía Diệp Yên Vũ. Dựa theo ước định, đối phương phải đảm bảo an toàn cho hắn.
Nhưng trước mắt. Nàng ta dường như không hề có ý tứ “giải vây”.
Trong lòng Diệp Yên Vũ cũng có suy tính của mình:
Thứ nhất, nàng muốn mượn Lý Hoành để diệt đi uy phong của Triệu Phong.
Thứ hai. Diệp Yên Vũ dần dần có cảm giác không thể khống chế được Triệu Phong nữa, cảm giác như không thể chính thức nhìn thấu đối phương.
Triệu Phong rõ ràng là do nàng bức hiếp hợp tác, thế nhưng vẫn biểu hiện bộ dạng lạnh nhạt tự nhiên, còn tranh thủ kiếm chác được rất nhiều lợi ích trong kẽ hở của Tam Đại Tông Phái. Không chỉ thu hoạch của kẻ này tương đối khá. Mà thậm chí còn đồng thời giao dịch với nàng và người của Hắc Nhai Cung, quả thật không khác gì “phong sinh thủy khởi”.
Diệp Yên Vũ đần dần xuất hiện một loại cảm giác không thể khống chế đối với Triệu Phong.
Đặc biệt là không lâu trước, Triệu Phong còn nhẹ nhàng thu được một Thụ Yêu Tinh Quả, tu vi đột phá, còn gián tiếp hại chết Vũ Lạc.
Triệu Phong không khó để đoán ra tâm tư của Diệp Yên Vũ.
Nếu như nàng đã khoanh tay đứng nhìn, vậy thì hắn đành phải tự bằng vào sức mình mà giải quyết.
Lần này tiến vào Di tích Tử Thánh, đối thủ cường đại chưa từng có, Triệu Phong dựa vào trí tuệ của mình, không ngừng thu được lợi ích từ kẽ hở của Tam Đại Tông Phái.
- Ha ha, thiên tài của Tịnh Nguyệt Linh Tông, chẳng lẽ đều là loại vô năng như vậy sao?
Triệu Phong khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn đầy ý tứ trào phúng.
Vô năng?
Đám người Hắc Nhai Cung và Nguyệt Ma Điện đang xem trò hay đều khẽ giật mình, không khỏi kinh ngạc.
Nếu như ngay cả thiên tài của Tịnh Nguyệt Linh Tông đều bị gán cho cái tên “vô năng”, vậy thì đám người Nguyệt Ma Điện và Hắc Nhai Cung vẫn một mực bị Tịnh Nguyệt Linh Tông áp chế, làm sao có thể chịu nổi?
- Vô năng? Tên quê mùa, đừng vội cuồng vọng tự đại.
- Nếu ngươi không có một lý do, cho dù Lý Hoành sư huynh không ra tay, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Triệu Phong lập tức gây nên sự công phẫn từ đám thiên tài Tịnh Nguyệt Linh Tông.
Không chỉ oán giận.
Một câu mơ hồ vừa rồi của Triệu Phong, cũng triệt để đắc tội với đám đệ tử của Tịnh Nguyệt Linh Tông.
- Ha ha ha, ta hỏi các ngươi một câu, hung thủ chính thức giết chết Vũ Lạc là ai?
Triệu Phong cười dài một tiếng.
Hung thủ chính thức?
Đám thiên tài của Tịnh Nguyệt Linh Tông đều khẽ giật mình
Bất chợt, ánh mắt của không ít người đều chuyển hướng về phía Tham Thiên Thụ Yêu ở sâu trong rừng cây.
- Là Thụ Yêu.
Có người vô thức nói.
- Chậc chậc, Lý Hoành các hạ, cả hai vị nhân huynh lúc trước nữa, nếu như “hung phạm” đã gần ngay trước mắt, tại sao các ngươi không đi giết Thụ Yêu, báo thù cho huynh đệ, lại hết lần này tới lần khác, tìm “người bị hại” như ta để gây phiền toái?
Ngữ khí của Triệu Phong, mang theo vẻ trêu chọc sâu sắc.
Hắn tận lực nhân mạnh hai chữ “hung phạm” và “người bị hại”.
Hung phạm là Tham Thiên Thụ Yêu.
Đây là sự thật.
Triệu Phong cũng thật sự bị Vũ Lạc đuổi giết.
Người bị hại, quả thật không sai.
- Ha ha ha, việc bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, lấy mạnh hiếp yếu, chẳng lẽ không phải là biểu hiện “vô năng của Tịnh Nguyệt Linh Tông sao?
Triệu Phong cuối cùng ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng.
- Ngươi ngươi...
Lý Hoành lập tức khựng lại, không nói nên lời, kể cả hai gã nam đệ tử vừa rồi ra tay với Triệu Phong, sắc mặt cũng lúc đó lúc xanh.
Nói như vậy.
Ngay cả những đệ tử khác của Tịnh Nguyệt Linh Tông cũng đều cảm thấy xấu hổ.
Hung phạm bày ra trước mắt, không nghĩ cách loại trừ lại muốn tìm một “người bị hại” để gây phiền toái.
Chuyện này, dù nhìn từ góc độ nào cũng khó tránh khỏi là điển hình của việc bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Dù sao thì Tịnh Nguyệt Linh Tông cũng là danh môn chính phái, cái gọi là Tông phái chính đạo, đó là hết thảy mọi việc làm phải phù hợp với quan niệm đạo đức chính thông.
Chính vì điều này cho nên Triệu Phong mới hợp tác với Tịnh Nguyệt Linh Tông, căn bản không hề cân nhắc đến Hắc Nhai Cung và Nguyệt Ma Điện.
- Ha ha, Tịnh Nguyệt Linh Tông bị mất sạch thể diện rồi, chẳng qua chỉ là một đám ngụy quân tử sợ mạnh hiếp yêu mà thôi.
Đám đệ tử của Hắc Nhai Cung và Nguyệt Ma Điện đều đồng loạt xôn xao nghị luận, cười rộ lên một phen.
Thân là phe đối địch, bọn hắn sẽ không ngại đả kích chế nhạo Tịnh Nguyệt Linh Tông.
Đám đệ tử Tịnh Nguyệt Linh Tông, vẻ mặt đều trở nên cực kỳ khó coi.
Kể cả Diệp Yên Vũ, đôi mi thanh tú cũng khẽ cau lại, cảm giác có chút mất mặt:
- Lý Hoành sư huynh, lúc trước ta và Triệu Phong đã có ước định hợp tác, về người này, chờ sau khi di tích kết thúc, hãy cân nhắc sau.
Lý Hoành mất sạch mặt mũi trước mặt mọi người, trên mặt tràn đầy tức giận và không cam lòng.
- Tiểu tử, xem như nể mặt Diệp sư muội, ta chỉ ra tay với ngươi một chiêu.
Lý Hoành vừa mới nói xong, “vụt một tiếng”, tung ra một chưởng đánh về phía Triệu Phong.
Dị biến này khiến Diệp Yên Vũ biến sắc, muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp.
Lý Hoành ở trước mặt mọi người mất sạch mặt mũi, hiển nhiên muốn một chiêu giáo huân Triệu Phong, thậm chí loại trừ kẻ này trong cơn tức giận.
Ô... Ô... Ô... N... G!
Một chưởng của Lý Hoành vẽ lên gọn sóng u lam giống như ánh sáng điện lôi, có nhu tính biến hóa của nước, lại có lực lượng phá hoại cường đại của điện lội, cương nhu sát nhập, thôn phệ mọi thử có thể nói là hoàn mỹ.
Bởi vì phụ cận có người, cho nên công kích của Lý Hoành bị khống chế lực đạo đến mức tận cùng, tuyệt đối sẽ không lan ra quá một trượng.
- Uy lực của một chưởng này, tuyệt đối có thể gạt bỏ mọi tồn tại dưới Chân Chủ cấp.
Triệu Phong nếu dùng thủ đoạn thông thường, bằng vào tu vi, Tam Hoa Bảo Liên và lực lượng huyết mạch là có thể miễn cưỡng chống cự.
Chẳng qua.
Hắn quyết định cường thế đến cùng.
- Cút cho ta.
Triệu Phong quát lớn một tiếng, trong cơ thể đột nhiên bộc phát một luồng khí tức đáng sợ không thể hình dung.
Trong nháy mắt đó, một phần mươi Chân Linh nguyên của Thủy Nguyệt đạo tặc đang tụ tập trong cơ thể hắn, đột nhiên bốc cháy.
Thiêu đốt Chân Linh nguyên, chiến lực có thể tăng lên gấp mấy lần.
Nếu như là Chân Huyền cấp bình thường, như vậy thì cũng bỏ đi, thiêu đốt lực lượng Chân Linh nguyên, quá mức cường hoành, nhưng cảnh giới bản thân không đủ, cũng không cách nào chính thức khống chế, phát huy lực lượng.
Nhưng mấu chốt chính là, cảnh giới tinh thần của Triệu Phong, đã ngoài Chân Chủ cấp tiểu thành
Hắn cơ bản có thể khống chế lực lượng cuồng bạo do Chân Linh nguyên thiêu đốt, lại tăng thêm khí lực của hắn, cơ thể sau khi trải qua “U Thủy Tâm Mạch”, “Thụ Yêu Tinh Quả” lột xác, không hề thua kém gì so với Chân Chủ cấp bình thường
Phành...
Triệu Phong phất tay đánh ra một chưởng, giống như trăm hoa đua nở, chưởng lực thiêu đốt, giống như pháo hóa nổ vang
- Thiêu đốt Chân Linh nguyên, mọi người cẩn thận.
Diệp Yên Vũ bỗng nhiên lách người lên trước, ngọc thủ vung lên một cái, huy động một trận quang mang như ánh trăng hoàn toàn ngăn cách lực lượng bộc phát lúc hai người Triệu Phong giao phong
Phành...
Tại chỗ lưu lại một hố sâu cực lớn không thấy đáy, vết nứt một hơi kéo dài hơn mười trượng trong đó, một nửa lực lượng đã bị Diệp Yên Vũ ngăn cản hóa giải.
Đây là tình huống lực lượng tập trung nếu không thì phương viên một dặm đã bị san thành bình địa rồi.
Tịnh Nguyệt Linh Tông có vài đệ tử bị sóng khí cường đại cuốn bay ra ngoài.
Trong màn bụi bặm dày đặc, điện mị hư quang lóe lên, một thân ảnh trong đó ha ha cười lớn, rơi xuống bên cạnh Diệp Yên Vũ.
- Tiểu tử, ta phải giết ngươi...
Thanh âm phẫn nộ điên cuồng của Lý Hoành từ trong màn bụi bặm truyền ra.
Chỉ thấy thân hình Lý Hoành hơi có vẻ chật vật, quần áo tóc tai lộn xộn, có chút dơ bẩn.
Đệ tử của ba Tông đều kinh ngạc một hồi.
Vừa rồi đối kích một chưởng, thoạt nhìn Triệu Phong chiếm được tiện nghi.
Ngược lại, Lý Hoành cho dù không bị thương nhưng lại chật vật vô cùng, giống như chịu thiệt.
Dừng tay!
Trên mặt Diệp Yên Vũ lộ vẻ hàn sát, quát khẽ một tiếng, cánh tay ngọc phất lên, một tầng ánh trăng trong suốt tràn ra, chấn lui Lý Hoành mấy trượng có dư.
- Diệp sư muội, không ngờ muội lại bảo vệ cho một ngoại nhân.
Con mắt Lý Hoành đỏ bừng, hận Triệu Phong đến ngứa răng
Nhưng hắn cũng cực kỳ kiêng kỵ thực lực của Diệp Yên Vũ, cho dù đối phương bị thương không phải ở trạng thái đỉnh phong đi nữa.
Triệu Phong khoan thai đứng bên cạnh Diệp Yên Vũ, hắn chắc chắn rằng Diệp Yên Vũ sẽ không đứng yên bên ngoài mà nhìn.
Thứ nhất, Diệp Yên Vũ đã nói, nàng có ước định với Triệu Phong cũng từng nhắc nhở Lý Hoành
Lý Hoành còn ra tay với Triệu Phong như vậy là không nể mặt Diệp Yên Vũ.
Thứ hai, Lý Hoành hứa hẹn chỉ xuất “một chiêu”, nếu như không tuân thủ bất tín, sẽ khiến cho Tịnh Nguyệt Linh Tông mất mặt lần nữa.
Có thể nói.
Chỉ trong chốc lát, Lý Hoành đã làm mặt sạch thể diện của Tịnh Nguyệt Linh Tông cho dù là với tính cách điềm nhiên của Diệp Yên Vũ cũng không thể nhịn được nữa.
- Còn ngại mất mặt chưa đủ sao?
Diệp Yên Vũ lạnh lùng nghiêm mặt.
- Ta...
Lý Hoành dường như cũng ý thức được vừa rồi mình đã quá xúc động
Quả thực hắn hứa hẹn chỉ xuất thủ “một chiêu” với Triệu Phong cho dù một chiêu đó đã làm trái ý nguyện của Diệp Yên Vũ.
Lúc này, những đệ tử khác của Tịnh Nguyệt Linh Tông đều cảm thấy vẻ mặt ảm đạm thất sắc.
Trong lòng Lý Hoành chợt dâng lên phẫn nộ, ủy khuất.
- Lúc này, không bằng nghĩ biện pháp loại trừ Tham Thiên Thụ Yêu. Như vậy có thể báo thù cho Vũ Lạc sư huynh, đồng thời cũng có thể giành được đại thu hoạch.
Diệp Yên Vũ khôi phục sắc mặt, lại khuyên bảo một phen.
- Diệp sư muội, muội nói đúng việc cấp bách đó là chúng ta phải loại bỏ hung thủ thật sự, về phần tiểu tử này, chờ sau khi di tích kết thúc, sẽ xử lý sau.
Lý Hoành rốt cuộc đã tỉnh táo lại.
Hắn hứa hẹn một chiêu, bây giờ đã thực hiện xong nếu như còn bám riết không bỏ Triệu Phong sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Một tràng phong ba, rốt cuộc cũng bình thường trở lại.
- Thiếu niên tóc xanh này... Thật không đơn giản.
Trang Quán Nhi của Nguyệt Ma Điện, ngưng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh Diệp Yên Vũ, thế nhưng vẫn ra vẻ khoan thai tự nhiên.
Diệp Yên Vũ cũng liếc nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, vừa rồi Triệu Phong thiêu đốt luồng Chân Linh nguyên kia, hiển nhiên có chút khác biệt với Chân Linh khí của bản thân hắn.
Lý Hoành ra tay, cũng không tạo nên tác dụng nhưng ít nhất có thể thăm dò được một át chủ bài của Triệu Phong
Trong cơ thể Triệu Phong rõ ràng tiềm ẩn một luồng Chân Linh nguyên khác, cho dù không phải Chân Linh nguyên của Chân Chủ cấp, thế nhưng ít nhất cũng đạt tới Chân Huyền cấp đỉnh phong
Một khi Triệu Phong bất kể trả giá đắt, thiêu đốt luồng Chân Linh nguyên này, tuyệt đối sẽ mang đến uy hiếp rất lớn đối với Chân Chủ cấp.
- Ta đã sớm nói qua, tiểu tử này không đơn giản. Khó trách lúc trước hắn giao phong với chúng ta, lại không sợ hãi chút nào.
Sắc mặt Xích Quỷ trở nên ngưng trọng thậm chí có chút sợ hãi, may mắn là lúc trước không ra tay với Triệu Phong
- Vừa rồi Lý Hoành chỉ tiện tay đánh ra một kích, không dốc hết toàn lực, vì vậy cho nên mới bị ta bạo phản kích, chịu thiệt một phen.
Trong lòng Triệu Phong hoàn toàn thông suốt.
Không lâu sau.
Đám thiên tài của Tam Đại Tông Phái lại tập hợp một chỗ, bắt đầu thương thảo việc đối phó với Tham Thiên Thụ Yêu.
Tham Thiên Thụ Yêu bị “Hư Thần bảo hộ” đánh thương đồng thời xuất hiện một lỗ hổng lộ ra sơ hở rõ ràng
Dưới loại thế cục này, chém giết Thụ yêu còn dễ dàng hơn trước vài lần.
Triệu Phong ngáp một cái, bộ dạng không hứng thú lắm.
Cho dù giết chết Tham Thiên Thụ Yêu thì hắn cũng khó có được Mộc Linh tinh phách, trừ phi hắn muốn dùng sức một mình trở thành địch nhân của thiên tài thuộc trận doanh của Tam Đại Tông Phái.
Đúng lúc này.
- Triệu Phong ca!
Một âm thanh thiếu nữ quen thuộc vang lên trong não hải Triệu Phong.
Người nào?
Triệu Phong lại càng hoảng sợ, nhưng hắn cảm thấy âm thanh này rất quen tai, hình như là... Triệu Vù Phi.
Thế nhưng thanh âm của Triệu Vũ Phi làm sao lại có thể vang lên trong não hải?
Khoảnh khắc tiếp theo...
Trong đầu Triệu Phong hiện lên một thân hình xinh đẹp, chính là Triệu Vũ Phi.
Triệu Vũ Phi ở trong đầu hắn mỉm cười, nói:
- Triệu Phọng ca, bây giờ ta đã là người dự tuyển thừa kế Di tích Tử Thánh, nhưng muốn chính thức khống chế “Không gian di tích”, có lẽ cần phải có sự trợ giúp của huynh.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm