Chúa Tể Chi Vương
Chương 234: Ai làm vương giả (thượng)
Phần lớn đệ tử đại biểu ở đây đều bị uy vận và đại thế không gì sánh nổi áp bách, đến mức hô hấp khó thở, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của ba người.
Loại áp bách này giống như chỉ là ảo giác, không có quan hệ gì tới thực lực, mà là uy vận của một mảnh thiên địa.
Thương Vũ Nguyệt, Lâm Thông, Triệu Phong.
Ba đại thiên tài tuyệt đỉnh, dưới uy vận vô hình này thúc đẩy, tạo thành thế chân vạc, đứng xa xa giằng co.
Giờ khắc này, bọn họ đều tán thành thực lực lẫn nhau, xem hai phe khác là đối thủ chân chính.
- Thương Vũ Nguyệt, ta vốn tưởng rằng, ngươi chính là đối thủ duy nhất trong Liên minh thịnh hội của mười ba Tông lần này, không ngờ bây giờ lại xuất hiện thêm một người.
Lâm Thông chắp tay, đôi mắt thâm thúy đen kịt.
Hắn không nói gì, nhưng thanh âm này lại vang vọng trong tinh thần của ba người.
Thương Vũ Nguyệt một thân áo tơ trắng, không dính một hạt bụi, đôi mắt dễ thương không u, tay cầm Thanh Phong ba thước, giống như thiên ngoại phi tiên.
Đôi mắt thanh tịnh linh hoạt kỳ ảo của nàng đang chăm chú dò xét một người.
Thương Vũ Nguyệt và Lâm Thông đều biết rõ, thiếu niên trước mắt giống như sao chổi quật khởi kỳ tích, là đối thủ của hai người bọn họ.
Nông sâu của thiếu niên này như thế nào, hai người vẫn chưa xác minh được.
Triệu Phong đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, mái tóc xanh đẹp mà tà dị, tung bay trong gió.
Một màn này khiến cho một số nữ tử tại đây đều cảm thấy tâm hồn rung động.
Mặc dù tướng mạo của Triệu Phong cũng chưa tới mức đặc biệt tuấn mỹ, thế nhưng ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thúy, không thể nhìn được mà nhìn thêm một lần, phảng phất như có chiều sâu vô hạn.
Đặc biệt là mái tóc xanh tinh khiết kia, thậm chí còn khiến cho rất nhiều nữ tử ghen ghét, điều này cũng khiến cho thiếu niên này tăng thêm vài phần lãnh khốc tà mị.
- Đối thủ rất cường đại, nhưng thịnh hội lần này, ta vẫn muốn tranh đoạt hạng nhất!
Sắc mặt Triệu Phong vẫn trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén ác liệt, chiến ý vô hình phát tán ra.
Tại sân khấu lớn như Liên minh thịnh hội, hắn sẽ từng bước sáng tạo kỳ tích, bước lên đỉnh cao.
Nhưng sát ý đến từ chỗ tối lại càng cường liệt hơn trước, số lượng cũng nhiều hơn vài phần.
Những sát niệm đó, không chỉ đến từ Vân Hải chân nhân.
Thử hỏi mà xem, một người tuyệt đại thiên kiêu như vậy đột nhiên xuất hiện, lại xuất thân từ tiêu Tông như Hiểu Nguyệt Tông, há có thể không khiến cho những Tông phái khác ghen ghét, sinh lòng ác ý?
Thế nhưng...
Triệu Phong đã không còn là đứa trẻ trong trừng nước nữa, cánh chim của hắn đã dần đủ lông, con đường trưởng thành đã có thành tựu sơ bộ.
Huống chi, bất luận một người tuyệt đại thiên kiêu nào cũng đều phải gặp sự ghen ghét và sát cơ trong quá trình trưởng thành.
Bất luận là Thương Vũ Nguyệt hay là Lâm Thông, bọn họ đều gặp phải vô số trắc trở, đây chính là một con đường rất tự nhiên.
- Cứ mặc kệ bão tố kéo tới mạnh mẽ hơn, nếu như ta có thể đoạt được hạng nhất, đạt được “Thuế Linh Đan”, liền có thể nhất cử đột phá Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Triệu Phong quyết định thả tay đánh cược một lần.
Thương Vũ Nguyệt và Lâm Thông, thân là tuyệt đại thiên kiêu của Hoành Vân Thiên Lâm này, tự nhiên không hề có bất kỳ ý niệm thối lui nào.
Bọn họ đạt được “Thuế Linh Đan”. Đồng dạng cũng có thể khiến cho thực lực đột nhiên tăng mạnh, thậm chí có thể đột phá Chân Linh cảnh trong vòng một hai năm nữa.
- Ba đại thiên tài này, đại khí vận hội tụ trong Hoành Vân Thiên Lâm, Liên minh thịnh hội lần này, có lẽ chính là kỳ ngộ xà giao hóa long.
Mấy vị cao nhân Chân Linh cảnh của Vân Kiếm Tông trao đổi ánh mắt với nhau, không khỏi cảm khái
Thiên tài như Thương Vũ Nguyệt, Lâm Thông, Triệu Phong, cho dù là mấy trăm năm sau có thể xuất hiện một người thì đã không tệ rồi.
Mà lần này lại đồng thời xuất hiện ba người, đây là đại khí vận bực nào chứ?
Bên phía Thiết Long Cường Quốc.
- Hoành Vân mười ba nước, chỉ còn lại một ít số mệnh, có lẽ hoàng hôn lúc trước đã quay trở lại rồi.
Một nữ tử mang mặt nạ màu bạc, ưu nhã cười.
Cùng lúc đó...
Cao tầng của mười ba Tông phái cũng phản ứng rất đặc sắc, có thở dài, có hâm mộ và không cam lòng.
Nhưng tất cả mọi người đều biết.
Lần Liên minh thịnh hội này đã xuất hiện ba đại thiên tài.
Bên phía Hiểu Nguyệt Tông.
- Thật không ngờ Phong nhi có thể bước đến tận bước này.
Đại trưởng lão không khỏi thổn thức.
Trong mắt hắn, Triệu Phong có thể tiến vào Phong Vân quyết chiến đài, cơ bản đều hợp cách, trở thành một trong Tứ đại tân tú của liên minh thì thành tựu càng bất phàm.
Mà bây giờ, Triệu Phong, Thương Vũ Nguyệt và Lâm Thông lại tạo thành chế chân vạc, trở thành đệ nhất tân tú vương giả tranh đoạt hạng nhất.
Nhìn ba người Thương Vũ Nguyệt tạo thành thế chân vạc vô cùng uy vận, Từ Tử Huyền và Ngạo Thiên Nguyệt đều lộ ra thần sắc ảm đạm, song quyền siết chặt, hình như không cam lòng.
Hai người không ngờ rằng Triệu Phong lại có thể đạt tới trình độ như vậy.
Hắn không chỉ là một đại hắc mã, mà còn là một “rồng ẩn dưới vực sâu”, bây giờ chính thời khắc mượn gió phá không bay lên trời.
Phong Vân quyết chiến đài.
Quyết chiến vẫn tiếp tục, mười hai thiên tài tuyệt đỉnh Phong Vân giao phong với nhau, không có bất kỳ ai may mắn tránh được.
Nếu như có thể giành được mười một trận thắng lợi, chiến thắng tất cả mọi người, vậy thì sẽ trở thành đệ nhất, không phải hoài nghi.
Nửa ngày sau...
Vòng quyết đấu tiếp theo bắt đầu.
Thương Vũ Nguyệt, Lâm Thông, Triệu Phong lần lượt dùng thực lực ngạo thị quần hùng, diệt sát đối thủ.
Vòng này, Triệu Phong gặp Bắc Mặc.
Toàn thân Bắc Mặc dâng lên một tầng nước gợn sóng, màu ám lam rung động tạo thành vòng bảo hộ.
Triệu Phong không nói hai lời, kéo La Hầu cung ra, huyết dịch màu xanh lóe lên, La Hầu Tiễn vượt qua tốc độ âm thanh, tạo thành một quỹ tích huyền diệu khó lường.
Tâm thần Bắc Mặc chuyển động, mũi tên trong tầm mắt phảng phất như một tia chớp, điện minh nổ vang.
Hắn cảm thấy mình như rơi vào vực sâu vô tận, xung quanh là băng tuyết sương lạnh gào thét, thân thể không ngừng chìm xuống.
Dù chỉ thất thần nửa giây, nhưng mũi tên vượt qua tốc độ âm thanh cũng đủ phân ra thắng bại.
Phụt...
Mũi tên kia bắn lên bả vai của Bắc Mặc, khiến cho thân thể hắn phát lạnh, một luồng cảm giác tê dại chạy khắp toàn thân.
- Một mũi tên kèm theo tinh thần công kích...
Bắc Mặc cười cay đắng.
Hắn không thể không thừa nhận, đối diện với mũi tên này, chính hắn không hề có chút sức chống đỡ nào.
Thứ nhất, hắn không thể tránh được tinh thần công kích của Triệu Phong.
Thứ hai, tốc độ của mũi tên kia thật sự quá khủng bố, dung nhập với Điện Chi Áo Nghĩa và lực lượng huyết mạch, cho nên tốc độ, uy lực của nó đã đạt tới cực hạn.
Mũi tên này có thể chính diện xuyên thủng phòng ngự của Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Thủ đoạn của Triệu Phong tầng tầng lớp lớp, cung tiễn, bí thuật tinh thần, khiến cho đối thủ của hắn cảm thấy vô lực.
Liên tục chiến đấu bốn năm vòng, Thương Vũ Nguyệt, Lâm Thông, Triệu Phong, ba đại tân tú vương giả đều không có đối thủ, không thua một trận nào.
Trừ phi, bọn họ gặp nhau.
Đây cũng chính là thời khắc mà mọi người mong chờ nhất.
Tổng cộng mười một vòng chiến đấu, cho dù là ba đại tân tú vương giả cũng khó tránh khỏi kết cục gặp nhau.
Rốt cuộc.
Vào vòng đấu thứ sáu, tân tú vương giả đã gặp nhau đúng như kỳ vọng của mọi người.
- Thương Vũ Nguyệt đấu với Lâm Thông.
Trọng tài vừa dứt lời, lập tức toàn trường sôi trào, những người đang xem chiến đều hưng phấn đến run rẩy.
Sự cường đại của Thương Vũ Nguyệt và Lâm Thông đã ăn sâu vào tâm linh của mọi người, từ đầu đến cuối đều dùng một chiêu để miễu sát đối thủ.
Thương Vũ Nguyệt còn đệ nhất nhân trong Tứ đại tân tú của liên minh, thân là nữ lưu mà có thể dẫm nát toàn bộ thiên tài của mười ba Tông dưới chân.
Đại thiếu niên thiên tài cùng thế hệ với nàng đều cảm thấy bi ai, nam tử hán đại trượng phu, vậy mà lại bị một nữ lưu vô tình vượt qua, chỉ có thể trông theo mà thèm.
Mà đối thủ của Thương Vũ Nguyệt cũng cường đại quỷ dị đệ nhất trong liên minh.
Từ đầu đến cuối, không có một người có thể chống cự lại cái liếc nhìn bằng “Thiên U Đồng” của Lâm Thông.
Chỉ cần liếc mắt một cái, liền miễu sát tất cả đối thủ.
Thương Vũ Nguyệt cường đại, dùng mắt thường cũng có thể nhìn, có thể phỏng đoán, nhưng thủ đoạn của Lâm Thông thì lại không thể dùng mắt thường để nhìn, khó lòng phòng bị được.
- Bắt đầu!
Trọng tài Chân Linh cảnh bỗng nhiên vung tay lên.
Keng!
Vừa dứt lời, tiếng kiếm réo rất vang vọng trời đất, dải kiếm cầu vồng chói mắt lóe lên, giống như một tấm lụa vạch ra mây đen, luồng kiếm thế này lập tức bao trùm toàn trường.
Nhưng cùng lúc đó, Thiên U Đồng của Lâm Thông cũng mở ra.
Đồng tử tĩnh mịch phảng phất như vực sâu, tại trung tâm của đồng tử xuất hiện một quang điểm đỏ sậm xoay tròn.
Lực lượng vô hình thần bí thẩm thấu vào hư không, vừa âm hàn vừa quỷ dị, không chỗ nào không xâm nhập được.
Kiếm của Thương Vũ Nguyệt vừa rút ra khỏi vỏ thì liền ngưng trệ giữa không trung.
Sự thật đã chứng mình, tại phương diện tốc độ, tinh thần vật chất quả thực nhanh hơn không gian rất nhiều, ít nhất thì dưới tình huống cùng ra tay một lúc là vậy.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên Phong Vân quyết chiến đài.
Trận chiến của hai đại Tứ đại tân tú, không ngờ lại đơn giản như thế.
Có lẽ chỉ cần một giây, có lẽ chỉ dùng một chiêu thì bọn họ đã phân ra thắng bại.
Cao tầng của Cổ U Điện và Vân Kiếm Tông đều hồi hộp nhìn lên đài quyết chiến.
Hai Tông này đại biểu cho thực lực hạng nhất vả hạng hai trong liên minh.
Đệ tử kiệt xuất của bọn họ cũng là số một số hai trong liên minh.
Chẳng qua tình hình lúc này dường như có chút không ổn đối với Thương Vũ Nguyệt. Bởi vì công kích của Lâm Thông đã tấn công trước.
Cây Thanh Phong ba thước trong tay nàng thoáng rung động.
Bên ngoài thân thể Lâm Thông dâng lên một tầng ánh sáng đỏ sậm âm u, bước chân khẽ chuyển, chống lại dư uy một kiếm của Thương Vũ Nguyệt.
Một kiếm của Thương Vũ Nguyệt, mặc dù bị cắt ngang, thế nhưng thân là thiên tài Kiếm Đạo, nàng vẫn có thể theo bản năng chém về phía đối thủ, chẳng qua, một kiếm này đã mất đi phần lớn lực hấp dẫn, uy năng giảm mạnh.
Dù vậy thì Lâm Thông vẫn rên lên một tiếng, trên vai xuất hiện một đạo vết máu.
Nhân lúc đó, trong đôi mắt xinh đẹp của Thương Vũ Nguyệt đột nhiên lóe lên một tia thần thái, cậy Thanh Phong ba thước trong tay chậm rãi nâng lên, kiếm thế bao trùm toàn trường, lại lần nữa ngưng tụ.
- Không được!
Trưởng bối cao tầng trong Cổ U Điện đều nhao nhao biến sắc.
Công kích Kiếm Đạo của Thương Vũ Nguyệt, ngạo thị quần hùng, vượt qua tất cả thiên tài, đây chính là điều không thể hoài nghi.
Cho dù là Triệu Phong, Lâm Thông cũng không thể không thừa nhận điều này.
Công kích của Thương Vũ Nguyệt bễ nghễ vô địch, vượt qua toàn bộ tân tú ở đây.
Nàng không có lực lượng huyết mạch, thế nhưng lại có thể đạt tới trình độ này, cho thấy ngộ tính của nàng đối với Kiếm Đạo vô cùng đáng sợ.
Lâm Thông hít sâu một hơi, áo đen tung bay, quan điểm màu đỏ sậm của “Thiên U Đồng” càng thêm thâm thúy rực rỡ, phát ra lực hấp dẫn trí mạng.
Ánh mắt Thương Vũ Nguyệt vừa sáng lên lại trở nên ảm đạm, kiếm thế khủng bố vừa ngưng tụ lại chậm rãi tiêu tán, bàn tay trắng như ngọc khẽ buông lòng.
Trên trán Lâm Thông ứa ra mồ hôi lạnh.
Hào quang trong mắt Thương Vũ Nguyệt lại ảm đạm đi một phần, mỗi lần bàn tay trắng nõn buông lòng một chút thì Lâm Thông đều phải đánh đổi bằng cái giá vô cùng lớn.
- Không ổn!
Vẻ mặt của cao tầng Vân Kiếm Tông đều trở nên ngưng trọng.
Mắt thấy ánh mắt sáng rực của Thương Vũ Nguyệt dần trở nên ảm đạm, kiếm trên tay chầm chậm hạ xuống, một khi nàng triệt để rơi vào tay địch, cũng chính là thời khắc nàng thua cuộc.
Thanh Phong ba thước trong tay nàng đột nhiên reo lên, Thương Vũ Nguyệt lại lần nữa nâng kiếm lên, kiếm thế bễ nghễ quần hùng lại lần nữa ngưng tụ.
Giờ khắc này, trên sân đều lặng ngắt như tờ.
Rất nhiều người đang xem chiến đều nhìn không chớp mắt.
Không có kỹ xảo hoa lệ đẹp mắt, đọ sức trong im lặng vô hình, mỗi một cái nháy mắt đều có thể quyết định thắng bại.
Thành bại, chỉ trong một ý niệm.
Có khả năng là Thương Vũ Nguyệt sẽ chống cự được dày vò, một kiếm miễu sát Lâm Thông.
Cũng có thể là Thương Vũ Nguyệt bị Lâm Thông kéo vào vực sâu vô tận.
Tràng quyết đấu kinh tâm động phách.
Mỗi một khắc đều khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
Thắng và thua...
Vương miện vương giả vinh quang sẽ thuộc về ai?
Thời gian trong khoảnh khắc này phảng phất như ngưng đọng.
Trận quyết đấu của hai đại tân tú, chỉ cản một chiêu là phân thắng bại.
Chẳng qua...
Một chiêu này lại kéo dài rất lâu.
Loại áp bách này giống như chỉ là ảo giác, không có quan hệ gì tới thực lực, mà là uy vận của một mảnh thiên địa.
Thương Vũ Nguyệt, Lâm Thông, Triệu Phong.
Ba đại thiên tài tuyệt đỉnh, dưới uy vận vô hình này thúc đẩy, tạo thành thế chân vạc, đứng xa xa giằng co.
Giờ khắc này, bọn họ đều tán thành thực lực lẫn nhau, xem hai phe khác là đối thủ chân chính.
- Thương Vũ Nguyệt, ta vốn tưởng rằng, ngươi chính là đối thủ duy nhất trong Liên minh thịnh hội của mười ba Tông lần này, không ngờ bây giờ lại xuất hiện thêm một người.
Lâm Thông chắp tay, đôi mắt thâm thúy đen kịt.
Hắn không nói gì, nhưng thanh âm này lại vang vọng trong tinh thần của ba người.
Thương Vũ Nguyệt một thân áo tơ trắng, không dính một hạt bụi, đôi mắt dễ thương không u, tay cầm Thanh Phong ba thước, giống như thiên ngoại phi tiên.
Đôi mắt thanh tịnh linh hoạt kỳ ảo của nàng đang chăm chú dò xét một người.
Thương Vũ Nguyệt và Lâm Thông đều biết rõ, thiếu niên trước mắt giống như sao chổi quật khởi kỳ tích, là đối thủ của hai người bọn họ.
Nông sâu của thiếu niên này như thế nào, hai người vẫn chưa xác minh được.
Triệu Phong đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, mái tóc xanh đẹp mà tà dị, tung bay trong gió.
Một màn này khiến cho một số nữ tử tại đây đều cảm thấy tâm hồn rung động.
Mặc dù tướng mạo của Triệu Phong cũng chưa tới mức đặc biệt tuấn mỹ, thế nhưng ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thúy, không thể nhìn được mà nhìn thêm một lần, phảng phất như có chiều sâu vô hạn.
Đặc biệt là mái tóc xanh tinh khiết kia, thậm chí còn khiến cho rất nhiều nữ tử ghen ghét, điều này cũng khiến cho thiếu niên này tăng thêm vài phần lãnh khốc tà mị.
- Đối thủ rất cường đại, nhưng thịnh hội lần này, ta vẫn muốn tranh đoạt hạng nhất!
Sắc mặt Triệu Phong vẫn trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén ác liệt, chiến ý vô hình phát tán ra.
Tại sân khấu lớn như Liên minh thịnh hội, hắn sẽ từng bước sáng tạo kỳ tích, bước lên đỉnh cao.
Nhưng sát ý đến từ chỗ tối lại càng cường liệt hơn trước, số lượng cũng nhiều hơn vài phần.
Những sát niệm đó, không chỉ đến từ Vân Hải chân nhân.
Thử hỏi mà xem, một người tuyệt đại thiên kiêu như vậy đột nhiên xuất hiện, lại xuất thân từ tiêu Tông như Hiểu Nguyệt Tông, há có thể không khiến cho những Tông phái khác ghen ghét, sinh lòng ác ý?
Thế nhưng...
Triệu Phong đã không còn là đứa trẻ trong trừng nước nữa, cánh chim của hắn đã dần đủ lông, con đường trưởng thành đã có thành tựu sơ bộ.
Huống chi, bất luận một người tuyệt đại thiên kiêu nào cũng đều phải gặp sự ghen ghét và sát cơ trong quá trình trưởng thành.
Bất luận là Thương Vũ Nguyệt hay là Lâm Thông, bọn họ đều gặp phải vô số trắc trở, đây chính là một con đường rất tự nhiên.
- Cứ mặc kệ bão tố kéo tới mạnh mẽ hơn, nếu như ta có thể đoạt được hạng nhất, đạt được “Thuế Linh Đan”, liền có thể nhất cử đột phá Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Triệu Phong quyết định thả tay đánh cược một lần.
Thương Vũ Nguyệt và Lâm Thông, thân là tuyệt đại thiên kiêu của Hoành Vân Thiên Lâm này, tự nhiên không hề có bất kỳ ý niệm thối lui nào.
Bọn họ đạt được “Thuế Linh Đan”. Đồng dạng cũng có thể khiến cho thực lực đột nhiên tăng mạnh, thậm chí có thể đột phá Chân Linh cảnh trong vòng một hai năm nữa.
- Ba đại thiên tài này, đại khí vận hội tụ trong Hoành Vân Thiên Lâm, Liên minh thịnh hội lần này, có lẽ chính là kỳ ngộ xà giao hóa long.
Mấy vị cao nhân Chân Linh cảnh của Vân Kiếm Tông trao đổi ánh mắt với nhau, không khỏi cảm khái
Thiên tài như Thương Vũ Nguyệt, Lâm Thông, Triệu Phong, cho dù là mấy trăm năm sau có thể xuất hiện một người thì đã không tệ rồi.
Mà lần này lại đồng thời xuất hiện ba người, đây là đại khí vận bực nào chứ?
Bên phía Thiết Long Cường Quốc.
- Hoành Vân mười ba nước, chỉ còn lại một ít số mệnh, có lẽ hoàng hôn lúc trước đã quay trở lại rồi.
Một nữ tử mang mặt nạ màu bạc, ưu nhã cười.
Cùng lúc đó...
Cao tầng của mười ba Tông phái cũng phản ứng rất đặc sắc, có thở dài, có hâm mộ và không cam lòng.
Nhưng tất cả mọi người đều biết.
Lần Liên minh thịnh hội này đã xuất hiện ba đại thiên tài.
Bên phía Hiểu Nguyệt Tông.
- Thật không ngờ Phong nhi có thể bước đến tận bước này.
Đại trưởng lão không khỏi thổn thức.
Trong mắt hắn, Triệu Phong có thể tiến vào Phong Vân quyết chiến đài, cơ bản đều hợp cách, trở thành một trong Tứ đại tân tú của liên minh thì thành tựu càng bất phàm.
Mà bây giờ, Triệu Phong, Thương Vũ Nguyệt và Lâm Thông lại tạo thành chế chân vạc, trở thành đệ nhất tân tú vương giả tranh đoạt hạng nhất.
Nhìn ba người Thương Vũ Nguyệt tạo thành thế chân vạc vô cùng uy vận, Từ Tử Huyền và Ngạo Thiên Nguyệt đều lộ ra thần sắc ảm đạm, song quyền siết chặt, hình như không cam lòng.
Hai người không ngờ rằng Triệu Phong lại có thể đạt tới trình độ như vậy.
Hắn không chỉ là một đại hắc mã, mà còn là một “rồng ẩn dưới vực sâu”, bây giờ chính thời khắc mượn gió phá không bay lên trời.
Phong Vân quyết chiến đài.
Quyết chiến vẫn tiếp tục, mười hai thiên tài tuyệt đỉnh Phong Vân giao phong với nhau, không có bất kỳ ai may mắn tránh được.
Nếu như có thể giành được mười một trận thắng lợi, chiến thắng tất cả mọi người, vậy thì sẽ trở thành đệ nhất, không phải hoài nghi.
Nửa ngày sau...
Vòng quyết đấu tiếp theo bắt đầu.
Thương Vũ Nguyệt, Lâm Thông, Triệu Phong lần lượt dùng thực lực ngạo thị quần hùng, diệt sát đối thủ.
Vòng này, Triệu Phong gặp Bắc Mặc.
Toàn thân Bắc Mặc dâng lên một tầng nước gợn sóng, màu ám lam rung động tạo thành vòng bảo hộ.
Triệu Phong không nói hai lời, kéo La Hầu cung ra, huyết dịch màu xanh lóe lên, La Hầu Tiễn vượt qua tốc độ âm thanh, tạo thành một quỹ tích huyền diệu khó lường.
Tâm thần Bắc Mặc chuyển động, mũi tên trong tầm mắt phảng phất như một tia chớp, điện minh nổ vang.
Hắn cảm thấy mình như rơi vào vực sâu vô tận, xung quanh là băng tuyết sương lạnh gào thét, thân thể không ngừng chìm xuống.
Dù chỉ thất thần nửa giây, nhưng mũi tên vượt qua tốc độ âm thanh cũng đủ phân ra thắng bại.
Phụt...
Mũi tên kia bắn lên bả vai của Bắc Mặc, khiến cho thân thể hắn phát lạnh, một luồng cảm giác tê dại chạy khắp toàn thân.
- Một mũi tên kèm theo tinh thần công kích...
Bắc Mặc cười cay đắng.
Hắn không thể không thừa nhận, đối diện với mũi tên này, chính hắn không hề có chút sức chống đỡ nào.
Thứ nhất, hắn không thể tránh được tinh thần công kích của Triệu Phong.
Thứ hai, tốc độ của mũi tên kia thật sự quá khủng bố, dung nhập với Điện Chi Áo Nghĩa và lực lượng huyết mạch, cho nên tốc độ, uy lực của nó đã đạt tới cực hạn.
Mũi tên này có thể chính diện xuyên thủng phòng ngự của Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Thủ đoạn của Triệu Phong tầng tầng lớp lớp, cung tiễn, bí thuật tinh thần, khiến cho đối thủ của hắn cảm thấy vô lực.
Liên tục chiến đấu bốn năm vòng, Thương Vũ Nguyệt, Lâm Thông, Triệu Phong, ba đại tân tú vương giả đều không có đối thủ, không thua một trận nào.
Trừ phi, bọn họ gặp nhau.
Đây cũng chính là thời khắc mà mọi người mong chờ nhất.
Tổng cộng mười một vòng chiến đấu, cho dù là ba đại tân tú vương giả cũng khó tránh khỏi kết cục gặp nhau.
Rốt cuộc.
Vào vòng đấu thứ sáu, tân tú vương giả đã gặp nhau đúng như kỳ vọng của mọi người.
- Thương Vũ Nguyệt đấu với Lâm Thông.
Trọng tài vừa dứt lời, lập tức toàn trường sôi trào, những người đang xem chiến đều hưng phấn đến run rẩy.
Sự cường đại của Thương Vũ Nguyệt và Lâm Thông đã ăn sâu vào tâm linh của mọi người, từ đầu đến cuối đều dùng một chiêu để miễu sát đối thủ.
Thương Vũ Nguyệt còn đệ nhất nhân trong Tứ đại tân tú của liên minh, thân là nữ lưu mà có thể dẫm nát toàn bộ thiên tài của mười ba Tông dưới chân.
Đại thiếu niên thiên tài cùng thế hệ với nàng đều cảm thấy bi ai, nam tử hán đại trượng phu, vậy mà lại bị một nữ lưu vô tình vượt qua, chỉ có thể trông theo mà thèm.
Mà đối thủ của Thương Vũ Nguyệt cũng cường đại quỷ dị đệ nhất trong liên minh.
Từ đầu đến cuối, không có một người có thể chống cự lại cái liếc nhìn bằng “Thiên U Đồng” của Lâm Thông.
Chỉ cần liếc mắt một cái, liền miễu sát tất cả đối thủ.
Thương Vũ Nguyệt cường đại, dùng mắt thường cũng có thể nhìn, có thể phỏng đoán, nhưng thủ đoạn của Lâm Thông thì lại không thể dùng mắt thường để nhìn, khó lòng phòng bị được.
- Bắt đầu!
Trọng tài Chân Linh cảnh bỗng nhiên vung tay lên.
Keng!
Vừa dứt lời, tiếng kiếm réo rất vang vọng trời đất, dải kiếm cầu vồng chói mắt lóe lên, giống như một tấm lụa vạch ra mây đen, luồng kiếm thế này lập tức bao trùm toàn trường.
Nhưng cùng lúc đó, Thiên U Đồng của Lâm Thông cũng mở ra.
Đồng tử tĩnh mịch phảng phất như vực sâu, tại trung tâm của đồng tử xuất hiện một quang điểm đỏ sậm xoay tròn.
Lực lượng vô hình thần bí thẩm thấu vào hư không, vừa âm hàn vừa quỷ dị, không chỗ nào không xâm nhập được.
Kiếm của Thương Vũ Nguyệt vừa rút ra khỏi vỏ thì liền ngưng trệ giữa không trung.
Sự thật đã chứng mình, tại phương diện tốc độ, tinh thần vật chất quả thực nhanh hơn không gian rất nhiều, ít nhất thì dưới tình huống cùng ra tay một lúc là vậy.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên Phong Vân quyết chiến đài.
Trận chiến của hai đại Tứ đại tân tú, không ngờ lại đơn giản như thế.
Có lẽ chỉ cần một giây, có lẽ chỉ dùng một chiêu thì bọn họ đã phân ra thắng bại.
Cao tầng của Cổ U Điện và Vân Kiếm Tông đều hồi hộp nhìn lên đài quyết chiến.
Hai Tông này đại biểu cho thực lực hạng nhất vả hạng hai trong liên minh.
Đệ tử kiệt xuất của bọn họ cũng là số một số hai trong liên minh.
Chẳng qua tình hình lúc này dường như có chút không ổn đối với Thương Vũ Nguyệt. Bởi vì công kích của Lâm Thông đã tấn công trước.
Cây Thanh Phong ba thước trong tay nàng thoáng rung động.
Bên ngoài thân thể Lâm Thông dâng lên một tầng ánh sáng đỏ sậm âm u, bước chân khẽ chuyển, chống lại dư uy một kiếm của Thương Vũ Nguyệt.
Một kiếm của Thương Vũ Nguyệt, mặc dù bị cắt ngang, thế nhưng thân là thiên tài Kiếm Đạo, nàng vẫn có thể theo bản năng chém về phía đối thủ, chẳng qua, một kiếm này đã mất đi phần lớn lực hấp dẫn, uy năng giảm mạnh.
Dù vậy thì Lâm Thông vẫn rên lên một tiếng, trên vai xuất hiện một đạo vết máu.
Nhân lúc đó, trong đôi mắt xinh đẹp của Thương Vũ Nguyệt đột nhiên lóe lên một tia thần thái, cậy Thanh Phong ba thước trong tay chậm rãi nâng lên, kiếm thế bao trùm toàn trường, lại lần nữa ngưng tụ.
- Không được!
Trưởng bối cao tầng trong Cổ U Điện đều nhao nhao biến sắc.
Công kích Kiếm Đạo của Thương Vũ Nguyệt, ngạo thị quần hùng, vượt qua tất cả thiên tài, đây chính là điều không thể hoài nghi.
Cho dù là Triệu Phong, Lâm Thông cũng không thể không thừa nhận điều này.
Công kích của Thương Vũ Nguyệt bễ nghễ vô địch, vượt qua toàn bộ tân tú ở đây.
Nàng không có lực lượng huyết mạch, thế nhưng lại có thể đạt tới trình độ này, cho thấy ngộ tính của nàng đối với Kiếm Đạo vô cùng đáng sợ.
Lâm Thông hít sâu một hơi, áo đen tung bay, quan điểm màu đỏ sậm của “Thiên U Đồng” càng thêm thâm thúy rực rỡ, phát ra lực hấp dẫn trí mạng.
Ánh mắt Thương Vũ Nguyệt vừa sáng lên lại trở nên ảm đạm, kiếm thế khủng bố vừa ngưng tụ lại chậm rãi tiêu tán, bàn tay trắng như ngọc khẽ buông lòng.
Trên trán Lâm Thông ứa ra mồ hôi lạnh.
Hào quang trong mắt Thương Vũ Nguyệt lại ảm đạm đi một phần, mỗi lần bàn tay trắng nõn buông lòng một chút thì Lâm Thông đều phải đánh đổi bằng cái giá vô cùng lớn.
- Không ổn!
Vẻ mặt của cao tầng Vân Kiếm Tông đều trở nên ngưng trọng.
Mắt thấy ánh mắt sáng rực của Thương Vũ Nguyệt dần trở nên ảm đạm, kiếm trên tay chầm chậm hạ xuống, một khi nàng triệt để rơi vào tay địch, cũng chính là thời khắc nàng thua cuộc.
Thanh Phong ba thước trong tay nàng đột nhiên reo lên, Thương Vũ Nguyệt lại lần nữa nâng kiếm lên, kiếm thế bễ nghễ quần hùng lại lần nữa ngưng tụ.
Giờ khắc này, trên sân đều lặng ngắt như tờ.
Rất nhiều người đang xem chiến đều nhìn không chớp mắt.
Không có kỹ xảo hoa lệ đẹp mắt, đọ sức trong im lặng vô hình, mỗi một cái nháy mắt đều có thể quyết định thắng bại.
Thành bại, chỉ trong một ý niệm.
Có khả năng là Thương Vũ Nguyệt sẽ chống cự được dày vò, một kiếm miễu sát Lâm Thông.
Cũng có thể là Thương Vũ Nguyệt bị Lâm Thông kéo vào vực sâu vô tận.
Tràng quyết đấu kinh tâm động phách.
Mỗi một khắc đều khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
Thắng và thua...
Vương miện vương giả vinh quang sẽ thuộc về ai?
Thời gian trong khoảnh khắc này phảng phất như ngưng đọng.
Trận quyết đấu của hai đại tân tú, chỉ cản một chiêu là phân thắng bại.
Chẳng qua...
Một chiêu này lại kéo dài rất lâu.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm