Chưa Bao Giờ
Chương 13
Trình phu nhân bắt đầu khóc lớn hơn, giọng nói càng lúc càng nức nở
"Nếu có chết...tôi sẽ chết cùng ông...tôi sẽ không để ông lẻ loi ra đi một mình"
....
....
....
"Vì chúng ta là một gia đình"
Trình lão gia đến ôm người vợ suốt cả đời tận tụy vì gia đình của mình vào lòng, để bà tự do trút hết nỗi u uất trong lòng theo nước mắt.
"Hãy nghe tôi...Tiểu Phong rất cần bà"
Nói tới đây, ông cũng khóc, trong lòng đau buốt từng cơn.
Trình phu nhân không trả lời, cứ để nước mắt rơi mãi như vậy, ướt hết cả vai áo của ông.
"Hứa với tôi...hãy yêu thương Tiểu Phong luôn phần của tôi...có được không?"
*gật*
Cái gật đầu rất nhẹ, nhẹ đến nổi tưởng chừng như chưa xảy ra.
Mọi đau thương dường như đang bao trùm lấy Trình gia.
Những ngày tiếp theo, Trình Thiết Lập lo lắng mọi thứ cho mẹ con Trình Phong an toàn rời khỏi Trình gia. Mọi việc có vẻ rất chu toàn, rất hoàn hảo, nhưng Trình lão gia không biết, phu nhân của ông lại có một kế hoạch hoàn toàn khác.
Buổi tối hôm đó, trời quang mây tạnh, khung cảnh êm đềm bình lặng đến kì lạ. Người ta hay bảo nhau rằng, những trận bão lớn thường ập đến khi mọi thứ bình lặng như thế.
Trình phu nhân bí mật dắt Tiểu Phong vào một mật thất nhỏ, trong đó đầy đủ tiện nghi và tuyệt đối an toàn. Đây là mật thất riêng được Trình Thiết Lập xây lên để phòng những trường hợp bất trách cần dùng đến. Bình thường bà rất ít khi vào đây, nhưng hôm nay, lần đầu bà cảm thấy, căn phòng này thật sự rất hữu dụng.
Bà ôm đứa con trai nhỏ bé vào lòng.
"Tiểu Phong...con nghe mẹ dặn, con phải ngoan ngoãn ở trong này...dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không được phép ra ngoài...biết chưa?"
Giọng nói của bà có chút nghẹn ngào.
Trình Phong rõ ràng nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của mẹ, nhưng cậu nhóc mới chín tuổi đầu không đủ hiểu biết để nhận ra chuyện gì sắp xảy ra với gia đình cậu bé.
"Mẹ...sao mẹ khóc?"
Bà ôm lấy cậu nhóc chặt hơn như thể đây là lần cuối bà được ôm con trai mình vào lòng.
"Mẹ đâu có khóc...mẹ thương Tiểu Phong...Tiểu Phong phải ngoan, phải nghe lời mẹ dặn...biết không?"
Cậu nhóc ngơ ngác gật gật đầu, nhưng tự dưng thấy trong tim đau buốt.
Bà ôm con trai mình thật lâu lần nữa, sau đó mở cửa bước ra ngoài. Nhìn dáng mẹ khuất sau cánh cửa, bỗng chốc Trình Phong thấy mủi lòng, cậu nhóc lật đật chạy theo nắm lấy tay mẹ.
"Mẹ...mẹ sẽ quay lại đúng không????"
Bà gật gật đầu, sau đó bỏ tay Trình Phong ra thật dứt khoát.
Trình Phong năm đó không biết được rằng, đó là lần cuối cùng anh được nắm tay mẹ.
Trình Phong loay hoay trong phòng không biết bao lâu. Đến khi sự kiên nhẫn cuối cùng của cậu nhóc chín tuổi bị chạm tới giới hạn, cậu bé lon ton ra ngoài tìm mẹ.
"Mẹ"
Nhưng mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt Trình Phong.
Trình gia lúc này, máu chảy thành sông, đám vệ sĩ chết la liệt ngoài sân. Trình Phong hoảng loạn chạy đi tìm mẹ, chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã ập đến với thiên đường của anh.
"Mẹ ơi....mẹ ơi"
"Mẹ ơi....."
Nổi bi ai trong tim vỡ tan khi anh nhìn thấy mẹ mình nằm trên vũng máu. Tim anh lúc này không còn đau nữa, mà nó vỡ vụng ra thành trăm mảnh.
"MẸ.....CÓ CHUYỆN GÌ.....MẸ ƠI TỈNH DẬY ĐI MÀ....MẸ ƠI"
Anh lay mẹ mình mỗi lúc một mạnh, nước mắt cứ ứa ra như nước.
"MẸ ĐỪNG LÀM CON SỢ...MẸ ƠI...."
Trình Phong cảm thấy toàn thân không còn đủ sức. Cứ ngục mặt vào lòng mẹ khóc như vậy, để cho máu của mẹ ướt đẫm hết gương mặt mình.
Với một chút lý trí còn sót lại, Trình Phong hoảng hốt nhớ đến ba, Trình lão gia
"BA"
Anh chạy vào bên trong sảnh lớn, bất chấp bên trong khung cảnh hoảng loạn như thế nào, tàn khóc như thế nào.
"BA ƠI....BA ƠI"
Trình Thiết Lập đang bị một đám người áo đen bao vây, người toàn là máu. Bọn chúng ra tay rất tàn ác, đúng theo phong cách gϊếŧ người của Liên Minh.
Thấy Trình Phong, Trình lão gia đầu óc thêm rối bời. Ông phá vòng vây, lao đến bên anh.
"Tiểu Phong...sao con ở đây???"
Anh khóc, nước mắt ướt đẫm.
"Ba..."
Trình lão gia ôm chặt lấy anh, né làng đạn đang ào ạt tấn công hai người.
Đoàng đoàng
"Nghe ta nói...con phải sống thật mạnh mẽ..."
Khung cảnh xung quanh thật loạn lạc. Trình Phong không kịp hiểu những gì ba vừa nói. Chỉ thấy mọi thứ trước mắt dường như tối sầm lại.
Trình Thiết Lập dùng hết sức mạnh còn sót lại, ném mạnh Trình Phong ra khỏi sảnh lớn. Cú ném mạnh đến nổi khiến Trình Phong toàn thân đau đớn rã rời, không thể nhúc nhích.
Ba của anh sau đó đã ấn nút kích nổ, ôm bọn sát thủ bên trong sảnh lớn cùng chết.
Trình Phong nằm thoi thóp bên mép sân, nước mắt không ngừng rơi, nhưng toàn thân đau quá không thể nức thành tiếng.
Nổi đau này, thật sự vượt quá sự chịu đựng của một đứa nhóc mới chín tuổi đầu.
Anh nằm đó, nhìn căn nhà tràn ngập tình thương bị ngọn lửa bao trùm. Ba mẹ, tiếng cười, hạnh phúc, tất cả cháy thành tro bụi. Trình Phong vẫn sống nhưng dường như đã chết. Nổi đau thể xác và tâm hồn đang gϊếŧ dần gϊếŧ mòn anh.
Trình Phong trơ mắt nhìn ra ngoài, thoáng chốc thấy có một người đàn ông trung niên trong bộ vest đen ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng lướt ngang qua. Cả cơ thể rã rời khiến anh không đủ sức để cử động. Khung cảnh trước mắt đang dần tối sầm lại, anh chỉ còn ngửi được mùi máu và mùi thuốc nổ.
Anh không biết lão ta là ai, nhưng hình như lão ta đang cười. Lão cười trên bi kịch của gia đình anh. Anh nhìn thấy rõ ràng, trên tay lão ta chính là vật đó.
Khẩu súng màu đen tuyền khắc rồng nạm kim cương đen.
Khẩu súng của Lão đại
Trình Phong từ từ lịm dần đi.
Vĩnh biệt ba mẹ.
..........
"Nếu có chết...tôi sẽ chết cùng ông...tôi sẽ không để ông lẻ loi ra đi một mình"
....
....
....
"Vì chúng ta là một gia đình"
Trình lão gia đến ôm người vợ suốt cả đời tận tụy vì gia đình của mình vào lòng, để bà tự do trút hết nỗi u uất trong lòng theo nước mắt.
"Hãy nghe tôi...Tiểu Phong rất cần bà"
Nói tới đây, ông cũng khóc, trong lòng đau buốt từng cơn.
Trình phu nhân không trả lời, cứ để nước mắt rơi mãi như vậy, ướt hết cả vai áo của ông.
"Hứa với tôi...hãy yêu thương Tiểu Phong luôn phần của tôi...có được không?"
*gật*
Cái gật đầu rất nhẹ, nhẹ đến nổi tưởng chừng như chưa xảy ra.
Mọi đau thương dường như đang bao trùm lấy Trình gia.
Những ngày tiếp theo, Trình Thiết Lập lo lắng mọi thứ cho mẹ con Trình Phong an toàn rời khỏi Trình gia. Mọi việc có vẻ rất chu toàn, rất hoàn hảo, nhưng Trình lão gia không biết, phu nhân của ông lại có một kế hoạch hoàn toàn khác.
Buổi tối hôm đó, trời quang mây tạnh, khung cảnh êm đềm bình lặng đến kì lạ. Người ta hay bảo nhau rằng, những trận bão lớn thường ập đến khi mọi thứ bình lặng như thế.
Trình phu nhân bí mật dắt Tiểu Phong vào một mật thất nhỏ, trong đó đầy đủ tiện nghi và tuyệt đối an toàn. Đây là mật thất riêng được Trình Thiết Lập xây lên để phòng những trường hợp bất trách cần dùng đến. Bình thường bà rất ít khi vào đây, nhưng hôm nay, lần đầu bà cảm thấy, căn phòng này thật sự rất hữu dụng.
Bà ôm đứa con trai nhỏ bé vào lòng.
"Tiểu Phong...con nghe mẹ dặn, con phải ngoan ngoãn ở trong này...dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không được phép ra ngoài...biết chưa?"
Giọng nói của bà có chút nghẹn ngào.
Trình Phong rõ ràng nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của mẹ, nhưng cậu nhóc mới chín tuổi đầu không đủ hiểu biết để nhận ra chuyện gì sắp xảy ra với gia đình cậu bé.
"Mẹ...sao mẹ khóc?"
Bà ôm lấy cậu nhóc chặt hơn như thể đây là lần cuối bà được ôm con trai mình vào lòng.
"Mẹ đâu có khóc...mẹ thương Tiểu Phong...Tiểu Phong phải ngoan, phải nghe lời mẹ dặn...biết không?"
Cậu nhóc ngơ ngác gật gật đầu, nhưng tự dưng thấy trong tim đau buốt.
Bà ôm con trai mình thật lâu lần nữa, sau đó mở cửa bước ra ngoài. Nhìn dáng mẹ khuất sau cánh cửa, bỗng chốc Trình Phong thấy mủi lòng, cậu nhóc lật đật chạy theo nắm lấy tay mẹ.
"Mẹ...mẹ sẽ quay lại đúng không????"
Bà gật gật đầu, sau đó bỏ tay Trình Phong ra thật dứt khoát.
Trình Phong năm đó không biết được rằng, đó là lần cuối cùng anh được nắm tay mẹ.
Trình Phong loay hoay trong phòng không biết bao lâu. Đến khi sự kiên nhẫn cuối cùng của cậu nhóc chín tuổi bị chạm tới giới hạn, cậu bé lon ton ra ngoài tìm mẹ.
"Mẹ"
Nhưng mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt Trình Phong.
Trình gia lúc này, máu chảy thành sông, đám vệ sĩ chết la liệt ngoài sân. Trình Phong hoảng loạn chạy đi tìm mẹ, chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã ập đến với thiên đường của anh.
"Mẹ ơi....mẹ ơi"
"Mẹ ơi....."
Nổi bi ai trong tim vỡ tan khi anh nhìn thấy mẹ mình nằm trên vũng máu. Tim anh lúc này không còn đau nữa, mà nó vỡ vụng ra thành trăm mảnh.
"MẸ.....CÓ CHUYỆN GÌ.....MẸ ƠI TỈNH DẬY ĐI MÀ....MẸ ƠI"
Anh lay mẹ mình mỗi lúc một mạnh, nước mắt cứ ứa ra như nước.
"MẸ ĐỪNG LÀM CON SỢ...MẸ ƠI...."
Trình Phong cảm thấy toàn thân không còn đủ sức. Cứ ngục mặt vào lòng mẹ khóc như vậy, để cho máu của mẹ ướt đẫm hết gương mặt mình.
Với một chút lý trí còn sót lại, Trình Phong hoảng hốt nhớ đến ba, Trình lão gia
"BA"
Anh chạy vào bên trong sảnh lớn, bất chấp bên trong khung cảnh hoảng loạn như thế nào, tàn khóc như thế nào.
"BA ƠI....BA ƠI"
Trình Thiết Lập đang bị một đám người áo đen bao vây, người toàn là máu. Bọn chúng ra tay rất tàn ác, đúng theo phong cách gϊếŧ người của Liên Minh.
Thấy Trình Phong, Trình lão gia đầu óc thêm rối bời. Ông phá vòng vây, lao đến bên anh.
"Tiểu Phong...sao con ở đây???"
Anh khóc, nước mắt ướt đẫm.
"Ba..."
Trình lão gia ôm chặt lấy anh, né làng đạn đang ào ạt tấn công hai người.
Đoàng đoàng
"Nghe ta nói...con phải sống thật mạnh mẽ..."
Khung cảnh xung quanh thật loạn lạc. Trình Phong không kịp hiểu những gì ba vừa nói. Chỉ thấy mọi thứ trước mắt dường như tối sầm lại.
Trình Thiết Lập dùng hết sức mạnh còn sót lại, ném mạnh Trình Phong ra khỏi sảnh lớn. Cú ném mạnh đến nổi khiến Trình Phong toàn thân đau đớn rã rời, không thể nhúc nhích.
Ba của anh sau đó đã ấn nút kích nổ, ôm bọn sát thủ bên trong sảnh lớn cùng chết.
Trình Phong nằm thoi thóp bên mép sân, nước mắt không ngừng rơi, nhưng toàn thân đau quá không thể nức thành tiếng.
Nổi đau này, thật sự vượt quá sự chịu đựng của một đứa nhóc mới chín tuổi đầu.
Anh nằm đó, nhìn căn nhà tràn ngập tình thương bị ngọn lửa bao trùm. Ba mẹ, tiếng cười, hạnh phúc, tất cả cháy thành tro bụi. Trình Phong vẫn sống nhưng dường như đã chết. Nổi đau thể xác và tâm hồn đang gϊếŧ dần gϊếŧ mòn anh.
Trình Phong trơ mắt nhìn ra ngoài, thoáng chốc thấy có một người đàn ông trung niên trong bộ vest đen ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng lướt ngang qua. Cả cơ thể rã rời khiến anh không đủ sức để cử động. Khung cảnh trước mắt đang dần tối sầm lại, anh chỉ còn ngửi được mùi máu và mùi thuốc nổ.
Anh không biết lão ta là ai, nhưng hình như lão ta đang cười. Lão cười trên bi kịch của gia đình anh. Anh nhìn thấy rõ ràng, trên tay lão ta chính là vật đó.
Khẩu súng màu đen tuyền khắc rồng nạm kim cương đen.
Khẩu súng của Lão đại
Trình Phong từ từ lịm dần đi.
Vĩnh biệt ba mẹ.
..........
Tác giả :
La Mik Mik